Chương 35
Trong phòng riêng, Tống Vũ Miên đang cúi đầu trả lời tin nhắn, bỗng ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Sơ.
Mạnh Sơ vốn hơi nghiêng người sang một bên, đúng lúc này lại quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
“Hình như vừa rồi,” vẻ mặt của Tống Vũ Miên đầy vẻ nghi hoặc, cô ấy chậm rãi nói, “Tớ đã nghe thấy hai chữ tỏ tình?”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ tỏ tình, phát âm thật rõ ràng.
Chắc là sợ rằng Mạnh Sơ nghe không hiểu.
“Thật sao?” Mạnh Sơ vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác, “Có à? Sao tớ không nghe thấy nhỉ.”
“Đừng giả vờ, cậu đừng giả vờ nữa,” Tống Vũ Miên nói, “Mỗi lần nhắc đến chuyện bạn trai của cậu, cậu đều né tránh.”
Mạnh Sơ khẽ cười: “Được rồi, tớ không né tránh nữa.”
Tống Vũ Miên vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
“Bữa tối nay, người đang đi công tác sẽ mời.” Mạnh Sơ đành phải nói thật.
Tống Vũ Miên lộ vẻ trêu chọc: “Vừa rồi còn giả vờ như không có gì, vậy là tớ không nghe nhầm hai chữ tỏ tình đúng không?”
Mạnh Sơ định giải thích rằng không phải như cô ấy nghĩ đâu. Nhưng nghĩ lại càng giải thích càng rối.
Cuối cùng cô chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
May mà lúc này Tống Vũ Miên lại lên tiếng: “Hôm nay chẳng phải là tớ ăn chực uống chực của hai vợ chồng các cậu rồi sao.”
Bộ quần áo cô chuẩn bị mặc để đi xem mắt là do Mạnh Sơ mua, còn bữa tối thì là do vị đang đi công tác kia mời.
“Không ngờ trong đời này, tớ lại có thể ăn được một bữa do bạn trai của Sơ Sơ mời,” Tống Vũ Miên làm ra vẻ xúc động như bà cụ được an ủi lúc tuổi già.
Mạnh Sơ lần này thật sự không chịu nổi nữa: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có làm quá như vậy.”
“Tớ làm quá à? Cậu nghĩ lại xem, hồi cấp ba tớ đã bắt đầu nắm tay mấy cậu con trai rồi, mối tình đầu của tớ còn từng mua trà sữa cho cậu nữa đấy. Giờ nhìn lại xem, tụi mình đã bao nhiêu tuổi rồi rồi,” Tống Vũ Miên nói.
Mạnh Sơ chớp chớp mắt: “Cậu đang nói tớ già à?”
Đối với câu nói này của Mạnh Sơ, Tống Vũ Miên thật sự có chút hoảng.
Cô ấy lập tức giải thích: “Ý tớ là, cậu thà thiếu chứ không muốn tạm bợ, cuối cùng rồi cũng sẽ thấy mây tan trăng hiện thôi.”
Mạnh Sơ bị mấy lời linh tinh của cô chọc cười.
“Được rồi, tớ hiểu ý cậu mà, đừng giải thích nữa, không thì con thuyền tình bạn thật sự bị cậu giải thích cho lật mất đấy,” Mạnh Sơ chậm rãi nói.
Đúng lúc đó nhân viên phục vụ lại bước vào mang thêm món ăn, Tống Vũ Miên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, hai người bắt đầu ăn uống, đồng thời cũng tự nhiên bỏ qua chủ đề vừa rồi.
“Nếu không thì chờ bạn trai cậu đi công tác về, tớ mời hai người đi ăn nhé,” Tống Vũ Miên đề nghị.
Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Công việc của anh ấy khá bận, còn chưa biết khi nào mới về được.”
Tống Vũ Miên thấy cô nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa. Cô ấy chỉ hỏi: “Đúng rồi, cậu có về nhà dịp Quốc Khánh không?”
“Có về chứ,” Mạnh Sơ gật đầu, “Cũng lâu rồi mới có kỳ nghỉ dài như vậy.”
Tống Vũ Miên cười nói: “Tớ còn tưởng cậu lại ở công ty làm thêm giờ nữa cơ.”
Mạnh Sơ nghe vậy liền đặt đũa xuống, cô nghiêm túc hỏi: “Thật sự là tớ đã đến mức biến thái đến thế này rồi sao?”
“Là chăm chỉ, chăm chỉ,” Tống Vũ Miên vừa rồi nói sai, giờ vội cười sửa ại.
Mạnh Sơ: “Dù có chăm chỉ đến mấy cũng phải về nhà chứ. Tớ đã mấy tháng rồi chưa gặp mẹ mình mà.”
Tống Vũ Miên nói: “Ai mà chẳng thế, dù nhà gần nhưng cuối tuần cũng không đáng để về một chuyến. Mà mỗi lần về nhà cũng toàn mấy chuyện cũ rích: công việc khó khăn, tốt hơn là về nhà thi công chức. Hoặc là, sao vẫn chưa tìm được người yêu, mà không nhanh thì thật sự sẽ thành ‘ế’ mất.”
Đối với phụ huynh mà nói, dù họ cũng quan tâm đến sức khỏe của con, xem con sống ở ngoài ra sao, nhưng cũng không tránh khỏi rằng xã hội là một tập thể khổng lồ.
Mỗi người sống trong đó, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng bởi những quy tắc ngầm mặc định.
Khi còn đi học thì phải tập trung học hành, tuyệt đối không được sao nhãng, tốt nhất là không nên tiếp xúc ánh mắt với người khác giới.
Nhưng khi đã đi làm rồi, tốt nhất là nhanh chóng tìm được người mình yêu thương. Theo như kỳ vọng của cha mẹ mà nhanh chóng hoàn thành các bước kết hôn và sinh con.
Mặc dù hiện nay ngày càng nhiều người chọn lối sống của riêng mình, nhưng đối với các bậc phụ huynh lớn tuổi thì cuộc sống gia đình ổn định vẫn là lựa chọn đáng giá nhất.
“Nếu không muốn ép buộc bản thân thì hãy chọn con đường mà mình muốn đi,” Mạnh Sơ nói, nhưng cô lại nhẹ giọng nói tiếp: “Dù sao thì đi xem mắt cũng không hẳn là điều tệ, biết đâu cậu lại gặp được người phù hợp thì sao.”
Tống Vũ Miên ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của người đối diện: “Vậy là bây giờ cậu đang lấy bản thân làm ví dụ đúng không?”
“Tớ thật sự rất muốn gặp người đúng đắn mà cậu nói một lần xem anh ta như thế nào.” Tống Vũ Miên tuyệt đối không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc Mạnh Sơ.
Không ngờ Mạnh Sơ lại thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã trải nghiệm thực tế rồi, nên cậu cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi.”
Đến lúc thanh toán, Mạnh Sơ là người trả tiền.
Sau đó hai người bắt taxi về nhà, Tống Vũ Miên như thường lệ đi cùng cô trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tống Vũ Miên bỗng nói: “Nhớ nhắn cho người đang đi công tác nhà cậu là tớ cảm ơn bữa tối của anh ấy nhé.”
“Tớ đi tắm trước đây.” Nói dứt lời Tống Vũ Miên liền nhanh chóng lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Mạnh Sơ ngồi trên ghế sofa, cô tiện tay nhắn tin cho Trình Tân Dữ
Mạnh Sơ: 【Bạn em nói cảm ơn vì bữa tối của anh.】
Nhưng lần này đối phương không trả lời ngay.
Mạnh Sơ đứng dậy trở về phòng, nhưng vừa bước vào thì điện thoại đã rung lên.
Trình Tân Dữ: 【Các em ăn uống vui vẻ là được.】
Mạnh Sơ: 【Cô ấy thực sự rất vui, còn nói đây là lần đầu tiên.】
Nhưng sau khi gửi tin, Mạnh Sơ lại cảm thấy câu nói hơi đột ngột, cô lập tức thu hồi tin nhắn.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn của Trình Tân Dữ lại gửi đến.
Lần này là tin nhắn thoại.
Trình Tân Dự: “Lần đầu tiên?”
Mạnh Sơ hít một hơi thật sâu, đúng là mắt anh sắc bén thật.
Cô vốn định lảng tránh cho qua chuyện, nhưng không ngờ điện thoại lại nhận thêm một đoạn tin nhắn thoại nữa.
Không hiểu sao Mạnh Sơ luôn cảm giác anh sẽ nói ra điều gì đó làm người ta choáng váng. Cô mở tin nhắn ra, ngón tay còn đang do dự.
“Lần đầu một nửa kia của em mời khách à?” Giọng trầm thấp của Trình Tân Dữ vang vọng trong căn phòng dù anh ta ở rất xa, trong không gian tràn ngập một bầu không khí mơ hồ đầy ẩn ý.
Anh ấy đúng là chuẩn không cần chỉnh. Sao lại đoán được chính xác đến vậy cơ chứ…
Rõ ràng cô nói rất mơ hồ, vậy mà không ngờ lại bị anh một phát nói trúng tim đen.
Mạnh Sơ cảm thấy việc cô thu hồi tin nhắn chẳng khác gì một chú hề vừa muốn nói mà lại thôi.
Quả thật là như vậy.
Nhưng nếu không trả lời thì lại giống như đang giấu đầu lòi đuôi.
Thế là để vớt vát lại thể diện, Mạnh Sơ quyết định trả lời một cách thẳng thắn và dứt khoát.
Mạnh Sơ: 【Đúng vậy, anh đoán chuẩn thật đấy.】
Cô gõ xong câu đó liền ném điện thoại lên giường, rồi đi tới tủ quần áo bên cạnh lấy đồ để thay.
Lúc cô tìm được quần áo quay trở lại, quả nhiên điện thoại lại có tin nhắn mới.
Trình Tân Dữ: 【Ừ, bởi vì chuyện như thế này đối với anh mà nói cũng là lần đầu tiên.】
Hả?
Anh cũng vậy?
Anh cũng là cái gì chứ, anh có thể nói rõ ràng được không?
Mạnh Sơ khẽ mím môi, nhưng trong đầu cô có những suy nghĩ đã trỗi dậy mà không thể nào xua tan đi được.
Đây là lần đầu tiên bạn trai cô mời bạn thân của cô ăn cơm.
Vậy nên…
Ý của anh ấy là, đây cũng là lần đầu tiên anh ấy mời bạn của bạn gái mình ăn cơm sao?.
Chắc là ý này nhỉ.
Vậy có nghĩa là hai người họ đã ngầm hiểu về những trải nghiệm tình cảm trước đây của nhau?
Mạnh Sơ khẽ mỉm cười.
Không nghĩ đến anh cũng là một tay mơ như cô.
*
Hôm sau Mạnh Sơ vốn định ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng Tống Vũ Miên bị đồng nghiệp ở bệnh viện gọi đi gấp, cô ở nhà một mình cũng chẳng có việc gì làm.
Hôm qua cô đã mua một đống đồ ăn vặt cho Mạt Mạt nên nhân tiện chuẩn bị đến thăm nó.
Trước khi đi, cô vẫn nhắn tin cho Trình Tân Dữ trước.
Mạnh Sơ: 【Em sắp qua nhà anh thăm Mạt Mạt, hôm qua em đã mua một ít đồ cho nó.】
Mãi đến khi cô lên xe thì Trình Tấn Dữ mới trả lời lại.
Trình Tân Dữ: 【Anh đưa chìa khóa cho em là để em có thể đến bất cứ lúc nào.】
Mạnh Sơ: 【Hôm nay anh cũng có công việc à?】
Trình Tân Dữ: 【Ừ, sau khi xong việc ở Thành Đô còn phải bay đi Bắc Kinh nữa.】
Mạnh Sơ: 【Các anh thật sự bận rộn nhỉ.】
Mạnh Sơ: 【Đúng là ‘người bay trên không’.】
Trình Tân Dữ: 【Vẫn ổn mà.】
Trình Tân Dữ: 【Sau này anh cũng sẽ giảm bớt số lần đi công tác.】
Ban đầu Mạnh Sơ chỉ đang trò chuyện vu vơ, nhưng khi nhìn thấy câu này của anh, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại của cô bỗng khựng lại.
Một lúc lâu sau cô mới nhẹ nhàng chạm vào màn hình.
Mạnh Sơ: 【Công việc là quan trọng nhất.】
Sau đó, khi đến khu chung cư, Mạnh Sơ dùng thẻ mà Trình Tân Dữ đã đưa lần trước để quẹt mở cửa bên ngoài.
Lúc đó anh ấy đã đưa cho cô hai chiếc thẻ ra vào. Một chiếc dùng để mở cửa khu chung cư và tòa nhà, chiếc còn lại là chìa khóa vào nhà anh ấy.
Khi cô mở cửa chính và đẩy cửa bước vào, ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua phòng khách, khiến không gian trở nên sáng rõ và thoáng đãng hơn.
Trước đây, Mạnh Sơ chỉ đến nhà Trình Tân Dữ vào buổi tối. Lúc đó cô luôn nhìn thấy khung cảnh lung linh tuyệt đẹp bên bờ sông Hoàng Phố.
Nhưng lúc này là giữa ban ngày, mọi thứ bên ngoài hiện lên rõ ràng. Mặt sông rộng lớn và hùng vĩ ở phía xa tựa như một chiếc vòng cổ lộng lẫy, nhẹ nhàng vắt ngang qua khu trung tâm của Thượng Hải, trở thành điểm nhấn đẹp nhất và nổi bật nhất của thành phố này.
Mạnh Sơ không kìm được mà bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Một lát sau cô xách theo túi đồ mua hôm qua và đi về phía phòng của Mạt Mạt.
Dù Trình Tân Dữ không có ở nhà, nhưng mỗi ngày đều có người đến dắt Mạt Mạt đi dạo.
Chỉ là lúc này nó không có trong phòng khách, vậy chắc hẳn đang ở trong phòng của mình rồi.
Khi cô đẩy cửa bước vào, liền thấy Mạt Mạt đang nằm bên cạnh chiếc cầu trượt gỗ. Nghe thấy động tĩnh ở cửa nó liền ngẩng đầu lên, và cảnh giác quan sát mọi thứ bên ngoài.
Cho đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Mạt Mạt lập tức bật dậy và lao nhanh đến bên chân Mạnh Sơ.
“Lại lâu rồi không gặp nhỉ, Mạt Mạt,” Mạnh Sơ ngồi xuống và xoa nhẹ lên đầu nó.
Thấy Mạt Mạt không kêu lên như mọi khi, cô không khỏi bật cười rồi khẽ hỏi: “Sao thế, không nhận ra chị à? Chị là Sơ Sơ đây.”
Quả nhiên vừa nghe thấy hai chữ Sơ Sơ, Mạt Mạt liền sủa lên một tiếng.
Mạnh Sơ cười rồi nâng mặt nó lên: Chị mang quà đến cho em đây.”
Sau đó cô dứt khoát ngồi xuống tấm thảm trong phòng Mạt Mạt, lấy ra túi đồ mang theo, mở một gói đồ ăn vặt và đặt vào lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt nó.
Mạt Mạt lập tức chạy tới ăn ngay.
“Đừng vội, chị mua nhiều loại đồ ăn lắm, chúng ta thử từng cái một nhé.”
Nhưng Mạnh Sơ cũng nhớ lời Trình Tân Dữ dặn trước đó nên cô không cho nó ăn quá nhiều một lúc.
Cô chỉ để nó nếm thử từng chút một.
“Em có nhớ Trình Tân Dữ không?” Sau khi cho ăn xong, Mạnh Sơ nhìn Mạt Mạt vẫn ngồi trước mặt với ánh mắt mong chờ rồi dịu dàng hỏi.
Mạt Mạt lại sủa hai tiếng.
Mạnh Sơ lập tức bật cười: “Xem ra em cũng biết tên bố mình rồi nhỉ.”
“Được rồi, vậy chúng ta gọi điện cho Trình Tân Dữ nhé?” Vừa nói, Mạnh Sơ vừa lấy điện thoại ra.
Nhưng cô chợt nhớ lại lúc trên xe, khi trò chuyện với Trình Tân Dữ, anh đã nói hôm nay vẫn còn công việc.
Vậy nên cô quyết định nhắn tin trước.
Mạnh Sơ: 【Khi nào tiện thì chúng ta gọi video nhé?】
Quả nhiên đối phương không trả lời cô ngay.
Mạnh Sơ nhìn Mạt Mạt rồi nói: “Có vẻ như anh ấy đang bận, vậy chúng ta chơi trước nhé.”
Sau đó Mạnh Sơ đứng dậy lục trong giỏ đồ chơi bên cạnh, lấy ra quả bóng mà Mạt Mạt thường chơi. Lần trước cô đã chơi trò ném bóng với nó rất lâu, nó cũng vui vẻ không ngừng.
Thế là Mạnh Sơ cầm điện thoại và quả bóng rồi dẫn nó ra phòng khách.
Nhưng vừa đến phòng khách, cô bỗng cúi đầu nhìn Mạt Mạt rồi nói: “Hay là chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Mấy lần trước cô vẫn chưa có cơ hội dẫn Mạt Mạt ra ngoài.
Mạt Mạt dường như hiểu được ý cô, nó lập tức chạy vụt về phòng mình.
Khi Mạt Mạt quay lại, nó ngậm theo dây dắt chó trong miệng.
Mạnh Sơ nhìn thấy cảnh này mà sững sờ.
Sau đó cô nhanh chóng đeo dây dắt cho Mạt Mạt rồi cầm theo quả bóng, một người một chó cùng nhau ra ngoài.
Dù trước đây Mạnh Sơ chưa từng đi dạo trong khu này, nhưng không gian xanh ở đây rất đẹp, đâu đâu cũng là những bãi cỏ rộng lớn.
Ở khu vực ven sông Hoàng Phố – nơi tấc đất tấc vàng vậy mà vẫn có thể có một không gian xanh rộng rãi như thế này.
Đúng là khu nhà giàu có khác.
Mạnh Sơ không dám đi quá xa, cô chỉ chơi trò ném bóng với Mạt Mạt một lúc.
Chẳng bao lâu sau điện thoại của cô reo lên.
Là cuộc gọi video.
Cô lấy điện thoại từ túi ra, quả nhiên là Trình Tân Dữ.
Mạnh Sơ bấm nhận cuộc gọi, rồi ngồi xuống để cả cô và Mạt Mạt cùng xuất hiện trong khung hình.
Ở đầu dây bên kia, gương mặt của Trình Tân Dữ cũng hiện lên trên màn hình.
Không thể không nói, khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, Mạnh Sơ có chút ngỡ ngàng.
Dù sao đây cũng là cuộc gọi video, nên khoảng cách giữa camera và khuôn mặt rất gần. Và ở khoảng cách gần như vậy, những đường nét sắc sảo và góc cạnh rõ ràng của anh càng trở nên nổi bật.
Đẹp trai đến mức hơi quá đáng rồi.
Nhưng so với hai người đang im lặng, Mạt Mạt khi nhìn thấy người ở đầu bên kia màn hình thì lập tức sủa lên đầy phấn khích.
“Nó nhận ra anh rồi,” Mạnh Sơ thấy Mạt Mạt vui mừng nhảy nhót không ngừng.
Trình Tân Dữ khẽ cười, anh nhẹ giọng hỏi: “Mạt Mạt, hôm nay có ngoan không?”
Mạnh Sơ thay nó trả lời: “Nó ngoan lắm, em chơi trò ném bóng với nó ở dưới nhà, dù em có ném bóng xa đến đâu thì nó cũng tìm lại được.”
Nghe vậy, Trình Tân Dữ lại khẽ bật cười.
Mạnh Sơ chợt nhớ đến chuyện vừa xảy ra ở nhà, cô không kìm được mà kể lại đầy hào hứng.
“Em chỉ vừa hỏi một câu, có muốn ra ngoài chơi không, vậy mà nó liền hiểu được. Nó còn tự chạy về phòng ngậm dây dắt chó mang ra nữa. Anh nói xem nó có phải siêu thông minh không? Em chưa từng thấy chú chó nào thông minh như vậy.”
Mạnh Sơ cảm thấy nhận xét của mình khá khách quan.
Dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng nuôi chó.
Mạt Mạt là chú chó đầu tiên mà cô tiếp xúc nhiều, và nó thông minh vượt xa tưởng tượng của cô về động vật.
“Nó từng được huấn luyện ở trường rồi,” Trình Tân Dữ nghe thấy cô nói vậy liền chậm rãi nói.
“Hả?” Mạnh Sơ kinh ngạc quay sang nhìn Mạt Mạt, rồi ngạc nhiên nói: “Nó còn đi học sao?”
“Tất nhiên rồi, hơn nữa nó còn là học sinh xuất sắc nhất lớp,” Trình Tân Dữ nói với chất giọng điềm tĩnh.
Nhưng Mạnh Sơ vẫn nghe ra được một chút tự hào kiểu ‘Không hổ là chó tôi nuôi, làm gì cũng giỏi’.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Mạnh Sơ hỏi anh: “Anh vẫn còn phải làm việc đúng không? Có làm phiền anh không?”
“Không sao đâu, bọn anh nghỉ ngơi hai mươi phút,” Trình Tân Dữ đáp.
Mạnh Sơ gật đầu biểu thị đã biết.
Một lát sau cô nhìn thời gian rồi khẽ nói: “Hay là chúng ta tạm dừng trước nhé.”
Hai mươi phút nghỉ ngơi mà anh nói chắc cũng sắp hết rồi.
Dù sao trên màn hình hiển thị, họ đã trò chuyện được mười bảy phút.
“Ừm,” Trình Tân Dữ đáp, nhưng rõ ràng giọng điệu có chút nâng lên.
Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: “Đợi anh trở về, chúng ta cùng chơi với Mạt Mạt nhé.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trình Tân Dữ đặt điện thoại xuống rồi quay trở lại phòng họp.
Lúc này trong phòng họp của khách sạn, mọi người cũng vừa từ bên ngoài trở lại—có người hút thuốc xong, có người tranh thủ uống một ly cà phê.
“Ở bên cạnh CEO của công ty đầu tư đang nói chuyện nhỏ với quản lý dự án: “Tổng giám đốc Trình có phải không hài lòng với chúng ta không?”
Vừa rồi khi cuộc họp đang diễn ra, Trình Tân Dữ đột nhiên ngắt lời rồi ra hiệu cho mọi người nghỉ giải lao hai mươi phút.
Dù nói rằng trong các cuộc họp thì tình huống này đôi khi vẫn xảy ra.
Nhưng thông thường đó là để xoa dịu tranh cãi trong cuộc họp, hoặc khi nội dung cuộc họp trở nên quá khó chịu, cần một khoảng nghỉ để giảm bớt căng thẳng.
Nhưng trong cuộc họp vừa rồi rồi không hề có tranh cãi.
Vậy thì chỉ còn một lý do khác—nội dung cuộc họp thực sự quá khó chịu.
Nói đơn giản là không thể nghe nổi nữa.
“Chắc không phải đâu, chúng ta đợi Tổng giám đốc Trình quay lại đã,” Quản lý dự án hạ giọng nói.
CEO của công ty đầu tư cũng vội vàng gật đầu.
Khi Trình Tân Dữ quay lại, mọi người đều lén quan sát anh.
Dù cuộc họp bị gián đoạn đột ngột nhưng không ai thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trình Tân Dữ bước vào với vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí có cảm giác tâm trạng của anh khá tốt. Sau đó anh nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
Công ty đầu tư lần này là một doanh nghiệp dược phẩm sinh học—Tập đoàn Dược phẩm Vize.
Dù Vân Tích Capital chủ yếu tập trung vào lĩnh vực Internet và AI, nhưng họ cũng không bỏ qua bất kỳ cổ phiếu tiềm năng nào.
Khi cuộc họp tiếp tục, Trình Tân Dữ cúi xuống xem tài liệu trong tay.
Cho đến khi CEO của Dược phẩm Vize kết thúc bài phát biểu, Trình Tân Dữ ngồi ở vị trí đầu tiên, lặng lẽ rơi vào trầm tư.
Mọi người đều im lặng.
Sau đó, dưới ánh mắt chờ đợi của tất cả, Trình Tân Dữ chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết cụm từ rào cản công nghệ có lẽ mọi người ở đây đã nghe quá nhiều lần. Nhưng một trong những nguyên tắc cốt lõi của Vân Tích Capital khi lựa chọn doanh nghiệp đầu tư chính là rào cản công nghệ của công ty đó.”
“Đặc biệt là với Dược Phẩm Vize—một công ty chuyên về dược phẩm thì rào cản công nghệ chính là lá chắn quan trọng bảo vệ doanh nghiệp. Tôi đã xem qua đội ngũ nghiên cứu của Vize, các thành viên chủ chốt thực sự là những chuyên gia hàng đầu. Nhưng tình trạng đăng ký bằng sáng chế của mọi người dường như chưa đạt đến kỳ vọng của tôi.”
CEO của Dược phẩm Vize lập tức toát mồ hôi lạnh.
Người ta vẫn nói rằng Trình Tân Dữ của Vân Tích Capital có con mắt sắc bén, luôn nắm bắt chính xác nhu cầu của ngành.
Cũng chính vì vậy mà Vân Tích Capital đã đầu tư thành công vào hàng loạt công ty kỳ lân.
Giờ đây, anh ta lại trực tiếp chỉ ra điểm yếu của Dược Phẩm Vize ngay tại cuộc họp.
“Nhưng tôi tin rằng vấn đề công nghệ đều có thể giải quyết. Nếu thiếu nhân tài thì chúng ta có thể thu hút nhân tài. Về mặt này, Vân Tích sẽ không ngần ngại hỗ trợ trong việc tuyển dụng những chuyên gia hàng đầu.”
CEO của Dược phẩm Vize vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ là một bữa tiệc Hồng Môn (ám chỉ một tình huống nguy hiểm hoặc bất lợi), nhưng không ngờ tình thế lại xoay chuyển bất ngờ.
“Dù sao thì mục tiêu của chúng ta là thúc đẩy Dược Phẩm Vize tiến tới IPO trên sàn chứng khoán Hồng Kông.”
Những lời Trình Tân Dữ nói, không ai nghi ngờ.
Dù sao anh cũng thực sự có mọt đôi tay biến mọi thứ thành vàng.
Ngay lập tức trong phòng họp vang lên những tràng pháo tay như sấm rền.
*
Kỳ nghỉ dài sắp đến, mọi người không tránh khỏi tâm trạng xao động.
Ngay cả Mạnh Sơ cũng đã mua vé tàu cao tốc về nhà từ sớm.
Nhưng Trình Tân Dữ vẫn đang đi công tác, cô không khỏi trêu chọc anh không phải định về Thượng Hải đúng vào dịp Quốc khánh đấy chứ.
Nhưng không ngờ tối hôm sau, khi cô về đến nhà và ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, lại có một việc bất ngờ xảy ra.
Ban đầu cô đang xem WeChat, nhưng vô tình mở mục Bảng tin bạn bè. Đúng lúc nhìn thấy biểu tượng nhỏ bên phải, hiển thị ảnh đại diện của Ngô San.
Có vẻ như cô ấy vừa đăng một bài mới.
Mạnh Sơ vô thức nhấn vào Moments, quả nhiên bài đầu tiên chính là của Ngô San.
Ngô San: Cuối cùng cũng về nhà rồi! May mà những bé cưng của tôi vẫn tươi tốt như trước.
Cô ấy đăng kèm ba bức ảnh, là những chậu cây xanh trong nhà mình, trông thực sự được chăm sóc rất tốt.
Về nhà?
Cô ấy đã về Thượng Hải rồi sao?
Mạnh Sơ tất nhiên biết Ngô San là thư ký của Trình Tân Dữ, cũng biết lần này cô ấy đã cùng anh đi công tác ở Thành Đô và Bắc Kinh.
Vậy nếu cô ấy đã về thì Trình Tân Dữ cũng đã về Thượng Hải rồi sao?
Mạnh Sơ không kìm được mà mở khung chat với Trình Tân Dữ.
Tin nhắn giữa hai người vẫn dừng lại ở tối hôm qua.
Hơn nữa, anh cũng không hề nhắc đến chuyện sẽ về Thượng Hải vào hôm nay.
Không phải chứ.
Không phải đã nói là sẽ cùng nhau dắt Mạt Mạt đi dạo sao?
Nhưng ngay sau đó cô lại lắc đầu.
Biết đâu anh ấy thực sự chưa về, có khi Ngô San về trước thì sao.
Nhưng cô cũng có trợ lý mà, mỗi lần đi công tác Khương Hân Nhã chẳng phải luôn cùng đi cùng về với cô sao?”
Có lẽ anh ấy đã về rồi nhưng có việc quan trọng hơn cần làm.
Anh ấy cũng đâu nhất thiết phải liên lạc với cô ngay lập tức và báo cáo tình hình cho cô đâu.
Mạnh Sơ hít sâu một hơi, nhanh chóng tự trấn an chính mình.
Mối quan hệ giữa họ cũng không thể dùng tiêu chuẩn của những cặp vợ chồng bình thường để đánh giá.
Dù cô luôn tự nhủ phải thoải mái hơn, nhưng cho đến khi đi tắm thì Mạnh Sơ vẫn không thể phớt lờ cảm giác trống trải khó diễn tả trong lòng.
Khi soi gương, cô chăm chú nhìn vào chính mình trong đó.
“Mạnh Sơ, hãy giữ tâm thái bình tĩnh.”
“Đừng áp đặt mong muốn của mình lên người khác.”
“Dù cho anh ấy không liên lạc với mày, chẳng lẽ không thể là do anh ấy có việc sao?”
Sau khi trở về phòng, cô đưa tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Ngay lập tức cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình.
Tim Mạnh Sơ chợt đập mạnh, cô nhanh chóng mở khóa điện thoại.
Thật sự là một tin nhắn thoại từ Trình Tân Dữ.
Khi cô nhẹ nhàng nhấn vào nghe, chính cô cũng không nhận ra rằng mọi cảm giác buồn bã và tự trấn an trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Trình Tân Dữ: “Diêu Tranh, giúp tôi hủy cuộc họp vào ngày mai.”
Hả?
Anh ấy gửi nhầm tin nhắn sao?
Mạnh Sơ chợt sững người.
Sau đó cô nhẹ nhàng chạm vào màn hình, định nhắc anh rằng anh đã gửi nhầm tin nhắn.
Nhưng trước khi gửi tin nhắn, cô lại mở đoạn tin nhắn thoại nghe thêm một lần nữa.
Lần này, cuối cùng cô cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Giọng của Trình Tân Dữ không phải kiểu lạnh lùng trong trẻo thông thường, mà khàn khàn mơ hồ, lại còn nghẹt mũi rõ rệt, nghe như là đang bị ốm vậy.
Vậy là anh ấy vừa về Thượng Hải đã bị bệnh sao?
Mạnh Sơ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin hỏi thăm trước.
Mạnh Sơ: 【Tin nhắn anh gửi cho Diêu Tranh, anh vô tình gửi nhầm cho em rồi.】
Mạnh Sơ: 【Anh bị bệnh à?】
Nhưng chờ mười phút mà vẫn không thấy hồi âm.
Có lẽ lúc này anh ấy đang mơ màng nên không nghe thấy thông báo tin nhắn.
Mạnh Sơ vốn định gọi điện cho anh, nhưng nghĩ đến việc anh có thể đang ngủ, nếu gọi thì chẳng phải sẽ đánh thức anh sao?
Nhưng nếu không gọi, cô lại không thể xác nhận tình trạng của anh.
Cuối cùng, Mạnh Sơ từ chỗ đang ngồi bên mép giường bất chợt đứng bật dậy. Sau đó cô nhanh chóng thay một bộ đồ để ra ngoài.
Trước khi đi, Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi quyết định mang theo thuốc cảm và thuốc hạ sốt dự trữ ở nhà. Dù nhà Trình Tân Dữ chắc cũng có sẵn, nhưng lỡ đâu lại cần đến thì sao.
Trước khi rời khỏi nhà cô đã đặt xe qua ứng dụng nên khi cô bước đến cổng khu chung cư thì xe đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, vì lúc này đã hơn chín giờ tối nên không còn nhiều đoạn đường bị kẹt xe nữa.
Quãng đường vốn mất nửa tiếng giờ cũng được rút ngắn lại.
Cô mang theo thẻ ra vào nhà của Trình Tân Dữ nên rất thuận lợi lên lầu và mở cửa vào nhà anh.
Khi Mạnh Sơ bật đèn ở lối vào, cô thấy cửa ra vào không có đôi giày nào, chắc hẳn chúng đã được cất vào tủ giày.
Nhưng khi bước vào phòng khách, cô liền nhìn thấy chiếc vali đặt ở đó.
Quả nhiên Trình Tân Dữ đã về rồi.
Trước đây cô cũng đã đến vài lần nên biết rõ phòng anh ở đâu. Vậy là cô bật đèn hành lang, nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng anh.
Ban đầu cô định gõ cửa, nhưng lại sợ làm anh thức giấc. Cuối cùng Mạnh Sơ vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của anh ra.
Chỉ là phòng anh quá rộng, đến mức cô không thể nhìn thấy giường ngay lập tức, nên cô bước vào thêm vài bước.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy giường của anh.
Nhưng trong phòng không có ánh sáng, không gian tối đen như mực nên cô chỉ có thể nhìn thấy một phần chăn hơi nhô lên.
Dường như có người đang nằm ở đó.
Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định bước đến bên giường.
Khi đến gần hơn, cô dần thích nghi với bóng tối trong phòng nên cuối cùng cũng nhìn thấy người đang cuộn mình trong chăn.
Chỉ là ánh sáng quá yếu, cô chỉ có thể thấy được đường nét yên tĩnh của Trình Tân Dữ nằm trên giường, cùng với hơi thở nặng nề hơn bình thường của anh.
Mạnh Sơ không kìm được mà đưa tay ra, cô muốn thử nhiệt độ trên trán anh.
Ngay khi mu bàn tay cô sắp chạm vào đầu anh, người đang yên lặng nằm trên giường bỗng như cảm nhận được điều gì, đột nhiên mở mắt ra.
Anh lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay cô, đồng thời nghiêm giọng hỏi: “Ai?”
“Là em,” Mạnh Sơ vội vàng nói.
Lúc này Trình Tân Dữ dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh mơ màng hỏi lại: “Mạnh Sơ?”
“Đúng rồi, là em,” Mạnh Sơ lại khẽ nói.
Trình Tân Dữ nắm lấy cổ tay cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Sao em lại đến đây?”
Mạnh Sơ nói: “Anh gửi nhầm tin nhắn cho em thay vì Diêu Tranh. Em nghe giọng anh có vẻ không ổn lắm nên đến xem thử.”
Người nằm trên giường bỗng không nói gì nữa, chỉ một lúc sau anh mới lên tiếng: “Em có thể bật đèn giúp anh không?”
Mạnh Sơ vốn định để anh buông tay mình ra, nhưng sau suy nghĩ một chút, cô nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước và đưa tay ra tìm công tắc bên cạnh giường.
May mắn thay cô vô tình chạm đúng vào một công tắc.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘tách’ nhẹ vang lên, trong phòng lập tức sáng lên một dải ánh sáng dịu dàng và ấm áp.
Thứ cô bật không phải đèn chính mà có lẽ là hệ thống đèn dây trong phòng.
Nhưng ánh sáng này rất nhẹ nhàng lại không chói mắt, vừa vặn phù hợp với Trình Tân Dữ khi vừa tỉnh dậy.
Mạnh Sơ quay đầu nhìn sang liền thấy Trình Tân Dữ đang nằm trên gối, đôi mắt anh sâu thẳm nhưng sáng rõ. Chỉ là làn da vốn trắng lạnh của anh giờ đây lại có một sắc đỏ bất thường.
Anh thực sự bị bệnh rồi.
“Anh vẫn ổn chứ?” Mạnh Sơ tiến lại gần giường.
Bất ngờ Trình Tân Dữ khẽ cong ngón tay, anh nhẹ nhàng kéo một cái khiến cơ thể cô mất thăng bằng và ngã ngồi xuống mép giường.
“Xin lỗi em, vốn dĩ anh chỉ muốn để em ngồi xuống thôi,” Trình Tân Dữ khẽ nói.
Mạnh Sơ chớp mắt một cái: “Không sao đâu, dù sao bây giờ anh cũng đã để em ngồi rồi mà.”
Trình Tấn Dữ khẽ cười, cuối cùng buông cổ tay cô ra, dường như anh đang chống tay lên mép giường để ngồi dậy.
Mạnh Sơ vốn định bảo anh nằm xuống nghỉ thêm một chút, nhưng vừa thấy anh chống tay lên, bỗng nhiên không biết thế nào mà cơ thể anh lảo đảo rồi ngã thẳng về phía cô.
Chưa kịp để Mạnh Sơ phản ứng.
Lúc này Trình Tân Dữ đã dựa vào cô, đầu anh tựa lên vai cô, hơi nóng bất thường từ cơ thể anh dường như cũng truyền sang cô.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh cũng trở nên nóng rực.
Trình Tân Dữ tựa trán lên vai cô, giọng nói khàn đặc và yếu ớt vang lên: “Xin lỗi, đột nhiên anh bị mất sức.”