Phiếm Phiếm – Chương 107

Chương 107

So với không khí náo nhiệt trên núi hồi nãy, nghĩa trang giờ đây trông đặc biệt yên tĩnh, không có xe cộ, không có người, cũng chẳng có tiếng động gì.

Xe không chạy vào được, nên đoạn đường dẫn đến bãi đỗ xe của nghĩa trang, hai người họ phải đi bộ vào.

Đoạn đường này cũng khá dài, cũng là đi lên dốc, nhưng không phải bậc thang và độ dốc cũng không lớn.

Lúc này toàn bộ nghĩa trang đang nằm dưới bóng núi nên không bị nắng chiếu, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua, nên dù vẫn đang xách một bó hoa to thì đi bộ cũng không thấy mệt.

“Có bản đồ này, cũng khá đầy đủ đấy.” Trâu Dương thấy bên đường có một tấm bản đồ, liền bước tới xem thử, rồi hỏi: “Chúng ta cần đến chỗ nào?”

Phàn Quân bước lại, chỉ vào phía trên cùng của bản đồ: “Là chỗ này, có hơi xa một chút.”

“Không sao, cứ từ từ đi bộ qua đó cũng được.” Trâu Dương nói, “Anh có đói không?”

“Vừa ăn xong mà, đâu thể mới một lúc mà đã đói lại được.” Phàn Quân cười.

“Tôi đói rồi,” Trâu Dương vừa xoa bụng vừa bước đi, nói: “Lúc nãy tôi thấy chỗ cáp treo xuống có một quán đồ chay, lát nữa chúng ta ghé ăn thử nhé?”

“Quán chay?” Phàn Quân hỏi.

“Không có thịt thì sống không nổi à?” Trâu Dương liếc Phàn Quân một cái.

“Cũng không hẳn vậy,” Phàn Quân cười lên, “Tối ăn thịt là được, một bữa chay thì không sao.”

Đi thêm một đoạn nữa, những ngôi mộ bên đường bắt đầu nhiều lên, xếp thành hàng hàng, đứng giữa những vệt sáng đan xen giữa nắng và bóng cây.

Nghĩa trang khá rộng, từ ngoài vào trong, các ngôi mộ cũng từ mới đến cũ, cứ như đang bước giữa dòng thời gian, hai bên là cuộc đời của những người xa lạ, có người dài, người ngắn, có người vui, người buồn.

Nhưng chẳng ai biết được câu chuyện đằng sau những tấm bia mộ đó.

Cũng như chẳng ai biết được, đằng sau tấm bia mộ của mẹ Phàn Quân, bà đã từng trải qua những gì, đã từng nghĩ gì, đã từng mong đợi điều gì…

Liệu có ai từng muốn biết, rồi sau đó mọi chuyện ra sao không nhỉ?

Chính vì vậy mà người ta mới đi viếng mộ, để kể cho họ nghe những chuyện đã xảy ra sau này.

Lúc đầu Phàn Quân vẫn rôm rả nói chuyện với cậu, nhưng gần đến nơi thì Phàn Quân bắt đầu im lặng hơn.

Xung quanh giờ chỉ còn nghe tiếng bước chân của hai người.

Trâu Dương đưa tay sờ nhẹ vào cánh tay của Phàn Quân, rồi nắm lấy tay anh.

Phàn Quân quay đầu nhìn cậu, cười nhẹ rồi siết chặt tay cậu: “Tôi có hơi… căng thẳng.”

“Cẳng thẳng cái gì,” Trâu Dương nói, “Tôi đẹp trai thế này, giỏi giang thế này, cậu còn lo mẹ anh không thích tôi à?”

“Không đâu,” Phàn Quân nắm nhẹ lòng bàn tay của cậu, “Sẽ không có ai không thích cậu.”

“Cái đó thì chưa chắc,” Trâu Dương nói.

“Ai không thích cậu vậy, nói cho tôi biết đi,” Phàn Quân ngay lập tức nâng giọng, “Tôi sẽ giúp cậu đánh cho hắn một trận!”

Trâu Dương bước sang một bên và nhìn Phàn Quân chăm chú.

“Ừ?” Phàn Quân cũng nhìn lại cậu.

“Đồ biến thái.” Trâu Dương cười khúc khích.

“Không so được với cậu.” Phàn Quân đáp lại.

Quả thật là có hơi hồi hộp, dù cho lý trí anh biết rõ đó chỉ là một tấm bia mộ khắc tên mẹ mình mà thôi.

Về mặt cảm xúc thì vẫn rất cần mẹ, cần mẹ biết được cuộc sống của mình bây giờ ra sao.

Hơn mười năm trước, khi mẹ chọn ra đi, dù trước mắt là bóng tối và tuyệt vọng, thì với anh bây giờ chắc chắn mẹ vẫn có hy vọng và mong đợi.

Và anh cũng vậy, anh muốn lặp đi lặp lại, liên tục, lần này đến lần khác, để sắp xếp lại cuộc sống hiện tại của mình, để cảm nhận từng chút bình yên và hạnh phúc dù là nhỏ bé nhất.

Con đường nhỏ hẹp dẫn đến bia mộ mẹ vẫn như cũ, lòng anh có chút hồi hộp, bước từng bước chậm rãi tiến lại gần.

Mặt trời rực rỡ, tiếng ve kêu vọng ở cách đó không xa.

Trâu Dương đi phía sau, bước chân nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy, nhưng tay thì luôn nắm chặt lấy tay anh.

“Chính là…” Phàn Quân dừng lại rồi hơi nghiêng người sang một bên, “Chỗ này.”

Trâu Dương vội bước tới một bước, đặt bó hoa đang ôm trong tay xuống trước bia mộ.

Nhìn thoáng qua dòng chữ trên bia, “Mộ của Trần Tiểu Huệ, con trai yêu quý Phàn Quân lập.”

Nhìn dọc suốt con đường, đây là tấm bia mộ đơn giản nhất.

Trên đó chỉ khắc tên Trần Tiểu Huệ, cùng với người duy nhất mà bà còn lưu luyến trên đời này.

Khi nhìn thấy tấm bia này, Trâu Dương bỗng cảm nhận rõ ràng được nỗi sợ hãi trong lòng của tiểu Phàn Quân cách đây hơn mười năm về trước.

Trên đời này, người duy nhất yêu thương anh đã vì anh mà rời đi.

Tiểu Phàn Quân đã mất đi người duy nhất trên thế giới này có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn.

Cậu đứng thẳng người lên, nhìn sang Phàn Quân đang đứng bên cạnh, không biết lúc này nên nói gì hay là chờ Phàn Quân mở lời trước.

Nhưng Phàn Quân trông cũng có chút ngượng ngùng, anh nắm lấy một ngón tay của cậu, từ đầu ngón đến tận gốc ngón đều bóp nhẹ từng chút một, rồi mới nói: “Mẹ ơi, đây chính là nam sinh mà con từng kể với mẹ… cậu ấy là Trâu Dương, là người mà con vô cùng, vô cùng muốn được ở bên cạnh trong suốt đời này.”

Trâu Dương nhìn anh một hồi lâu mà không nói gì, mãi đến khi Phàn Quân quay sang nhìn cậu thì cậu mới từ từ quỳ xuống, nhìn vào bia mộ nói: “Dì ơi, cháu là Trâu Dương ạ.”

“Cậu ấy rất đẹp trai, rất thông minh, học cũng giỏi nữa…” Phàn Quân cũng ngồi xuống theo.

“Cái đó…” Trâu Dương định ngắt lời anh.

Nhưng Phàn Quân vẫn tiếp tục nói, như không để ý: “…cũng biết rất nhiều về thơ.”

Trâu Dương vừa thấy buồn cười, lại vừa hơi cạn lời.

“Cậu ấy viết chữ rất đẹp, cả viết bút máy lẫn viết thư pháp đều cực kỳ đẹp,” Phàn Quân tiếp tục nói, “tính cách cũng rất tốt bụng, con mèo nhỏ mà con nuôi… chính là do cậu ấy nhặt về đấy…”

“Tôi nhặt mèo, anh nuôi,” Trâu Dương khẽ nói, “Vậy chẳng phải anh mới là người tốt bụng sao?”

“Cậu ấy còn rất đáng yêu nữa.” Phàn Quân nhìn cậu rồi dịu dàng nói.

Không hiểu sao cậu lại muốn đỏ mặt, rõ ràng chỉ đang đứng trước một tấm bia mộ, vậy mà không biết vì sao lại có cảm giác căng thẳng như thể thật sự đang đối diện với mẹ của Phàn Quân vậy.

“Cũng có hơi biến thái.” Phàn Quân nói.

“Anh nói chuyện mà không để ý chút gì sao?” Trâu Dương không nhịn được liền hỏi.

“Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không để ý chuyện đó đâu,” Phàn Quân cười nhẹ, “Chỉ cần bây giờ tôi sống thoải mái là được.”

“Tôi cũng không đến nỗi biến thái lắm đâu.” Châu Đề nói.

“Ừ, có chút chút thôi,” Phàn Quân gật đầu, “Nhưng cậu lại đặc biệt đáng yêu.”

“…Thôi được rồi.” Trâu Dương bỏ cuộc rồi ngồi phịch xuống đất.

Phàn Quân cũng ngồi xuống theo: “Lần đầu tiên con đi công viên giải trí chơi, chính cậu ấy đã dẫn con đi, chơi rất vui… chỉ là lúc đi tàu lượn siêu tốc thì cậu ấy…”

Nhất quyết phải ngồi hàng ghế đầu tiên, khiến con suýt nữa thì nôn ra…

Trâu Dương mỉm cười nhưng không nói gì thêm, cậu chỉ lặng lẽ nghe Phàn Quân thì thầm kể với mẹ về những chi tiết nhỏ mà chính cậu cũng gần như đã quên mất.

Dù bây giờ Phàn Quân nói nhiều hơn so với lúc mới quen, nhưng cậu chưa bao giờ nghe Phàn Quân nói liền mạch nhiều như thế mà không ai đáp lại.

Nói nhiều như một đứa trẻ đã đi học cả ngày, và đang được mẹ đón về nhà vậy.

Phàn Quân cứ nói mãi cho đến khi mặt trời đã rời khỏi đỉnh đầu, bóng cây phía sau họ đã không còn che được ánh nắng nữa thì cuối cùng anh mới nói xong.

“Thời gian tới cửa hàng mà con cùng Hạ Xuyên hợp tác chắc sẽ bắt đầu bận rộn rồi,” Phàn Quân nói, rồi lấy mũ từ túi quần bên hông và đội lên đầu Trâu Dương, “chờ con bận rộn xong sẽ lại qua thăm mẹ… có lẽ là trước khi chú Lữ và chị San kết hôn… Mẹ ơi, chúng con đi đây ạ…”

“Dì ơi, chúng con đi đây ạ.” Trâu Dương cũng nói theo.

Nghe anh ấy lảm nhảm chắc cũng mệt rồi, dì nghỉ ngơi một chút đi ạ.

Khi hai người quay lại con đường lớn và chậm rãi bước đi, Phàn Quân khẽ thở dài một hơi thật sâu.

“Nói nhiều mệt rồi à?” Trâu Dương hỏi.

“Nói đến khát rồi,” Phàn Quân nhìn cậu, “chỗ cậu còn nước không?”

“Có.” Trâu Dương rút chai nước từ túi bên chân ra và đưa cho anh.

“Cậu không uống à?” Phàn Quân ngửa đầu tu vài ngụm nước.

“Anh uống hết đi, tôi không khát,” Trâu Dương lại nói, “Anh đúng là nói nhiều thật đấy…”

“Tôi nói khô cả cổ rồi,” Phàn Quân tu hết chai nước rồi lau miệng, “Tôi cũng không hiểu vì sao, chỉ là muốn nói thôi. Không nói ra thì chẳng biết mình lại nhớ được nhiều chuyện đến thế.”

Trâu Dương mỉm cười rồi đưa tay véo má anh: “Vậy sau này đừng có suốt ngày nói tôi là “be be” nữa nhé.”

(Trâu Dương và con dê đều có âm Yang, Phàn Quân thường trêu Trâu Dương là suốt ngày kêu be be)

“Đúng là tôi không giỏi ‘be be’ như cậu,” Phàn Quân nói, “chủ yếu là… hình như cũng chẳng biết nên nói với ai…”

“Hả?” Trâu Dương lập tức đưa tay kéo mặt anh quay lại.

“Trước đây,” Phàn Quân vội vàng giải thích, “Tôi nói là trước đây thôi.”

“Vậy sau này thì sao?” Trâu Dương hỏi.

“Sau này tôi sẽ nói hết với cậu mọi chuyện.” Phàn Quân nói.

“Có gì muốn nói, chỉ cần vừa nghĩ đến và muốn nói ra,” Trâu Dương nhìn anh, “Thì phải nói với tôi ngay.”

“Ừ.” Phàn Quân khẽ gật đầu.

Trâu Dương buông tay ra, cậu chỉnh lại chiếc mũ trên đầu rồi phất tay: “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

“Là món chay đó hả?” Phàn Quân hỏi.

“Đúng rồi.” Trâu Dương đáp.

Bên chỗ quán ăn chay có chỗ đậu xe, hai người họ định nhân lúc vẫn còn muốn đi bộ thì đi đến bãi đậu xe trước để lái xe qua đó.

Chứ không thì lát nữa ăn xong mà lười một cái, thì con đường ra bãi đậu xe sẽ dài gấp đôi.

“Thật ra bây giờ đi đoạn này tôi đã thấy mệt rồi,” Trâu Dương vừa nói vừa vươn vai, “vừa nóng vừa đói… Lúc nãy lẽ ra tôi nên vào quán gọi món trước, rồi để anh đi lấy xe, hoặc là ăn xong tôi ngồi lại trong quán chờ, còn anh thì đi lấy xe…”

“Trâu Dương.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Hả?” Trâu Dương hơi sững lại, quay đầu mới phát hiện Phàn Quân không biết đã dừng lại từ lúc nào. Cậu ngẩn ra: “Sao thế? Tôi trêu anh thôi mà.”

“Cậu vừa mới nói, nếu nghĩ ra điều gì mà muốn nói, thì cứ nói với cậu.” Phàn Quân nói.

“Ừ.” Trâu Dương nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

“Tôi đã nghĩ đến rồi… từ dạo trước đã nghĩ đến rồi…” Phàn Quân nhíu mày, “Nghĩ ít nhất cũng một tháng rồi… nhưng mà…”

Trâu Dương bước lùi lại hai bước và nhìn anh, nhưng cậu nhất thời không đoán được Phàn Quân định nói gì.

“Tôi không dám…” Phàn Quân nói, anh ngập ngừng một chút rồi thò tay vào túi áo.

Trâu Dương chăm chú nhìn tay anh.

Cảnh tượng này…

Không phải chứ?

Nhẫn sao?

Ngay tại đây sao?

Không thể nào chứ?

Phàn Quân rút tay ra, trên tay là chiếc điện thoại của anh.

…. M* kiếp.

Trâu Dương bỗng thấy buồn cười một cách khó hiểu.

Nhưng vẻ mặt của Phàn Quân khi cúi đầu mở khóa điện thoại lại rất nghiêm túc. Anh cắn nhẹ vào khóe môi bằng răng nanh, như thể cố nuốt lại nụ cười vừa chớm.

“Tôi luôn muốn nói, nhưng chưa từng dám nói,” Phàn Quân giơ điện thoại lên hướng về phía cậu, dường như đang quay video, nhưng vì hơi căng thẳng nên lời nói không được trôi chảy, “Nhưng cậu… cậu vừa nói, nghĩ ra thì nói…”

“Ừm.” Trâu Dương khẽ gật đầu, cảm thấy chuyện Phàn Quân sắp nói có lẽ không đơn giản, bản thân cậu cũng bắt đầu thấy căng thẳng theo.

“Trâu Dương.” Phàn Quân hạ điện thoại xuống rồi nhìn cậu.

“Ừ?” Trâu Dương hơi nghiêng đầu.

Ánh mắt của Phàn Quân vẫn dán chặt vào khuôn mặt cậu, sau hai giây im lặng, anh hít một hơi thật sâu.

“Tôi yêu cậu.”

Trâu Dương chợt sững người lại.

Ngay cả hơi thở cũng khựng lại.

Mọi thứ xung quanh đều như ngừng lại vào khoảnh khắc này.

Buổi chiều, trên vỉa hè dưới ánh nắng gay gắt.

Trên đầu là tiếng ve kêu đơn điệu lúc trầm lúc bổng, bên trái là con đường có xe chạy qua từng chập, bên phải là bức tường không rõ thuộc nơi nào.

Không có khung cảnh lãng mạn, không có lý do lãng mạn, không có quá trình lãng mạn, thậm chí không có cả một chút nhiệt độ lãng mạn.

Chỉ ba chữ đơn giản ấy.

Câu nói ấy cứ thế bất ngờ thốt ra từ miệng Phàn Quân mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Vào một buổi trưa oi ả và bình thường đến mức chẳng ai để ý.

Vài giây sau, tiếng tim đập dữ dội vang lên trong tai cậu, rung đến mức màng nhĩ cũng đau nhói.

Lúc này, hơi thở trong cậu mới như được đánh thức trở lại.

Cổ họng của Trâu Dương như bị thắt lại, khi mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn khàn hơn.

“Tôi cũng yêu anh.” Cậu nói

Phàn Quân bước đến trước mặt cậu rồi dang tay ôm lấy cậu vào lòng.

Cơ thể nóng rực, không khí nóng rực, hơi thở nóng rực của anh cũng vùi sâu nơi hõm cổ của cậu.

Nóng đến mức khiến cậu choáng váng, buộc phải nhắm mắt lại.

“Lúc đầu, tôi định…” Phàn Quân khẽ nói, “Đợi đến khi mình thật sự sẵn sàng rồi thì mới nói. Nhưng… tôi cũng không biết thế nào, lúc nào… thì mới gọi là sẵn sàng. Vừa rồi, tôi đột nhiên… không thể kìm được nữa. Thật sự, thật sự, thật sự rất muốn nói…”

“Chuyện như thế này không cần phải chuẩn bị.” Trâu Dương cũng ôm chặt lấy anh.

“Nếu tôi cố nhịn thêm một chút, đợi đến lúc vào nhà hàng rồi mới nói,” Phàn Quân nói, “liệu có ổn hơn không…”

“Không cần đâu, là ngay bây giờ,” Trâu Dương nói, “bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.”

Tiếng ve trên đầu, sau nhiều đợt lên xuống không đều, bỗng nhiên đồng loạt hòa vào nhau.

Giống như một bản hợp xướng hỗn loạn và lạc điệu, cuối cùng cũng tìm được sự hòa âm đúng nhịp ngay khi phần điệp khúc bắt đầu, không biết có bao nhiêu con ve sầu kêu sai tông, trong khoảnh khắc ấy lại đồng loạt phát ra cùng một tiếng “zì————”, vang dội đến mức chói tai.

Hai người bị tiếng ồn làm đầu óc choáng váng, ôm nhau chịu đựng ánh nhìn của ba người qua đường rồi cuối cùng cũng buông tay ra.

“Chắc là ve sầu trên toàn thế giới đều tụ về đây rồi…” Phàn Quân nói.

Trâu Dương không nói gì, cậu chỉ mỉm cười rồi quay người tiếp tục bước về phía bãi đỗ xe.

Phàn Quân bước nhanh lên, nắm lấy tay cậu, rồi cúi đầu nhìn vào điện thoại.

“Vẫn còn dư âm à?” Trâu Dương liếc anh một cái.

“Không, tôi chỉ… kiểm tra xem có quay lại được không…” Phàn Quân nhét điện thoại vào túi, “Thật ra… cũng ngại quá, tôi không dám xem lại lần nữa.”

“Lát nữa gửi cho tôi đi, tôi không ngại đâu,” Trâu Dương nói, “Tôi có thể xem tám mươi lần ngay bây giờ đấy.”

“Ừm,” Phàn Quân khẽ đáp, nghĩ một lúc rồi siết nhẹ tay cậu ấy, “Cậu đừng… gửi cho Lưu Văn Thụy để cậu ta chỉnh sửa nhé.”

Trâu Dương bật cười mà không kìm lại được: “Không chỉnh đâu, kiểu video thế này ấy mà, một giây cũng không được động vào, phải giữ nguyên bản mới được.”

Về lại trong xe, Phàn Quân không khởi động ngay mà bật điều hòa lên, để luồng gió lạnh thổi thẳng vào cửa gió.

Trâu Dương tựa người vào ghế phụ, cậu lặng lẽ nhìn bồn hoa phía trước giống như đang chìm vào suy nghĩ.

Không biết có phải lúc nãy bị nắng làm cho đầu óc nóng lên đến mức mất khả năng suy nghĩ hay không, giờ mát mẻ lại rồi, câu nói “Tôi yêu cậu” của Phàn Quân bắt đầu tua đi tua lại trong đầu cậu một cách chóng mặt.

Ngẩn người một lúc, cậu không kìm được mà kéo tấm che nắng xuống, rồi liếc nhìn bản thân ở trong gương.

Quả nhiên.

Khóe môi của cậu đang nở một nụ cười vui vẻ.

“Sao thế?” Phàn Quân hỏi.

Trâu Dương quay đầu nhìn anh: “Anh nói lại một lần nữa đi.”

“Tôi yêu cậu.” Phàn Quân nói.

“Tôi cũng yêu anh.” Trâu Dương lập tức đáp lại.

Phàn Quân nghiêng người lại gần, khẽ hôn lên khóe môi của cậu: “Tôi yêu cậu.”

“Tôi yêu anh.” Trâu Dương cũng khẽ chạm vào môi anh.

“Đi ăn không?” Phàn Quân hỏi.

“Ăn thôi,” Trâu Dương nói, “Tôi đói sắp chết rồi.”

Quán ăn chay nằm ngay cạnh điểm cáp treo nên khách du lịch rất đông. Dù đã hơn hai giờ chiều nhưng trong quán vẫn còn khá nhiều người đang ăn. Bên ngoài nhìn bình thường, nhưng khi bước vào mới thấy nội thất bên trong rất sang trọng.

Hai người tìm được một chiếc bàn nhỏ trên tầng hai ở bên ngoài sân hiên, cũng khá thoải mái. Phóng tầm mắt ra là cảnh núi non xanh mướt, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi qua.

Phàn Quân ngồi xuống, anh ngẩn người một lúc rồi bất chợt bật cười thành tiếng.

“Sao vậy?” Trâu Dương nhìn anh.

“Nếu nói ở đây thì tốt rồi,” Phàn Quân thở dài, “Nơi này dễ chịu quá.”

“Ngay khoảnh khắc vừa rồi là tuyệt nhất,” Trâu Dương nói, “Chính cái giây phút không kìm được ấy mới là đẹp nhất.”

“Ừm,” Phàn Quân chống tay lên bàn rồi nhìn cậu chăm chú. Một lúc sau anh mới khẽ nói: “Trâu Dương, cậu thật sự… rất tốt.”

“Anh phải tốt thì tôi mới có thể tốt được.” Trâu Dương nói.

Người phục vụ mang nước chanh tới, vừa rót cho hai người vừa giới thiệu các món ăn của nhà hàng.

“Có thể gọi ý món ăn nào giành cho hai người không?” Trâu cố vấn hỏi.

“Nếu gọi món riêng, những món được đánh dấu trên thực đơn đều là món đặc trưng của nhà hàng,” Người phục vụ nói, “Hoặc quý khách cũng có thể xem qua set ăn dành cho hai người…”

“Là set dành cho cặp đôi à?” Phàn Quân hỏi.

Trâu Dương nhướng mày nhìn anh.

“Không phải là cặp đôi cũng có thể dùng được,” Người phục vụ vừa mở thực đơn vừa bắt đầu giới thiệu, “Chúng tôi có ba loại set ăn dành cho hai người…”

“Vậy thì lấy set dành cho cặp đôi này đi.” Phàn Quân chỉ vào hình trên thực đơn.

Trâu Dương không kìm được mà bật cười.

“Vâng, vậy quý khách chọn set số ba…” Người phục vụ ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Là set dành cho cặp đôi, đúng không ạ?”

“Ừ.” Phàn Quân khẽ gật đầu.

“Vâng, tôi đã đặt món cho quý khách rồi,” Người phục vụ vừa thao tác trên thiết bị cầm tay vừa nói, “À… trong set dành cho cặp đôi thì đồ uống có thể thay đổi. Một nước táo, một nước bưởi hồng, quý khách có muốn đổi không ạ?”

“Đổi thành giống nhau đi.” Phàn Quân nói.

“Cả hai đều lấy nước bưởi hồng đi.” Trâu Dương nói.

Người phục vụ vừa rời đi, Trâu Dương nhìn Phàn Quân, không kìm được liền bật cười rồi hỏi: “Anh bị gì thế hả?”

“Sao vậy,” Phàn Quân nói, “Tôi chỉ muốn ăn một set dành cho cặp đôi thôi mà.”

“Ừ.” Trâu Dương bật cười một tiếng.

“Chắc nhân viên bị cận,” Phàn Quân nói, “Vòng tay của bọn mình giống hệt nhau mà, cô ấy không nhận ra sao?”

“Ừ.” Trâu Dương vẫn đáp lại một từ như cũ.

“Cậu sao vậy?” Phàn Quân nhìn cậu.

“Không có gì,” Trâu Dương khẽ nhếch môi cười, “Chỉ là… tôi cảm thấy rất vui thôi.”

Chương 108

One thought on “Phiếm Phiếm – Chương 107

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *