Chương 47
Sau khi vào thu thời gian trôi qua nhanh đến mức khó tin, đặc biệt là thời tiết ngày càng lạnh hơn. Rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn mặc áo ngắn tay, vậy mà sau một trận mưa thu mọi người trên phố đều đã khoác thêm áo ngoài.
Ngay cả Mạnh Sơ cũng không ngoại lệ. Sáng sớm thức dậy, nghe tiếng gió rít bên ngoài, cô bỗng cảm thấy không muốn rời giường.
Cô nhìn sang khoảng trống bên cạnh trên giường mà không khỏi thở dài một hơi.
Trước đây Trình Tân Dữ dường như cố ý giảm bớt số lần đi công tác, nên anh dành khá nhiều thời gian ở lại Thượng Hải. Nhưng từ tháng Mười Một, không biết có phải vì cuối năm công việc bận rộn hơn hay không, mà mọi chuyện trong công ty đột nhiên nhiều lên.
Anh liên tục phải đi công tác, lần này còn bay sang Mỹ và phải ở đó hơn mười ngày.
Ban đầu họ dự định đến thăm mẹ của Mạnh Sơ, nhưng kế hoạch này đã bị trì hoãn vì chuyến đi công tác của anh.
Tuy nhiên Mạnh Sơ cũng không hoàn toàn ở nhà một mình. Tháng này đúng lúc có một sự kiện khai mạc giải đấu thể thao khá lớn diễn ra ở Nam Kinh.
Cố Đình đã đích thân đàm phán để đạt được hợp tác chính thức với ban tổ chức giải đấu. Trong lễ khai mạc, có màn trình diễn của robot chó StarSource.
Ngoài ra bọn họ cũng mang đến vài robot khác để trực tiếp tham gia giới thiệu chính thức về giải đấu. Điều này thu hút rất nhiều trẻ em đến xem trận đấu.
Vì sự kiện này nên Mạnh Sơ cũng đã đi công tác ở Nam Kinh vài ngày, mãi đến tối qua cô mới trở về.
Sau khi thức dậy và đánh răng, Mạnh Sơ nghe thấy điện thoại của Trình Tân Dữ gọi đến.
Cô lập tức súc miệng vài lần rồi nhanh chóng bắt máy.
“Dậy rồi à?” Trình Tấn Dữ hỏi bằng giọng trầm thấp.”
Mạnh Sơ khẽ cười: “Em vừa mới dậy.”
“Ừm, anh cũng chuẩn bị về đến khách sạn.”
“Bây giờ sao?” Mạnh Sơ ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Bên kia vang lên tiếng còi xe, âm thanh có chút ồn ào.
“Vậy anh đi cẩn thận nhé.”
Cẩn thận—đây là câu mà Mạnh Sơ nói với Trình Tân Dữ nhiều nhất trong mấy ngày qua.
Thực ra bản thân Trình Tân Dữ rất quen thuộc với nước Mỹ. Dù sao anh cũng từng học đại học ở đó, sau khi tốt nghiệp còn làm việc một thời gian tại Goldman Sachs, rồi mới trở về nước.
Nhưng những tin tức mà Mạnh Sơ đọc được trên mạng về nước Mỹ lại khiến cô cảm thấy hoang mang.
Tình trạng súng đạn tràn lan là điều đáng lo ngại nhất.
Mấy ngày nay, mỗi lần gọi điện dù không muốn nói quá nhiều, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhắc nhở anh một câu.
Trình Tân Dữ nhẹ giọng nói: “Khách sạn anh ở rất an toàn, em yên tâm. Hơn nữa, ngoài công việc ra thì anh cũng không đi đâu cả.”
Mạnh Sơ khẽ đáp: “Em tất nhiên yên tâm về anh, chỉ là không yên tâm về tình hình an ninh ở Mỹ thôi.”
Dù sao cũng không thể so sánh với trong nước được.
“Anh sẽ sớm về thôi,” Trình Tân Dữ nói.
Mạnh Sơ chợt nhắc nhở thêm một câu: “Đúng rồi, trước khi anh về anh nhớ báo trước cho em nhé.”
“Sao vậy?” Trình Tân Dữ có vẻ khó hiểu.
“Dù anh bất ngờ trở về khiến em rất vui, nhưng em cũng muốn trải nghiệm cảm giác đếm từng ngày mong chờ anh về nhà mà.” Cô nói rất thẳng thắn khiến Trình Tân Dữ hơi sững lại.
Một lúc sau anh mới hỏi: “Em mong anh về nhà đến vậy sao?”
“Không phải mong anh về nhà,” Mạnh Sơ nhẹ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Mà là em nhớ anh.”
Thực ra Mạnh Sơ rất ít khi nói những lời như vậy. Cô được giáo dục theo kiểu truyền thống Trung Quốc—kín đáo, nội tâm, không giống như người phương Tây, luôn treo những lời yêu thương và nhớ nhung trên miệng.
Nhưng khoảng cách thực sự khiến nỗi nhớ trở nên tràn ngập. Khi thức dậy và đối diện với chiếc giường trống trải, cô chợt nhận ra mình đã hoàn toàn quen với việc có Trình Tân Dữ ở bên cạnh.
Cô nghĩ về anh – người đang ở bên kia đại dương.
“Anh sẽ sớm trở về,” Trình Tân Dữ hạ giọng nói.
Mạnh Sơ dù trong lòng vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Đừng để ảnh hưởng đến công việc.”
Trình Tân Dữ không nói thêm gì nữa, vì anh sợ nếu tiếp tục trò chuyện thì mình thực sự sẽ bỏ hết mọi thứ để về nước ngay lập tức.
Trước đây khi đi công tác, có lần anh đã bay liên tục suốt một tháng, di chuyển giữa các thành phố trên khắp thế giới. Ở lại nơi này vài ngày, rồi lại đến nơi khác vài ngày, suốt cả tháng không hề quay về Thượng Hải.
Khi đó anh hoàn toàn không bận tâm, mỗi sáng thức dậy điều duy nhất anh nghĩ đến vẫn là công việc.
Nhưng bây giờ, đặc biệt là sáng nay, khoảnh khắc sau khi tỉnh giấc, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là còn ba ngày nữa anh có thể về nước rồi.
Lúc này nghe thấy giọng nói của Mạnh Sơ qua điện thoại, nỗi nhớ trong lòng anh càng dâng lên đến cực điểm.
Quả nhiên, sáng ngày thứ ba Mạnh Sơ nhận được một bức ảnh từ Trình Tân Dữ.
Đó là ảnh chụp tại sân bay Mỹ.
Mạnh Sơ: 【Anh đã xong công việc rồi sao?】
Trình Tân Dữ: 【Ừ, anh đang ở sân bay rồi.】
Trình Tân Dữ: 【Còn một tiếng nữa là lên máy bay.】
Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ rằng Trình Tân Dữ lại giữ bí mật tốt đến vậy. Mãi đến khi sắp về nước thì anh mới báo cho cô biết.
Trình Tân Dữ: 【Không muốn để em phải chờ quá lâu.】
Rõ ràng anh đang giải thích lý do chỉ thông báo khi đã đến sân bay.
Mạnh Sơ: 【Em đợi anh về nhà.】
Cô tính toán thời gian một chút, vừa hay lúc tan làm có thể đến sân bay đón anh.
Trước đây Mạnh Sơ đã từng tiễn Trình Tân Dữ ở sân bay.
Dù cô nói là đợi anh về nhà, nhưng thực ra đã lên kế hoạch để đến sân bay đón anh rồi.
Vì chuyến bay của Trình Tân Dữ dự kiến hạ cánh vào khoảng mười giờ tối, nên Mạnh Sơ cũng không vội về nhà. Cô quyết định tăng ca ở công ty đến tám giờ, rồi trực tiếp đến sân bay luôn.
Buổi tối cô vẫn làm việc như thường lệ trong văn phòng, nhưng lúc này lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Mạnh Hải Xuyên.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Mạnh Sơ khẽ thở dài một tiếng.
Chờ chuông điện thoại reo thêm vài lần cô mới chậm rãi bắt máy.
“Alo bố ạ, xin lỗi bố, con vừa bận chút việc.” Mạnh Sơ giả vờ như đang rất bận rộn.
Cô kẹp điện thoại giữa cổ và vai, trong khi tay vẫn gõ bàn phím.
Mạnh Hải Xuyên lập tức lên tiếng: “Con đang ở công ty à?”
Mạnh Sơ tuy không biết vì sao ông hỏi vậy, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Vâng, con đang ở công ty tăng ca.”
“Vừa hay, bố đang ở dưới lầu công ty con,” Mạnh Hải Xuyên nói.
“Bố đang ở dưới lầu công ty con?” Mạnh Sơ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, con xuống đây một chút đi, bố có chuyện muốn nói với con.” Dù giọng điệu của Mạnh Hải Xuyên nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng Mạnh Sơ thật sự không đoán được ông muốn hỏi chuyện gì.
Nhưng ông đã đến tận nơi rồi nên cô cũng không thể tránh mặt được.
Vừa hay cũng gần tám giờ, cô cũng đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi sân bay.
Khi xuống dưới lầu, Mạnh Sơ nhìn thấy một chiếc Mercedes đậu cách đó không xa, vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Mạnh Hải Xuyên.
Vậy là cô bước tới, liền thấy cửa kính xe hạ xuống.
“Sơ Sơ, lên xe đi,” Mạnh Hải Xuyên ngồi ở ghế lái rồi gọi cô.
Mạnh Sơ đi thẳng đến ghế phụ rồi mở cửa và ngồi vào trong.
Vừa lên xe cô liền hỏi ngay: “Sao bố lại đến đây?”
Mạnh Hải Xuyên lập tức khởi động xe: “Con tăng ca đến giờ này rồi, đã ăn chưa? Chúng ta tìm chỗ ăn trước đã.”
Mạnh Sơ vội vàng ngăn lại: “Không cần đâu, con đã ăn rồi.”
“Vẫn nên tìm một chỗ ngồi đi, bố có chuyện muốn nói với con.” Giọng điệu của Mạnh Hải Xuyên tuy bình thản, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không thể từ chối.
Mạnh Sơ hơi nhíu mày, cô không biết ông có chuyện gì muốn nói.
Không biết đã bao lâu trôi qua, xe của Mạnh Hải Xuyên vẫn tiếp tục chạy.
Mạnh Sơ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, đã gần tám giờ rồi.
“Hay là chúng ta vào uống một ly cà phê đi,” Mạnh Sơ vừa hay nhìn thấy một quán cà phê bên đường.
Mạnh Hải Xuyên cũng thấy, ông liền gật đầu: “Được rồi, để bố tìm chỗ đỗ xe.”
Giờ này tìm chỗ đậu xe không dễ, nhưng may mắn cuối cùng ông cũng tìm được một chỗ.
Mạnh Sơ nhìn đồng hồ thấy đã hơn tám giờ, trong lòng cô bắt đầu sốt ruột.
Sau khi vào quán cô gọi một ly cà phê Americano đá, rồi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hải Xuyên: “Bố, có chuyện gì vậy ạ?”
Thấy cô không giấu nổi vẻ sốt ruột, Mạnh Hải Xuyên cố nhịn nhưng vẫn không kiềm chế được mà nói: “Con vừa mới ngồi xuống đã muốn đi rồi sao?”
Mạnh Sơ thấy ông hiểu lầm, cô liền giải thích: “Không phải vậy, lát nữa con còn phải ra sân bay.”
Mạnh Hải Xuyên rõ ràng đang mất tập trung, ông ấy nhìn Mạnh Sơ rồi đột nhiên hỏi: “Bây giờ con đang sống ở đâu?”
“Vẫn ở chỗ cũ ạ” Mạnh Sơ thuận miệng đáp.
Cô vốn không hay kể chuyện của mình cho Mạnh Hải Xuyên nghe, tránh được chuyện gì thì tránh.
Nhưng cô không ngờ rằng, sau khi cô vừa nói xong thì sắc mặt của Mạnh Hải Xuyên lập tức thay đổi.
Có lẽ ông đã cố nhịn từ lâu, nhưng câu nói này của cô khiến ông không thể nhịn thêm nữa: “Đến giờ con vẫn còn muốn nói dối bố sao?”
Mạnh Sơ sững người, chợt nhận ra điều gì đó, cô liền nhìn ông: “Bố đã đến chỗ con ở rồi sao?”
“Đúng vậy,” Mạnh Hải Xuyên gật đầu, vốn dĩ ông còn cố kiềm chế, nhưng lúc này ông chỉ nhìn cô rồi nói: “Sơ Sơ, bố thực sự không đáng để con tin tưởng sao? Ở Thượng Hải này con đâu phải không có ai thân thích, vậy mà xảy ra chuyện như thế, con chưa từng nghĩ đến việc nói với bố sao?”
Mạnh Sơ nghe ông nói, cô khẽ mở môi nhưng lại không biết phải nói gì.
Mạnh Hải Xuyên quả thực đã lâu không gặp Mạnh Sơ. Ông biết cô không thích đến nhà ông hiện tại, hai cha con ngoài những cuộc gọi thỉnh thoảng thì gần như không có nhiều liên lạc.
Vừa hay lần này bạn của ông biếu ông một ít cua lông ở hồ Dương Thành, mà mùa này cũng là giai đoạn cuối cùng cua lông được bán.
Ông biết Mạnh Sơ thích ăn nên đã lái xe mang đến cho cô.
Trước khi đến, ông cũng không liên lạc với cô vì không muốn lại nghe cô từ chối.
Khi đến trước cửa nhà, Mạnh Hải Xuyên đứng nhìn hồi lâu nhưng không thấy ai.
Ông nghĩ có lẽ Mạnh Sơ vẫn đang tăng ca ở công ty, nên định mang đồ đến đó.
Nhưng chưa kịp đi, ông lại tình cờ gặp người hàng xóm bên cạnh.
Người hàng xóm nhìn thấy ông liền hỏi: Ông tìm ai vậy?”
“Tôi tìm cô gái trẻ sống ở đây,” Mạnh Hải Xuyên vội đáp.
Người hàng xóm nhìn ông với vẻ ngạc nhiên: “Cô ấy đã chuyển đi từ lâu rồi, ông không biết sao?”
“Cô ấy chuyển đi rồi? Khi nào vậy?” Mạnh Hải Xuyên kinh ngạc.”
“Sau lần xảy ra chuyện đó thì cô ấy đã dọn đi rồi. Gần đây căn hộ này vẫn chưa có ai thuê lại.”
“Xảy ra chuyện?” Mạnh Hải Xuyên lập tức lo lắng hỏi: “Cô ấy gặp chuyện gì vậy?”
Người hàng xóm nhìn ông với vẻ nghi hoặc: “Ông là ai vậy?”
“Tôi là bố của con bé.”
“Ôi trời, ông là bố của cô ấy à,” Người hàng xóm là một bác lớn tuổi sống cạnh nhà, rất nhiệt tình. Vừa nghe ông nói là bố của Mạnh Sơ, bác ấy liền kể ngay: “Cô bé nhà ông thật đáng thương, lần trước gặp một kẻ say rượu ngay trước cửa nhà, hắn kéo cô ấy vào trong. Khi đó náo loạn dữ lắm, cảnh sát cũng đã đến để xử lý.”
Sau khi nghe xong, đầu óc của Mạnh Hải Xuyên chỉ cảm thấy ong ong vang lên.
“Con bé không sao chứ?” Ông vội vàng hỏi.”
“May mà không sao,” Bác hàng xóm nói, “Lúc đó chúng tôi nghe thấy tiếng động nên liền chạy ra xem. May mà bắt được tên đó ngay, rồi cảnh sát đến đưa bọn họ đi.”
“Có lẽ con bé cũng không dám kể với người lớn trong nhà,” Bác hàng xóm nói với vẻ thấu hiểu.
Cuối cùng Mạnh Hải Xuyên xách theo hai hộp cua lông và rời khỏi đó.
Ông lái xe thẳng đến công ty của Mạnh Sơ.
Về con gái mình, Mạnh Hải Xuyên tất nhiên hiểu rất rõ.
Lúc Mạnh Sơ khởi nghiệp, ông từng muốn đầu tư và trở thành nhà đầu tư đầu tiên của cô, nhưng cô đã từ chối.
May mắn thay công ty hiện tại phát triển rất tốt, trong lòng Mạnh Hải Xuyên luôn tự hào về cô.
Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Bố, con không muốn làm bố lo lắng. Con đã là một người trưởng thành, có thể tự giải quyết vấn đề, không thể cứ gặp chuyện là lại dựa vào bố mãi được.”
“Trước đây bố đã nói rồi, khu chung cư con ở không tốt, bố muốn mua nhà cho con nhưng con không chịu. Bố muốn thuê nhà cho con, con cũng từ chối. Kết quả thì sao? Suýt chút nữa gặp chuyện rồi.”
Từ nhỏ đến lớn Mạnh Hải Xuyên chưa từng trách mắng Mạnh Sơ, lúc này dù rất lo lắng nhưng giọng điệu của ông vẫn cố gắng giữ vẻ ôn hòa.
“Con xin lỗi vì đã khiến bố lo lắng,” Mạnh Sơ khẽ nói.
“Con nói xin lỗi với bố làm gì, là bố không bảo vệ được con.” Mạnh Hải Xuyên nhìn Mạnh Sơ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không thể diễn tả.
Một bước đi sai, hối hận cả đời.
Một sai lầm đã khiến ông hoàn toàn mất đi người phụ nữ ông yêu nhất, và cả con gái của mình.
Dù bề ngoài Mạnh Sơ vẫn giữ liên lạc với ông, nhưng Mạnh Hải Xuyên hiểu rõ, cô chỉ vì năm đó ông đã đưa tiền chữa bệnh cho Từ Thanh Doanh nên mới dần dịu lại thái độ với ông.
Dù sao thì từ sau khi ông ly hôn, hai mẹ con họ đã coi ông như người xa lạ.
Sau này, Từ Thanh Doanh bán nhà và lập tức trả lại tiền cho ông.
Mạnh Hải Xuyên hạ giọng hỏi: “Bây giờ con đang sống ở đâu?”
“Chỗ con ở hiện tại rất an toàn, bố yên tâm đi ạ.”
“Rốt cuộc là ở đâu? Chẳng lẽ ngay cả bố cũng không thể biết sao?”
Ông thấy cô vẫn né tránh, hoàn toàn không muốn để ông biết.
Mạnh Sơ có chút bất lực: “Không phải vậy ạ.”
Nhưng thực sự là cô không muốn để Mạnh Hải Xuyên biết nơi mình đang sống.
Dù sao thì mối quan hệ giữa cô và Trình Tân Dữ, cô cũng chưa từng nói với Mạnh Hải Xuyên.
Thấy cô có vẻ không muốn tiết lộ, Mạnh Hải Xuyên trực tiếp nói: “Cuối tuần bố sẽ đi xem nhà cùng con.”
Mạnh Sơ hơi sững người. Cô theo phản xạ mà từ chối ngay: “Không cần đâu.”
“Không phải thuê nhà mà là mua nhà,” Mạnh Hải Xuyên nói thẳng.
Mạnh Sơ thở dài: “Bố, thật sự không cần đâu.”
“Sơ Sơ, con có thể đừng bướng bỉnh như vậy được không? Con đã nghĩ đến chưa, nếu con gặp chuyện gì thì mẹ con sẽ sống thế nào? Bây giờ bà ấy chỉ còn lại con thôi,” Mạnh Hải Xuyên không kiềm chế được mà cao giọng.
Mạnh Sơ ngồi yên tại chỗ, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Một lúc sau cô nhìn ông rồi nói: “Thì ra bố cũng biết mẹ chỉ còn lại con. Vậy nên đừng lấy mẹ ra để ép con. Nếu bố dám nói chuyện này cho mẹ biết, sau này con nhất định sẽ cắt đứt liên lạc với bố.”
Mạnh Hải Xuyên không ngờ rằng, người luôn tỏ ra dịu dàng và nhẹ nhàng trước mặt ông như Mạnh Sơ lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Mạnh Sơ,” Ông không nhịn được mà gọi tên cô.
Mạnh Sơ nhìn ông: “Chuyện này đã kết thúc rồi. Hiện tại nơi con sống rất an toàn. Bố đã có gia đình riêng của mình thì hãy chăm sóc tốt cho gia đình đó, không cần phải làm gì cho con cả.”
“Chuyện của con, con sẽ tự lo liệu.” Mạnh Sơ nhẹ giọng nói.
Cuối cùng cô cũng nói ra điều mà mình đã muốn nói từ lâu.
Đối với cô, mối quan hệ với Mạnh Hải Xuyên luôn mang nhiều đau khổ hơn là niềm vui.
“Có phải con luôn cảm thấy bố ít quan tâm, ít dành sự chăm sóc cho con không?” Lúc này, giọng điệu của Mạnh Hải Xuyên lại trở nên mềm mỏng hơn.
Bởi vì ông biết, Mạnh Sơ là người nói được làm được.
Khi Từ Thanh Doanh mới mắc bệnh, hai mẹ con cô đã tự mình gánh vác tất cả.
Sau này, khi Từ Thanh Doanh biết Mạnh Sơ phải làm việc để kiếm tiền thuốc men, thậm chí còn lái xe thuê vào giữa đêm, bà mới quyết định gọi điện cho ông để vay tiền.
Mạnh Sơ lắc đầu: “Không phải vậy.”
“Tiêu Y Hinh được đi du học, còn con thì chỉ học trong nước. Chuyện này bố vẫn luôn nhớ.”
“Những gì cô ta có, bố sẽ cho con. Những gì cô ta không có, bố cũng sẽ cho con.”
“Bố đã chuẩn bị từ lâu rồi, vốn định đợi đến khi con kết hôn mới giao cho con.”
“Nhưng bây giờ xem ra đã quá muộn. Bố không muốn đợi đến lúc con kết hôn nữa. Huống hồ con gái bây giờ cũng nên có tài sản riêng trước hôn nhân. Chúng ta sẽ sớm đi xem nhà.”
Việc Mạnh Sơ gặp sự cố trong căn hộ thuê đã khiến Mạnh Hải Xuyên hoàn toàn quyết tâm.
Trong lòng ông, mọi chuyện vốn đã rõ ràng.
Tiêu Y Hinh được mẹ cô ta là Tiêu Nam chăm lo cho mọi thứ. Mạnh Hải Xuyên không phải là người hẹp hòi, Tiêu Nam muốn chi tiền cho con gái, đó là chuyện của bà ấy.
Nhưng ông cũng không bao giờ để Mạnh Sơ chịu thiệt thòi.
Chỉ là Mạnh Sơ vốn là một người rất độc lập, cô chưa bao giờ chủ động xin ông điều gì.
Ngay cả khi ông chủ động cho, cô cũng từ ngay chối nếu có thể.
Mạnh Sơ vốn nghĩ rằng sau khi nói hết lòng mình, Mạnh Hải Xuyên sẽ tức giận bỏ đi. Nhưng cô không ngờ rằng, ông vẫn đang suy nghĩ cho cô.
Một lúc lâu sau cô mới khẽ nói: “Con không đi du học là vì con cảm thấy trong nước phù hợp với con hơn, hơn nữa con cũng không muốn rời xa mẹ.”
Khi cô học cao học, bệnh ung thư của Từ Thanh Doanh đã khỏi.
Nhưng bà vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, làm sao Mạnh Sơ có thể yên tâm bỏ bà lại một mình để sang nước ngoài học?
“Bố biết con rất yêu mẹ, vậy nên con cũng phải hiểu cho bố.”
“Sơ Sơ, bố biết trong lòng con vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho bố. Nhưng bố không muốn con gặp phải những chuyện như vậy, không muốn con phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Lần này Mạnh Sơ im lặng rất lâu.
*
Khi chia tay với Mạnh Hải Xuyên đã là chín giờ tối.
Mạnh Sơ nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng bắt taxi đến sân bay.
Vừa lên xe, cô liền nhắn tin cho Trình Tân Dữ.
Mạnh Sơ: 【Khi anh hạ cánh, nhớ nhắn tin cho em.】
Cô không muốn bỏ lỡ anh.
Sau khi nhắn tin xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không nhịn được mà thở dài một hơi.
Sự quan tâm của Mạnh Hải Xuyên dành cho cô là điều không cần bàn cãi, nhưng giờ đây ông không còn là người cha chỉ thuộc về riêng cô nữa.
Mạnh Sơ thực sự chưa bao giờ có thể hoàn toàn tha thứ cho ông. Nhưng cũng không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Đó cũng là lý do mà mỗi khi ông gọi điện hay muốn gặp mặt thì cô luôn do dự.
Đặc biệt là vừa rồi, rõ ràng cô đã nói những lời nặng nề với ông, nhưng cuối cùng chính ông lại hạ giọng để dỗ dành cô.
Đây chính là sự ràng buộc của huyết thống sao?
Muốn dứt khoát nhưng lại không thể buông bỏ.
Sau khi đến sân bay, Mạnh Sơ nhìn bảng thông tin chuyến bay, chuyến bay từ Mỹ đã hạ cánh đúng giờ.
Nhưng cô vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ Trình Tân Dữ.
Mạnh Sơ đứng chờ ở cửa rất lâu, cảm giác như tất cả hành khách trên chuyến bay đều đã rời đi cả rồi.
Ngay cả sảnh xuất nhập cảnh vốn đông đúc cũng dần vắng người.
Lúc này cô mới chợt nhận ra có phải cô đã đứng sai chỗ rồi không?
Dù sao thì Trình Tân Dữ chắc chắn ngồi khoang hạng nhất, có lẽ anh sẽ rời đi từ lối VIP.
Nghĩ đến đây cô lại thầm trách chính mình, tại sao ngay cả điều này mà cũng không nghĩ tới.
Không chần chừ thêm nữa, cô lấy điện thoại ra, và chuẩn bị gọi cho Trình Tân Dữ.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ phía sau.
Theo phản xạ cô quay đầu lại, liền thấy một bóng dáng khoác áo gió đen dài, mang theo vẻ phong trần mệt mỏi.
Chưa kịp nhìn rõ là ai, cô đã bị người phía sau ôm chặt vào lòng.
Hương thơm quen thuộc trên người anh phảng phất quanh cô—tựa như cơn gió lướt qua vùng tuyết trắng, vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo.
“Trình Tân Dữ,” Cô khẽ gọi tên anh rồi đưa tay ôm lại anh.
Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, nhìn thấy hai bóng dáng đẹp đôi đang ôm nhau.
Họ chỉ mỉm cười đầy thấu hiểu.
Sân bay là nơi của những cuộc chia ly, nhưng cũng là nơi của những cuộc đoàn tụ.
Chỉ mới rời xa có mười mấy ngày, vậy mà Mạnh Sơ lại cảm thấy nỗi nhớ trong lòng mình như thủy triều dâng trào, không thể kìm nén được.
“Xin lỗi, điện thoại của anh hết pin nên tắt máy, vừa lên xe mới thấy tin nhắn của em.” Trình Tân Dữ thấp giọng nói.
Tuy công việc của anh rất bận rộn, nhưng cũng không phải kiểu người rời điện thoại nửa bước.
Chuyến đi lần này rất dài, mãi đến khi xuống máy bay anh mới phát hiện điện thoại đã hết pin và tắt nguồn.
Anh vốn đã rất sốt ruột muốn về nhà gặp cô trước tiên, hơn nữa trước đó Mạnh Sơ còn nói sẽ đợi anh về nhà.
Anh cứ nghĩ… cô đang đợi mình ở nhà.
Không ngờ tới, Mạnh Sơ vậy mà lại đến sân bay đón anh.
“Vậy nên là anh thấy tin nhắn của em rồi quay lại à?” Mạnh Sơ khẽ cười.
Sau khi Trình Tân Dữ lên xe và sạc điện thoại, lập tức nhìn thấy tin nhắn của cô hiện lên trên màn hình.
Anh liền vội vàng dặn tài xế quay đầu xe ngay.
Cằm của Trình Tân Dữ nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu cô: “Em đợi lâu lắm rồi phải không?”
“Cũng không sao, chỉ một chút xíu thôi mà,” Mạnh Sơ hoàn toàn không để tâm đến sự hiểu lầm nhỏ này.
Lúc này cô cũng nhận ra đang ở sân bay, dù sao cũng là nơi công cộng, cô vội vàng rời khỏi vòng tay anh: “Chúng ta về nhà trước đi.”
Trình Tân Dữ khẽ gật đầu, rồi trực tiếp nắm lấy bàn tay cô.
Lần này ngón tay anh luồn thẳng vào kẽ ngón tay cô, mười ngón đan chặt lấy nhau.
Những hành động từng vụng trộm trong chăn ấm giờ đây lại trở thành sự thân mật công khai không thể tự nhiên hơn.
Nghĩ đến điều đó Mạnh Sơ lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Chẳng bao lâu sau hai người lại lên xe.
Lúc này Mạnh Sơ mới phát hiện trên ghế phụ phía trước còn có một người khác.
Trình Tân Dữ thấy cô nhìn sang, anh liền nhàn nhạt nói: “Đây là Diêu Tranh.”
Diêu Tranh thấy ông chủ lại chủ động giới thiệu mình, vội vàng quay đầu chào hỏi: “Xin chào.”
“Xin chào, tôi là Mạnh Sơ,” Mạnh Sơ chủ động giới thiệu bản thân.
Lúc này Trình Tân Dữ duỗi tay kéo dây an toàn bên ghế cô, trực tiếp cúi người thắt lại cho cô xong rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Vợ tôi.”
“Chào Trình phu nhân, rất hân hạnh,” Diêu Tranh lập tức lên tiếng.
Trong lòng anh ta không khỏi phấn khích, dù gì chuyện Tổng giám đốc Trình đột nhiên kết hôn cũng không còn là bí mật trong công ty nữa.
Chuyện đó bắt đầu từ một ngày nọ, khi Tổng giám đốc Trình đi làm buổi sáng, có người kinh ngạc phát hiện anh ấy… đeo nhẫn cưới.
Dĩ nhiên không ai dám hỏi trực tiếp. Nhưng trong các nhóm chat nhỏ của công ty, chủ đề này sớm đã bị bàn tán đến nát bét rồi.
Là trợ lý của Trình Tân Dữ, tất nhiên Diêu Tranh không thể tham gia vào những nhóm nhỏ chuyên bàn tán về sếp.
Những gì anh muốn biết, anh đều có cách để biết.
Hiện tại chủ đề bàn luận lớn nhất trong công ty chính là vị phu nhân bí ẩn của Tổng Giám đốc Trình—người mà chưa ai từng thấy mặt, nay lại xuất hiện ngay trước mắt anh.
Diêu Tranh vừa rồi chỉ lướt nhìn thoáng qua.
Chỉ có thể nói rằng, sếp nhà mình quả nhiên vẫn luôn kén chọn.
Người có thể trở thành vợ của anh ấy, quả nhiên là một mỹ nhân khiến người ta phải ngoái nhìn.
Vì có người khác trên xe nên Mạnh Sơ cũng không nói nhiều.
Tài xế đưa họ về nhà trước, xe dừng lại trong tầng hầm để xe.
Diêu Tranh lấy hành lý của Trình Tân Dữ xuống, rồi hỏi: “Tổng Giám đốc Trình, có cần tôi mang lên giúp không?”
“Không cần đâu, để tài xế đưa cậu về nhà đi, về nghỉ ngơi sớm,” Trình Tân Dữ nói với thái độ ôn hòa.
Diêu Tranh suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt—đây chính là sự dịu dàng của một người đàn ông đã kết hôn sao?
Trước đây Tổng Giám đốc Trình chưa bao giờ nói những lời như vậy.
Tất nhiên anh ta không phải đang chê bai sếp mình, mà là trước kia Trình Tân Dữ luôn mang một vẻ lạnh lùng xa cách, hoàn toàn không quan tâm đến những người xung quanh, ngoại trừ công việc.
Không trách được lần này sang Mỹ, anh ta luôn cảm thấy sếp mình nóng lòng muốn về.
Hóa ra là thật.
Chẳng mấy chốc Mạnh Sơ và Trình Tân Dữ đã cũng nhau lên lầu về nhà.
Vừa mở cửa, Mạnh Sơ định đưa tay giúp anh mang hành lý vào, nhưng Trình Tân Dữ hơi ngẩng cằm: “Em đi thay giày đi, để anh mang hành lý vào cho.”
Mạnh Sơ cũng không nói gì, cô ngoan ngoãn bước vào nhà.
Cô nhìn anh xách vali vào nhà.
Dựa vào bức tường cạnh tủ giày, cô nhìn anh thay dép đi trong nhà.
Sau khi anh thay giày xong, lúc ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt của Mạnh Sơ.
Trình Tân Dữ hạ mắt xuống rồi nhìn sâu vào mắt cô và nói: “Lần này trở về, anh không kịp chuẩn bị quà.”
Chuyến đi này khá gấp gáp, hơn nữa anh chỉ muốn trở về sớm nhất có thể, mọi lịch trình có thể rút ngắn đều đã rút ngắn.
Thật sự không có thời gian để chuẩn bị quà một cách chu đáo.
“Không sao đâu,” Mạnh Sơ lắc đầu.
Nhưng Trình Tân Dữ lại khẽ nhếch môi, anh thấp giọng nói: “Nhưng anh đã mang thứ quan trọng nhất về rồi.”
Dưới ánh mắt tò mò của Mạnh Sơ, Trình Tân Dữ đột nhiên tiến lại gần.
Anh không nói gì thêm mà chỉ trực tiếp ép cô vào bức tường phía sau rồi hôn cô.
Hơi thở nóng bỏng và mãnh liệt lập tức bao trùm không gian giữa họ, nhịp tim như thể bùng nổ, đập lên điên cuồng.
Hơi thở của họ càng trở nên nặng nề theo độ sâu của nụ hôn.
Ban đầu trên người họ vẫn còn vương chút hơi lạnh của mùa thu bên ngoài, nhưng giờ đây tất cả đã hoàn toàn tan biến.
Chỉ còn lại hơi nóng cuồn cuộn.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Tân Dữ mới nhẹ nhàng buông cô ra, anh cúi đầu nhìn người đang thở gấp trong lòng mình.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, hơi dùng lực khiến cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này Mạnh Sơ mới nhớ đến câu nói của anh, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh đã mang thứ quan trong nhất gì trở về vậy?”
“Nếu anh nói,” Trình Tân Dữ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và mãnh liệt, cho đến khi giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh đã mang Trình Tân Dữ về để tặng cho em, em có muốn không?”
Câu nói ‘có muốn không’ này chứa đựng quá nhiều ý nghĩa.
Mạnh Sơ ngước nhìn anh, đôi mi cô khẽ run.
“Em muốn.”