[Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ] – Chương 119

Chương 119: Yêu mà không có được

Mộ Hành Tắc thúc ngựa phi nhanh, nhưng trên đường đến Kinh Châu lại gặp trận tuyết lớn chặn đường, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể vòng lối khác.

Còn Thanh Huyền thì đã biết rõ mục đích chuyến đi này của công tử, trong lòng thầm nghĩ công tử nhà mình chắc còn chưa tỉnh rượu, người đã chết thì làm sao có thể sống lại được chứ!

Y khuyên cũng đã khuyên rồi, nhưng thế nào cũng không thể ngăn cản được.

Thôi vậy, y đành coi mình như một “công cụ” mà đi theo cho xong!

Ngày hôm đó Mộ Hành Tắc đến được Kinh Châu, thì lập tức đi tìm Tri phủ Kinh Châu.

Lúc này Ôn Minh vừa mới từ trang viên của Cố Tuế An trở về, trong lòng vẫn còn đầy sự hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông ấy không ngờ rằng vị Liễu phu nhân kia lại chính là Hoàng hậu đã khuất, người từng chôn thân trong biển lửa năm năm trước!!

Người bạn đồng môn của ông ấy hiện đang nhậm chức tại địa phận do Khang Định Vương quản hạt, từ lâu đã nghe nói vị Hoàng hậu nương nương ấy vốn được Tiên đế ban hôn cho trưởng tử đích xuất của Khang Định Vương. Chính là Bệ hạ đã cưỡng ép đưa Hoàng hậu nương nương vào cung. Nay Hoàng hậu nương nương vẫn luôn ẩn danh ở Kinh Châu, e rằng chính là đã giả chết để trốn ra ngoài!!!

Không biết Bệ hạ có truy cứu trách nhiệm của quần thần vì đã sơ suất hay không!

Khi nỗi kinh hoàng và sợ hãi ở trong lòng chưa tan đi, thì quản gia liền báo tin rằng, ở ngoài cổng có một nam tử tự xưng là con trai của Khang Định Vương xin cầu kiến.

Ôn Minh trừng to mắt: “Ngươi nói là ai!!”

Quản gia bị lão gia đang kích động làm cho giật mình, ngẩn ngơ lặp lại một lần nữa: “Bên ngoài cổng có một nam tử tự xưng là con trai của Khang Định Vương cầu kiến.”

Ôn Minh xoa xoa gương mặt mình, rồi nói với vẻ chán chường: “Cho vào đi.”

Trong đại sảnh, lúc này Thanh Huyền đang đứng sau lưng Mộ Hành Tắc. Mộ Hành Tắc lấy ra thẻ bài bên hông để chứng minh thân phận, sau đó mới mở lời: “Ôn đại nhân, lần này vãn bối đến tìm ngài là muốn nhờ một việc, xin ngài giúp ta tra xét một người.”

Ôn Minh cười mà như sắp khóc, ông ấy hỏi: “Là ai vậy?”

“Một nữ tử, da hơi ngăm, hẳn là đã đến Kinh Châu từ năm năm trước.” Nói đến đây, Mộ Hành Tắc chợt nghĩ ra điều gì đó rồi lại tiếp tục nói: “Có thể cho ta giấy bút không, ta sẽ vẽ lại người này.”

Nghe thấy đặc điểm ấy, Ôn Minh liền biết ngay người này chắc là đến để tìm vị Hoàng hậu đã cải trang kia. Một người rồi lại thêm một người, sao cứ trùng hợp tụ lại thế này!

Nếu để Bệ hạ phát hiện Mộ công tử đến tìm Hoàng hậu, với tính khí của người kia thì e rằng Mộ công tử khó mà giữ được mạng sống!

Ôn Minh thở dài một tiếng: “Mộ công tử, không cần giấy bút nữa, việc này bổn quan không thể giúp người được đâu. Nếu có thể nghe lời bổn quan, thì công tử vẫn nên mau chóng rời khỏi Kinh Châu thì hơn.”

Đôi mắt hoa đào của Mộ Hành Tắc ngẩn ra một thoáng: “Ôn đại nhân, ý ngài là gì?”

Ôn Minh lắc đầu: “Bổn quan không thể nói, Mộ công tử, việc này bổn quan quả thực bất lực.”

….

Sau khi ra khỏi phủ Tri phủ, Thanh Huyền ở bên cạnh hỏi: “Công tử, phải làm sao đây ạ?”

Mộ Hành Tắc biết sự việc có chút bất thường, nhưng hắn không thể dễ dàng bỏ cuộc. Nghĩ ngợi một lát, hắn lại nói: “Thanh Huyền, ngươi đi tìm quan phụ trách đăng ký hộ tịch, nhớ mang theo nhiều bạc hơn.”

Thanh Huyền thở dài: “Vâng, công tử.”

Thanh Huyền rất nhanh đã hoàn thành việc này, Mộ Hành Tắc cầm danh sách những hộ tương tự đi so sánh từng nhà, nhưng đều không phải. Cho đến khi hắn đến trang viên của Cố Tuế An ở trấn Lê Hoa, nhìn thấy bên ngoài trang viên bị Hắc Giáp Vệ canh giữ nghiêm ngặt, mới hiểu vì sao Tri phủ Kinh Châu lại không chịu giúp hắn.

Hắc Giáp Vệ phát hiện ra Mộ Hành Tắc và Thanh Huyền, thì lớn tiếng quát: “Người nào!?”

Giang Hồi nghe thấy tiếng động thì nhìn ra bên ngoài, rồi lập tức kinh hãi: “Mộ Hành Tắc!?”

Trong trang viên.

Thái y ở bên cạnh nhìn thấy bàn chân của Bệ hạ vẫn đang chảy máu, thì cẩn thận nói: “Bệ hạ, chi bằng hãy để thần băng bó cho người trước.”

Lý Trọng Yến cụp mắt nhìn bàn chân mình, ồ, tiểu bảo bối vừa mới đâm hắn một nhát.

Trầm mặc vài giây, Lý Trọng Yến lại đặt tiểu bảo bối vừa đâm người lên giường.

Sau đó hắn nhìn về phía Cố Tuế An: “Tuế Tuế, trẫm chờ nàng cho trẫm một lời giải thích.”

Nói xong, hắn khập khiễng đi đến bàn ngồi xuống. Thái y tiến lên băng bó vết thương cho hắn, nhưng ánh mắt cháy bỏng của hắn vẫn không rời khỏi hai mẹ con ngồi trên giường.

Giải thích?

Giải thích thế nào đây!?

Nhỡ đâu giải thích không ổn, hắn lại bắt nàng uống thuốc thì sao!?

Cố Tuế An ôm chặt bánh bao nhỏ rồi vắt óc suy nghĩ cách để ngụy biện.

Còn chưa kịp để nàng nghĩ ra cách thì thái y đã băng bó xong cho Lý Trọng Yến. Thái y liếc nhìn một chỗ nào đó trên người Bệ hạ, muốn nói lại thôi.

“Bệ… bệ hạ, còn… còn một chỗ, chi bằng để thần xem qua luôn?”

Khuôn mặt của Lý Trọng Yến không có biểu cảm gì, hắn liếc thái y một cái: “Cút ra ngoài!”

“Vâng ạ!” Thái y vội vàng lăn đi ngay.

Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An vẫn ôm chặt lấy tiểu bảo bói, bỗng thấy đứa nhỏ có chút chướng mắt, hắn bình thản ra lệnh: “Giang Việt, mau ôm tiểu Điện hạ ra ngoài, các ngươi cũng ra ngoài hết đi.”

Bánh bao nhỏ không chịu nên vùng vẫy trong lòng Giang Việt, giọng non nớt kêu lên: “Thả ta ra, thả ta ra, mẹ ơi~”

Cố Tuế An thấy vậy cũng vội đi theo: “Ơi, mẹ đây.” Nói xong thì định đi theo bánh bao nhỏ và Giang Việt cùng ra ngoài.

Khi đến cửa thì nàng bị ai đó kéo lại, “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sập.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Cố Tuế An hé môi muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức đã bị người đàn ông trước mặt khống chế. Hương long diên hương ngập tràn quanh người, môi nàng bị phong kín.

Lý Trọng Yến hôn nàng dữ dội, trong đôi mắt đen láy ánh nước cuồn cuộn dâng trào. Năm năm rồi, hắn nhớ nàng, nhớ đến phát điên.

Không đủ!

Không đủ! Dù thế nào cũng không đủ!

Hắn chỉ ước có thể nuốt nàng vào bụng!

Cứ thế hôn nàng thật lâu, Lý Trọng Yến bỗng ôm nàng lên rồi ném xuống giường. Cố Tuế An cảm thấy không ổn nên bắt đầu giãy giụa, nhưng Lý Trọng Yến bá đạo chuyên chế khống chế nàng, rồi lại cúi xuống hôn tiếp.

Sau một hồi lâu, đến khi Cố Tuế An cảm thấy mình sắp không thở nổi thì Lý Trọng Yến mới buông nàng ra.

“Tuế Tuế… ta nhớ nàng lắm, thật sự rất nhớ nàng…”

Giọng Lý Trọng Yến nghẹn ngào, đầu vùi vào chiếc cổ mảnh mai trắng ngần, đôi mắt đen láy đỏ lên không kìm được mà rơi lệ. Nước mắt dần thấm ướt mái tóc nàng, hít lấy hương thơm quen thuộc trên người nàng, trong đôi mắt đen láy ngập tràn nước mắt hiện lên sự điên cuồng bệnh hoạn đáng sợ: “Tuế Tuế… ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi ta nữa… tuyệt đối không!”

Đôi mắt Cố Tuế An vì ngạt thở mà phủ sương mờ, cảm nhận được những giọt lệ trên cổ và nghe thấy lời hắn nói, trái tim nàng chìm xuống. Xong rồi, e rằng cả đời này nàng khó mà thoát khỏi tên điên này rồi.

Lý Trọng Yến ôm Cố Tuế An đặt lên chiếc ghế trước bàn, sau đó hắn cũng ngồi xuống. Sau những nụ hôn cuồng nhiệt thì khát vọng trống vắng trong lòng hắn được xoa dịu đi phần nào. Giọng hắn khàn khàn cất lên: “Giải thích.”

Cố Tuế An mím môi: “Người muốn ta giải thích điều gì?”

Lý Trọng Yến chỉnh lại mái tóc rối của nàng, giọng nói bình thản: “Hồi đó nàng trốn đi thế nào, đã chuẩn bị từ trước bao lâu? Tuế Tuế, trẫm muốn nghe sự thật.”

Cố Tuế An sợ bị hắn vạch trần rồi lại nổi điên, lần này không dám nói dối nữa. Nàng cúi đầu rồi nhỏ giọng đáp: “Hồi đó Chiêu Hạ đến thăm ta, lén đưa ta ra khỏi phòng. Khi quay lại thì phát hiện ngự uyển đã bốc cháy… Sau đó ta biết Người tưởng ta đã chết trong biển lửa, nên… nên mới nhân cơ hội rời khỏi kinh thành. Ta thề là ta thật sự không hề chuẩn bị trước, tất cả đều là trùng hợp.”

Lý Trọng Yến khép mắt lại, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào: “Vậy là khi xưa nàng nhìn trẫm lao vào biển lửa để cứu nàng, nhìn trẫm phát điên rồi bị lửa thiêu đến thương tích đầy mình mà vẫn thờ ơ, đúng không? Giống như lần đó trẫm bị thương, nàng cũng chẳng chịu đến nhìn một lần.”

Cố Tuế An nghe vậy thì cúi đầu mà không dám mở miệng.

Cơn đau âm ỉ nơi trái tim như biến thành lưỡi dao sắc bén xoáy sâu, khiến hắn thở không nổi. Trong đáy mắt nhuộm màu máu, đôi mắt đen láy vỡ vụn nhìn chằm chằm nàng: “Cố Tuế An, nàng quả thật quá độc ác, nàng đối với trẫm chẳng có chút thích thú, chút thương xót nào sao!?”

Nỗi đau vì yêu mà không được đáp lại khiến hắn gần như phát cuồng. Hắn nghĩ, chi bằng giết nàng rồi tự sát, như vậy sẽ không phải lo lắng nàng chạy theo nam nhân khác, cũng không còn phải chịu đựng nỗi thống khổ này nữa.

“Tuế Tuế… chi bằng chúng ta cùng chết đi, như vậy nàng sẽ không rời khỏi ta nữa.”

Nói xong, hắn đưa tay về phía Cố Tuế An.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *