Chương 124: Những chuyện Hoang Đường của Hoàng đế Lý Trọng Yến
Cố Tuế An ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh, cả người đau nhức vô cùng. Nàng chỉ nhớ đêm qua Lý Trọng Yến cứ hỏi nàng được không, mặc dù nàng nói được rồi nhưng hắn cũng không buông tha cho nàng.
Cố Tuế An muốn khóc mà không có nước mắt, tin đồn quả thật không thể tin được!
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói của tên đàn ông chó má truyền đến.
Cố Tuế An không thèm để ý đến hắn.
Lý Trọng Yến vẫn luôn ở cung Long Càn xem tấu chương. Hắn khoác trên mình bộ thường phục màu trắng xám thêu hoa văn rồng, cả người rạng rỡ tuấn mỹ đến mức chẳng giống người phàm. Nghe thấy động tĩnh và thấy Cố Tuế An tỉnh lại, hắn lập tức đứng dậy hỏi han.
Khao khát lâu năm nên nhu cầu của hắn khó tránh khỏi mãnh liệt, hắn cũng biết đêm qua mình đã quá đáng. Hắn đi đến trước giường, ôm Cố Tuế An dậy rồi dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, tỉnh rồi thì rửa mặt chải đầu trước đi. Không phải nàng muốn gặp cha mẹ của nàng sao, bọn họ đang đợi nàng ở cung Thọ Khang đấy.”
Nghe thấy lời này, trạng thái gần như chết của Cố Tuế An lại sống lại: “Người thả thiếp xuống đi.”
Lý Trọng Yến cúi đầu nhìn nàng: “Trẫm giúp nàng.”
Nghe thấy lời này, Cố Tuế An cũng không giãy giụa nữa. Cơ thể nàng không thoải mái, hắn đã tự nguyện phục vụ thì nàng cứ tận hưởng thôi.
Sau đó, Cố Tuế An như một bà chủ nhỏ được Lý Trọng Yến hầu hạ toàn bộ quá trình từ rửa mặt đến chải đầu. Giữa chừng nàng còn bới móc đối phương vài lần, sắc mặt của Lý Trọng Yến hơi tối lại nhưng cũng không nói gì.
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng lên kiệu để đi đến cung Thọ Khang.
Bên trong cung Thọ Khang.
Tất cả mọi người trong nhà họ Cố đã đến từ lâu, họ nhìn Bánh bao nhỏ trong cung Thọ Khang mà đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được. Tuế Tuế suốt năm năm ở bên ngoài, vậy mà lại còn sinh ra một đứa con trai!!!
Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng mọi người nhìn thấy cục tuyết nhỏ mềm mại kia đều yêu thích vô cùng, mỗi người đều muốn ôm một cái, đã ôm rồi thì không muốn buông tay.
Bánh bao nhỏ cũng là một cậu bé bạo dạn, dù mẹ không ở bên cạnh nhưng cậu bé cũng không sợ hãi. Sau khi nghe tổ mẫu giới thiệu, cậu bé cất giọng nói non nớt cười gọi từng người một, hệt như một thiên thần bé bỏng vậy.
Khi Cố Tuế An và Lý Trọng Yến đến, thì trong phòng đang tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Nhìn thấy cha mẹ đã lâu không gặp, đôi mắt của Cố Tuế An lập tức đỏ hoe: “Cha, mẹ.”
Cố thừa tướng đang ôm Bánh bao nhỏ không buông tay, Cố phu nhân đang ở bên cạnh chọc ghẹo Bánh bao nhỏ, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhìn lại. Hai người bọn họ cũng lập tức đỏ hoe hốc mắt.
Cố phu nhân thấy Cố Tuế An thì không thể kiềm chế được nữa, bà nhào tới ôm chặt lấy Cố Tuế An, nước mắt giàn giụa: “Tuế Tuế, con gái của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết!”
Cố Tuế An cũng ôm lại bà, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ ơi, con cũng rất nhớ mẹ lắm. Là con gái bất hiếu, đã làm mẹ đau lòng rồi.”
Cố thừa tướng đặt Bánh bao nhỏ xuống, nhìn con gái bảo bối của mình mà rơi nước mắt: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Cố Nguyên Triều và Cố Nguyên An cũng đang cố kìm nén nước mắt.
Sau một lúc thì Cố phu nhân buông Cố Tuế An ra, tâm trạng của mọi người mới từ từ bình tĩnh lại.
Cố Tuế An lại nhìn về phía Cố Nguyên Triều và gọi một tiếng đại ca. Gọi xong, nàng lại nhìn tiểu đệ của mình. Cậu bé đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ sẫm, thắt đai ngọc ngang eo, cổ áo thêu hoa văn hình mây, trông vừa sắc sảo vừa đẹp trai.
Lúc này cậu bé cũng đang nhìn nàng rồi ấm ức gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Cố Tuế An muốn xoa đầu cậu bé, nhưng phát hiện cậu bé đã cao đến mức nàng không với tới được nữa rồi. Nàng đang ngượng ngùng định rút tay về, nhưng Cố Nguyên An lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Cố Tuế An lập tức cười tươi như hoa, đưa tay lên xoa đầu cậu bé: “Tiểu đệ trưởng thành rồi.”
Lúc này, Liễu ma ma bước vào rồi cung kính nói: “Thái hậu nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thái hậu nhìn cảnh tái ngộ sau bao ngày xa cách này cũng không tránh khỏi cảm xúc dâng trào, khóe mắt ướt đẫm. Nghe thấy lời của Liễu ma ma, bà vội vàng dùng khăn tay lau khóe mắt, rồi đứng dậy ôm lấy Bánh bao nhỏ và nói: “Mọi người đừng đứng nữa, dùng bữa trưa trước đi. Đừng để tiểu tôn nhi của ai gia bị đói.”
Cố Tuế An nhìn Bánh bao nhỏ mà không khỏi cảm thán, Bánh bao nhỏ đột nhiên gặp được nhiều người thân xa lạ như vậy mà không hề sợ hãi, dáng vẻ ung dung tự tại và vô cùng bình tĩnh, quả nhiên là do nàng sinh ra nên rất giống nàng!
Một gia đình sau năm năm cuối cùng cũng đoàn tụ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười vui vẻ và hạnh phúc.
Dùng bữa trưa xong, Lý Trọng Yến phải đi xử lý chính sự. Lâu ngày không về cung nên có nhiều việc cần hắn phải giải quyết. Trước khi đi, hắn liếc nhìn Cố thừa tướng một cái ra hiệu rằng những điều không nên nói thì đừng nói.
Trong lòng Cố thừa tướng thầm khinh bỉ, hừ, ông không nói nhưng sẽ để Nguyên An đi nói.
Tuy Cố Nguyên An đã lớn hơn rất nhiều, nhưng tính cách vẫn là loại hoạt bát và không hề kiêng nể bất cứ chuyện gì. Buổi chiều, khi phu thê nhà Cố thừa tướng và Thái hậu đang chơi với cháu trai nhỏ đáng yêu, thì Cố Nguyên An đã kéo Cố Tuế An ngồi trong vườn hoa nhỏ và bắt đầu tố cáo những chuyện hoang đường mà vị biểu ca độc ác này đã làm trong những năm qua.
Nào là sau khi Cố Tuế An đi, thì vị biểu ca độc ác đã phát điên và không cho nàng hạ táng. May mà tỷ tỷ là giả chết, nếu không xuống dưới suối vàng thì còn phải chết không nhắm mắt nữa!
Rồi lại như việc vị biểu ca độc ác kia như mắc chứng điên dại vậy, suốt năm năm không ngừng mời đạo sĩ vào cung, phong làm Quốc sư để mong muốn hồi sinh tỷ tỷ, ngày nào cũng lảm nhảm những câu thần chú vô nghĩa…
Cuối cùng đương nhiên còn kể đến việc vị biểu ca đáng ghét này sau khi phát hiện tỷ tỷ chưa chết đã nổi cơn thịnh nộ, nhốt tất cả mọi người trên dưới Cố phủ vào đại lao.
Kể đến đây, Cố Nguyên An rất đáng thương nói: “Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, trong đại lao có chuột có gián, suýt nữa thì dọa chết đệ rồi!”
Cố Nguyên Triều còn ở bên cạnh âm thầm bổ sung: “Ừm, lúc Bệ hạ thả chúng ta ra còn đe dọa cha không được nói cho muội biết nữa.” Còn chuyện cho vàng bạc thì huynh ấy không nói đến.
Triều Dương đứng ở bên cạnh âm thầm thắp cho Hoàng huynh nhà mình một nén nhang.
Thế nên, khi Hoàng đế Bệ hạ đang chăm chỉ xử lý chính sự trong Ngự Thư Phòng, thì có người đến bẩm báo rằng Hoàng hậu và tiểu bảo bối vừa được hắn đón về một ngày, đã về nhà mẹ đẻ rồi!
Lý Trọng Yến lập tức sa sầm mặt lại, định đi bắt nàng về. Nhưng khi đến cổng cung thì hắn lại dừng lại.
Hắn im lặng đứng trước cổng cung rất lâu, trông như một oan hồn hắc hóa, xung quanh cơ thể như bao phủ một lớp khí đen. Hồng Quý đứng bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám.
Đứng bất động một khoảng thời gian dài, hắn mới nói: “Về thôi.”
Hồng Quý đi theo sau Bệ hạ, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng Hoàng hậu nương nương!
Lý Trọng Yến trở lại Ngự Thư Phòng, rồi lạnh nhạt phân phó những người đang ở trong bóng tối: “Tất cả âm thầm đến bảo vệ Cố phủ. Nhớ kỹ, phải theo dõi sát sao Hoàng hậu, không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào, nếu không thì nhớ mang đầu đến gặp Trẫm.”
Một bóng đen hạ xuống: “Tuân lệnh, Bệ hạ.”
Ban đêm, Lý Trọng Yến nằm một mình trên giường mà trằn trọc không ngủ được. Vô số lần hắn nảy ra ý định muốn đi đem Tuế Tuế của hắn về. Lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng trời đã sáng, hắn đi lên triều sớm với quầng thâm dưới mắt và khuôn mặt tuấn tú đen sầm.
Suốt buổi sáng, Cố thừa tướng liên tục nhận được những ánh mắt sắc lạnh từ Bệ hạ. Ông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vững vàng đứng thẳng như không có chuyện gì xảy ra.
Khi buổi triều sớm kết thúc, Lý Trọng Yến trực tiếp tuyên bố Hoàng hậu đã trở về, đồng thời trực tiếp phong Bánh bao nhỏ làm Thái tử.
Những quan viên có chút thủ đoạn thì đã sớm nhận được tin tức, còn những đại thần không biết thì ai nấy đều mặt mày ngơ ngác.
Trong lòng họ chỉ có một ý nghĩ: Bệ hạ của họ e là đã hoàn toàn phát điên rồi.
Không chỉ xuất hiện ảo giác cho rằng Hoàng hậu còn sống, mà còn tự mình tạo ra một Hoàng tử từ hư vô nữa.
Quốc gia nguy khốn rồi! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Có một lão đại thần quỳ xuống ngay tại chỗ, nước mắt giàn giụa: “Bệ hạ ơi, Người tỉnh lại đi!” Đừng phát điên nữa.
Khuôn mặt của Lý Trọng Yến lập tức đen sầm lại, hắn nói: “Trẫm rất tỉnh táo. Những năm qua Hoàng hậu là vì bách tính Đại Ung mà nghiên cứu giống lúa với sản lượng cao. Ngô Trình là đệ tử của nàng, và Hoàng hậu còn sinh cho Trẫm một Hoàng tử nữa, hiện đã được Trẫm đón về Kinh. Chương Đức Nhân, ngươi hoặc là đứng dậy cho Trẫm, hoặc là cút ra ngoài.” Nếu không phải vì thấy vị lão thần này thanh liêm thì hắn đã trực tiếp cho người lôi ông ta ra ngoài rồi.
Lan Thương Tự đứng trong hàng ngũ các đại thần, khẽ giật khóe mắt. Việc nói giả chết thành đi nghiên cứu lúa nước, quả nhiên không hổ là Bệ hạ.
Chương Đức Nhân vốn dĩ không tin, vẫn còn ở đó la hét yêu cầu Bệ hạ tỉnh táo lại. Lý Trọng Yến không thể nhịn được nữa, lập tức ra lệnh cho người quăng ông ta về phủ.
Cuối cùng vẫn là Lan Thương Tự đứng ra khen ngợi Hoàng hậu nương nương, chứng minh Hoàng hậu nương nương quả thật đang nghiên cứu giống lúa sản lượng cao ở Kinh Châu. Lại thấy Cố thừa tướng và Cố Thị Lang không hề phản bác, nên cuối cùng bọn họ cũng tin tưởng đây là sự thật.
Nhưng các đại thần ai nấy cũng không phải kẻ ngốc. Sau cơn kinh ngạc thì bọn họ đã hiểu ra: Hoàng hậu nương nương năm xưa chính là bị Bệ hạ ép cưới vào cung, nên lúc đó Hoàng hậu nương nương chắc chắn là đã giả chết để bỏ trốn. Chỉ là trốn được năm năm lại bị Bệ hạ điên rồ của bọn họ bắt trở về rồi.
Tuy nhiên…
Trở về cũng tốt.
Như vậy Bệ hạ của họ sẽ không phát điên nữa, suốt năm năm qua họ thật sự đã rất sợ hãi rồi.
Hơn nữa, điều khiến các đại thần kinh ngạc là Đại Ung của bọn họ đã có Tiểu Hoàng tử rồi. Suốt năm năm qua, Bệ hạ thế nào cũng không chịu cưới Kế Hậu hay nạp phi tần. Họ đã tìm đủ mọi cách, thậm chí còn tìm cả người thế thân của Hoàng hậu nương nương nhưng lại bị Bệ hạ hủy dung và chém một nhát kiếm!
Ngay lúc bọn họ tưởng rằng Bệ hạ sẽ không có con nối dõi, giang sơn sắp lâm nguy rồi, thì Tiểu Hoàng tử đã xuất hiện! Xem ra Trời cao vẫn che chở cho Đại Ung của bọn họ!!!