Chương 58
Bó hoa trên tay cô phát ra tiếng xào xạc khi anh nghiêng người về phía trước.
Trong không gian chật hẹp bên trong xe, hương thơm nồng nàn của hoa hồng trên tay cô cùng mùi hương gỗ thoang thoảng.
Đầu óc vốn mơ hồ của Thẩm Như Tinh cũng bị đánh thức bởi những nụ hôn nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy toàn thân yếu ớt, nhưng vẫn đưa tay đẩy Tống Huân ra: “Anh đừng như vậy”
Cô thì thầm, ra hiệu rằng có người đang ở phía trước.
Người lái xe mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ánh nhìn hướng thẳng về phía trước, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn hàng ghế sau.
Tống Huân ừ một tiếng, sau đó thực sự quay lại chỗ ngồi của mình, thả cô ra.
Anh lấy bó hoa hồng từ trong tay Thẩm Như Tinh, đặt vào bên phải anh, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay phải của cô đặt lên đùi cô, ngón tay anh đan xen với cô.
Khoảng cách giữa hai tay không thể tách rời, mỗi tấc khe hở đều được lấp đầy.
Có lẽ bầu không khí quyến rũ lúc trước vẫn chưa tiêu tan, lòng bàn tay Thẩm Như Tinh nhẹ nhàng đổ mồ hôi, nhưng lòng bàn tay Tống Huân lại khô ráo và ấm áp.
Thẩm Như Tinh cố gắng thoát ra nhưng không thành công.
Tống Tấn ngước mắt lên nhìn cô. “Em muốn lau mồ hôi,” cô nói.
Tống Huân không nói gì, chỉ lấy khăn giấy ra lau cho cô.
Nhưng nó vẫn rất nóng.
Thẩm Như Tinh lại cử động, Tống Tầm nhướng mày nhìn cô.
Cô do dự một chút rồi nói: “Em cầm lightstick còn chưa rửa tay…”
Sau khi ở trong sân vận động cả đêm, vẫy lightstick và la hét, cô đổ mồ hôi khắp người.
Cô nhớ rằng Tống Huân có bệnh sạch sẽ.
Tống Huân không trả lời, chỉ nói: “Tay em không đau sao?”
“Hả?” Thẩm Như Tinh không biết tại sao anh lại hỏi như vậy.
Hành động tiếp theo của Tống Huân đã giải đáp những nghi ngờ của cô.
Anh xoa bóp cánh tay cô với lực vừa phải.
Một cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ cánh tay, sau đó là sự căng cơ, xen lẫn giữa đau đớn và khoái cảm.
Thẩm Như Tinh dựa vào cửa sổ xe, dần dần thả lỏng.
Trong xe nhất thời cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có đèn đường bên đường phát ra ánh sáng mờ ảo, cảnh đêm lạnh lẽo thoáng qua khi đang phóng xe với tốc độ cao.
Thẩm Như Tinh dùng tay trái nhẹ nhàng đỡ đầu, điều chỉnh hơi thở rối loạn của cô, vành tai vẫn nhuộm một màu hồng nhạt.
Cô không quay đầu lại nhìn Tống Huân, nhưng cô có thể cảm nhận được tay phải của mình lại bị nắm vào lòng bàn tay Tống Huân, mu bàn tay úp xuống nắm lấy tay cô.
Dưới mu bàn tay của cô, được ngăn cách bởi một lớp vải mềm mại, là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và cặp đùi rắn chắc của anh.
Thẩm Như Tinh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và nhanh chóng cúi đầu gửi tin nhắn cho Khâu Minh Thư.
[ Tớ và anh ấy gặp nhau rồi, cậu thì sao ]Đối phương nhanh chóng trả lời: [Tớ đã tắm xong và nằm trên giường] [Nếu không có gì khác thì nam phục vụ trong khách sạn này rất đẹp trai, cao 1,8 mét và có dáng người đẹp. 】
[Nhân tiện, tối nay cậu phải nhớ thực hiện các biện pháp an toàn nhé. 】Thẩm Như Tinh đột nhiên nghẹn nước bọt và ho dữ dội.
“Sao vậy?” Bên cạnh Tống Huân ngước mắt lên, vỗ vỗ lưng Thẩm Như Tinh, tay phải mở ra một chai nước khoáng rồi đưa qua.
Thẩm Như Tinh cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, uống mấy ngụm nước lớn để xoa dịu cơn sốc: “Không có gì đâu, em sặc thôi.”
Cố trả lời: [……]
Khâu Minh Thư: [Sao thế? Đừng nói với tớ là cậu đến xem buổi hòa nhạc của anh ấy chỉ để nắm tay và ôm hôn rồi trở về nhà nhé? 】
Thẩm Như Tinh: […Không, nhưng nó không khoa trương như cậu nói…]
Cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là… nói vào miệng Khâu Minh Thư, như thể cô đến đây chỉ vì…
Một cảm giác rất lạ.
Khâu Minh Thư: [Sao lại khoa trương? mọi người đều là người trưởng thành, có gì mà không dám nói?”
[ Hãy làm theo bản năng của chính mình Tinh Tinh à ] [Cậu dám thề cậu không có suy nghĩ như vậy với Tống Huân ?]Thẩm Như Tinh: [ Cậu đang nói lung tung cái gì vậy???]
Càng cố gắng kìm nén điều gì đó, nhưng bất chợt trong đầu loé lên một suy nghĩ, ánh mắt Thẩm Như Tinh không tự chủ mà rơi vào người bên cạnh.
Anh vừa cúi đầu trả lời tin nhắn, đường nét trên khuôn mặt vẫn sắc sảo, gọn gàng, sống mũi thẳng, lông mi dài, hình như gặp phải chuyện gì đó, lông mày có chút nhíu lại. nóng nảy.
Tay trái anh vẫn ôm cô, còn tay phải anh đang gõ phím bằng một tay.
Rõ ràng đó là một tư thế rất khó chịu, nhưng anh ấy vẫn hành động một cách thản nhiên và bình tĩnh.
Ánh mắt Thẩm Như Tinh rơi vào nốt ruồi nhỏ trên cổ anh. Nó hơi mờ một chút.
Cô nhớ lại những gì Khâu Minh Thư vừa nói.
Cô có chút căng thẳng và hưng phấn không thể giải thích được, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tống Huân ngước mắt lên nhìn cô: “Khoảng mười phút nữa chúng ta sẽ đến nơi.”
Anh tưởng rằng cô buồn ngủ
Thẩm Như Tinh lắc đầu hỏi: “Anh có đói không?”
Việc tổ chức một buổi hòa nhạc đòi hỏi rất nhiều về thể chất.
Tống Huân hỏi ngược lại cô: “Em đói không? Anh bảo khách sạn chuẩn bị đồ ăn, khi đến nơi em có thể ăn.”
Thẩm Như Tinh thản nhiên nói: “…Em muốn ăn gà rán.”
“Hình như trong khách sạn không có gà rán.” Tống Huân suy nghĩ một chút rồi đưa điện thoại ra, “Gọi đồ ăn mang về. Em muốn gọi gì cũng được.”
Thẩm Như Tinh ậm ừ và nhận lấy điện thoại của anh.
Đặt điện thoại vào lòng bàn tay, cảm giác nóng bảng min màng.
Vốn dĩ cô ăn chút đồ ăn vặt để giải tỏa căng thẳng, nhưng bây giờ Thẩm Như Tinh càng lo lắng hơn.
Cô kìm nén cảm giác lo lắng kì lạ và trượt màn hình.
Giao diện điện thoại di động của anh ấy cũng giống như những người khác, tối giản, sạch sẽ và gọn gàng, không có bất kỳ phần mềm không cần thiết nào.
Thẩm Như Tinh mở ứng dụng mua mang về, tìm một quán ăn nhanh mở cửa đến tận sáng sớm, thản nhiên gọi món gà rán Hàn Quốc.
“Anh có muốn không?” Thẩm Như Tinh ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Huân: “Anh không ăn, em gọi thêm mấy nhà hàng nữa đi, nếu không thích có thể đổi, chỉ cần điền địa chỉ khách sạn St. Regis là được.”
Để tránh lãng phí, Thẩm Như Tinh chỉ gọi một con gà rán và thêm một chai Coca vào đơn hàng.
Sau khi thanh toán không cần mật khẩu, cô không dám bấm vào phần mềm khác trên điện thoại của anh, mà nhanh chóng đưa điện thoại lại cho anh.
Một tin nhắn WeChat đột nhiên xuất hiện trên thanh thông tin phía trên.
Giang Nhất Hà: [Được rồi, anh Huân, mọi chuyện đã ổn định ~ Tuần sau nhớ đến nhé! 】
[Biểu cảm hôn gió.jpg]]Giang Nhất Hà.
Ánh mắt Thẩm Như Tinh rơi vào hai chữ này.
Giống như tên của một cô gái. Cô không biết cô ta.
Có tài khoản WeChat của anh hơn nữa cách tôi xưng hô với anh thân mật như vậy
Giống như những con chim bay trên mặt nước, tạo ra những cái bóng vô hình.
Thẩm Như Tinh trả lại điện thoại cho Tống Huân như không có chuyện gì xảy ra, trong khi cô còn đang cân nhắc có nên hỏi hay không thì xe đã chạy thuận lợi đến nơi cần đến.
Thẩm Như Tinh ngẩng đầu lên, thấy không gian trước mắt vô cùng rộng lớn, trước đây cô cũng từng mơ hồ nghe nói đến khách sạn này, nơi nổi tiếng sang trọng vô cùng, dịch vụ chu đáo và môi trường trang nhã, quý phái.
Xa xa là một tòa nhà cao tầng với vẻ đẹp pha trộn giữa hiện đại và cổ điển, tỏa sáng mờ ảo trong đêm.
Xung quanh có nhiều cây xanh, đường sá thông thoáng, làn đường giống như một mê cung.
Bên ngoài không chỉ có lan can cao mà còn có nhân viên bảo vệ túc trực, cứ năm bậc một chốt, xe phải trải qua nhiều vòng kiểm tra an ninh trước khi đến cổng chính.
Thẩm Như Tinh nắm tay Tống Huân xuống xe, lập tức có người đi tới, lễ tân, hướng dẫn viên và người vận chuyển hành lý đều thực hiện nhiệm vụ của mình, cung kính và lễ phép.
Thẩm Như Tinh trong đời chưa bao giờ được hưởng sự đãi ngộ như vậy, nụ cười hiền lành và tiêu chuẩn trên khuôn mặt chào đón khiến cô có chút hoảng sợ.
Cô buộc mình phải bình tĩnh, đi theo Tống Huân lên căn phòng trên tầng cao nhất.
Phòng có diện tích lớn, trang bị đầy đủ tiện nghi, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy xa xa có hàng nghìn ngọn đèn, cảnh sắc rất tuyệt vời.
“Anh đi tắm.”
Việc đầu tiên Tống Huân làm khi vào phòng chính là đi tắm, nhỏ giọng nói với cô: “Em ăn cơm trước đi, đừng đợi anh.”
Thẩm Như Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Đương nhiên, nhân viên giao hàng bị chặn lại ngoài cửa một km, có người giúp cậu mang vào trong.
Thẩm Như Tinh nhìn món gà rán đặt trên chiếc bàn đá cẩm thạch mịn màng trước mặt cô, chiếc thẻ hoàn tiền nhỏ màu đỏ rơi ra, rồi nhìn những bữa ăn, món tráng miệng và đồ uống tinh tế được đặt bên cạnh. …
Thật nực cười.
Có một cảm giác khá vô lý.
Thẩm Như Tinh chụp một bức ảnh chụp cảnh đêm từ trên cao và gửi cho Khâu Minh Thư.
Khâu Minh Thư lập tức trả lời: [Chết tiệt, cảnh đêm này đẹp quá! ! Đây là khách sạn nào, tớ sẽ đến vào một ngày khác ]
Thẩm Như Tinh: [Hình như nó được gọi là khách sạn St. Regis. 】
Ba phút sau, Khâu Minh Thư: [Chết tiệt, không tìm được, khách sạn đang trong tình trạng không thể kiểm tra được, việc đặt phòng đã bị dừng lại.] [Nhưng tớ đã tìm kiếm thông tin trên các trang đánh giá, giá cả thật đáng sợ ] [Chết tiệt, hơn 20 vạn cho một đêm! Vô cùng ngưỡng mộ cậu]
Khâu Minh Thư: [Ồ, tớ suýt quên mất, bạn trai của cậu vốn đã rất giàu rồi, xin lỗi đã làm phiền]
Thẩm Như Tinh trả lời: [Không sao đâu, khi nào tớ kiếm được tiền tớ sẽ dẫn cậu đi trải nghiệm. 】
Thẩm Như Tinh gắp gà rán lên cắn một miếng, gà rán giòn mềm thơm phức, cô rất hài lòng với một bữa ăn vặt sau một chặng đường mệt mỏi.
Cô ấy chụp một bức ảnh về chiếc bàn bữa bộn và gửi nó đi.
Khâu Minh Thư: [……] [ không được, chị gái à, cậu đi khách sạn tầm này chỉ để ăn gà rán à ! Điều này khác gì việc vào nhà hàng Michelin ăn đầu thỏ cay! ! 】
Thẩm Như Tinh: [ tớ quá căng thẳng, đồ ăn vặt có thể làm tớ bớt căng thẳng]
Thẩm Như Tinh: [ hiện tại tớ cảm thấy cả căn phòng này chỉ có gà rán và tớ không thuộc về nơi này…]
Khâu Minh Thư: [Tự tin hơn đi, Tinh Tinh, khách sạn có cậu ở là vinh hạnh của họ. khách hàng là thượng đế]
Khâu Minh Thư: [Tống Huân đâu? Tại sao cậu lại trò chuyện với tớ. Hãy cùng nhau tận hưởng thế giới hiếm có của hai người đi! 】
Thẩm Như Tinh: [Anh ấy đi tắm. 】
Khâu Minh Thư….
Thẩm Như Tinh còn chưa kịp trả lời lại Khâu Minh Thư thì cửa phòng tắm đã mở ra.
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên như một con chim sợ hãi.
Tống Huân thuận tay lau tóc đi ra ngoài, mái tóc đen ướt đẫm, đuôi tóc có giọt nước lăn lộn, trong sương mù, đôi mắt đẹp như hoa đào dường như dịu dàng hơn một chút.
Thẩm Như Tinh không dám nhìn anh, hoảng sợ đứng lên: “Anh xong chưa? Vậy em cũng đi tắm…”
Cô đang định cúi đầu lao vào phòng tắm thì bị Tống Huân giữ lại. “Sao vậy?”
Anh chỉ vào tay cô: “Em có muốn mang theo túi xách và điện thoại di động vào cùng?”
Thẩm Như Tinh nhìn xuống và thấy cô vẫn đang đeo túi xách và cầm điện thoại di động trên tay.
“…” Cô quá lo lắng.
Thẩm Như Tinh nhìn trần nhà và sàn nhà, bắt đầu nói nhảm: “Em thích nghe nhạc khi tắm.”
“Được rồi.” Anh buông tay.
Thẩm Như Tinh cúi đầu lao vào tắm, như thể điều này có thể che đi vết đỏ ở vàng tai cô.
Nửa giờ sau, Thẩm Như Tinh mới ra khỏi bồn tắm, cô mặc áo choàng tắm vào.
Hơi nóng khiến toàn bộ khuôn mặt cô đỏ bừng như quả cà chua.
Cô bước ra với chiếc máy sấy tóc, ngồi trên ghế sofa, cắm điện và chuẩn bị sấy tóc.
Một cái bóng đột nhiên che khuất tầm nhìn của cô.
Thẩm Như Tinh ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Huân.
Anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, lười biếng và thoải mái hơn bình thường một chút, cổ áo hơi hé mở, để lộ chiếc cổ thon và xương quai xanh thanh tú.
Tống Huân đưa cho cô một lon Coke lạnh vẫn sủi bọt trên nắp, sau đó lấy máy sấy tóc từ tay cô.
Thẩm Như Tinh nhấp một ngụm Coca đông lạnh, không khí mát lạnh sảng khoái tràn vào phổi cô.
Cô ngồi trên sô pha, Tống Huân đứng trước mặt sấy tóc cho cô, đầu ngón tay mềm mại vuốt ve da đầu cô, một cảm giác ngứa ngáy kỳ quái lan tràn.
Thẩm Như Tinh chớp chớp mắt, rõ ràng không nói một lời, nhưng trong phòng lại có một bầu không khí dịu dàng vô hình lan tỏa.
Một giờ trước, người cô yêu, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu giờ hiện tại đã ở trước mặt cô, cúi đầu và sấy tóc cho cô.
Thật là một cảm giác tuyệt vời.
Giữa tiếng ồn ào của máy sấy tóc, Thẩm Như Tinh nghe được nhịp tim của chính mình.
Chóp mũi cô cách anh rất gần, mùi thơm dễ chịu tỏa ra từ anh bao bọc lấy cô.
Giống như sữa tắm hương gỗ lạnh, rất khô và ấm áp.
Thẩm Như Tinh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo người trước mặt.
Động tác của Tống Huân dừng lại.
Anh tắt máy sấy tóc ném sang một bên rồi ôm lại Thẩm Như Tinh.
Trong lúc im lặng, Thẩm Như Tinh đột nhiên xuyên qua quần áo của anh cắn một miếng thịt trên eo anh.
Tống Huân thấp giọng hừ một tiếng, cúi đầu nói: “Em đang làm gì vậy?”
Thẩm Như Tinh trầm giọng nói: “Anh lạnh lùng quá.” “…?”
Tống Huân khóe môi giật giật, “Sao anh lại lạnh lùng?”
Thẩm Như Tinh cọ cằm vào góc áo anh, than thở: “Nửa tháng nay anh không đến gặp em.”
Tống Huân: “Anh đã đến thành phố A, nhưng có người lại nói với anh không thể đến gặp anh được”
Thẩm Như Tinh: “…Không phải việc này, hơn nữa không phải hôm nay em đến rồi sao”
Tống Huân lười biếng không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt ve gáy cô.
Giống như vuốt ve một con mèo nhỏ.
Cô áp mặt mình vào eo Tống Huân, nhiệt độ nóng bức lần nữa xuyên qua lớp áo mỏng rộng rãi, chạm đến cánh tay cô.
“Chúng ta nửa tháng mới gặp nhau một lần” Cô đột nhiên có chút chán nản nói: “Em cảm thấy có chút kỳ lạ, anh thật sự đã trở về sao? không chân thực chút nào.”
Tống Huân nắm tay cô dừng lại một chút: “Vậy ngày mai em rảnh không?”
Thẩm Như Tinh nhớ lại tờ đơn từ chức cô đã gửi: “ Chắc là có”
Tống Huân xoa đầu cô: “Ngày mai hẹn hò nhé?”
Thẩm Như Tinh nặng nề gật đầu.
Cô không biết mình đã chôn trong eo anh bao lâu, Thẩm Như Tinh đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Trước khi cô có thể phân biệt nó một cách cẩn thận, cô cảm thấy có thứ gì đó chạm vào tóc mình.
“Ngoan” Tống Huân nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp, như đang đè nén, “Đừng động đậy, đợi anh sấy tóc xong cho em trước đã.”