ĐÊM HÈ ẨM ƯỚT – CHƯƠNG 63

Chương 63

Bên ngoài là ánh đèn của thành phố.

Trong một tòa nhà dân cư kiểu cũ với những bức tường ẩm ướt, trên lầu có thể nghe thấy tiếng phim truyền hình ồn ào, xen lẫn với tiếng trẻ con bị mắng, mùi thơm nấu ăn tỏa ra từ chiếc máy hút khói cũ, tràn ngập khói lửa nhân gian.

Tuy nhiên, trong hành lang chật hẹp và đổ nát, hai người trong bóng tối dường như đã nhấn nút tạm dừng, lưu lại khoảnh khắc ôm nhau thật chặt này.

Sau khi tạm biệt Tống Huân, Thẩm Như Tinh lên lầu, trước khi mở cửa, cô lấy ra một chiếc gương nhỏ, vuốt thẳng mái tóc rối bù, lau đôi môi hơi sưng đỏ.

Mở cửa bật đèn, trong phòng khách không có bóng dáng Thẩm Lệ Hoa, Thẩm Như Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, cô liền nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên:

“Con đã ăn chưa?”

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Lệ Hoa từ trong bếp đi ra, dùng khăn lau tay, vừa mới rửa bát xong.

Cô mở miệng, đang định trả lời mình đã ăn cơm, nhưng Thẩm Lệ Hoa lại không nhìn cô mà đi thẳng về phòng, chỉ để lại một câu: “Thức ăn ngày mai để sẵn trong nồi.”

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Có vẻ như bà ấy vẫn còn tức giận.

Thẩm Như Tinh mím môi đi vào bếp nhìn xem, cơm trong nồi cơm vẫn còn ấm, bên trên là một bát khoai tây cắt sợi xào ớt xanh và một bát thịt lợn luộc, đồ ăn rất thơm, xem ra khá ngon.

Đây đều là những món cô thích ăn.

Thẩm nữ sĩ luôn như vậy, bên ngoài tỏ ra cứng rắn nhưng bên trong mềm lòng.

Thẩm Như Tinh suy nghĩ một chút, lấy hộp cơm ra, gói cơm cùng rau củ cho vào tủ lạnh, chuẩn bị ngày mai mang đi làm hâm nóng ăn.

Quá trình làm thủ tục xin thôi việc diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến, bộ phận nhân sự không hề gây khó dễ như bình thường, họ kiểm tra lại những đồ văn phòng phẩm đã phát xuống và tịch thu lại, sau đó lấy ra tờ đơn kết thúc hợp đồng đưa cho người quản lý của cô kí tên.

Trần Phương vừa ký vừa nói với cô: “Người mới đến chắc phải tuần sau mới đến làm được, tuần này có thể em phải vất vả một chút.”

Thẩm Như Tịnh nhẹ giọng nói: “Nên vậy mà chị.” Chỉ cần có thể thuận lợi từ chức, cô cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với sếp cũ.

Sau khi hoàn tất thủ tục bằng văn bản, Thẩm Như Tinh rót một cốc nước rồi trở về chỗ ngồi, cô xem thời gian thì thấy đã đến giờ nghỉ trưa.

Cô lấy hộp cơm trưa ra khỏi tủ lạnh, mở nắp rồi hâm nóng trong lò vi sóng.

Trong khi chờ đợi, những đồng nghiệp khác trong phòng làm việc cũng đến hâm nóng bữa ăn, Thẩm Như Tinh nghe thấy họ trò chuyện về buổi hòa nhạc ngày hôm kia.

“Cô đã xem hot search ngày hôm nay chưa? Video buổi hòa nhạc ngày hôm kia vẫn còn trên đó.” Người nói là một đồng nghiệp có mối quan hệ tốt với Thẩm Như Tinh, tên là Lâm Thanh Vũ.

“Người đó tên là Tống gì đó? Con gái chị rất thích cậu ta và ngày nào cũng nhắc đến tên cậu ta”

Người đáp lời là một nữ đồng nghiệp lớn tuổi ở studio, con gái chị ấy cũng đã học cấp hai “Tôi thực sự không hiểu trẻ con ngày nay nghĩ như thế nào”.

“Dù sao thì thời thế đã thay đổi. Nếu điều kiện cho phép thì đó cũng là một sự thoả mãn về tinh thần”

Lâm Thanh Vũ mỉm cười nói, khi nhìn thấy Thẩm Như Tinh đứng cạnh lò vi sóng, đôi mắt cô ấy sáng lên, “Này, Tinh Tinh, tuần này em không đi công tác à?”

Thẩm Như Tinh vốn giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng bây giờ bị nhắc tới, cô chỉ có thể cười chào hỏi: “Tuần này chắc là em sẽ không đi công tác”

Lâm Thanh Vũ: “Hóa ra là vậy, buổi hòa nhạc thứ bảy em đến là của Tống Huân à?”

…Tốt lắm, giờ cả văn phòng đều biết cô ấy xin nghỉ phép vào thứ Bảy với lý do có việc phải làm ở nhà nhưng thực chất là đi xem hòa nhạc.

Thẩm Như Tinh cười cười, không muốn nhắc tới nữa: “ Việc nhà xong sớm nên em nhân tiện ghé qua xem”

“Nhân tiện? Vé buổi hòa nhạc của cậu ấy không dễ mua. Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?” Lâm Thanh Vũ nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đột nhiên nói: “Sao chị lại cảm thấy em có chút giống nữ chính trong video con gái chị quay lại vậy?”

Mí mắt Thẩm Như Tinh giật giật, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện thì một đồng nghiệp khác vẫn đang im lặng nghe họ nói chuyện tò mò tiến tới: “Thật sao?!”

Lâm Thanh Vũ mở điện thoại, tìm đến đoạn video trước đó, đặc biệt kèo tới đúng đoạn đó: “Thật sự nhìn có chút giống, không tin thì xem xem…”

Vừa nói Lâm Thanh Vũ vừa giơ điện thoại ra cho mọi người nhìn.

Tiếng “ding” của lò vi sóng cắt ngang lời nói của Lâm Thanh Vũ.

Thẩm Như Tinh lấy hộp cơm trong lò vi sóng ra, vẫy tay bình tĩnh chuyển chủ đề: “Em quay cơm xong rồi, em đi ăn trước đây”

Thẩm Như Tinh bỏ đi, quay trở lại bàn làm việc nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế chỉ mới đi được vài bước, nhịp tim của cô đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

Thẩm Như Tinh nhét thìa vào hộp cơm, nhịn không được, đăng nhập tài khoản Weibo khác.

Chủ đề #Tống Huân concert# vẫn nằm trong danh sách tìm kiếm hot, khi cô bấm vào xem thì phát hiện video gốc có lượt tương tác cao đã biến mất.

Nhưng video lúc đó được nhiều người lưu lại, tài khoản marketing giống như đánh hơi được miếng bánh ngọt, ngày nào cũng đăng đi đăng lại kèm theo một chữ ” hot”

@Tin tức ngày hôm nay

Video ghi lại khoảnh khắc Tống Huân giành những nụ hôn gió cho người hâm mộ trong buổi concert !!!  # Tống Huân 2022# [ Tour diễn vòng quanh thế giới] [Ahhhhnhìn tôi xem lại vẫn đẹp trai quá! ! ! Tôi điên rồi] [Chết tiệt, anh ấy hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt này mà không cần tài năng để đánh gục tôi ] [Hôm nay tạm thời tôi chuyển từ fan sự nghiệp sang làm fan bạn gái một ngày ] [Không cần, thực sự không cần nữa. Những tài khoản marketing này không thấy mệt sao? một video đăng đi đăng lại vài chục lần. Mấy người hết thứ để đăng rồi à] [Mặc dù tôi đã xem video này hàng chục lần nhưng tôi vẫn không cảm thấy chán] [Tôi quá mệt rồi, tôi rất muốn trở thành cô gái trong video ] [Đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa tìm ra danh tính cô gái trong video, cư dân mạng lần này có vẻ hơi kém cỏi] [Vậy tại sao bạn lại muốn tìm hiểu danh tính của những người hâm mộ khác? Có vấn đề gì với việc hôn gió để đáp lại khán giả? Bạn có biết việc điều tra danh tính của người khác là phạm pháp hay không?] [ Gần đây idol và fan hâm mộ nhà chúng tôi rất nổi tiếng trên mạng, chỉ một video mà đăng đi đăng lại vài ngày. Cũng quá mệt mỏi đi ] [Nhưng mà, fan hâm mộ này nhìn có chút quen mắt, mọi người không cảm thấy như vậy sao?] [+1, cảm giác hơi giống khách mời nữ trong một chương trình tạp kỹ nổi tiếng trước đây… có vẻ như cô ấy đã qua lại với Tống Huân trong chương trình đó đúng không?] [Chết tiệt, đừng dùng dao đâm tôi nữa, đã nhiều ngày trôi qua như vậy tôi vẫn bị con dao cùn của cặp vợ chồng Tống Thẩm đâm từng nhát]

Các bình luận trái chiều, từ người qua đường, đến người hâm mộ, tất cả như một mớ hỗn độn.

Thẩm Như Tinh chú ý đến những bình luận phía sau, mặc dù lượt thích không nhiều và bị chôn vùi ở phía dưới, nhưng trên lòng bàn tay cô vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Ngày hôm đó có rất nhiều người có mặt và ai cũng có thiết bị điện tử nên tình huống đó là khó tránh khỏi.

Đây cũng là hậu quả mà lẽ ra cô phải nghĩ đến khi thực hiện hành động đó trước 100.000 người.

Sau bữa trưa, Thẩm Như Tinh đang chuẩn bị nghỉ trưa thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat.

Khâu Minh Thư: [Đã chia sẻ một liên kết: Ahhhh, hôm qua tôi tình cờ gặp được Tống Thần khi xem phim! có vẻ như anh ấy ngồi ghế tình nhân. Nhưng tôi cũng không chắc…Tống thần ở bên ngoài đẹp trai gấp 1000 lần sao với trên TV! Nhưng tôi ngại quá nên không dám lên xin chữ ký… Hy vọng có thể giành được vé cho buổi diễn tiếp theo! …[Picture.JPG][từ weibo]] [Tinh Tinh, nhìn này, có phải của cậu không? 】

Thẩm Như Tinh bấm vào nó và xem qua.

Bức ảnh được chụp từ một góc nhìn rõ ràng và hơi mờ, người đàn ông đang thong thả cụp mắt xuống chơi điện thoại di động, tư thế đứng bất cẩn lại lười biếng, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt đều trở cuốn hút và mượt mà.

Ánh đèn trên cao trong hành lang rạp chiếu phim chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh. Tạo cho người nhìn cảm giác xa cách, không dám lại gần.

Tuy nhiên, trên khuỷu tay anh có một chiếc túi đeo vai nữ, kiểu dáng thanh lịch và đơn giản khá lạc lõng.

Chỉ vài phút sau khi bài blog này được đăng, thậm chí còn không phải là chủ đề thảo luận nhưng số lượt bình luận lại bùng nổ và lượt thích tăng vọt trong thời gian ngắn.

Lúc Thẩm Như Tinh lần đầu bấm vào, chỉ có mấy chục bình luận, một phút sau, khi cô bấm vào khu vực bình luận lần nữa, đã có hàng trăm bình luận.

[Cái quái gì vậy? ? Đây có phải là Tống Huân không? ? ? Khu vực giành cho cặp đôi sao! Không phải anh ấy còn độc thân à?] [Chụp lén mà vẫn đẹp trai như vậy, anh ấy không hổ là người tôi thích ba năm] [Khuôn mặt này thực sự rất đáng bị đánh aaaaa] [Góc chụp này rất đẹp, có thể xem như góc chụp bạn gái trong truyền thuyết hay không?] [Đợi đã, tại sao bạn lại nghĩ đó thực sự là Tống Huân? ? Lỡ như đó chỉ là người giống người thì sao? Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây] [Đã đeo khẩu trang làm sao các bạn có thể nhận ra?? Chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt, các bạn cũng quá khoa trương rồi] [Đó là giả, bạn không thể tóm lấy ai đó và nói đó là Tống Huân] [Sau khi quan sát cẩn thận, vị trí nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt gần như giống hệt với vị trí của Tống Huân…] [Nếu tôi nói rằng tôi nhận ra anh ấy bằng khí chất và dáng người của anh, liệu tôi có bị đánh không? (Giữ đầu)] [Nhìn vào IP của blogger, rồi nhớ lại địa điểm diễn ra buổi hòa nhạc ngày hôm kia, tôi cảm thấy như mình đã ăn được quả dưa khá lớn] [Túi nữ này, sảnh của phòng chiếu phim giành cho cặp đôi, các bạn cứ từ từ cảm nhận…] [Tôi thất tình rồi sao? Không muốn đâu, ah ah ah ah ah  người thậm chí còn chưa từng yêu đương sao lại như vậy] [Từ bức ảnh đầu tiên đến bức ảnh cuối cùng đều là chỉnh sửa phải không??? Tôi không tin] [Một bức ảnh mờ như vậy cũng được lan truyền với tốc độ chóng mặt…] [@phòng làm việc của Tống Huân: nhanh chóng bác bỏ tin đồn. 】

[@phòng làm việc của Tống Huân:  Đừng lấy tiền mà không làm gì cả. 】

Thẩm Như Tinh muốn chuyển tiếp đường link cho Tống Huân, lại phát hiện weibo đã bị xóa.

Trong lòng Thẩm Như Tinh hơi trầm xuống, cô trả lời Khâu Minh Thư: [Chắc là không cẩn thận bị fan chụp được.] [Ngày hôm đó chúng tớ đã làm những việc này ở nơi công cộng ]

Khâu Minh Thư: [Trời ơi, đáng sợ quá, đeo khẩu trang cũng có thể nhận ra. Tiếp theo cậu sẽ làm gì? 】

Thẩm Như Tinh: [Sau này tớ sẽ cẩn thận hơn khi đi với anh ấy ]

Khâu Minh Thư :[ Quá bi thảm, có lẽ đây là nguyên nhân khiến tớ không thể trở thành ngôi sao] [Tối nay cậu có đi cùng tớ không? Hôm qua hai người ở cạnh nhau đủ rồi nhỉ ? Cũng đến lúc giành thời gian cho cẩu độc thân như tớ.

Thẩm Như Tinh nhớ lại ngày hôm đó Khâu Minh Thư đã cùng cô đến buổi hòa nhạc và sau đó phải ở trong khách sạn một mình, cô cảm thấy áy náy nên lập tức đồng ý.

Có lẽ vì sắp nghỉ việc nên cả ngày không có nhiệm vụ quan trọng nào được giao cho đến khi tan làm, Thẩm Như Tinh vui vẻ tan ca.

Sau giờ làm, Thẩm Như Tinh đợi Khâu Minh Thư lái xe tới đón cô tại địa điểm đã hẹn trước.

Vừa lên xe, cô nhận thấy trang phục của Khâu Minh Thư hôm nay khác với thường lệ.

Thẩm Như Tinh hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Trước đây cô và Khâu Minh Thư thường đi ăn và xem phim.

Khâu Minh Thư cười nói: “Cậu còn nhớ nam sinh tớ nói lúc trước không?”

“Nhớ.”

“Anh ấy nói muốn giới thiệu bạn mình với tớ và sắp xếp trò chơi space. Cậu giúp tớ trấn áp bọn họ”

Thẩm Như Tinh chợt nhận ra, khó trách hôm nay Khâu Minh Thư ăn mặc rất đẹp, nhưng – làm sao cô có thể trấn áp được hiện trường?

Khâu Minh Thư liếc mắt liền nhìn thấy cô đang bối rối và lo lắng, “Cậu ngồi đó giúp tớ khống chế tình huống, nếu có người ép tớ uống rượu, cậu ra tay ngăn cản”

Thẩm Như Tinh: “…Được.”

Nửa giờ sau, tại Space Bar.

Hơi nóng và bầu không khí cuồng nhiệt ùa vào mặt, tiếng ồn chói tai chọc thủng màng nhĩ, dòng người đông đúc vặn vẹo theo điệu nhạc nhịp nhàng trong vũ trường, ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy.

Trong phòng, cô gái trong góc trông rất trẻ, đôi mắt hạnh nhân trong veo như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Mái tóc dài óng mượt được xõa xuống, cô kết hợp với áo len màu be và quần jean xanh nhạt đơn giản, dịu dàng và thanh lịch, dáng vẻ nghiêm túc không phù hợp với môi trường ở đây.

Khâu Minh Thư và Thẩm Như Tinh lần lượt chào hỏi với các chàng trai đang ngồi, Khâu Minh Thư tập trung vào chàng trai tên Đoàn Dự trước đó đã ngủ với cô.

Đoàn Dự quả thực rất đẹp trai, vừa trẻ trung lại sức sống đặc trưng của những chàng trai trẻ, cậu cười ngây thơ như một chú chó săn lông vàng to lớn: “Chị là chị Tinh Tinh phải không? Em nghe chị tiểu Thư nhắc đến chị rồi.”

Thẩm Như Tinh lễ phép gật đầu với anh: “Xin chào.”

“Chị Tinh Tinh, gọi em tiểu Dự là được rồi, không cần khách sáo như vậy.”

Đoàn Dự vui vẻ nói: “Bạn của chị tiểu Thư cũng là bạn của em, tối nay chị muốn uống gì cũng được, em sẽ trả tiền.”

Giới thiệu xong một vòng, Khâu Minh Thư ghé vào tai cô, vừa kiêu ngạo vừa mơ hồ thì thầm: “Tớ nhờ bạn tớ đưa tới vàng sinh viên đại học trẻ trung đẹp trai. Cậu nhìn xem có thích ai không. Tớ giúp cậu lấy phương thức liên hệ”

Thẩm Như Tinh: “…”

Cô nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ có Tống Huân rồi.”

“Cậu có chắc chắn muốn quay lại với anh ấy không? Đã suy nghĩ kĩ rồi à?”

Khâu Minh Thư mỉm cười nói, “Hơn nữa, một phụ nữ quen thêm vài anh chàng đẹp trai thì có sao đâu? ”

Thẩm Như Tinh: “…”

Cô chợt mừng vì Tống Huân không có ở đây.

Cô đặt mình vào vị trí của người khác, nếu  mỗi ngày Giang Thiếu Duật giới thiệu những cô gái xinh đẹp với Song Huân …

Trong vài giờ tiếp theo, Khâu Minh Thư uống rượu và trò chuyện với các chàng trai trẻ có mặt ở đây, cô ấy rất phấn khích, uống hết ly này đến ly khác cho đến khi mặt đỏ bừng.

Cô cố gắng ngăn cản, nhưng khi Khâu Minh Thư đứng dậy thì không ai có thể ngăn cản, các chàng trai bên cạnh cũng hò reo ầm ĩ.

“Chị tiểu Thư thật tuyệt vời, chị là số một”

“Chị lợi hại như vậy! Hay là uống thêm ly nữa nhé?”

Nhìn thấy Khâu Minh Thư uống càng ngày càng nhiều, khuyên cũng không khuyên được, Thẩm Như Tinh chỉ có thể giúp Khâu Minh Thư uống đỡ vài ly.

Cho đến khi kết thúc trò chơi, Khâu Minh Thư đã hoàn toàn say khướt.

Thẩm Như Tinh cũng uống nhiều rượu, tay chân yếu ớt, cô phải tốn nhiều sức mới giúp Đoàn Dự đưa được Khâu Minh Thư ra cửa.

Thẩm Như Tinh gọi taxi trước, trong lúc đợi taxi bên đường, cô nhìn xuống điện thoại xem có thể đặt taxi trực tuyến hay không, Đoàn Dự ở bên cạnh đột nhiên nói: “Hai cô gái đi muộn như vậy rất nguy hiểm. Hay em đặt khách sạn gần đây cho hai chị nhé?”

Thẩm Như Tinh nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cậu. Nếu tôi không về, gia đình sẽ lo lắng.”

“Gia đình? Nói với chú dì một tiếng là được rồi. Đi về muộn như vậy rất mệt”

Đoàn Dự trong mắt lóe lên, tay vẫn đỡ Khâu Minh Thư “Hay là sư tỷ không thể tin tưởng chúng em? chị coi thường chúng em à?”

“Tôi không có ý đó……”

“Vậy cứ quyết định như thế đi, đừng về nữa.” Đoàn Dự nháy mắt với một hai nam sinh đi theo mình, tất cả đều tiến tới đỡ Khâu Minh Thư rồi đi về hướng khác.

Thẩm Như Tinh không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ôm Khâu Minh Thư chặt hơn một chút, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Xe sắp tới rồi, tôi đã đặt xe, hiện tại lại huỷ, như vậy không tốt đâu.. .”

“Chuyện này có gì đâu, cứ huỷ đi là được.” Đoàn Dự mỉm cười, đưa tay giật lấy điện thoại từ tay trái Thẩm Như Tinh.

Thẩm Như Tinh giật mình, nhưng cô không còn tay nào có thể ngăn cản chuyển động của cậu ra, nếu dùng tay còn lại để giật lấy điện thoại, Khâu Minh Thư sẽ hoàn toàn rơi vào tay cậu ta.

Trời mùa thu, nhưng lưng cô lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Trong quán bar tiếng nhạc ầm ĩ, bên ngoài lạnh lẽo chỉ có vài người đi bộ, cô nhìn bốn phía cũng không tìm được người có thể nhờ giúp đỡ.

Thẩm Như Tinh cắn môi, cô tin tưởng những người bạn của Khâu Minh Thư, chỉ cảnh giác với người lạ. Nhưng không ngờ những nam sinh này, biểu hiện bên ngoài chỉ là giả vờ

Đoàn Dự trong vài giây đã hoàn thành thao tác, ném điện thoại trở lại túi Thẩm Như Tinh, giơ tay nói: “Tiền bối đi thôi, đừng phụ lòng tốt của chúng em.”

Cậu ta thêm giọng vào từ ‘lòng tốt’, như thể ám chỉ rằng anh ta không còn nhiều kiên nhẫn nữa.

Trong lòng Thẩm Như Tinh khẽ trầm xuống, lông mi run run, cô định đồng ý trước sau đó——

“Cậu không nghe thấy cô ấy nói không à?”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, xuyên qua không khí ban đêm yên tĩnh.

Mọi người đều sửng sốt và nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Cổ tay của người đàn ông đặt trên cửa kính ô tô, ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu vào khuôn mặt của anh ta, trong ánh sáng nửa tối nửa sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét góc cạnh và sắc sảo của anh ta, giống như bầu trời đêm mát mẻ.

Anh kẹp điếu thuốc giữa các đầu ngón tay, điếu thuốc đã cháy được một nửa, như thể anh đã đợi bên ngoài quán bar một lúc rồi.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tống Huân hút thuốc đi tới, đôi mắt đào hoa của anh có chút lạnh lùng, màu sẫm, lông mày nheo lại, mang theo vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Anh đến rồi?” Thẩm Như Tinh kinh ngạc ngước mắt lên.

Cô vốn là người cẩn thận, cho dù đi cùng Khâu Minh Thư tới quán bar, cô cũng có thói quen gửi địa chỉ cho Tống Huân.

Nhưng vì lo lắng bị chụp ảnh nên cô không nhắn tin kêu Tống Huân đến đón.

“Anh gửi tin nhắn cho em, nhưng em không trả lời.” Tống Huân trả lời ngắn gọn.

Thẩm Như Tinh nhìn Tống Huân đi đến bên cạnh cô, bóng tối mờ mịt trôi đi, lông mi anh hơi cụp xuống, dáng vẻ lạnh lùng, thật kỳ lạ, nhưng trong nháy mắt lại có một cảm giác an toàn tràn ngập trong lồng ngực cô.

Cô không thể giải thích được, nhưng cô tin tưởng vào anh và tin rằng anh có thể giải quyết được mọi chuyện.

Giống như năm cuối trung học ấy.

Ánh mắt Tống Huân không có chút cảm tình lướt qua Đoàn Dự và những người phía sau, sau đó rơi vào tay Đoàn Dự trên cánh tay Khâu Minh Thư.

“Làm phiền tránh ra”

Anh nói với giọng thản nhiên.

“Anh là?” Đoàn Dự nửa chừng bị chặn lại, ngữ khí thận trọng, từ trên xuống dưới nhìn Tống Huân.

Tống Huân thậm chí không buồn nhìn cậu ta, trong giọng nói lạnh lùng của anh có chút thiếu kiên nhẫn:

“Tôi nói cậu buông tay, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?”

Đoàn Dự nheo mắt lại, chợt cảm thấy người đàn ông trước mặt này nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.

Tính toán hôm nay coi như thất bại, Đoàn Dự mặc dù có ý đồ, nhưng cũng chỉ là âm thầm tính toán, thật sự không dám làm gì, nhún nhún vai buông tay: “Được.”

Nhìn thấy đối phương lên xe phóng đi trong đêm, Đoàn Dự vẻ mặt u ám quay lại quán bar, gửi tin nhắn cho Khâu Minh Thư:

[Chị tiểu Thư, vốn dĩ em nghĩ chị về nhà sẽ bất tiện nên em sẽ giúp chị đặt một khách sạn gần đây, nhưng hình như chị có bạn đến đón nên em không đặt khách sạn nữa. Tuy nhiên, bạn của chị có vẻ như có chút hiểu lầm về em. 】

Đoàn Dự nhấn gửi và liếc nhìn dòng tin tức trong APP.

Như tia chớp xẹt qua, Đoàn Dự chợt nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy người đó quen quen——

Trong bản tin giải trí, bức ảnh đầu tiên phía trên, người đàn ông tên Tống Huân giống hệt người đàn ông ngoài quán bar vừa rồi. –

Khâu Minh Thư sống một mình, Thẩm Như Tinh lo lắng về việc đưa Khâu Minh Thư say rượu về nhà một mình, tuy nhiên, về nhà vào lúc này chắc chắn sẽ đánh thức Thẩm nữ sĩ, bầu không khí giữa cô và Thẩm Lệ Hoa đã trở nên căng thẳng kể từ cuộc cãi vã qua điện thoại lần trước.

Tống Huân nhìn thấy cô khó xử, “Đến chỗ của anh thì sao?”

Thẩm Như Tinh: “Là khách sạn trước đó à?”

“Không.” Tống Tầm ngắn gọn nói: “Là căn phòng khác.”

Thẩm Như Tinh gật đầu: “Vậy được.”

Ngôi nhà nằm ở trung tâm thành phố, một căn hộ rộng gần khu thương mại, đất ở đây có giá cao, phong cách tối giản trắng đen mát mẻ và nhiều thiết kế hiện đại, có thể thấy đây là một ngôi nhà mới. vừa được cải tạo, có cảm giác vắng vẻ, không thường xuyên có người ở.

Thẩm Như Tinh giúp Khâu Minh Thư tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi đặt cô lên giường lớn.

Cô và Tống Huân nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy muộn màng, lần đầu tiên Thẩm Như Tinh chủ động lăn vào trong ngực Tống Huân, vô cùng ngoan ngoãn bám vào ngực anh.

Tống Huân đưa tay ôm lấy cô, dưới ánh sáng mờ ảo ở đầu giường, ánh mắt anh ủ rũ, đưa tay nhéo nhéo dái tai Thẩm Như Tinh.

Thẩm Như Cảnh nhịn không được hỏi: “Anh… không tức giận chứ?”

“Có gì mà tức giận? Em muốn làm gì đó là tự do của em.” Giọng điệu của Tống Huân bình tĩnh, không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào khác.

“Chỉ là bây giờ có quá nhiều người xấu trong xã hội, anh sợ em chịu uất ức”

“Bình thường em rất cẩn thận, nhưng hôm nay mọi người đều là bạn của Khâu Minh Thư, vì vậy em đã mất cảnh giác và khiến anh lo lắng.” Thẩm Như Tinh thấp giọng giải thích.

Cô không thể tưởng tượng được tối nay nếu không có Tống Huân xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Tống Tầm tùy ý ừ một tiếng.

Thái độ lạnh lùng của anh khiến Thẩm Như Tinh đột nhiên cảm thấy không vui.

“Đàn ông xấu quả thực có rất nhiều,” Thẩm Như Tinh đột nhiên nói: “Anh cũng không phải người tốt.”

Tống Huân: “?”

Thẩm Như Tinh: “Lúc ghi hình, Cố Dương hỏi anh có còn nhớ mối tình đầu như thế nào không, anh nói không nhớ rõ.”

“Nhưng rõ ràng trước đó em vừa gặp lại anh”

Tống Huân: “…”

Đây là bắt đầu xử lý nợ cũ với anh đó hả.

Tống Huân ngừng động tác tay, đưa môi đến bên tai Thẩm Như Tinh thổi nhẹ: “Anh quả thực không phải người tốt.”

Tai Thẩm Như Tinh cực kỳ ngứa ngáy, cô không khỏi nhăn mặt, cảm thấy có một loại dự cảm không lành.

“Ví dụ như bây giờ, anh rất muốn làm chuyện xấu.”

Vừa nói, bàn tay vốn đặt ở eo Thẩm Như Tinh của Tống Huân từ từ trượt xuống, chậm rãi vuốt ve vùng lãnh thổ không xác định.

Động tác dò xét ngón tay của anh rất nhẹ nhàng, trong khi thăm dò, anh quan sát được những biến hóa tinh tế trên gương mặt Thẩm Như Tinh.

Theo chuyển động của ngón tay anh, Thẩm Như Tinh chợt rùng mình, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cào vào trái tim cô, khiến trái tim cô nhột nhột.

Cô đưa tay ngăn cản tay Tống Huân, hiếm có do dự: “Vẫn, vẫn nên đừng….”

“Ừ?” Hô hấp của Tống Huân trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt Thẩm Như Tinh dường như muốn hỏi.

“…Khâu Minh Thư vẫn còn ở phòng bên cạnh.” Giọng nói của Thẩm Như Tinh ngày càng nhỏ hơn.

“Trong phòng hiệu quả cách âm rất tốt, người khác sẽ không nghe thấy.” Tống Huân trầm giọng nói, không ngừng động tác tay, nhẹ nhàng siết chặt, chậm rãi vặn vẹo.

Thẩm Như Cảnh hít một hơi, nhắm mắt lại, không dám nhìn mặt anh.

Nhưng cảnh tượng hiện lên trong tâm trí cô, bao gồm cả tư thế của Tống Huân khi chơi piano tại buổi hòa nhạc và động tác xoay bút của anh ấy.

Những ngón tay của anh vừa dài và mảnh khảnh với các khớp được xác định rõ ràng, khiến mọi chuyển động của bàn tay đều trở nên vô cùng linh hoạt, kể cả lần này.

Cảm giác mất kiểm soát này giống như đang đi trên bờ vực của một vách đá, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã hoàn toàn, nhưng niềm vui kỳ lạ đang thu hút mọi người tiến về phía trước, không thể chống cự.

Cô bàng hoàng nắm lấy quần áo của Tống Huân, như thể đang nắm lấy chiếc áo phao duy nhất trong đêm giông bão, khóe môi mơ hồ phát ra một âm thanh.

“Thích không, bảo bối?” Tống Huân đột nhiên thấp giọng hỏi cô, thanh âm khàn khàn, tràn đầy cảm xúc.

Lý trí tỉnh táo trở lại, Thẩm Như Tinh lúng túng nói: “…Em không thích.”

“Không thích?” Tống Huân thản nhiên hỏi, tay không ngừng cử động, giọng nói trầm thấp khàn khàn, như bị nam châm cuốn vào: “Nhưng bảo bối, em đang run rẩy”

Chương 62

Chương 64

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *