Chương 22
Đường phố lúc mười giờ tối, tuy cửa hàng không xa vẫn còn sáng đèn nhưng xung quanh rất yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có một chiếc xe đi qua trên đường.
Còn người đàn ông dáng người cao gầy ở cổng khu chung cư đang đưa tay ôm chặt người trong lòng.
Hai người như thể đang ở trên một hòn đảo hoang, xung quanh mọi thứ đều không liên quan đến họ.
Một lúc lâu sau, Trình Tân Dữ mới ngẩng đầu nhìn sang tài xế bên cạnh: “Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về nhà an toàn, đã muộn rồi, anh cũng nên về nghỉ ngơi đi.”
Trình Tân Dữ đã ở vị trí cao quá lâu, ngay cả lời cảm ơn cũng được nói ra với uy lực vô cùng đáng kính trọng.
Tài xế vô thức đáp: “Được, vậy tôi về trước đây.”
Chỉ là khi chuẩn bị đi, tài xế nhìn về phía Trình Tân Dữ rồi nói thêm: “Xin lỗi tiên sinh nhà Mạnh Tổng, lúc nãy đã hiểu lầm anh rồi.”
Tiên sinh nhà Mạnh tổng.
Đối với cách gọi khó xử này, Trình Tân Dữ lại nhướn mày cười nhẹ.
“Không sao đâu, có sự đề phòng là điều tốt,” Trình Tân Dữ nhẹ gật đầu.
Thấy vậy, tài xế cũng hiểu không tiện nói thêm, sau khi chào hỏi liền lên xe rời đi.
Trình Tân Dữ cúi đầu nhìn người trong lòng, kể từ khi tựa vào anh thì cô liền im lặng như thể đã ngủ thiếp đi.
“Mạnh Sơ, về nhà thôi.” Anh thì thầm nói một câu.
Người trong lòng không hề hé miệng, Trình Tân Dữ bất lực đành để cô ấy lên xe của mình trước.
May mà suốt hành trình cô đều rất ngoan ngoãn, muốn cô lên xe là lên xe.
Khi đến dưới tầng khu nhà của cô, Trình Tân Dữ lại mở cửa ghế phụ rồi tháo dây an toàn cho cô.
Thấy cô ấy nằm trên ghế lái, Trình Tân Dữ cúi người định đưa tay ra ôm.
Nhưng ngay khi anh vừa định ôm người vào lòng, Mạnh Sơ vốn đang nhắm mắt bỗng chậm rãi mở mắt ra.
Cô nhìn người trước mặt, dường như đang cố gắng xác nhận xem anh là ai, rồi chậm rãi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Trình Tân Dữ bị cô chọc cười, anh nhỏ giọng hỏi: “Không nhớ vừa nãy làm sao em về nhà à?”
Hả?
Mạnh Sơ ngơ ngác nhìn anh, rõ ràng ký ức đã vỡ vụn thành từng mảnh rời rạc.
Thấy vậy, Trình Tân Dữ đưa tay đỡ người kia nửa ôm nửa bế ra khỏi xe: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã.”
Sau khi hai người lên lầu, Mạnh Sơ đưa tay định mò tìm chìa khóa trong túi.
Kết quả là cô lục tìm mãi mà không thấy.
Trình Tân Dữ trực tiếp với tay lấy túi của cô, anh cúi đầu tìm một lúc cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa.
Sau khi mở cửa vào nhà, cùng lúc đó đèn trong nhà cũng bật sáng lên.
Tiếng robot nhỏ với âm thanh cơ khí dễ thương vang lên trong phòng khách yên tĩnh: “Sơ Sơ, chào mừng chị về nhà.”
“Cảm ơn,” Mạnh Sơ hướng về phía robot nhỏ rồi cúi chào một cách sâu sắc.
Hành động của cô ngay lập tức khiến Trình Tân Dữ bật cười.
Trình Tân Dữ rõ ràng vừa có chút bực mình, lại vừa thương cô vì cô say rượu đến nồng nặc mùi rượu quanh người.
Nhưng nhìn cô say như thế này… cũng thật là đáng yêu quá mức rồi.
“Thôi được rồi, đừng chào hỏi nữa, thay dép rồi vào phòng nằm nghỉ đi,” lúc này Trình Tân Dữ nói với cô mà không khỏi lộ ra giọng dụ dỗ nhẹ nhàng.
Mạnh Sơ mơ màng thay dép, bên cạnh Trình Tân Dữ cũng tìm được trong tủ đôi dép mà lần trước cô đã đưa cho anh.
Chỉ vừa mới thay xong dép, Mạnh Sơ đã loạng choạng bước về phía trước.
Nhìn thấy cô không thể đi thẳng nổi, Trình Tân Dữ liền tiến tới ôm lấy cô.
Sau đó, Trình Tân Dữ nhẹ nhàng đặt Mạnh Sơ xuống giường, rồi tìm công tắc điều hòa ở đầu giường.
“Anh ra ngoài lấy cho em một cốc nước,” anh cúi xuống nhìn người trên giường rồi nhẹ nhàng nói.
Trình Tân Dữ lúc này mới rời khỏi phòng và đi thẳng vào bếp.
Khi mở tủ lạnh trong bếp, anh nhìn thấy đủ loại sữa chua, sữa tươi, bánh mì và nước đóng chai. Anh lục lọi kỹ càng, cuối cùng tìm thấy một lọ trà bưởi mật ong còn nguyên chưa mở ở tầng trên cùng.
Anh kiểm tra hạn sử dụng, thấy vẫn còn dùng được liền nhẹ nhàng vặn mở nắp lọ.
Sau khi tìm một vòng, anh phát hiện nhà Mạnh Sơ không có nước nóng, nên ngay lập tức mang ấm đun nước từ phòng ăn tới.
Khi nước khoáng được đổ vào ấm, không lâu sau ấm phát ra tiếng đun sôi.
Trình Tân Dữ quay lại phòng để kiểm tra tình trạng của Mạnh Sơ.
Cô không còn nằm ngửa trên giường mà đã úp mặt xuống giường.
“Em sao vậy?” Trình Tân Dữ tiến lại gần, anh quỳ một chân bên giường và cúi đầu nhìn cô.
Mạnh Sơ mở mắt, trong mắt cô lúc này là ánh nước như sắp trào ra, cả khuôn mặt đầy vẻ ấm ức: “Đau đầu.”
“Em nằm yên đi, anh sẽ xoa giúp em.”
Trước khi nói câu đó, Trình Tân Dữ chưa từng biết mình lại có được sự kiên nhẫn tốt đến thế.
Mạnh Sơ lắc đầu: “Em chỉ muốn nằm úp thôi.”
Lúc nãy cô cũng nằm trên giường, nhưng đầu đau như búa bổ, mắt thì nặng trĩu mà mãi không thể ngủ được, bụng cũng khó chịu như sóng dồn.
“Được, vậy thì nằm úp đi.” Trình Tân Dữ cười khẽ.
Sau khi say rượu, tính cách của cô không còn trầm lặng như trước mà có chút giải phóng theo bản năng.
Cô biết làm nũng, cũng biết đưa ra yêu cầu, thích gì làm nấy.
Trình Tân Dữ đưa tay xoa trán giúp cô cô, rồi nghe thấy tiếng ấm nước bên ngoài như đã sôi.
Anh đứng dậy định ra ngoài pha cho cô một cốc trà bưởi mật ong.
Nhưng khi vừa đứng lên, tà áo ngắn tay của anh bỗng bị kéo nhẹ. Anh nhìn xuống thì thấy Mạnh Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đẫm nước và sương mù, còn mang theo sự phụ thuộc và ấm ức mà anh chưa từng thấy.
“Anh đi đâu đấy?” Cô bĩu môi, hỏi một cách đáng thương.
Lần này Trình Tân DỮ chậm rãi quỳ một nửa trước giường, anh nhìn thẳng vào mặt cô rồi cười nhẹ: “Anh đi lấy nước cho em, em ngoan nhé.”
Giọng nói dịu dàng quá mức ấy dường như ngay lập tức làm cô dịu lại.
Cô hơi buông tay ra, nhưng trước khi thả hẳn, cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh rồi nói, “Vậy anh phải nhanh lên.”
Đứng trước yêu cầu gần như làm nũng của cô, Trình Tân Dữ làm sao có thể không đồng ý.
Anh gật đầu rồi ừ một tiếng: “Được, anh sẽ quay lại ngay.”
Có vẻ như cô tin vào lời hứa đó, Mạnh Sơ lúc này mới buông tay ra.
Trình Tân Dữ bước ra ngoài, anh nhanh chóng pha một cốc trà bưởi mật ong với nước nóng, sau đó sợ quá nóng lại lấy thêm chai nước từ tủ lạnh đổ vào, làm cho nước nóng trở nên ấm dịu hơn.
Sau khi mang cốc trà vào, Mạnh Sơ nhận lấy và uống cạn một hơi.
Thấy cô thật sự khát, anh nhận lấy cốc nước rỗng rồi hỏi: “Có muốn uống thêm không?”
“Không uống nữa,” Mạnh Sơ lắc đầu rồi lại úp mặt xuống giường, má áp vào ga trải giường rồi nói nhỏ: “Ngọt quá.”
Trình Tân Dữ đặt cốc nước lên bàn đầu giường rồi nói: “Hay em nhắm mắt lại đi ngủ trước đi.”
Mạnh Sơ ừ một tiếng, dường như lại muốn chìm vào giấc mơ.
Anh tưởng đêm nay cô sẽ ngoan ngoãn ngủ như thế. Nhưng vừa nói xong, Mạnh Sơ lại bất ngờ mở mắt và nhìn chằm chằm vào anh.
“Em vẫn chưa tắm,” Cô nhìn anh nói.
Khoảnh khắc đó, trái tim của Trình Tân Dữ như hụt mất một nhịp, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Em muốn làm gì?”
Mạnh Sơ chống tay ngồi dậy: “Em phải đi tắm.”
“Em say rồi, Mạnh Sơ,” Trình Tân Dữ nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Nhưng với người say rượu thì không thể bàn bạc gì được.
Nói chuyện một lúc, Mạnh Sơ đã đi tới tủ quần áo, cô mở tủ nhỏ nhẹ rồi lẩm bẩm: “Áo ngủ của em đâu rồi nhỉ, em phải đi tắm. Trước khi ngủ nhất định phải tắm, không thì sẽ rất hôi.”
Trình Tân Dữ đứng sau lưng cô nghe thấy những lời lẩm bẩm đó mà không khỏi bật cười.
Cuối cùng, Mạnh Sơ cũng tìm được áo ngủ của mình, rồi cô mở thêm ngăn kéo: “Còn có cả đồ lót nữa.”
Trong tủ quần áo màu trắng, tất cả quần áo được xếp rất gọn gàng, còn ngăn kéo cô mở ra cũng được sắp xếp ngay ngắn với những bộ đồ lót màu trắng, hồng và xám lọt ngay vào tầm mắt của Trình Tân Dữ.
Anh khẽ quay người sang một bên, tránh nhìn tiếp.
Lúc này Mạnh Sơ cầm đồ rồi định bước ra cửa phòng đi vào nhà tắm.
“Mạnh Sơ, em thế này không thích hợp để tắm đâu,” Trình Tân Dữ đưa tay kéo lấy cánh tay cô.
Mạnh Sơ ngước mắt nhìn anh với khuôn mặt đầy vẻ ấm ức: “Nhưng em mà không tắm thì sẽ rất hôi.”
Trình Tân Dữ đành bất lực và đi theo cô đến cửa nhà tắm, trước khi cô bước vào anh quyết định nói: “Em tắm thì đừng đóng cửa.”
Nhỡ đâu cô có bị ngã hay có chuyện gì thì anh còn vào kịp.
Mạnh Sơ nghe xong liền chớp chớp mắt, dường như đang cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để xử lý thông tin này.
Trình Tân Dữ đành phải giải thích: “Anh chỉ lo em bị ngã thôi.”
Lần này Mạnh Sơ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
*
Chẳng bao lâu, cửa phòng tắm được đóng lại nhưng không bị khóa trong.
Trình Tân Dữ tựa lưng vào bức tường cạnh cửa và nghe tiếng nước chảy bên trong.
Dù anh hút thuốc, thỉnh thoảng cũng bị mấy người như Giang Mân An rủ chơi xì gà, nhưng từ trước đến nay anh không bao giờ bị nghiện thuốc.
Thậm chí thường cũng chẳng mang theo thuốc lá bên người.
Nhưng không hiểu sao lúc này anh lại thấy cổ họng ngứa ngáy, rất muốn hút một điếu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, điện thoại trong túi anh đột nhiên rung lên.
Trình Tân Dữ lấy ra nhìn một cái, là cuộc gọi từ Giang Mân An.
Ban đầu anh không định nghe, nhưng rồi đổi ý và bắt máy: “Alo.”
“Ở nhà à? Ra ngoài uống chút đi,” Giang Mân An vốn nổi tiếng là người giỏi giao tiếp, khéo léo, biết cách tụ tập bạn bè, hầu như không có ai mà anh ta không kết thân được.
Dĩ nhiên người như vậy tiệc tùng cũng nhiều không đếm xuể. Thỉnh thoảng lại tổ chức tụ họp để kéo mọi người lại gần nhau.
Trình Tân Dữ tựa lưng vào tường, giọng nói lười biếng: “Không đi.”
“Ở công ty hay ở nhà?” Giang Mân An biết anh là người nghiện công việc, nghe bên kia khá yên tĩnh nên đoán chắc không phải đi tiếp khách.
Trình Tân Dữ đáp nhẹ: “Ở nhà.”
Nhà của Mạnh Sơ, theo một nghĩa nào đó cũng coi như nhà anh. Anh bước vào đây như thể có quyền chính đáng vậy.
“Cậu ở nhà làm gì đấy?” Giang Mân An hỏi.
Trình Tân Dư nghe tiếng nước chảy đều đều bên tai, anh chậm rãi nói: “Làm thần giữ cửa.”
Thần giữ cửa?
Giang Mân An tưởng mình nghe nhầm, anh ta hỏi lại: “Cậu ở nhà làm thần giữ cửa à? Thói quen gì lạ vậy?”
“Cậu ở nhà không có việc gì thì nhanh đến đi, đã hai tuần rồi chúng ta chưa tụ họp rồi.” Giang Mân An lại thúc giục.
Trình Tân Dư cười nhẹ: “Tôi đã nói rồi mà, làm thần giữ cửa là chuyện rất quan trọng.”
Giang Mân An: “Cậu đang chơi đố chữ với tôi à?” Rõ ràng lúc này anh ta cũng nhận ra Trình Tân Dữ đang trêu mình.
Ngay lúc đó, tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng ngừng hẳn. Trình Tân Dữ thu nụ cười nơi khóe môi lại: “Thôi không nói chuyện nữa, tôi tắt máy đây.”
Nói xong anh dứt khoát tắt máy.
Rồi lại cho điện thoại vào túi và tiếp tục yên lặng đợi Mạnh Sơ ra ngoài.
Nhưng đợi khá lâu mà bên trong vẫn im ắng. Trình Tân Dữ đi tới cửa phòng tắm, giơ tay định gõ hai cái lên cửa.
Ai ngờ vừa giơ tay lên thì cửa phòng tắm từ bên trong đã mở ra.
“Tắm xong rồi à.” Trình Tân Dữ nhìn người trước mắt, thấy mái tóc đen óng ướt đẫm nước phủ lên vai, khuôn mặt như được phủ một lớp hồng nhẹ, làn da dưới hơi nước ẩm mướt trông mềm mại và non nớt đến mức có thể nắn được.
Mạnh Sơ đột nhiên giơ tay chỉ mái tóc ướt của mình: “Anh ngửi xem tóc em còn mùi không?”
Trình Tân Dữ hơi giật mình.
Mạnh Sơ thấy anh không động đậy liền đưa tay vén một lọn tóc lên, vừa nói vừa tỏ vẻ ấm ức: “Hôm nay có thứ bẩn bẩn chạm vào tóc em.”
Trình Tân Dữ ngay lập tức nhíu chặt mày: “Có ai sờ vào tóc em à?”
“Không phải sờ, là chạm,” Mạnh Sơ có vẻ không thích từ “sờ” chút nào.
Trình Tân Dư liền đoán ra, khẳng định là có người chạm vào tóc cô trong bữa tiệc tối nay.
Nói khẳng định là vì cô đã uống say như vậy, nhưng cũng nhất định phải đi tắm.
Lúc này, Mạnh Sơ vẫn nhìn chằm chằm vào đuôi tóc ướt sũng trong tay, hình như còn đang băn khoăn tóc có còn mùi không.
Cuối cùng Trình Tân Dữ hơi cúi xuống, mũi anh khẽ hít vào giữa các ngón tay cô, rồi chậm rãi ngước lên nhìn Mạnh Sơ, sau đó nghiêm túc nói: “Đã gội sạch rồi, thơm lắm.”
Lời anh nói có vẻ rất thuyết phục, Mạnh Sơ lập tức tin ngay.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười với anh: “Thế là tốt rồi.”
“Xong rồi, giờ có thể đi ngủ rồi,” Cô gật đầu rồi tự mình đi về phía phòng ngủ.
Trình Tân Dữ nhìn thấy đuôi tóc cô còn đang nhỏ giọt nước, vai áo ngủ cũng đã ướt một mảng nhỏ.
“Em chưa sấy khô tóc đấy,” Trình Tân Dữ lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Mạnh Sơ rõ ràng không để ý, cô cứ thế đi thẳng vào phòng.
Trình Tân Dữ đành bước vào phòng tắm tìm máy sấy tóc. May mà đồ đạc trong nhà cô được sắp xếp gọn gàng.
Máy sấy treo ngay trên tường phòng tắm, vừa nhìn một cái là thấy ngay.
Khi anh cầm máy sấy tóc quay lại liền thấy Mạnh Sơ đang ngồi bên mép giường.
“Đang làm gì vậy?” Trình Tân Dữ vừa cắm máy sấy vào ổ điện cạnh giường, vừa hỏi một cách thoải mái.
Mạnh Sơ đáp: “Em đang đợi tóc khô, tóc chưa khô thì không được nằm lên giường.”
Trình Tân Dữ nhìn xuống cô một cái rồi mỉm cười: “Em đúng là ngoan và dễ thương thật.”
Nói cô không ngoan thì không đúng, cô hoàn toàn có lý lẽ của riêng mình, nhất định đòi đi tắm.
Nhưng trớ trêu thay, những gì anh nói cô lại có vẻ nghe theo.
Trình Tân Dữ quỳ xuống trước mặt cô, rồi ngước nhìn lên: “Anh sấy tóc cho em nhé?”
Mạnh Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó anh đứng lên và đưa máy sấy thổi lên tóc cô. Mạnh Sơ có mái tóc dài đen bóng rất đẹp, nhưng lúc này vì ướt nên trông hơi nặng và ướt sũng.
Trình Tân Dữ chưa từng sấy tóc cho ai bao giờ, ban đầu chỉ đơn giản là hướng máy sấy vào tóc cô.
Nhưng sau thấy cô hơi tránh ra phía sau, chắc do hơi nóng của máy sấy thổi vào da khiến cô khó chịu.
Anh liền đưa tay đỡ lấy mái tóc dài, đặt nhẹ trên lòng bàn tay rồi thổi từng chút một theo chiều tóc.
Khi thổi đến đỉnh đầu, anh khẽ luồn ngón tay vào tóc cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc.
Mạnh Sơ vốn cúi đầu im lặng, lúc này bỗng ngẩng lên nhìn anh.
“Có chuyện gì vậy?” Trình Tân Dữ hỏi nhỏ.
Mạnh Sơ lúc này tuy vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nhưng khi ngón tay chạm lên đỉnh đầu cô, toàn thân cô như tê dại đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau cô lại cúi đầu xuống, cùng lúc đó giọng của cô vang lên: “Rất thoải mái.”
Trình Tân Dữ hơi nhướn mày.
Rồi anh lại nghe cô nói tiếp: “Anh sấy tóc cho em thật dễ chịu.”
“Sau này anh sẽ luôn sấy cho em,” Trình Tân Dữ nhìn cô rồi chậm rãi đáp.
Mạnh Sơ như sợ anh đổi ý, cô vội vàng gật đầu: “Được, anh phải giữ lời đó.”
Tóc cô dài và dày nên mất khá nhiều thời gian để sấy khô.
Khi tóc đã hoàn toàn khô, Mạnh Sơ thật sự đã bắt đầu mơ màng, gần như sắp ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng máy sấy ngừng lại, cô như thở phào nhẹ nhõm: “Xong rồi, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Rồi cô ôm lấy chiếc chăn mỏng trên giường và nằm ngoan ngoãn xuống.
Trình Tân Dữ đứng bên giường và cúi nhìn chỗ trống cô để lại.
Một lúc lâu sau anh mới nói với giọng kiềm chế: “Em muốn anh ngủ ở đây à?”
Mạnh Sơ giờ đã nằm ngoan ngoãn trên gối, cô dùng chút tỉnh táo cuối cùng đáp: “Phòng bên cạnh là của Vũ Miên, anh không được ngủ ở đó. Anh chỉ được ngủ với em thôi.”
Trình Tân Dữ biết cô đã say, nhưng sự say của cô lại khác hẳn.
Cô say như một con robot được lập trình đúng cách.
Biết trước khi ngủ phải tắm rửa, biết tóc chưa khô thì không được nằm lên giường.
Mỗi câu nói của cô đều rất có trình tự và rõ ràng.
Và lúc này, lý do cô đồng ý cho anh ngủ cạnh bên mình là vì trong “chương trình” của cô Trình Tân Dư chính là chồng cô. Nên phòng bên cạnh thì anh không được ngủ, nhưng phòng của cô thì anh có thể.
Hay nói cách khác, không biết từ lúc nào cô hoàn toàn không còn phòng bị gì với anh nữa.
Nhận ra điều này, trong ánh mắt đen láy của Trình Tân Dữ hiện lên đầy nụ cười.
*
Đau.
Rất đau.
Đau đầu như búa bổ.
Khi Mạnh Sơ dần tỉnh lại, cơn đau dữ dội đầu tiên ập đến, kèm theo cảm giác buồn nôn khó tả sau cơn say vẫn còn đọng lại trong dạ dày.
Nhưng đau hơn cả là toàn thân cô, rõ ràng là uống rượu nhưng người như bị nghiền nát qua một lần vậy.
Chắc là trời đã sáng rồi.
Ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm không quá dày đặc chiếu vào trong phòng.
Tiếng chim ríu rít đặc trưng buổi sáng thi thoảng vọng vào phòng.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Mạnh Sơ đưa tay định lấy điện thoại, thường thì cô để điện thoại trên bàn đầu giường.
Nhưng cô mò mãi mà vẫn không tìm thấy điện thoại ở vị trí quen thuộc trên bàn đầu giường.
Cô nghĩ chắc để quá xa nên liền nghiêng người xuống với lấy.
Thế nhưng khi cô nghiêng người, chân bỗng đá phải vật gì đó.
Mạnh Sơ vô thức quay lại nhìn, lập tức cả người cứng đờ.
Cô bị hoảng sợ.
Bởi lúc này cô mới phát hiện, chiếc giường thường chỉ có một mình cô ngủ hiện giờ bên cạnh lại có người khác nằm đó.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đang ngủ say bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Sơ nhìn thấy gương mặt đang ngủ của một người đàn ông.
Tất nhiên, kiểu ngủ gục trên bàn thì không tính.
Là kiểu yên lặng nằm trên giường.
Trình Tân Dữ nằm cách cô chưa đầy vài chục centimet, anh không đắp gì lên người.
Chiếc chăn mỏng lẽ ra thuộc về cô, thì lúc này chỉ phủ nhẹ một góc trên ngực anh.
Anh nằm nghiêng, mắt khép chặt, đôi mắt sắc lạnh ngày thường giờ bị che khuất.
Cả người trông hiền hòa và dịu dàng hơn nhiều.
Anh ngủ rất ngon.
Suốt khoảng thời gian dài anh cứ yên lặng như vậy.
Nhưng.
Mạnh Sơ không kìm được mà từ từ lấy chăn kéo lên che kín mặt mình.
Sao anh lại nằm trên giường cô chứ aaaaa?!
Mạnh Sơ tất nhiên biết mình đã uống rượu tối qua, nhưng có rất nhiều chuyện cô không nhớ rõ.
Khi cố gắng hồi tưởng kỹ càng, trong đầu cô chỉ còn lại những mảnh vụn rời rạc.
Cô thậm chí không nhớ Trình Tân Dữ đến nhà mình lúc nào.
Mạnh Sơ luôn nghĩ mình uống rượu cũng rất khá, nhất là từ khi bắt đầu khởi nghiệp, việc đi tiếp khách là chuyện thường ngày.
Nhưng cô chưa bao giờ để bản thân uống đến mức mất ý thức.
Vậy mà tại sao tối qua nhiều chuyện cô lại chẳng nhớ nổi?
Điều quan trọng nhất là tại sao họ lại nằm chung một giường?
Cô lấy chăn che mặt rồi lại không nhịn được mà nhẹ nhàng kéo chăn ra.
Cô cúi xuống nhìn quần áo trên người mình.
Áo ngủ.
Còn khá nguyên vẹn.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên toàn thân lại cứng đờ.
Áo ngủ??
Ai đã thay cho cô?
Lúc về nhà cô vẫn mặc quần áo mà, sao giờ lại thành áo ngủ?
Mạnh Sơ lại kéo chăn đang đắp trên người, cúi nhìn kỹ hơn thì xác nhận đúng là áo ngủ rồi.
Tối qua cô đã làm gì thế nhỉ?
Đang lúc cô cố gắng nhớ lại thì bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói khàn khàn cí hơi ngập ngừng.
“Em tỉnh rồi?”
Trước giọng nói đó, Mạnh Sơ bất giác siết chặt tay đang nắm chiếc chăn mỏng.
Cô ngồi cứng đờ trên giường.
Nhưng Trình Tân Dữ đã từ từ ngồi dậy, anh nhìn cô cũng đang ngồi đờ người trên giường rồi hỏi: “Đầu còn đau không?”
“Không đau,” Mạnh Sơ giấu mặt một nửa trong chăn, giọng nhỏ nhẹ nghẹn ngào trả lời.
Thấy vậy cô như vậy, Trình Tân Dữ cũng không bóc mẽ cô.
Rồi anh vẫn giữ giọng điềm đạm hỏi tiếp: “Muốn uống nước không? Có khát không?”
Say rượu thường sẽ rất khát.
Mạnh Sơ thầm thở dài rồi lắc đầu: “Em không khát.”
Rồi cô cắn môi, như đã quyết tâm mà ngẩng đầu nhìn Trình Tân Dữ rồi hỏi: “Cái đó, tối qua…”
“Em không nhớ gì à?” Khi cô đang do dự không biết mở lời thế nào thì Trình Tân Dữ đã bình thản hỏi lại.
Hả?
Cô phải nhớ gì chứ?
Nhưng cô thật sự không nhớ rõ.
Mạnh Sơ vẫn nghĩ mình uống rượu cũng khá, nhưng nhận thức đó hôm nay đã bị lung lay.
“Thật sự không nhớ gì à?” Trình Tân Dư cười khẽ, giọng trầm trầm như thở ra, mang theo vẻ lười biếng.
Anh càng tỏ ra điềm tĩnh, thì Mạnh Sơ trong lòng lại càng cảm thấy hoang mang.
Rõ ràng tối qua Trình Tân Dữ chắc chắn không say.
Anh chắc không thể tự nhiên mà nằm lên giường cô được.
Nhìn tình hình hiện tại, nếu trong hai người mà có ai đó mất kiểm soát, thì chắc chắn chỉ có thể là cô mà thôi.
Mạnh Sơ quyết định hỏi một câu cho rõ: “Cái bộ đồ ngủ trên người em là anh giúp em thay à?”
Lúc này Trình Tân Dữ đã đổi tư thế, hai tay chống ra phía sau lưng, vẻ mặt lười biếng nhìn cô rồi bỗng nhiên hỏi nhỏ: “Em nghĩ là anh giúp à?”
Thấy Mạnh Sơ quay mặt lại nhìn mình, Trình Tân Dữ có vẻ không định trêu cô nữa, “Em nhất định phải đi tắm, nên đồ ngủ thì là em tự thay rồi.”
Ồ, là cô tự thay.
Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, may mà là cô tự làm.
Cô thầm khen bản thân thật giỏi.
Uống nhiều rượu vậy mà vẫn có thể tắm rửa và thay quần áo được.
Quả thật là đáng nể thật đấy.
Còn những chuyện khác, Mạnh Sơ bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.
Cũng chỉ là cùng nằm chung một giường, có gì to tát đâu mà phải bận tâm.
Cứ coi như là một tai nạn, tai nạn đã qua rồi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Sơ quyết định không hỏi tiếp nữa.
Cô định gạt chuyện này sang một bên cho xong.
Cuộc đời này, không phải chuyện gì cũng cần phải làm rõ ràng đâu.
Nhưng cô vừa nghĩ vậy thì Trình Tân Dữ ở đối diện lại cười nhếch môi, tỏ vẻ rất hứng thú rồi nói: “Còn nữa, lý do anh ngủ ở đây thì…”
“Cũng không có gì đâu, không cần đặc biệt giải thích đâu,” Mạnh Sơ đột nhiên ngắt lời.
Nhưng Trình Tân Dữ vẫn mỉm cười nhẹ và từ tốn đáp: “Không được, phải nói rõ. Dù sao chuyện này còn liên quan đến nhân phẩm của anh mà.”
Nhân phẩm?
Chuyện đã nghiêm trọng đến mức đó rồi sao?
Mạnh Sơ nhìn anh một cách mơ hồ.
“Ý anh là, tối qua em say rồi, nếu anh lợi dụng lúc đó làm gì thì chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là người lợi dụng lúc người khác không tỉnh táo để chiếm lợi sao.”
Vẻ mặt nghiêm nghị như đang đứng về phía công lý của Trình Tân Dữ khiến Mạnh Sơ có linh cảm không lành.
Cô không khỏi đưa tay xoa trán mình. Vậy rốt cuộc cô đã làm gì rồi?
“Ban đầu anh định ngủ tạm trên sofa cho xong,” Trình Tân Dữ kéo dài giọng rồi chầm chậm nhìn cô nói, “Nhưng em đã ngăn anh lại.”
Mạnh Sơ ngạc nhiên: “Hả? Em ngăn anh sao?”
Trình Tân Dữ từ từ gật đầu, mắt hơi hạ xuống, lộ ra vẻ ngây thơ khó đỡ. “Em nói, anh chỉ có thể ngủ cùng em thôi mà.”