Chương 68
Nụ hôn ấm áp và ướt át rơi xuống
Thẩm Như Tinh chật vật tỉnh táo lại, dùng hai tay ngăn cản động tắc thăm dò của Tống Huân
“Ngày mai em phải đi làm…” Thẩm Như Tinh mơ hồ nói, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Tống Huân, bị anh hôn mà vô thức ngẩng đầu lên.
Một tư thế cởi mở với bất kỳ ai, với mọi điểm yếu lộ ra ngoài.
Màn đêm ngoài cửa sổ mù mịt, gió chiều đung đưa, lá cây xào xạc.
Ngọn đèn trên cao mờ nhạt và yếu ớt trong phòng chiếu sáng hai bóng người nằm sát nhau trên chiếc ghế sofa màu xám mềm mại, vừa thân mật vừa mơ hồ.
Tống Huân vẫn chỉ cúi đầu hôn cô: “Sáng mai anh sẽ gọi em.”
Thẩm Như Tinh đẩy anh ra, đôi mắt hoa mai vốn trong trẻo của cô đã phủ một tầng sương mù.
Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mặt cô bỗng nhiên nóng bừng lên, cô quay đầu lại không dám nhìn anh: “Đừng mạnh quá, nếu không ngày mai em sẽ đau lưng, rất khó chịu”
Thể lực của cô không tệ, nhưng khi ở bên Tống Huân vào ban đêm, cô thường xuyên bị mất áo giáp dưới tay anh, ban ngày đứng trên khung thép khiến chân cô yếu đi, ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.
Nghe vậy, Tống Huân cuối cùng cũng dừng lại.
Anh cắn nhẹ môi cô không rõ ý nghĩa, để lại một chút vết đỏ.
“Anh đi tắm.” Tống Huân đứng thẳng người, không nói thêm gì nữa, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước.
Anh đứng dậy và bước vào phòng tắm.
Thẩm Như Tinh dựa vào ghế sofa, nhìn bóng lưng anh trước khi cô kịp bình tĩnh lại.
Tiếng nước ngắt quãng vang lên sau tấm kính mờ, cô dần dần trở lại sau niềm hạnh phúc tột độ vừa rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay, hai người chỉ hạn chế hôn vuốt ve, cho dù súng có nổ, anh cũng chưa bao giờ đi quá xa, thậm chí không có một chút ngôn từ tục tĩu.
Cô thích cảm giác an toàn khi được da kề da với anh, cũng thích sự ấm áp khi ôm anh đơn giản, hương thơm sảng khoái và êm dịu của anh có thể xoa dịu mọi bất an của cô.
Tống Huân thậm chí có thể nhìn xuống cô với vẻ mặt bình tĩnh, động tác lại tỉ mỉ và trìu mến.
Nếu Thẩm Như Tinh không cảm thấy có gì đó kỳ lạ, và nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của anh, có lẽ cô đã thực sự nghĩ rằng Tống Huân cũng lạnh lùng và vô dục như vẻ ngoài của anh.
Anh có ham muốn nhưng chưa bao giờ yêu cầu cô làm bất cứ điều gì.
Trong lòng Thẩm Như Tinh bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc mềm mại, cô nằm trên giường lớn bật đèn ngủ, đợi anh tắm rửa xong rồi cùng nhau đi ngủ.
Khi mí mắt cô bắt đầu run rẩy, trước khi ngủ thiếp đi, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng dừng lại.
Có vẻ như hôm nay anh tắm lâu hơn.
Thẩm Như Tinh mơ hồ suy nghĩ, liền chú ý đến bóng người đang đến gần giường, cô nhắm mắt lại, vươn tay ra như muốn ôm anh.
Hơi ấm đến đúng như dự đoán, anh cúi xuống ôm lấy lưng cô.
Thẩm Như Tinh nhắm mắt lại, tìm tư thế thoải mái nhất trong vòng tay Tống Huân.
Vùng da sát chóp mũi vẫn còn mang theo chút hơi ẩm từ vòi sen, mùi hương sạch sẽ sảng khoái của sữa tắm nam lấp đầy khoảng cách chật hẹp giữa hai người.
Rất thoải mái.
Cô áp mặt vào ngực Tống Huân, hơi ấm của làn da anh xuyên qua bộ đồ ngủ bằng vải cotton, chân thực và mỏng manh.
Thẩm Như Tinh đột nhiên thấp giọng hỏi: “Anh… khó chịu không?”
“Nếu anh nói anh không cảm thấy khó chịu thì đó chắc chắn là lời nói dối.”
Tống Tầm cúi đầu chậm rãi nói, mang theo một nụ hôn nhẹ, kiềm chế, rơi xuống mí mắt đang nhắm chặt của cô.
Lông mi của Thẩm Như Tinh run rẩy, giống như cánh bướm bị gió thổi bay.
“Nhưng, đối với anh mà nói, khiến em vui vẻ quan trọng hơn.” Giọng nói lạnh lùng của Tống Huân vang lên bên tai cô, rất dịu dàng, “Bảo bối, mang lại cho em hạnh phúc là điều quan trọng nhất”
Mặt Thẩm Như Tinh lại bắt đầu nóng bừng.
Cô nhớ đến cuốn khoa học phổ thông mà Khâu Minh Thư đã gửi cho cô về đời sống tình dục của phụ nữ.
Theo dữ liệu, phụ nữ thực sự có xu hướng vui vẻ hưởng thụ nhiều hơn, nhưng nam giới thường không muốn đóng vai trò là người cung cấp dịch vụ.
Lông mi cô khẽ run lên, cuối cùng cô cũng mở mắt ra và thận trọng nhìn anh.
Đèn ngủ vẫn bật, tỏa ra ánh sáng vàng mờ, từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thoáng qua quai hàm sắc sảo và rõ ràng của Tống Huân, đồng thời có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của anh.
Những đường nét tuyệt đẹp dưới ánh sáng và bóng tối thật quyến rũ, và một động tác đơn giản của chủ nhân đã khiến vô số người phải hét lên.
Nhưng bây giờ, người này đã thuộc về cô.
Ngôi sao của cô đã bị mất và hiện tại đã quay trở lại lòng bàn tay cô.
Thẩm Như Tinh cúi người nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh.
Một nụ hôn rất đơn giản, không hề có chút màu sắc tình dục nào, hoàn toàn là vì tình yêu.
Tống Huân hơi thở dừng lại, ngọn lửa bị đè nén lại lần nữa dâng lên, yết hầu của anh lăn nhẹ, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Bảo bối, đừng trêu chọc anh nữa, anh không phải thánh nhân.”
“Em không biết anh đang nghĩ gì đâu”
Giọng điệu của anh bình tĩnh và lời nói rõ ràng, nhưng không kém gì lời tuyên bố của một con thú hoang trước khi đi săn.
Thẩm Như Tinh nép vào trong ngực anh, tránh ánh mắt của anh, “Em chỉ muốn hôn anh…”
Nghĩ nghĩ, Thẩm Như Tinh an ủi ôm Tống Huân, tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng nói: “Em thích anh nhất, cũng thích ôm anh nhất.”
So với làm những việc đó, cô thích ôm Tống Huân hơn, ôm anh cả tiếng đồng hồ cũng không thấy chán. Cử chỉ thuần khiết và thân mật này khiến cô cảm thấy rất an toàn.
“Được.” Tống Huân thở dài, đưa tay ra, thoải mái ôm chặt lấy cô,
“Vậy ôm đi, em có thể ôm bao lâu cũng được.”
Thẩm Như Tinh hai ngày này vất vả, rất nhanh liền ngủ trong lòng Tống Huân.
Tống Tầm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Thẩm Như Tinh, nhiệt độ sôi sục dần dần giảm xuống.
Chuyện khiến Tống Huân hứng thú cũng không nhiều, đối với anh phần lớn mọi thứ đều đơn giản nhàm chán như uống nước và ăn uống.
Anh ấy sinh ra đã có tài năng, ngoại hình, chỉ số IQ và nguồn lực mà người khác có thể không có được ngay cả khi dành cả cuộc đời để theo đuổi chúng.
Đối với anh, tiền bạc, danh vọng và giàu có đều trong tầm tay dễ dàng và không có tính thứ thách.
Anh có thể thấy đôi mắt của Thẩm Như Tinh sáng ngời vì nhận được món quà, đôi má đỏ bừng vì xúc động và tư thế ngủ say sưa vì được ôm.
Anh đột nhiên tìm thấy thứ gì đó có thể duy trì niềm đam mê cả đời của mình.
Làm cho cô ấy hạnh phúc.
Tống Huân một tay nhét chăn thật chặt cho cô, nhẹ nhàng ôm cô, tay còn lại cầm thiện thoại bên cạnh.
Toàn bộ chuyển động rất nhẹ nhàng để không đánh thức cô.
Tống Huân cúi đầu xem trang web trên điện thoại.
Nhìn anh có vẻ nghiêm túc, ánh sáng mờ ảo của màn hình chiếu nhẹ lên đôi lông mày sâu thẳm của anh.
[Q: Tại sao bạn gái tôi lại thích ôm tôi đến vậy? ] [A: Có thể là do bạn gái của bạn thiếu cảm giác an toàn, bạn phải làm cho cô ấy cảm thấy an toàn. Các biện pháp cụ thể có thể được thực hiện theo ba cách sau: balababalaTất nhiên, có thể là cô ấy quá thích anh nên lúc nào cũng muốn gần gũi với anh… Chờ đã, anh trai, không phải anh ở đây để show ân ái đấy chứ]
Tống Huân đọc xong, gõ nhẹ ngón tay, đánh dấu trang.
–
Buổi sáng, Thẩm Như Tinh đang vẽ hoa văn trong quán cà phê thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Khâu Minh Thư.
Khâu Minh Thư: [Đã chia sẻ một liên kết] [Có chút cường điệu, thành thật mà nói, hồi cấp ba tớ không nhận ra Tống Huân là kiểu người như vậy…]
Thẩm Như Tinh thản nhiên liếc nhìn, có chút tò mò.
Cô đặt việc mình đang làm xuống và bấm vào.
Đây là một bài viết của tài khoản marketing
@Tin tức giải trí hôm nay Nền và ghim weibo của Tống Huân đã được thay đổi, hồ sơ của anh ấy trên các phần mềm xã hội khác cũng đã được thay đổi, bạn nghĩ sao?
[Picture.JPG][Picture.JPG][Picture.JPG]Thẩm Như Tinh bấm vào bức ảnh được ghép lại từ ảnh chụp màn hình tài khoản phần mềm chính thức của Tống Huân.
Ảnh nền và phần giới thiệu trên weibo của anh đã được thay đổi.
Cột giới thiệu ban đầu [Nhà sản xuất âm nhạc, Ca sĩ] đã được đổi thành: @Thẩm Như Tinh
Ba từ ngắn gọn, là tên cô, không có gì khác.
Các ảnh chụp màn hình được lấy từ phần mềm khác, DY, M Station, Tuy nhiên, kéo về phía trước, tài khoản của anh không chỉ để kinh doanh mà còn để link bài hát, vì vậy, ảnh thông báo chính thức và dòng chữ đi kèm này đặc biệt… bắt mắt.
Người hâm mộ và người qua đường ở khu vực bình luận đều trố mắt.
[Anh ơi, yêu đương liền đổi tất cả hồ sơ trên mọi nền tảng sang tài khoản của bạn gái ? có chuyện gì thế?] [Liệu có phải bị hack tài khoản hay không ?] [Tiểu tử, đừng thể hiện tình yêu như vậy chứ ] [Buồn quá, tôi cứ tưởng mình thích một chàng trai một lòng yêu nghề, hoá ra anh ấy chỉ vì yêu đương] [Vốn dĩ tự dối lòng, chỉ cần không xem thông báo công khai trên Weibo là được, kết quả tất cả các nền tảng xã hội đều thay đổi thông tin!! Đừng quá đáng như vậy] [Đây là muốn thông báo cho cả thế giới, tôi đang yêu đương ] [Khi nào tôi có thể yêu đương nhau vậy đây? Hâm mộ quá đi ] [Tôi đã bị CP của tôi đánh gục như thế nào ] [Khi nào lớp học của Thẩm Như Tinh sẽ bắt đầu? Tôi sẽ quỳ xuống và lắng nghe] [Nghĩ đến bạn trai cũ…có hàng ngàn lý do để mỗi lần công khai…nhưng ca sĩ hàng đầu với hàng chục triệu người hâm mộ lại công khai chỉ vì anh ấy muốn. Thực sự có sự tương phản rõ rệt, nên anh ta đã là bạn trai cũ của tôi ] [@Thẩm Như Tinh: mau mở lớp học đi, tôi rất cần nó, đừng ép tôi phải cầu xin bạn ] [Anh à, nếu sau này chia tay anh sẽ khóc đó, nhiều phần mềm như vậy không xoá hết được đâu ] [Hahahaha lầu trên thật buồn cười quá đi] [Woo!!Không được phép chia tay! ! ! Nhốt chết vợ chồng Tống Thần! ! Chìa khóa đã bị tôi ném xuống biển] [Tình yêu cổ tích ah ah ah ah! ! Chìa khóa đã bị tôi nuốt từ lâu rồi! ! Trừ khi tôi chết, đừng nghĩ đến CP của tôi sẽ chia tay ]…… Những bình luận do fan CP đưa ra trong phần bình luận khiến Thẩm Như Tinh bật cười, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bấm vào vòng kết bạn của Tống Huân.
Nền đen nguyên bản của anh đã biến thành bức ảnh đó.
Hơn nữa–
Tại sao ngay cả phần giới thiệu trong vòng bạn bè cũng đổi thành tên cô.
Điều này tương đương với mỗi người thân, bạn bè, giáo viên, thành viên gia đình, nhân viên hoặc đồng nghiệp và đối tác kinh doanh của anh ấy, chỉ cần họ có thông tin liên hệ WeChat của anh, họ đều có thể nhìn thấy.
Thẩm Như Tinh đưa tay che má, cố gắng hạ nhiệt độ cơ thể đang tăng cao bằng lòng bàn tay lạnh lẽo.
Tại sao anh ấy đột nhiên chơi lớn như vậy?
Khi thảo luận ban đầu về việc công khai, cô nói rằng chỉ cần một bài đăng trên weibo là đủ.
Có vẻ như sau khi người lớn bước ra khỏi xã hội, chuyện tình yêu sẽ giữ thái độ khiêm tốn, kiểu hành vi tuyên bố tình yêu với cả thế giới này… có vẻ hơi trẻ con.
Nhưng không thể phủ nhận, Thẩm Như Tinh có một loại cảm giác ổn định ngoài ý muốn.
Đặc biệt người làm việc này chính là Tống Huân.
Cô thực sự khó có thể tưởng tượng rằng Tống Huân, người luôn bất cẩn trong mọi việc, lại có thể kiềm chế sự nóng nảy của mình và chịu khó công bố điều đó trên mọi nền tảng.
Thẩm Như Tinh không nhịn được cười lớn.
Cô gửi tin nhắn cho Tống Huân: [Anh đang làm gì vậy? 】
Đợi mấy phút, anh vẫn không trả lời, chắc hẳn anh đang chuẩn bị ra album mới.
Gần đây cả hai đều rất bận rộn, anh đi khắp đất nước với lịch trình biểu diễn dày đặc, trong khi Thẩm Như Tinh đang bận rộn chuẩn bị cho studio cá nhân của mình ở thành phố A, hai người lại quay về trạng thái yêu xa.
Không kìm được, Thẩm Như Tinh gửi thêm hai tin nhắn: [Tại sao anh lại thay đổi hình nền của vòng bạn bè? ] [Em rất nhớ anh ]
Sau khi gửi xong tin nhắn, Thẩm Như Tinh lại bắt đầu chăm chỉ làm việc.
Cuối cùng khi cô vẽ xong và ngẩng đầu lên, màn đêm đã buông xuống, đèn đường lần lượt bật sáng, trong quán cà phê không còn nhiều người.
Thẩm Như Tinh cử động cổ tay mệt mỏi và đốt sống cổ cứng ngắc, nghĩ đến việc ăn thứ gì đó cho no bụng trước.
Đang lúc suy nghĩ, đôi mắt của cô đã bị một bóng tối che phủ.
Thẩm Như Tinh nhìn lên.
Người trước mặt cô có đôi mày lạnh lùng tuấn tú, mặc một bộ vest màu xám đen, dáng người cao gầy, ánh mắt đang nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây!” Thẩm Như Tinh kinh ngạc đứng dậy, nhào vào lòng Tống Huân:“Anh không phải ở Vân Thành sao?”
Tống Huân ôm chặt lấy cô nói: “Có người vô tâm, không trả lời tin nhắn, không trả lời điện thoại.”
Lúc này Thẩm Như Tinh mới nhớ tới chiếc điện thoại di động cô đã vứt sang một bên, bấm vào xem.
11:17
sx: [Trong phòng thu âm. 】
sx: [Anh cũng nhớ em, bảo bối 】
12:40
sx: [Em ăn gì chưa]
sx: [Anh vừa hoàn thành công việc ]
sx: [Người đâu rồi, gửi địa chỉ cho anh ]
14:22
sx: [Sao em không trả lời điện thoại? 】
sx: [Bỏ quên điện thoại sao? ]
…… Có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Thẩm Như Tinh cảm thấy áy náy ho khan: “Lúc bận rộn em quá tập trung, điện thoại lại tắt tiếng, em quên nhìn.”
Đây không phải là nói dối, cô ấy thực sự mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi bận rộn, cô sẽ gác lại tất cả mọi việc cho đến khi công việc hoàn thành.
Tống Huân xoa đầu cô, “Lần sau nhớ nói cho anh biết, đừng làm anh lo lắng.”
“Thật xin lỗi, đã để cho anh một đường từ Vân Thành trở về.” Thẩm Như Tinh nắm lấy tay anh lắc lắc, vẻ nũng nịu: “Không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
Anh đang mặc một bộ vest được thiết kế riêng, và có vẻ như anh ấy vừa trở về sau một dịp trang trọng, một chuyến bay bụi bặm.
Từ Vân Thành đến thành phố A mất gần ba tiếng đi máy bay. Cộng thêm thời gian làm thủ tục, có lẽ anh đang trên đường đến sân bay khi gửi tin nhắn cho cô vào khoảng hai giờ chiều.
“Không có, vất vả rồi, bảo bối.” Tống Huân thì thầm, dùng đốt ngón tay xoa má Thẩm Như Tinh như vuốt ve một con mèo.
Anh biết gần đây Thẩm Như Tinh đang bận rộn chuẩn bị cho studio riêng của mình, cô phải lo liệu mọi mặt, khối lượng công việc cũng rất nặng nề.
“Nghỉ một lát, anh dẫn em đi bổ sung năng lượng.” Tống Huân đóng laptop lại cho cô, “Còn việc gì chưa làm xong, lát nữa anh sẽ giúp em”
Thẩm Như Tinh đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhưng vẫn không nhịn được liếc anh một cái, “Làm sao để giúp em, anh có muốn học vẽ và Photoshop không?”
“Không phải là không thể.” Tống Huân trong mắt mỉm cười nói.
“Lợi hại như vậy? Em không tin”
“Em hẳn phải biết rất rõ năng lực học tập của anh như thế nào.”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút ngượng ngùng của Thẩm Như Tinh, Tống Huân cong môi.
Anh vươn tay cầm lấy túi xách của Thẩm Như Tinh, tay còn lại nắm tay cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Sao cũng được, em không có yêu cầu.” Khi linh hồn trở lại cơ thể, cái bụng trống rỗng của Thẩm Như Tinh bắt đầu kêu lên.
“Được rồi, ăn lẩu thì sao? Anh đã đặt chỗ rồi.” Tống Huân nắm tay cô, mở cửa cho cô, sau khi cô lên xe liền đóng cửa lại.
Thẩm Như Tinh ngồi xuống ghế phụ, muốn thắt dây an toàn, nhưng tay cô hơi yếu vì đói nên mấy lần không thắt được.
Tống Huân cúi người cài nút lại cho cô, sau đó xoa đầu cô.
Trên đường đến nhà hàng, Tống Huân bấm vài lần vào bảng điều khiển trung tâm, một bài hát tiếng Anh vang lên.
Xe chạy rất nhanh và rất êm.
Ngoài cửa sổ xe xe cộ tấp nập, cảnh đêm tuyệt đẹp, đèn đã sáng, tiếng hát trong xe chảy như nước, khoảng thời gian này khá yên tĩnh.
Thẩm Như Tinh cả ngày làm việc, nhàn nhã chơi điện thoại, nhìn thấy một ít bình luận, không khỏi bật cười.
“Em cười cái gì?” Tống Huân tùy ý đặt tay lên vô lăng, hỏi cô khi đang chờ đèn đỏ.
Thẩm Như Tinh chỉ vào giao diện bình luận trong tay cô: “ Có người nó đầu óc anh cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương”
Tống Huân: “?”
Thẩm Như Tinh: “Bởi vì anh đã công bố trên mọi nền tảng và ghim nó lên đầu tất cả.”
“…”
Tống Huân đột nhiên hỏi cô: “Em có biết để duy trì sự sống cơ bản cần những dưỡng chất gì không?”
“Cái gì?” Thẩm Như Cảnh tò mò.
“Carbohydrate, chất béo, vitamin, muối, protein, nước, chất xơ.”
Thẩm Như Tinh trầm ngâm gật đầu, “Hình như là môn sinh học cấp ba có nhắc đến, nhưng tại sao anh lại nhắc tới chuyện này?”
“Đó là đối với người bình thường.” Tống Huân đột nhiên nhào tới hôn cô, “Đối với anh mà nói thì là em.”