Chương 15
Khi Thẩm Duật Thư lái xe đến hội chùa khu Tây Thành thì đã là chín giờ tối. Lúc đó hội chùa đang rất náo nhiệt, dưới cầu vượt có nghệ nhân dân gian biểu diễn nuốt lửa, người xem vây quanh rất đông.
Có lẽ vì mọi người đều đi xem nghệ nhân dân gian biểu diễn, nên trước quầy hàng của Lâm Yên trở nên vắng vẻ.
Nhưng cô dường như cũng không vội vàng, lúc này đang ngồi xổm xuống đất để sắp xếp lại những món trang sức vừa bị khách làm lộn xộn, rồi ngồi trở lại chiếc ghế nhỏ, ánh mắt cũng hướng về màn biểu diễn xiếc ở cách đó không xa.
Ban đầu Thẩm Duật Thư tưởng rằng Lâm Yên đang xem màn biểu diễn xiếc, nhưng khi anh tiến lại gần, nhìn theo ánh mắt của cô, anh mới nhận ra rằng điều cô đang nhìn không phải là buổi biểu diễn, mà là một cô bé đang ngồi trên vai bố để xem xiếc.
Lúc đó, anh đứng cách Lâm Yên không xa, nên đã nhìn thấy rõ sự ngưỡng mộ hiện lên trong ánh mắt của cô.
Phải một lúc lâu sau, anh mới nhấc chân tiếp tục bước về phía Lâm Yên.
Khi bước đến trước mặt Lâm Yên, anh còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã hoàn hồn trở lại, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Duật Thư đang đứng trước mặt mình, cô không khỏi kinh ngạc rồi khẽ gọi: “Thẩm Duật Thư.”
Thẩm Duật Thư nhìn cô thật sâu, rồi cúi mắt liếc qua những món đồ trước mặt cô, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa rồi khẽ hỏi: “Buôn bán ở đây có khá không?”
Lâm Yên đã hơn hai tháng không gặp Thẩm Duật Thư, lúc này vừa thấy anh, trên gương mặt cô không kìm được mà nở nụ cười vui vẻ, cô nhìn anh nói: “Cũng tạm ổn ạ. Dịp Tết người đông nên hôm nay em cũng kiếm được kha khá đấy.”
Thẩm Duật Thư hỏi: “Em ra đây từ lúc nào vậy?”
Lâm Yên đáp: “Sáng nay ạ.”
Thẩm Duật Thư nhìn cô vài giây, rồi lại hỏi: “Em ăn tối chưa?”
Lâm Yên nhìn Thẩm Duật Thư, cô do dự một chút rồi vẫn thành thật lắc đầu.
Rồi cô nói thêm: “Dì Nguyệt đã làm sẵn sủi cảo cho em, em định sau khi dọn hàng xong sẽ về ăn.”
Thẩm Duật Thư nói: “Em dọn hàng đi, hiện tại vẫn còn sớm mà, chúng ta đi ăn trước đã.”
Lâm Yên nhìn Thẩm Duật Thư, cô không kìm được mà hỏi: “Nhưng sao anh biết em ở đây vậy?”
Thẩm Duật Thư đáp: “Phó Chính Nam đã nhìn thấy em.”
Lâm Yên nghe vậy thì ồ lên một tiếng.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhờ phúc của dịp Tết mà hôm nay việc buôn bán của cô quả thật rất tốt. Hơn một nửa số kẹp tóc và trang sức cô làm mấy ngày nay đã bán được. Cô cẩn thận cho số còn lại vào hộp, rồi đặt hộp vào trong chiếc va-li nhỏ, sau đó gấp tấm khăn trải dùng để bày trang sức lại, cuối cùng xếp cả chiếc ghế gấp lại, tất cả đều cho vào chiếc va-li.
Thẩm Duật Thư đợi Lâm Yên thu dọn xong, liền đưa tay xách giúp cô chiếc va-li, rồi nói: “Những thứ này của em đều là mang từ Giang Thành tới à.”
Lâm Yên nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Tất nhiên rồi, đây là cần câu cơm của em mà. Nhưng Bắc Thành đúng là xứng với cái danh thành phố lớn, lượng người qua lại đông đúc, trang sức của em cũng dễ bán hơn hẳn.”
Thẩm Duật Thư xách va-li giúp Lâm Yên, vừa đi về phía chỗ đậu xe vừa tiện miệng hỏi cô: “Em bán bao nhiêu tiền một cái?”
Lâm Yên trả lời: “Mỗi món có giá khác nhau, khoảng từ bốn mươi đến sáu mươi tệ. Tuy giá bán có cao hơn ở Giang Thành một chút, nhưng phí thuê sạp ở Bắc Thành cũng cao hơn Giang Thành ạ.”
Đến trước xe, Thẩm Duật Thư giúp Lâm Yên đặt va-li vào cốp xe, rồi nói: “Em cũng khá có đầu óc kinh doanh đấy.”
Lâm Yên mỉm cười tự tin: “Chứ sao nữa.”
Thẩm Duật Thư giúp Lâm Yên đặt xong chiếc va-li rồi đóng cốp xe lại, sau đó anh nói: “Lên xe rồi nói tiếp.”
Anh lấy chìa khóa mở cốp xe để mở khóa xe, rồi đi tới ghế trước và ngồi lên xe.
Lâm Yên cũng bước đến phía trước, cô mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong.
Cô cúi đầu thắt dây an toàn, quay sang nhìn Thẩm Duật Thư rồi hỏi: “Dì Mạn Vân đã về chưa anh?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Duật Thư vừa khởi động xe vừa đáp: “Gần đây bà ấy đang ở Hawaii.”
Lâm Yên hỏi: “Dì ấy vẫn đang đi nghỉ ạ?”
Thẩm Duật Thư đáp “ừ” một tiếng.
Lâm Yên thấy Thẩm Duật Thư chăm chú nhìn phía trước lái xe, nên cũng không hỏi gì thêm.
Cô thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại tính toán số tiền kiếm được hôm nay, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Duật Thư, vui vẻ nói:
“Thẩm Duật Thư, tối nay để em mời anh ăn cơm nhé!”
Thẩm Duật Thư trêu chọc cô: “Được thôi, em định mời anh ăn gì?”
Lâm Yên tối nay kiếm được không ít tiền, tâm trạng rất tốt nên cô vui vẻ nói: “Anh muốn ăn món gì cũng được.”
Thẩm Duật Thư nói: “Vậy đến nhà hàng Tân Nam đi, nhưng hôm nay là Tết, không biết còn chỗ không.”
Lâm Yên nói: “Nếu không còn chỗ thì chúng ta về nhà ăn vậy, trong tủ lạnh cái gì cũng có, em nấu ăn cũng tạm ổn. Đợi đến trưa hoặc tối mai em lại mời anh ra ngoài ăn.”
Thẩm Duật Thư nghe Lâm Yên nghiêm túc muốn mời mình ăn cơm, anh không nhịn được mà bật cười rồi nói: “Chẳng lẽ anh thật sự có thể để một cô gái nhỏ như em mời cơm sao?”
Lâm Yên nói: “Em cũng hiếm khi mời anh một lần, lần sau muốn gặp anh cũng không biết sẽ là khi nào nữa.”
Lâm Yên nói câu đó, thật ra cũng không hề mang ý trách móc. Chỉ là cô thật sự không biết lần sau gặp lại Thẩm Duật Thư sẽ là khi nào. Gần đây anh luôn không liên lạc với cô, nếu không phải vì hôm nay là Tết, thì phần lớn khả năng anh cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Nhưng dù sao đi nữa, việc Thẩm Duật Thư chịu đến tìm cô đã khiến trong lòng cô rất mãn nguyện. Ít nhất điều đó chứng tỏ anh không vì hành động đột ngột lần trước của cô mà ghét bỏ cô.
Thẩm Duật Thư nghe Lâm Yên nói vậy, cũng không đáp lại gì thêm.
Anh chăm chú lái xe, bầu không khí trong xe dần dần trở nên yên tĩnh.
*
Mặc dù vì là Tết nên nhà hàng nào cũng đông nghẹt, nhưng khi ông chủ nhà hàng Tân Nam thấy Thẩm Duật Thư đến, vẫn lập tức sắp xếp cho anh một phòng riêng, lại còn tươi cười rạng rỡ đích thân dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Nếu sớm biết tối nay Tổng giám đốc Thẩm sẽ đến, tôi đã giữ sẵn phòng riêng ở tầng ba cho ngài rồi.”
Thẩm Duật Thư thản nhiên nói: “Có chỗ ăn là được rồi, không cần cầu kỳ như vậy đâu.”
“Vâng vâng vâng.” Ông chủ vội vàng đáp lời, rồi dẫn đầu đi đến trước phòng riêng, vừa mở cửa vừa cười niềm nở mời: “Tổng giám đốc Thẩm, mời vào.”
Nói xong, ông chủ nhìn sang Lâm Yên, do dự một chút không biết nên xưng hô thế nào. Nhưng thấy Lâm Yên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa đứng cạnh Thẩm Duật Thư lại đặc biệt xứng đôi, thêm vào đó hai người còn cùng nhau đi ăn vào đêm giao thừa, thế là ông ta đánh bạo hỏi: “Vị này là bạn gái của Tổng giám đốc Thẩm sao?”
Nghe vậy, Thẩm Duật Thư không khỏi nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, quay sang nhìn ông chủ nhà hàng đang đứng ở cửa.
Lâm Yên thấy sắc mặt của Thẩm Duật Thư không tốt, liền vội vàng xua tay rồi giải thích: “Không không không, ông hiểu lầm rồi, tôi là em gái của anh ấy.”
“À.” Bởi vì người nhà họ Thẩm thường xuyên đến nhà hàng này ăn, nên ông chủ thật ra rất quen thuộc với gia đình nhà họ Thẩm. Trước đây chưa từng thấy Lâm Yên, vì vậy mới lập tức nghĩ rằng cô có thể là bạn gái của Thẩm Duật Thư.
Nghe đối phương giải thích là em gái của Thẩm Duật Thư, ông chủ mới biết mình đã hiểu lầm, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi. Vậy, cô Thẩm, mời cô vào.”