Chương 14
Ánh mắt giao nhau lặng lẽ trong không khí, Thẩm Tự cảm nhận được một loại địch ý khó hiểu.
Sự va chạm ngắn ngủi kia không tạo ra tia lửa nào, những nghi ngờ trong lòng Thẩm Tự cũng không sao sắp xếp được đầu đuôi. Lúc này, người phụ nữ đối diện lại khẽ cười trước: “Thật trùng hợp.”
Cô ấy bước về phía Thẩm Tự và chủ động đưa tay ra trước: “Chào cô, tôi là Đào Mẫn Ngọc.”
Giọng nói nghe có vẻ quen tai.
Giữa người với người, điều quan trọng là khí chất và ấn tượng ban đầu, đặc biệt là khi hai người phụ nữ có nhan sắc và gu thẩm mỹ ngang tài ngang sức, thì khi chạm mặt thường sẽ vô thức so đo hơn thua. Một người chủ động bước tới chào hỏi như thế này… thật khó mà nói là cô ta có ý gì.
Trong lòng Thẩm Tự không hẳn là không gợn sóng, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên như cũ, thậm chí cô cũng không nhúc nhích: “Tôi không quen cô.”
Đào Mẫn Ngọc là kiểu phụ nữ không tầm thường. Cô ta không hề tỏ ra bực bội, dường như hoàn toàn không để tâm đến việc Thẩm Tự phũ phàng không nể mặt. Cô ta chỉ thản nhiên rút tay lại, lời nói vẫn dứt khoát và gọn gàng: “Cũng tốt thôi, tôi cũng mong chúng ta mãi mãi không có bất kỳ liên quan gì đến nhau.”
Ngữ khí của cô ta rõ ràng là nhằm thẳng vào Thẩm Tự.
Thẩm Tự cũng không rõ vì sao mình lại chắc chắn đến vậy, nhưng gần như chỉ trong chớp mắt cô đã phản ứng kịp, đây chính là giọng nói mà cô từng nghe thấy từ tai nghe ngày hôm đó, ở hành lang phủ đầy hoa.
Ban đầu Thẩm Tự vốn không định để tâm, nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, cả người như phủ đầy gai nhọn.
Cô cũng dùng một thái độ thản nhiên như đang tán gẫu, chậm rãi đáp: “Cô Đào hình như chưa hiểu rõ lắm, không có liên quan nghĩa là không quấy rầy lẫn nhau, không dính dáng ở bất kỳ phương diện nào. Ít nhất là đừng chạm vào đồ của người khác.”
Đào Mẫn Ngọc nhướng mày: “Cô nghĩ vậy thật sao?”
“Những thứ của người khác, tôi cũng không thèm động vào,” Thẩm Tự nhàn nhạt nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lẽo, “Còn những gì thuộc về tôi, tôi ghét nhất là có kẻ dòm ngó. Đừng nói là chạm vào, dù chỉ là nhìn thôi cũng không được.”
Đào Mẫn Ngọc hơi nheo mắt lại, không rõ trong đầu đang nghĩ đến điều gì, nhưng sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ quái.
Nhưng cô ta không nói gì thêm, chỉ khẽ cười một tiếng: “Hy vọng cô có thể luôn giữ vững lập trường như hôm nay.”
Mùi thuốc súng trong không khí, trong khoảnh khắc này như tan biến hoàn toàn.
Cô ta đến với khí thế hùng hổ, rõ ràng là có ý gây sự, thị uy, vậy mà lại là người đầu tiên rút lui, thu binh bãi trận.
Thật khó hiểu.
Thẩm Tự cũng không để đoạn đối thoại nhỏ này trong lòng. Những năm qua, cô đã gặp không ít sự nghi ngờ và soi mói, so với hôm nay còn có những tình huống khó chịu hơn nhiều. Nếu phải so ra, tuy Đào Mẫn Ngọc có thái độ kiêu ngạo thật, nhưng ít ra không tỏ vẻ giả nhân giả nghĩa đến mức khiến người ta buồn nôn.
Cô khẽ nhấc vạt váy rồi xoay người quay trở lại hội trường.
“Xem một buổi trình diễn thôi mà, sao cậu lại vung tay ký nhiều đơn hàng thế?” Thẩm Tự hơi ngạc nhiên liếc nhìn Chu Tử Khâm, “Dạo này không phải cậu đang cãi nhau với gia đình nên sắp hết tiền rồi à? Không biết tiết chế chút đi, hay là tính quay về nhà bán mình cầu vinh?”
“Thấy đồ đẹp là mình không kìm được mà…” Chu Tử Khâm lí nhí lẩm bẩm.
“Bình thường cậu có bao giờ mặc kiểu này đâu,” Thẩm Tự dở khóc dở cười, “Tớ còn chẳng thấy cậu thích đến thế, vậy mà lại bốc đồng như vậy. Cậu là bạch tuộc hay Quan Âm nghìn tay thế? Mua sắm loạn như vậy?”
“Thích hay không thì phải thử rồi mới biết chứ,” Chu Tử Khâm cũng chẳng mấy bận tâm, tay ký đơn hàng nhanh như bay không chút do dự, “Cái gì mà tớ đã để mắt tới thì nhất định phải lấy cho bằng được.”
Thẩm Tự chỉ cười nhạt trước lời cô nói, hàng mi dài khẽ cụp xuống để che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Chỉ tiếc rằng, trên đời này đâu phải thứ gì cũng dễ dàng có được. Dù có may mắn giành được, giữ trong tay rồi cũng sẽ lo sợ bản thân không xứng. Thứ không thuộc về mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lấy lại.
Cô cũng chưa từng tin rằng mình là người không thể thay thế đối với Tề Thịnh.
–
Lịch trình hai ngày tiếp theo vốn đều diễn ra tại sơn trang tư nhân, từ tiệc rượu xã giao, trà chiều, yến tiệc chính đến buổi đấu giá, xen kẽ còn có thưởng rượu trong hầm và thưởng trà trong vườn hoa. Thế nhưng Thẩm Tự lại chẳng hứng thú gì mấy.
Khoảng tám, chín giờ tối, cô đã quay trở về Đàn Cung.
Ngâm mình trong bể nước ấm trên tầng thượng một lúc, Thẩm Tự nhắm mắt vờ như đang nghỉ ngơi. Nhưng rồi, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Mọi chuyện sau đó diễn ra một cách hết sức tự nhiên.
Trần nhà trên tầng thượng là một tấm kính lớn liền mạch, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao. Hơi nước trắng mờ lan tỏa khắp không gian, những cánh hoa hồng theo làn sóng nước nhấp nhô dữ dội, văng lên làm ướt cả màn rèm.
Lúc tình cảm dâng trào Thẩm Tự khẽ gọi tên anh, giọng khàn khàn lẫn trong tiếng nức nở, mềm mại và đầy quyến luyến.
“Tề Thịnh.”
“Ừm?” Tề Thịnh khẽ nuốt một cái, yết hầu chuyển động nhẹ, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, giọng trầm thấp đáp lại.
“Chúng ta đã ở bên nhau ba năm rồi.”
Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khóe mắt cong cong của Thẩm Tự ửng đỏ, nơi đáy mắt phủ một lớp sương mỏng. Tựa như trong khoảnh khắc này, ngũ quan của cô trở nên thanh tú hơn, đường nét gương mặt sinh động đến lạ, vẻ quyến rũ len lỏi trong từng ánh nhìn khiến người ta không thể rời mắt.
“Nhớ rõ vậy sao?” Tề Thịnh khẽ nâng cằm cô lên bằng đầu ngón tay, giọng trầm thấp mang theo chút ý vị trêu chọc, “Em muốn gì đây?”
Thẩm Tự nhìn vào đôi mắt đen sâu lạnh lẽo của anh, giọng cô vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng, “Anh có yêu em không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?” Tề Thịnh bật cười khẽ, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng khó đoán.
Hầu như người phụ nữ nào cũng đều cố chấp với những câu hỏi chẳng mang lại giá trị gì.
“Đương nhiên là yêu rồi,” có vẻ hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, anh nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng, từ từ ép sát lại, rồi cúi đầu hôn lên vành tai cô rồi khẽ nói: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã muốn có được em rồi.”
Thẩm Tự sững người một lúc.
Cô luôn có cảm giác anh chỉ đang dỗ mình cho vui, bất kể là những món quà anh tặng hay những lời đường mật thuận miệng buông ra.
Anh chưa bao giờ bận tâm đến những điều đó.
Trong mắt anh, những câu hỏi cô đưa ra hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ là hôm nay tâm trạng tốt nên anh muốn dỗ cô vui vẻ một chút mà thôi.
Không cho cô có thời gian tiếp tục suy nghĩ thêm, đêm nay anh đặc biệt cuồng nhiệt, đến lúc tình cảm dâng cao thì hơi mất kiểm soát nên kéo dài rất lâu. Cô mệt đến mức chỉ còn biết ngửa cổ lên, đường nét vai và cổ mảnh mai, tinh tế, trông như một con thiên nga kiêu kỳ.
Đêm cuối hạ đầu thu bầu trời đặc biệt quang đãng, làn gió se lạnh khẽ len lỏi, dải ngân hà lấp lánh hiện mờ ảo giữa những tầng mây.
Đêm dài yên ả, trong màn trướng tuyết mỏng phủ nhẹ sắc hồng e ấp.
Sau đó Tề Thịnh bế cô lên. Trong cơn mơ màng Thẩm Tự vẫn chưa mở mắt.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ, cô mới dụi mắt, giọng còn ngái ngủ lười biếng mà quyến rũ: “Anh định đi à?”
“Ở New York có một dự án,” Tề Thịnh chậm rãi chỉnh lại cà vạt rồi cài khuy măng sét đính kim cương.
Thẩm Tự vẫn nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.
Tề Thịnh hiếm khi thấy cô bám người như vậy, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô, còn nói thêm một câu: “Chờ anh về, anh sẽ cùng em đón sinh nhật.”
Thẩm Tự khẽ cười, “Được.”
Hôm nay có vẻ cô không được bình thường cho lắm.
Nói nhiều một cách lạ thường, mà mấy câu hỏi cũng kỳ lạ không kém.
Vì thời gian quá gấp rút nên Tề Thịnh cũng chẳng nhìn ra điều gì khác lạ, anh chỉ khẽ day trán rồi bỏ hết những suy nghĩ ấy ra sau đầu.
–
Hai người đã mấy ngày liền không gặp nhau.
Thời gian trôi vèo một cái đã đến rạng sáng cuối tuần, Thẩm Tự bị tiếng sấm giữa đêm đánh thức.
Trong màn đêm dày đặc, mưa lớn như trút nước. Cả tòa Đàn Cung vẫn sáng đèn rực rỡ, đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh khu biệt thự, những công trình mang phong cách Fontainebleau cổ kính, tĩnh mịch như thời Trung cổ. Những họa tiết thạch cao màu xám, bích họa và tấm ốp gỗ tinh xảo đều trở nên mơ hồ trong màn mưa giăng phủ.
Thẩm Tự không sao ngủ được, cô gõ vài dòng trong tài liệu nghiên cứu rồi ôm laptop sang phòng làm việc.
Hôm nay là sinh nhật cô, quà tặng và lời chúc mừng đã lần lượt gửi đến. Cô lướt điện thoại, tiện tay mở mục tin nhắn chưa đọc, hầu hết đều là những lời chúc mừng sinh nhật.
Tiếc là cô chẳng có tâm trạng để đọc.
Bên ngoài là mây đen vần vũ, mưa mỗi lúc một nặng hạt như trút cả bầu trời xuống, tiếng sấm sét ầm ầm vang dội.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại mở ứng dụng “Thời tiết”.
Dạo gần đây, cả Thượng Hải và New York đều có thời tiết xấu, các chuyến bay giữa hai nơi cũng bị ảnh hưởng nên ban ngày phải tạm dừng khai thác.
Tề Thịnh chắc sẽ không kịp về rồi.
Bây giờ là hai giờ sáng, bên New York khoảng mười một giờ trưa, đang là giờ ăn trưa nên chắc anh không quá bận.
Chính anh đã nói sẽ về cùng cô đón sinh nhật mà.
Dù không kịp trở về nhưng tại sao đến một cuộc điện thoại cho cô anh cũng không gọi?
Sau khi đã uống vài ly rượu, Thẩm Tự không kiềm được mà bắt đầu nghĩ ngợi.
Cô dựa vào kệ sách, mở khung soạn tin nhắn rồi cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, từ “Anh còn về được không” đến “Anh đang làm gì vậy”, rồi “Dự án tiến triển tốt chứ”, cho đến “Quà tặng em đã nhận được rồi, cũng đẹp lắm… nên là anh——”. Cứ thế sửa tới sửa lui hơn chục lần, cuối cùng lại xóa sạch tất cả.