Chương 26
Phương Nhạc ngày hôm đó đi ngủ rất muộn, 5 giờ 45 phút sáng, đồng hồ báo thức trong phòng ngủ vang lên. Phương Nhạc đưa tay tắt chuông báo thức, vô tình chạm vào cuốn sách trên bàn đầu giường. “Bịch” một tiếng, cuốn sách đập xuống sàn gỗ, trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm, âm thanh lớn tựa như núi bị xé toạc.
Phương Nhạc từ trên giường ngồi dậy, vô thức nhìn về phía cửa nhỏ dẫn vào phòng ngủ bên kia, sau cánh cửa không có một chút âm thanh nào, dưới khe cửa cũng không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Phương Nhạc xoa xoa mặt, sau đó xuống giường, cúi người nhặt cuốn sách lên, đặt lại lên bàn đầu giường.
Thay quần áo xong, cậu đi xuống lầu, uống cốc nước rồi ra ngoài chạy bộ.
Những ngày phải đi học, Phương Nhạc thường chạy bộ nửa tiếng bắt đầu từ 6 giờ sáng, ngày nghỉ cậu ngủ nhiều hơn, và sẽ ra khỏi cửa trước 7 giờ 30. Thói quen này vẫn luôn duy trì bất kể trời mưa hay nắng, thời tiết tốt hay xấu.
Hiện tại là 6 giờ sáng, mặt trời cũng đã mọc, lúc Phương Nhạc đi xuống lầu, mặt trời đã bị che khuất một nửa, buổi sáng chưa có nhiều hoạt động nên bầu không khí rất trong lòng, ngay lúc này cậu nhìn thấy một người không nên xuất hiện vào thời gian này.
Trước toà nhà số 7 mà gia đình cậu ở có một quảng trường nhỏ, buổi tối, những người trung niên và người già thường nhảy quảng trường tại đây hoặc học có một số học sinh tiểu học sẽ chơi nhảy dây. Lúc này là sáu giờ sáng, có một ông chú khoảng năm mươi tuổi mặc võ phục, tay cầm một thanh kiếm bạc, trông như đang tập thể dục buổi sáng ở quảng trường.
Đối diện với chú là một người dì, bên cạnh chân dì có một xe nhỏ đẩy hàng hoá, chắc là đang đi chợ, nhân viên bảo vệ mặc đồng phục cộng đồng bên cạnh sững sờ không nói được gì, mọi người đều đứng xung quanh nghe hai người kia cãi nhau.
Người dì nói với giọng rất tức giận: “Tôi nói sai sao? Ở khu này có rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Sao mấy người có thể ích kỷ như vậy? có còn nhân phẩm hay không? Chính ông cũng luyện kiếm vào buổi sáng để rèn luyện sức khoẻ, nhưng sao có thể vô đạo đức không quan tâm đến thân thể của người khác chứ”
Ông chú kiêu ngạo nói: “Tôi cũng cố gắng giải thích với bà rồi, bà ở đây nói với tôi cũng không có tác dụng gì, oan có đầu nợ có chủ, bà nói với tôi, tôi đi nói với bọn họ, bọn họ sẽ nghe lời tôi sao?”
Người dì giận dữ nói: “Họ là công nhân của ông, họ không nghe lời ông thì nghe lời ai? Ồ, tôi biết rồi. Tôi đã mấy lần nhìn thấy ông hút thuốc trong thang máy. Ông và mấy người đó kẻ tám lạng người nửa cân, vậy mà bọn họ không nghe lời ông sao?”
Đại thúc không chịu thua: “Bà cũng thật là buồn cười. Nhìn xem ai mới là người không có nhân phẩm. Bây giờ bà đang tấn công cá nhân tôi sao. Bảo vệ, hãy làm chứng cho tôi. Tôi muốn tố cáo!”
Dì: “Ông không có mặt mũi sao, lại dám tố cáo trước?”
Hai bên hung hăng đẩy nhau, Phương Nhạc đi đến quảng trường nhỏ phía sau bậc thang của biển quảng cáo hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“A!” Trần Hề giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Phương Nhạc, cô hít sâu một hơi, nói với cậu: “Tôi đang xem bọn họ cãi nhau”
“…Ý tôi là, tại sao cậu lại ở dưới lầu vào lúc này?”
“Ồ,” Trần Hề phục hồi tinh thần trở lại: “Tôi chạy bộ buổi sáng.”
Thể chất của Trần Hề vốn không tốt, hồi cấp 2 cô luôn bị điểm thấp suýt trượt môn, giờ lên cấp 3 cô thậm chí còn không theo kịp các bạn trong nhóm, cô biết rất rõ bản thân mình phải thay đổi, nếu nền móng không vững chắc, vẻ ngoài dù đẹp đến đâu cũng vô dụng.
Phương Nhạc hỏi cô: “Cậu xuống lầu lúc mấy giờ?”
Trần Hề nói: “Sớm hơn cậu khoảng mười phút.” Cô tỉnh dậy lúc 5 giờ, đọc sách nửa giờ sau đó mới đi xuống lầu.
Phương Nguyệt dừng lại mấy giây mới nói: “Sao cậu không gọi tôi?”
“Tôi và cậu không được trùng thời gian” Trần Hề trầm tư suy nghĩ, “nếu không buổi sáng hai người chúng ta phải tranh nhau dùng nhà vệ sinh, thời gian quá gấp”
“……Phải không?”
“Ừm.”
Phương Nhạc nghiêng đầu, mím chặt khóe miệng. Bên cạnh là một bảng thông báo do tiểu khu đặt, trên đó đăng những thông báo về các hoạt động cộng đồng gần đây, Trần Hề tưởng cậu đang đọc thông báo nên cũng không quản cậu. Bên kia vẫn đang tranh cãi, Trần Hề quay đầu tiếp tục xem, Phương Nhạc ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Cậu chạy xong chưa?”
“Tôi mới chạy một vòng.”
“Còn chạy nữa không?”
Trần Hề thiếu tế bào vận động, cô mới chạy được nửa vòng, bụng dưới đã đau nhức, cô nghiến răng nghiến lợi cố gắng chạy hết một vòng, sau đó không dám chạy nữa. Tình cờ bên phía quảng trường nhỏ xảy ra cuộc tranh cãi, cô vừa xem vừa nghỉ ngơi. Trần Hề trả lời Phương Nhạc : “Tôi không chạy nữa, cậu chạy đi.”
Phương Nhạc cũng không vội chạy, liếc nhìn quảng trường trung tâm, hỏi: “Cậu xem rất lâu rồi?”
“Không phải,” Trần Hề có chút tiếc nuối nói, “Tôi tới muộn, không nghe được nguyên nhân bọn họ cãi nhau”
“Muốn biết nguyên nhân?”
Trần Hề nghe ra được giọng điệu của cậu, lên tiếng hỏi: “Cậu biết?”
Phương Nhạc nhẹ nhàng nói “Ừ”.
“Làm sao cậu biết?” Trần Hề tò mò.
“Hôm qua tôi ngủ muộn nên nghe thấy”
“Hôm qua? Tối qua cậu ra ngoài sao?”
“Không có”
“Vậy là chuyện gì?”
Phương Nhạc cười: “Nói sau đi, tôi chạy bộ trước.” Hiện tại đã là 6 giờ, nếu còn không chạy đến lúc đó sẽ muộn học.
Trần Hề không phải Phan Đại Châu, Phan Đại Châu tò mò chuyện gì đó sẽ lăn qua lăn lại, đến mức mất ngủ. Vốn dĩ Trần Hề cũng không quá quan tâm, nhưng Phương Nhạc để lại một câu như vậy, Trần Hề có chút buông không được.
Hai người chú và dì đang cãi nhau bị bảo vệ mời đi, Trần Hề không nghe được kết quả, chỉ có thể quay trở lại trên lầu. Bởi vì cô chỉ chạy một vòng không đổ mồ hôi, cũng không cần tắm rửa nên có rất nhiều thời gian, Trần Hề vào bếp làm nhanh bữa sáng, vừa ăn xong Phương Nhạc cũng chạy về.
Phương Nhạc muốn đi tắm trước, Trần Hề nói: “Bữa sáng tôi đã làm rồi, cậu có muốn ăn không?”
Phương Nhạc liếc mắt nhìn bàn ăn, trên bàn chỉ còn chiếc đĩa trống của Trần Hề.
Trần Hề nói: “Có cháo trắng, trứng gà và bánh bao. Tôi đang hâm nóng trong bếp, chờ chú Phương và chị Phương Mẫn ngủ dậy có thể ăn.”
“Tôi không có thời gian để ăn. Cậu giúp tôi gói vài chiếc bánh bao, tôi sẽ ăn trên đường”
“Được”
Trần Hề bỏ trứng gà và bánh bao vào túi, Phương Nhạc từ trong phòng tắm đi ra, cũng sắp đến giờ đón xe buýt.
Trần Hề đưa túi đồ ăn cho cậu, Phương Nhạc vừa đi vừa ăn, Trần Hề ở bên cạnh nghiêng đầu chờ đợi, Phương Nhạc liếc mắt nhìn cô, thấy đôi mắt cô sáng ngời, lúc này cậu mới nhớ ra.
Phương Nhạc mím môi, vừa ăn bữa sáng vừa nói: “Tôi nghe thấy tiếng cãi vã ở tầng dưới vào khoảng 11 giờ 30 đêm qua.”
Ở những tòa nhà dân cư cao tầng, tầng càng cao thì tiếng ồn vọng lên càng lớn, từ tầng 25 trở lên về cơ bản tương đối yên tĩnh. Nhưng đêm qua yên tĩnh, hai bên cãi vã đều ồn ào, nhà của Phương Nhạc ở tầng 28, cửa sổ phòng ngủ mở to, tiếng ồn ào như xuyên thấu tận trời.
Nguyên nhân là do người ở tầng 10 của tòa nhà này, người chú cãi nhau trước đó, ông ấy cũng có một căn nhà ở tầng 9 hiện đang được sửa sang. Tiểu khu quy định thời gian sửa chữa từ 8h sáng đến 5h chiều nhưng công nhân sửa chữa nhà ông tối qua làm đến tận 11h30.
“Không liên quan đến việc sửa chữa” Phương Nhạc nói, “Công nhân làm việc cho nhà chú ấy hút thuốc trong thang máy, bị dì ở tầng 16 bắt gặp, có lẽ dì ấy đã nhắc nhở bọn họ, hai bên giao lưu không tốt, dẫn đến cãi vã, sau đó nhân viên bảo vệ của tiểu khi gọi chủ nhà xuống xử lý, chính là hai người cãi nhau lúc sáng”
Phương Nhạc vốn không có hứng thú với việc xem náo nhiệt, đêm qua cậu không ngủ được, nghe thấy tiếng cãi vã, đang định đóng cửa sổ lại, nhưng ban đêm gió mát thổi nhẹ, cậu dựa vào cửa sổ đón gió một lúc và lắng nghe toàn bộ quá trình. .
Trần Hề cuối cùng cũng giải đáp được nghi hoặc của mình, cô hài lòng gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Phương Nhạc nhìn đến muốn cười, không khỏi nhớ đến lời ông chủ Phương nói trước đó.
“Hề Hề đứa nhỏ này rất đáng yêu, năm đó mới bao lớn chứ, nhưng rất thích ở trong nhà xưởng của chúng ta, cũng rất thích nghe người lớn nói chuyện. Cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt thú vị? Chỉ là vài chuyện lặt vặt. Nhưng con bé ngồi rất yên tĩnh, mỗi ngày đều thích thú lắng nghe, không bao giờ ngắt lời, khi mọi người tán gẫu mệt mỏi, con bé sẽ rót nước cho mọi người, sau đó dùng đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người, chờ mọi người nói tiếp. Tiểu quỷ này có phải rất buồn cười không, ở trong nhà xưởng cũng không cảm thấy chán nản”
Sau đó bà nội Phương thản nhiên nói thêm: “Con bé về nhà cũng chán, trong nhà cũng không có người cùng trò chuyện”
Khi Phương Nhạc nghĩ đến điều này, anh chợt nhận ra rằng sở thích trẻ con của Trần Hề có thể bắt nguồn từ việc cô lớn lên trong im lặng.
Phương Nhạc bước chân chậm lại, cậu nhìn Trần Hề, sau lưng lại truyền đến một tiếng hét: “Hai người các cậu còn đi bộ như vậy, xe buýt tới rồi, chạy mau!”
Là Phan Đại Châu, cậu ấy vừa xuất hiện, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng thay đổi, ồn ào náo nhiệt.
Trần Hề cũng nhìn thấy xe buýt sắp dừng lại, cô nói: “Chạy mau –“
Phương Nhạc miễn cưỡng chạy theo hai người.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, bận rộn cả buổi sáng, buổi trưa, câu lạc bộ Hán phục của trường biểu diễn điệu múa cổ điển trên bãi cỏ của sân điền kinh, mười hai nữ sinh mặc áo tay rộng, eo thon, vừa duyên dáng lại thanh lịch. Phan Đại Châu hưng phấn, lắc lắc cánh tay Phương Nhạc nói: “Người thứ ba xinh đẹp nhất, nhìn giống nữ minh tinh Loan Loan kia, không biết cậu ấy tên là gì…”
Quay người lại, cậu thấy Phương Nhạc căn bản không nhìn các cô gái đang múa, Phan Đại Châu nhìn theo hướng cậu, liền nhìn thấy Trần Hề đang chạy vòng vòng trên khán đài.
Trương Hiểu Hạ chịu trách nhiệm làm áp phích về kết quả của các môn thi đấu, cô muốn mọi người trong lớp viết một câu, số lượng từ không cần nhiều, trên dưới 20 từ là được. Trong lớp có bốn mươi tám người, Trần Hề đang giúp Trương Hiểu Hạ chạy đi chạy lại thu thập giấy viết của mọi người.
Phan Đại Châu ngơ ngác nhìn Phương Nhạc, cười he he.
Phương Nhạc nhẹ giọng nhìn cậu: “Cậu có bệnh à?”
“Cậu mới có bênh” Phan Đại Châu phản bác. Nói xong, nhìn vẻ mặt của Phương Nhạc, dường như không vui lắm, cậu nghĩ thầm, sáng sớm Phương Nhạc cùng Trần Hề nói chuyện không phải rất vui vẻ sao, cậu đi theo nửa đường thì thấy hai người kia vẫn tiếp tục nói chuyện, cậu cũng rất thức thời, không làm phiền bọn họ, sau đó nhìn thấy xe buýt sắp tới, cậu mới lớn tiếng chạy lên.
Hiện tại Phương Nhạc nhìn chằm chằm Trần Hề, không biết câu đang suy nghĩ cái gì.
Trái tim của chàng trai thực sự là một cây kim giữa biển, Phan Đại Châu phàn nàn trong lòng
Trần Hề thu thập một nửa số ghi chú và gửi Q|Q cho Trương Hiểu Hạ để báo cáo tiến độ công việc.
Trương Hiểu Hạ nhắn lại: “Cậu tới phòng học nhỏ cạnh bể bơi đi, tớ và Bạch Chỉ ở đây.”
Bể bơi nằm ở nhà thi đấu tầng hai, Trần Hề chưa tới đó bao giờ. Cô nhét những tờ giấy vào chiếc túi nhỏ, chạy băng qua sân điền kinh lên tầng hai của nhà thi đấu và chậm rãi tìm kiếm dọc hành lang. Khi đi ngang qua một lớp học, cô nghe thấy tiếng cãi vã từ trong lớp, giọng nói này rất quen thuộc.
Cửa phòng học lộ ra một khe hở rộng bằng ngón tay, Trần Hề vô tình nhìn thấy hai cô gái đứng bên trong, cô bước nhanh qua hành lang, tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được phòng học nhỏ mà Trương Hiểu Hạ đã nhắc tới.
Nhưng Trương Hiểu Hạ lại không đáng tin cậy, trong phòng học không có ai, chỉ để lại một đống giấy bút lộn xộn.
Trần Hề nhìn điện thoại di động của mình, mấy phút trước Trương Hiểu Hạ gửi tới: “Sao cậu vẫn chưa tới? Tớ và Bạch Chỉ đi siêu thị mua kem, hay cậu tới siêu thi trước đi”
Trần Hề hỏi: “Vậy các cậu còn đến bể bơi nữa không?”
Trương Hiểu Hạ: “Chúng tớ muốn ăn cái gì đó để bổ sung năng lượng, quá mệt rồi, cậu cũng qua đây đi, nhanh lên nhanh lên, chúng tớ chờ cậu”
Trần Hề đành phải quay lại con đường mình vừa đi qua, cô gặp một cô gái ôm đầu ngồi trên cầu thang khóc, Trần Hề nhất thời không kịp phản ứng, nhưng đối phương đã nhìn thấy cô.
“Vừa rồi cậu đều nghe được?” Phan Tiểu Hi hỏi với giọng nghẹn ngào.
Trần Hề kỳ thực chỉ nghe được một nửa câu——
Phan Tiểu Hi nói: “Cậu kéo tôi đến đây chỉ để nói điều này?”
Sau đó, một cô gái khác nói: “Cậu giả vờ làm gì đại tiểu tiểu thư, cậu chỉ là cùng mẹ tái hôn gả đến nhà họ Phan, năm lớp 5 cậu còn ăn trộm thước kẻ của tôi..…”
Trần Hề đi ngang qua nghe được câu này, cô vội vàng bỏ chạy, bây giờ Phan Tiểu Hi hỏi cô, cô khó có thể phủ nhận mình không nghe thấy gì.
Tuy nhiên, Phan Tiểu Hi đã tự nói với chính mình: “Nghe được cũng không sao, đó không phải là bí mật. Anh trai tôi có thể đã nói với cậu.”
Trần Hề vội vàng nói: “Không, Phan Đại Châu chưa từng nói bất kỳ chuyện gì với tôi”
“Ồ…” Phan Tiểu Hi khịt mũi.
Tình cờ trong túi của Trần Hề có một gói khăn giấy, hôm qua Bạch Chỉ mua trả lại cho cô, cô lấy ra đưa cho Phan Tiểu Hi.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Trần Hề nói xong muốn đi xuống lầu, vừa bước đi liền nghe thấy Phan Hiểu Hi lại nói: “Anh trai tôi từng nhắc đến cậu.”
…Trần Hề thu chân lại, cô im lặng lắng nghe.
Cái tên được Phan Đại Châu nhắc đến nhiều nhất trong nhà là Phương Nhạc, nhưng sau này lại trở thành Phương Nhạc và Trần Hề.
Anh ấy nói rằng cha mẹ của Trần Hề đều bị điếc, đồng thời anh ấy cũng nhắc nhở mọi người trong nhà, người điếc không phải người câm, đừng gọi nhầm.
Anh ấy nói rằng Trần Hề rất giỏi, cô ấy đã được nhận vào chương trình tuyển sinh cấp tỉnh của trường trung học cơ sở số 8. Trần Hề rất thú vị, tính tình cũng rất tốt, mỗi ngày đều cùng anh ấy nói mấy chuyện ngốc nghếch vui vẻ.
Phan Tiểu Hi cùng mẹ tái hôn với gia đình nhà họ Phan sau khi cô học lớp 6. Bây giờ mọi người nghe tên cô và nghĩ rằng cô là con ruột của nhà họ Phan. Trước kia tên của cô vẫn là Tiểu Hi, chỉ là cô mang họ Vương.
Phan Tiểu Hi cũng không nói nhiều “Tôi rất ghen tị với cậu. Tôi biết chuyện gia đình của cậu, tôi cũng biết cậu đang sống ở nhà người khác, nhưng tính cách của hai chúng ta lại không giống nhau”
Trưa ngày hôm qua, Phan Tiểu Hi nhìn thấy Trần Hề nói chuyện cười đùa với Phương Nhạc và Phan Đại Châu. Ngay cả chàng trai ở bàn bên cạnh tên Liêu Chí Thời cô ấy cũng có thể trò chuyện.
Hơn nữa cô còn do dự rất lâu không biết nên chào Trần Hề như thế nào, cô không thể sống như Trần Hề được.
Buổi trưa phòng tập thể dục yên tĩnh, hình như ở đây chỉ có hai người, Phan Tiểu Hi lau nước mắt, chân thành nói: “… Phương Nhạc cũng thích cùng cậu nói chuyện, tớ có thể thấy được, tớ rất hâm mộ tính cách này của cậu, tràn đầy năng lượng và toả nắng”
Trần Hề là một người giỏi lắng nghe. Cô nghe Phan Tiểu Hi phơi bày cảm xúc, và phát tiết những cảm xúc tiêu cực trong người.
Ngoài cửa sổ hành lang, ánh nắng chói chang chiếu xuống.
Trần Hề nghĩ, cô như ánh nắng mặt trời sao? Nhưng dưới ánh nắng mặt trời, không phải mỗi người đều có một bóng đen hay sao.