Hắc Hồ Điệp – Chương 49

Chương 49: Góc khuất bị lãng quên

Hứa Yên không ngờ rằng Đoàn Tự Lý lại chọn công viên giải trí làm địa điểm hẹn hò.

Dù nhìn thế nào đi nữa, đây cũng không giống nơi mà một người như anh ấy sẽ chọn để hẹn hò.

Đoàn Tự Lý dẫn Hứa Yên đi chơi trò đu quay nước trước tiên.

Khoang cabin từ từ leo lên cao, Đoàn Tự Lý vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hứa Yên nhìn theo ánh mắt của anh, dưới chân là một thế giới thu nhỏ đầy màu sắc, có đường ray tàu lượn lượn vòng như đồ chơi, có cả vòng quay ngựa gỗ cũng trở nên bé xíu trông chẳng khác gì mô hình trò chơi.

Đường chân trời của thành phố ở phía xa, ẩn hiện trong làn mây mù, vẽ nên những đường nét dịu dàng.

Anh nhìn chăm chú đến mức say mê.

“Tại sao lại muốn đi đu quay vậy?” Hứa Yên không nhịn được mà hỏi anh.

“Hồi nhỏ, anh luôn muốn đến đây.” Đoàn Tự Lý thu ánh mắt lại, “Nhưng không có cơ hội. Không đứa trẻ nào lại đi chơi đu quay với mỗi bảo mẫu cả.”

Cô nắm lấy tay anh, nghiêm túc và chắc chắn nói: “Sau này, anh muốn đến bao nhiêu lần cũng được, em sẽ luôn đi cùng anh.”

“Thật ra anh cảm thấy cũng chẳng có gì thú vị,” Đoàn Tự Lý nhàn nhạt nói, “Muốn mua quế hoa cùng mang rượu, rốt cuộc cũng chẳng bằng những cuộc rong chơi thuở thiếu thời.”

“Này!” Hứa Yên bất mãn lên tiếng phản đối.

Đoàn Tự Lý bật cười rồi khẽ véo đôi má phúng phính của cô gái nhỏ: “Anh vốn dĩ là một kẻ bi quan, hơn nữa… cũng không nghĩ em sẽ ở bên anh được bao lâu.”

“Là anh thay lòng, hay em thay lòng?”

“Không biết nữa.”

“Chẳng phải anh từng nói có thể sẽ có tương lai sao, vậy hóa ra đều là lừa em à?”

“Khi hứa với em thì anh thật lòng. Nhưng anh không tin vào thế giới này.”

Đã trải qua quá nhiều biến cố, quá nhiều sự phản bội… người bảo mẫu từng chăm sóc anh khôn lớn, người bạn từng xem như ruột thịt… tất cả những thứ tưởng chừng là chân tình, cuối cùng đều không đáng để tin tưởng. Đoàn Tự Lý rất khó có thể đặt niềm tin vào bất kỳ điều gì.

Anh nghiêng đầu nhìn sang Hứa Yên, cố gắng tìm ra điều gì đó từ gương mặt ngây thơ và thuần khiết của cô.

Hứa Yên đối diện với ánh mắt của anh mà không hề né tránh.

“Bà bảo mẫu ngày xưa từng theo dõi từng hành động của anh rồi báo tin cho anh trai anh, bây giờ đang sống rất cực khổ. Hôm qua bà ta còn gọi điện cho anh, khóc lóc nói mình bị ung thư phổi, muốn quay về để an dưỡng tuổi già.” Giọng nói của Đoàn Tự Lý lạnh lùng, không mang chút cảm xúc nào, “Nhưng con người phải trả giá cho những sai lầm mình đã gây ra, đúng không?”

Càng tiến gần trái tim anh, Hứa Yên lại càng cảm thấy nơi đó giống như một hầm ngục bị phủ bụi suốt nhiều năm, vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt, quanh năm không thấy ánh mặt trời, chỉ có những mảng nấm mốc mục ruỗng lặng lẽ sinh sôi trong bóng tối.

Có lẽ, anh cần một cô gái rực rỡ và ấm áp như mặt trời nhỏ, để xua tan u ám tăm tối trong thế giới của anh, sưởi ấm và soi sáng cuộc đời anh.

Đáng tiếc, Hứa Yên biết rõ bản thân không phải là người như thế, cô không phải là luồng ánh sáng đó.

Anh cũng giống như cô, trái tim của hai người lạnh lẽo như hầm băng và tràn ngập hận thù.

“Không muốn tha thứ thì đừng tha thứ.” Giọng cô lạnh lùng, mang theo một sự thấu hiểu tàn nhẫn dành cho anh, “Nếu là em, có khi em còn dùng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả anh đấy.”

Đoàn Tự Lý nhìn chằm chằm cô rất lâu.

Đôi mắt đen thẳm ấy sâu không thấy đáy, không một tia sáng nào có thể xuyên qua.

Chính vì vậy, họ mới có thể ở bên nhau. Chính vì vậy, cô mới có thể chạm gần hơn bất kỳ ai đến mảnh hoang vu tận sâu trong trái tim anh.

Cả hai người cùng nhau chìm đắm rồi cùng nhau sa ngã…

Đoàn Tự Lý nâng khuôn mặt cô lên, tại điểm cao nhất của vòng quay khổng lồ, anh cuồng nhiệt hôn lên môi cô.

Không có sự nhượng bộ, cũng không hề thụ động chịu đựng. Hứa Yên gần như lập tức đáp lại anh, mang theo sự mãnh liệt không kém.

Cô không phải là người bị ép buộc phải chịu đựng, cô siết chặt cổ áo anh, đầu ngón tay bấu sâu gần như để lại những vết hằn ửng đỏ trên làn da anh.

Khi bước xuống khỏi đu quay, Hứa Yên gần như không thể giữ được sự bình tĩnh như trước nữa.

Trước đây, cô luôn chỉ biết sợ hãi chuyện đó, bất kể là khi đối diện với đôi mắt đen ngập tràn dục vọng của Hứa Ngôn, hay khi đối mặt với những ánh nhìn thèm khát xung quanh…

Hứa Yên đã từng chứng kiến mọi chuyện, khi còn nhỏ cô bị bán vào một câu lạc bộ ở Thiện Bang, và suýt nữa bị đem ra đấu giá. Cô đã nghe những lời nguyền rủa, tiếng khóc nức nở, từng tận mắt thấy bạo lực và sự man rợ…

Những trải nghiệm đó khiến cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện giữa nam và nữ có điều gì tốt đẹp.

Ngay lúc này, tay cô đang được anh nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Tim Hứa Yên đập nhanh đến mức không thể kiểm soát nổi, lý trí trong cô cũng gần như sụp đổ.

Cô nhìn về phía gương mặt góc cạnh và sâu thẳm của anh.

Một cảm giác trống rỗng xa lạ nhưng mãnh liệt dâng trào trong cô, đó là khát khao được lấp đầy, khát khao được gần gũi làn da anh, khát khao từ khoảng cách bằng không đến khoảng cách âm với anh…

Muốn được anh giam giữ trong vòng tay bằng cách khiến người ta nghẹt thở ấy, đầy cảm giác kiểm soát tuyệt đối, dù có là cùng nhau chìm đắm hay cùng hủy diệt… thì cô cũng cam lòng.

Nhưng suy nghĩ của Đoàn Tự Lý dường như lúc nào cũng lệch nhịp với cô.

Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, Đoàn Tự Lý lại nắm tay cô đi đến những trò chơi khác, trông thật sự như muốn chơi cho đã đời.

Tàu lượn siêu tốc với những tiếng la hét không ngừng, thuyền hải tặc lắc lư chao đảo, chiếc đu quay khổng lồ xoay cuồng điên loạn… tất cả đều bị Hứa Yên bỏ qua. Chỉ đến khi đứng trước ngôi nhà ma u ám và rùng rợn, cô mới khẽ gật đầu.

Đoàn Tự Lý cũng không ngờ cô lại thích trò này, nhưng anh không hỏi nhiều mà chỉ nắm lấy tay cô rồi cùng nhau bước vào.

Cánh cửa vừa khép lại, bên trong lập tức tối đen như mực, giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Xung quanh vang lên tiếng hét liên tục của những người chơi khác, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc.

Hứa Yên siết chặt tay Đoàn Tự Lý, hai người cùng nhau bước vào một không gian nhỏ hẹp kín mít rồi khép cửa lại.

Trong bóng tối, Đoàn Tự Lý chỉ cảm nhận một lực mạnh đẩy anh áp vào bức tường lạnh lẽo.

Anh không chống cự, rồi thân hình mềm mại của Hứa Yên áp sát lại, một nụ hôn nóng bỏng và nồng nhiệt của cô chặn lấy anh.

Đoàn Tự Lý ngay lập tức hiểu ra, rõ ràng trước khi vào còn lo anh có ý đồ bất chính.

Không ngờ người chủ động lại là cô.

Sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Đoàn Tự Lý vòng tay ôm lấy eo cô rồi xoay người nhanh nhẹn, chủ động lấn át đè Hứa Yên mạnh mẽ lên tường.

Nụ hôn của anh không còn chỉ để đáp lại, mà trở thành cuộc công phá không ngừng.

Mở toang cô ra, tiến sâu không ngừng, chiếm lĩnh, mút lấy, quấn quýt không rời.

Từ ngực, lên cổ, rồi đến bên tai, anh ngậm lấy dái tai nhỏ xinh của cô, dùng đầu răng nhẹ nhàng mơn trớn, không quá mạnh cũng chẳng quá nhẹ.

Hai người hôn nhau say đắm đến mức không thể tách rời, khiến cả NPC trong nhà ma đang đeo kính nhìn đêm và chuẩn bị lao ra hù dọa hai người cũng phải đứng hình tại chỗ, không biết phải làm gì tiếp theo.

Cuối cùng, NPC lặng lẽ rút lui, thậm chí còn chu đáo đóng lại cánh cửa nhỏ kêu cót két phía sau.

Đoàn Tự Lý áp sát vành tai nhạy cảm của cô, hơi thở gấp gáp giọng nói đầy ẩn ý: “Giờ thì không sợ anh nữa à?”

Hứa Yên thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa kỳ diệu.

Đây là lần đầu tiên cô không còn kháng cự, không còn sợ hãi, mà muốn chủ động ôm lấy dục vọng, khao khát rút ra từ anh một điều gì đó đủ để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn.

Để hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, hoàn toàn chiếm lĩnh thế giới của cô.

“Em chưa từng… sợ anh.” Hứa Yên áp sát nơi xương quai xanh của anh, hơi thở mang theo hơi nóng ướt át của cảm xúc.

Nhưng Đoàn Tự Lý lại là người bình tĩnh lại trước cô. Anh chưa bao giờ là một con thú mất kiểm soát vì bị dục vọng chi phối.

Anh rất rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm.

Và anh cũng biết rõ ranh giới nằm ở đâu.

Trong bóng tối Hứa Yên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cảm nhận được nụ hôn của anh trở nên nhẹ nhàng, miên man, mang theo sự vỗ về, không còn là sự chiếm đoạt như vừa rồi nữa.

“Tự Lý…” Hứa Yên vòng tay ôm lấy cổ anh, rồi ghé sát vào tai anh thì thầm: “Em sẽ không nghĩ mãi về chuyện này đâu. Qua khoảnh khắc này… là không còn cơ hội nữa á.”

Anh khẽ bật cười, dùng đầu mũi cọ nhẹ vào cô, rồi đặt một nụ hôn lên dịu dàng như làn gió xuân lướt qua tán lá lên má của cô.

Cô chưa từng biết rằng anh lại có một mặt dịu dàng đến thế.

“Giữa chúng ta, không chỉ là hiện tại.” Giọng Đoàn Tự Lý trầm thấp nhưng đầy nghiêm túc: “Anh sẽ nghiêm túc nghĩ về tương lai cùng với em.”

Câu nói ấy… đủ để khiến người ta yên lòng.

Vì Đoàn Tự Lý vốn không giỏi nói lời ngọt ngào, cũng chẳng quen nói ra. Những điều anh có thể làm được anh sẽ không dễ dàng hứa hẹn, huống chi là những điều chưa chắc chắn.

Những gì có thể nghe từ miệng anh, đều là điều anh đã cân nhắc kỹ lưỡng, hoàn toàn chắc chắn và tin tưởng.

Hứa Yên dần bình tĩnh lại.

Bình tĩnh… nhưng vẫn có chút buồn.

Vì cô hiểu rất rõ một điều, khả năng hai người bọn họ có được một tương lai tươi sáng là rất mong manh.

Chỉ có khoảnh khắc này, chỉ có hôm nay thôi. Chỉ ở trong một nơi hoàn toàn tối tăm và khép kín như ngôi nhà ma thì bọn họ mới có một chút không gian để thở.

Chỉ khi không nhìn thấy đôi mắt của nhau, con người mới có thể hé lộ một chút chân thành.

Hứa Yên ôm chặt lấy Đoàn Tự Lý, vùi mặt vào hõm cổ anh thật lâu, thật lâu.

Từ sâu trong ngôi nhà ma vang lên tiếng hét mơ hồ của những người chơi khác. Nhưng ở góc khuất bị lãng quên này, cô say mê lắng nghe nhịp tim của anh.

……

Hẹn hò thì vẫn phải tiếp tục, vì cả hai hiếm khi có thời gian rảnh để cùng nhau vui chơi như thế này.

Đoàn Tự Lý nghĩ rằng Hứa Yên sẽ sợ ngôi nhà ma, vì chẳng có cô gái nào lại không sợ mấy thứ như thế.

Họ đi ngang qua căn phòng chủ đề “Hồi chuông lúc nửa đêm”.

Dưới ánh sáng xanh lờ mờ, ở giữa căn phòng là một chiếc giếng cạn phủ đầy rêu. Dù ánh sáng yếu ớt, vẫn có thể nhìn rõ một đôi tay trắng bệch đang thò ra từ trong giếng.

Sau đó, một bóng người mặc áo choàng trắng, với dáng vẻ cứng đờ và vặn vẹo kỳ dị, từ từ “trườn” ra khỏi giếng một cách rùng rợn.

Mái tóc dài màu đen dính chặt vào khuôn mặt trắng bệch, che khuất toàn bộ diện mạo.

Xung quanh có không ít cô gái hét lên hoảng sợ, Đoàn Tự Lý theo phản xạ muốn bảo vệ Hứa Yên, nhưng anh lại phát hiện cô gái bên cạnh không hề né tránh, mà còn nghiêng đầu chăm chú nhìn với vẻ say mê kỳ lạ.

Cứ như thể cô đang nghiêm túc nghiên cứu vậy.

Đoàn Tự Lý gõ nhẹ vào đầu cô: “Nghĩ gì mà đắm chìm dữ vậy?”

“Em đang nghĩ… làm sao để hù người vào lễ Halloween cho thật giống ấy.” Hứa Yên mỉm cười với anh.

“Halloween à…” Đoàn Tự Lý như vừa được cô nhắc nhở, “Hằng năm vào ngày đó ở Bồ Tinh sẽ có lễ hội đèn lồng bí ngô. Mọi người đều có thể đeo mặt nạ và hóa trang, bầu không khí vui lắm đấy.”

“Anh từng hóa trang chưa?” Hứa Yên tò mò hỏi.

Đoàn Tự Lý nhún vai: “Chưa từng. Trước đây anh làm cán bộ trong hội sinh viên, tối đó phải đi tuần tra và canh chừng để không xảy ra chuyện gì.”

“Năm nay em muốn thấy anh hóa trang.”

“Muốn thấy anh hóa trang thành gì?”

Hứa Yên nghĩ một lúc rồi buột miệng nói: “Ma cà rồng.”

Đoàn Tự Lý có chút hứng thú: “Tại sao lại là ma cà rồng?”

“Tại vì…” Hứa Yên ghé sát lại thì thầm bên tai anh: “Nếu ma cà rồng nào cũng đẹp trai như anh, thì chắc… em sẽ tình nguyện để anh hút máu đấy.”

Quá kích thích… Đoàn Tự Lý cũng muốn hút máu cô, không, anh chỉ muốn nuốt chửng cô vào trong bụng mà thôi.

“Em là kiểu con gái nông cạn vậy sao, chỉ nhìn vào ngoại hình thôi à?”

“Đối với anh, em là kiểu con gái không có não vậy sao?”

Đoàn Tự Lý vòng tay ôm lấy vai cô, tình cảm dành cho cô trào dâng mãnh liệt, và vào khoảnh khắc này nó đã đạt đến đỉnh điểm.

“Không biết anh còn nhịn được đến bao giờ,” Anh thì thầm bên tai cô, “Có lẽ… không đợi nổi đến lúc tốt nghiệp mất.”

Hứa Yên mỉm cười rồi từ từ đẩy anh ra: “Em vừa nói rồi mà, qua ngôi làng này thì không còn cửa hàng đó nữa đâu.”

Bước ra khỏi ngôi nhà ma u ám, ánh hoàng hôn bên ngoài đã nghiêng nghiêng phủ xuống. Hứa Yên cảm thấy đói bụng, nên hai người bọn họ cùng nhau đi về phía cổng ra của khu vui chơi.

Khu vực cổng ra náo nhiệt vô cùng, các gian hàng trò chơi nhỏ san sát, người qua lại đông như hội.

Hứa Yên kéo tay Đoàn Tự Lý chen vào gian hàng bắn súng náo nhiệt nhất.

Trên kệ giải thưởng cao nhất có một hộp nhạc cổ, Hứa Yên bị nó thu hút, cô kéo tay Đoàn Tự Lý nói: “Tự Lý, em muốn cái đó.”

Đoàn Tự Lý nhìn theo ánh mắt cô, anh không nói gì thêm mà bước đến quầy trả tiền rồi cầm lấy khẩu súng hơi nặng trịch đặt trên bàn.

Anh đứng nghiêng người, nâng súng, tựa vào vai.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh gọn và ổn định. “Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Sau vài phát súng, từng quả bóng bay đều lần lượt nổ tung.

Nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Yên đã biến mất. Cô nhìn chăm chú vào dáng người đang đứng nơi trường bắn, ánh mắt dần trở nên trầm lặng.

Tư thế cầm súng của anh… quá đỗi thành thạo. Không phải kiểu người chỉ tập vài lần là quen, mà là sự thuần thục ăn sâu vào từng động tác

Người chủ sạp cũng ngẩn người mà không nói nên lời. Bất lực, ông ta chỉ đành gỡ chiếc hộp nhạc tinh xảo xuống rồi đưa cho Đoàn Tự Lý.

Xung quanh vang lên tiếng trầm trồ và những lời thì thầm. Ánh mắt của không ít cô gái đều bị cuốn hút bởi dáng người cao ráo và gương mặt lạnh lùng của Đoàn Tự Lý. Anh đứng đó, lặng lẽ như một bức tượng, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.

“Đẹp trai quá đi!”

“Nhìn gì mà nhìn, người ta có bạn gái rồi đấy.”

“Ghen tị muốn chết luôn.”

“Làm sao mới quen được kiểu trai đẹp thế này chứ!”

…..

Hứa Yên nhận lấy hộp nhạc rồi ôm vào lòng. Cô không để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, chỉ ngẩng đầu hỏi Đoàn Tự Lý: “Anh biết dùng súng à?”

Đoàn Tự Lý tưởng cô sẽ khen mình, nhưng không ngờ cô lại chú ý đến chuyện đó. Anh thuận miệng nói: “Chỉ là súng hơi thôi, giống đồ chơi ấy mà.”

“Em lớn lên ở Thiện Bang đấy.” Hứa Yên chỉ nói một câu mà không giải thích gì thêm.

Ở vùng đất hỗn loạn ấy, cô đã thấy quá nhiều người cầm súng.

Trước đây khi Hứa Ngôn luyện tập cầm súng, tư thế vững vàng và thuần thục của anh hoàn toàn khác với kiểu người bình thường chỉ cầm súng cho vui.

Đoàn Tự Lý vừa rồi… chính là kiểu người như vậy.

Đoàn Tự Lý im lặng một lúc, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em sợ rồi à?”

“…Một chút.” Cô ôm chặt chiếc hộp nhạc trong lòng như thể đang tìm kiếm sự an ủi.

“Em yên tâm, họng súng của anh luôn hướng ra bên ngoài.” Anh nói một cách thản nhiên như thể đó là điều hiển nhiên. “Chỉ nhắm vào những kẻ muốn làm hại anh mà thôi.”

Chương 50

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *