Chương 68
Khi Phương Nhạc đẩy người vào trong, lòng bàn tay bị một tấm màn ngăn cách, dưới tay không có sự đụng chạm dị thường, sau khi xông vào phòng thay đồ, anh nhìn thấy Trần Hề dùng tay trái nắm lấy vạt váy dài đến ngực. Áo ngoài chưa mặc, lộ ra bờ vai trần trắng mịn
Trần Hề hít một hơi, kìm nén tiếng kêu suýt bật ra khỏi cổ họng, nghi hoặc nhìn chằm chằm Phương Nhạc, Phương Nhạc cũng bối rối, quay lưng lại nói: “Anh ra ngoài trước.”
Nhìn thấy anh sắp vén rèm lên, Trần Hề tóm lấy anh: “Chờ một chút, bên ngoài có người!”
Lúc Phương Nhạc vừa đẩy cô, đúng lúc anh bắt được một khoảng trống, khu vực trước phòng thay đồ không có ai, lúc này lại có người đi lại, giọng nói nam nữ liên tục vang lên.
Phương Nhạc đối mặt với rèm cửa, nói: “Em mặc quần áo vào trước”
“Mặc như thế nào?” Mùa hè cô không có áo khoác, Trần Hề không có khả năng quay lưng về phía Phương Nhạc mà lại mặc quần áo vào, cô không biết mặc Hán phục như thế nào, cô thực sự không biết mặc như thế nào, váy đã mặc xong, nhưng áo thân trên cô đã nghiên cứu nửa ngày vẫn không biết làm sao để cố định váy trên cơ thể, hơn nữa nó phải kết hợp với trang phục phía trên, nên cô chỉ có thể cố gắng kéo góc váy và tìm nhân viên hỗ trợ.
Trần Hề nói: “Hiện tại anh đã biết đây là phòng thay đồ nữ rồi? Vừa rồi xông vào vì sao không nghĩ tới?”
“Làm sao anh biết em mới mặc một nửa?” Phương Nhạc cau mày:” Chỉ mặc một nửa mà em dám kéo rèm lên?”
Trần Hề phản bác: “Em không kéo rèm lên, em trốn phía sau rèm, chỉ lộ khuôn mặt, anh không thấy sao?”
Phương Nhạc tự tin nói: “Anh không nhìn thấy.”
Nghe giọng điệu của anh, rõ ràng có gì đó không đúng, Trần Hề nghi ngờ nhìn bóng lưng anh. Cô không còn cách nào khác ngoài quấn chiếc váy dài ngang ngực như một chiếc khăn tắm, kéo áo khoác qua rồi nhanh chóng mặc vào.
Trên thực tế, Trần Hề không cảm thấy váy dài ngang ngực là hở hang, cô lộ liễu hơn nhiều khi mặc áo phông ngắn và quần short denim, váy dài đến mắt cá chân và chỉ hở vai. Nhưng hiện tại váy không thể cố định được, hiện trạng có chút xấu hổ, Trần Hề loạn thất bát đạo một lát, mới nói :” Anh quay lại đi”
Cô vốn tưởng rằng Phương Nhạc sẽ cự tuyệt, dù sao cũng là phi lễ chớ nhìn, Trần Hề cũng chuẩn bị thêm mấy câu dự định nói, nhưng Phương Nhạc không nói hai lời, anh đưa tay buộc chặt dải rèm cửa, sau đó quay lại công khai đối mặt với cô.
Phương Nhạc không theo lẽ thường, Trần Hề cảm giác được hiện thực có chút nghiêm trọng, cô hỏi: “Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Phương Nhạc nhìn bộ trang phục chưa mặc đúng cách trên người cô, nói: “Không có việc gì, em ở bên ngoài không cho anh cùng em nói chuyện, vậy thì chúng ta ở trong này nói chuyện đi.”
“Em không cho anh cùng em nói chuyện…” Trần Hề cảm thấy có gì đó không đúng, “Anh tức giận sao? Anh tức giận chuyện gì? Em khi nào không cho anh cùng em nói chuyện? Em chỉ không cần anh giúp em cầm ô, theo tình huống thông thường, anh không nên cầm ô giúp con gái trong trường hợp như vậy”
“Sao lại em phải tránh né nhiều như vậy? Em không cảm thấy em càng tránh né như vậy càng khiến người khác cảm thấy nghi ngờ sao”
“Em không cảm thấy” Trần Hề cảm thấy biểu hiện của mình vẫn ổn. Cô và Phương Nhạc trong suốt quá trình hôm nay vẫn giao tiếp bình thường. Họ hòa hợp với nhau như những người bạn bình thường. Tuy nhiên, cô vẫn chưa có kinh nghiệm, không khỏi cảm thấy lo lắng nên hành động có hơi cứng ngắc, Trần Hi tự hỏi, tự mình trả lời: “Em làm lộ bí mật sao? Không có mà”
Phương Nhạc thản nhiên nói: “Có lộ bị mật cũng không phải là anh, là Liêu Chí Thời đi”
“Anh có ý gì?”
“Anh che ô cho em, thì em coi anh là kẻ thù cần xa lánh. Liêu Chí Thời suốt dọc đường chụp ảnh cho em, thì em không bài xích, em sợ người khác nghi ngờ anh, vậy tại sao không sợ người khác nghi ngờ Liêu Chí Thời”
“Dọc đường cậu ấy chụp ảnh cho em khi nào chứ? Không phải, chuyện chụp ảnh và cầm ô là cùng một chuyện sao? Hơn nữa tại sao em phải sợ người khác nghi ngờ Liêu Chí Thời? Em và cậu ấy có quan hệ gì chứ? Anh cầm ô, em cảm thấy lo lắng, bởi vì anh là bạn trai của em, nếu em không cảm thấy lo lắng vì anh thì vì ai chứ? Em cũng không muốn lo lắng như vậy” Tuy rằng có chút khó tin, nhưng giọng điệu của Phương Nhạc khi nhắc đến Liêu Chí Thời khá kì lạ, Trần Hề hỏi thẳng: “Vậy bây giờ anh đang tức giận hay đang ghen?”
Phương Nhạc không ngờ Trần Hề sẽ nói nhiều như vậy, “Em và cậu ấy có quan hệ gì chứ?”, “Em cảm thấy lo lắng khi anh giúp em cầm ô vì anh là bạn trai của em”, Phương Nhạc cảm thấy Trần Hề vừa đưa cho anh vài viên kẹo bọc đường, anh liền hết tức giận.
Phương Nhạc cũng không quên ý định ban đầu của mình, anh nói: “Tức giận với ghen có gì khác nhau sao?”
Sự khác biệt là rất lớn, Trần Hề cho rằng nếu anh ghen thì hoàn toàn không có đạo lý, Liêu Chí Thời và cô cũng không có chuyện gì, nhưng nếu anh tức giận …
Trần Hề vừa suy nghĩ về hành động của mình ngày hôm nay, vừa tiến lại gần Phương Nhạc.
Bọn họ đồng ý giữ kín mối quan hệ, đây là Phương Nhạc thỏa hiệp với cô, Trần Hề cũng không cảm thấy bởi vì lời thoả hiệp này mà cô không cần sợ hãi, mọi chuyện sẽ như cũ. Phương Nhạc không vui, Trần Hề phải xử lý một cách thích hợp, nếu không sẽ bất công với Phương Nhạc
Trần Hề dựa vào người anh, hôn lên môi anh, cô hôn không đúng góc độ, chỉ hôn môi dưới của anh. Trần Hề nắm lấy góc áo của Phương Nhạc, hỏi: “Làm sao mới khiến anh hết tức giận?”
Nụ hôn chủ động của Trần Hề có chút ngoài ý muốn, môi của Phương Nhạc tê dại, nhất thời không có phản ứng.
“…Anh muốn gì cũng được sao?” Phương Nhạc hỏi.
“Cũng không phải” Trần Hề nói, “Nhưng chúng ta có thể thương lượng một chút, anh nói.”
Phương Nhạc tức giận đến mức bật cười: “Em rất có nguyên tắc.”
“Em không nghĩ anh sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, vì vậy lúc này không cần tuân thủ nguyên tắc, anh nói đi”
Phương Nhạc bị thuyết phục: “Em thật là giỏi dụ dỗ người khác.”
Trần Hề ngây thơ hỏi: “Vậy anh hết giận rồi?”
“…Chưa!” Phương Nhạc cũng phục bản thân mình, hai tay anh vẫn luôn buông thõng ở hai bên chân, lúc Trần Hề hôn anh, anh không hề động đậy mà đứng bất động như núi, lúc này cuối cùng cũng dơ tay lên, ép Trần Hề về góc tường, Trần Hề nằm trọn trong vòng tay anh.
Toàn bộ không gian trở nên ngột ngạt, căn phòng nhỏ càng ngột ngạt hơn, Trần Hề buộc tóc đuôi ngựa thấp, trong lúc hỗn loạn, những lọn tóc nhỏ ướt đẫm dính vào cổ khiến cô trông có chút lười biếng.
Phương Nhạc cụp mắt nhìn chằm chằm người nọ, yết hầu hơi lăn nhẹ, trong lòng không khỏi thở dài, lại bắt đầu một nụ hôn đủ tiêu chuẩn, trước tiên anh hôn lấy cánh môi cô, sau đó cậy mở hàm răng, môi lưỡi quấn quýt.
Trong phòng thay đồ không có cách âm, bên ngoài mọi người đi đi lại lại, những nụ hôn lộn xộn và tiếng thở của họ lẫn vào nhau nhưng cũng không bị chú ý.
Trần Hề nóng đến không thở được, Phương Nhạc chủ động hôn, cô ở thế bất lợi, Trần Hề trong lòng có chút tranh đua, nhẹ giọng nói :” Điểm thi đại học của anh thấp hơn em, nhưng chuyện này ngược lại học hỏi rất nhanh
”
Phương Nhạc cười hắc hắc, cắn cánh môi của người kia, nhỏ giọng nó: “Em có biết không, em ngay cả quần áo cũng không biết mặc?”
“Hán phục sao?” Trần Hề nói, “Em biết, vì vậy nên em mới nhờ nhân viên giúp đỡ.”
“Em mặc sai thứ tự,” Phương Nhạc nói với cô, “mặc áo lót trước, sau đó mặc váy.”
“A, chẳng trách, em cảm thấy chiếc áo này kỳ quái như vậy, căn bản không thích hợp mặc ra ngoài.” Trần Hề đột nhiên ý thức được.
Phương Nhạc vén mái tóc của cô ra sau tai, cái nóng như thiêu đốt trong không khí dần dần dịu xuống, anh cảm thấy mình không thể ở trong đây được nữa, Phương Nhạc kéo rèm, nhìn ra ngoài một chút, sau đó lại quay đầu nhìn Trần Hề anh vẫn nói ra điều mình muốn nói trước, “A Khải và những người khác cứ nói về việc em vẫn còn độc thân, còn Phan Đại Châu trong miệng đều là Trương Hiểu Hạ, anh muốn đổi chỗ với Liêu Chí Thời nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, anh biết trước đó chúng ta đã thảo luận với nhau rồi, nhưng tình huống hôm nay thật sự không được”
Trần Hề đi tới nắm lấy tay Phương Nhạc, Phương Nhạc bị cô kéo lại, anh dùng tay trái nắm lấy bốn ngón tay của cô, xoa xoa ngón tay cái, nói: “Chờ một chút trở về, chúng ta lại cùng nhau trò chuyện, được không?”
“Được!” Trần Hề gật đầu.
Phương Nhạc lại hôn tay cô, tìm đúng thời điểm và rời khỏi phòng thay đồ.
Phương Nhạc hôm nay cảm thấy mình có chút choáng váng, thật sự xông vào phòng thay đồ nữ, loại hành vi mất kiểm soát này không thể giải thích được, anh không thể đổ hết nguyên nhân hành vi của mình cho Liêu Chí Thời, mặc dù Liêu Chí Thời cũng góp phần khiến cơn giận của anh bùng nổ.
Trước đó, sau khi Liêu Chí Thời chụp ảnh Trần Hề, xung quanh không có ai cả.
Cánh rừng phía trước trải dài ngút tầm mắt, phía sau là vườn hoa khóa kín, Liêu Chí Thời đang tựa vào một mỏm đá, Phương Nhạc đến gần và hỏi anh: “Có vui không?”
Liêu Chí Thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, lại cúi đầu nhìn vào camera nói: “Vui lắm.”
Phương Nhạc đưa tay ra: “Để tôi xem xem.”
Liêu Chí Thời đưa máy ảnh cho anh, Phương Nhạc mở xem những bức ảnh bên trong và phát hiện ra rất nhiều bức ảnh có sự xuất hiện của Trần Hề, trong đình, bên hồ, trước hòn non bộ và trên cửa sổ gác mái, Trần Hề đi xung quanh để chụp ảnh, Phương Nhạc mở xem hết một lượt, hỏi: “Đều là cậu chụp?”
Liêu Chí Thời nói: “Đương nhiên, tôi chụp ảnh như thế nào?”
Phương Nhạc hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hả?” Liễu Chí Thời hỏi: “Có ý gì?”
“Đừng tập Thái Cực Quyền,” Phương Nhạc cầm máy ảnh nhìn cậu ta, “Nói cho tôi biết, cậu muốn làm gì? Cậu quá nhàn rỗi muốn tìm chuyện thú vị, hay là muốn làm chuyện khác?”
Liêu Chí Thời cười và nói: “Nếu tôi nói tôi muốn làm chuyện khác thì sao?”
Phương Nhạc: “Vậy thì mau chóng bỏ cuộc đi, không có cơ hội đâu.”
“Ha ha ha,” Liêu Chí Thời vui vẻ, “Cậu nói như vậy, có phải là quản hơi nhiều hay không? Cậu và Trần Hề có quan hệ gì chứ?”
Phương Nhạc muốn công khai, nhưng nghĩ đến chuyện đã hứa với Trần Hề nên phải giữ lời, Phương Nhạc nói: “Không liên quan gì đến cậu.”
Liêu Chí Thời nhanh chóng trả lời: “Vậy thì việc tôi muốn làm cũng không liên quan đến cậu. Được rồi, cậu có biết tôi đã nhìn thấu cậu từ khi nào không? Đó là năm cuối sơ trung đi, lúc cậu dẫn Trần Hề đến bến xe buýt. Cậu có nhớ hay không, khi đó tôi muốn nói với Trần Hề mấy câu, kết quả bị cậu chặn lại”
Phương Nhạc nhớ tới: “Cậu nghĩ nhiều rồi” Làm gì sớm như vậy.
“Đừng phủ nhận,” Liêu Chí Thời nói, “Cậu có biết hành vi của mình có ý nghĩa gì không? Cậu không để tôi nói chuyện nhiều hơn với cô ấy, điều đó có nghĩa là cậu có ham muốn chiếm hữu với cô ấy. Cậu bắt đầu mối tình của mình cũng khá sớm đấy”
Xa xa trên đại lộ, Phan Đại Châu chỉ vào một cái đại thụ, Trần Hề cùng Trương Hiểu Hạ đứng dưới gốc cây nhìn lên, từ xa, bóng hình của Trần Hề khá nhỏ, nhưng Phương Nhạc lại có thể hình dung ra toàn bộ thân thể của cô trong đầu.
Khi đó, Trần Hề vẫn còn gầy và nhỏ, cô đến nhà họ Phương không lâu, sau tết nguyên đán, trường học khai giảng, Phương Nhạc học năm cuối sơ trung, còn Trần Hề thì tham gia cuộc thi của trường trung học số 8.
Phương Nhạc đến đón cô ở bến xe buýt, lúc trở về lại hai người lại đứng cạnh nhau, Trần Hề nắm lấy dây đeo cặp sách của anh, vui vẻ nói chuyện với anh, cuối cùng cô còn bổ sung thêm “Vậy cậu còn nhớ ngày đầu tiên tôi đến đây cậu đã nói gì với tôi không?”
Tránh xa tôi ra.
Sau đó họ trở thành những người xa lạ.
Phương Nhạc cảm thấy phiền, nhìn bộ dáng bất cẩn của Liêu Chí Thời, anh đưa ra kết luận: “Sớm như vậy đã nhìn chằm chằm người khác, xem ra cậu thực sự muốn làm chuyện khác”
“Cậu không thể nói như vậy, Trần Hề thú vị như vậy, tôi vì sao không thể có chút suy nghĩ đối với cô ấy?” Liễu Chí Thời nói, tựa hồ đều là lời thật lòng “Cậu lại không phải là ai của cô ấy, duỗi tay dài như vậy sao?”
“Đừng chọc tức tôi, tôi mặc kệ cậu nghĩ gì, dù sao ngày mai cậu cũng ra nước ngoài.” Phương Nhạc trả lại máy ảnh cho anh.
Đám người Đại Quân ồn áo náo nhiệt đi tới, Liêu Chí Thời cuối cùng cũng không cười nữa mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Cậu căng thẳng như vậy là muốn giữ chặt người bên mình sao, dù tôi có ra nước ngoài thì vẫn có rất nhiều cách, cậu cũng biết tôi có WeChat của cô ấy mà, đúng không?”
Liêu Chí Thời vẫn là một mối đe doạ lớn khiến người khác lo lắng, Phương Nhạc cảm thấy không vui khi nghĩ đến thái độ mơ hồ của hai người. Trên đường về, mọi người trên xe đều gửi lời tạm biệt, Liêu Chí Thời sẽ cùng gia đình bay đến Bắc Kinh vào ngày mai và vài ngày sau đó sẽ ra nước ngoài….
Mọi người đều chúc thượng lộ bình an, học hành thuận lợi, trở về xây dựng đất nước. Dù có ra nước ngoài cũng không được quên cội nguồn. Khi đến lượt Phương Nhạc, lời của Phương Nhạc với Liêu Chí Thời là: “Thu lại những tật xấu của cậu, cẩn thận gặp báo ứng trong tương lai”
Liêu Chí Thời mỉm cười: “Thật sự căng thẳng vậy sao”
Buổi tối không oi bức như ban ngày, cửa sổ được mở, xe chạy nhanh, gió thổi từng đợt, họ vẫn đang ở độ tuổi cần phải tăng tốc, cuộc đời còn dài, cuối cùng họ cũng sẽ gặp lại nhau.
Sau khi xuống xe, mỗi người đi về hướng nhà mình, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tiếng ve sầu ríu rít, trời vẫn đang giữa hè. Phương Nhạc ôm Liêu Chí Thời một chút: “Bình an, chờ cậu trở về.”
Đây sẽ là một cuộc chia tay dài, sau một tháng, chỉ còn lại một vài người ở Hà Xuyên, mỗi người trong nhóm bọn họ đều có con đường riêng phải đi.
Một khoảnh khắc trước vẫn ồn ào náo nhiệt, một lúc sau chỉ là màn đêm tĩnh mịch, Phương Nhạc ngồi ở đầu giường, lật một cuốn sách trong tay, suy nghĩ điều gì đó, cũng không đọc được nhiều chữ.
Nghe được động tĩnh, Phương Nhạc nhìn về phía cửa nhỏ nói: “Lại đây.”
Tóc Trần Hề đã khô một nửa, cô chạy nhanh vào phòng Phương Nhạc, cởi bỏ dép đặt sang một bên, thân thể tự động dựa vào gần Phương Nhạc.
Phương Nhạc đóng sách lại, dịch sang một bên: “Ngồi yên.” Ở quá gần, anh không thể nói chuyện đàng hoàng với cô.
“Ồ.” Trần Hề ngoan ngoãn ngồi xuống, “Anh nói đi”
Bọn họ đều biết chủ đề của cuộc trò chuyện tối nay, trước đó phải cảm ơn Phương Mẫn, vì cô ấy mà hai người bọn họ không có cơ hội đi ra ngoài cùng nhau, nên họ đã trải qua tuần đầu tiên hẹn hò tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ ngọt ngào, cho đến hôm nay, chuyện yêu đương bí mật mới nảy sinh nhiều vấn đề cũng như tiềm ẩn nguy cơ bị vạch trần.
“Anh đồng ý giữ bí mật chuyện hẹn hò, nhưng vấn đề bây giờ quá rõ ràng. Chúng ta tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng chúng ta độc thân, vì vậy Liêu Chí Thời mới ngồi cạnh em, anh cũng không có tư cách đuổi cậu ta đi,” Phương Nhạc hỏi, “Em muốn yêu đương bí mật vì lo lắng sau này chúng ta sẽ chia tay. Em nghĩ khả năng chúng ta chia tay là bao nhiêu? Em có nghĩ đến loại tinh huống vạn nhất không?”
Trần Hề ngồi xếp bằng, mặt đối mặt với Phương Nhạc.
“Em cũng không biết thói quen này hình thành từ khi nào,” Trần Hề chậm rãi nói, “Có lẽ nó bắt đầu từ khi học cấp hai. Em vừa phải làm việc nhà và làm rất nhiều bài tập nên em đã học cách sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, bố mẹ em kiếm được ít tiền và cũng khó để tiết kiệm, nhưng em cảm thấy gia đình cần có khoản dự phòng nên em luôn cố gắng quản lý tiền bạc và lên kế hoạch sử dụng từng đồng tiền, mặc dù sau đó nó bị gián đoạn vì mẹ em bị bệnh. Trước đây gia đình em tuy khó khăn, nhưng ít nhất em chưa bao giờ phải chịu đói rét, nên có lẽ em đã quen với việc lập kế hoạch và hoạch định lâu dài, không thích mất kiểm soát và không thích các tình huống vạn nhất. Mấy năm nay, chuyện duy nhất khiến em mất khống chế là anh, nếu em đủ lý trí, em sẽ không lựa chọn yêu vào lúc này, bởi vì tương lai của chúng ta còn chưa chắc chắn.”
Bây giờ cô đã đi theo trái tim ngoài tầm kiểm soát của mình, cô phải nắm bắt bước tiếp theo và không cho phép có nguy cơ sai lệch trong tương lai.
Khả năng chia tay là bao nhiêu? Đây không phải là một bài toán, không ai trong số họ có thể đưa ra một giá trị chính xác, cảm xúc của tuổi trẻ, sự ổn định trong tương lai, đây không phải là điều mà bọn họ có thể dự đoán trước.
Trần Hề nói thẳng, chuyện duy nhất khiến cô mất khống chế là anh, Phương Nhạc khó có thể ổn định tinh thần, tim đập thình thịch, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc nói: “Vậy làm sao mới coi là chắc chắn? Chúng ta còn có bốn năm đại học. Chẳng lẽ chúng ta sẽ yêu đương bí mật trong bốn năm?”
“Câu hỏi hay!” Trần Hề thẳng lưng.
Phương Nguyệt: “…”
“Đây không phải là chủ đề chúng ta sẽ thảo luận tối nay sao? Chúng ta từ từ thương lượng”
Phương Nhạc: “Lại thương lượng?”
Trần Hề nghĩ đến buổi chiều hôm nay, khi đó cũng thương lượng để Phương Nhạc bình tĩnh lại, chuyện này vẫn còn chưa thảo luận xong.
Trần Hề di dời chủ đề: “Đúng rồi, anh vừa mới nhắc tới Liêu Chí Thời, em đã xem xét kỹ lưỡng, hôm nay anh thật sự ghen vì Liêu Chí Thời sao?”
Phương Nhạc không nói gì.
Trần Hề nói: “Em nhớ lúc đó anh nói, trên đường đi Liêu Chí Thời đều chụp ảnh em, lúc đó em chưa phản ứng kịp, tại sao anh lại nói như vậy?”
“Những bức ảnh kia của em, một tấm ở trong đình, một tấm ở hòn non bộ, Liêu Chí Thời nói đều là cậu ấy chụp cho em”
Trần Hề trừng mắt nhìn anh: “Nói nhảm, cái kia là Trương Hiểu Hạ chụp cho em, em vẫn luôn ở cùng Hạ Hạ, sau đó đi vào trong rừng cây gặp phải Liêu Chí Thời bọn họ, em muốn cùng Hạ Hạ chụp một tấm ảnh, nên đã nhờ Liêu Chí Thời chụp giúp hai người bọn em.” Sau khi chụp ảnh tập thể, cô lại chụp một mình.
Trần Hề tức giận ngồi trên giường: “Cậu ta cố tình gây sự!”
Từ khi cùng người nước ngoài đánh nhau trên sân bóng rổ, Trần Hề đã biết, Liêu Chí Thời là người sợ thế giới chưa đủ hỗn loạn.
Phương Nhạc nhìn bộ dáng phẫn nộ của cô, không muốn cười, nhưng lại không nhịn được, một luồng khí tức từ lồng ngực phả ra, nỗi buồn còn sót lại tựa như đã không còn, anh tựa đầu vào giường, mỉm cười vui vẻ, sau đó ôm người vào lòng.
Dù sao thì tối nay hai người cũng không thể trò chuyện đàng hoàng được.