Chương 113: Bóng dáng quen thuộc mà xa lạ
Nhìn theo bóng lưng Ngô Trình rời đi, Cố Tuế An nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng, chợt nghĩ đến điều gì đó thì nói: “Chiêu Hạ, bánh bao nhỏ có bị vị Lan đại nhân kia nhìn thấy không?”
Chiêu Hạ trấn an: “Cô nương yên tâm, Lan đại nhân chưa thấy bánh bao nhỏ. Những năm qua chúng ta giấu bánh bao nhỏ kỹ như vậy, người ngoài sẽ không dễ dàng nhìn thấy đâu ạ.”
Cố Tuế An thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại bánh bao nhỏ rất giống Lý Trọng Yến, nếu lỡ như bị người từ kinh đô đến thấy, nàng chỉ sợ sẽ gây ra nghi ngờ.
Lúc này trong sảnh đường, Ngô Trình vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Ôn đại nhân. Không vì lý do gì khác, chỉ vì người đó quá đỗi xuất sắc. Đối phương mặc y phục màu xanh lam, đôi mắt mày đen nhánh như mực, giữa đôi mày lại có một nốt ruồi son. Dung mạo cực kỳ thanh tú, khí chất đoan trang lại ôn nhã, lúc này đang mỉm cười, thoạt nhìn qua lại khiến người ta cảm thấy đối phương là người vô hại.
Nhưng không hiểu vì sao, Ngô Trình nhìn thấy vị Lan đại nhân này lại khiến nàng ấy nhớ đến một con rắn độc đa sắc màu nhưng ẩm ướt và lạnh lẽo.
Ôn đại nhân thấy Ngô Trình thì cười nói: “Nào, Ngô cô nương, vị đây chính là Lan đại nhân đến từ kinh đô, đặc biệt đến tìm ngươi đấy.”
“Xin chào Lan đại nhân.” Ngô Trình đang định hành lễ thì Lan Thương Tự tươi cười ngăn lại: “Ngô cô nương không cần đa lễ.”
“Chắc hẳn Ngô cô nương cũng rõ vì sao ta lại đến tìm ngươi. Kinh đô nhận được tấu sớ do Ôn đại nhân gửi đến, nghe nói Kinh Châu xuất hiện một giống lúa có sản lượng đạt tới năm trăm cân mỗi mẫu, khắp triều đình đều vô cùng kinh ngạc. Bệ hạ đã hạ lệnh cho ta đến Kinh Châu để điều tra xem việc này có đúng sự thật hay không. Ngô cô nương, có thể tường tận kể cho ta nghe được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Ngô Trình tỏ ra vô cùng điềm tĩnh và trấn định: “Lan đại nhân muốn biết điều gì? Chỉ cần dân nữ biết, nhất định sẽ nói hết không giấu giếm.”
Ánh mắt của Lan Thương Tự ẩn chứa ý cười, ngón tay thon dài trắng trẻo vuốt nhẹ mép chén trà. Vừa định mở lời thì ánh mắt của hắn vô tình bị một bóng dáng vô cùng quen thuộc ngoài cửa sổ thu hút. Khí chất trên người hắn lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ. Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ôn Minh và Ngô Trình bị hành động đột ngột này của hắn làm cho có chút sững sờ.
Lan Thương Tự đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng ngoài kia, sau khi xác nhận không hề nhìn nhầm, thì trên khuôn mặt thanh tú của hắn hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Hòa hôm nay đến tìm Liễu Nương. Mấy hôm trước trời mưa nên trên núi mọc nhiều nấm dại, cô ấy hái nhiều làm thành tương nấm. Nghĩ đến Liễu Nương là một “người háu ăn” nên cô ấy đã mang theo hai lọ tương nhỏ đến tìm. Hiện tại cô ấy đến trang viên đã quen đường quen lối, hỏi Vương Hổ xem Liễu Nương ở đâu rồi đi về phía bờ ruộng.
Nhưng đang đi, cô ấy cứ cảm thấy như có một ánh mắt âm trầm và lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác này khiến cô ấy vô cùng quen thuộc. Cô ấy rùng mình, từ từ quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông quen thuộc như ác mộng kia. Nhất thời cô ấy sợ đến mức chân mềm nhũn mà đứng đơ ra tại chỗ.
Cố Tuế An nhìn thấy Tiểu Hòa từ xa, đang mừng rỡ định chào hỏi thì phát hiện cô ấy nhìn về hướng căn nhà và đứng khựng lại. Cố Tuế An giao bánh bao nhỏ cho Chiêu Hạ, rồi ngạc nhiên đi tới: “Tiểu Hòa, cô làm sao thế?”
Nàng lại nhìn theo ánh mắt của Tiểu Hòa, thấy một người đàn ông xa lạ vô cùng thanh tú đang mỉm cười dịu dàng vẫy tay chào Tiểu Hòa.
Người đàn ông xa lạ trong trang viên, chỉ có thể là vị Lan đại nhân kia rồi. “Tiểu Hòa, cô quen Lan đại nhân sao?”
Khuôn mặt của Tiểu Hòa trở nên tái mét, nàng ấy không nói nên lời. Lan Thương Tự từ cửa sổ nhảy ra, rồi từ từ bước đến trước mặt Tiểu Hòa vừa cười vừa nói: “Muội muội, muội thật sự khiến huynh tìm rất khổ sở đấy.”
Cố Tuế An sửng sốt, Tiểu Hòa lại là muội muội của Lan đại nhân ư!?
Tiểu Hòa cúi đầu, giọng nói run rẩy nói: “Huynh trưởng.”
Lan Thương Tự muốn chạm tay vào khuôn mặt của Tiểu Hòa, nhưng Tiểu Hòa lại tránh đi. Trong mắt Lan Thương Tự lóe lên một tia nguy hiểm, hắn mỉm cười nói: “Muội muội, hãy đi cùng ca ca đi, ca ca muốn cùng muội ôn lại chuyện xưa.”
Tiểu Hòa hiểu rõ sự đáng sợ ẩn sau nụ cười của Lan Thương Tự. Nếu không đi theo hắn thì e rằng sẽ liên lụy đến Liễu nương và mọi người. Nàng đưa lọ tương nấm cho Cố Tuế An, rồi sau khi cáo biệt với Cố Tuế An thì theo Lan Thương Tự rời đi.
Khi đi cùng Lan Thương Tự thì sắc mặt của Tiểu Hòa không được tốt lắm, khiến Cố Tuế An vô cùng lo lắng. Những ngày sau đó, Tiểu Hòa đều không xuất hiện. Nàng sai Chiêu Vũ đến quán ăn nhỏ, nhưng quán cũng đã đóng cửa. Còn vị Lan đại nhân thì liên tiếp mấy ngày liền triệu Tiểu Chanh Tử đến hỏi chuyện, lại còn sai Tiểu Chanh Tử và Ôn Minh dẫn hắn đi khảo sát ruộng đồng ở thôn quê.
Đúng lúc Cố Tuế An đang lo lắng rằng Tiểu Hòa sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa, thì Lan Thương Tự lại dẫn Tiểu Hòa đến trang viên.
Lan Thương Tự muốn xem ruộng thí nghiệm nên Ngô Trình và Chiêu Hạ lập tức ra tiếp đón hắn. Còn Tiểu Hòa thì tìm đến Cố Tuế An để nói chuyện.
Trong phòng, Tiểu Hòa mặc một bộ áo váy tay rộng màu xanh, gương mặt thanh tú tuyệt trần nhưng có phần tiều tụy. Cô ấy chậm rãi kể cho Cố Tuế An nghe về thân phận thật sự của mình và lý do vì sao lại đến đây: “Liễu Nương, xin lỗi, ta đã lừa người. Tên thật của ta là Lan Yên, không phải Tiểu Hòa. Lan Thương Tự là ca ca cùng cha khác mẹ của ta. Dù ta là con vợ lẽ, nhưng chủ mẫu và ca ca đều đối xử với ta rất tốt.”
“Thế nhưng cho đến một ngày, một bà vú sơ suất nói ra một sự thật kinh thiên động địa, ta vốn không phải là con gái của dì ta. Chính là chủ mẫu đã sai người tráo đổi con gái ruột của dì với ta. Ta vô cùng chấn động, vừa sợ hãi vừa đau khổ, lo rằng dì sẽ không cần ta nữa. Nhưng dù căm hận chủ mẫu đến cực điểm thì dì vẫn đối xử với ta rất tốt. Về sau, dì đã đón con gái ruột của mình trở về, nàng ấy tên là Lan Khê. Lan Khê là một cô gái rất tốt, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy là ta lại cảm thấy vô cùng áy náy, nghĩ rằng mình đã chiếm lấy vị trí vốn thuộc về nàng, nên đã chủ động rời đi.”
Thực ra không phải vậy, Lan Khê và dì đều rất tốt với nàng, nàng và Lan Khê vẫn xưng hô như tỷ muội. Nàng rời đi là vì phát hiện huynh trưởng Lan Thương Tự lại nảy sinh ý nghĩ đáng sợ đối với mình. Dì cũng nhận ra điều đó, nên giả vờ vì sự trở về của Lan Khê mà chán ghét nàng, rồi đuổi nàng ra khỏi Lan phủ. Đồng thời, dì còn nhờ người đưa nàng rời khỏi Du Châu. Người ấy vốn có ân tình với Ôn thúc thúc, nên đã đưa nàng đến Lê An – Kinh Châu và dặn dò Ôn thúc thúc chăm sóc nàng. Nhưng những điều này, Lan Yên cảm thấy xấu hổ nên không thể thốt ra.
Cố Tuế An trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Hòa, Thiên kim thật và giả ư?! Nếu đây là trong tiểu thuyết thì Tiểu Hòa hoặc sẽ là nữ chính, hoặc là nữ phụ rồi. Nàng biết thân phận của Tiểu Hòa không hề đơn giản, chắc chắn là người có nhiều câu chuyện, nhưng không ngờ lại còn khó tin hơn cả chuyện của nàng.
“Vậy… vậy bây giờ Lan đại nhân đã phát hiện ra cô rồi, cô có định về nhà không?” Cố Tuế An cẩn thận hỏi.
Tiểu Hòa gật đầu, mắt rũ xuống: “Đợi huynh trưởng xử lý xong chuyện ở Kinh Châu thì ta sẽ cùng huynh trưởng đi.” Đến giờ nàng ấy mới biết, sau khi nàng ấy rời đi thì Lan Thương Tự đã nổi giận đùng đùng. Lan Thương Tự có địa vị cao, quyền lực lớn, hắn hoàn toàn không màng sự ngăn cản của phụ thân mà giam cầm dì nhỏ của nàng. Hiện tại, hắn dùng dì nhỏ ra để uy hiếp buộc nàng phải đi theo hắn. Tiểu Hòa lo lắng cho dì nhỏ nên chỉ đành phải rời đi cùng hắn.
Cố Tuế An có thể cảm nhận được Tiểu Hòa không vui: “Tiểu Hòa, có phải cô không muốn quay về không?”
Tiểu Hòa cười cười: “Ta nên về thăm dì nhỏ rồi.”
Cố Tuế An thở dài một tiếng, nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa.
Lan Thương Tự ở lại Kinh Châu hai tháng, cuối cùng cũng quyết định về kinh đô, Tiểu Hòa cũng phải cùng hắn rời đi.
Cố Tuế An vô cùng lưu luyến, nàng đến cổng thành tiễn Tiểu Hòa: “Tiểu Hòa, sau này cô phải sống thật tốt, nhớ viết thư cho ta nhé.”
Đôi mắt của Tiểu Hòa hoe đỏ, lần chia ly này có lẽ nàng ấy và Liễu Nương sẽ không thể gặp lại nữa. Lan Thương Tự sẽ không cho phép nàng rời đi. Nàng đưa tay ra ôm lấy Liễu Nương: “Liễu Nương, cô cũng phải sống thật tốt nhé, ta sẽ viết thư cho cô.”
Lan Thương Tự ngồi trong xe ngựa, nhìn Tiểu Yên và vị Liễu phu nhân có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp kém trong trang viên ôm nhau, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn gõ gõ thành xe, cười nói: “Tiểu Yên, phải lên đường rồi.”
Tiểu Hòa mím môi, rồi bước lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa dần, tâm trạng của Cố Tuế An vô cùng buồn bã. Nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ bước vào cổng thành. Nàng và người đó nhìn nhau một cái, nàng đột ngột lùi lại hai bước, cúi đầu nhanh chóng quay người bước lên xe ngựa.