Không Rơi Vào Lưới Tình – Chương 26

Chương 26

Khi Mạnh Sơ đang đứng dưới lầu xách theo một chiếc ba lô thể thao và chuẩn bị cúi đầu nhìn đồng hồ, thì một chiếc SUV màu đen từ đằng xa chạy tới.

Khi chiếc xe dừng lại bên cạnh, lúc đó Mạnh Sơ mới sực nhận ra.

Khi Trình Tân Dữ mở cửa xe bước xuống, Mạnh Sơ nhìn thấy anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trông đặc biệt sạch sẽ và gọn gàng. Ngũ quan tuấn tú của anh lại càng nổi bật hơn một cách kỳ lạ dưới sắc trắng tinh khôi ấy.

Khí chất trầm ổn thường ngày của anh lúc này dường như cũng được thay thế bởi cảm giác trẻ trung và trong sáng như một chàng trai tuổi thanh xuân.

Dù dạo này Mạnh Sơ thường xuyên gặp anh, dường như đã khá quen với vẻ ngoài gây kinh diễm của anh rồi, nhưng lúc này cô vẫn không tránh khỏi cảm giác tim khẽ khựng lại.

Đặc biệt là khi ánh mắt của Mạnh Sơ chạm phải ánh nhìn của anh, anh chỉ khẽ ngước mắt lên, hàng mi nhấc nhẹ một cách lạnh nhạt, trái tim cô dường như lại rơi vào trạng thái hỗn loạn không thể kiểm soát.

Mạnh Sơ lặng lẽ đứng yên tại chỗ, cho đến khi Trình Tân Dữ đưa tay nhận lấy chiếc túi trong tay cô: “Mang theo gì vậy?”

Lúc này cô mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hoàn hồn trở lại, “Không phải anh nói sẽ chơi tennis sao? Em mang theo đồ chơi tennis và vợt.”

Trình Tân Dữ nhướn mày: “Trang bị còn khá đầy đủ đấy.”

“Nói ra có thể anh không tin, nhưng thật ra em cũng khá thích chơi tennis,” Mạnh Sơ thành thật nói.

Buổi trưa, cô vừa mới biết từ miệng Trình Tân Dữ về câu lạc bộ tennis mà Trịnh Kỳ Phong thường xuyên chơi, anh liền đề nghị: “Hay tối nay đi thử xem sao.”

Mạnh Sơ nghe vừa nghe anh đề nghị, liền cảm thấy cũng được.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, biết đâu tối nay Trịnh Kỳ Phong cũng ở đó.

Như vậy là trời đất cũng đang giúp cô rồi.

Trình Tân Dữ hỏi: “Em từng học tennis à?”

Mạnh Sơ gật đầu: “Lớp thể dục hồi đại học em chọn học tennis, đánh bóng vào tường em có thể đánh đến vài chục quả.”

Trình Tân Dữ: “……”

Lần đầu tiên Mạnh Sơ khiến Trình Tân Dữ không biết nói gì.

Khi xe rời khu chung cư, không khí trong xe vẫn giữ im lặng.

Mạnh Sơ vốn không phải người nói nhiều, nhưng với không khí quá yên tĩnh thì cô khá nhạy cảm, trong lúc Trình Tân Dữ tập trung lái xe, cô suy nghĩ mãi rồi cũng lên tiếng.

Cô hỏi: “Anh đánh tennis thế nào?”

“Cũng được,” Trình Tân Dữ đáp bằng giọng nói đều đều.

Mạnh Sơ bĩu môi, cô biết ngay anh sẽ nói vậy mà,

“Đánh bóng vào tường cũng có thể đánh vài chục quả,” bỗng nhiên anh từ tốn nói thêm một câu.

Mạnh Sơ không biết vì sao bỗng nhiên bị nghẹn lại, cô ho liên tục mấy tiếng.

Sau đó cô nhìn về phía Trình Tân Dữ rồi nói: “Anh cười nhạo em à?”

Trình Tân Dữ đáp: “Không phải, chỉ là muốn cho em biết đại khái trình độ của anh thôi.”

“….”

Lúc này Mạnh Sơ hoàn toàn im lặng.

Đến ngã rẽ kế tiếp, Trình Tân Dữ bất ngờ quay sang nhìn cô rồi nói, “Giận rồi à?”

Đôi mắt đen của anh dừng lại trên khuôn mặt cô, như đang quan sát biểu cảm của cô.

Lúc này cô vừa mới trả lời một tin nhắn WeChat xong thì nghe anh hỏi vậy, cô theo phản xạ quay sang nhìn anh.

“Gì cơ?” cô hỏi lại.

Lúc này đèn giao thông vẫn đỏ, xe vẫn đứng yên, Trình Tân Dữ nhìn cô nói: “Thấy em mãi không nói gì.”

Mạnh Sơ mỉm cười nhẹ: “Em không dễ giận như vậy đâu, vừa đúng lúc xử lý chút việc công ty thôi.”

Trình Tân Dữ biết cô vốn rất bận rộn với công việc nên nói: “Công ty của em hình như hay làm thêm giờ nhỉ?”

“Công ty khởi nghiệp mà, thời gian chính là sinh mệnh,” Mạnh Sơ đã quen với điều đó.

Mạnh Sơ thì nghĩ công ty đầu tư với công tu của bọn họ chắc chắn là mối quan hệ “đại ca bất thoại nhị ca.” (chỉ mối quan hệ rất thân thiết, gần gũi, và có sự tin tưởng tuyệt đối giữa hai người)

Tất cả đều bận rộn đến mức phát điên, khiến người ta phải nghi ngờ về cuộc sống của mình.

Không đúng sao? ngay cả việc chơi tennis cũng mang theo mục đích rõ ràng.

Khi đến câu lạc bộ Cực Quang, Mạnh Sơ vừa bước vào cửa đã hơi choáng ngợp, vì quầy lễ tân của câu lạc bộ được thiết kế hoàn toàn theo tiêu chuẩn khách sạn 5 sao.

Mặc dù chưa đến cuối tuần nhưng trước cửa đã đỗ khá nhiều xe.

Sau khi dẫn Mạnh Sơ vào cửa, Trình Tân Dữ đã làm thủ tục đăng ký tại quầy lễ tân.

Vì cô không phải là hội viên nên không có tủ đồ riêng, nhân viên lễ tân đã đưa cho cô một chiếc vòng tay tạm thời.

“Em đi thay đồ trước nhé,” sau khi nhận vòng tay, Mạnh Sơ chỉ về hướng phòng thay đồ nữ.

Trình Tân Dữ gật đầu đáp lại.

Mạnh Sơ bước vào phòng thay đồ và tìm đến tủ đựng đồ tương ứng với vòng tay của mình.

Bên cạnh là một dãy phòng thay đồ riêng tư, Mạnh Sơ đặt túi vào tủ đựng đồ rồi lấy ra bộ đồ thể thao tennis của mình.

Từ phòng thay đồ bước ra, cô đi thẳng đến sân số 3.

Ngay khi Trình Tân Dữ vừa đến đã có người chuyên trách tiếp đón anh, bọn họ nói rằng sân số 3 mà anh muốn đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Mạnh Sơ theo chỉ dẫn của các điểm mốc mà trực tiếp tìm đến sân số 3.

Đây là một sân tennis trong nhà, ngay khi bước vào cô đã hơi bị choáng ngợp.

Toàn bộ sân tennis trong nhà trông vô cùng rộng rãi và thoáng đãng, phần dưới của tường bao quanh được sơn màu xanh đậm, còn mặt sân tennis phủ lớp sơn xanh xám tạo cảm giác sang trọng như trong phim ảnh.

Không có gì ngạc nhiên khi trên mạng ai cũng nói đây là nơi có phong cách “old money”.

Chiều hôm nay, Mạnh Sơ đã lên mạng tìm hiểu về câu lạc bộ này.

Đây là câu lạc bộ theo hình thức hội viên, phí thuê sân theo giờ là cao nhất toàn Thượng Hải, nhưng dù vậy người đến câu lạc bộ vẫn không ngừng tăng lên.

Khi cô bước vào liền nhìn thấy Trình Tân Dữ đang đứng bên cạnh trò chuyện với một người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu đen.

Đối phương có làn da sạm đen, trông như đã trải qua nhiều năm phơi nắng dưới trời.

Tiếng cô đẩy cửa bước vào cũng khiến hai người đang nói chuyện bên kia chú ý.

Trình Tân Dữ quay lại, nhìn thấy người đang mặc bộ váy tennis trắng tay ngắn đứng ở cửa cổng màu xanh, từ từ tiến lại gần mình.

Thật ra Mạnh Sơ không quá thích mặc váy, hầu như mỗi lần gặp cô, hoặc là cô mặc quần dài rộng rãi, hoặc là quần jeans.

Thỉnh thoảng cô cũng mặc váy, nhưng đó thường là những chiếc váy dài qua gối, rất thoải mái.

Còn bộ váy tennis mà cô mặc hôm nay rất ngắn, khoe ra đôi chân dài thẳng tắp, bắp chân thon gọn, cân đối, toàn bộ đường nét mềm mại đến mức gần như phi thực tế, y như những đôi chân chỉ xuất hiện trong truyện tranh vậy.

Cũng ngay khi Mạnh Sơ tiến về phía anh, Trình Tân Dữ bỗng cảm thấy chút may mắn.
May mắn vì cô thường thích mặc quần dài rộng rãi.

Sau đó, Trình Tân Dữ chợt liếc thấy huấn luyện viên tennis đứng bên cạnh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Mạnh Sơ.

“Người này là ai vậy?” huấn luyện viên tennis chủ động hỏi khi Mạnh Sơ tiến lại gần.

Trình Tân Dữ nhìn anh ta với khuôn mặt không cảm xúc, anh nhẹ nhàng nói: “Làm quen một chút đi, đây là vợ tôi, Mạnh Sơ.”

Huấn luyện viên tennis bỗng giật mình, sau đó nhanh chóng nói: “Hoá ra là Trình thái thái, xin chào.”

Mạnh Sơ không ngờ anh lại giới thiệu cô trực tiếp như vậy.
“Trình thái thái.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác gọi mình như thế.

“Xin chào,” Mạnh Sơ vẫn lịch sự gật đầu nhẹ.

Huấn luyện viên định chìa tay ra bắt tay Mạnh Sơ, nhưng Trình Tân Dữ lại nhận lấy túi tennis trong tay cô rồi hỏi: “Cảm giác ở đây thế nào?”

“Môi trường sân tennis rất tốt, khu vực thay đồ cũng có phòng riêng biệt, tất cả đều rất ổn.” Mạnh Sơ nói thật lòng.

Huấn luyện viên bên cạnh nhanh chóng nói: “Cảm ơn cô đã yêu thích câu lạc bộ của chúng tôi.”

Mạnh Sơ chợt nhớ ra mình chưa hỏi họ tên của huấn luyện viên. Cô lịch sự hỏi: “Tôi vẫn chưa kịp hỏi tên anh.”

“Trịnh Quang,” huấn luyện viên mỉm cười trả lời.

Mạnh Sơ hơi ngạc nhiên, huấn luyện viên này họ Trịnh à.

Cô lặng lẽ liếc sang Trình Tân Dữ một cái, anh chỉ nhẹ nhấc mày đáp lại.

“Trình tổng, hôm nay anh muốn chơi với vợ trước, hay để tôi chơi cùng anh một ván trước?” huấn luyện viên Trịnh chủ động hỏi.

Mạnh Sơ nhanh chóng đáp: “Anh nên chơi với huấn luyện viên trước đi, tiêu hao chút sức lực đã. Nếu không em không chống đỡ nổi anh đâu.”

Chỉ có điều, ngay khi cô vừa dứt lời thì hai người đàn ông đều im lặng.

Sau đó Trình Tân Dữ liếc cô một cái rồi bỗng ho khan hai tiếng như để giải tỏa bầu không khí.

Lúc này Mạnh Sơ mới nhận ra lời nói của mình có vẻ hơi dễ gây hiểu lầm.

Mặt cô lập tức nóng ran lên.

Không phải đâu, cô nói “chống đỡ” không phải theo nghĩa đó đâu mà.

Sao hai người này lại có thể nghĩ lệch sang hướng đó được chứ?

“Chúng ta chơi một ván trước,” Trình Tân Dữ nói với huấn luyện viên, sau đó anh chỉ vào chỗ ghế nghỉ bên cạnh sân tennis: “Em ngồi bên đó nghỉ một lát đi.”

Lần này Mạnh Sơ ngoan ngoãn gật đầu, không nói thêm lời nào.

Cô thật sự sợ mình nói thêm gì đó rồi lại khiến anh hiểu lầm nữa.

Khi cô vừa ngồi xuống, hai người họ đã đứng ở hai đầu sân tennis, Trình Tân Dữ một tay cầm vợt, tay kia nắm quả bóng tennis màu vàng sáng.

Anh ném quả bóng xuống đất rồi dùng vợt đánh liên tiếp từng cái một.

Không biết đã đánh bao nhiêu lần, anh ấy giơ tay tung quả bóng lên cao, rồi dùng vợt vững chắc và mạnh mẽ đánh trúng quả bóng tennis, đưa quả bóng nhỏ bay thẳng về phía sân đối diện.

Quả thật rất đẹp mắt.

Mạnh Sơ nhìn dáng đánh bóng của anh, cô không khỏi thầm cảm thán trong lòng.

Từ lúc tung bóng với dáng người thon dài và thoải mái, đến khi đánh bóng, toàn thân anh bùng nổ sức mạnh trong khoảnh khắc, tất cả đều toát lên vẻ chuyên nghiệp.

Chỉ qua những cú đánh đơn giản Mạnh Sơ đã biết Trình Tân Dữ thật sự chơi tennis rất giỏi.

Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, với xuất thân gia đình như anh, chắc chắn có rất nhiều thứ anh đã sớm biết rồi.

Sau đó, Mạnh Sơ chăm chú ngồi bên sân và quan sát Trình Tân Dữ thi đấu với huấn luyện viên.

Phải nói rằng, khi hai người đàn ông đánh bóng, tiếng bóng tennis nảy trên mặt sân vang dội như tiếng pháo nổ “ầm ầm ầm”, lại cộng hưởng với tiếng vang trong không gian kín của sân trong nhà, càng làm âm thanh thêm phần hùng tráng và gây ấn tượng mạnh.

Một ván đấu kéo dài nửa tiếng đồng hồ.

Mạnh Sơ nhìn họ kết thúc, Trình Tân Dữ bước về phía cô, cô cúi người mở túi tennis của mình và lấy ra một chiếc khăn sạch.

Khi anh đến gần cô liền đưa chiếc khăn cho anh.

Trình Tân Dữ dường như hơi ngỡ ngàng, nhưng anh ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ và nhận lấy.

Trước đây khi anh đánh bóng với người khác, đối phương cũng có người thân đi cùng.

Sau khi chơi xong, người thân đứng bên cạnh đưa khăn và nước cho đối phương, nhưng lúc đó anh cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.

Nhưng đến lượt mình, anh mới nhận ra chỉ một chiếc khăn thôi cũng có thể khiến tâm trạng vui vẻ đến vậy.

Mạnh Sơ nhìn anh dùng khăn lau qua đầu một cách tùy ý, mái tóc ngắn đen tuyền ngay lập tức trở nên rối bù, còn vì ướt đẫm mồ hôi nên trông ướt át, ở trán và hai bên thái dương ánh lên vẻ bóng loáng, anh chỉ đứng đó thôi mà cảm giác toàn thân tỏa ra hơi nóng.

Cánh tay cầm khăn của anh cơ bắp cẳng tay rõ nét, tĩnh mạch nổi lên rõ ràng, tạo cảm giác như hormone nam tính bùng phát hoàn toàn.

Khi Mạnh Sơ đang chăm chú nhìn anh, người vừa dùng khăn phủ lên đầu bỗng từ dưới khăn hé mở mí mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Ánh mắt của Trình Tân Dữ nhìn thẳng vào cô, giọng nói pha chút cười: “Em tạm ngừng ngắm anh đi, lấy giúp anh chai nước nào.”

“Ừ.” Mạnh Sơ gật đầu.

Nhưng khi quay lưng đi lấy nước cô mới nhận ra sự bất thường trong câu nói của anh.

Tạm! Ngừng! Ngắm!

Sao anh ta có thể thản nhiên nói ra câu này một cách tự nhiên đến thế?

Như thể cô đang say mê nhìn chằm chằm vào anh vậy!

Dù trong lòng Mạnh Sơ đang lẩm bẩm phản bác, nhưng cô vẫn cầm chai nước trên bàn đưa cho anh.

Trình Tân Dữ vặn nắp và uống một hơi mấy ngụm lớn. Nửa chai nước biến mất trong nháy mắt.

Nhưng dù uống nhanh, cách anh cầm chai và nhấp từng ngụm vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh, không hề hấp tấp.

Sau đó anh phất tay ra hiệu: “Ngồi đi.”

Huấn luyện viên Trịnh đang đứng gần đó uống nước, anh ta nghe thấy vậy liền cười gật đầu: “Được, tôi cũng nghỉ một lát.”

Khi cả ba đã ổn định ở khu vực nghỉ ngơi, HLV Trịnh nhận xét: “Tốc độ giao bóng của anh ngày càng mãnh liệt đấy.”

Trình Tân Dữ tựa lưng vào ghế, toàn thân buông lỏng như vừa trút bỏ gánh nặng. Nghe vậy anh khẽ nhếch miệng cười: “Không cần cố khen tôi trước mặt vợ tôi đâu.”

Mạnh Sơ vốn đang ngồi yên lặng nghe họ trò chuyện, không ngờ đột nhiên bị anh nhắc đến.

Vợ tôi.

Sao anh có thể gọi một cách tự nhiên đến thế?

Cô nhận ra Trình Tân Dữ dường như có ma lực kỳ lạ – bất cứ điều gì anh làm đều phóng khoáng tự nhiên.

Ngay cả việc tự luyến cũng vậy.

“Thành thật mà nói, dù anh không phải vận động viên chuyên nghiệp nhưng đã qua đào tạo bài bản”, Trịnh Quang nói.

Trình Tân Dữ gật đầu, bỗng như chợt nhớ ra điều gì, anh làm như vô tình hỏi: “Dạo này ít thấy Trịnh Tổng xuất hiện nhỉ?”

Nghe đến chữ “Trịnh Tổng”, ánh mắt của Mạnh Sơ đột nhiên trở nên sáng rực.

Trước đó khi nghe vị huấn luyện viên này họ Trịnh, cô đã nghi ngờ anh ta có liên quan đến Trịnh Kỳ Phong.

Hóa ra đúng vậy.

Thì ra anh ta cũng là huấn luyện viên riêng của Trịnh Kỳ Phong.

Thảo nào hôm nay Trình Tân Dư đặc biệt chọn vị huấn luyện viên này. Lúc này, trong lòng Mạnh Sơ bỗng dâng lên một luồng cảm động khó tả. Dù đây là công việc của cô, nhưng anh vẫn âm thầm dọn đường cho cô.

Trịnh Quang “ồ” lên một tiếng rồi đáp: “Dạo này Trịnh Tổng chỉ đến vào buổi chiều cuối tuần thôi, nên anh không gặp được anh ta.”

“À, hoá ra đổi sang cuối tuần rồi à?” – Trình Tân Dữ giả vờ hỏi như đang tán gẫu xã giao.

Trịnh Quang hoàn toàn không nghi ngờ anh có ý đồ gì. Xét cho cùng, thân phận của anh vốn cao quý lại là bạn cũ của Trịnh Kỳ Phong. Huấn luyện viên chỉ nghĩ đơn giản là lâu ngày không gặp nên anh mới hỏi thăm.

“Con trai Trịnh Tổng giờ cũng học tennis chuyên nghiệp tại câu lạc bộ chúng ta. Nói thật, cậu nhóc ấy có thể chất rất tốt.”

“À, con trai út của Trịnh tổng phải không? Tôi nhớ nó khoảng…” Trình Tân Dữ giả vờ nhíu mày suy nghĩ.

“Tám tuổi. Trước đó cậu nhóc có học qua, dạo gần đây mới chuyển sang khóa học chuyên nghiệp.”

Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi Trịnh Quang xin phép rời đi vì có việc bận.

Vừa đợi người đi khuất, Mạnh Sơ liền quay sang nhìn Trình Tân Dữ rồi nở nụ cười không giấu nổi.

“Cảm ơn anh nhé~”  Giọng cô bỗng trở nên mềm mại lạ thường, phảng phất chút ngọt ngào như đang làm nũng.

Ngay cả bản thân Mạnh Sơ cũng không nhận ra sự thay đổi của mình.

Trình Tân Dữ thực sự không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế, một người vốn ăn nói điềm tĩnh khô khan như cô giờ lại có thể cất giọng ngọt ngào với anh như vậy.

Như thể giọng nói được phủ một lớp mật ong. Chỉ nghe thôi mà trong lòng anh đã dâng lên một luồng ngọt ngào khó tả.

“Một câu cảm ơn thì đừng mong qua chuyện với anh” Trình Tân Dữ hắng giọng, cố tỏ ra bình thản nói.

Mạnh Sơ lập tức đáp: “Đương nhiên là không phải, nếu thành công tất hậu tạ lớn.”

Trình Tân Dữ bật cười khẩy: “Em là hảo hán Lương Sơn Bạc à?”

Lần trước cô cũng thế, nào là “dốc hết hết sức lực”, “xông pha nước sôi lửa bỏng”.

“Anh chẳng có chút khiếu hài hước nào cả” Mạnh Sơ nói với giọng ngượng ngùng.

Trình Tân Dữ lại cười khẽ.

Nhưng Mạnh Sơ vẫn tiếp tục: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ cảm tạ anh thật chu đáo.”

“Cảm tạ thế nào?” Dường như anh nhất quyết muốn làm khó cô với câu hỏi này.

Mạnh Sơ giật mình. Cô chỉ nói cho có lệ thôi. Thực lòng cô vẫn chưa nghĩ ra nên đền đáp thế nào.

Nhưng phản ứng của cô cũng nhanh nhạy không kém, ngay lập tức ném ngược câu hỏi về phía anh: “Anh muốn em cảm tạ thế nào?” Cô nhìn anh hỏi.

Lần này Trình Tân Dữ hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô như có lớp sóng ngầm cuộn trào.

Nhưng anh im lặng một hồi lâu mà không nói gì.

Mạnh Sơ bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng dâng lên chút bối rối.

“Thôi vậy.” Đột nhiên Trình Tân Dữ thản nhiên buông một câu.

Mạnh Sơ hơi nhướng mày – ai lại làm vậy chứ. Cô vội nói: “Đừng thôi vậy chứ! Anh cứ nói đi, nếu em làm được thì nhất định sẽ làm.”

Lần này Trình Tân Dữ lại quay đầu, nhưng anh không nhìn Mạnh Sơ mà hướng mắt về phía sân tennis cách đó không xa.

“Thứ anh muốn, hiện tại em chưa thể cho được.” Giọng anh trầm ấm phảng phất thứ gì đó khó gọi tên.

Câu nói ấy rơi vào tim Mạnh Sơ khiến lòng cô không hiểu vì sao lại run lên.

*

Một lúc sau Trình Tân Dữ đứng dậy: “Muốn đánh vài quả không?” Anh nhìn cô hỏi.

Mạnh Sơ khẽ cắn môi: “Nói trước là em đánh không giỏi bằng anh đâu.”

Trình Tân Dữ: “Coi như tập thể dục đi.”

Nghe anh nói vậy Mạnh Sơ mới tạm thời yên tâm.

Tuy nhiên, khi thực sự bắt đầu đánh, Mạnh Sơ phát hiện lần này anh đúng là đang rèn luyện thể lực, chứ không giống lúc nãy khi đánh với huấn luyện viên Trịnh – như thể muốn vung một cú đánh chết đối phương ngay lập tức.

Hai người cũng đã đánh được khoảng nửa tiếng, Mạnh Sơ mệt đến mức thở hổn hển.

Cô vẫy tay về phía đối diện ra hiệu muốn nghỉ ngơi.

Khi cả hai đi đến bên sân, Mạnh Sơ vừa đặt vợt xuống thì đã thấy một chai nước được đưa tới trước mặt. Nắp chai cũng đã được mở sẵn.

Lần này Trình Tân Dữ không còn đẫm mồ hôi như lúc nãy nữa, chỉ có vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh nhìn Mạnh Sơ nhận lấy chai nước rồi mới nhẹ nhàng bật cười: “Quả thật không nói sai, em đánh bóng khá tốt.”

“Không giỏi bằng anh,” Mạnh Sơ sau khi uống nước xem như cũng hồi sức lại được một chút.

Trình Tân Dữ khẽ nâng mí mắt mỏng, ánh nhìn rơi lên người cô: “Em không phải chỉ học môn tự chọn ở đại học thôi đúng không?”

Mạnh Sơ gật đầu: “Em vẫn luôn chơi tennis, tuy công việc bận nhưng mỗi tuần vẫn cố gắng tập luyện hai buổi.”

Nhưng sau đó cô lại đảo mắt nhìn quanh một vòng, không nhịn được mà nói: “Chỉ là nơi em hay đánh không đắt đỏ như chỗ này.”

Một nơi có phí sân lên đến sáu trăm tệ một giờ, Mạnh Sơ đúng là lần đầu tiên thấy.

Trình Tân Dữ ngước mắt nhìn cô: “Không tệ, có sức khỏe tốt mới có tinh lực để làm việc.”

Mạnh Sơ nghe xong câu này, ánh mắt lập tức sáng lên.

Gương mặt vẫn còn ửng hồng của cô nở nụ cười rạng rỡ, cô nói: “Anh có biết châm ngôn sống của em là gì không?”

“Gì cơ?” Trình Tân Dữ rất nể mặt mà hỏi lại.

“ Giữ gìn sức khoẻ làm việc năm mươi năm vì Tổ Quốc.” Mạnh Sơ dõng dạc đáp.

Trình Tân Dữ im lặng một lúc, rồi đột nhiên như không thể kiềm chế được nữa, từ lồng ngực bắt đầu khẽ rung lên, tiếng cười vốn nghẹn nơi cổ họng dần dần tràn ra.

Anh dần dần bật cười thành tiếng, càng cười lại càng vui vẻ.

Mạnh Sơ bối rối nhìn anh — câu đó buồn cười đến thế sao?

Thấy anh càng lúc càng cười to, cô cũng không nhịn được mà mặt bắt đầu lạnh xuống.

Lúc này, Trình Tân Dữ cuối cùng cũng đã cười đủ, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của cô, mới miễn cưỡng thu lại nụ cười. Anh nói: “Anh không phải đang cười nhạo em.”

Mạnh Sơ: “Rõ ràng là anh đang cười.”

Trình Tân Dữ quay đầu nhìn cô, lúc này Mạnh Sơ đúng là có chút tức giận thật, môi cô vô thức bĩu lên, trông như một dáng vẻ đang giận dỗi, phồng má tức tối.

Cô cũng không nhìn anh mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.

Lúc này Trình Tân Dữ mới nhận ra vừa rồi mình cười hơi nhiều. Sau đó, anh không nhịn được đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Anh chỉ cảm thấy… em thật sự quá đáng yêu.”

Mạnh Sơ ban đầu đang trừng mắt nhìn tường, âm thầm giận dỗi.

Dù sao thì châm ngôn sống mà cô yêu thích lại bị cười nhạo, cô tức giận cũng là điều đương nhiên.

Thế nhưng khi lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu cô, tim cô như lỡ mất một nhịp.

“Chúng ta cùng nhau thực hiện được không?” Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

Mạnh Sơ theo phản xạ nhìn theo hướng giọng nói, lập tức va vào đôi mắt đen của anh.

Lần này, trong giọng nói trầm lạnh của Trình Tân Dữ mang theo một dư vị khó tả.

“Chúng ta cùng nhau đón năm mươi năm nhé.”

Năm mươi năm, đó chẳng phải là hôn lễ vàng sao. Trong đầu Mạnh Sơ bỗng lóe lên một suy nghĩ như vậy.

Chương sau

2 thoughts on “Không Rơi Vào Lưới Tình – Chương 26

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *