Hắc Hồ Điệp – Chương 48

Chương 48:Không cam tâm

Tô Vãn An đứng ra tố cáo rằng bức tranh này của Thích Ấu Vy là do Hứa Yên vẽ thay cô ấy.

“Giáo sư Trì, tác phẩm của cô ấy đã bị hủy hoại cách đây một tuần, trong thời gian ngắn như vậy mà hoàn thành được một bức tranh như thế này, với năng lực của cô ấy là hoàn toàn không thể! Cô ấy đã nhờ người vẽ thay, chính là cô bạn thân Hứa Yên đã giúp cô ấy vẽ!”

Theo hướng tay mà cô ta chỉ, giáo sư Trì Sam đã nhìn thấy cô thiếu nữ đang đứng yên tĩnh giữa đám đông, Hứa Yên.

Cảm giác đầu tiên cô gái ấy mang lại cho bà, chính là như cô gái bước ra từ trong tranh.

Vừa dịu dàng lại trầm lặng.

Nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một sức mạnh sâu lắng như dòng nước tĩnh lặng chảy sâu.

“Em nói bức tranh của Thích Ấu Viy là do bạn học này vẽ giúp sao?”

“Vâng ạ.”

“Vậy thì, tại sao bạn học Hứa Yên có thể vẽ ra một tác phẩm đạt đến trình độ cao như vậy lại không tham gia cuộc thi vẽ nghệ thuật?”

Câu hỏi này vừa được đưa ra liền khiến Tô Vãn An nghẹn lời trong chớp mắt.

Tại sao chứ, tại sao… chết tiệt!

Đầu óc của cô ta lập tức hoạt động hết công suất.

“Giáo sư Trì,” Hứa Yên mỉm cười, rồi trả lời thay cô ta: “Bởi vì em đã bị loại ngay từ vòng sơ tuyển đầu tiên rồi ạ.”

“Vậy thì thật kỳ lạ.” Giáo sư Trì Sam quay đầu nhìn về phía các lãnh đạo của nhà trường: “Nếu bức tranh này là tác phẩm của bạn học Hứa Yên, vậy tại sao em ấy lại bị loại ngay từ vòng sơ khảo?”

Các lãnh đạo nhà trường cũng nhìn nhau đầy lúng túng, bọn họ ấp úng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

“Tôi ngược lại cũng muốn xem thử tác phẩm dự thi vòng sơ khảo của bạn học Hứa Yên trông như thế nào.”

Hứa Yên đã sớm nhận ra giáo sư Trì Sam thật sự là một kẻ cuồng nghệ thuật, trong đầu bà chỉ toàn quan tâm đến tác phẩm, mọi vấn đề cuối cùng đều quy về chất lượng bức tranh.

Sắc mặt của Tô Vãn An vô cùng khó coi, vào thời khắc then chốt này, cô ta vội vàng kéo trọng tâm câu chuyện trở lại hiện trường —

“Giáo sư Trì, vấn đề chính bây giờ không phải là Hứa Yên có được chọn vào cuộc thi nghệ thuật hay không, mà là việc cô ấy đã vẽ giúp cho Thích Ấu Vy! Đối với hành vi gian lận này, chẳng lẽ nhà trường định dung túng sao!”

Lời này vừa dứt, vị ủy viên hội đồng quản trị đã dẫn giáo sư Trì đến xem tác phẩm của Tô Vãn An lập tức biến sắc, anh ta nghiêm nghị quát lên: “Không ngờ lại xảy ra chuyện gian lận trong cuộc thi này, nhà trường tuyệt đối sẽ không dung túng cho hành vi lừa dối như vậy! Theo điều lệ quản lý học sinh, hành vi gian lận sẽ bị đuổi học. Thích Ấu Vy, Hứa Yên, giáo viên chủ nhiệm của các em là ai? Mau bắt đầu thủ tục buộc thôi học ngay lập tức cho tôi!”

Thích Ấu Vy lo lắng đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô ấy muốn đứng lên tiếng biện hộ, nhưng Hứa Yên lại điềm tĩnh nắm lấy tay cô, ra hiệu bảo cô bình tĩnh lại.

Cô Riley lập tức bước ra: “Các em ấy đều là học sinh lớp tôi. Nhưng thưa các lãnh đạo, cho dù có xử lý kỷ luật thì ít nhất cũng nên nghe lời giải thích từ người trong cuộc. Không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía mà mơ hồ đưa ra hình phạt đối với hai học sinh có thành tích xuất sắc và chưa từng vi phạm kỷ luật của lớp tôi như vậy được.”

Giáo sư Trì Sam khẽ gật đầu, vì yêu thích bức tranh 《Thiếu Nữ Ngày Thu》 đó nên bà cũng lên tiếng phụ họa: “Tôi cũng rất muốn làm rõ, rốt cuộc bức tranh này là do học sinh nào thực sự vẽ nên.”

“Em không gian lận ạ.” Thích Ấu Vy giải thích, “Tuy đúng là Yên Yên đã giúp đỡ em rất nhiều trong quá trình em vẽ tranh, suốt một tuần qua cậu ấy đều cùng em thức đêm trong phòng mỹ thuật, nhưng em có thể cam đoan rằng từng nét vẽ trong bức tranh này đều do một mình em hoàn thành. Yên Yên chỉ dạy cho em rất nhiều kỹ thuật vẽ tranh mà thôi!”

“Những lời này của cậu, ai mà tin được chứ!”

Tô Vãn An quay đầu ra hiệu cho Trì Hoan Ý, cô ta lập tức lấy ra bài dự thi vòng sơ khảo của Thích Ấu Vy, chính là bức tranh tĩnh vật chùm nho trên ban công, rồi đưa đến tay giáo sư Trì Sam: “Giáo sư, mời ngài xem, đây chính là bài dự thi vòng đầu của Thích Ấu Vy ạ.”

Giáo sư Trì Sam nhận lấy bản vẽ, ông quan quan sát một lúc rồi nói: “Quả thật có thể thấy bạn học này có nền tảng nhất định, nhưng so với bức 《Thiếu Nữ Ngày Thu》 thì lại thiếu đi rất nhiều linh khí.”

Thích Ấu Vy lo lắng đến mức mắt bắt đầu đỏ hoe, trong lòng cảm thấy ấm ức, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào nói: “Bức tranh đó thật sự là do em vẽ! Suốt hơn một tuần qua, ngày nào em cũng ở trong phòng vẽ, thức đến ba giờ sáng…”

“Giả vờ đáng thương thì có ích gì.” Tô Vãn An cắt ngang lời nói của Thích Ấu Vy: “Tất cả chúng ta đều học vẽ, ai không biết trình độ của ai như thế nào chứ? Cậu nói bức tranh này là do cô vẽ à? Chỉ có ma mới tin thôi!”

“Chính là do tôi vẽ mà!”

“Nếu đúng là cậu vẽ, thì Tô Vãn An tôi đây sẽ lập tức nghỉ học. Còn nếu không phải, thì cậu và cô bạn tốt của cậu phải cùng nhau cút khỏi đây! Dám cá cược không?”

Hứa Yên mỉm cười nói: “Được thôi, vậy thì cứ quyết định như thế nhé.”

“Vậy thì để giáo sư Trì Sam thẩm định đi!”

Giáo sư Trì Sam vẫn đang so sánh hai bức tranh, ông nhíu mày rồi đưa ra lời nhận xét: “Hai tác phẩm này quả thật có sự chênh lệch rõ rệt. Tác phẩm《Thiếu nữ ngày thu》thì sinh động và phóng khoáng, còn tác phẩm 《Chùm nho trên ban công》 lại có phần gò bó, cách sử dụng màu sắc cũng khá khuôn mẫu và thiếu sự tự nhiên.”

Trên gương mặt của Tô Vãn An hiện lên vẻ đắc ý.

“Nhưng mà…” Giáo sư Trì Sam bắt đầu xoay chuyển lời nói: “Hai bức tranh này lại thể hiện một điểm rất đáng chú ý, chính là thói quen đi nét của người vẽ có độ tương đồng rất cao.”

Lời này vừa thốt ra, Thích Ấu Vy mới ngừng nức nở, đôi mắt tràn đầy hy vọng của cô nhìn về phía giáo sư Trì Sam.

“Nên nói như thế nào nhỉ,” Giáo sư Trì Sam chậm rãi nói, “Một họa sĩ khi luyện tập trong thời gian dài sẽ hình thành phản xạ cơ và trí nhớ cơ bắp đặc trưng. Tôi nghiêng về khả năng cả hai bức tranh đều do cùng một người vẽ nên.”

Nghe giáo sư Trì nói vậy, sắc mặt của Tô Vãn An và Trì Hoan Ý lập tức thay đổi.

Thích Ấu Vy lập tức quay sang nhìn Tô Vãn An, cô không chịu buông tha cho cô ta: “Cậu, cậu còn gì để nói nữa không!”

Tô Vãn An vội vàng nhìn về phía vị ủy viên hội đồng quản trị từng đến nhà cô ta “dùng cơm”, ánh mắt đầy sự khẩn cầu và áp lực.

Vị ủy viên hội đồng lập tức hiểu ý, liền bước lên nói: “Giáo sư Trì, ngài có thể khẳng định chắc chắn chứ?”

“Cũng không thể hoàn toàn khẳng định.”

“Được rồi, nếu hai bức tranh còn có điểm nghi vấn, thì trường Bồ Tinh của chúng ta cũng không thể dễ dàng dung túng cho thói xấu gian lận như vậy được.”

Ánh mắt nghiêm khắc của anh ta quét qua Hứa Yên và Thích Ấu Vy, rồi nói: “Thích Ấu Vy, nếu em đã khẳng định bức tranh này là do một mình em hoàn thành, vậy thì tôi cho em thời hạn một ngày. Nếu em có thể vẽ lại bức tranh này trong vòng một ngày, dưới sự giám sát chặt chẽ của các lãnh đạo trường, thì chúng tôi sẽ tin em.”

Ủy viên hội đồng đã lên tiếng, các lãnh đạo khác của trường dĩ nhiên cũng không thể có ý kiến gì thêm.

Chỉ là cô Riley vẫn bước ra bênh vực Thích Ấu Vy, nói: “Một ngày có phải hơi gấp quá không? Tôi không rành về hội họa nên muốn hỏi giáo sư Trì một chút, để tái hiện lại một tác phẩm như thế này thì cần bao nhiêu thời gian vậy?”

Giáo sư Trì Sam nhìn Thích Ấu Vy, rồi lại nhìn về phía bức tranh: “Ít nhất cũng phải cần ba ngày.”

“Vậy thì ba ngày đi!” Vị ủy viên hội đồng tự tin nói: “Thích Ấu Vy, nếu em không thể vẽ lại được thì cứ theo quy trình buộc thôi học mà làm, xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy!”

“Được ạ.” Thích Ấu Vy gật đầu đầy kiên quyết, cô kiên quyết không chỉ là để chứng minh sự trong sạch của bản thân, mà còn để người đã giúp đỡ cô là Hứa Yên không bị cuốn vào vũng bùn này. “Trong vòng ba ngày, em nhất định sẽ vẽ lại được!”

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, cũng coi như nên kết thúc tại đây rồi.

Ủy viên hội đồng còn muốn mời giáo sư Trì Sam quay lại xem tác phẩm của Tô Vãn An lần nữa, nhưng giáo sư Trì lúc này đã hoàn toàn mất hứng thú lẫn tâm trạng, bà chỉ khoát tay nói: “Tôi thật sự rất muốn biết bức 《Thiếu nữ ngày thu》 này là do học sinh nào vẽ ra. Ba ngày nữa, mọi người nhất định phải cho tôi một câu trả lời hoàn chỉnh.”

“Nhất định, nhất định rồi!” Vị ủy viên hội đồng cam đoan: “Chúng tôi sẽ giám sát suốt 24 giờ không rời, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào ạ.”

Trước khi rời đi, giáo sư Trì Sam đã quay sang nhìn Hứa Yên rồi nói: “Mọi người đều nói bức tranh này là do em vẽ, hẳn là trình độ của em rất cao. Ba ngày nữa khi tôi quay lại, em có thể cho tôi xem tác phẩm của mình được không?”

Hứa Yên khẽ gật đầu: “Vâng, được ạ giáo sư Trì.”

Màn kịch rốt cuộc cũng hạ màn. Trong ba ngày tiếp theo, Thích Ấu Vy dừng toàn bộ các tiết học, tự nhốt mình trong phòng vẽ được lắp camera giám sát và có giáo viên trông coi túc trực. Cô toàn tâm toàn ý, không chút phân tâm, dồn hết sức lực vào việc sáng tác.

Đến đêm khuya, cô rời khỏi phòng, nhưng bức tranh chưa hoàn thành vẫn phải được giữ nguyên trong tầm giám sát của camera.

Cô giáo Riley lo lắng cho cô nên phần lớn thời gian đều túc trực trong phòng giám sát, dõi theo Thích Ấu Vy.

Đúng ba ngày sau, giáo sư Trì Sam quả nhiên lại đến trường trung học Bồ Tinh như đã hẹn.

Các học sinh chen lấn kéo đến xem náo nhiệt, ai cũng muốn tận mắt chứng kiến, dưới áp lực lớn như vậy, rốt cuộc Thích Ấu Vy có thể nộp ra một bức tranh như thế nào.

Tấm khăn trắng phủ trên khung tranh được từ từ vén lên.

Một khung cảnh mùa hè rực rỡ lập tức trải rộng trước mắt mọi người.

Từng tầng từng lớp lá sen đan xen bung nở, hoa sen trong hồ có bông đang nở rộ, có bông còn chúm chím, mặt nước lấp lánh gợn sóng.

Chính giữa bức tranh có một cô thiếu nữ đang chống một cây sào tre mảnh, tà áo khẽ bay bay, cả người cô toát lên vẻ lười biếng đặc trưng của những ngày hè.

Cả bức tranh tràn ngập sắc xanh tươi mát và đầy sức sống.

“Wow, đẹp quá!” Các bạn học sinh bàn tán xôn xao: “Thật sự rất đẹp!”

“Người cậu ấy vẽ… trông giống Hứa Yên quá đi.”

“Cậu nói như vậy tớ mới để ý, đúng là giống thật đấy.”

Giáo sư Trì Sam nhìn chằm chằm vào bức tranh với ánh mắt đầy tán thưởng, trên môi của bà khó giấu được nụ cười vui vẻ.

Đó là niềm vui sướng chỉ khi một nghệ sĩ bắt gặp được tác phẩm thực sự làm say lòng mới có thể bộc lộ ra như vậy.

Tô Vãn An nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hài lòng của giáo sư Trì Sam, cô ta ghen tị đến mức phát điên, tức giận chạy đến chất vấn Thích Ấu Vy: “Bức tranh này hoàn toàn khác với bức trước của cậu, cậu định lừa ai hả?!”

Nhưng khi lời nói của cô ta còn chưa dứt, thì giọng nói dịu dàng của giáo sư Trì Sam đã vang lên: “Hoàn toàn ngược lại. Một tác phẩm có linh hồn thì rất khó để sao chép, nhưng em ấy rất thông minh.”

Bà ấy quay sang nhìn Thích Ấu Vy bằng ánh mắt đầy tán thưởng: “Em đã lựa chọn cùng một hạt nhân sáng tạo, nhưng lại dùng nó để vẽ nên hai ý cảnh hoàn toàn khác biệt. Hai bức tranh này, từ kỹ pháp vận bút đến cách xử lý kết cấu chi tiết, đều có thể chứng minh rằng chúng được xuất phát từ cùng một người.”

Những lời này của giáo sư Trì Sam đã phơi bày rõ ràng sự thiếu chuyên môn của Tô Vãn An.

Một khi giáo sư Trì đã nói vậy, vị ủy viên hội đồng kia đương nhiên cũng không thể phản bác, anh ta chỉ đành tôn trọng ý kiến của giáo sư và chính thức gỡ bỏ mọi nghi ngờ đối với Thích Ấu Vy.

Tô Vãn An đứng chết lặng tại chỗ, sắc mặt của cô ta chỉ còn lại sự bối rối tột cùng và nỗi không cam lòng sâu sắc.

Đúng lúc này, giáo sư Trì Sam lại đưa ánh mắt nhìn sang Hứa Yên.

Hứa Yên hiểu ý, cô liền mở ra bức tranh mà mình đã chuẩn bị từ trước ra cho giáo sư xem.

Trong tranh, cô gái đang ngồi bên khung vẽ cạnh cửa sổ, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn ra ngoài nơi những chùm nho căng mọng như sắp nhỏ nước, rồi cẩn thận vẽ lại khung cảnh ấy.

Một khoảnh khắc thuần khiết mà đầy rung động được nắm bắt một cách tinh tế.

Bức tranh vừa được mở ra đã lập tức khiến giáo sư Trì Sam kinh ngạc đến sững sờ.

Bà ấy không kìm được mà bước lên một bước, chăm chú quan sát từng chi tiết trên mặt tranh, rồi lại nhìn sang Hứa Yên như thể vừa phát hiện ra một báu vật quý giá: “Thật không thể hiểu nổi, vì sao bọn họ lại để sót em như vậy!”

Các bạn học dĩ nhiên không nhìn ra được sự tinh tế trong kỹ pháp của bức tranh do Hứa Yên vẽ, nhưng họ lại có thể dễ dàng nhận ra cô gái trong tranh có dung mạo rất giống Thích Ấu Vy.

Ai nấy đều lộ vẻ như vừa “ăn được một cú ngọt”, líu ríu bàn tán không ngớt —

“Người trong bức tranh của cô ấy là Thích Ấu Vy à!”

“Trời ơi! Sao tự nhiên tôi lại muốn đẩy thuyền CP thế này!”

“Đừng đẩy bừa đấy…” Có người thì thào nói “Cẩn thận Chủ tịch Đoàn tìm cậu tính sổ đấy.”

“Ể? Có drama hả?”

“Ơ tôi chẳng biết gì cả, cái gì tôi cũng không nói nha, haha!”

……

Kỳ triển lãm lần này hoàn toàn khác với mọi kỳ Triển lãm Mỹ thuật trước đây.

Giáo sư Trì Sam đã đưa ra một quyết định chưa từng có tiền lệ, chính là bà mang đi cả hai bức tranh.

Một bức là hồ sen giữa mùa hè rực rỡ dưới nét bút của Tề Uý Vi, bức kia là thiếu nữ trầm lặng và chăm chú vẽ tranh trong tác phẩm của Hứa Yên.

Trước khi rời đi, bà nhìn Hứa Yên và Thích Ấu Vy với ánh mắt đầy tán thưởng: “Đầu xuân năm sau, kỳ thi tuyển sinh đặc biệt của khoa Mỹ thuật Đại học Áo Cảng sẽ diễn ra, nhất định hai em phải đến đấy nhé. Cô ở trường đợi hai em, cả hai em cô đều muốn đích thân dẫn dắt.”

Câu nói ấy chẳng khác nào tấm giấy thông hành quyền lực nhất, khoa Mỹ thuật của Đại học Áo Cảng đã chính thức mở rộng cánh cửa chào đón hai người bọn họ.

Thích Ấu Vy vui mừng đến mức gần như nhảy cẫng lên, cô ấy không thể kiềm chế nổi mà hét lên một tiếng đầy phấn khích, rồi như một chú cún con hạnh phúc, nhào tới ôm chầm lấy Hứa Yên thật chặt, kích động đến mức suýt nữa thì hôn lên má cô ấy một cái.

Chính khoảng thời gian này, nhờ sự đồng hành không rời nửa bước của Hứa Yên, nhờ những chỉ dẫn không giữ lại điều gì và kỹ thuật vẽ được truyền dạy hết lòng từ cô ấy, nên Thích Ấu Vy mới có thể vẽ nên bức tranh khiến Giáo sư Trì Sam xúc động đến vậy.

“Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp ở đại học rồi!”

“Tuyệt quá đi mất! Yên Yên ơi.”

“Ừ.”

Cảm xúc quá dâng trào, vừa nhảy vừa cười, đôi mắt của Thích Ấu Vy lại đỏ lên, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

“Con bé ngốc này, cậu khóc cái gì chứ.”

“Tớ chợt nhớ đến Ý Chi… Hồi nhỏ, cậu ấy cũng dạy tớ vẽ như vậy. Nếu không có cậu ấy thì chắc tớ đã không học vẽ rồi.”

“Thế thì cậu cũng không cần khóc đâu mà. Người chị em tốt của cậu đâu có chết, chẳng phải vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao.” Tay của Hứa Yên nhẹ nhàng đưa lên, lau đi giọt nước mắt lăn trên má cô ấy.

Thích Ấu Vy lắc đầu liên tục: “Cô ấy là cô ấy, Ý Chi là Ý Chi… bọn họ không giống nhau… mãi mãi cũng không quay lại được nữa…”

Cô ấy nắm chặt lấy tay của Hứa Yên rồi nghẹn ngào nói: “Từ giờ trở đi, cậu chính là người bạn thân nhất, thân nhất của tớ.”

……

Tô Vãn An tức giận đến phát điên, cô ta lao vào phòng vẽ hất đổ tất cả giá vẽ xung quanh rồi giẫm đạp mạnh mẽ lên chúng, trút hết mọi cảm xúc trong lòng.

Bảng vẽ, màu vẽ, cọ vẽ rơi loảng xoảng đầy đất.

Trì Hoan Ý vừa đuổi theo, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tô Vãn An mắng xối xả: “Cậu có biết cậu đã làm tôi mất mặt thế nào không hả! Tôi là Tô Vãn An, từ khi nào lại bị người ta giẫm lên trước mặt bao nhiêu người như thế!”

Trì Hoan Ý nhẹ nhàng an ủi: “Vãn An, cậu bình tĩnh lại đi mà. Nói đến chuyện nghỉ học… chẳng qua đó chỉ là lời nói mạnh miệng để dọa dẫm thôi, ai dám thật sự bắt Tô đại tiểu thư cậu nghỉ học chứ? Cho họ mượn mười lá gan cũng không dám đâu!”

“Lúc đầu cậu nói với tôi thế nào? Thề thốt rằng chính mắt cậu nhìn thấy Hứa Yên vẽ tranh giúp cô ta! Rốt cuộc là con mắt nào của cậu nhìn thấy hả? Hả?”

“Tớ… tớ thật sự nhìn thấy mà.” Trì Hoan Ý lập tức phản ứng lại, “Chắc chắn là hai người bọn họ! Thích Âu Vy và Hứa Yên đã phối hợp diễn kịch rồi cố tình giăng bẫy chúng ta! Mục đích chính là khiến cậu mất mặt hôm nay đấy!”

Càng nói cô ta lại càng cảm thấy có lý, ngay cả giọng điệu cũng trở nên chắc chắn hơn hẳn.

Tô Vãn An siết chặt nắm tay, ngực đập phập phồng, nghiến răng đầy căm hận.

Trì Hoan Ý liếc nhìn sắc mặt của cô ta, biết thời điểm đã chín muồi liền ghé sát lại thì thầm: “Vãn An, trong thời gian cậu nghỉ ngơi, ở trường có rất nhiều người đồn rằng giữa Hứa Yên và Đoàn Tự Lý có điều mờ ám…”

“Cậu nói gì cơ!”

Chỉ cần đặt hai cái tên Hứa Yên và Đoàn Tự Lý đứng cạnh nhau cũng đủ khiến Tô Vãn An mất hết lý trí, tức giận đến sôi máu.

Trì Hoan Ý biết nói suông thì không ai tin nên đã chuẩn bị từ trước. Cô ta lập tức lấy điện thoại ra, lật đến một bức ảnh rồi đưa trước mặt Tô Vãn An: “Này, cậu xem đi. Sau trận chung kết bóng rổ của hội học sinh trường Phổ Tây cuối năm ngoái… có người chụp được khoảnh khắc này.”

Đó là khoảnh khắc sau trận bóng rổ, khi Đoàn Tự Lý đỡ lấy Hứa Yên đang kiệt sức và gần như sắp ngã, đó là một bức ảnh chụp vội đầy bất ngờ.

Trong khung cảnh ồn ào của đám đông, bờ vai rộng lớn của Đoàn Tự Lý gần như bao trùm hoàn toàn thân hình nhỏ nhắn và mảnh mai của Hứa Yên. Cô ấy kiệt sức tựa vào lồng ngực anh, còn ánh mắt anh lại cúi xuống nhìn cô ấy…

Anh ấy chưa từng bao giờ dành ánh mắt như thế cho bất kỳ cô gái nào khác…

Toàn thân Tô Vãn An trở nên run rẩy, lúc này cảm xúc của cô ta không còn là giận dữ nữa mà là đau buồn.

Sau nỗi đau buồn… là sự không cam lòng.

Bàn tay của cô ta siết chặt lấy điện thoại, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Trì Hoan Ý quan sát sắc mặt của cô ta, thậm chí chẳng cần phải đứng bên cạnh châm ngòi nữa.

Có thể thấy, Tô Vãn An đã nhận ra điều gì đó.

Hứa Yên, kẻ chướng mắt và gây cản đường này nhất định phải bị loại bỏ.

Nhưng phải làm sao đây? Làm thế nào mới có thể hạ gục cô ấy hoàn toàn, khiến cô ấy không bao giờ ngóc đầu lên được nữa?

Trì Hoan Ý nắm bắt thời cơ đúng lúc, như thể vô tình mà nhắc khẽ một câu: “Giá mà lúc trước có thể khiến cô ta nghỉ học như Chu Vũ Như thì tốt biết mấy…”

“Giúp tôi tìm vài người đi.” Sắc mặt của Tô Vãn An trở nên méo mó, bị thù hận và ghen tuông thiêu đốt đến mức không còn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh. “Tối Halloween, tôi muốn làm cho cô ta phải nhơ nhuốc!”

Trì Hoan Ý khẽ gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng mỹ thuật ngổn ngang như vừa trải qua một trận bão.

Ở cuối hành lang, một bóng dáng gầy gò đang đứng bên mép hành lang.

Cô đứng ngược với ánh sáng, nơi đầu ngón tay của cô tùy ý cầm lấy một nhánh dây thường xuân rủ xuống từ phía trên.

Dáng vẻ ung dung như thể chỉ tình cờ đi ngang qua.

Trì Hoan Ý và cô, từ xa… lặng lẽ nhìn nhau một cái mà không nói một lời.

Chương 49

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *