Không Rơi Vào Lưới Tình – Chương 20

Chương 20

Mạnh Sơ chưa bao giờ mong đến cuối tuần như lần này.

Dù gì cũng có một em cún dễ thương đang chờ mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta mềm lòng, ai mà nỡ vô tâm cho được chứ.

Chỉ là thỉnh thoảng khi liếc thấy chiếc vòng tay hình bướm lấp lánh trên cổ tay, Mạnh Sơ lại bỗng dưng lặng người.

Tối hôm đó, Trình Tân Dữ nắm lấy tay cô rồi tự tay đeo chiếc vòng vào cổ tay cô, sau đó anh còn nói ‘Quà tặng vợ…’

Mạnh Sơ bất giác chống cằm bằng tay, vòng tay lại trượt nhẹ xuống dưới và nằm ngay trong tầm mắt cô.

Câu nói vừa bình tĩnh lại dứt khoát của anh: ‘Quà tặng vợ.’ Lại vang lên trong đầu cô.

Khoan đã…

Sao anh ấy vào vai còn nhanh hơn cả mình vậy?

Tuy giữa hai người chưa từng nói rõ ràng nhưng Mạnh Sơ cũng hiểu.

Đã kết hôn rồi thì không thể nào không có chút tiếp xúc thân mật.

Hơn nữa anh còn chủ động phối hợp với cô, đăng ảnh “phát cẩu lương” lên story cho mẹ cô xem.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Mạnh Sơ chủ động nhắn tin cho Tống Vũ Miên:

Mạnh Sơ: [Bác sĩ Tống, đang bận không?]

Một lúc lâu sau mới nghe tiếng thông báo tin nhắn đến.

Tống Vũ Miên: [Có một bé cún được đưa đến cấp cứu, tớ vừa mới xử lý xong.]

Mạnh Sơ: [Cấp cứu kịp chứ?]

Tống Vũ Miên: [Tạm thời ổn định rồi.]

Mạnh Sơ: [Bác sĩ Tống muôn năm!]

Trước lời tâng bốc của Mạnh Sơ, tâm trạng của Tống Vũ Miên dường như rất tốt, cô gửi liền mấy cái sticker dễ thương.

Mạnh Sơ: [Bác sĩ Tống, tớ có chuyện này muốn hỏi chút.]

Mạnh Sơ: [Không làm phiền lúc cậu đang ăn chứ?]

Tống Vũ Miên: [Vị người nhà này cứ thoải mái hỏi đi.]

Hai người bắt đầu nói chuyện một cách nghiêm túc nhưng lại có phần hài hước.

Mạnh Sơ: [Tớ muốn hỏi một chút, giống chó Border Collie thường thích gì vậy?]

Tống Vũ Miên: [??]

Tống Vũ Miên: [Không phải chứ? Cậu định nuôi chó à?]

Tống Vũ Miên: [Tớ khuyên cậu nên cân nhắc kỹ đó. Với cường độ công việc của cậu hiện tại, hoàn toàn không phù hợp để nuôi chó. Border là giống chó cần được dắt đi dạo thường xuyên, sáng tối một lần là điều bắt buộc.]

Mạnh Sơ không ngờ chỉ một câu hỏi lại bị Tống Vũ Miên “giảng đạo” luôn một tràng như thế.

Nhưng nhìn tin nhắn của Tống Vũ Miên, Mạnh Sơ lại bất giác nhớ đến Mạt Mạt.

Nói đến cường độ công việc thì Trình Tân Dữ chắc còn bận hơn cả cô.

Khó trách anh lại nói rằng bình thường không có ai ở bên cạnh Mạt Mạt.

Dĩ nhiên cô biết anh nhất định có thuê người dắt chó đi dạo, nhưng dù sao thì những người đó cũng là người ngoài.

Chẳng khác nào một “cậu ấm nhà giàu” mỗi ngày cô đơn trong căn biệt thự rộng lớn, bên cạnh chỉ có bảo mẫu chứ không có người thân nào cả.

Càng nghĩ Mạnh Sơ lại càng cảm thấy thấy xót xa.

Mạnh Sơ: [Là chó của bạn tớ, tớ muốn tặng nó một món quà.]

Lần trước cô đến nhà Trình Tân Dữ là việc đột xuất, mà cô cũng không biết chuyện anh có nuôi chó.

Vì vậy lần đó cô chẳng mang theo gì cả.

Nhưng lần này thì khác, cô đã hẹn trước cuối tuần sẽ dẫn Mạt Mạt ra ngoài chơi, nên tất nhiên là phải mang theo quà rồi.

Ai ngờ sau khi cô vừa nhắn xong thì Tống Vũ Miên đã gọi điện tới.

“Thú nhận đi, người bạn này là ai đấy?” Giọng của Tống Vũ Miên mang theo chút trêu chọc.

Mạnh Sơ biết rõ một khi cô ấy gọi điện thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Cô bật cười khẽ, cũng chẳng hề phản kháng mà thừa nhận luôn: “Đúng rồi đấy, chính là người bạn mà cậu đang nghĩ đến đấy.”

Tống Vũ Miên: “Trời ơi, càng ngày càng thoáng nha, xem ra anh chàng đó sắp được ‘chính thức lên chức’ rồi.”

Thoáng sao?

Mạnh Sơ cười nhẹ.

Nhưng rồi Tống Vũ Miên chợt kêu lên ngạc nhiên: “Khoan đã, sao cậu biết nhà người ta nuôi chó? Đừng nói với tớ là cậu đã tới nhà anh ta rồi nha?”

Đúng là người từng yêu đương có khác.

Mạnh Sơ phát hiện, trong chuyện nam nữ Tống Vũ Miên luôn nắm bắt chuẩn hơn cô rất nhiều.

Cô mới chỉ nhắc tới con chó thôi mà cô ấy đã đoán được cô từng đến nhà Trình Tân Dữ rồi.

Tuy vậy, Mạnh Sơ vẫn cố gắng giải thích một chút: “Tớ đến nhà anh ấy là vì máy in bị hỏng, tớ chỉ qua sửa giúp một chút thôi.”

Đầu dây bên kia nhất thời im lặng mà không nói gì.

Một lúc lâu sau Tống Vũ Miên mới không thể tin nổi mà hỏi lại: “Cậu nói là cậu đến nhà bạn trai tương lai để sửa máy in á?”

Mạnh Sơ hơi khó hiểu, chẳng lẽ lúc nãy cô nói chưa đủ rõ ràng sao? Thế là cô lại khẳng định thêm lần nữa: “Đúng vậy.”

“Quá tốt rồi, hóa ra tai tớ vẫn còn nghe hiểu tiếng Trung,” Tống Vũ Miên làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Sơ: “…”

Tống Vũ Miên bỗng “ồ” một tiếng: “Đừng nói đây là mấy trò tình thú mới của mấy cặp dị tính các cậu nha? Suýt nữa tớ bị đôi tình nhân đáng ghét các cậu lừa rồi.”

“…”

“Thôi được rồi, giờ giúp tớ gợi ý mấy món mà chó con thích đi,” Mạnh Sơ vội vàng chuyển chủ đề.

Tống Vũ Miên nói: “Thật ra thì mấy thứ mà chó thích cũng na ná nhau thôi. Bóng, đĩa bay, đồ chơi gặm như que gặm răng hay đồ chơi cao su, đồ ăn vặt cũng được, không có con nào mà không mê ăn vặt đâu.”

“Cậu đợi một chút để tớ ghi lại đã,” Mạnh Sơ nói rồi dừng lại.

Tống Vũ Miên: “Ghi gì mà ghi, lát nữa tớ gửi hết mấy món đó cho cậu luôn.”

Mạnh Sơ cười khẽ: “Cảm ơn bác sĩ Tống.”

Tống Vũ Miên: “Khỏi cảm ơn, nếu thật sự muốn cảm ơn thì phiền cậu sớm cho tớ gặp anh chàng đẹp trai thần bí đó một lần đi.”

Mạnh Sơ hơi sững lại. Nhưng rồi cô cũng bật cười vui vẻ.

*

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Mạnh Sơ bắt đầu lên mạng tìm mua đồ ăn vặt cho chó, dĩ nhiên là chọn toàn loại tốt nhất.

Trong lúc chọn, cô tiện thể nhắn tin cho Trình Tân Dự.

Mạnh Sơ: 【Mạt Mạt có ăn được đồ ăn vặt không?】

Mạnh Sơ: 【Em định chọn một ít đồ ăn vặt cho nó.】

Nhưng lần này Trình Tân Dự mãi vẫn chưa hồi âm.

Lúc này Trình Tân Dự đang dùng bữa, trên bàn là CEO của một công ty mà Quỹ đầu tư của anh đã rót vốn, bọn họ đang liên tục phàn nàn về đối thủ cạnh tranh.

Công ty đó chuyên làm thiết bị làm sạch nhà thông minh, hiện đang chiếm một trong hai vị trí dẫn đầu thị phần trong nước.

Trùng hợp là đối thủ còn lại trong top hai cũng được Quỹ Vân Tích đầu tư.

Thông thường sẽ không có chuyện một quỹ đầu tư lại rót vốn vào hai đối thủ cạnh tranh trong cùng một phân khúc.

Trình Tân Dữ dĩ nhiên hiểu rõ điều này, nhưng khi doanh nghiệp phát triển, chiến lược sẽ thay đổi, không tránh khỏi việc các công ty vốn dĩ không cạnh tranh trực tiếp ban đầu lại bắt đầu có sự chồng chéo trong lĩnh vực kinh doanh.

Ví dụ như công ty sản xuất điện thoại lại quay sang làm ô tô. Hay mấy công ty thương mại điện tử bỗng nhiên chuyển qua làm dịch vụ giao đồ ăn.

Cạnh tranh gay gắt là chuyện khó tránh.

Lần này cũng vậy, hai công ty đánh nhau đến mức không phân thắng bại trên thị trường.

Bây giờ còn làm ầm lên đến chỗ Trình Tân Dữ, rõ ràng là muốn anh đứng ra làm người hòa giải.

Suốt bữa ăn Trình Tân Dữ gần như chẳng động đũa, anh chỉ nghe đối phương than phiền không ngớt, thi thoảng còn phải lên tiếng an ủi vài câu.

Mãi đến khi tiễn người đi rồi anh mới tháo cúc cổ áo và thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Tổng giám đốc Trình, hay là để tôi gọi món lại cho ngài nhé?” Trợ lý Diêu Tranh ở bên cạnh bước đến và nhẹ giọng nói.

Là trợ lý lâu năm của Trình Tân Dữ, anh ta luôn chuyên nghiệp và tận tâm, lại còn đặc biệt chu đáo.

Trong bữa ăn, anh ta cũng ngồi cùng và phát hiện ra Trình Tân Dữ gần như không động đũa vào bất kỳ món nào trên bàn.

Trình Tân Dữ xoa nhẹ ấn đường rồi nói: “Không cần đâu, tôi không có khẩu vị.”

Sau đó anh lấy điện thoại trong túi ra xem một chút.

Ban đầu anh cũng chỉ định lướt qua cho có, xem thử có tin nhắn nào bị bỏ lỡ không.

Nhưng ngay khi nhìn thấy người vốn chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho mình lại hiện lên trên màn hình điện thoại —

Trình Tân Dữ có một thói quen, những người không quan trọng anh đều bật chế độ không làm phiền.

Ngay cả kiểu người nhiều chuyện như Giang Mân An, anh cũng không ngần ngại đưa vào danh sách không làm phiền.

Dần dần gần như tất cả danh bạ WeChat của anh đều bị tắt thông báo.

Thế nhưng lúc này, bên cạnh ảnh đại diện của Mạnh Sơ rõ ràng hiện lên con số “2”.

Khóe môi Trình Tân Dữ khẽ nhếch lên, ngón tay ngay lập tức đã chạm vào khung trò chuyện.

Diêu Tranh đứng đối diện không biết sếp mình đang xem gì, nhưng anh nhìn ra rõ ràng là tâm trạng của sếp sau khi lấy điện thoại ra đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.

Khuôn mặt lạnh lùng vốn dĩ không biểu cảm vậy mà lại ẩn hiện chút ý cười.

Chỉ thấy anh thong thả gõ gõ lên màn hình bằng một tay.

Rõ ràng chỉ là đang nhắn tin, nhưng Diêu Tranh không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này giống hệt như một cuộc đi săn.

Hôm nay Mạnh Sơ cũng hơi xui xẻo, đến gần giờ nghỉ trưa mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa đặt đồ ăn.

Cô cũng lười xuống lầu ăn nên tiện tay đặt đại một phần salad giao đến văn phòng.

Lúc nãy cô bận chọn mua đồ ăn vặt cho Mạt Mạt nên vẫn chưa kịp ăn gì.

Lúc Trình Tân Dữ nhắn tin trả lời, cô cũng vừa mới mở hộp salad và ăn được một nửa.

Trình Tân Dữ: [Nó khá kén ăn.]

Trình Tân Dữ: [Nên chỉ ăn một vài loại cố định thôi.]

Mạnh Sơ nhìn hai dòng tin nhắn này, trong lòng lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

Bởi vì cô bỗng nhớ lại lần đầu hai người họ đi ăn cùng nhau.

Vị thiếu gia này, biểu hiện khi đó với Mạt Mạt đúng là giống nhau đến kỳ lạ.

Không hổ là chó của anh.

Mạnh Sơ: [Hay là anh nói tên thương hiệu cho em đi, em sẽ mua đúng loại đó cho nó.]

Trình Tân Dữ: [Anh cũng quên mất tên thương hiệu rồi.]

Mạnh Sơ: ??

Cô biết là anh không quá để tâm đến Mạt Mạt, nhưng mà đến mức chẳng nhớ nổi cả thương hiệu đồ ăn thì đúng là quá đáng thật rồi đấy.

Vậy là cô nghiêm túc hỏi anh-

Mạnh Sơ: [Vậy xin hỏi anh còn nhớ được cái gì chứ?]

Cô đảm bảo giọng điệu của mình rất bình thường. Tuyệt đối không có chút châm chọc nào.

Nhưng đúng như cô dự đoán, bên kia không có phản hồi ngay lập tức.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *