Phiếm Phiếm – Chương 30

Chương 30

Sau khi bố mất tích, không có người thân nào chịu nhận nuôi Phàn Quân, ông nội cũng lấy lý do không có khả năng nuôi dưỡng để từ chối yêu cầu của ủy ban khu phố về việc tạm thời đưa Phàn Quân về nhà chăm sóc một thời gian.

Cuối cùng, chính chú Lữ và thím Lệ đã chạy đôn chạy đáo làm thủ tục và đón Phàn Quân về nhà mình.

Từ đó trở đi, Phàn Quân có tất cả những gì Lữ Trạch có, thậm chí thỉnh thoảng còn có những thứ Lữ Trạch không có.

Phàn Quân hiểu rất rõ, đối với một người “con nuôi” không chính thức như anh, hai vợ chồng chú ấy thậm chí còn có phần thiên vị hơn.

Lữ Trạch ghét anh, lúc nhỏ hay bắt nạt anh, Phàn Quân cũng thấy đó là chuyện rất đỗi bình thường.

Anh chính là kẻ xấu xa đã cướp đi tình yêu thương của cha mẹ người khác.

Gia đình chú Lữ chuyển về Nam Chu Bình là sau nửa năm kể từ khi đón anh về nhà, một là vì hai vợ chồng muốn trở lại nơi mình đã lớn lên, hai là lo Phàn Cương sẽ quay về trả thù.

Lần trở về đó, họ đã ở lại suốt hơn mười năm.

Ngoài Lữ Trạch ra, vợ chồng chú Lữ và Phàn Quân về cơ bản đều không rời Nam Chu Bình nữa.

Nói tất cả đều là vì anh có lẽ không hoàn toàn chính xác, nhưng quả thật phần lớn nguyên nhân là vì anh.

Loại nỗi sợ hãi ám ảnh như cơn ác mộng, đã từng mang đến cho anh nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần khổng lồ, mãi mãi không thể hóa giải hay thoát khỏi, nên ở lại Nam Chu Bình là lựa chọn duy nhất khiến anh cảm thấy an toàn.

Còn Lữ Trạch đi thi đấu, đi học, cứ lần lượt rời Nam Chu Bình rồi lại lần lượt trở về, cái cảm giác bất lực đó anh cũng thấu hiểu.

Anh và Lữ Trạch coi như cùng lớn lên bên nhau, nhưng mãi chẳng thể hòa thuận, lời nói cả năm gộp lại còn chẳng bằng mấy buổi anh dạy học cho học viên.

Hôm nay là lần đầu tiên ngồi cùng nhau chuẩn bị “nói chuyện” sau rất nhiều năm.

Nhưng ngoài câu “Xin lỗi”, anh cũng không nói được thêm lời nào khác.

Lữ Trạch liếc anh một cái mà không nói gì, rồi anh ta cầm ly sữa chua trước mặt lên uống một ngụm.

Phàn Quân cũng chỉ biết im lặng.

“Bên khu nhà cũ đã kêu gọi phá dỡ suốt hai năm rồi, sớm muộn cũng phải đập, tôi chỉ là muốn cho bố tôi chuẩn bị trước, đừng để đến lúc bị động, thật ra tôi có đi cũng chẳng sao…,” Lữ Trạch nói, “Chuyện không có gì to tát, nhiều người cũng không được sống bên cha mẹ suốt đời.”

Phàn Quân cầm ly sữa chua lên, anh nắm trong tay nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Về chuyện giải tỏa, anh không hiểu rõ và cũng không muốn tìm hiểu. Hai năm nay thi thoảng nghe Đại Đầu Ngư với mọi người nhắc tới, nhưng anh chưa bao giờ để ý, chỉ coi đó là một thứ niềm hy vọng của những người hàng xóm ở Nam Chu Bình.

Phá dỡ rồi sẽ tốt hơn, phá dỡ rồi sẽ thay đổi.

“Nhưng tôi chỉ là…” Lữ Trạch lại uống một ngụm sữa chua, quay đầu nhìn anh rồi nói, “Cũng vì hôm nay cậu nói muốn nói chuyện, tôi mới nói hết những gì trong lòng, cậu có thấy tôi buồn cười hay là làm quá lên cũng được…”

“Không đâu.” Phàn Quân nói.

“Tôi cũng không quan tâm, vốn dĩ giữa tôi và cậu cũng không có mối quan hệ gì phải duy trì.” Lữ Trạch nói.

“Ừ.” Phàn Quân đáp một tiếng.

“Tôi lúc đầu cảm thấy cậu thật đáng thương, nên khi bố mẹ tôi muốn đưa cậu về nhà thì tôi cũng đồng ý,” Lữ Trạch nhìn cây bên lề đường, “nhưng sau đó bắt đầu ghét cậu, cái gì cũng phải chia sẻ với cậu, phải giống cậu… Rồi sau đó tôi nghĩ cậu rất giỏi giả vờ, giả vờ đáng thương, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ chịu đựng, gần như chẳng bao giờ nổi giận…”

Lữ Trạch nói đến đây quay đầu nhìn anh một cái.

Phàn Quân không nói gì, cũng nhìn lại anh ta.

“Sau đó, tôi nhận ra cậu không phải giả vờ,” Lữ Trạch nói chậm rãi rồi dần dần nhanh lên, như thể những lời giấu kín bấy lâu cuối cùng cũng có thể thốt ra, nếu chậm một bước thì sẽ nuốt lại, “Cậu thật sự là như vậy, tôi bắt đầu có chút ghét chính mình, nhất là sau khi mẹ tôi mất, bố dường như càng thích một đứa con như cậu hơn. Tôi trở về Nam Chu Bình, ở lại võ quán cũ, bận rộn với võ quán mới, chỉ là muốn cho ông ấy thấy, tôi mới là con ruột của ông ấy, tôi không phải gánh nặng như Phàn Quân, tôi không cần ông ấy lúc nào cũng để ý đến tôi…”

Lữ Trạch nói đến đây liền dừng lại một chút.

“Không sao đâu.” Phàn Quân hiểu ý của Lữ Trạch.

“Nhưng dù cố gắng nhiều như vậy mà cũng chẳng có tác dụng gì, tôi cũng bỏ cuộc rồi, cứ để vậy đi,” Lữ Trạch nói, “Bố tôi muốn ở lại đây với cậu thì cứ ở, từ khi mẹ tôi mất, tôi cũng có phần lo lắng cho sức khỏe của ông… Dù sao bên ông cũng không phải không có người, con trai thì luôn là hai người, người này đi rồi người kia sẽ đến, dù sao cũng tốt hơn là con ruột.”

Hôm nay có lẽ Lữ Trạch thật sự xúc động, bình thường ngoài việc cãi nhau với chú Lữ thì hiếm khi nào anh ta nói nhiều như vậy trong một lúc.

Nếu anh ta không nói nhiều vậy, có lẽ Phàn Quân còn có thể đáp lại một, hai câu, nhưng giờ thì anh chẳng nói được gì nữa rồi.

Đầu óc anh lúc này chỉ toàn là câu xin lỗi mà thôi.

Anh biết Lữ Trạch không muốn nghe một câu “Xin lỗi” đơn giản như vậy, nhưng bây giờ ngoài câu đó ra, dường như anh cũng không thể nói thêm điều gì khác.

“Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi,” Lữ Trạch nói, “Chỗ phòng tập mới bên kia, trước khi hết hạn vào tháng Tám, tôi sẽ tìm được chỗ khác để mở lại, nhưng chắc chắn không phải ở Nam Chu Bình nữa. Lúc đó ai muốn làm huấn luyện viên thì làm, không muốn thì sau này cũng ít có cơ hội gặp nhau.”

“Chú Lữ không tỉ mỉ như dì Lệ,” Phàn Quân rất khó khăn mới mở lời, “nhưng ông ấy luôn nói với tôi rằng, Lữ Trạch tính cách như vậy, đừng giận, đừng để ý. Trong mắt tôi thì…”

Phàn Quân nhìn Lữ Trạch một cái: “Ông ấy chỉ sợ tôi với anh có mâu thuẫn thì anh sẽ giận, sẽ không vui, sẽ chẳng ai thân thiết với con trai của chú ấy hơn được.”

Lữ Trạch không nói gì, anh ta chỉ uống hết mấy ngụm sữa chua, chai khá to mà chỉ mấy ngụm là hết sạch.

Phàn Quân nhìn chai sữa chua trên tay đầy những giọt nước đọng lại, anh nhẹ giọng nói: “Thật ra tôi rất ngưỡng mộ anh.”

Lữ Trạch đặt chai sữa chua xuống rồi đứng dậy, qua một lúc mới quay đầu nhìn anh: “Hôm nay Lão Lưu có phải dẫn người đến võ quán mới không?”

“Ừ,” Phàn Quân đáp, “Ông ta bảo tôi chuyển lời cho anh, tháng Tám là hết hạn rồi.”

“Là để gây khó dễ thôi, cái mặt bằng kia, chỉ có mấy người không biết gì như tôi mới thuê,” Lữ Trạch nói, “Tôi mà đi, bọn họ cũng không tìm nổi người khác thuê đâu.”

“Khi đi thuê chỗ khác nhớ hỏi kỹ hơn,” Phàn Quân nói.

Lữ Trạch không nói thêm gì nữa, anh ta quay người đi về phía sau.

“Ê!” chị Dư từ trong cửa hàng bước ra, “Em lấy chai của chị luôn rồi à?”

Lữ Trạch quay lại và đưa chai cho chị.

“Để trên bàn đi.” Chị Dư nói xong rồi quay vào cửa hàng.

Lữ Trạch đặt chai xuống bàn rồi nhìn về phía Phàn Quân.

“Lát nữa nhớ về võ quán cũ ăn cơm.” Phàn Quân nói.

Lữ Trạch đi rồi nhưng anh vẫn không đứng dậy, anh ngồi ở cửa hàng sữa, trong tay cầm nửa chai sữa chua.

Tuy rằng có chút ngại ngùng.

Chị Dư biết rõ mối quan hệ giữa anh và Lữ Trạch không tốt, chắc chắn cũng đoán ra hai người ngồi ở đây cả nửa ngày không phải chỉ để tán gẫu. Giờ Lữ Trạch đã đi rồi mà anh vẫn ngồi đó, chị Dư cũng không tiện ra ngoài nên đành ngồi im trong quán.

Nhưng Phàn Quân không muốn động đậy, không biết là do bị sốt hay ngủ quá lâu, cả người hơi mềm nhũn, không muốn cử động cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn ngẩn ra như vậy.

Anh đã ở Nam Chu Bình suốt mười bốn năm, chú chó trắng nhỏ bé ấy cũng đã từ một chú chó con trở thành chó trưởng thành, còn anh thì vẫn vậy, vẫn là cậu bé nhỏ mà chú Lữ và dì Lệ đã đưa về nhà ngày trước.

Chỉ là, cho dù Nam Chu Bình có là một góc khuất dường như đã bị cả thành phố lãng quên, thì cũng sẽ không thể mãi mãi giữ nguyên như cũ.

Nhà của lão Tứ đã mua nhà ở khu trung tâm, không biết lúc nào cũng sẽ rời đi. Đại Đầu Ngư và Quyên Nhi dự định sinh con vào năm sau, vì chuyện học hành của con cái, chắc cũng sẽ rời khỏi nơi này.

Ngay cả Hầu tử sang năm cũng thi vào cấp ba, gia đình nó cũng đang tìm cách, dù sao thì cũng không thể để nó học ngay tại Trường Trung học số 21 gần nhà.

Trong thế giới của anh, những người quen thuộc ngày càng ít đi…

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy thôi.

Khi thế giới quen thuộc dần trở nên xa lạ từng ngày, cho dù có sợ hãi đến đâu thì anh cũng sẽ bị đẩy về phía một vùng đất xa lạ mới.

“Ảnh tôi đã tải hết lên mạng rồi, đã gửi link cho anh rồi đấy, tôi chia thư mục theo tên từng người rồi,” Dung Dung ngồi trên ghế tròn trong phòng vũ đạo, một tay cầm điện thoại, một tay ôm đầu Tiểu Bạch xoa qua xoa lại, “ảnh chụp chung của anh và Trâu Dương tôi cũng lưu riêng thành một thư mục.”

“Ừm,” Phàn Quân mở liên kết, lưu hết ảnh về, sau đó mở từng thư mục của Lưu Văn Thụy và mấy người kia ra xem từ từ, “đợi bọn họ thi xong sẽ mời cô ăn một bữa.”

“Không cần khách sáo như vậy, ăn cơm thì thôi đi, tôi đang giảm cân mà, mời tôi uống trà chiều là được rồi.” – Dung Dung nói.

“Những món điểm tâm trà chiều của cô lượng calo còn chẳng thua một bữa ăn chính, mà ăn xong lại chẳng thấy no.” – Phàn Quân vừa nhìn mấy tấm ảnh của đám học trò vừa nói. Tuy bọn họ trông chẳng có tí tố chất vận động nào, nhưng ảnh chụp lên lại đều rất đẹp.

“Anh đấy! Đừng có mà học theo Lữ Trạch!” Dung Dung vừa nói vừa đung đưa chân, “Ê, mà ảnh của hai anh chụp thật sự rất đẹp, cực kỳ có không khí luôn ấy.”

“Ừ.” Phàn Quân khẽ gật đầu.

“Ừ cái gì mà ừ, anh đã xem chưa!” Dung Dung nói.

“…Xem rồi.” Phàn Quân đáp.

“Anh xem cái gì mà xem, nếu thật sự đã xem thì phản ứng của anh chắc chắn không phải thế này đâu.” Dung Dung nói.

Phàn Quân liếc nhìn cô một cái, rồi cúi đầu mở thư mục chứa ảnh chụp chung của anh và Trâu Dương.

Tấm đầu tiên chính là ảnh chụp chung của hai người họ với Tiểu Bạch. Ngón tay vốn định vuốt tiếp qua những tấm sau đó lại khựng lại.

Anh không kìm được mà phóng to bức ảnh lên xem kỹ một lần nữa.

Cảm giác cũng khá…

Không thể nói rõ, cũng không thể chỉ dùng một từ đơn giản như “ngầu” hay “đẹp trai” để miêu tả.

Có lẽ chỉ có thể gọi là có không khí như Dung Dung đã nói.

Anh lại ngẩng mắt nhìn Dung Dung.

“Đúng chưa, biểu cảm như thế này mới thật sự là xem rồi đấy,” Dung Dung cười nói, “Thế nào, dù hai anh rất đẹp trai và trông rất hợp nhau, nhưng trình chụp ảnh của tôi có phải cũng rất đỉnh không?”

Hợp?

Phàn Quân khựng lại một chút.

“Ê, tôi chỉ ví von thế thôi, kiểu… nói sao nhỉ, không diễn tả được bằng lời, anh hiểu chứ?” Dung Dung hơi ngại ngùng vừa nói vừa làm động tác minh họa.

“Hiểu.” Phàn Quân cười nhẹ, sau đó từ từ lướt qua vài bức ảnh rồi đóng lại thư mục.

Trước đây mỗi lần ôn thi cuộc sống đều rất mơ hồ, cảm giác chẳng nhớ được gì, cũng chẳng học được gì, cứ như mang theo cả cái đầu trống rỗng đi thi vậy.

Lần ôn tập này thì khác hẳn, thời gian trôi qua thật rõ ràng, một phút chính là một phút, một ngày chính là một ngày, duy chỉ có điều không thay đổi là trong đầu vẫn toàn là bầu không khí trống rỗng.

Nhìn thoáng qua lịch, còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi.

Cuối tuần trước cậu không về nhà, cuối tuần này cũng không định về nữa.

Mẹ ở Nam Chu Bình có vẻ khá bận rộn, cũng không biết bà ấy bận gì, cậu một mình về nhà cũng chẳng có gì thú vị.

Trước đây khi về cũng thường như vậy, mẹ cũng không phải tuần nào cuối tuần cũng có nhà, nhưng bây giờ không hiểu sao cậu lại đặc biệt sợ cô đơn.

Có lẽ là vì nhận ra mẹ và chú Lữ thật sự rất hợp nhau, sống cùng chú Lữ quả thật cũng khá thoải mái, mẹ có thể thật sự sẽ không về nhà nữa trong tương lai.

“Cậu muốn ra ngoài chơi Tết thiếu nhi không?” Lưu Văn Thuỵ cắn một que kem bước vào ký túc xá, Trâu Dương không về nhà nên cậu cũng không về, đi đường một mình quá buồn.

“Đi đâu vậy?” Trâu Dương hỏi, “Chiều nay tôi còn phải đi thăm bố nữa.”

“Gần đến giờ rồi, tụi tôi đi cùng cậu,” Lưu Văn Thuỵ nói, “Ở bên ngoài đợi cậu.”

“Ừ, nhưng tôi không đi chơi ở khu vui chơi điện tử đâu,” Trâu Dương đáp.

“Không đi chơi, sẽ đi dạo trung tâm thương mại, lâu rồi chúng ta không đi cùng nhau mà,” Lưu Văn Thuỵ nói, “Chúng ta không thể mãi bị giam trong tòa tháp ngà của trường học được, chúng ta phải cảm nhận không khí của thành phố ngoài tháp ngà kia chứ.”

“…Đi thôi.” Trâu Dương thở dài một hơi.

Mấy thanh niên vừa bước ra khỏi “tháp ngà” đều có mục tiêu rất rõ ràng, đó là đi đến quảng trường thương mại lớn nhất thành phố để mua sắm.

“Thật sự đi mua sắm à?” Trâu Dương hỏi.

“Mua sắm sao có thể giả được sao!” Lý Tri Việt nói.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Trương Truyền Long chỉ tay về phía quán trà sữa đối diện: “Đi nào, đi mua sắm thôi.”

“…Cậu nói đi mua sắm ở khu ẩm thực thì hợp lý hơn đấy.” Trâu Dương nói.

“Ai nói thế,” Lý Tri Việt nói, “Tôi thật sự định mua đồ đàng hoàng đây, tháng này là sinh nhật mẹ tôi, tôi dự định mua một chiếc vòng tay giống như cậu đang đeo để tặng mẹ.”

Chiếc vòng tay của Trâu Dương đúng là mua ở đây thật.

Cậu cúi đầu nhìn cổ tay mình, sinh nhật của Phàn Quân là cuối tháng sáu, cậu vốn định sau khi thi xong sẽ đi mua một chiếc vòng tay làm quà sinh nhật tặng Phàn Quân.

“Vậy thì đi thôi.” Lưu Văn Thụy nói.

Cửa hàng bán vòng tay hạt nằm ở tầng bốn của trung tâm thương mại, từ tầng một lên đến tầng bốn, bao gồm cả phố thương mại bên ngoài, có rất nhiều thứ để tham quan mua sắm, nhưng nhóm người này một khi đã xác định được mục tiêu cụ thể trong hành trình, thì thường mục tiêu đó sẽ trở thành mục tiêu duy nhất của chuyến đi.

“Ồ, chỗ này có phải đang có sự kiện gì không?” Lưu Văn Thụy liếc nhìn quảng trường, rồi bước nhanh hướng về trung tâm thương mại, “Nhiều người quá.”

“Bên kia hình như có hội chợ gì đó,” Lý Tri Việt nhìn sang phía khác, cũng bước vội vàng, “Có vẻ như…”

“Còn có triển lãm xe nữa.” Trương Truyền Long nói.

“Mấy vị bạn học trong ‘tháp ngà’ ơi, các cậu có đang gấp không vậy?” Trâu Dương thật sự không nhịn được nói, “Hoạt động này, chợ phiên kia, triển lãm xe cũng đều có thể đi chơi mà…”

“Đúng rồi, đi xem triển lãm xe đi.” Lưu Văn Thuỵ vô tình nghe được từ khóa cuối cùng, liền quay chân bước về phía khu triển lãm xe.

Trâu Dương thở dài không nổi nữa, cậu đành theo sau Lưu Văn Thuỵ bước về phía đó.

Nhưng vừa đi đến gần khu triển lãm, cậu liền thoáng nhìn thấy trong đám đông một bóng dáng mà hàng tháng cậu đều phải gặp một lần.

Cậu đột ngột dừng bước.

Gia đình ba người của bố cậu đang đứng ở đó.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Tri Việt hỏi.

“…Bố tôi.” Trâu Dương nói nhỏ.
Lý Tri Việt liền nắm lấy cánh tay đang bước nhanh của Lưu Văn Thụy: “Là bố cậu ấy.”

“Có chuyện gì vậy, mẹ đứa nhỏ?” Lưu Văn Thụy quay đầu lại hỏi.

“Bố cậu ta!” Lý Tri Việt nghiến răng nói, “Bố của Trâu Dương!”

“Chết tiệt,” Lưu Văn Thụy nhìn về phía đó rồi hỏi, “Ở đâu?”

“Cậu còn dám nhìn nữa à! Còn nhìn!” Trương Truyền Long xoay mặt Lưu Văn Thụy lại, “Sợ người ta không thấy chúng ta sao? Nhanh lên, che chắn cho Trâu Dương rồi đi vào trung tâm thương mại.”

“Mấy cậu làm gì vậy?” Trâu Dương khá bất lực.

“Không đi xem triển lãm xe nữa,” Lưu Văn Thụy nói, “Phiền quá.”

Trâu Dương không nói gì, dù cậu không muốn trốn tránh nhưng thật sự cũng không định tiến tới nữa.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua cậu đã thấy rất nhiều điều.

Họ đang chọn xe, có vẻ là đang chọn cho người phụ nữ đó, cô ta ngồi trong khoang lái cười rất vui vẻ, Trâu Thiên Thuỵ đứng bên cạnh bố và khoác tay lên cánh tay ông…

Nhà bọn họ có xe rồi, chiếc này có thể là món quà xin lỗi sau lần cãi nhau trước đó.

Nghĩ đến đây trong lòng Trâu Dương bỗng chốc nghẹn lại, cảm giác như muốn nôn ra.

Mấy người cũng không đi dạo ngoài kia nữa mà trực tiếp lên tầng bốn của trung tâm thương mại.

Lý Tri Việt không lấy mấy chuỗi vòng tay có sẵn, bắt đầu chọn từng hạt để tự mình xâu lại, Lưu Văn Thụy và Trương Truyền Long cùng nhau giúp cậu chọn lựa.

Trâu Dương ngồi một bên, sau một lúc mới gọi nhân viên bán hàng lại rồi lắc lắc cổ tay nói: “Giúp tôi lấy cái này.”

Lưu Văn Thụy quay lại nhìn cậu một cái: “Lại mua nữa à? Mua hai cái y hệt nhau à?”

“Để tặng người khác.” Trâu Dương đáp.

Lưu Văn Thụy bước đến ngồi xuống bên cạnh Trâu Dương, cậu ta đưa người về phía trước cậu rồi hỏi: “Tặng cho tôi à?”

Trâu Dương nhìn cậu ta mà không nói gì.

“Là tôi đường đột rồi,” Lưu Văn Thụy nói nhỏ, “Vậy là… tặng cho ai?”

Trâu Dương im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Phàn Quân.”

“Tặng Phàn Quân á?” Lưu Văn Thụy hơi ngạc nhiên, “Tại sao?”

“Sinh nhật của anh ấy vào cuối tháng.” Trâu Dương đáp.

“À,” Lưu Văn Thụy gật đầu, cậu ta nghĩ ngợi một lúc rồi quay lại nhìn cậu, “Tặng cùng kiểu vòng tay với cậu hả?”

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *