Ngoại truyện 4
Mọi chuyện kết thúc cũng là một tiếng sau đó.
Thẩm Như Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lớn trút xuống, thế giới mờ mịt xám xịt hỗn loạn trong tầm mắt cô, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trước mắt.
Cô thở dài một hơi.
Dù biết rằng có người đi ngang qua cũng không thể nhìn thấy bên trong xe đang làm gì nhưng cảm giác xấu hổ sau đó vẫn còn đọng lại.
Cô vẫn còn đang bình tĩnh lại, Tống Huân một tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, tay kia dùng khăn giấy lau người cho cô.
Thẩm Như Tinh có chút giận dỗi, cắn vào vai Tống Huân: “Đều là lỗi của anh.”
Dụ dỗ cô làm chuyện hoang đường như vậy.
“Ừ, đều là lỗi của anh.” Tống Huân để cô cắn mình mà không cau mày, chỉ lười biếng cụp mắt xuống nhìn cô.
“Em muốn đi tắm.” Thẩm Như Tinh lại trầm giọng nói.
Tống Huân dừng động tác lại “Đến khách sạn gần đây nhé?”
“Không muốn” Thẩm Như Tinh dụi mặt vào trong ngực anh: “Em không muốn đến khách sạn.”
“Vậy thì về nhà nhé” Động tác trên tay Tống Huân vẫn nhẹ nhàng kiên nhẫn, anh không quên đáp lại cô: “Nhưng lái xe phải mất nửa giờ.”
Thẩm Như Tinh trầm giọng ừ một tiếng.
Nếu lần sau Tống Huân hỏi cô có thể không, cô nhất định, nhất định, phải từ chối.
Có lẽ vẻ khó chịu trên mặt cô đã quá rõ ràng, Tống Huân thu dọn xong mọi thứ, quay lại ghế lái, nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Anh vừa khởi động xe, vừa thản nhiên hỏi: “Em hối hận à?”
Thẩm Như Tinh không nói gì.
“Bảo bối, em cũng rất hưởng thụ mà, sao không thể thành thật một chút”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, thái độ lại thoải mái.
Thẩm Như Tinh mím môi, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Làm theo mong muốn của bản thân, không có gì phải xấu hổ”
Thẩm Như Tinh: “….”
“Anh có thể tập trung lái xe không? “Cô cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Tống Huân nhướng mày, muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại.
Khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm, Thẩm Như Tinh đã thu dọn xong quần áo trên người, nội thất trong xe cũng được sắp xếp như cũ.
Xe vừa dừng lại, cô cầm theo chiếc túi đựng chăn bước ra khỏi xe, đôi chân không nhịn được run lên.
Tống Huân đóng sầm cửa xe lại, nhanh chóng chạy tới đỡ cô.
Anh liếc nhìn chiếc túi trong tay Thẩm Như Tinh, hỏi, “ Em mang cái này theo làm gì?”
“Bị bẩn rồi, cần phải giặt” Thẩm Như Tinh nói.
“Đưa anh” “Tống Huân lấy hết mọi thứ từ tay cô:”Em có thể đi được không?”
Thẩm Như Tinh đang định trả lời thì thế giới quay cuồng, cô được Tống Huân ôm lên.
“Anh làm gì vậy? Em có thể đi” Cô cố vùng vẫy nhưng bị anh ôm chặt.
“Anh thấy chân em đang run lên kìa” Tống Huân nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì ôm cô lên lầu.
Chân của Thẩm Như Tinh quả thực rất yếu nên cô chỉ có thể để anh ôm mình trở về.
Sau khi vào cửa, Tống Huân ôm Thẩm Như Tinh xuyên qua phòng khách lạnh lẽo, đến phòng tắm, đặt cô lên bàn đá cẩm thạch.
Vừa đặt cô ngồi xuống, Tống Huân liền quay người đi lấy bộ quần áo đã chuẩn bị trước đó để co thay.
Thẩm Như Tinh nhìn Tống Huân bận rộn, dở khóc dở cười: “Chỉ là chân em yếu thôi, không phải là không đi được”
Hành động của anh thực sự có chút khoa trương.
Tống Huân nhướng mày, nắm chặt tay cô, anh nhẹ nhàng xoa cằm cô, đầu ngón tay lướt qua môi cô :” Ý em là, em vẫn có thể làm tiếp?”
Thẩm Như Tinh run rẩy nói: “Không phải, ý em không phải như vậy.”
Hai đùi cô vẫn còn hơi chưa khép lại được, bắp chân đang run rẩy.
Tống Huân cúi đầu hôn lên trán cô, hơi thở nóng hổi xuyên qua da thịt cô, giọng nói đột nhiên trầm hơn một chút: “Bảo bối”
“Hả? “
Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô xuống dưới chạm vào cơ bụng rắn chắc, vòng eo thon gọn của anh rồi đến một nơi khác.
Thẩm Như Tinh rút tay lại như bị điện giật.
“Ngày mai em phải đi làm” Cô cương quyết từ chối.
Tống Huân hơi nhướng mày, sau khi bình tĩnh lại, liền hỏi: “Muốn anh tắm cho em không, lỡ bị ngã thì sao?”
“…” Thẩm Như Tinh đẩy anh, “Không khoa trương như vậy đâu, anh nhanh ra ngoài đi, em muốn đi tắm.”
Tống Huân đi ra ngoài, Thẩm Như Tinh cởi quần áo, mở vòi hoa sen.
Chân cô hơi yếu, đang do dự có nên dùng bồn tắm hay không, nghĩ nghĩ rồi quyết định đứng lên tắm, nước ấm cuốn trôi mọi mệt mỏi,
Lúc Thẩm Như Tinh mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, đã là nửa giờ sau đó.
Khuôn mặt cô đỏ bừng vì hơi nóng, giống như men trắng sứ, điểm thêm một lớp hồng nhạt, bộ đồ ngủ bằng vải bông hình gấu trúc trên người càng thêm phần trẻ con.
Thẩm Như Tinh ném quần áo bẩn vào máy giặt rồi ấn nút.
Cô quay người bước vào phòng ngủ thì thấy Tống Huân đang ngồi bên giường.
Anh đã tắm trong một phòng tắm khác và đang lau tóc bằng một tay, tay kia đang trả lời tin nhắn.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật lên, điện thoại trong tay anh phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam nhạt, lặng lẽ phản chiếu khuôn mặt thanh tú và mịn màng của anh nhìn như một ngọn núi xa xôi, hàng mi dài của anh in bóng lạnh lẽo.
Anh cụp mắt đọc thông tin, sắc mặt có chút lạnh lùng, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.
Thẩm Như Tinh đi tới cầm lên máy sấy tóc đặt bên cạnh Tống Huân, “Em sấy tóc cho anh nhé”
Tống Huân không ngẩng đầu lên, ừ một tiếng.
Thẩm Như Tinh bật luồng khí nóng thứ hai bắt đầu sấy tóc cho anh.
Mái tóc của anh rất mềm và đen, mái tóc ngắn lướt qua đầu ngón tay, tỏa ra mùi dầu gội sảng khoái.
Có phải người trông lạnh lùng hơn sẽ có mái tóc mềm hơn không?
Thẩm Như Tinh trong lúc sấy tóc, vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại của Tống Huân.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là [Chú Hai].
Điều thứ hai cô nhìn thấy là [Tống Kiến Thành]
Cái tên này nghe quen quen, Thẩm Như Tinh mơ hồ cảm thấy mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Trong thời đại thông tin hỗn loạn, Thẩm Như Tinh không thể nhớ chính xác mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Đang suy nghĩ, giọng nói của Tống Huân vang lên: “Được rồi.”
Anh nắm lấy tay trái của Thẩm Như Tinh, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn: “Vất vả rồi”
Thẩm Như Tinh cúi đầu, lúc này mới phát hiện tóc của anh đã khô.
Cô tắt máy sấy, vươn tay ôm Tống Huân từ phía sau.
Hơi thở sạch sẽ, tinh khiết, có mùi thơm của sữa tắm, cô áp má mình vào lưng anh, lớp vải mỏng mềm mại, mịn màng.
Nhiệt độ cơ thể anh vẫn nóng bỏng như trong kí ức, có sức mạnh khiến lòng người bình tĩnh.
Nó khiến cô có cảm giác lưu luyến, và mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Tống Huân tắt màn hình điện thoại di động, đặt sang một bên, sau đó ôm lấy Thẩm Như Tinh.
Thẩm Như Tinh tìm được một tư thế thoải mái trong vòng tay anh, ngập ngừng hỏi: “Anh còn có chú hai à?”
“Ừ, em thấy rồi à? “Tống Huân ngửi mùi thơm ngọt ngào trên cổ cô, thản nhiên nói.
“Em vô tình nhìn thấy khi đang sấy tóc.” Thẩm Như Tinh nói ra suy đoán trong lòng:”Gần đây có phải nhà anh xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì nghiêm trọng cả” Tống Huân nghịch tay cô, như phát hiện ra món đồ chơi nhỏ thú vị nào đó: “Em vẫn chưa biết trong nhà anh có những ai đúng không?”
“Em chỉ biết tên bố mẹ anh, những người khác thì em không biết ” Thẩm Như Tinh nói: “Trước đây em đã thử tìm kiếm trên mạng.”
“Sao em không hỏi anh” Tống Huân cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi cô, nhẹ nhàng rúc đầu vào cổ cô, một cử chỉ thân mật lại tự nhiên “Thông tin trên mạng đa phần đều không đúng”
Giống như một chiếc lông chim lướt qua lòng người.
“Vậy, bây giờ em hỏi thì cũng giống mà”
Tống Huân suy nghĩ một lúc, “Vậy để anh kể cho em nghe nhé”
“Được.”
Tống Huân kể ngắn gọn hoàn cảnh gia đình anh.
Bố Tống và mẹ Tống thì không cần nói, trước đó cô đã gặp qua. Tống Huân còn có một người anh trai tên là Tống Trạm, tính cách thành thục, năng lực xuất sắc, chỉ là sức khoẻ không tốt.
Hoàn cảnh ở đời cha anh lại khác, phức tạp hơn rất nhiều. Cha Tống có hai người em trai, là chú thứ hai và chú thứ ba của Tống Huân, người trước dính vào vụ bê bối con ngoài giá thú, người sau đã kết hôn và ly hôn ba người ba bốn lần.
Vì vậy, đến thế hệ của Tống Huân có rất nhiều anh em họ, Thẩm Như Tinh nghe xong liền choáng váng.
Ông nội Tống kinh nghiệm phong phú, khi còn trẻ đã đi nhập ngũ, và bắt đầu kinh doanh sau khi nghỉ hưu. Ông tự mình mở ra một đế chế kinh doanh, và tự mình làm chủ. Ngoài ra ông còn có hai chị gái và một anh trai, những người này đều đạt được thành tựu trong lĩnh vực mà họ theo đuổi, nhưng cuộc hôn nhân của họ không hề suôn sẻ. Ngược lại ông nội Tống có đông con cháu, nên có thể chuyển giao quyền lực cho thế hệ sau, hưởng thụ tuổi già.
Tuy anh nói rất logic dễ hiểu, nhưng Thẩm Như Tinh vẫn cảm thấy choáng váng.
Gia cảnh của cô rất đơn giản, ông bà mất sớm, cô là con gái duy nhất của Thẩm Lệ Hoa, người thân duy nhất của cô là gia đình dì.
Cuối cùng, cô chỉ nhớ rằng Tống Huân có một người anh trai rất thân thiết, bố Tống là một người rất yêu vợ, còn mẹ Tống là một người phụ nữ mạnh mẽ tiêu chuẩn, công ty đang trong giai đoạn chuyển giao quyền lực cho thế hệ sau.
Tống Huân nhận thấy mi mắt Thẩm Như Tinh đã run rẩy, “Buồn ngủ à?”
“Có chút.” Thẩm Như Tinh nhắm mắt lại, không giãy giụa nữa, chuyển sang tư thế thoải mái hơn trong vòng tay anh, suy nghĩ của cô có chút lang thang.
Cô chợt nhớ đến những lời cuối cùng Tống Huân nói khi họ ở trên xe. “Tống Huân.”
“Ừ?” Giọng nói của cô có chút mềm mại, Tống Huân cúi đầu nhìn xuống.
“Sao anh lại nói… là mặt trời?”
Rõ ràng cô chưa bao giờ tỏa sáng.
Trong ba năm đó, cô lặng lẽ tồn tại tựa như không khí, chỉ khi cần quản lý lớp học, hoặc giúp đỡ bạn học nâng cao thành tích, các thầy cô giáo mới nhớ đến cô.
Bạn học chỉ nhớ đến cô như một đại diện môn học.
Ngay cả khi làm việc, Thẩm Như Tinh cũng là kiểu người chỉ làm việc chăm chỉ.
Tống Huân trầm ngâm một lát, đưa tay vén mái tóc hơi rối bù của cô ra sau tai, sau đó chậm rãi nói: “Bởi vì em là người rất có sức sống.”
“Sức sống?
“Em có thể hiểu nó là có sự khao khát và tham vọng sống”.
Tống Huân đùa giỡn với bàn tay của cô và đặt một loạt nụ hôn lên mu bàn tay cô một cách dịu dàng, “Để có thể sống tốt hơn, em sẽ cố gắng học tập và làm việc. Chính là sự nỗi lực hết mình để đạt được mục tiêu”
Thẩm Như Tinh có chút bối rối: “Không phải ai cũng có sao?”
Ai mà không muốn có điều kiện sống tốt hơn chứ?
“Có ham muốn là một chuyện, nhưng sẵn sàng trả giá và đốt cháy chúng lại là chuyện khác; Tham vọng của một số người quá thô tục và bẩn thỉu, ham muốn của một số người khiến người ta cảm thấy khó chịu”
“Chỉ có em thôi.” Nụ hôn của Tống Huân kéo dài từ mu bàn tay đến gò má trắng nõn mềm mại của cô, “Chỉ có sức sống của em mới khiến người khác không phản cảm, ngược lại còn yêu thích”
Thẩm Như Tinh chớp chớp mắt, câu hiểu câu không.
“Em đã từng nghe qua câu nói này chưa?” Tống Huân nói.
“Ừ?”
“Một nhà văn đã viết rằng trong tất cả chúng sinh, nếu chúng ta là một người bình thường và tận hưởng niềm vui cuộc sống trong chốc lát, thì dù chết đi, chúng ta cũng sẽ ở trên thiên đường.”
Thẩm Như Tinh đã nhìn thấy câu này, “Là Tam Mao viết”
“Em chính là loại người như vậy.” Tống Tầm nói. “Được rồi, anh là một người bình thường, nhưng em là người thông minh nhất.”
Thẩm Như Tinh nhìn chằm chằm vào đường viền cổ áo ngủ hơi hở của Tống Huân, xương quai xanh thẳng tắp và làn da trắng lạnh lùng của anh, khiến người ta muốn để lại chút dấu vết.
Cô nghĩ vậy nên cũng hành động luôn.
Tống Huân thấp giọng hừ một tiếng: “Tiểu hỗn đản”
Thẩm Như Tinh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo nụ cười quỷ dị: “Chính anh nói đi, em là người bình thường, không phải rất tầm thường sao?”
“Em rõ ràng biết anh không phải ý này.” Tống Huân có chút bất đắc dĩ, ôm Thẩm Như Tinh chặt hơn một chút.
Thẩm Như Tinh mím môi cười, tất cả những lời tổn thương Thẩm Lệ Hoa nói tối nay dường như đều bị lời nói của anh xoa dịu.
“Em có thể mượn bản thỏa thuận trong ngăn kéo được không? Không phải muốn kí tên ” Thẩm Như Tinh nghĩ đến bản hợp đồng công chứng mà Tống Huân đã ký trước đó trong ngăn kéo.
“Của em, không cần mượn.” Tống Huân nói: “Muốn ký thì anh ký, không muốn thì không ký, đây là quyền lợi của em”
“Được”: Thẩm Như Tinh gật đầu.
“Tỷ lệ ban đầu trong thỏa thuận là 80%, nhưng con số quá lớn, anh không nghĩ em sẽ chấp nhận nên anh đã yêu cầu luật sư thay đổi. Bạn luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi ở đây, dù sao em mãi mãi là ưu tiên hàng đầu của anh”
“Được “Thẩm Như Tinh nhắm mắt lại, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Máy điều hòa trung tâm trong phòng ngủ chạy êm, giữ nhiệt độ ở mức vừa phải, tạo cảm giác dễ chịu nhất cho cơ thể con người.
Cái ôm ấm áp của anh mang theo hương thơm nhẹ nhàng, khô ráo khiến người khác chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Như Tinh có chút buồn ngủ, ý thức của cô từ từ chìm vào cõi mộng ngọt ngào như hoa.
Lờ mờ, cô tựa hồ nghe được Tống Huân nhẹ nhàng tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, cô được anh cẩn thận đặt nằm phẳng trên giường, sau đó cơ thể nóng bức ôm lấy cô từ phía sau.
Tống Huân ôm cô từ phía sau, nhét cô vào trong chăn, làm cho cô kín không khí, sau đó đặt một nụ hôn lên gáy cô.
“Ngủ ngon, mơ đẹp”
Trong ý thức cuối cùng, Thẩm Như Tinh nghe thấy Tống Tấn thì thầm vào tai cô, trong lòng cô mơ hồ trả lời “ngủ ngon”.
Sau đó, cô ngủ thiếp đi.
Thẩm Như Tinh bị đồng hồ báo thức gọi dậy vào lúc 8 giờ. ‘đồng hồ đúng giờ.
Rèm cửa chặn hết ánh sáng bên ngoài. Trong phòng ngủ là bóng tối yên tĩnh, vị trí bên cạnh vẫn lưu lại hơi ấm.
Thẩm Như Tinh đi qua kéo rèm lên.
Cả thành phố vẫn đang say ngủ trong ánh nắng ban mai mỏng manh, bầu trời xa xa được tô vẽ bằng những nét vẽ màu cam và tím, nở rộ trong ánh bình minh dịu nhẹ.
Sau cơn mưa lớn, trời lại nắng và đẹp.
Nghĩ đến những gì Thẩm Lệ Hoa nói tối qua, Thẩm Như Tinh mở ngăn kéo, lấy bản thỏa thuận bên trong.
Bản thỏa thuận dày khá giày và có mùi giấy và mực in.
Thẩm Như Tinh nhìn qua, thấy có cả con dấu chính thức và con dấu riêng, Tống Huân đã ký tên rồi, bên cạnh còn một khoảng trống chờ cô kí tên.
Lời bảo đảm này so với cô tưởng tượng còn toàn diện hơn rất nhiều, bao hàm đủ loại quy định lớn nhỏ.
Thẩm Như Tinh im lặng một lúc, sau đó mở ra vài tờ trong bản thoả thuận, chụp ảnh lại và gửi cho Thẩm Lệ Hoa.
Thuyết phục bằng miệng cũng vô ích, cô sẽ trực tiếp đưa đồ cho bà xem.
Thẩm Như Tinh giải quyết ngắn gọn công việc, và trả lời tin nhắn trên mạng xã hội.
Hầu hết những người hâm mộ thúc giục cô cập nhật vlog, bọn họ tấn công cô từ những bình luận và tin nhắn riêng tư.Thẩm Như Tinh nghĩ đến những tư liệu trong máy, cô quyết định sau khi làm xong công việc ngày hôm nay, sẽ chỉnh sửa lại và đăng lên mạng.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô quay lại hộp trò chuyện, nhưng Thẩm Lệ Hoa vẫn chưa trả lời.
Thẩm Lệ Hoa buổi sáng thường thức dậy lúc sáu giờ, nhưng vẫn luôn không trả lời cô, không biết bà không muốn trả lời, hay muốn trả lời nhưng không buông bỏ được thể diện.
Thẩm Như Tinh đứng dậy, đặt tất cả những thứ này sang một bên và đi đến phòng thay quần áo.
Tắm rửa xong, cô đi tới phòng khách liền nhìn thấy Tống Huân.
Anh thức dậy từ sớm, đã tắm rửa sau khi tập thể dục, anh thay một chiếc áo len và quần dài màu đen tối giản, nhưng khí chất lại rất khác, có chút lạnh lùng và thờ ơ ngẩng đầu nhìn cô.
“Ăn sáng đi.” Tống Huân ra hiệu cho cô ăn sáng.
Thẩm Như Tinh nhìn những mon ăn được bày biện ngay ngắn trên bàn ăn, món trứng tráng phô mai với nấm màu vàng rưới nước sốt chua ngọt, bít tết cháy xém điểm thêm vài chiếc lá xanh, bánh mì châu Âu cắt lát có màu sắc hài hòa, còn có thêm một ly sữa
Thẩm Như Cảnh cầm lấy bộ đồ ăn, trước tiên gắp một miếng bánh mì Âu, bánh rất mềm, ngon không ngờ. “Anh làm à? Hay gọi đồ bên ngoài”
“Là anh làm” Tống Huân ngước mắt nhìn cô ” Không đặt được đồ bên ngoài”
Thẩm Như Tinh khá bất ngờ :” Anh còn biết nấu cơm sao?”
“Khi ra nước ngoài, anh không muốn ăn đồ của họ nên tự mình nấu” Tống Huân giải thích ngắn gọn.
Thẩm Như Tinh gật đầu.
Cô lặng lẽ ăn, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng dao nĩa va chạm sắc bén, tạo nên một bầu không khí ấm áp và yên tĩnh.
Tống Huân đột nhiên nói: “Còn đau không?”
Thẩm Như Tinh chợt khựng lại, cô ho không ngừng.
Tống Huân đưa cho cô một cốc nước, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thẩm Như Tinh nhận lấy ly nước, sau khi uống một ngụm, cô cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Không, không còn đau nữa…”
“Có chỗ nào khó chịu không?” Tống Huân quan sát biểu tình của cô, tiếp tục hỏi.
Thẩm Như Cảnh: “Không… không có”
Tại sao anh có thể nói về chủ đề xấu hổ một cách nghiêm túc như vậy.
“Nếu thật sự khó chịu thì em hãy nghỉ ngơi một ngày.”
“Không được, nếu nghỉ ngơi em sẽ mất đi một phần thu nhập. Em muốn cố gắng làm việc để kiếm tiền đặt cọc nhà” Thẩm Như Tinh thẳng thừng từ chối.
“Tiền lương ngày nghỉ, bạn trai em sẽ bù cho em” Tống Huân nói, gõ gõ hai lần vào chiếc điện thoại bên cạnh.
Thẩm Như Tinh tưởng anh đang nói đùa nên vùi đầu vào bữa ăn mà không trả lời.
Đinh. Một thông báo tin nhắn vang lên.
Thẩm Như Tinh cúi đầu nhìn
sx: [Chuyển khoản]
“Bạn làm thật đấy à?” Thẩm Như Tinh nói và nhấp vào hộp trò chuyện.
Rất nhiều số không.
Thẩm Như Tinh đếm được năm số không, chính là hai trăm nghìn.
Còn ghi chú ” quyên góp tự nguyện”
“Sao anh chuyển nhiều thế?”
“Giới hạn của WeChat trong một ngày chỉ chuyển được như vậy”
Thẩm Như Tinh:…..
Có nghĩa là, nếu WeChat không hạn chế số tiền chuyển khoản, anh còn định chuyển bao nhiêu số 0 nữa.
Đúng là giàu vô nhân tính.
Cô hoàn trả lại mà không do dự.
“thiếu sao?” Tống Huân nhướng mày, “Vậy đưa thẻ ngân hàng cho anh.”
“Em đi rửa bát.” Thẩm Như Tinh dứt khoát lựa chọn kết thúc cuộc trò chuyện.
Nếu tiếp tục nói chuyện, cô sợ cô sẽ tức giận vì dù cô đã làm việc chăm chỉ suốt một năm nhưng số tiền đó đối với người giàu lại chẳng đáng là bao.
Cô nhanh chóng thu dọn bộ đồ ăn và mang vào bếp.
Chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn như vậy chắc chắn sẽ cần rất nhiều thời gian, cô vốn tưởng rằng Tống Huân sẽ hy sinh thời gian ngủ để nấu nướng, nên cô sẽ phụ trách rửa bát, cách phân chia công việc này cũng khá tốt.
Có một dòng nước mát chảy ra từ vòi, bồn rửa bát cũng rất sạch sẽ. Nhà bếp không hề bị lộn xộn.
Tống Huân đã rửa sạch đồ dùng nhà bếp và treo chúng ngay ngắn.
Thẩm Như Tinh đeo tạp dề và găng tay vào, tập trung rửa bát, tổng cộng chỉ có hai cái đĩa và hai cái cốc, cô rửa rất nhanh.
Đột nhiên có người ôm cô từ phía sau.
“Sao em không dùng máy rửa bát?” Tống Huân ôm eo cô, tựa cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp của anh chậm rãi thổi bay sợi tóc bên tai cô.
“Em không nghĩ tới, hơn nữa cũng chỉ có vài chiếc bát, rửa rất nhanh” Thẩm Như Tinh cúi đầu nói.
Cô rửa tay lau tay mấy lần, còn chưa kịp thoát khỏi vòng tay của Tống Huân, cô đã nghe thấy Tống Huân đột nhiên nói vào tai cô: “Bảo bối”
“Ừ?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Tống Huân thổi vào lỗ tai cô :” Có muốn sống chung với anh không?”