Nghiện Kiều – Chương 23

Chương 23

Thẩm Tự như bị chạm trúng tử huyệt, chút kiêu ngạo ngang ngược ban nãy lập tức tan biến sạch sẽ.

Những ký ức về vô số lần quấn quýt không rời như khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ vì một động tác của anh mà ào ạt ùa về. Thẩm Tự không chịu nổi tình cảnh như thế, xe vẫn chưa khởi động được, Tề Thịnh thì đang đứng ngay bên cạnh cô, đến dây an toàn cô cũng chưa kịp tháo ra.

Tránh cũng không được.

Tề Thịnh liếc nhìn cô, cũng không làm gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc rối bên thái dương cô ra sau tai, rồi nói: “Xuống xe.”

Ánh sáng trong mắt anh tối sầm lại: “Ngồi xuống ghế sau.”

Thật ra giữa chốn đông người, người bình thường chưa chắc đã dám làm gì quá đáng. Nhưng xét theo tính khí của Tề Thịnh, thì đúng là chuyện cầm thú gì anh ta cũng có thể làm ra được.

Thẩm Tự không muốn ở một mình với anh trong không gian chật hẹp đó, nhưng cũng sợ anh thật sự dám ra tay, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ đứng trước mặt anh.

Cô không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Chẳng được mấy giây, đèn đỏ tắt, xe cộ lại được phép lưu thông. Mấy chiếc xe phía sau chờ đến sốt ruột, tài xế thò đầu ra khỏi ghế lái, bực bội chửi bới:

“Xe phía trước làm sao thế, sao lại dừng ở đây?”

“Mấy người còn đi không đấy? Người ta còn phải tranh thủ thời gian, đứng chắn giữa đường thế này còn ra thể thống gì nữa.”

“Chắc đôi trẻ cãi nhau đấy mà? Giới trẻ bây giờ thật chẳng biết điều, cãi thì cũng phải về nhà mà cãi chứ.”

… Thôi vậy, nói rõ ràng một lần cũng tốt.

Thẩm Tự hơi cúi mắt xuống, tháo dây an toàn, ngoan ngoãn chuyển xuống ghế sau, ngồi sát phía trong, cách một khoảng với anh, rõ ràng là cô muốn tránh né.

Suốt cả quá trình cô đều không nói một lời nào.

Trợ lý đặc biệt vẫn luôn đi theo phía sau, thấy sắc mặt hai người không ổn, rất biết điều mà đứng chờ bên vệ đường, không dám lại gần. Mãi đến khi cả hai đã ngồi vào ghế sau, anh ta mới tiến lên và nhanh chóng lái xe rời khỏi ngã tư.

Thẩm Tự muốn tránh nhưng tiếc là có người lại không cho.

Tề Thịnh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo một cái, lập tức kéo người cô sát vào mình.

Trong lúc không kịp đề phòng, Thẩm Tự đã bị anh ôm gọn vào lòng. Cô đưa tay chống lên vai anh, nghiến răng, hơi ngửa người ra sau, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Phiền anh giữ tự trọng một chút.”

Sự yên tĩnh chưa duy trì được đến nửa phút, bầu không khí trong xe đã lập tức bị phá vỡ.

“Ông chủ, đi đâu ạ?” Trợ lý cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, nhưng vẫn phải hỏi rõ điểm đến.

“Về Đàn Cung.” Tề Thịnh lạnh nhạt nói.

“Tôi không muốn về đó.” Thẩm Tự vốn dĩ còn giữ thái độ thờ ơ, nghe xong thì đột nhiên lớn tiếng phản đối.

Nơi người giẫm lên người mà sống, kẻ đứng vững được đều là cáo già.

Trợ lý liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì. Anh ta thu hết bầu không khí căng thẳng vi diệu giữa hai người vào trong mắt, nhưng không hề tỏ ra tò mò chút nào.

Không cần ai dặn dò, anh ta liền lập tức nâng tấm ngăn cách lên.

Bên trong xe lập tức bị chia tách thành hai không gian riêng biệt.

“Em vẫn còn đang giận tôi, đúng không?” Giọng Tề Thịnh trầm thấp, bàn tay siết lấy tay cô đang muốn vùng ra.

Thì ra trong mắt anh, cô chỉ là đang giận dỗi.

Sinh ra đã đứng trên mây cao, cảm xúc vui buồn giận ghét của người khác, dù là chấp nhận hay phản kháng thì đối với Tề Thịnh chẳng qua chỉ là mấy trò trẻ con, thậm chí là một trò cười nực cười đến mức không đáng bận tâm.

Vì thế mấy tháng nay, bất kể thái độ của cô ra sao, anh cũng chỉ nhìn cô như nhìn một đứa trẻ không nghe lời.

“Chuyện này không liên quan đến anh,” hàng mi dài của Thẩm Tự khẽ run, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, “Chỉ là… tôi mệt rồi.”

Cô vẫn lặp lại câu đó: “Chúng ta chia tay đi.”

Một cơn bực bội vô cớ trào lên trong lòng Tề Thịnh: “Dù có tùy hứng cũng phải có giới hạn, Tự Tự.”

Giọng anh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có thể coi là dịu dàng, nhưng luồng khí thế luôn được anh kìm nén nay bỗng buông lỏng trong thoáng chốc, vừa nguy hiểm lại vừa sắc bén: “Tôi có thể cho em một lời giải thích, có thể cho em một câu trả lời. Em rốt cuộc đang làm loạn cái gì?”

Trong không gian chật chội và ngột ngạt của xe, cảm giác áp bức mãnh liệt như cơn sóng trào ập đến khiến Thẩm Tự nghẹn thở, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ cô. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thể diễn đạt được, chỉ lặng lẽ liếc nhìn bàn tay anh đang nắm lấy mình, ánh mắt nhạt nhòa:

“Tôi không làm loạn.”

Cô nên nói gì với anh đây?

Nói với anh rằng trước đây cô đã thích anh nhiều đến mức nào? Nói rằng khi ở bên anh, thật ra cô luôn cảm thấy bất an? Nói rằng cô sợ có một ngày anh chán rồi rời đi, còn người không nỡ buông tay chỉ có mỗi mình cô?

Không cần thiết.

Chuyện tình cảm ấy mà, mê say được bao nhiêu thì đau đớn bấy nhiêu, chi bằng rút lui sớm, kịp thời cắt lỗ.

Thẩm Tự không định dây dưa với anh quá lâu, cô chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu anh vẫn còn chút tình xưa thì hãy để tôi đi đi, đừng ép buộc tôi nữa.”

“Tôi ép buộc em sao?” Tề Thịnh bật cười vì tức giận, trên gương mặt hiện lên một tầng sát khí mỏng lạnh: “Chúng ta đã ở bên nhau ba năm, Tự Tự, em nghĩ anh như vậy… chẳng phải là quá coi thường anh rồi sao?”

Quả thật, con người anh xưa nay luôn mang bản chất tàn nhẫn.

Thích thì cướp, không có được thì hủy, dù là thứ mình quan tâm hay không để tâm thì cũng đều phải nắm chặt trong tay.

Anh đã quen giải quyết mọi chuyện bằng cách cứng rắn nhất. Khi dồn đối thủ đến đường cùng, khiến họ phá sản trắng tay, anh không hề chớp mắt. Khi tranh quyền với những người anh em chú bác trong gia tộc, anh cũng tuyệt đối không nương tay, một khi ra tay là làm đến cùng, diệt tận gốc để không còn hậu họa.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn chưa từng thật sự ra tay với cô.

“Nếu tôi thực sự muốn uy hiếp em, em nghĩ mình có thể thoải mái ở ngoài giày vò lâu như vậy sao?” Tề Thịnh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen thẳm, giọng nói trầm tĩnh và bình ổn, chẳng thể đoán ra cảm xúc gì, “Đến cả cửa nhà, em cũng không bước ra nổi.”

Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Bốn bề như thể vừa đổ xuống một trận sương giá buốt tận xương, đông cứng cả không gian, khiến người ta nghẹt thở đến mức không tài nào hít nổi một hơi.

“Những năm qua, tôi có thủ đoạn nào là chưa từng dùng với người khác?” Tề Thịnh đưa tay bóp lấy cằm cô, “Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lĩnh vực nào em cũng không thể đứng vững được. Đe dọa một người đối với tôi mà nói dễ như trở bàn tay, Thẩm Tự à.”

Ngón tay lạnh buốt của anh siết quá mạnh, khiến hai má của cô đau nhức đến rát bỏng, “Nhưng tôi chưa từng làm vậy với em.”

Chưa từng, thậm chí cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Thẩm Tự bị anh giữ chặt cằm, ánh mắt giao nhau với đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô không nói nên lời.

Bên ngoài cửa sổ xe, những tòa cao ốc chọc trời dần chìm vào màn đêm, dòng xe tấp nập chạy dọc theo những tuyến đường huyết mạch, mặt sông trải dài sắc màu rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa chói lọi, ánh sáng ngũ sắc lóa mắt, dòng người không ngừng chuyển động.

Thế nhưng cả thế giới vào khoảnh khắc này lại như bị ấn nút tạm dừng.

Ánh mắt của Tề Thịnh rất tĩnh lặng, nhưng đáy mắt lại đầy sát khí lạnh lẽo: “Tôi đã đủ kiên nhẫn với em rồi, Thẩm Tự.”

“Tôi biết,” Thẩm Tự không thể gỡ tay anh ra, đành đè nén nhịp tim đang cuộn trào nơi cổ họng, cô không giãy giụa nữa, “Nhưng điều tôi muốn… không chỉ có thế, và cũng không còn là những thứ này nữa.”

Cô biết anh có phần đặc biệt với mình, nhưng cô không thể dựa vào cảm giác mới mẻ ấy để níu giữ anh cả đời.

Bất kỳ mối quan hệ nào cũng thế, nếu không tiến lên thì sẽ thụt lùi.

Trong tình yêu không có kẻ thông minh, rõ ràng biết bản thân không thoát khỏi số mệnh chi phối, vậy mà vẫn ngông cuồng phản kháng, đến chết mới chịu dừng. Ba năm qua, thứ cô mong muốn ngày một nhiều hơn, từ quyền lực đến tình cảm, cô từng bước chìm sâu, còn anh thì luôn giữ cho mình sự tỉnh táo. Nhưng nếu tình cảm không thể duy trì ở cùng một tầng mức, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ tan tành. Cô buộc phải là người dừng lại trước.

Thẩm Tự nhìn anh, dùng giọng điệu bình thản nhất mà nói: “Tôi chỉ là không muốn sống như thế này nữa, Tề Thịnh. Tôi mệt quá rồi. Tôi không muốn phải đoán tâm ý của một người mỗi ngày. Anh cứ cho là tôi vong ân bội nghĩa cũng được… Tôi không phải vật sở hữu của anh, và tôi cũng không muốn tiếp tục làm món đồ được anh nuôi giữ nữa.”

Tề Thịnh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, trong đó vừa có sự kìm nén, lại vừa ẩn chứa áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Đôi mắt dài hẹp như lưỡi dao, lạnh lẽo và sắc bén, nhưng giọng nói lại vô cùng bình thản: “Em nói xong chưa?”

Anh nổi giận rồi.

Thẩm Tự bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.

Chưa kịp để cô phản ứng gì, hơi thở của Tề Thịnh đã đè nặng xuống, không để lại chút khe hở nào mà chiếm lấy toàn bộ con người cô.

Anh siết chặt cằm cô, giữ lấy môi cô trong một nụ hôn đầy cưỡng ép, mang theo cả sự tức giận lẫn bá đạo, không cho cô nửa phần phản kháng. So với bất kỳ lần nào trước đó, lần này còn dữ dội và áp đảo hơn gấp bội, như thể một cuộc xâm lược không khoan nhượng.

Vừa có phần hung hăng, lại vừa quấn quýt đầy chiếm hữu.

Mọi hơi thở của Thẩm Tự lúc này đều là do anh ban cho.

Ánh đèn neon nhấp nháy lướt qua cửa sổ xe, trong ánh sáng lờ mờ ấy, cô không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ cảm thấy nụ hôn mãnh liệt đến nghẹt thở khiến cô không thể chống đỡ, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt cả hai tay, ép lên đỉnh đầu, rồi cả người bị anh đè ngửa xuống ghế sau.

“Đừng lấy những gì em cho là đúng để phủ định tôi.” Hơi thở của Tề Thịnh đè nặng lên cô, trong đôi mắt đen láy là một mảng tối u ám, “Tôi chưa từng nghĩ như vậy, Thẩm Tự.”

Qua lại ba bốn lượt, Thẩm Tự gần như không thở nổi. Cô mặc cho anh muốn làm gì thì làm, không đáp lại nhưng cũng không chống cự.

Sự lạnh lùng xung quanh bỗng hóa thành từng đợt lửa dữ, thiêu sạch lý trí. Cô như đang vùng vẫy giữa biển cả, sắp chìm nghỉm thì may mắn vớ được một khúc gỗ trôi nổi, nhưng khúc gỗ đó lại buộc cô phải không ngừng lênh đênh, chìm xuống rồi lại tỉnh táo trong vòng luẩn quẩn không hồi kết.

Thật ra anh cũng chưa có hành động nào đi xa hơn, nhưng cô lại chủ động đưa tay lên vòng qua cổ anh, nhẹ giọng hỏi: “Muốn không?”

Tề Thịnh khựng lại, ánh mắt hơi của anh nheo lại, toàn thân lập tức căng chặt.

“Ba năm qua anh không bạc đãi tôi, tôi đã nhận được rất nhiều thứ mà lẽ ra không nên có. Tôi cũng không biết thế nào mới gọi là sòng phẳng,” Thẩm Tự nói, tay khẽ đặt lên hàng khuy áo sườn xám trước ngực, nhẹ nhàng gảy một cái, giọng nói trầm xuống mang theo chút mập mờ, “Nhưng nếu thứ anh muốn… là những thứ này, thì tôi có thể cho anh.”

Lời này nghe thật chói tai.

Tề Thịnh khẽ cười, anh bị cô chọc giận.

“Hay là em tính cả ba năm qua ra giá luôn đi?” Giọng cười trầm khàn vang lên, khiến người nghe cảm thấy tê dại nơi vành tai, nhưng sắc mặt anh lại phủ một tầng âm u nhàn nhạt, ngày càng lạnh lẽo, “Thẩm Tự, em không cần phải đối xử với tôi như vậy.”

Ngón tay cái của anh chà nhẹ từ trái sang phải trên đôi môi đỏ của cô, giọng khàn đặc: “Em tự hạ thấp mình như thế là muốn cho ai xem?”

Cô quá hiểu cách nào khiến tim anh đau đến tê dại.

Thẩm Tự quay đi, né tránh ánh mắt của anh, không muốn nhìn anh, giọng nói của cô vẫn dửng dưng không chút cảm xúc: “Hai hôm nữa sau khi xong việc tôi sẽ về Mỹ. Sau này đừng gặp lại.”

Nụ cười nơi khóe môi của Tề Thịnh cũng hoàn toàn biến mất. Anh nhìn bàn tay cô đang tháo khuy áo, bỗng nhiên chỉ muốn bóp chết người phụ nữ không biết điều này. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh gắt gao khóa chặt lấy cô, nhìn cô cởi bỏ chiếc sườn xám, do dự đưa tay lên chạm vào cà vạt của chính mình.

Khi cô cuối cùng cũng thoáng ngập ngừng một chút, Tề Thịnh liếm răng, giọng mang theo ý trêu chọc nhàn nhạt: “Sao không tiếp tục nữa?”

Thẩm Tự khẽ cắn môi.

Những ngón tay thon dài của cô đặt lên chiếc nơ cổ của anh. Khẽ kéo nhẹ, tháo rơi cà vạt của anh xuống, sau đó đầu ngón tay chạm đến cúc áo sơ mi anh, động tác chậm đến mức như thể nghiền nát cả thời gian.

Bàn tay cô đang run rẩy, rõ ràng cô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Một cuộc giằng co trong im lặng, không một tiếng động. Mỗi tấc không khí trong xe đều lạnh lẽo đến thấu xương, lạnh đến mức khiến da thịt tê tái, khiến trái tim cũng nhói đau.

Sắc mặt Tề Thịnh âm trầm đến đáng sợ, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, sợi dây cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng đứt phựt một cái.

“Đủ rồi.”

Khi hơi lạnh ập đến, cô nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên: “Mặc quần áo vào rồi xuống xe.”

Thẩm Tự ngẩng đầu lên trong lòng anh, có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng trước sự thay đổi đột ngột này, nhất thời không có động tác gì.

Tề Thịnh khẽ kéo khóe môi nhưng chẳng giống đang cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt. Ánh mắt lạnh lẽo của anh khóa chặt lấy cô, liếc một lượt từ dưới lên trên, ánh mắt thản nhiên, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Nếu em còn không đi thì cả đời này đừng hòng đi nữa.”

Có vẻ như Thẩm Tự chỉ chờ đúng câu nói đó của anh.

Cô vội vàng chỉnh lại chiếc sườn xám ở một bên, suốt cả quá trình không nói một lời nào, chỉ im lặng chờ Tề Thịnh hạ vách ngăn và nói một câu: “Dừng xe.” Ngay khi xe vừa dừng lại, cô liền mở cửa bước xuống, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn ở lại thêm một giây nào.

Xe còn chưa dừng hẳn, Thẩm Tự đã bước xuống.

Vì bầu không khí giữa hai người quá căng thẳng, lại vừa cãi nhau một trận, nên tài xế riêng chạy xe cực kỳ chậm, tốc độ chẳng khác gì đang đi bộ, gần như có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Vì vậy khi Thẩm Tự bước xuống xe, dù không chờ xe dừng hẳn, thì việc đó vẫn diễn ra một cách dễ dàng.

Nhưng nhìn vào vẫn thấy rất nguy hiểm, khiến người ta thót tim lại.

Sắc mặt của Tề Thịnh khẽ biến đổi, anh muốn đưa tay giữ cô lại nhưng đã muộn, Thẩm Tự đã nghiêng người và bước ra ngoài.

Tựa như một cơn gió, lướt qua tay mà không sao nắm giữ được.

Không một chút lưu luyến hay do dự, Thẩm Tự thậm chí còn chẳng buồn nhìn phản ứng của anh, cứ thế quay lưng bước đi, hướng về phía ngược lại, không ngoảnh đầu lấy một lần.

Cô còn tuyệt tình hơn cả anh.

Trợ lý đặc biệt cũng bị cảnh tượng phản chiếu trong gương chiếu hậu dọa cho giật mình, lo Thẩm Tự xảy ra chuyện. May mà anh ta đã cẩn thận giữ tốc độ xe chậm và êm, nếu không chỉ một sơ suất nhỏ, trận cuồng phong giông bão đêm nay e rằng sẽ ập lên đầu chính mình.

Xác nhận Thẩm Tự đã bình an vô sự, anh ta mới dám liếc nhìn sắc mặt Tề Thịnh qua gương chiếu hậu: “Ông chủ?”

Cô mong rời khỏi anh đến mức nào chứ?

“Lái xe.” Sắc mặt Tề Thịnh âm trầm đến đáng sợ, cả người tỏa ra khí lạnh sắc bén, “Trở lại.”

Minh Công Quán rực rỡ ánh đèn, tòa kiến trúc từ thế kỷ trước vẫn giữ nguyên phong cách ngoại quốc. Gần tháp đồng hồ là lễ đường, nơi từng có nhiều nhân vật nổi tiếng phát biểu. Hội nghị vừa kết thúc, khách khứa đã lục tục di chuyển vào đại sảnh chính, buổi dạ tiệc chỉ vừa mới bắt đầu. Trong những dịp như thế này, chủ đề xoay quanh đều là chuyện làm ăn, nhưng nếu chưa qua đủ quy trình thì đều không tính là thật, nói tới nói lui cũng chỉ toàn là những màn đẩy đưa thăm dò lẫn nhau.

Tề Thịnh toàn thân toát ra sát khí, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được tối nay tâm trạng anh ta rất tệ nên chẳng ai dám lại gần.

Sắp đến lúc tàn tiệc, Cố Hoài Chi mới bước tới chỗ anh.

“Đại ca bảo tôi hỏi cậu, bên Hồng Kông có mấy công ty đang hợp tác với cậu? Đã điều tra rõ lai lịch chưa?”

“Có chuyện gì?” Tề Thịnh khẽ nhấc mí mắt, lười nhác hỏi.

“Bất kể là quan hệ cá nhân hay lợi ích qua lại, chỉ cần là những mối liên hệ có thể bị lôi ra làm cái cớ thì tốt nhất nên cắt đứt sớm.” Sắc mặt Cố Hoài Chi trầm xuống, “Ngoại trừ vài chỗ tạm thời chưa động đến được, còn lại cậu cho người điều tra kỹ lại một lượt đi.”

Tề Thịnh hơi nheo mắt, chỉ cần xoay đầu một chút là đã hiểu ý đối phương đang nói gì, anh khẽ cười: “Có người muốn moi chuyện quá khứ của tôi?”

“Cũng khó nói.” Cố Hoài Chi châm một điếu thuốc, giọng lười biếng thả lỏng: “Nhưng tối qua trong thư phòng của ba tôi, tôi cũng thấy tài liệu rồi. Tuy chưa được phê chính thức, nhưng có lẽ tin tức sẽ rò rỉ trong hai hôm nay. Giới này biết đâu lại sắp có thêm một suất, nhà họ Hạ mấy năm nay rốt cuộc cũng sắp ngoi lên rồi.”

Tề Thịnh thì không mấy hứng thú, anh chỉ xoay nhẹ tràng hạt Phật đeo ở cổ tay, sắc mặt vẫn u tối lạnh lùng, không biểu cảm.

“Cậu lại cãi nhau với Thẩm Tự à?” Cố Hoài Chi cười nhạt.

Tề Thịnh khẽ nhíu mày, anh cũng bật cười nhẹ, khó nói rõ là mang tâm trạng gì: “Cô ấy đá tôi rồi.”

“Trước đây cô ấy chẳng phải đã nói muốn chia tay với cậu rồi sao? Giờ cậu mới phản ứng à?” Cố Hoài Chi nhướng mày, trên miệng phả ra một vòng khói thuốc, “Nhưng đúng là hiếm thật đấy, lần này cậu lại chịu buông tay cô ấy dễ dàng như vậy.”

“Buông tay?” Tề Thịnh khẽ cười khẩy, giọng trầm thấp đầy châm biếm.

Ngũ quan của anh chìm trong bóng đêm, đường nét rõ ràng, ánh mắt nặng nề u tối. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua những hoa văn Phạn ngữ trên tràng hạt Phật, cố hết sức đè nén sự bực bội và những ý nghĩ đen tối trong lòng. Giọng anh khàn khàn: “Đợi cô ấy tốt nghiệp rồi tính tiếp.”

Nếu ép thêm nữa, có khi cô ấy sẽ không chịu về nước.

Cố Hoài Chi khẽ cười nhạt mà không nói gì thêm, anh ta chỉ phất tay rồi bước về phía chiếc xe vừa dừng bên đường.

Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, đứng lặng trên bậc thềm một lúc rồi lạnh nhạt dặn dò trợ lý phía sau: “Cậu đi chào hỏi bên Hồng Phong một tiếng.”

Anh giữ giọng trầm ổn nói tiếp: “Những gì cần thu xếp thì thu xếp cho ổn thỏa, bảo người quan tâm chăm sóc cô ấy một chút, nhưng đừng làm lộ liễu quá. Tôi không muốn nghe ai bàn tán điều tiếng về cô ấy.”

Trợ lý đặc biệt giữ vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gần như chỉ mất một giây đã hiểu ngay ý anh muốn gì, liền đáp khẽ một tiếng: “Vâng.”

Nói cho cùng vẫn là chuyện của Thẩm Tự.

Anh ta thật không ngờ Tề Thịnh lại căn dặn kỹ đến vậy. Theo Tề Thịnh nhiều năm, anh ta đã quen với cách làm việc có quy củ, biết chừng mực, xưa nay chưa từng cần ông chủ phải bận tâm. Huống chi với địa vị như Tề Thịnh, đáng lý sẽ chẳng để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế.

Tối nay, cả không khí dường như cũng bị đóng băng, chậm rãi lưu chuyển trong lạnh giá.

Trợ lý đặc biệt không dám nhiều lời. Khi tài xế lái xe tới, anh ta nhanh chóng mở cửa xe cho Tề Thịnh, đợi anh lên xe rồi mới bắt đầu báo cáo một cách khuôn mẫu về lịch trình ngày mai cùng những tài liệu còn chưa xử lý xong trong hôm nay.

Trong xe đặt một chiếc lồng chim, nhốt con chim mà Tề Thịnh nuôi từ mấy tháng trước, vẫn chưa kịp chuyển xuống cốp xe.

“Nhân viên chăm sóc bên câu lạc bộ nói, dạo gần đây dù cho ăn thế nào thì nó cũng không chịu ăn, cứ hết lần này đến lần khác lao vào lồng,” trợ lý giải thích với anh, “Có lẽ là bị bệnh, tiện đường nên tôi mang theo định đưa đi khám.”

Chỗ nào bị bệnh chứ!

Nó chỉ muốn bay đi, cho dù có đập đầu đến máu me be bét, thân thể kiệt quệ hấp hối, thì cũng vẫn muốn thoát khỏi tay anh mà bay đi.

Tề Thịnh khẽ chạm vào chiếc lồng, ánh mắt dần trầm xuống.

“Anh có muốn mua thêm một con nữa về không?” Trợ lý nhìn thấy sắc mặt anh u ám, e ngại anh sẽ trách móc cấp dưới, liền nói, “Loài này vốn khó thuần, quen sống hoang dã nên thật sự không dễ nuôi. Có lẽ mua thêm một con làm bạn thì nó sẽ khá hơn.”

Dù quý hiếm nhưng cũng không phải loài sắp tuyệt chủng, không khó để tìm được một con đẹp hơn.

Tề Thịnh không đáp lời, ánh mắt vẫn dán vào chiếc lồng.

Chú chim màu xanh coban nhỏ bé giờ đã yếu ớt cuộn tròn lại, có thể là vì đói, cũng có thể là vì bị va đập.

Tề Thịnh hờ hững nhìn xuống, anh đặt chiếc lồng lên đùi và cố gắng cho nó ăn.

Nhưng chú chim nhỏ hoàn toàn không nghe lời, nó rung nhẹ đôi cánh, chậm rãi lùi lại phía sau, chẳng thèm quan tâm đến thức ăn.

Anh đặt thức ăn cạnh bên, nó lại bắt đầu vòng quay va đập vào lồng mới, liên tục đập mỏ có viền vàng vào thành lồng, đôi cánh cũng bị va đến nhăn nheo.

Tề Thịnh đột nhiên bật cười khẽ, “Đúng là có khí phách thật đấy.”

Không hiểu sao anh bỗng bắt đầu liên tưởng đến Thẩm Tự, cái thái độ lạnh lùng, cái dáng vẻ quay lưng bước đi không ngoảnh lại, hoàn toàn là một khí chất kiên cường và không chịu khuất phục.

Cả quãng đường im lặng trôi qua.

Xe dừng trước biệt thự Đàn Cung, người và chim mới chấm dứt trận tranh đấu nhàm chán.

Trợ lý đặc biệt mở cửa xe cho Tề Thịnh, định nhận lấy chiếc lồng trong tay anh thì thấy anh thờ ơ buông mắt xuống, nhẹ nhàng mở móc khóa của chiếc lồng.

Ông chủ định thả nó bay đi sao?

Trợ lý đặc biệt hơi ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi thêm gì.

Chú chim nhỏ tuyệt đẹp dường như cũng không tin nổi, nó dùng mỏ viền vàng nhẹ nhàng mổ lấy mổ để bộ lông của mình, rồi thận trọng thò đầu về phía cửa lồng. Cả người nó run run, đôi cánh xanh coban vỗ nhẹ hai lần, rồi bay ra khỏi lồng.

Tư thế yếu ớt tưởng chừng hấp hối trong khoảnh khắc ra khỏi lồng bỗng tan biến hết, nó như được hồi sinh trở lại.

Không hề có chút lưu luyến, nó bay thẳng đi mất.

Chương 24

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *