Chương 125: Nàng chưa từng thử cảm giác dựa vào thế lực để bắt nạt người khác
Lúc đó, Cố Tuế An nghe Cố Nguyên An kể về những chuyện hoang đường mà Lý Trọng Yến đã làm suốt năm năm qua mà mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. Nàng không ngờ Lý Trọng Yến lại có thể điên rồ đến mức này!
Việc mời đạo sĩ là thật, còn việc nghiên cứu thuốc trường sinh là giả. Hắn lại quá đáng đến mức muốn hồi sinh nàng!!
Sau đó, nàng lại nghĩ đến chuyện hắn tự dùng thuốc vào ngày hắn tìm thấy nàng…
… Thôi vậy, hắn vốn dĩ cũng không phải là người bình thường, mà là kiểu có bệnh trong người.
Việc Cố Tuế An trở về Cố phủ tuy một phần là vì tức giận Lý Trọng Yến đã nhốt tất cả mọi người trên dưới Cố phủ vào đại lao và còn lừa gạt nàng, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là muốn thử dò xét hắn. Hắn từng đồng ý với nàng là có thể tùy ý ra khỏi cung mà!
Sau khi ở Cố phủ một ngày, thấy Lý Trọng Yến vẫn chưa đến bắt nàng về thì nàng cảm thấy yên tâm hơn.
Và sau khi trở về Cố phủ, Cố Tuế An mới phát hiện ra nàng đã có cháu trai rồi!
Cháu trai hiện tại ba tuổi, bé như một viên bánh nếp mũm mĩm, đi lại còn lắc lư, giọng non nớt gọi nàng cô cô. Cố Tuế An ôm lấy viên bánh nếp mà trái tim muốn tan chảy.
Bánh bao nhỏ đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn chằm chằm vào đứa bé mũm mĩm còn nhỏ hơn mình. Cậu bé đảo mắt, rồi cất lời: “Mẹ ơi, sau này mẹ đừng gọi con là Bánh bao nhỏ nữa. Bé ấy trông giống bánh bao hơn, con sẵn lòng nhường cái tên này cho bé ấy.”
Cố Tuế An nghe vậy thì bật cười ha hả, nàng véo vé cái má phúng phính của Bánh bao nhỏ: “Con đúng là người tốt lạ lùng đấy.”
Bánh bao nhỏ phồng má lên, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Cứ như vậy, Cố Tuế An nhàn nhã ở lại Cố phủ được ba ngày. Mỗi ngày nàng cùng Cố Nguyên An đưa Bánh bao nhỏ và cháu trai Cố Tử Ý đi chơi vui đến quên lối về. Lý Trọng Yến cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Đêm hôm đó, toàn bộ ám vệ và nô bộc mà Cố thừa tướng sắp xếp trong sân viện của Cố Tuế An đều bị ám vệ của Lý Trọng Yến đánh ngất. Lý Trọng Yến dùng khinh công ung dung đi vào sân viện của Cố Tuế An.
Lúc này, trong sân tối đen như mực. Lý Trọng Yến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Cố Tuế An ra, rồi tao nhã bước vào.
Bánh bao nhỏ đang ở phòng bên cạnh. Lúc này Cố Tuế An đang ngủ say như chết, còn đang mơ một giấc mơ đẹp. Trong mơ, nàng trở về thời hiện đại, uống thỏa thích nước ngọt có ga và ăn món bánh gà cay mà trước đây nàng khinh thường Nàng hạnh phúc đến mức sắp sửa sủi bọt rồi.
Bỗng nhiên có một con gấu đen to lớn ở trong mơ đè xuống như Thái Sơn áp đỉnh, khiến nàng thở không nổi.
Lông mày lá liễu của Cố Tuế An khẽ nhíu lại, hàng mi dày cong vút lay động nhè nhẹ.
“Tỉnh rồi sao?”
“!” Cố Tuế An mở bừng mắt, nhìn thấy người đàn ông đang phủ trên người mình thì sợ hãi hét lớn một tiếng: “Ôi trời!”
“Tuế Tuế, Trẫm nhớ nàng lắm.” Đôi mắt sáng rực của Lý Trọng Yến nhìn chằm chằm nàng, sau đó cúi vùi đầu vào cổ nàng rồi hôn từng chút một.
Cố Tuế An cố gắng ổn tĩnh lại tâm trạng đang hoảng sợ của mình, sau đó mặt mày suy sụp đẩy hắn ra: “Trời ơi! Nửa đêm nửa hôm thế này, người bị thần kinh à!”
Trời ơi, có ai đó đến thu phục tên ngốc này không!
Dọa chết nàng rồi!
Lý Trọng Yến không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú vẫn vùi trong cần cổ trắng ngần của Cố Tuế An, giọng nói khàn khàn: “Trẫm nhớ nàng, ai bảo nàng không về cung nên Trẫm chỉ đành đến tìm nàng mà thôi.”
Cố Tuế An tức đến mức không nói nên lời.
Lý Trọng Yến ôm Cố Tuế An ngủ suốt một đêm. Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Lý Trọng Yến đã về cung để lên triều sớm. Hắn mặt không đổi sắc trực tiếp rời khỏi cửa lớn của Cố phủ dưới cái nhìn giận dữ của Cố thừa tướng.
Kể từ ngày hôm đó, cứ hễ Lý Trọng Yến tan triều là lại chạy ngay đến Cố phủ. Tấu chương cũng được chuyển vào phòng của Cố Tuế An.
Mọi người đều biết, nhân viên càng ở gần ông chủ thì càng đáng thương, có thể bị gọi đến làm trâu ngựa bất cứ lúc nào, điều này cũng áp dụng trong thời cổ đại.
Kể từ khi Lý Trọng Yến cứ tan triều là đến Cố phủ, thì khối lượng công việc hàng ngày của Cố thừa tướng và Cố Nguyên Triều đều tăng lên rất nhiều, họ thường bận rộn đến nửa đêm. Trong lòng Cố Tuế An thầm mắng tên đàn ông chó má quỷ kế đa đoan này!
Không còn cách nào khác, vì sức khỏe của cha và đại ca, nên Cố Tuế An và Bánh bao nhỏ chỉ đành theo hắn về cung.
Việc đầu tiên khi về cung, Lý Trọng Yến lập tức quăng Bánh bao nhỏ cho Thái hậu, rồi quay về cung Long Càn làm những chuyện không thể miêu tả với nàng.
Cố Tuế An tức giận cào mạnh vào bờ vai rộng rãi và vạm vỡ của hắn.
Lý Trọng Yến đau điếng nên lập tức tăng thêm lực.
Cố Tuế An nhắm mắt rên lên một tiếng, bàn tay trở nên vô lực buông xuống…
—
Ngày hôm sau, ánh nắng sớm của mùa xuân chiếu nghiêng nghiêng vào cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn của cung Long Càn, chiếu xuống sàn nhà những vệt sáng tối nhỏ vụn. Cố Tuế An ngồi bên cửa sổ và cúi đầu viết thư.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu tím khói, mỏng manh như mây khói. Gió nhẹ thổi qua khiến vạt áo khẽ bay bay, bên ngoài cửa sổ liễu rủ như tuyết, thỉnh thoảng bay vào theo gió, có vài sợi đậu trên mái tóc đen dày mượt mà của nàng.
Lý Trọng Yến vừa bước vào điện, nhìn thấy cảnh này lại nhớ đến sự điên cuồng của đêm qua. Hõm eo của nàng, đường cong rung động lòng người của nàng… Tuế Tuế của hắn, sau khi sinh con lại càng đẹp đến say đắm lòng người, mọi cử chỉ đều mang theo sức hút chí mạng, khiến hắn hoàn toàn mất đi khả năng tự chủ khi ở bên cạnh nàng.
Hắn đi đến sau lưng nàng, ôm chặt lấy nàng rồi khàn giọng hỏi nhỏ: “Tuế Tuế, đang viết gì đấy?”
Cố Tuế An không dừng bút: “Thiếp về kinh đô rồi, đang viết thư cho người tỷ muội thân thiết của thiếp, kẻo nàng ấy gửi thư nhầm chỗ.” Cũng không biết Tiểu Hòa có chuyện gì, trước đây nàng gửi thư đến địa chỉ nhà ở Du Châu mà nàng ấy để lại, nhưng luôn không có thư hồi âm. Nếu viết thư gửi đi mà vẫn không nhận được hồi âm, có lẽ nàng phải tìm Chiêu Võ đi hỏi thăm xem sao.
Lý Trọng Yến chậm rãi xoa xoa tay, thờ ơ hỏi: “Là Lan Yên đó sao?”
Cố Tuế An kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Người biết sao?”
Lý Trọng Yến cười khẽ một tiếng: “Mọi thứ về Tuế Tuế Trẫm đều biết.”
Cố Tuế An vô cảm thu ánh mắt lại: “Ồ.”
He he, hắn chẳng biết được nhiều thứ đâu!
Lý Trọng Yến cụp mắt nhìn nàng: “Tuế Tuế không cần viết thư cho nàng ta nữa. Ngày mai Trẫm sẽ tuyên nàng ta vào cung gặp nàng, nhưng mấy ngày nay nàng ta sắp đại hôn rồi, có thể sẽ rất bận rộn.”
“Cái gì!? Tiểu Hòa sắp thành thân rồi!? Với ai? Nàng ấy ở kinh đô à!?” Cố Tuế An lại ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Yến, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Cảm nhận được sự quan tâm quá mức của Cố Tuế An đối với Lan Yên, Lý Trọng Yến có chút không vui. Người nhà họ Cố thì thôi đi, dù sao cũng là người thân nhất của Tuế Tuế, còn Lan Yên thì tính là gì?
Thấy Lý Trọng Yến không nói gì, Cố Tuế An vỗ vỗ hắn: “Người nói đi chứ!”
Lý Trọng Yến: “Lan Yên sắp đại hôn với Lan Thương Tự. Hiện tại nàng ấy đương nhiên đang ở kinh đô.”
Cố Tuế An kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Lan Yên?
Lan Thương Tự?
Bọn họ không phải là huynh muội sao?
Tiểu Hòa sắp gả cho đại ca của nàng ấy! Ồ không, bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng chuyện này cũng không đúng lắm nhỉ!
Nhớ đến sự khác thường của Tiểu Hòa trước khi nàng ấy rời đi, Cố Tuế An nhìn thẳng vào Lý Trọng Yến và hỏi: “Tiểu Hòa có phải bị huynh trưởng của nàng ấy ép cưới không!?”
Lý Trọng Yến: “Trẫm không biết.”
Khuôn mặt của Cố Tuế An tràn ngập sự nghi ngờ: “Không phải Người nói cái gì cũng biết sao?”
Lý Trọng Yến lại ôm chặt Cố Tuế An hơn: “Trẫm chỉ biết những chuyện của nàng thôi.”
“Tiểu Hòa ở đâu? Thiếp phải đi tìm nàng ấy.” Nàng cần phải hỏi cho rõ thì mới yên tâm được.
Lý Trọng Yến không vui: “Trẫm đã nói ngày mai sẽ tuyên nàng ấy vào cung rồi, có chuyện gì thì để ngày mai hãy hỏi.”
Cố Tuế An hít sâu một hơi, nàng cũng biết chuyện này không thể vội vàng. Ngày mai thì ngày mai vậy, đến lúc đó nàng sẽ hỏi rõ Tiểu Hòa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu quả thật bị cưỡng ép…
Nàng chẳng phải hiện tại là Hoàng hậu sao? Nàng chưa từng thử cảm giác dựa vào thế lực để bắt nạt người khác, nàng cũng không ngại thử một lần xem sao.