Mất Khống Chế – Chương 5

Chương 5

Lâm Yên không hoàn toàn nói thật với Thẩm Duật Thư, cô nói rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm bố mẹ, nhưng câu này thực ra là giả.

Vào kỳ nghỉ hè năm cô mười hai tuổi, sau khi rời khỏi nhà, cô đã dùng số tiền mình dành dụm suốt bấy lâu để mua một tấm vé tàu đi Bắc Thành.

Hơn ba mươi tiếng đi tàu vé đứng, mỗi khi mỏi chân thì cô sẽ ôm ba lô ngồi trong góc một lúc, ngồi mỏi rồi lại tiếp tục đứng dậy.

Vì đây là lần đầu tiên đi xa nên cô thậm chí còn không dám ngủ trên tàu, nếu mệt quá thì tự véo vào thịt ở chân để cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Cứ thế mà lắc lư suốt dọc đường, sau ba mươi bốn tiếng sau, con tàu cuối cùng cũng đưa cô đến Bắc Thành.

Khi lần theo địa chỉ đã hỏi thăm được từ trước, cô đi bộ thật lâu trên những con đường xa lạ, rồi lại ngồi xe suốt một quãng dài, cuối cùng cô cũng tìm đến nơi mẹ ở, đúng lúc này cô lại vừa khéo trông thấy mẹ đang bế một bé gái bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen.

Bé gái đội chiếc vương miện công chúa xinh đẹp, và đang ngủ say trong vòng tay mẹ.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông nắm tay một bé trai khác cũng bước xuống xe, rồi cả gia đình bốn người vừa nói vừa cười cùng nhau đi vào khu chung cư.

Lúc đó trời đã khuya, Lâm Yên đeo ba lô đứng bên ngoài khu chung cư, cô nhìn gương mặt quen thuộc của mẹ, nhưng khi đi ngang qua, mẹ thậm chí còn không nhận ra cô.

Cô đứng trong góc nhìn thật lâu, cho đến khi bóng dáng cả gia đình bốn người của mẹ khuất hẳn trong màn đêm thì cô mới quay người, đeo ba lô lên vai và kéo chiếc vali nhỏ của mình rồi bắt chuyến xe buýt cuối cùng để đến ga tàu.

Cô ngồi suốt một đêm trong sảnh của ga tàu, sáng hôm sau cô dùng số tiền còn lại mua một vé đứng trở về Giang Thành. Sau hơn ba mươi tiếng lắc lư trên tàu, cô lại trở lại Giang Thành và từ đó bắt đầu những ngày tháng sống một mình.

Khi cô lại một lần nữa đặt chân đến Bắc Thành và ngắm nhìn khung cảnh đô thị sầm uất bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh ngày ấy, cách đây năm năm, một mình cô đã đến Bắc Thành để tìm mẹ.

Có lẽ vì gió thổi mạnh quá khiến mắt cay cay, cô nhìn ra khung cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ xe, đôi mắt không kìm được mà dâng lên vị chua xót.

Thẩm Duật Thư ngồi bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Yên qua gương chiếu hậu, anh không khỏi ngạc nhiên liền lên tiếng hỏi: “Em sao vậy?”

Lâm Yên tỉnh táo trở lại, cô theo phản xạ đưa tay lên lau mắt rồi nói: “Không có gì đâu, mắt em hơi nhạy cảm, cứ gặp gió là dễ chảy nước mắt.”

Sau khi nói xong, cô lại quay sang nhìn Thẩm Duật Thư, trên gương mặt đã nở một nụ cười tươi rồi hỏi: “Hiện giờ chúng ta đi đâu vậy?”

Thẩm Duật Thư liếc nhìn cô một cái, thấy trên mặt cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra chút buồn bã nào. Thế là anh cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói: “Chúng ta nhà trước đã.”

Nửa tiếng sau, tài xế lái xe vào một căn biệt thự trắng mang phong cách Châu Âu.

Biệt thự rất lớn, khu vườn rộng đến mức nhìn không thấy điểm cuối. Lâm Yên ngồi trong xe và ngắm căn nhà ở xa đẹp như một tòa lâu đài, cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Một căn nhà đẹp như thế này, cô chỉ từng thấy trong phim mà thôi.

Xe dừng lại, Thẩm Duật Thư bước xuống trước. Quản gia và vài người giúp việc đã biết hôm nay anh sẽ về nên đã đứng đợi sẵn trong vườn. Thấy Thẩm Duật Thư xuống xe, quản gia là chú Vương vội nở nụ cười tươi rồi bước lên chào đón, ông nhận lấy áo khoác từ tay anh, cung kính nói: “Cậu chủ đã về rồi, nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, cậu có muốn dùng ngay không ạ?”

Thẩm Duật Thư nói: “Tôi phải đến công ty nên không ăn bữa trưa ở nhà đâu.”

Anh quay sang nhìn Lâm Yên đang bước xuống từ phía bên kia, rồi nói với cô: “Đây là quản gia Vương, còn đây là dì Nguyệt. Lát nữa để họ giúp em mang hành lý lên phòng, em xem trong phòng thiếu gì thì cứ nói với dì Nguyệt, bọn họ sẽ mua cho em.”

Tối hôm qua Thẩm Duật Thư đã gọi điện về, dặn dì Nguyệt chuẩn bị sẵn một căn phòng, nói hôm nay sẽ đưa một cô gái trẻ về.

Dì Nguyệt đang đứng bên cạnh quản gia Vương, nghe thấy vậy liền mỉm cười nhìn sang Lâm Yên, rồi niềm nở chào hỏi: “Chào tiểu thư, tôi là người giúp việc trong nhà, cô cứ gọi tôi là dì Nguyệt là được. Sau này trong sinh hoạt nếu cần gì thì cứ nói với tôi nhé.”

Lâm Yên không quen với việc người khác đối xử với mình quá cung kính, cô lễ phép gật đầu một cái rồi nói: “Dì gọi cháu là Lâm Yên là được ạ.”

“Được.” Dì Nguyệt mỉm cười đáp lại một tiếng, rồi lập tức gọi người giúp việc đến phụ Lâm Yên lấy hành lý từ trên xe xuống.

Lâm Yên theo phản xạ bước tới phía sau cốp xe, định tự mình lấy hành lý. Đúng lúc đó, Thẩm Duật Thư đứng bên cửa xe liền gọi cô: “Lại đây.”

Lâm Yên không hiểu ý liền quay sang nhìn Thẩm Duật Thư, rồi khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Tuy không biết Thẩm Duật Thư gọi mình để làm gì, nhưng Lâm Yên vẫn bước tới bên cạnh anh.

Thẩm Duật Thư lấy ví từ túi quần tây, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Yên, rồi nói: “Mật khẩu là 137168. Nếu em cần gì thì cứ tự ra ngoài mua. Tang lễ của ông nội em vẫn chưa hoàn tất nên Lâm Đức Xuyên chắc phải vài ngày nữa mới về. Em mới đến Bắc Thành, nếu rảnh thì ra ngoài làm quen với môi trường trước. Muốn đi đâu thì cứ bảo chú Trần lái xe đưa đi.”

Lâm Yên nhìn chiếc thẻ ngân hàng mà Thẩm Duật Thư đưa tới, cô khẽ lắc đầu rồi nói: “Không cần đâu, em cũng có tiền riêng mà.”

Thẩm Duật Thư còn phải lên phòng tắm rửa thay đồ nên không có thời gian nói nhiều với Lâm Yên. Anh trực tiếp đặt thẻ ngân hàng vào tay cô, rồi nói: “Dùng hay không dùng là chuyện khác, nhưng em cứ mang theo bên người để phòng khi cần đến.”

Anh đặt thẻ ngân hàng vào tay Lâm Yên, đóng ví lại rồi nói với cô: “Anh lên lầu thay quần áo trước, nếu em đói thì bảo dì Nguyệt chuẩn bị bữa trưa cho. Muốn ăn gì thì nói với phòng bếp để bọn họ làm theo, không cần phải ngại.”

Lâm Yên biết lát nữa Thẩm Duật Thư còn phải đến công ty họp nên không làm mất thời gian của anh. Cô nhận lấy thẻ ngân hàng, rồi nhìn anh nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Duật Thư khẽ “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Vậy anh lên lầu đây. Không em không có chuyện gì thì bảo dì Nguyệt dẫn đi dạo quanh nhà một vòng nhé.”

Thẩm Duật Thư vào nhà rồi, dì Nguyệt mới mỉm cười bước đến trước mặt Lâm Yên, rồi nói: “Tiểu thư, hay là tôi đưa cô đi làm quen với môi trường xung quanh trước nhé?”

Lâm Yên gật đầu, nhưng rồi lại không nhịn được mà chỉnh lại: “Dì Nguyệt, dì cứ gọi cháu là Tiểu Yên thôi ạ.”

“Được rồi.” Dì Nguyệt cũng không cố chấp nữa, mỉm cười nói: “Vậy Tiểu Yên, chúng ta đi thôi, dì dẫn con đi xem vườn sau trước nhé.”

Lâm Yên khẽ đáp một tiếng, rồi theo dì Nguyệt đi về phía vườn sau.

Lúc nhìn từ phía trước, cô đã cảm thấy ngôi nhà này rất lớn, nhưng khi đến vườn sau mới phát hiện biệt thự này còn rộng hơn cô tưởng rất nhiều. Trong vườn sau không chỉ có hồ bơi mà còn có cả một bãi cỏ rộng lớn, đủ để chơi tennis hay tổ chức tiệc tùng ngay trong khu vườn.

Lâm Yên theo dì Nguyệt đi dạo hết cả khu vườn mất tròn nửa tiếng, lúc quay về thì vừa hay gặp Thẩm Duật Thư đang chuẩn bị ra ngoài.

Anh đã thay quần áo, chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu cùng quần tây đen vừa vặn, khiến cả người anh trông càng thêm tuấn tú và cao ráo hơn.

Có lẽ vì hôm nay phải họp nên chiếc sơ mi anh mặc trông không còn tùy ý như thường ngày lúc ở nhà. Cúc áo được cài đến tận cổ, tay áo vốn thường được xắn lên đến khuỷu giờ cũng đã được buông xuống, anh lại đeo thêm măng-sét và thắt cả cà vạt.

Chiếc áo vest được anh khoác lên khuỷu tay phải, vừa xuống cầu thang vừa chỉnh lại cà vạt, thấy Lâm Yên quay về thì tiện miệng hỏi một câu: “Dạo xong rồi à?”

Lâm Yên đứng ở cửa nhìn Thẩm Duật Thư bước xuống từ trên lầu. Ánh mắt cô hoàn toàn bị dáng vẻ tuấn tú và cao ráo của anh thu hút, cứ nhìn anh đến ngẩn người, đến nỗi quên cả trả lời câu hỏi của anh.

Thẩm Duật Thư bước xuống lầu, thấy Lâm Yên cứ nhìn mình chằm chằm, nhưng lúc đó anh cũng không để ý nhiều vì trong đầu đang nghĩ chuyện khác. Vừa đi đến bàn trà lấy đồng hồ, anh vừa thản nhiên hỏi một câu, giọng không mấy chú tâm: “Sao thế? Đi dạo mệt rồi à?”

Lúc này Lâm Yên mới sực tỉnh lại, nhưng cô vẫn đứng ở cửa, nhìn Thẩm Dự Thư rồi đáp: “Có hơi nóng một chút ạ.”

Thẩm Duật Thư cầm đồng hồ đeo vào, rồi mới bước ra cửa. Thấy gò má trắng nõn của Lâm Yên hơi ửng đỏ vì nắng, anh nói với cô:
“Ở Bắc Thành mấy ngày nay có cảnh báo nắng nóng cao điểm, nếu em ra ngoài thì nhớ đợi đến chiều mát hơn rồi hẵng đi, tránh nắng kỹ càng, cẩn thận đừng bị say nắng nhé.”

Lâm Yên hiếm khi ngoan ngoãn mà khẽ gật đầu như vậy.

Cô nhìn thấy Thẩm Duật Thư lấy giày từ trong tủ giày ra, không kiềm được mà hỏi: “Anh có về ăn tối không?”

Thẩm Duật Thư đặt giày xuống trước cửa rồi thay vào, sau đó mới nghiêng người nhìn cô, đáp: “Cũng không chắc, đến giờ thì em cứ ăn trước đi, đừng chờ anh.”

Lâm Yên khẽ “ồ” một tiếng, rồi lặng lẽ tiễn mắt nhìn Thẩm Duật Thư rời khỏi cửa.

Đợi đến khi xe của Thẩm Duật Thư chạy xa và khuất hẳn sau góc rẽ của khu dân cư, thì cô mới thu lại ánh nhìn, thay dép rồi bước vào nhà.

Dì Nguyệt đã sai người mang vali của cô lên phòng. Cô theo dì Nguyệt lên lầu để xem phòng của mình. Có thể thấy căn phòng này được chuẩn bị riêng cho cô: tủ quần áo trắng tinh tươm, chiếc giường rộng rãi mềm mại, bộ chăn ga gối đệm phong cách công chúa với viền ren, và rèm cửa trắng viền bèo nhún đồng bộ.

Trong phòng còn có nhà vệ sinh riêng, bên trong là một bồn tắm tròn lớn. Cả phòng tắm sáng sủa và sạch sẽ, như thể chỉ tồn tại trong giấc mơ vậy.

Sau khi dì Nguyệt dẫn cô đi tham quan phòng xong, bà mới mỉm cười nói: “Tiểu Yên, con cứ ở tạm trước đã, nếu thấy thiếu gì thì cứ nói với dì bất cứ lúc nào. Đồ dùng trong phòng tắm đều là những nhãn hiệu gia đình vẫn hay dùng, nếu con không thích thì cứ nói cho dì biết loại con thích, dì sẽ bảo người đi mua về cho con nhé.”

Lâm Yên mỉm cười đầy cảm kích, cô nói: “Không cần đâu ạ, mấy thứ này đã rất tốt rồi. Cảm ơn dì Nguyệt.”

“Không cần cảm ơn đâu,” Dì Nguyệt mỉm cười đáp lại.

Thấy Lâm Yên vừa trải qua một chuyến đi dài, lại còn phải sắp xếp hành lý, dì Nguyệt không muốn làm phiền thêm, liền hỏi: “Tiểu Yên, con muốn dì mang bữa trưa lên phòng cho con, hay là nghỉ ngơi một chút rồi ăn sau?”

Lâm Yên đã ăn trưa trên máy bay nên lúc này chưa thấy đói, cô đáp: “Con muốn nghỉ ngơi một chút trước, dì Nguyệt. Đợi con nghỉ xong rồi sẽ tự xuống ăn ạ.”

“Vậy cũng được,” Dì Nguyệt nói, “Dì sẽ không làm phiền con nghỉ ngơi nữa. Trong phòng có điện thoại bàn nối xuống dưới nhà, lát nữa nếu con ngủ dậy mà thấy đói thì cứ gọi xuống. Muốn ăn món gì, dì sẽ bảo bếp làm cho con.”

Lâm Yên lại một lần nữa mỉm cười đầy cảm kích, cô khẽ gật đầu nói: “Vâng, con biết rồi. Cảm ơn dì Nguyệt ạ.”

“Không cần cảm ơn đâu mà,” Dì Nguyệt mỉm cười đáp lại, rồi không làm phiền thêm nữa mà quay người rời khỏi phòng.

Sau khi dì Nguyệt rời đi, Lâm Yên bước đến cửa, theo thói quen khóa cửa phòng lại.

Sau khi chắc chắn đã khóa trái cửa phòng, cô mới quay lại và bắt đầu ngắm nhìn căn phòng đầy mơ mộng này.

Căn phòng thật sự rất đẹp, một không gian vừa lộng lẫy vừa mơ mộng như thế này, trước đây cô chỉ từng thấy trong phim ảnh mà thôi.

Cô rất thích nơi này, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ trong lòng rằng đây không phải là nhà của mình, cô không thể ở lại đây mãi mãi.

Hiện tại, Lâm Đức Xuyên chỉ đang hẹn hò với mẹ của Thẩm Duật Thư. Có thể một ngày nào đó họ sẽ chia tay, và đến lúc đó, cô cũng sẽ không còn tư cách để tiếp tục sống ở nơi này nữa.

Tất nhiên, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ sống mãi ở đây. Dù nơi này có đẹp đến đâu, có khiến người ta ngưỡng mộ thế nào, thì vẫn là nhà của người khác.

Vì biết sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, nên cô không lấy hết hành lý ra, chỉ chọn vài bộ quần áo phù hợp với thời tiết hiện tại treo vào tủ. Sau đó, cô vào phòng tắm tắm rửa và thay đồ, rồi ngồi xuống bàn học để đọc sách.

Cô ngồi học trước bàn suốt cả buổi chiều, mãi đến khoảng sáu giờ rưỡi tối, Thẩm Duật Thư mới gọi điện về cho cô.

Điện thoại của cô đặt bên cạnh bàn học, vừa nghe thấy tiếng rung cô liền cầm lên. Thấy là cuộc gọi từ Thẩm Duật Thư, cô lập tức vui vẻ bắt máy rồi gọi ngay: “Thẩm Duật Thư!”

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Duật Thư vừa lái xe rời khỏi công ty, anh hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”

Lâm Yên đáp: “Em vẫn chưa ăn, sao vậy? Anh định về ăn à? Vậy em sẽ đợi anh về.”

Nghe Lâm Yên nói một tràng dài như vậy, Thẩm Duật Thư không khỏi bật cười. Anh lái xe vừa nói với cô: “Em bảo chú Trần đưa em đến khu Tân Bách Hội đi. Tối nay anh có chút thời gian, có thể dẫn em đi dạo xung quanh một vòng.”

Nghe Thẩm Duật Thư nói sẽ dẫn mình đi dạo Bắc Thành, Lâm Yên vui đến mức lập tức nói: “Vậy anh chờ em một chút nhé, em ra ngoài ngay đây!”

Qua điện thoại, Thẩm Duật Thư cũng cảm nhận được niềm vui của Lâm Yên, anh không khỏi bật cười mà nói: “Không cần vội đâu, từ nhà đến Tân Bách Hội cũng chỉ mất hơn mười phút. Anh cũng đang trên đường qua đó.”

“Vâng ạ!” Lâm Yên cầm điện thoại đứng dậy khỏi bàn học, cô vừa đi đến tủ quần áo chọn đồ, vừa nói với Thẩm Duật Thư: “Anh lái xe chậm thôi, trên đường nhớ cẩn thận nhé.”

Thẩm Duật Thư khẽ “ừ” một tiếng, rồi nói: “Bảo chú Trần đưa em đến đó, đến nơi thì gọi cho anh.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Yên nhanh chóng thay đồ.

Cô thay một chiếc váy hai dây màu đen, dùng máy uốn tóc tạo những lọn xoăn nhẹ cho mái tóc dài, rồi buộc thành đuôi ngựa cao bằng một dây buộc tóc hình nơ trắng.

Sau khi làm xong tóc, cô cầm theo túi trang điểm đi vào phòng tắm rồi nhanh chóng trang điểm một lớp nhẹ thường ngày. Trước khi ra khỏi cửa, cô còn chọn một đôi khuyên tai hình hoa hướng dương để đeo.

Bình thường ở trường cô không trang điểm, nhưng không phải vì không biết. Từ nhỏ cô đã rất thích làm đẹp, những thứ con gái yêu thích cô cũng đều mê mẩn.

Khi Lâm Yên thay đồ xong và xuống lầu, dì Nguyệt đang chuẩn bị bảo người dọn bữa tối. Vừa thấy cô mặc váy bước xuống từ tầng trên, dì không khỏi sững người một chút.

Dì Nguyệt đã sống ở nhà họ Thẩm mấy chục năm, quen biết không ít tiểu thư danh giá ở Bắc Thành, cũng từng gặp vô số mỹ nhân. Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Yên sau khi trang điểm và ăn mặc chỉnh tề, dì vẫn bị vẻ đẹp ấy làm cho kinh ngạc đến mức không thể rời mắt.

Thật ra, ngay từ trưa nay khi nhìn thấy Lâm Yên, dì Nguyệt đã biết cô rất xinh đẹp. Dù lúc đó cô ăn mặc giản dị, mặt mộc hoàn toàn, thậm chí còn mang một chút mệt mỏi sau mấy tiếng ngồi máy bay, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra cô là một đại mỹ nhân.

Còn lúc này, sau khi được chăm chút kỹ lưỡng, Lâm Yên đẹp đến mức khiến dì Nguyệt không thể không nhìn mãi.

Trong lòng thầm trầm trồ trước vẻ đẹp của Lâm Yên, dì Nguyệt hỏi: “Tiểu Yên, con định ra ngoài à? Không ăn tối ở nhà sao?”

Lâm Yên vẫn đang vui mừng vì Thẩm Duật Thư muốn dẫn cô đi dạo Bắc Thành, nụ cười trên mặt rạng rỡ và tươi tắn. Cô nói với dì Nguyệt: “Thẩm Duật Thư nói tối nay anh ấy có chút thời gian nên có thể dẫn con đi dạo Bắc Thành. Mọi người cứ ăn đi ạ, dì Nguyệt con đi trước nhé!”

Vừa nói, cô đã bước đến cửa để thay giày.

Cô lấy ra từ tủ giày một đôi giày da nhỏ màu đen kiểu Mary Jane. Toàn bộ trang phục trên người cô đều không phải hàng hiệu, nhưng những cô gái xinh đẹp thường có khả năng khiến những bộ đồ vô danh trông như lễ phục cao cấp.

Cô thay giày xong liền đi ra vườn, ngồi lên xe và bảo chú Trần chở mình đến chỗ của Thẩm Duật Thư.

Trung tâm thương mại Tân Bách Hội nằm ở khu trung tâm thương mại phía Bắc của thành phố. Trên đường lái xe đến đó, trời đã về tối, và những ánh đèn neon rực rỡ bắt đầu thắp sáng cả thành phố.

Lần đầu tiên đến khu trung tâm thương mại của Bắc Thành, Lâm Yên nhìn qua cửa sổ xe ngắm cảnh đêm phồn hoa dọc đường, trong lòng bỗng thấy thật may mắn vì đã nghe lời Thẩm Duật Thư, chọn theo anh đến Bắc Thành học tập.

Cô biết nơi này không thuộc về mình, nhưng khi đã được nhìn thấy khung cảnh đêm hoa lệ như thế này, cô lại càng có thêm động lực để cố gắng.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cô sẽ tự mình đứng vững trong thế giới này. Cô sẽ không còn phải phiêu bạt, cũng không còn phải ngưỡng mộ người khác vì họ có một mái nhà nữa.

Vì gặp phải giờ cao điểm tan làm, nên quãng đường từ nhà đến đây vốn chỉ mất mười phút, cuối cùng lại mất đến hai mươi phút. Xe dừng lại trước tòa nhà Tân Bách Hội, Lâm Yên mở cửa bước xuống, cô đi đến bên ghế phụ phía trước rồi cúi người nói với chú Trần đang lái xe: “Chú Trần, chú cứ về trước đi ạ. Tối nay cháu sẽ về bằng xe của Thẩm Duật Thư.”

“Được.” Chú Trần đáp lại một cách thân thiện, rồi nói với Lâm Yên: “Vậy chú về trước nhé. Cháu liên lạc được với Tổng giám đốc Thẩm chứ?”

“Anh ấy bảo cháu đến nơi thì gọi điện cho anh ấy.” Lâm Yên đáp, “Chú cứ về trước đi ạ, đừng lo cho cháu, trên đường đi chậm mốt chút.”

“Được rồi, vậy chú về trước nhé.”

Sau khi chú Trần lái xe rời đi, Lâm Yên đứng bên lề đường và gọi điện cho Thẩm Duật Thư.

Chuông điện thoại vừa vang lên hai tiếng thì đã được kết nối. Đầu dây bên kia của Thẩm Duật Thư nghe có vẻ hơi ồn ào, giọng nói trầm thấp mang theo chút lười biếng, anh hỏi cô: “Đến rồi à?”

Lâm Yên khẽ gật đầu, cô vừa nhìn quanh vừa hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”

Thẩm Dự Thư nói: “Anh đang ở tầng ba, nhà hàng Tân Nam. Em lên bằng thang máy đi, anh sẽ ra cửa đón em.”

“Được ạ.” Lâm Yên vui vẻ đáp lại, cô ngẩng đầu lên liền thấy tấm biển hiệu lớn của nhà hàng Tân Nam, rồi nói: “Em lên ngay đây.”

Sau khi cúp máy xong, cô bước vào tòa nhà trung tâm thương mại, rồi đi thẳng đến thang máy và lên tầng ba.

Tối nay, Thẩm Duật Thư vốn định đưa Lâm Yên đi dạo quanh trung tâm thương mại, xem cô có muốn mua gì không. Nào ngờ vừa rồi ở cửa trung tâm, anh lại tình cờ gặp được người nhà. Sau khi nghe anh nói đang đợi Lâm Yên để cùng ăn tối, họ nhất quyết bắt anh đưa cô đến ăn cùng gia đình.

Anh nghĩ Lâm Yên vừa mới đến Bắc Thành, chưa quen biết ai, mà trong nhà lại có nhiều người thân, cũng có mấy đứa trẻ trạc tuổi cô. Nếu giới thiệu cô với họ, sau này họ có thể thường xuyên đưa cô đi chơi, giúp cô nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới. Nghĩ vậy, nên anh liền đồng ý.

Nhận được cuộc gọi của Lâm Yên, anh liền ra ngoài nhà hàng đứng đợi cô, tiện thể tranh thủ gọi lại một cuộc điện thoại công việc.

Khi cửa thang máy mở ra, anh theo phản xạ liền quay đầu nhìn về phía đó.

Khi anh thấy Lâm Yên bước ra từ thang máy, mặc trên người chiếc váy hai dây màu đen, ánh mắt anh bất giác dừng lại nơi cô. Trong vài giây, anh thậm chí quên cả việc rời mắt đi, như thể cả thế giới xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng của cô trong tầm nhìn.

Mãi đến khi người ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi về công việc, anh mới sực tỉnh rồi vội vàng dời ánh mắt khỏi Lâm Yên. Anh nói vào điện thoại: “Cứ gửi tài liệu vào email của tôi trước đi, tối tôi về xem rồi tính tiếp.”

Nói xong câu đó, anh liền cúp máy.

Lâm Yên bước ra khỏi thang máy, cũng lập tức nhìn thấy Thẩm Duật Thư. Cô vui vẻ bước đến trước mặt anh rồi hỏi: “Anh đợi lâu chưa vậy?”

Thẩm Duật Thư đáp: “Cũng không lâu lắm.”

Anh cúp máy xong, ánh mắt lại vô thức dừng trên gương mặt của Lâm Yên. Có thể thấy rõ tối nay cô đã trang điểm, vậy là anh thuận miệng hỏi một câu: “Em trang điểm à?”

Lâm Yên khẽ “dạ” một tiếng, nụ cười trên gương mặt cô rạng rỡ như ánh nắng, đầy tự tin và thoải mái. Cô nhìn Thẩm Duật Thư rồi hỏi: “Thế nào? Em trang điểm có đẹp không ạ?”

Nghe Lâm Yên hỏi như vậy, Thẩm Duật Thư lại không kìm được mà nhìn cô kỹ thêm một lần nữa.

Anh vốn rất ít khi khen người khác, nhưng cũng phải thừa nhận rằng cách ăn mặc của Lâm Yên tối nay thực sự khiến người ta kinh ngạc. Dù anh nổi tiếng là người có gu thẩm mỹ khắt khe, thì khoảnh khắc vừa rồi, khi thấy cô bước ra từ thang máy, anh vẫn không thể không bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy.

Anh hiếm khi như vậy, nhưng lần này lại khẽ “ừ” một tiếng, rồi thuận miệng đáp: “Đẹp lắm.”

Sau đó anh quay người bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Em vào đi, chúng ta ăn tối trước đã.”

Chương 6

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *