Phong Hoa Hoạ Cốt – Ngoại truyện 6

Ngoại truyện 6

《Xuân Sơn Cư Ký》

(1) Xuân

Từ khi Thích Bạch Thương và Tạ Thanh Yến dọn về sống ở Xuân Sơn thì đã hơn một năm, triều đình và dân gian vẫn truyền tai nhau câu chuyện: “Dận Vương điện hạ chưa đến tuổi ba mươi đã cáo lão hồi hương, khiến thánh thượng giận đến long nhan biến sắc.”

Trong các tửu lâu khác nhau, những câu chuyện truyền miệng ấy lại có cái kết không hề giống nhau —

“Có phiên bản nói rằng Bệ hạ xuất binh truy đuổi ngàn dặm, đôi uyên ương khổ mệnh cùng rơi xuống vực sâu; có phiên bản truyền kỳ nói rằng Lăng Viên bị thiêu rụi, thực chất là kế giả chết thoát thân, hai người ẩn danh trốn đi, từ đó sánh cánh bay xa, sống đời tự do không ràng buộc; lại có phiên bản ly kỳ nhất kể rằng Dận Vương điện hạ một mình một ngựa, xông qua ba vạn cấm quân, máu nhuộm áo giáp, chỉ để cùng nàng trốn chạy nơi chân trời góc bể, sống kiếp lưu vong nhưng không rời nhau…”

Vân Xâm Nguyệt tựa người vào bên thư án của Tạ Thanh Yến, tay phe phẩy chiếc quạt xếp, miệng cười hì hì không chút nghiêm túc mà hỏi:

“Vậy nên Dận Vương điện hạ à, rốt cuộc phu thê hai người đã diễn theo câu chuyện nào trong những lời truyền kia?”

“…”

Sau án thư.

Tạ Thanh Yến vừa viết xong một dòng, nhân lúc dừng bút để chấm mực, hàng mi dài như lông quạ lười biếng hơi nhấc lên.

Hắn lơ đãng liếc qua Vân Xâm Nguyệt, giọng điệu nhàn nhạt mang theo chút trêu chọc: “Ta nhớ năm ngoái huynh lặn lội đến tận biên cương phía Bắc là để lo chuyện thông thương giữa hai nước. Sao rồi, buôn bán mệt quá, nên Vân Tam công tử quyết định đổi nghề viết truyện truyền kỳ à?”

“Ây da ây da, thế này thì oan cho ta quá rồi. Không phải ta muốn hỏi đâu, mà là do Uyên Nhi lo lắng cho tỷ tỷ của nàng, trước khi được ân sủng đã đặc biệt nhờ ta hỏi giùm mà.”

Vân Xâm Nguyệt làm bộ làm tịch một hồi, rồi vẫn không nhịn được cúi người về phía trước: “Nói nhanh đi, rốt cuộc Bệ hạ làm sao lại chịu để huynh trở về Xuân Sơn sống nhàn hạ ẩn cư vậy?”

Tạ Thanh Yến nói: “Ông ấy đâu có muốn thả người, chỉ là khi cân nhắc đến lợi hại thì ông ấy không còn lựa chọn nào khác mà thôi.”

Với tư cách là quân sư năm xưa, Vân Xâm Nguyệt rõ ràng là một trong những người hiểu rõ Tạ Thanh Yến nhất.

Nghe đến đó, y lập tức đoán ra điều gì: “Huynh đồng ý điều kiện của ông ấy rồi?”

“Ừ.”

Điều kiện gì vậy?

“…”

Tạ Thanh Yến hơi nhíu mày, ánh mắt chùng xuống.

Vân Xâm Nguyệt đang quan sát sự thay đổi sắc mặt của đối phương, lòng bỗng chùng xuống, vừa muốn mở miệng.

Tạ Thanh Yến nhíu mày ngẩng lên: “Huynh che mất ánh sáng rồi.”

“?”

“…”

Vân Xâm Nguyệt suýt chút nữa tức điên lên.

Mang theo vẻ oán giận, Vân Xâm Nguyệt rời khỏi bàn viết của Tạ Thanh Yến: “Được rồi!”

Y gõ nhẹ chiếc quạt xếp, chống khuỷu tay hơi đổ người qua.

“Nói đi, rốt cuộc là điều kiện gì mới có thể khiến Bệ hạ chịu thả huynh về?”

“Ta đã hứa với ông ấy, mỗi năm Tứ hoàng tử có thể đưa đến Xuân Sơn để ta dạy dỗ một tháng. Ngoài ra……”

Tạ Thanh Yến dừng lại rồi nhúng bút vào mực, vừa chép vừa thong thả nói: “Nếu ông ấy băng hà trước khi Tạ Tư thành niên, thì ta sẽ trở về kinh nhiếp chính.”

Sắc mặt của Vân Xâm Nguyệt thoáng thay đổi, nhưng theo thói quen vẫn giữ giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Bệ hạ rất quyết tâm bắt huynh làm đế sư ấy nhỉ? Chỉ sợ đế sư dễ làm, nhưng vị trí Nhiếp Chính Vương lại dễ lên khó xuống đấy.”

“Sợ gì chứ. Người tốt thường không thọ, kẻ gây họa lại sống lâu.”

Vân Xâm Nguyệt dừng lại: “Huynh đang chửi mình, hay là chửi Bệ hạ đấy?”

“…”

Tạ Thanh Yến liếc nhìn đối phương: “Có sư phụ của Yêu Yêu ở Thượng Kinh, ông ấy muốn chết cũng khó.”

“Nhưng nếu lỡ…” Ánh mắt của Vân Xâm Nguyệt mang chút do dự, chiếc quạt xếp chỉ về Thượng Kinh: “Tứ hoàng tử điện hạ hiện giờ trông có vẻ tính tình ôn hòa, thậm chí hơi nhu nhược, nhưng người họ Tạ của huynh vốn… ahem, hoàng gia mà, sau này khó đoán trước được.”

Tạ Thanh Yến nghe vậy hơi nhướng mày quay người lại, cười như được tắm trong gió xuân. “Hoàng gia thì sao, chẳng phải vẫn có những người lương thiện dễ gần như ta sao?”

“…”

Vân Xâm Nguyệt nghẹn lời.

Trong lúc đang phân vân giữa “trợn mắt với hắn” và “đánh không lại nên nhịn”, Vân Xâm Nguyệt cũng kịp nhận ra, liền lắc đầu cười bất lực: “Lỗi tại ta. Biên cương yên ổn đã lâu, quen nhìn cái mặt nạ của huynh rồi, suýt nữa quên mất biệt danh “Diêm Vương thu mạng” theo họ ai rồi.”

Những lão thần ngày trước luôn lo sợ vị nguyên soái Tạ Thanh Yến công cao át chủ, giờ đây trong phủ của tổ phụ hắn, mỗi khi uống rượu tán gẫu thường không khỏi tiếc nuối than thở: Sao bệ hạ sinh bốn người con trai, mà ba người sau cộng lại không bằng một phần mười của người trước vậy?

Khi Tạ Thanh Yến ở Thượng Kinh, bọn họ e dè, đề phòng, và sợ hãi hắn.

Giờ đây hắn đã lui về ở ẩn, trong triều lại nhớ đến những điểm tốt của hắn.

Ngay cả khi Tạ Tư sau này thực sự muốn đấu với Tạ Thanh Yến, e rằng phải kéo theo hai người huynh trưởng của mình và được sinh ra sớm hơn hai ba mươi năm thì mới có thể.

Buông bỏ được nỗi lòng này, thái độ của Vân Xâm Nguyệt cũng hoàn toàn thư thả.

Y ôm chiếc quạt xếp nghiêng người, cuối cùng cũng có tâm trí để xem bản chép tay đang mở ra trên bàn viết của Tạ Thanh Yến.

“Ta vừa mới đến đã muốn hỏi, giờ huynh một không có công vụ, hai không có quân báo xử lý, thế mà từ lúc ta bước vào cửa đã không ngừng bút, huynh đang viết gì thế?”

Tạ Thanh Yến đáp: “Chép sách.”

Vân Xâm Nguyệt cúi gần hơn, cũng nhìn rõ được nét mực tươi còn đang rơi trên đó, vô thức đọc theo: “… Mẫu đơn ba lạng… Mang tiêu hai lạng… Dùng năm thăng nước…”

Giọng nói dừng lại, Vân Xâm Nguyệt kinh ngạc ngẩng lên: “Huynh không phải định theo Bạch Thương học y đấy chứ?”

“Đây là chép giúp Yêu Yêu y điển.”

Tạ Thanh Yến lười biếng liếc nhìn đối phương, tiếp tục xắn tay áo lên rồi hạ bút: “Trong núi ẩm thấp, một số sách y học cổ đã mốc meo, sau này khó lưu giữ, lúc nhàn rỗi ta thay nàng chép vài quyển.”

Vân Xâm Nguyệt vốn luôn hoài nghi độ chân thực trong lời nói của Tạ Thanh Yến, nên nghe đối phương nói nhẹ nhàng như vậy thì vẫn hỏi: “Vài quyển?”

Tạ Thanh Yến ngước mắt lên, hàng mi dài phủ xuống như đang cố gắng nhớ lại.

Rồi hắn cúi xuống hạ bút: “Bảy mươi tư quyển.”

Vân Xâm Nguyệt: “……?”

“Giờ huynh càng ngày càng hiền lương đức hạnh khiến ta cảm thấy xấu hổ rồi đấy.”

Vân Xâm Nguyệt lẩm bẩm một câu, sau khi tỉnh táo lại từ cơn chấn động, y nhìn quanh bốn phía: “Nhân tiện, sao không thấy Bạch Thương——”

Giọng nói của y dừng lại, đột nhiên khịt khịt mũi với vẻ mặt nghi hoặc: “Huynh có ngửi thấy mùi gì như cháy không?”

Tạ Thanh Yến dừng bút rồi ngồi thẳng người dậy, đầu bút lông chỉ bình thản về phía cửa sổ.

“Ở phòng phía Đông.”

“Hả?”

Vân Xâm Nguyệt quay đầu, chính diện thấy ngoài cửa sổ đang mở, phòng phía đông dưới hành lang bốc khói đen cuồn cuộn.

“Trời——”

Vân Xâm Nguyệt ngoảnh lại, thấy Tạ Thanh Yến lại định hạ bút: “Nhà huynh cháy rồi? Huynh còn không chạy sao??”

Tạ Thanh Yến thong thả đáp: “Yêu Yêu hôm nay vào bếp.”

“???”

Vân Xâm Nguyệt ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, rồi lại ngoảnh vội về:

“Đó là nhà bếp phía đông? Khói đen sắp bay tới thư phòng rồi, huynh xác định nàng ấy không phải là đang đốt nhà đấy chứ??”

“Không cần lo lắng quá.”

Trong ánh nhìn thoáng qua, hai bóng đen phóng xuống từ mái nhà, xách theo thùng nước lao nhanh về phía nhà bếp ở phía đông.

Tạ Thanh Yến bình tĩnh lật sang trang mới rồi hạ bút: “Ám vệ trong phủ mỗi tháng đều luyện tập việc cứu hỏa ở nhà bếp phía đông, nên rất thuần thục.”

Vân Xâm Nguyệt: “……”

“???”

Ám vệ nhà huynh dùng như vậy sao?

(2) Hạ

Xuân Sơn không thể so với Thượng Kinh, mùa hè trong núi râm mát, rất thích hợp để tránh nóng.

Từ khi Vân Xâm Nguyệt phát hiện ra điểm này, mỗi năm vào tháng bảy và tháng tám, y đều dẫn theo Uyển Nhi mặt dày đến “tránh nóng” ở Xuân Sơn cư của Tạ Thanh Yến.

Năm nay không may, đúng ngày y đến thì Tạ Thanh Yến cùng Thích Bạch Thương đã xuống núi đến thị trấn để chữa bệnh.

——Sau một thời gian dài ẩn cư ở Xuân Sơn, dưới núi lại mở một Diệu Xuân Đường mới, giờ đây khắp mười dặm tám làng đều biết, trong sương mù Xuân Sơn có một vị y tiên tái thế chữa bệnh như thần, nếu có bệnh nguy cấp khó chữa, thỉnh thoảng lại thấy người đến cầu xin trước sơm trang.

“Dù sao cũng là vùng hoang dã, nổi tiếng như vậy, có sợ thu hút kẻ xấu không?”

Thích Uyển Nhi nghe Vân Xâm Nguyệt kể, nàng ấy không khỏi lo lắng hỏi.

“Đã từng có đấy.”

Vân Xâm Nguyệt rót trà mát cho Thích Uyển Nhi, mở quạt xếp ra để quạt mát cho phu nhân của mình: “Năm ngoái, nghe nói có tên đầu đảng thổ phỉ rất lợi hại từ vùng xa, mẹ già bị bệnh, không biết làm sao nghe được danh hiệu thần y của tỷ tỷ nàng, nên dẫn một đội đệ tử và mang đầy đủ vũ khí đến cửa bắt người.”

“Sau đó thì sao?” Thích Uyển Nhi lo lắng hỏi.

“Sau đó?” Vân Xâm Nguyệt cười: “Mẹ hắn được chữa khỏi, còn hắn và đám đệ tử giờ đang ngồi tù trong huyện.”

“…”

Thấy khuôn mặt của Thích Uyển Nhi lộ vẻ kinh ngạc, Vân Xâm Nguyệt cười lắc đầu: “Nàng tưởng Tạ Diễm Chi gây chấn động triều đình với việc cáo lão hồi hương ở tuổi hai mươi, thật sự là con hổ răng cụt rồi sao?”

Thích Uyển Nhi chớp mắt: “Chẳng lẽ tin đồn trong triều, ‘Diêm Vương thu mạng’ bề ngoài giải tán, kỳ thực vẫn ẩn trong bóng tối, lại là thật sao?”

“Ừm… nàng đoán đi?”

Thích Uyển Nhi dừng lại, giơ tay định vặn tai Vân Xâm Nguyệt: “Được lắm, thiếp đoán——”

“Ôi trời phu nhân, ta sai rồi, sai rồi!” Vân Xâm Nguyệt vội vàng tránh né rồi ngã ngửa ra đất.

Đúng lúc người hầu của Xuân Sơn cư bưng khay, đi vòng qua bình phong.

“Uyển Nhi cô nương, Vân tam công tử, đây là hoa quả và trà điểm phu nhân dặn chúng tôi chuẩn bị trước khi xuống núi.”

“Ahem…!” Vân Xâm Nguyệt vội vàng cứu vãn hình tượng, lập tức bò ngồi dậy.

Y lấy quạt xếp chỉ vào bàn.

“Đặt, đặt ở đó đi.”

Người hầu vâng lời, đặt khay xuống rồi lui ra.

Thích Uyển Nhi định ngồi xuống.

“À, may mà bọn họ nhắc nên ta mới chợt nhớ ra!” Vân Xâm Nguyệt nắm lấy tay nàng ta, thần bí áp sát tai thì thầm: “Trong Xuân Sơn cư giấu đồ tốt, nhân lúc Tạ Diễm Chi không có ở đây, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”

“? Sao được chứ?”

Thích Uyển Nhi còn chưa kịp phản đối, đã bị Vân Xâm Nguyệt cười tinh nghịch kéo đi, lẻn ra khỏi phòng từ cửa sau.

Qua những dãy hành lang quanh co, Vân Xâm Nguyệt cuối cùng cũng dẫn Thích Uyển Nhi đến góc tây nam của Xuân Sơn cư.

Nơi đây cây xanh rợp bóng, quanh năm mát mẻ, ẩm ướt và yên tĩnh.

Đi qua bàn cờ bằng ngọc trắng và hai chiếc ghế mài giũa, rồi vòng qua cây cổ thụ hình như đã trăm tuổi trên bàn cờ, Vân Xâm Nguyệt cuối cùng cũng thấy mục tiêu của mình —

Một chiếc bình bằng đồng vuông hình sừng dê được giấu ở chỗ khuất nắng.

“Ở ngay trong này.”

Vân Xâm Nguyệt tùy tiện cắp quạt vào thắt lưng, mở nắp bình ra rồi cười rất vô liêm sỉ: “Tên khốn Tạ Diễm Chi này, mỗi lần ta đến huynh ấy đều khoe khoang, Yêu Yêu của huynh ấy tự tay làm cho huynh ấy món điểm tâm trà ẩm gì đó, xem như bảo bối như mạng sống, nếm một miếng cũng không cho!”

Thích Uyển Nhi do dự: “Tuy y thuật của tỷ tỷ thiếp rất giỏi, nhưng lại thích cho vào đồ ăn…”

“Tìm thấy rồi! Chính là cái này!”

Vân Xâm Nguyệt bỗng đứng thẳng người từ trong bình, tay nâng lên một cái vò nắp đỏ.

Thích Uyển Nhi lập tức ngừng lời, tò mò nhìn: “Đây là gì thế?”

“Trà bốn mùa bí truyền tỷ tỷ của nàng làm riêng cho Tạ Diễm Chi — huynh ấy nói vậy, nhưng ta nghi hoặc đây không phải trà, chắc chắn là rượu! Nếu không sao lại đóng nắp như thế?”

Vân Xâm Nguyệt vừa nói vừa gỡ nắp đất nung, vui mừng không tự chủ xoa tay nhìn vào trong vò: “Đây là vò huynh ấy trân quý nhất, mỗi lần đều thấy huynh ấy chỉ rót một chén nhỏ, ắt là vật quý hiếm…”

Vân Xâm Nguyệt dừng lại rồi nhìn xung quanh: “Ôi, quên không lấy chén rượu rồi.”

Thích Uyển Nhi nhíu mày: “Chàng thật sự muốn uống à? Nhỡ đâu khi tỷ phu trở về, muốn tính sổ với chàng thì sao?”

“Không sao đâu, có tỷ tỷ của nàng ở đó thù huynh ấy có thể làm gì được ta?”

Vân Xâm Nguyệt đảo mắt: “Vậy đi, chỉ nếm một ngụm thôi.”

Thích Uyển Nhi vẫn muốn khuyên can.

Tiếc rằng Vân Xâm Nguyệt đã bị Tạ Thanh Yến nhiều lần khoe khoang khiến sự “thèm khát” tò mò không kìm nén được, chưa đợi nàng nói thêm, y đã nâng vò rượu lên rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn.

“—————— Ực.”

Tiếng nuốt vang lên.

Nụ cười đắc ý của Vân Xâm Nguyệt chỉ duy trì được ba nhịp thở: “Cái mùi vị này hình như không đúng… lắm…”

Chưa nói hết câu.

“Rầm.”

Hai mắt của y trợn ngược, cả người lẫn vò rượu đập xuống đất.

“Vân Giám Cơ?!”

“…”

Sau khi chữa bệnh trở về, tin tức đầu tiên Thích Bạch Thương nghe thấy khi bước vào Xuân Sơn cư là Vân Xâm Nguyệt bị trúng độc nên hôn mê.

May mắn là không nặng, chỉ ba mũi châm đã khiến y tỉnh lại.

Khi Vân Xâm Nguyệt tỉnh dậy, Tạ Thanh Yến vừa đến hành lang bên ngoài.

Sau khi nghe ám vệ trong trang viên báo cáo xong, hắn chưa kịp cởi áo lông hạc, thì đã thong thả bước vào phòng rồi đi thẳng đến trước giường.

“Yêu Yêu, nàng hãy đưa muội muội của nàng ra đình nghỉ mát trước đi.”

Tạ Thanh Yến nắm tay Thích Bạch Thương trước giường, cúi đầu cọ nhẹ vào mũi nàng: “Ta sẽ ra ngay.”

Thích Bạch Thương do dự: “Nhưng muội phu———”

“Không sao đâu.”

Tạ Thanh Yến quay người lại, bóng tối che khuất một nửa khuôn mặt của hắn.

“Để ta chăm sóc là được.”

“…”

Phải mất mấy nhịp thở, Vân Xâm Nguyệt mới tỉnh táo trở lại.

Ngay khi nhìn rõ khuôn mặt của người bên giường, Vân Xâm Nguyệt hoảng sợ giơ tay về phía đối phương: “Tạ Diễm Chi, không ổn rồi! Có người lén vào trang viên đầu độc huynh đó!”

“Vậy sao.”

Tạ Thanh Yến khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bóp các đốt ngón tay rồi quay người lại.

“Nghe nói Yêu Yêu đã ủ cho ta ba tháng mới xong một vò trà thuốc, huynh không những uống trộm, còn đập vỡ hết?”

“…..” Vân Xâm Nguyệt: “?”

“Á——!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong phòng.

Bên ngoài, dưới đình nghỉ mát.

Thích Bạch Thương và Thích Uyển Nhi cùng khựng lại chén trà trên tay, rồi nhìn nhau.

Một lát sau, Thích Uyển Nhi thản nhiên quay đầu đi chỗ khác: “Ồ, lạ nhỉ, trong núi sao lại có người nuôi chó sao?”

“Phải rồi.”

Thích Bạch Thương không nhịn được mỉm cười: “Nhà ta cũng nuôi một con.”

Nàng chống cằm, bất đắc dĩ liếc nhìn vào trong phòng: “Không những hung dữ, mà còn rất biết giữ đồ ăn.”

(3) Thu

Năm thứ ba quy ẩn tại Xuân Sơn, họ đã chuyển tông đường nhà họ Bùi từ Ly Sơn về nơi này, bốn trăm mười bảy bài vị vô danh được an vị trong nhà thờ phía sau Xuân Sơn cư.

Cùng chuyển đến Xuân Sơn, còn có hai ngôi mộ của An Vọng Thư – mẫu thân của Thích Bạch Thương, và Bùi Hoa Sương – di mẫu của Tạ Thanh Yến.

Mùng tám tháng mười, chuẩn bị vào cuối thu.

Hôm đó, khi Thích Bạch Thương chợt tỉnh giấc, trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối như đêm, nàng vô thức đưa tay sờ sang phía bên kia giường, nhưng hơi ấm ở dưới chăn đã vơi đi nhiều

Tạ Thanh Yến hẳn đã rời đi từ lâu.

Thích Bạch Thương không cảm thấy bất ngờ.

Hôm nay vốn là một ngày khó ngủ đối với hắn, dù cả nhà họ Bùi đã được rửa oan, nhưng vết sẹo cũ hành hạ hắn hơn mười năm, rốt cuộc vẫn khó lòng biến mất chỉ trong một sớm một chiều.

Trở mình nhiều lần, Thích Bạch Thương cuối cùng cũng rời khỏi giường, khoác lên mình áo lông hạc chống lạnh, rồi lặng lẽ bước ra khỏi cửa.

Như nàng dự đoán, Tạ Thanh Yến đang ở nhà thờ phía sau núi.

Khi Thích Bạch Thương khoác áo đến nơi, thì người kia đang cúi xuống thắp từng ngọn đèn trường minh trong nhà thờ.

Giờ đây hắn không còn chán ghét ánh nến nữa.

Dù Thích Bạch Thương bước chân nhẹ đến đâu, thì Tạ Thanh Yến cũng có thể dễ dàng nghe thấy.

Sau khi thắp sáng ngọn đèn trường minh trong lòng bàn tay và đặt lên hương án, Tạ Thanh Yến quay người, nhanh chóng bước đến bên Thích Bạch Thương: “Đêm thu lạnh lắm, sao nàng cũng ra ngoài rồi?”

Hắn vuốt ve cánh tay của nàng dưới áo lông hạc, rồi hơi nhíu mày: “Lại còn mặc mỏng như vậy?”

“Chàng cũng biết đã là cuối thu à.” Thích Bạch Thương trách móc ngước mắt lên: “Đêm thu dài như vậy, chàng định một mình canh đến sáng sao?”

Ánh nến lay động khiến đôi mày cặp mắt của Tạ Thanh Yến càng thêm thâm trầm, ánh nhìn hướng về nàng ẩn trong bóng tối mờ ảo, dù giọng nói trầm thấp vẫn chan chứa tình ý: “Chính vì không muốn nàng phải quỳ bên ta giữ lễ, nên ta mới một mình đến vào lúc này.”

Hắn thở nhẹ một tiếng: “Nàng thật sự không về ngủ nữa sao?”

“Có một chuyện, hình như thiếp chưa từng nói với chàng phải không?”

Thích Bạch Thương không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nhẹ nhàng, nàng tiếp nhận ngọn nến thắp đèn trường minh từ tay Tạ Thanh Yến.

Tạ Thanh Yến ngước mắt lên: “Chuyện gì vậy?”

“Chàng còn nhớ không, đêm ở từ đường trên núi Ly Sơn, khi chàng biết kinh thành sắp có chiến sự thì đã đuổi thiếp rời khỏi kinh thành?”

“….”

Khi Thích Bạch Thương nói được một nửa, các đốt ngón tay Tạ Thanh Yến đặt trên khuỷu tay nàng đã co giật theo bản năng.

Như chạm vào nỗi đau nào đó.

Hắn nhẫn nhịn nhíu mày, giọng trầm xuống: “Xin lỗi, Yêu Yêu, lúc đó ta…”

“Suỵt.”

Thích Bạch Thương nhẹ nhàng át lời hắn.

Nàng ngẩng mặt nhìn bóng tối u uất trong đôi mắt hắn, như cảm thấy chưa đủ, liền kiễng chân lên in một nụ hôn lên đôi môi lạnh giá vì đêm khuya của hắn.

“Tạ Lang, thiếp biết. Khi ấy chiến sự ở Thượng Kinh cận kề, đến bản thân chàng còn chẳng rõ ngày mai mình sống hay chết, vậy mà vẫn tiễn thiếp rời khỏi kinh thành, điều đó đối với chàng mà nói chẳng khác gì bị róc xương khoét tim hay sao?”

Nàng thở dài: “Sao thiếp nỡ trách chàng chứ?”

“….”

“Nhắc đến là muốn nói, đêm đó thiếp đứng ngoài nhà thờ, nhìn chàng một mình quỳ trước những bài vị vô danh, bóng đêm xung quanh như muốn nuốt chửng lấy chàng… nhìn chàng cô đơn đến mức như thể chàng đã một mình gánh trên vai những mối thù suốt bao năm qua…”

Thích Bạch Thương ngẩng mặt lên rồi nở một nụ cười gượng gạo, nhưng không giấu nổi ánh lệ lấp lánh dưới ánh nến.

“Rất nhiều đêm về sau, thiếp thường mơ thấy cảnh tượng đó.”

Dù quay lưng với ánh nến, nhưng cảm xúc trong mắt Tạ Thanh Yến vẫn dao động dữ dội.

Giọng hắn khàn đặc: “Yêu Yêu…”

“Mỗi lần mơ thấy, thiếp luôn cảm thấy hối hận.” Thích Bạch Thương nắm lấy tay Tạ Thanh Yến, rồi kéo hắn quay người: “Hối hận rằng ít nhất trong khoảnh khắc đó, thiếp nên đứng bên cạnh chàng.”

Như bước qua những giấc mơ khiến nàng hối hận tỉnh giấc lúc nửa đêm, Thích Bạch Thương nắm lấy tay của Tạ Thanh Yến, rồi cùng chàng bước vào nhà thờ.

Những ngọn đèn trường minh lần lượt bừng sáng, xua tan bóng tối trước mắt hắn.

Khi ngọn cuối cùng được thắp lên, Thích Bạch Thương quay người trở về bên cạnh Tạ Thanh Yến.

Nàng quỳ bên cạnh chàng ở trước hương án.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười, rồi chỉnh lại tư thế và cúi người hành lễ——

Lần này, giữa ngôi từ đường cổ kính uy nghi, trước bốn trăm mười bảy bài vị vô danh, giữa muôn vàn ánh nến bập bùng xuyên qua màn đêm như ánh mắt long lanh, nàng cùng chàng quỳ xuống dập đầu bái lạy.

“Những bước đường còn lại của kiếp này, thiếp sẽ cùng chàng bước đi. Sẽ không để chàng bước đi cô đơn và một mình trơ trọi nữa.”

“Cho đến tận cuối của cuộc đời này.”

(Tứ) Đông

Xuân Sơn hiếm khi thấy tuyết.

Ở Thượng Kinh, bách tính năm nào cũng gặp nó, tuổi nào cũng thấy, nên Thích Bạch Thương không mấy yêu thích nó. Còn Tạ Thanh Yến thuở nhỏ đói rét mấy năm trời, lại càng chịu đủ khổ sở vì nó, đối với nó thật sự không có gì trông mong.

Chỉ là, những đứa trẻ sinh ra ở Xuân Sơn, chưa từng thấy tuyết, đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.

Vào mùa đông đầu tiên có tuyết sau bảy năm xây dựng Xuân Sơn cư, cũng đúng dịp mùng một Tết, trên đường lên núi sau quét mộ cho Bùi Hoa Sương, có một “chú cún con” đang vui đùa thỏa thích.

Không biết bao nhiêu lần, Tạ Thanh Yến bị kéo áo lông hay vấp vạt áo, cuối cùng không thể nhịn nổi.

Chàng ôm “cục tuyết” trong lòng, dừng bước.

Giọng trầm thấp đầy uy nghiêm.

“Bùi Tri Khí!”

“…”

Đứa bé trai năm tuổi vừa lướt qua bên cạnh chàng làm bắn tuyết đầy vạt áo, đột nhiên dừng lại.

Trong khóe mắt, bóng tối phủ xuống từ phía sau lưng, khiến Bùi Tri Khí rùng mình một cái. Ngay sau đó, cậu bé lập tức xoay người lại, giọng non nớt hét lên, vừa lăn vừa bò chạy vào trong cửa.

“Mẫu thân ơi! Phụ thân thiên vị, phụ thân chỉ bế muội muội nhưng lại mắng con!”

“…”

Tạ Thanh Yến dừng lại, hơi nheo mắt.

Chàng cụp mắt xuống nhìn cục bột hồng hào đang nằm trong lòng. Cô bé mới ba tuổi đang tròn xoe đôi mắt đen nhìn quanh, không khóc không quấy, vô cùng ngoan ngoãn.

“Vào trong đó, khóc cho mẫu thân xem.” Tạ Thanh Yến hạ giọng nói.

“…Dạ!”

Cục bột hồng nắm chặt tay rồi gật đầu.

Tạ Thanh Yến hài lòng bế Bùi Niệm Thu bước qua hiên nhà.

Lúc này, Thích Bạch Thương đang quỳ nửa người trước mộ của Bùi Hoa Sương, bị Bùi Tri Khí đâm sầm vào lòng như chú ngựa con.

Nàng liếc mắt một cái, Tạ Thanh Yến đang nâng nhẹ cô bé trong lòng.

Bùi Niệm Thu mím môi, nước mắt sắp trào ra từ hàng mi dài cong vút —

“Không được khóc.”

Giọng nói lạnh lùng của Thích Bạch Thương chặn đứng tiếng khóc chưa kịp bung ra của cục bột nhỏ.

Bùi Tri Khí đang nằm trong lòng nàng khẽ mở một mắt, chưa kịp vui thì đã bị ngón tay chọt vào trán: “Còn con nữa, không được học thói xấu của phụ thân, giả vờ tủi thân nữa là phạt chép sách đấy.”

“…Á.”

Bùi Tri Khí sợ hãi lắc đầu, lập tức đứng sang một bên.

Sau khi dạy xong hai đứa nhỏ, Thích Bạch Thương phủi tuyết trên người rồi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn người vừa đặt cục bột nhỏ xuống đất.

“Tạ Lang.”

“…Mẫu thân sắp mắng phụ thân rồi.” Bùi Tri Khí rất hả hê nhưng không dám lộ ra, nhịn cười kéo cục bột nhỏ vừa được phụ thân trao lại đến bên cạnh, rồi thì thầm bên tai: “Còn muội nữa, đừng cười to như lần trước, phụ thân phạt ca ca chống đẩy mấy ngày liền đấy.”

“Phu nhân, hôm nay là mùng một Tết, nàng quên rồi sao?” Tạ Thanh Yến hạ giọng, nửa dỗ dành nửa mềm mỏng: “Ta biết lỗi rồi… Yêu Yêu, thương ta lần nữa được không?”

Khuôn mặt của Thích Bạch Thương ửng hồng, nàng chợt nhớ ra điều gì đó.

“Tri Khí và Thu Nhi còn ở đây, chàng đã làm cha rồi mà vẫn không biết ngượng chút nào sao.”

Tạ Thanh Yến cúi sát lại đòi hôn: “Thể diện nào quan trọng bằng phu nhân?”

“Chàng không cần nhưng thiếp cần.”

Thích Bạch Thương nhịn cười rồi đẩy chàng ra.

“…?”

Bùi Tri Khí ngồi xổm bối rối nhìn, không hiểu mùng một Tết có gì thần kỳ, sao có thể khiến người mẹ dịu dàng nhưng đáng sợ của mình thật sự không tính toán nữa.

Nhưng chưa kịp hiểu ra, đã thấy Thích Bạch Thương kéo Tạ Thanh Yến đến trước tấm bia mộ.

Nàng dừng bước, nhìn một lúc rồi vẫy tay với cậu bé.

“Tri Khí, dắt muội muội lại đây.”

Bùi Tri Khí do dự, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của cha —

Khác hẳn với mọi khi, cha nhìn tấm bia mộ với vẻ mặt phức tạp và đôi chút bùi ngùi.

Bùi Tri Khí bất an nắm chặt tay Bùi Niệm Thu.

Cục bột nhỏ năm ngoái mới học đi, bước trên tuyết còn loạng choạng, nhưng hôm nay cậu bé hiếm hoi không chê em gái của mình, chỉ nghiêm túc dắt em gái đến bên cạnh cha mẹ đang rất im lặng.

Thích Bạch Thương ngồi xổm xuống, vừa phủi tuyết trên chữ khắc của tấm bia đá vừa nhẹ giọng nói: “Người nằm trong này, là tổ mẫu của các con.”

Bùi Tri Khí chớp mắt: “Không phải tổ mẫu ở Thượng Kinh sao?”

Năm ngoái, Tạ Thanh Yến và Thích Bạch Thương từng đưa Bùi Tri Khí về Thượng Kinh, cũng vào hoàng lăng.

Cậu bé nói về Bùi hoàng hậu.

“Đây là một tổ mẫu khác.” Thích Bạch Thương mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Tri Khí: “Tri Khí còn nhớ tổ mẫu, tổ mẫu sẽ vui lắm đấy.”

“Tổ mẫu…” Bùi Niệm Thu mềm mại lặp lại: “Nằm dưới đá, lạnh.”

Ánh mắt của Thích Bạch Thương chớp động.

Đúng lúc này, Tạ Thanh Yến ngồi xổm xuống bên kia của hai đứa trẻ, chàng cười khẽ rồi xoa nhẹ đầu Bùi Niệm Thu: “Ừ, nằm dưới đá rất lạnh, nên các con phải nhớ đến thăm tổ mẫu, và cả ngoại tổ mẫu bên cạnh nữa, biết chưa?”

“Dạ… dạ!”

Bùi Niệm Thu gật đầu thật mạnh.

Bùi Tri Khí lớn hơn Bùi Niệm Thu hai ba tuổi, dù nghịch ngợm hiếu động nhưng không ngăn được sự thông minh di truyền từ cha mẹ, lúc này nhìn tấm bia đá cũng trang trọng hơn em gái nhiều.

— Nhưng cũng không kéo dài lâu.

Sau khi thắp hương và lạy trước mộ của tổ mẫu và ngoại tổ mẫu, hai đứa trẻ nhanh chóng quên đi sự trang nghiêm lúc nãy, lại vui đùa trong sân lớn phủ đầy tuyết.

Trên mặt tuyết in đầy tiếng cười khúc khích và những dấu chân nhảy nhót của chúng.

Tiếng vang trong khu rừng tĩnh lặng, như âm vang của mùa xuân xuyên qua đông, lặng lẽ gột rửa.

Thích Bạch Thương dựa vào lòng Tạ Thanh Yến, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng này.

“Tạ Lang, chàng nhìn cây này, có giống như cây cổ thụ chúng ta gặp năm xưa vào mùng một Tết, lúc thiếp dẫn chàng lên Ly Sơn chôn cất a di không?”

Tạ Thanh Yến hơi bất ngờ cụp mắt: “Nàng nhớ ra rồi?”

“Chẳng lẽ chàng nghĩ cả đời thiếp cũng không nhớ ra, thung lũng Ly Sơn chàng chọn làm tông đường họ Bùi chính là nơi thiếp đã dẫn chàng đến hồi nhỏ?”

Thích Bạch Thương ngẩng đầu trong lòng chàng, rồi cười đùa: “Không nhớ ra sao được, vậy A Vũ của thiếp chẳng phải sẽ rất buồn sao?”

“Hắn sẽ không buồn.”

Tạ Thanh Yến khẽ chạm trán Kỳ Bạch Thương, hôn lên chân mày nàng rồi thở dài: “Cả đời này có thể gặp được nàng, có thể cùng nàng bên nhau dài lâu, đã là may mắn của may mắn của hắn rồi.”

“… Tạ Lang, đối với thiếp cũng như vậy.”

Cặp mắt của Thích Bạch Thương ươn ướt, nàng cười rồi quay người trong lòng Tạ Thanh Yến.

Nàng và hắn nhìn nhau, hơi ngẩng đầu, vòng tay qua vai Tạ Thanh Yến rồi leo lên in một nụ hôn.

“Khác với Ly Sơn, cây này là cây liên lý. Trăm năm sau, chúng ta sẽ cùng chôn cất tại đây nhé.”

Tạ Thanh Yến cúi xuống, mỉm cười hôn lên môi cô.

“Được.”

“Đều nghe lời phu nhân hết.”

Dẫu ngàn năm trôi qua như nước chảy về đông, non sông hóa cổ tích, thì ta và nàng vẫn chung một mộ phần, sinh tử rồi cũng tương phùng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *