Chương 64
Những lời anh nói khiến cho Thẩm Như Tinh khó thở, cô không khỏi vòng tay qua cổ Tống Huân.
Nhưng vẻ mặt Tống Huân vẫn lạnh lùng, nên cô chỉ có thể hôn lên môi Tống Huân, ngăn cản anh nói ra những điều khiến cô ngại ngùng.
Trong lúc mơ hồ, Tống Huân nhẹ nhàng mở hai tay trên chăn ra từng chút một.
Những ngón tay trên bàn tay còn lại của anh đan xen với bàn tay của cô, làn da trên lòng bàn tay áp sát vào nhau, đó là khoảng cách thân mật nhất.
Khi sóng thần đi qua, Thẩm Như Tinh cuối cùng cũng nắm được một tảng đá và có thể ngăn tư thế run rẩy của mình khỏi bị treo lơ lửng trên không trung.
Niềm hạnh phúc vô bờ bến ban đầu kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Có lẽ đã lâu lắm rồi, cũng có thể chỉ mới có vài phút thôi.
Gần như nghẹt thở, Thẩm Như Tinh nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng như quả mọng chín, từ tai đến khóe mắt và lông mày đều nhuộm hồng, giống như một quả đào ngọt ngào được ngâm kỹ, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Tống Huân cúi đầu hôn lên trán cô, lau sạch sẽ cho cô, sau đó chậm rãi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách từ vòi sen vang lên, Thẩm Như Tinh giật mình, mặt lại đỏ bừng, tuyệt vọng cuộn tròn trong chăn.
Mười phút sau, Tống Huân lại nằm xuống bên cạnh Thẩm Như Tinh.
Từ khóe mắt, anh thoáng thấy cô được quấn trong chăn như quả trứng cút, khóe môi hơi nhếch lên.
Tống Huân vòng tay ôm lấy Thẩm Như Tinh: “Em ngại à?”
Thẩm Như Tinh cắn môi, quay mặt đi, không nói gì.
“Sướng xong rồi liền không để ý đến anh?” Tống Huân thản nhiên nói: “ không có lương tâm.”
Thẩm Như Tinh: “…”
Cô lấy tay che mặt, lại không nói được lời nào để phản bác, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Tống Huân nhìn thấy cô xấu hổ cùng bất an, lại càng bình tĩnh lại hôn lên môi cô, “Không đùa nữa, mau ngủ đi.”
Thẩm Như Tinh khịt mũi nhẹ nhàng dưới chăn.
Ngày hôm sau, Thẩm Như Tinh để lại lời nhắn cho Khâu Minh Thư rồi đi làm như thường lệ.
Khâu Minh Thư mãi đến trưa mới gửi tin nhắn: [Chuyện tối hôm qua…]
Thẩm Như Tinh kể cho cô nghe mọi chuyện ngày hôm qua.
Khâu Minh Thư: [Trời ơi, tớ thực sự không ngờ rằng em trai trông giống cún con của tớ lại có tâm địa xấu xa như vậy ]
[Chồng cậu vẫn đáng tin hơn ]
Thẩm Như Tinh: […Chồng?]
Khâu Minh Thư:[ Thông qua biểu hiện ngày hôm qua, cậu ta chính thức từ bạn trai tập sự trở thành bạn trai chính thức của cậu ]
Thẩm Như Tinh: [……]
Tốc độ thay đổi đáng kinh ngạc thật đấy.
Việc bàn giao công việc sau đó cũng tương đối suôn sẻ, buổi tối sau khi tan sở vào thứ sáu, Thẩm Như Tinh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp, thu dọn hết đồ đạc ở bàn làm việc rồi mang về nhà.
Khi rời khỏi phòng làm việc, Thẩm Như Tinh đứng ở cửa tòa nhà văn phòng, nhìn lại tòa nhà trong màn đêm lần cuối.
Cô đã ở nơi này hai năm rưỡi, bây giờ nói lời tạm biệt, lần cuối cùng làm việc tại đây, cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cô quay đầu bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Trên tàu điện ngầm, Thẩm Như Tinh nhận được tin nhắn từ Tống Huân: [Anh đến rồi. 】
Cô trả lời: [Được, chú ý an toàn, đừng để cơ thể quá mệt mỏi]
Tống Huân tới Giang Thành tổ chức buổi concert.
Những ngày qua, hai người chủ yếu liên lạc với nhau qua điện thoại và WeChat.
“Điểm dừng tiếp theo là Quảng trường Nhân dân. Hành khách muốn xuống xe vui lòng chuẩn bị trước…”
Mọi người lên xuống tàu điện ngầm, hối hả qua lại, Thẩm Như Tinh cúi đầu do dự hồi lâu, cuối cùng bấm số của Thẩm Lệ Hoa.
Đã gần một tuần kể từ lần cuối cùng gọi điện và cãi vã, Thẩm Như Tinh có chút ngập ngừng.
Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói liền một hơi, như một bước tiến để kết thúc của cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người.
Tuy nhiên, không có ai trả lời điện thoại trên tay cô.
Khi Thẩm Như Tinh nghe thấy thông báo không có người trả lời, cô cảm thấy hơi bất an.
Đường ray giao thông như những mạch máu ngầm chạy khắp thành phố, đan chéo qua lại khi con vật khổng chạy trên đường ray.
Ánh đèn xanh đỏ của xe cứu thương xuyên qua đêm cuối thu mát mẻ, tiến vào khu dân cư cũ.
Căn phòng tối tăm bừa bộn, chỉ có ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo của TV nhấp nháy, người dẫn chương trình trong TV nở nụ cười chuẩn mực, một giọng nữ êm dịu phát ra rất trôi chảy:
“Đài Khí tượng Trung ương dự báo, bắt đầu từ ngày mai, một đợt không khí lạnh mạnh hơn mới sẽ ập đến, đây cũng là lần đầu tiên trong nửa cuối năm nay…”
Đêm khuya trong bệnh viện, Thẩm Như Tinh đang ngồi trên ghế dài ngoài phòng mổ.
Cô cúi đầu, toàn thân bị gió lạnh thổi tới, cô vô thức khép kín cổ áo, tuy nhiên, cơn gió thổi qua lại len qua các khe hở trên từng góc quần áo của cô.
Đầu óc cô quay cuồng, liệt kê những việc cần làm.
Ngày mai cô định mua một số đồ dùng cơ bản hàng ngày, cô chạy đến vội vàng và không mang theo nhiều đồ.
Ban ngày dì ba đến, cô phải về nhà mang theo bình nước, hộp cơm trưa, thẻ bảo hiểm y tế và những thứ khác cho Thẩm Lệ Hoa.
Những việc cần làm đã được Thẩm Như Tinh liệt kê trong đầu, cô thực sự có thời gian để suy nghĩ, hóa ra phí xe cứu thương cũng tính theo quãng đường, hơi giống tiền taxi.
Thẩm Như Tinh lại mở điện thoại ra, khung trò chuyện đầu trang vẫn là cô và Tống Huân chúc nhau ngủ ngon.
Lúc Tống Huân trước khi đi ngủ gọi điện cho cô, Thẩm Như Tinh dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với anh, từ nội dung đến phản ứng đều không có gì bất thường.
Tất cả những điều này hoàn toàn xuất phát từ bản năng cơ thể, việc cố tỏ ra bình thường từ lâu đã trở thành một phần tính cách của cô.
Cô luôn quen gánh vác mọi việc một mình.
Cô đã hiểu đạo lý này từ khi còn rất nhỏ. Cô không thể dựa vào ai ngoài chính mình. Nếu cô ngã xuống, Thẩm Lệ Hoa sẽ trách cô không nhìn đường. Nếu điểm của cô ấy tụt xuống, Thẩm Lệ Hoa sẽ cảm thấy cô học không chăm chỉ.
Sau này, khi thành tích của cô tụt xuống, Thẩm Như Tinh sẽ dựa vào chăm chỉ học tập để nâng cao thành tích, nếu không có tiền, cô sẽ dựa vào đôi tay và kiến thức của mình để kiếm tiền. Nếu công việc không đạt yêu cầu, cô có thể học những kiến thức mới trên mạng, tìm những con đường khác….
Thẩm Lệ Hoa không thể giúp cô, cũng không hiểu được những việc cô đang làm, nhưng bà đã cho cô mạng sống và điều kiện để tồn tại.
Cô không trách Thẩm Lệ Hoa, cũng không hề tức giận.
Có lẽ khi còn nhỏ cũng từng trách, nhưng hơn 20 năm trước, trong một xã hội vẫn chưa cởi mở, Thẩm Lệ Hoa mang thai ngoài giá thú nhưng lại chọn cách âm thầm nuôi nấng cô. Thẩm Như Tinh vốn đã bằng lòng và biết ơn công lao của mẹ.
Chỉ là…
Nỗi sợ hãi sâu sắc và quen thuộc lại tràn vào cô, khiến trái tim cô đau nhói.
Thẩm Như Tinh mở phần mềm tìm kiếm, tìm đi tìm lại, cố gắng tìm ra một câu trả lời giúp cô yên tâm.
Cô đã phụ thuộc vào Thẩm Lệ Hoa hơn hai mươi năm cuộc đời.
Cô biết mỗi cuộc hành trình đều có những người khác nhau đồng hành, nhưng Thẩm Lệ Hoa chỉ có cô là con gái duy nhất. Cô cũng chỉ có Thẩm Lệ Hoa là người thân duy nhất.
Cô không dám tưởng tượng đến cái kết tồi tệ nhất.
Cô luôn là một đứa trẻ không có cha, cô cũng không muốn làm một đứa trẻ không có mẹ.
Thẩm Như Tinh cầm điện thoại, đầu vùi sâu vào đầu gối, móng tay cắm vào lòng bàn tay, để lại một vệt trắng, sau đó là máu dồn lên.
Những cảm xúc tiêu cực bám theo cô giống như những mạng nhện cũ kỹ, quấn chặt và cần một lối thoát cấp thiết.
Giống như những vết sẹo theo năm tháng, cô nghĩ chúng sẽ bong vảy và lành lại nếu cô che đậy chúng.
Nhưng trên thực tế, nó chỉ được bọc trong gạc, bên trong vẫn là những vết thương chưa thể chữa lành.
Thẩm Như Tinh lướt tìm danh bạ.
Lúc này Khâu Minh Thư đáng lẽ phải đi ngủ rồi, gần đây cô ấy mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn để hoàn thành bản thảo, dì ba cũng nên nghỉ ngơi đi, bởi vì người trung niên thường đi ngủ rất sớm.
Ngoài ra, trong một đêm cô đơn như vậy, Thẩm Như Tinh không thể tìm được một người nào đủ gần gũi và thân mật để tâm sự nỗi bất an của mình.
…Thực tế, cô vẫn có
Chỉ là cô chưa bao giờ quen với việc bộc lộ khía cạnh dễ bị tổn thương của mình trước mặt anh.
Cô dường như chưa bao giờ học cách thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh.
Cô luôn lo sợ một ngày nào đó những vết sẹo sẽ trở thành vũ khí đâm chết cô.
Thẩm Như Tinh mím môi và tắt điện thoại.
Thời gian nhảy tới 12 giờ đêm.
Bệnh viện về đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ hành lang vài ngọn đèn sợi đốt yếu ớt, chất khử trùng trong không khí vẫn còn đọng lại, mùi hăng hăng khiến người ta nhớ đến mọi chuyện trong quá khứ.
Thẩm Như Tinh nhắm mắt lại, tự nhủ rằng quá khứ đã là quá khứ, cô không còn là Thẩm Như Tinh không có gì nữa.
Bây giờ cô đã có đủ tiền tiết kiệm, có nhiều mối quan hệ, công nghệ y tế bây giờ phát triển hơn bảy năm trước, Internet cũng phát triển, có hàng nghìn cách.
Cô buông tay ra, chậm rãi bấm vào số điện thoại mà bảy năm trước cô không gọi được.
Trong đêm tĩnh lặng, giao diện cuộc gọi lặng lẽ nhấp nháy. Giống như con cá chết cứng dưới hồ đóng băng, không tìm được lối thoát, bị mắc kẹt dưới lớp băng.
Một giây tiếp theo khi màn hình điện thoại sắp tắt.
Cuộc gọi đã được kết nối.
“Bảo bối”
Âm thanh lạnh lẽo, từ tính quen thuộc phát ra từ ống nghe.
Người bên kia hình như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, giọng nói còn có chút mệt mỏi và khàn khàn: “Sao vậy, muộn vậy rồi em vẫn chưa ngủ à?”
Thẩm Như Tinh im lặng vài giây, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bên kia Tống Huân nhận ra có gì đó không đúng, hơi ngồi dậy, nhéo nhéo xương mày.
“…Tống Huân.”
“Anh ở đây, em nói đi”
Tống Huân xuống giường, cầm lấy quần áo trên ghế sô pha.
“Mẹ em…bà ấy hiện đang ở trong phòng mổ. Em đã gọi 120, bác sĩ nói đừng lo lắng quá, nhưng em vẫn…có chút sợ hãi.”
Lời vừa dứt, Thẩm Như Tinh liền thở dài một hơi.
Khoảnh khắc cô thực sự lên tiếng, cô nhận ra rằng việc nói ra điều đó không khó như cô tưởng tượng.
Đối phương dừng một giây, sau đó nói: “Đừng sợ, Dì bị sao vậy? Em trước tiên nói rõ tình huống cho anh biết nhé”
Ba tiếng sau, đoàn người có mặt tại Bệnh viện Nhân dân Thành phố A.
Tống Huân liếc nhìn Thẩm Như Tinh đang ngồi trên ghế.
Cô chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng, hàng mi dài phủ bóng mờ nhạt, khuôn mặt mộc mạc như sứ trắng mỏng manh, đôi môi nhợt nhạt, đồng tử không tập trung.
Trong hành lang tối tăm và vắng vẻ, thân hình mảnh khảnh của cô giống như một tác phẩm điêu khắc im lặng, bị gió tuyết đóng băng, bất động.
Lồng ngực Tống Huân bỗng nhói lên không rõ lý do.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này.
Một cái bóng dáng nhỏ ở phía trước tầm nhìn.
Thẩm Như Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, một bóng người rõ ràng hiện ra trong tầm mắt cô.
Cô nhìn thấy đôi mắt đẹp quen thuộc đó, Tống Huân với vẻ mặt thờ ơ nói gì đó với người phía sau, người phía sau gật đầu rồi đi đến thương lượng với người trực ở bệnh viện.
Tống Huân cởi áo khoác khoác cho Thẩm Như Tinh, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Thẩm Như Tinh run rẩy.
Chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm còn sót lại của anh khoác lên vai cô như một nơi trú ẩn tránh gió, cái lạnh thấu xương dường như đã tan biến.
Một dòng nhiệt đều đặn lan ra từ bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay cô.
Linh hồn lạnh lẽo vốn đang lang thang dần dần tỉnh lại.
“Thẩm Như Tinh.” Anh thấp giọng gọi cô, giọng điệu bình tĩnh, không hiểu sao tạo cho người ta cảm giác an toàn, “Anh đã liên lạc với chuyên gia giải phẫu thần kinh giỏi nhất Bắc Thành, họ sẽ có mặt trong hôm nay.”
Thẩm Như Tinh nghiêng đầu nhìn anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo và màn đêm mù sương, khuôn mặt hai bên của anh có những đường nét mịn màng và rõ ràng, yết hầu của anh nhô ra, một dáng vẻ bình tĩnh giải quyết sự việc.
Cô mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Tống Huân nhéo mu bàn tay của cô, lực rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta tỉnh táo lại: “Dì sẽ không sao đâu.”
Thẩm Như Tinh ừ một tiếng, cúi đầu: “…Đây không phải lần đầu.”
Cô hạ mi xuống, vẻ mặt không rõ ràng trong bóng tối.
Hàng mi dài khẽ rung lên như đôi cánh ve sầu mảnh khảnh.
Tống Huân hơi khựng lại: “Không phải lần đầu?”
Thẩm Như Tinh ngẩng đầu, nhưng không nhìn vào mắt Tống Huân, ánh mắt lơ đãng rơi vào bóng tối phía sau anh, “Trước đây… cũng giống như vậy.”
Trước đây?
Tống Huân hơi nhíu mày.
Giống như sao băng bay ngang qua, anh mơ hồ bắt được thứ gì đó.
“Tháng 10 năm 2014.” Ánh mắt Thẩm Như Tinh rơi vào tấm biển màu xanh lá cây của lối thoát hiểm phía sau Tống Huân, trong hành lang tối tăm, lung linh như một ngọn lửa ma quái.
“Bà ấy… đột nhiên được chẩn đoán mắc bệnh u não tuyến tùng. Bác sĩ nói dịch não tủy quá nhiều, áp lực não cao.” Thẩm Như Cảnh bình tĩnh nói, như thể đang kể lại câu chuyện của một người xa lạ khác: “Đêm đó, Em đã rất, rất sợ hãi.”
“Em không nhớ bố em trông như thế nào. Khi em còn rất nhỏ, em nhớ rằng bà vừa là bố vừa là mẹ. Có khi bà rất nghiêm khắc với em, có những khi không quan tâm đến em, những gì nói ra đều không nhớ. Nhưng có những khi bà rất thương em, hơn nữa bà cũng không tái hôn vì muốn chăm sóc cho em”
“Buổi tối ngày em nhận được giấy báo nhập học, bà ấy đã uống say. Bà nói rằng em là niềm tự hào của bà ấy từ nhỏ. Mấy tháng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong hơn mười năm đối với em. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Em đã nghĩ mọi chuyện sau này sẽ như vậy. Càng ngày càng tốt hơn…”
“Sau này em luôn suy nghĩ xem cuộc đời của một con người luôn có được rồi lại mất đi hay không? Phải chăng mọi hạnh phúc đều có cái giá tương ứng? Nếu không, làm sao một sự kiện xác suất nhỏ như vậy lại có thể xảy ra với bà ấy?”
Nước mắt lăn dài từ khóe mắt Thẩm Như Tinh.
Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, giọng nói không hề run rẩy.
Tống Huân dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, sau đó ôm tấm lưng gầy gò của cô vào lòng.
Thẩm Như Tinh vùi mình vào trong ngực anh, để cho nước mắt nóng hổi thấm ướt quần áo anh,
“Cho nên… Thực xin lỗi, Tống Huân, lúc đó em thực sự không còn sức lực để yêu xa. Lúc đó mẹ em đang cần phẫu thuật nhưng không có bác sĩ nào chịu nhận. Khi đó mẹ anh đã ra tay giúp đỡ, ý của bà ấy là….”
Cô ngừng nói, cũng không dám ngẩng đầu lên xem phản ứng của anh.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là có biện pháp tốt hơn để giải quyết mọi việc. Ví dụ như em nên thành thật và giải thích mọi chuyện rõ ràng với anh.”
“…Hãy tha thứ cho em vì khi đó em đã nghĩ làm như vậy sẽ tốt hơn”
Tuy nhiên, Tống Huân chỉ ôm cô chặt hơn, dùng lực rất lớn và có chút đau, nhưng cơn đau rõ ràng khiến cô cảm thấy chân thực hơn.
“Không liên quan gì đến em, là lỗi của anh, chuyện này là do anh không phát hiện ra, anh tự cho rằng mọi việc mình làm đều đúng.”
“Anh xin lỗi vì đã để em phải gánh chịu mọi thứ một mình.”
“Về sau chuyện gì em cũng có thể kể cho anh nghe, em không muốn nói cũng không sao. Anh đều ở bên em”
Màn đêm dày đặc và sâu thẳm, giọng nói của anh có chút khàn khàn, giọng điệu chậm rãi và chắc chắn.
Lông mi Thẩm Như Tinh lại run lên.
Lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói lời xin lỗi.
Một chút ẩm ướt đột nhiên thấm vào vai cô.
Thẩm Như Tinh sững sờ.
Cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên, có chút khó tin——
Anh nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, có chút thương xót, giống như lau đi bảo vật quý giá nhất trên đời.
Trong im lặng, âm thanh duy nhất chỉ có tiếng gió hú, hai bóng người thân thiết trong đêm tối giống như những con thú nhỏ đang xoa dịu vết thương của nhau.
Trầm mặc một lát, Thẩm Như Tinh đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Như vậy… Một tháng rưỡi đã đến, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Câu trả lời của anh chưa bao giờ thay đổi.” Tống Huân thì thầm, “anh đã nói rồi, cho dù em có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ để em đi.”
Thẩm Như Tinh tựa đầu vào Tống Huân, để anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Được.”cô nghe chính mình nói.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ và chiếu vào.
Thẩm Tiểu Đình sáng sớm đã bị đánh thức, yêu cầu thức dậy dọn dẹp, cô nằm bất động trên giường, dài giọng phàn nàn: “Mẹ ơi, không dễ mới có ngày cuối tuần được nghỉ, mẹ để con ngủ đi…”
“Mau thức dậy.”
Tấm chăn bông trên người Thẩm Tiểu Đình không chút lưu tình bị vén lên,
“Dì của con đang nằm viện, bây giờ chỉ có chị họ của con ở trong bệnh viện. Mau đứng dậy đi cùng mẹ.”
Thẩm Tiểu Đình bất ngờ đến đột nhiên tỉnh táo lại.
Cơn buồn ngủ ban đầu được thay thế bằng nỗi lo lắng tột độ, không chỉ lo cho dì mà còn cho cả chị họ.
Lúc dì cô bệnh nặng nhất, Thẩm Tiểu Đình còn nhỏ, mới vào lớp 3, ấn tượng là mẹ cô ngày nào cũng đi sớm về muộn, cả nhà ăn cơm ở quán ăn nhỏ bên ngoài suốt hai tháng liền. .
Từ góc nhìn của cô, Thẩm Như Tinh vừa trải qua tổn thương tinh thần, bây giờ chị lại gặp phải chuyện như thế này…
Chao ôi, sao một người chị họ hiền lành, tốt bụng, xinh đẹp lại gặp nhiều biến cố như thế.
Thẩm Tiểu Đình giúp mẹ thu dọn đồ đạc một cách ngoan ngoãn hiếm thấy, cô đi theo ô tô của người lớn đến bệnh viện thành phố, chủ động mua bữa sáng rồi mang trái cây và sữa đến khoa phẫu thuật thần kinh trên tầng 9.
Bệnh viện sáng thứ bảy rất đông đúc, người ra vào vội vã.
Thẩm Tiểu Đình liếc nhìn chị họ trên ghế, đôi mắt đen láy, khuôn mặt đang ngủ không giấu được sự mệt mỏi mà bình yên, tựa vào vai người bên cạnh.
Người đàn ông bên cạnh hơi cúi đầu, để Thẩm Như Tinh tựa vào mình, anh chỉ đưa tay đỡ sau đầu Thẩm Như Tinh để đầu cô khỏi rơi xuống, đó là một tư thế cực kỳ lúng túng, nhưng lại tràn ngập yêu thương.
Tinh thần uể oải buồn ngủ của Thẩm Tiểu Đình nâng lên một chút, tâm tình vốn u ám cũng thả lỏng hơn.
Cô còn chưa kịp thở dài, có người ở cùng chị họ mình thì tốt quá, Thẩm Tiểu Đình nhìn thấy người đàn ông này dường như nhận thức được động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ…..
Thẩm Tiểu Đình nhìn rõ mặt anh, cô cứng đờ như bị sét đánh.
Cô dụi dụi mắt, nghi ngờ mình còn chưa tỉnh lại.
Tuy nhiên, khi cô mở mắt ra lần nữa, thứ mà Thẩm Tiểu Đình nhìn thấy trước mắt vẫn là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, đẹp trai không tì vết mà cô đã nhìn thấy hàng nghìn lần trên điện thoại, giống hệt hình nền hiện tại của cô.
Thẩm Tiểu Đình mắt chữ o mồm chữ a lên tiếng, “Tống ——”