Chương 14
Kể từ đêm hôm đó, Lâm Yên rất ít khi gặp lại Thẩm Duật Thư. Cô vốn thông minh và nhạy bén, nên tự nhiên hiểu rõ Thẩm Duật Thư đang cố ý tránh mặt mình.
Nhưng dù vậy, cô cũng không hề hối hận về hành động không kiềm chế được của mình vào đêm hôm ấy. Cô thực sự rất thích Thẩm Duật Thư, thà rằng anh tránh mặt cô còn hơn bị anh đối xử như một đứa em gái.
Cô kể chuyện này với Tống Nam Chi, nhưng cô bạn vốn vô tư trong chuyện tình cảm chỉ biết ngơ ngác hỏi: “Sao cậu biết anh ấy tránh cậu? Có khi nào do dạo này công việc bận quá nên không về nhà được không?”
Lâm Yên giải thích: “Dạo này hình như anh ấy không bận lắm. Hôm trước tình cờ gặp Thẩm Việt, anh ấy còn bảo Thẩm Duật Thư đã dọn về biệt thự của gia tộc sống, anh ấy còn hỏi bọn tớ có cãi nhau gì không mà không thấy ở chung nữa.”
“Hả?” Tống Nam Chi ngạc nhiên: “Nhưng cậu đâu có tỏ tình, sao anh ấy phải trốn chứ?”
Lâm Yên nhìn vẻ ngây thơ của cô bạn, liền bật cười, nói: “Đợi khi cậu thích một ai đó thì cậu sẽ hiểu. Chuyện này giữa nam và nữ rất nhạy cảm, huống chi Thẩm Duật Thư lại là người từng trải, chắc chắn sẽ dễ dàng nhận ra tâm ý của tớ.”
Tống Nam Chi hỏi tiếp: “Vậy sao anh ấy phải trốn? Anh ấy không thích cậu à?”
Lâm Yên cầm bút im lặng hồi lâu, rồi thở dài một hơi: “Có lẽ vậy.”
Cô thực sự rất thích, rất thích Thẩm Duật Thư.
Nhưng việc cô thích anh là chuyện của riêng cô, cô chưa từng mong đợi anh cũng phải thích lại mình.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn yêu hay không yêu, cô cũng không có tư cách yêu cầu Thẩm Duật Thư phải đáp lại tình cảm của mình.
Lâm Yên trầm mặc suy nghĩ một lúc, rồi gạt hết mọi tạp niệm, quay lại tập trung vào công việc quan trọng trước mắt.
Lúc đó, cô đang bận rộn chuẩn bị hồ sơ đi du học. Sau khi nộp hồ sơ, ngày nào cô cũng sốt ruột chờ đợi kết quả. Việc đầu tiên mỗi sáng thức dậy và việc cuối cùng trước khi đi ngủ đều là kiểm tra hộp thư.
Cuối cùng, vào một buổi sáng cuối tháng Giêng, khi Tết Nguyên Đán đã cận kề, cô mở mail và thấy thư mời phỏng vấn từ ngôi trường mình mong ước.
Trong khoảnh khắc ấy, cô suýt nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng vì đây mới chỉ là thư mời phỏng vấn, nên cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô lập tức xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi tập trung toàn lực chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
May mắn thay, trường tổ chức phỏng vấn online, điều này giúp cô tiết kiệm được một khoản tiền lớn cho vé máy bay và khách sạn, đây là một vấn đề không nhỏ với đối với một cô gái có túi tiền eo hẹp như cô.
Buổi phỏng vấn diễn ra vào đầu tháng Hai. Hôm đó, Lâm Yên đóng kín cửa phòng, nghiêm túc hoàn thành bài phỏng vấn kéo dài hai mươi phút.
Khi kết thúc, trong lòng cô vẫn không chắc chắn, không biết liệu mình có được nhận vào hay không.
Bạn bè đều thắc mắc tại sao cô không nộp đơn vào khóa dự bị trước, bởi học viện thiết kế cô ứng tuyển thuộc hàng top thế giới, mỗi năm chỉ có rất ít học sinh trung học trong nước được nhận thẳng vào chương trình cử nhân. Nếu chọn con đường học dự bị trước, sau một năm mới ứng tuyển vào khóa chính, thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Cô thực ra không phải không cân nhắc vấn đề này, nhưng một là học dự bị thêm một năm đồng nghĩa với việc phải chi thêm một khoản học phí và sinh hoạt phí không nhỏ, chi phí đi du học London một năm không phải chuyện cô có thể dễ dàng đảm đương. Hai là cô tự tin vào năng lực và thành tích của bản thân, nên quyết định nộp thẳng vào chương trình cử nhân.
Nhưng dù tự tin đến đâu, thì quá trình chờ đợi kết quả sau buổi phỏng vấn vẫn khiến cô vô cùng lo lắng.
Trong những ngày này, cô nhiều lần suýt nữa đã gọi điện cho Thẩm Duật Thư. Đã mấy lần cô lướt đến số điện thoại của anh, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhấn gọi.
Lý do chính là cô không biết hiện tại anh đang đối xử với mình thế nào, liệu anh có thấy phiền không. Nếu Thẩm Duật Thư tỏ ra bực dọc, dù cô có kiên cường đến đâu cũng sẽ cảm thấy tổn thương ít nhiều.
Vì sợ nhận lại sự lạnh nhạt nên cô đã chùn bước. Dù nhớ anh da diết, nhưng cô vẫn không đủ can đảm để thực hiện cuộc gọi ấy.
Cho đến trước đêm Giao thừa, những người giúp việc trong nhà lần lượt về quê ăn Tết.
Dì Nguyệt là người rời đi cuối cùng. Trước khi đi, dì kéo Lâm Yên vào bếp rồi dặn dò: “Trong tủ lạnh có sủi cảo, mai là đêm giao thừa, con nhớ tự luộc ăn nhé. Với lại, trong tủ lạnh thịt cá rau cỏ gì cũng có đủ, con thích ăn gì thì tự nấu lấy. Dì đến mùng Ba mới về, mấy hôm nay con ở nhà một mình, nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
Lâm Yên nhìn dì Nguyệt quan tâm mình như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng. Cô mỉm cười, nói: “Con biết rồi dì Nguyệt, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Dì cứ về nhà đoàn tụ với gia đình đi. Dù sao dạo này Thẩm Duật Thư cũng không về, con ở nhà một mình vẫn lo được cho mình được mà. Dì đừng vội quay lại, cứ ở bên gia đình thêm ít ngày nữa cũng được ạ.”
Nhắc đến chuyện dạo này Thẩm Duật Thư ít khi về nhà, trong lòng dì Nguyệt thật ra cũng thấy khó hiểu. Chỉ là dì không dám tùy tiện dò hỏi, lại càng không dám trực tiếp hỏi Thẩm Duật Thư.
Khi ngồi xe rời khỏi biệt thự, dì Nguyệt nhìn thấy Lâm Yên đứng một mình trước cổng tiễn mình. Sau lưng cô là cả căn nhà trống trải, bóng dáng nhỏ bé cứ đứng đó vẫy tay theo. Xe càng chạy xa, hình ảnh Lâm Yên vẫy tay càng lúc càng nhỏ lại. Dì nhìn mà sống mũi cay cay, trong lòng cảm thấy xót xa vì Lâm Yên lúc này quá đỗi cô đơn.