Chương 11: Nàng ta tuyệt đối không cho phép Cố Tuế An gả cho Thái tử
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt đã hết hạ sang thu, gió lạnh dần nổi lên, những chiếc lá cây dần chuyển sang màu vàng úa treo trên cành, lung lay sắp rụng.
Hồi tháng Tám, Cố Nguyên Triều đã tham gia kỳ thi mùa thu. Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi mùa thu của Cố Nguyên Triều.
Cố Tuế An thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị, định cùng với Cố Nguyên Triều đi xem và hóng hớt kết quả.
Nàng cũng không biết Cố Nguyên Triều có đỗ Cử nhân hay không, trong lòng còn có chút hồi hộp.
Trong cuốn sách này chỉ đề cập đến việc nam phụ Tống Vọng Sinh là Trạng nguyên khoa cử đỗ Tam Nguyên vào kỳ thi mùa xuân năm sau, điều đó cho thấy Tống Vọng Sinh lần này trong kỳ thi mùa thu ở Ký Châu cũng đã đỗ Cử nhân, lại còn là thủ khoa nữa.
Còn kỳ thi mùa thu ở Kinh đô bên này thì sách lại không hề nhắc đến.
Ngay cả Bảng nhãn và Thám hoa của năm sau là ai cũng không nói.
Vì thế nàng cũng không biết Cố Nguyên Triều thi cử thế nào.
Thời tiết dần trở lạnh, Xuân Lan hôm qua đã bị cảm lạnh rồi.
Vì vậy hôm nay nàng chỉ dẫn Tứ Hỷ ra ngoài. Tứ Hỷ cũng là một người có tính cách thích náo nhiệt, từ sáng sớm đã líu lo không ngừng.
Đến cổng lớn của Cố phủ, có một chiếc xe ngựa cao ráo và giản dị đang dừng ở đó.
Cố Nguyên Triều đã đợi sẵn bên cạnh xe ngựa.
Hôm nay Cố Nguyên Triều khoác lên mình một bộ cẩm y bằng gấm vân đoạn màu trắng ánh trăng, khóe miệng mỉm cười, ngũ quan tuấn tú, khiến cả người huynh ấy càng nhiều thêm khí chất nho nhã và phong độ ngời ngời.
Cố Tuế An âm thầm cảm thán, đại ca nhà bọn họ đẹp trai quá, tẩu tử tương lai thật có phúc.
Đột nhiên một giọng nói phấn khích vọng đến:
“A Tỷ, cuối cùng tỷ cũng ra rồi, mau lên xe ngựa đi, sắp có kết quả rồi!” Cố Nguyên An không biết chui ra từ đâu, vẫy tay với Cố Tuế An, sau đó như một con khỉ con nhảy tót lên xe ngựa.
Cố Tuế An cảm thấy cạn lời với nhóc con này.
Tính cách của Cố Nguyên An cũng không biết là giống ai, cả ngày ồn ào náo huyên náo đến mức gà bay chó chạy vậy.
Cố Nguyên Triều ở bên cạnh cười bất lực.
Ba huynh muội ngồi lên xe ngựa, người đánh xe của Cố phủ điều khiến xe ngựa thành thạo đi về phía Cống Viện. Bụi đất phía sau xe ngựa bay lên, để lại một vệt khói dài.
Kỳ thi mùa thu qua các đời đều công bố kết quả trên bức tường bên ngoài cổng chính của Cống Viện.
Khi huynh muội nhà họ Cố đến nơi thì trước cổng Cống Viện đã đứng rất nhiều người rồi, bên cạnh còn đậu rất nhiều xe ngựa.
Xe ngựa của nhà họ Cố không hề nổi bật trong số đó.
Cố Nguyên An nhảy xuống ngay khi xe ngựa dừng lại. Tiểu tử thoáng cái đã chen đến hàng người đông đúc ở phía trước.
“Tuế Tuế, chi bằng muội đợi ở trên xe ngựa có được không, bên ngoài này quá đông người.” Cố Nguyên Triều nhíu mày nhìn đám đông bên ngoài, sau đó quay sang nói nhẹ nhàng với Cố Tuế An.
Cố Tuế An vén rèm xe quan sát bên ngoài một chút, thấy hầu hết đều là nam tử, e rằng các nữ quyến cũng đều đang ở trên xe ngựa chờ đợi.
Nàng liền ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, Đại ca, muội sẽ đợi tin tốt của huynh ở trên xe ngựa.”
Cố Nguyên Triều xoa đầu tiểu muội một cái, sau đó bước xuống xe ngựa.
Cách xe ngựa nhà họ Cố không xa, có một chiếc xe ngựa sang trọng khác đang đậu.
Đích nữ của nhà họ Lư – Lư Thanh Uyển mặc một chiếc váy gấm màu xanh biếc, dung mạo rạng rỡ kiều diễm, lúc này đang ngồi trong xe ngựa thưởng thức trà và chờ đợi ca ca của mình là Lư Cảnh Niên.
Nhà họ Lư là một trong tứ đại gia tộc, Lư Cảnh Niên là đích trưởng tử nhà họ Lư, cũng đã tham gia kỳ thi mùa thu lần này.
Bên cạnh Lư Thanh Uyển có một nữ tử mặc váy sa màu xanh nước biển đang vén rèm xe quan sát bên ngoài.
Nữ tử này có dung mạo thanh nhã tú mỹ, khí chất đoan trang vào cao quý, là Thẩm Tri Ý – con gái của Hộ bộ Thượng thư.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Lư từ trước đến nay đều có mối quan hệ khá tốt, Thẩm Tri Ý và Lư Thanh Uyển tự nhiên cũng trở thành bạn thân.
Lần này Thẩm Tri Ý đặc biệt đi cùng Lư Thanh Uyển đến đây để xem bảng vàng.
Đột nhiên, ánh mắt của Thẩm Tri Ý lóe lên.
“Thanh Uyển tỷ tỷ, muội vừa thấy Cố cô nương nhà họ Cố là Cố Tuế An cũng đến.”Thẩm Tri Ý nhỏ nhẹ nói.
Lư Thanh Uyển nghe thấy cái tên này, trong mắt lóe lên sự chán ghét sâu đậm.
Trong số các tiểu thư quý tộc ở kinh thành, thì người mà nàng ta ghét nhất chính là Cố Tuế An, dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp lại còn là biểu muội của Thái tử điện hạ, nên luôn luôn vào cung để quyến rũ Thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ trong mắt cũng chỉ nhìn thấy Cố Tuế An, còn đối với các tiểu thư quý tộc khác đều coi như không thấy.
Mỗi khi Lư Thanh Uyển nghĩ đến điều này, nàng ta lại ghen ghét đến phát điên, chỉ ước có thể cào nát khuôn mặt xinh đẹp đó của Cố Tuế An, đến lúc đó xem người kia còn quyến rũ Thái tử điện hạ bằng cách nào nữa.
“Nàng ta đến chắc là vì đại ca của nàng ta thôi. Cố Tuế An ngoài cái mặt đó ra thì còn có gì nữa? Mỗi lần dự yến tiệc thì giống như một bình hoa vô dụng vậy, cũng chẳng nói được mấy câu. Với lại chữ của nàng ta viết tệ đến mức đó, ta thấy đại ca của nàng ta chắc cũng là một phế vật thôi.” Lư Thanh Uyển khinh thường chế giễu.
“Thanh Uyển tỷ tỷ nói đúng lắm.” Thẩm Tri Ý cười cười gật đầu hùa theo.
Sau đó, Thẩm Tri Ý do dự một chút muốn nói lại thôi, rồi lại tiếp tục nói: “Chỉ là gần đây muội nghe nói…”
“Nghe nói gì? Cần gì phải ấp a ấp úng như vậy? Có gì thì nói thẳng đi.” Lư Thanh Uyển bất mãn hỏi.
Thẩm Tri Ý thở dài bất lực, ánh mắt thương hại nhìn Lư Thanh Uyển nói: “Muội nghe nói Hoàng hậu nương nương có ý định dâng chiếu chỉ lên Bệ hạ vào lúc Cố cô nương cập kê, để ban hôn cho Cố cô nương và Thái tử điện hạ.”
“Muội nói cái gì!?” Lư Thanh Uyển tức giận gạt mạnh chén trà trên bàn xuống.
Chén trà sứ rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ choang.
“Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?” Tỳ nữ thân cận của Lư Thanh Uyển tên là Ngọc Cầm ở bên ngoài xe ngựa, nghe thấy tiếng chén trà vỡ, vội vàng vén rèm xe lên xem xét.
“Hoảng hốt cái gì mà hoảng hốt, ra ngoài!” Lư Thanh Uyển trợn tròn mắt, tức đến mức lồng ngực phập phồng, sau đó lại hỏi Thẩm Tri Ý: “Muội nói có thật không?”
“Cái này… tỷ cũng biết đó, mẫu thân muội là biểu muội của Đức Phi nương nương. Mấy hôm trước mẫu thân muội vào cung thăm Đức Phi nương nương, nên có nghe Đức Phi nương nương có nhắc qua một câu, nhưng tin tức có đúng sự thật hay không thì muội muội cũng không rõ lắm.”
Lư Thanh Uyển nghe xong lại càng tức giận hơn.
“Đức Phi từ trước đến nay vẫn có mối quan hệ tốt với Hoàng hậu, nên chắc chắn là thật.” Lư Thanh Uyển nghiến răng nghiến lợi, nàng chau mày và vô cùng căm phẫn nói.
Cố Tuế An có gì tốt, ngoài một khuôn mặt ra thì chẳng có tài cán gì. Gia thế của hai người bọn họ tương đương nhau, tại sao nàng ta lại không thể trở thành Thái tử phi?
Nàng ta tuyệt đối không cho phép Cố Tuế An gả cho Thái tử, nàng ta đã thích Thái tử nhiều năm như vậy, Thái tử chỉ có thể là của nàng ta mà thôi. Chỉ khi Cố Tuế An xảy ra chuyện, thì vị trí Thái tử phi mới có thể rơi vào tay nàng ta.
Lư Thanh Uyển cụp mắt trầm ngâm một lát, trong mắt lóe lên một tia độc ác, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ lúc này trở nên hơi méo mó.
“Ngọc Cầm, ngươi vào đây.”
“Ngươi đi làm cho ta một việc…”
Thẩm Tri Ý đứng bên cạnh lắng nghe Lư Thanh Uyển dặn dò Ngọc Cầm, nàng ấy cúi đầu khẽ nhếch môi, khiến người khác không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Về phía Cố Nguyên Triều, sau khi bước xuống xe ngựa.
Mấy người bạn học có quan hệ khá tốt với huynh ấy hàng ngày liền vây quanh lại.
Cố Nguyên Triều hàn huyên một lát với mấy người bạn học.
Đột nhiên có một giọng nói phấn khích vang lên ở phía trước.
“Đến rồi đến rồi, công bố bảng vàng rồi!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tấm bảng.
Chẳng mấy chốc, đã có người thì vui mừng, kẻ lại ủ rũ
Cố Nguyên An luôn đứng ở hàng đầu trong đám đông. Sau khi bảng vàng được công bố, cậu nhóc lập tức tìm tên đại ca mình.
Sau khi thấy tên của đại ca ở vị trí đầu tiên, cậu nhóc mở to mắt xác nhận lại cẩn thận một lần nữa. Bình thường cậu nhóc không thích học hành nên rất sợ mình nhìn nhầm.
Sau khi xác nhận lần thứ hai, Cố Nguyên An liền hào hứng chen qua đám đông và chạy về phía Cố Nguyên Triều.