Chương 31
Phương Nhạc nói xong, lập tức mím chặt miệng lại, giống như vỏ sò, khó có thể cạy mở, cậu chỉ nhìn chằm chằm Trần Hề.
Thông thường, người lớn sẽ nói: “Không phải không cho con chơi game”, câu tiếp theo thường là “Nhưng phải học tập tốt trước đã”. Trần Hề nghĩ đến câu này, cũng không chờ cậu nói câu tiếp theo, cô liền nói :”Yên tâm đi —“
Còn chưa kịp nói xong thì một chiếc xe buýt đã chạy tới.
Trần Hề vừa rồi ngồi chờ xe buýt đã dùng điện thoại di động kiểm tra lộ trình, cô biết nên bắt xe buýt nào tới chỗ cậu của Phương Nhạc, cô nhìn chiếc xe buýt sắp dừng lại, nhắc nhở Phương Nhạc: “Xe buýt tới rồi, là chiếc xe này không sai chứ?”
Khóe miệng Phương Nhạc vẫn đang mím chặt, khi xe buýt dừng lại, ánh mắt Trần Hề lại nhìn về phía cậu, yết hầu của Phương Nhạc cuộn lại, cậu thấp giọng nói: “Không đi xe buýt nữa, chúng ta gọi taxi”
“Đi taxi? Không phải nói có hai tiếng sao? Bên chỗ cậu của cậu rất vội à?” Vì bà nội Phương luôn khuyến khích mọi người không nên tiêu tiền bừa bãi, những khoản không cần thiết sẽ không tiêu. Gọi taxi cũng nằm trong số đó, bình thường mọi người trong nhà đi xe taxi đều vì có chuyện gấp.
“Không phải” Cậu của anh bảo họ đến vào khoảng mười hai giờ, lúc này vẫn chưa đến mười một giờ. Nhưng xe buýt dừng lại đột ngột, Phương Nhạc sợ “Vết thương” của Trần Hề sẽ bị đụng trúng.
Anh cũng không nói nhiều, tình cờ có một chiếc taxi đỗ trước cửa bệnh viện, liền vẫy tay gọi taxi tới.
Hai người lên xe, Phương Nhạc báo địa chỉ nhà cậu của mình.
Cậu của Phương Nhạc tên là Lý Hải Long, ông và mẹ của Phương Nhạc, Lý Hải Bình là anh em ruột thịt. Hai người đều sinh ra ở nông thôn, mẹ Phương chỉ tốt nghiệp sơ trung, trong khi ông cậu Lý Hải Long là người duy nhất trong hai nhà Phương Lý tốt nghiệp đại học, đương nhiên ông cũng là luật sư duy nhất.
Công ty luật nơi Lý Hải Long làm việc cách bệnh viện hơn 30 phút lái xe, tòa nhà nơi công ty luật tọa lạc có dáng vẻ cũ kỹ, trên tường cạnh thang máy ở sảnh treo bảng chỉ số tầng. Trần Hề theo thói quen nhìn xung quanh để hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh, trong khi chờ thang máy, cô cẩn thận đọc bảng chỉ dẫn.
“Tới rồi” Phương Nhạc nhắc nhở cô.
Cửa thang máy mở ra, họ cùng một cô gái trẻ bước vào thang máy. Cô gái đầu tiên nhấn nút ở tầng sáu, trùng hợp là cùng tầng với công ty luật nơi Trần Hề và Phương Nhạc đến, hai người đứng sang một bên, cô gái liếc nhìn họ.
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu của cậu là vào dịp tết” Trần Hề không quen đeo băng gạc ở cằm, sợ máu lại chảy ra, khi nói chuyện cô mở miệng rất nhỏ, biểu cảm khuôn mặt hiện tại có hơi cứng ngắc.
“Tôi cũng đã lâu không gặp cậu ấy, bình thường cậu ấy khá bận”
Khi cả hai đang nói chuyện thì đã đến tầng sáu, cửa thang máy mở ra, ba người lần lượt đi ra ngoài. Họ và cô gái kia lại đi cùng nhau, cho đến khi đến cửa công ty luật Vân Hoa, cô gái liếc nhìn họ rồi bước vào cửa công ty luật trước.
Nhân viên ở quầy lễ tân của công ty luật nhìn thấy cô gái liền gọi “Này”, cô gái gật đầu rồi bước vào công ty luật, nhân viên ở quầy lễ tân cũng không ngăn cản cô ấy.
Phương Nhạc và Trần Hề cũng bước vào, họ giải thích mục đích của mình với nhân viên lễ tân, nhân viên lễ tân lên tiếng :” Ồ, em là cháu trai của luật sư Lý phải không, đi theo chị”
Không cần lễ tân dẫn đường, Lý Hải Long vừa lúc đang đứng ở khu văn phòng, trước mặt ông chính là cô gái trẻ vừa rồi.
Khi Lý Hải Long nhìn thấy Trần Hề và Phương Nhạc đến, ông nhanh chóng gọi họ qua: “Bạn đến đúng lúc, A Nhạc Hề Hề, đây chính là cô gái mà cậu đã nói với hai đứa qua điện thoại”
Cuộc điện thoại đó được Phương Nhạc chuyển tiếp đến Trần Hề , khi đó Trần Hề vừa mới tẩy xong nốt ruồi ở bệnh viện, Phương Nhạc nói trong điện thoại: “Có một cô gái hai mươi tuổi đến công ty của chú tôi muốn được tư vấn pháp luật, nhưng cô ấy là người khiếm thính, trình độ văn hoá cũng không cao. Cậu của tôi để cô ấy viết chữ, nhưng chữ viết của cô ấy cũng rất lộn xộn, không thể thành câu hoàn chỉnh. Bọn họ không có cách nào giao tiếp. Công ty luật cũng chưa từng tiếp xúc với khách hàng là người khiếm thính , nhất thời không biết tìm người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu ở đâu nên chú tôi nghĩ đến cậu, bọn họ nói rằng hai tiếng sau cô gái kia sẽ quay lại”
Trần Hề sờ sờ miếng băng gạc đang dán trên cằm, gật đầu nói: “Được.”
Hóa ra cô gái được đề cập đến chính là cô gái này.
Đột nhiên bên cạnh có người gọi: “Phương Nhạc.”
Phương Nhạc và Trần Hề nhìn theo âm thanh và thấy rằng đó là Liêu Chí Thời. Liêu Chí Thời cũng ngạc nhiên, nhướng mày đi về phía họ: “Sao các cậu lại ở đây?”
Phương Nhạc giới thiệu ngắn gọn: “Đây là cậu của tôi. Còn cậu, sao lại tới đây?”
“Tôi đến tìm anh họ cùng đi ăn trưa”
Công ty phần mềm của anh họ Liêu Chí Thời nằm cạnh công ty luật này, anh họ của cậu mới bắt đầu kinh doanh riêng và cần được tư vấn về các vấn đề pháp lý, tình cờ luật sư của công ty luật lại là bạn của anh họ cậu. Anh họ phải qua đó một chuyến, Liêu Chí Thời đến tìm anh họ ăn cơm trưa, anh họ thấy cậu không có việc gì, liền đưa cậu đi cùng.
Lúc này, anh họ cậu đang trò chuyện với một người bạn luật sư trong văn phòng, Liêu Chí Thời không có hứng thú ngồi nghe, cậu đi ra ngoài, trùng hợp liền gặp Phương Nhạc và Trần Hề.
“Cằm cậu ấy bị sao vậy?” Liêu Chí Thời hỏi Phương Nhạc.
“Có một vết thương nhỏ”
“Băng bó như vậy, xem ra vết thương cũng không nhỏ”
Phương Nhạc cười cười, cũng không nói đây chỉ là một vết thương nhỏ.
Trần Hề đang nói chuyện với cô gái.
Lý Hải Long để Trần Hề phiên dịch, Trần Hề hỏi cô gái tới đây muốn tư vấn chuyện gì?
Sau khi cô gái làm vài kí hiệu tay, Trần Hề lại tiếp lời: “Chị ấy nói muốn tư vấn về vấn đề nợ tiền lương.”
Cô gái buổi sáng mới đến đây, chỉ có thể viết mấy chữ lộn xộn trên giấy, không ai có thể hiểu được, bây giờ Trần Hề ở đây, Lý Hải Long rốt cuộc cũng hiểu ra: “Vậy để cô ấy cùng cậu đến văn phòng nói chuyện” .”
Trần Hề bảo cô gái đi văn phòng, cô gái lắc đầu, mọi người đều có thể hiểu được cô đang cự tuyệt.
Lý Hải Long nói: “Tới văn phòng từ từ nói.”
Cô gái vẫn không đồng ý, vì vậy Lý Hải Long hỏi Trần Hề: “Cô ấy không đồng ý nói chuyện sao? Đây là ý gì vậy, cháu giúp cậu hỏi một chút”
Trần Hề hỏi cô gái, vừa nhìn động tác của cô ấy, vừa phiên dịch: “Chị ấy nói chị ấy không muốn đến văn phòng. Chị ấy sợ…” Trần Hề sửng sốt một lúc, sau đó cân nhắc dịch lại, “Chị ấy sợ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì cơ?”
Chị gái ấy vốn muốn nói, chị ấy sợ người khác kéo chị ấy lên giường, Trần Hi nghĩ nghĩ rồi nói: “Ở một mình sẽ gặp nguy hiểm.”
Giờ nghỉ trưa của công ty luật đang đến gần, trong văn phòng vẫn còn vài nhân viên, có người tỏ ra không vui.
“Ý gì vậy? Cô ấy xem văn phòng của chúng ta là nơi nào chứ?”
“Luật sư tư vấn phải trả phí, luật sư Lý cũng không quan tâm đến tiền phí mà cô ấy trả, chúng ta cũng đủ kiên nhẫn như vậy, lời này của cô ấy là đang xúc phạm ai vậy?”
Trần Hề nghe được có mấy người bất mãn, cô bình tĩnh nói: “Mọi người có thể kiên nhẫn một chút được không, muốn biết chị ấy có ý gì, cũng phải chờ chị ấy nói xong chứ”
Mấy người trong văn phòng đều sửng sốt, nhìn về phía Trần Hề, cô rõ ràng vẫn là một cô gái nhỏ, dáng vẻ lại mềm mại, tất cả trở nên im lặng.
Phương Nhạc và Liêu Chí Thời cũng im lặng nhìn cô.
Lý Hải Long suy nghĩ một chút, kêu Trần Hề và cô gái kia ngồi xuống: “Nói chuyện ở đây cũng được” nói xong ông lại nhìn những người xung quanh “Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi, vừa rồi không phải kêu đói sao?”
Nhân viên lần lượt rời đi, Trần Hề cùng cô gái tìm ghế ngồi xuống, Phương Nhạc cũng tìm được chỗ ngồi, Liêu Chí Thời trở nên có hứng thú, đứng sang một bên cũng không rời đi.
Cô gái này tên Đổng San San, năm nay hai mươi tuổi, Trần Hề nhìn động tác của đối phương, chậm rãi phiên dịch: “Cô ấy đã làm việc cho ông chủ của mình được ba năm, lúc đầu mỗi lần đều được phát 150 tệ, sau đó việc kinh doanh không tốt, mỗi lần phát lương chỉ còn 100 tệ, hồi tháng 4, ông chủ còn nợ cô ấy một tháng lương, cô muốn biết làm cách nào để ông chủ trả lại số tiền ”.
Lý Hải Long cau mày: “Cô ấy làm nghề gì? cái gì mà mỗi lần 150 tệ, mỗi lần là ý gì. Ý của cô ấy là lương một ngày sao?”
Trần Hề không chắc chắn lắm: “Có lẽ là cháu hiểu sai”
Lý Hải Long hiểu lầm: “Vậy cháu nói cô ấy làm lại động tác”
“Không phải” Trần Hề giải thích với ông “Ngôn ngữ ký hiệu cũng được chia thành ngôn ngữ ký hiệu tiếng phổ thông và ngôn ngữ ký hiệu tự nhiên. Giống như cách chúng ta nói chuyện, cũng có tiếng phổ thông và tiếng địa phương”
Đây là lẽ bình thường đối với những người khiếm thính, nhưng sẽ là khó khăn đối với người bình thường.
Lý Hải Long cũng là lần đầu tiên biết được điểm này, hắn hỏi: “Ý của cháu là cô ấy đang nói tiếng địa phương với cháu sao? Vậy cháu có thể hiểu được không?”
Trần Hề nói: “Để cháu hỏi cụ thể một chút”
Vì thế Trần Hề hỏi Đổng San San, hỏi cô ấy làm nghề gì, một trăm tệ một lần có ý nghĩa gì? Tiền lương một ngày là 100 tệ sao?
Đổng San San làm động tác kí hiệu trên tay, trên mặt cô ấy có nhiều biểu cảm khác nhau. Trần Hi giật mình, động tác tay trên không trung cũng ngừng lại.
Lý Hải Long hỏi cô: “Sao thế?”
“Để cháu hỏi lại.” Trần Hề nhẹ giọng nói, sau đó lại giơ tay lên, lần này cô thực hiện động tác lưu loát
Trần Hề hỏi cô, chúng ta đến văn phòng nói chuyện được không?
Đổng San San rất cảnh giác, vì sao phải đến văn phòng? Tôi đã nói là cô muốn nói chuyện ở đây.
Trần Hề nói, điều này liên quan đến việc riêng tư của chị, vì vậy chúng ta cần có không gian riêng tư để trò chuyện.
Đổng San San bướng bỉnh, biểu tình cường điệu, càng nhiều người biết càng tốt, cô ấy muốn nói chuyện ở chỗ đông người, sao những người khác đều bỏ đi? Mọi người định lừa tôi à?
Trần Hề thấy Đổng San San bài trừ không gian riêng tư, chỉ ở nơi đông người mới cảm thấy an toàn, hơn nữa, cô không có khái niệm về riêng tư, nói cách khác, mặc dù đến công ty luật tư vấn vấn đề pháp lý, nhưng ngay cả kiến thức luật pháp cơ bản cô ấy cũng không có.
Trần Hề hít sâu một hơi, dưới sự thúc giục của Lý Hải Long, cô chỉ nói “Xin chờ một lát”, sau đó không nói nữa, nghiêm túc tiếp tục cuộc trò chuyện với Đổng San San.
Đây là biểu cảm mà Phương Nhạc chưa từng thấy trước đây, sự hoạt bát và vui tươi thường ngày của Trần Hề, đôi lúc cô hơi ngốc nghếch, cũng sẽ cùng mọi người nói đùa, mà biểu cảm hiện tại của cô có chút nghiệm trọng, lạnh lùng, từng hơi thở không ổn định.
Hai cô gái đối mặt nhau, nói bằng thứ ngôn ngữ mà không ai có thể hiểu được, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, Trần Hề mới nói với Lý Hải Long: “Chúng ta đến phòng của cậu nói chuyện được không ạ?”
Lý Hải Long dừng một chút, “Được, đi theo cậu. A Nhạc, ở đây chờ cậu một lát”
Hai người đơn độc đi vào văn phòng, lúc này các nhân viên ăn xong lần lượt quay lại, một lúc sau, cửa văn phòng mở ra, Trần Hề và Đổng Sơn Sơn làm kí hiệu một hồi rồi mới dẫn Đổng San San đến văn phòng luật sư Lý. Cửa phòng làm việc không đóng, cho dù người bên ngoài đi vào cũng không nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
Anh họ của Liêu Chí Thời sau khi trò chuyện với người bạn luật sư của anh ấy thì bước ra ngoài, Liêu Chí Thời vỗ vai Phương Nhạc và nói: “Tôi đi trước.”
Phương Nhạc: “Được, tạm biệt.”
Phương Nhạc đợi rất lâu, lúc cậu và Trần Hề rời khỏi công ty luật thì đã hơn ba giờ chiều.
Trần Hề rời khỏi tòa nhà, dường như không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời đột ngột, cô đưa tay lên chặn lại và nheo mắt.
Vẻ mặt của cô lúc này rất thờ ơ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dị thường, một đường xuống lầu không nói một lời.
Phương Nhạc cũng không hỏi chuyện vừa rồi, cậu chỉ nói với cô: “Vết thương thế nào rồi?”
“Hmm? Cái gì như thế nào?”
“Vết thương, vừa rồi khuôn mặt cậu biểu cảm lớn như vậy, có phải lại chảy máu không?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề theo bản năng sờ sờ cằm, tựa như đang tán gẫu nói với Phương Nhạc: “Vừa rồi bộ dáng của tôi có phải rất khoa trương không?”
Phương Nhạc nói: “Có một chút.”
“Không có cách nào, ngôn ngữ ký hiệu phải phù hợp với cách diễn đạt để diễn đạt ý nghĩa chính xác.”
Phương Nhạc không hiểu điều này.
Trần Hề đã đưa ra một ví dụ tương tự cho cậu, “Ví dụ, nếu tôi nói từ “ăn ngon”, ý nghĩa sẽ khác nhau tùy theo giọng điệu của người nói. Có thể là ” ồ ăn ngon thật” hoặc là câu hỏi ” ăn ngon không?”
Giọng điệu của cô rất sôi nổi, Phương Nhạc mỉm cười nhìn cô.
Trần Hề tiếp tục nói: “Nhưng ngôn ngữ kí hiệu chỉ biểu đạt hai chữ ” ăn ngon” nên phải dùng biểu cảm gương mặt để thể hiện”
Phương Nhạc nói: “Tôi hiểu”
Trần Hi: “Ngôn ngữ ký hiệu cũng có nhiều điều thú vị, cậu muốn nghe không?”
“Tôi muốn nghe,” Phương Nhạc nói, “Nhưng trước hết hãy xem vết thương trên mặt cậu đã.”
“Không có gương, tôi không thể nhìn thấy.”
“Để tôi xem.”
“Ồ.”
Trần Hề xé băng dính ra, cô không biết bác sĩ làm cách nào mà dán được, dán nửa buổi chiều, băng dính dường như đã cắm rễ vào mặt cô, cô chậm rãi bóc từng chút một
“Để tôi?” Phương Nhạc hỏi.
“Ồ.” Trần Hề buông tay xuống, hơi ngẩng đầu lên.
Phương Nhạc dơ tay thay cô tháo miếng băng.
Khu vực này là phố cổ, bên cạnh tòa nhà có rất nhiều quán ăn vặt, hoàn cảnh xung quanh khá loạn, lúc này không có ai ăn uống, trên đường có ô tô và người đi bộ qua lại, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống và công việc của riêng mình.
“Cậu có biết Helen Adams Keller không?” Trần Hề hỏi.
“Nếu như cho tôi ba ngày được nhìn thấy ánh sáng” Phương Nhạc nói.
“Đúng vậy,” Trần Hề nói, “Bà ấy từ nhỏ đã không có thị giác và thính giác, nhưng bà ấy đã trở thành một nhà văn nổi tiếng thế giới. Tôi đã đọc cuốn tự truyện của bà ấy, thật khó tưởng tượng bà ấy đã có bao nhiêu kiên trì. Điều duy nhất có thể chắc chắn là bà ấy có một gia đình tốt, điều đó giúp bà ấy có cơ hội tìm hiểu thế giới một cách trọn vẹn nhất”
Miếng gạc bị xé ra, trên cằm Trần Hề có một chấm đỏ nhỏ nhưng không hề chảy máu.
“Bởi vì nhiều người điếc không thể nghe được nên thông tin họ có được rất hạn chế. Họ thậm chí có thể thiếu một số kiến thức cơ bản thông thường.”
Lấy ba Trần làm ví dụ, ông không hề có ý thức đề phòng người khác, ông cũng không biết phải thận trọng khi kí bất kỳ giấy tờ nào, khi bị lừa tiền ông rất hoảng loạn, cũng không biết tìm tới sự giúp đỡ của pháp luật, chỉ nghĩ đến việc nếu không trả được tiền thì phải làm sao.
Nhưng có những người tìm đến sự giúp đỡ của pháp luật, ngay cả những điều luật cơ bản nhất cũng không hiểu được.
Đổng San San nói với Trần Hề, công việc của cô ấy là ngủ với đàn ông, ba năm trước, ông chủ của cô ấy đã đề nghị trả 150 nhân dân tệ cho mỗi lần ngủ.
Trần Hề hỏi cô, có biết đây là mại dâm không?
Đổng San San hỏi, mại dâm là gì?
Trần Hề nói, cô có biết ngủ với người khác là phạm pháp không?
Đổng San San hỏi, tại sao tôi ngủ với người khác là phạm pháp? Đây là công việc của tôi, tôi là người lao động, ai ngủ mà không trả tiền cho tôi mới vi phạm pháp luật, trước đây có một người đàn ông vào phòng cô ấy, sau khi ngủ xong cũng không trả tiền.
Đổng San San năm nay hai mươi tuổi, ba năm trước cô ấy mới mười bảy tuổi.
Trần Hề nghĩ, cô cũng sắp 17 tuổi rồi.
Cô sống trong nhà thuê từ khi còn nhỏ, cô luôn cho rằng mình đã nhìn thấy rất nhiều điều ác và nếm trải sự ấm áp cũng như lạnh lẽo của thế giới này, nhưng hóa ra cô thực sự chỉ nhìn thấy một góc của thế giới. .
Khi Đổng San San nói những lời này với cô, cơ thể Trần Hề trở nên lạnh lẽo, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, cô khó có thể miêu tả chính xác cảm xúc của mình.
Cho đến bây giờ, cô bước ra khỏi tòa nhà, đứng dưới ánh nắng, nhìn thấy dòng người hối hả đi lại.
Phương Nhạc giúp cô xé băng gạc, chăm chú nhìn vào mắt cô, yên lặng nghe cô nói năng lộn xộn.
Trần Hề cũng nhìn vào mắt cậu, im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Tôi không thể giải thích được tại sao, vừa rồi tôi có chút sợ hãi.”
Phương Nhạc cũng chưa hỏi Đổng San San đã nói gì với cô, Trần Hề luôn có suy nghĩ của riêng mình.
Phương Nhạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghe giọng nói sợ hãi của cô, lại nghĩ đến khuôn mặt chính trực và kiêu ngạo trước đó của cô.
Cậu nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một góc nội tâm khác của Trần Hề.
Những ngón tay của Phương Nhạc vẫn dính miếng băng gạc, nhưng cậu không để ý đến nó. Cậu mở rộng cánh tay, nhẹ nhàng kéo người vào lòng, Trần Hề áp má cô vào ngực cậu, giống như khi cô kéo lấy dây đeo cặp sách của cậu trên xe buýt, hay như khi cô kéo lấy góc tay áo cậu dưới tán ô, lần này cô cũng nắm lấy góc áo thun của cậu