Chương 17: Cố tình sắp đặt
Đêm xuống, tại thư phòng của nhà họ Cố.
Cố Nguyên Triều kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, không sót một chi tiết nào cho Cố thừa tướng nghe.
“Tiểu tử này quả là gan to bằng trời, Tạ đại nhân làm việc dưới trướng Thái tử Điện hạ, y lại quen biết Tạ đại nhân, không thể nào không biết tình hình của Tuế Tuế, vậy mà vẫn còn dám tiếp tục tiếp cận Tuế Tuế, quả là đáng khen.” Cố Tướng nhấp một ngụm trà rồi cười tủm tỉm nói.
“Cha, buổi tối người nên uống ít trà thôi.” Cố Nguyên Triều nhíu mày, sau đó sai người hầu thay trà trong ấm bằng nước lọc.
Cố thừa tướng mở to hai mắt: “Thằng nhóc thối dám quản cả cha con ư?”
“Nhi tử không dám, chỉ là mẫu thân đại nhân đã dặn dò con phải trông chừng người, mệnh lệnh của mẫu thân thì nhi tử không dám trái lời.” Cố Nguyên Triều ôn hòa đáp.
“Đừng có lấy mẫu thân con ra làm cái cớ.” Dù nói vậy nhưng Cố thừa tướng vẫn lặng lẽ uống nước lọc.
Không còn cách nào khác, lời của phu nhân ông cũng không dám không nghe.
Cố Nguyên Triều nhìn cái cách hành xử của cha mình, trong mắt lóe lên một tia hoặc trêu chọc, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, rồi tiếp tục nói chuyện chính sự: “Cha, vị Mộ công tử kia vẫn cần phải điều tra kỹ lưỡng thêm, nếu không phải là người tốt thì không thể để hắn tiếp tục tiếp cận tiểu muội.”
Mặc dù tiếp xúc ngắn ngủi với thiếu niên kia cho huynh ấy ấn tượng không tồi, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, có một số chuyện vẫn cần phải điều tra mới rõ được.
“Con yên tâm, ngày mai cha sẽ phái Chiêu Phong đi một chuyến đến Giang Nam.”
Chiêu Phong là ám vệ được Cố phủ nuôi dưỡng, đứng thứ ba, rất giỏi thu thập thông tin tình báo, lại có tính cách vững vàng. Phái người này đi, Cố Nguyên Triều cảm thấy rất yên tâm liền gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Cha, việc ngựa của tiểu muội đột nhiên phát điên lần trước đã điều tra được chưa ạ?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt của Cố thừa tướng lập tức trở nên khó coi: “Chiêu Vân đã tìm thấy một cây kim bạc trong cơ thể con ngựa chết đó, là có người cố ý sắp đặt để làm hại Tuế Tuế.”
Thần sắc vốn luôn ôn hòa của Cố Nguyên Triều trở nên lạnh băng: “Đã điều tra ra là ai chưa ạ?”
“Chiêu Vân bẩm báo rằng lúc đó trước cổng Cống Viện có quá nhiều người, tạm thời vẫn chưa tra ra là ai làm, nhưng cha đã tăng cường thêm người đi điều tra rồi, nhất định sẽ sớm tra ra thôi. Người làm hại Tuế Tuế, cha tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương!”
Cố Tướng mấy năm nay lăn lộn trong chốn quan trường, có thể đạt được vị trí như ngày nay, tuyệt đối không phải là kẻ mềm lòng lương thiện. Ông sẽ bắt kẻ đã làm chuyện này phải trả giá gấp trăm, gấp nghìn lần.
“Chỉ cần đã làm thì nhất định sẽ để lại sơ hở, việc điều tra ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Con lo lắng kẻ đó thấy Tuế Tuế không sao thì sẽ tiếp tục tìm cách hãm hại Tuế Tuế.”
Lần này Tuế Tuế may mắn được người khác kịp thời cứu giúp, nếu còn có lần sau, Cố Nguyên Triều không dám tưởng tượng. Huynh ấy đột nhiên hối hận vì lúc trước đã không học võ, khi tiểu muội gặp nguy hiểm thì huynh ấy đã không thể làm được gì.
Cố thừa tướng vô thức xoay chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón cái, trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Cha sẽ phái Chiêu Hạ đến bên cạnh bảo vệ Tuế Tuế. Chiêu Hạ là nữ tử nên phù hợp hơn. Mặc dù võ công của con bé không đứng đầu trong số các ám vệ, nhưng cũng nằm trong top mười. Điều quan trọng nhất là khinh công của Chiêu Hạ đã đạt đến cảnh giới cực kỳ điêu luyện, lúc cần thiết có thể mang Tuế Tuế bỏ trốn.”
Chiêu Hạ? Trong đầu Cố Nguyên Triều vô thức hiện lên hình ảnh nữ tử mảnh mai và lạnh lùng đó. Huynh ấy từng gặp đối phương vài lần, rõ ràng không lớn hơn tiểu muội là bao nhưng luôn luôn giữ vẻ mặt vô cảm.
Nhưng đây cũng là người làm việc cẩn thận và ổn thỏa. Có nàng ta ở bên cạnh Tuế Tuế, Cố Nguyên Triều cũng cảm thấy tạm thời yên tâm hơn.
“Vậy chuyện này có cần nói cho Tuế Tuế biết không ạ?” Cố Nguyên Triều tiếp tục hỏi.
Cố thừa tướng trả lời không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là phải nói rồi. Tuế Tuế bề ngoài tuy có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại lanh lợi thông minh. Nói cho con bé biết có người đang âm thầm hãm hại cũng có thể giúp con bé tăng cường đề phòng. Ngày mai cha sẽ dẫn Chiêu Hạ đến rồi trực tiếp nói chuyện với con bé.”
Cố Nguyên Triều cũng vô cùng tán thành lời này. Tiểu muội nhà huynh ấy từ nhỏ đã rất thông minh và lanh lợi, chỉ cần con bé muốn thì không có gì là nó không học được.
Chỉ là tính cách của tiểu muội lại khá lười biếng và thờ ơ, không bao giờ tranh giành với người khác, nên một số người ở Kinh đô mới cho rằng tiểu muội là một mỹ nhân bình hoa di động chỉ có vẻ ngoài mà thôi.
Nếu Cố Tuế An có mặt ở đây, và biết được cha cùng đại ca có cái nhìn như vậy về mình. Chắc chắn nàng sẽ chỉ muốn nói: Cha, đại ca, hai người thật sự đã quá đề cao nữ nhi rồi. Chữ thư pháp của nàng đến nay vẫn còn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con thôi.
Quả nhiên tình yêu làm người ta mù quáng, bất kể đó là tình thân hay là tình yêu nam nữ.
“Cha, người nói rất đúng, vậy chuyện của tiểu muội con xin giao phó cho người.” Cố Nguyên Triều gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã khuya, liền đứng dậy: “Cha, đêm đã khuya, người nghỉ ngơi sớm đi, con xin cáo lui trước, sáng sớm mai con còn phải đến thư viện nữa.”
“Ừ, con đi đi. Yến tiệc cập kê của Tuế Tuế còn vài ngày nữa, đến lúc đó nhớ dẫn Nguyên An về sớm đấy.”
Nhi tử biết rồi ạ.”
Nghe thấy câu trả lời, Cố thừa tương vẫy tay ra hiệu cho huynh ấy rời đi.
Trời càng ngày càng về khuya, đen kịt đến mức không thấy rõ những ngón tay phủ xuống.
Lúc này, tại phủ Thái Thú Giang Lăng.
Trong một khu nhà tinh xảo, cách mười bước lại có một người canh gác, cùng với các lính giáp mặc áo đen, hậu vệ mặc áo trắng đi lại tuần tra.
Giang Hồi cúi đầu cụp mắt, lặng lẽ chờ ở ngoài sân. Không lâu sau, Giang Việt bước ra từ trong phòng.
“Điện hạ cho gọi ngươi vào.”
Giang Hồi khom người cúi đầu, đẩy cửa rồi cẩn thận bước vào. Giang Việt cũng theo sát bước vào bên trong.
Trong phòng, hai mươi mốt ngọn đèn đồng đốt bằng dầu hỏa cháy đỏ rực, ánh lửa chiếu sáng căn phòng rực rỡ như ban ngày.
Lý Trọng Yến khoác trường bào màu đen, thắt lưng đeo ngọc câu màu ánh trăng, cả người toát ra khí chất cao quý. Lúc này, hắn với vẻ mặt vô cảm, dùng bàn tay thon dài, trắng lạnh, xương khớp rõ ràng chậm rãi lau chùi thanh Xích Tiêu Kiếm đang cầm trong tay.
Cách đó không xa, hai mỹ nhân đang thút thít khóc lóc, tóc đều đã bị cạo trọc rồi.
Giang Hồi rụt cổ lại. Điện hạ nhà y càng ngày càng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Cút ra ngoài! Nói với Từ Phương Dũng, nếu còn dám đến làm ô uế mắt của Cô nữa thì Cô sẽ lột da hắn.”
Hai mỹ nhân sợ hãi chạy ra khỏi căn phòng.
“Chuyện tư binh điều tra đến đâu rồi?” Lý Trọng Yến đi đến sau bàn sách và ngồi xuống, rồi lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã dò la được một nơi Nhị Hoàng tử nuôi dưỡng tư binh, nằm ở một thung lũng trong dãy núi Kỳ Sơn, nơi giao nhau giữa Ký Châu và Giang Lăng. Nơi đó bốn bề là núi, cực kỳ bí mật.” Giang Hồi cung kính bẩm báo.
“Lại cũng là Kỳ Sơn ư?”
Lý Trọng Yến nở một nụ cười mỉa mai, trong mắt toát ra hàn ý lạnh đến thấu xương. Bọn giặc cướp và tư binh này lại hợp thành một bọn rồi, đúng là rắn và chuột ở cùng một ổ.
Nhưng Tam đệ của hắn cũng khá giỏi ẩn nấp đấy chứ, giống như một con chuột cống cứ lẩn trốn khắp nơi. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ chọc thủng ổ chuột của hắn ta.
“Giang Hồi, ngươi tiếp tục phái người giám sát, còn ngươi hãy ở lại Giang Lăng. Bọn giặc cướp ở Giang Lăng đã tìm được nơi ẩn náu trên Kỳ Sơn. Sau khi giải quyết xong bọn cướp đó thì Cô sẽ đích thân đến đó.”
“Vâng, Điện hạ.” Giang Hồi đáp lời.
“Giang Việt, bên Kinh đô có thư từ nào gửi đến không?” Lý Trọng Yến bưng một chén trà lên, nhấp một ngụm rồi thản nhiên hỏi.
Giang Việt nghe câu hỏi này, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Sau khi đến Giang Lăng, Điện hạ đã viết mấy phong thư cho Cố tiểu thư, thế nhưng hơn một tháng rồi mà không có một bức thư hồi âm nào. Điện hạ đã hỏi y hơn chục lần câu này rồi. Cố tiểu thư cũng thật là, sao lại có thể lười biếng đến mức đó, ít nhất cũng nên hồi âm một bức thư thăm hỏi chứ.
Thật sự là khổ cho hắn rồi, lần nào cũng phải đối mặt với sắc mặt lạnh lùng của Điện hạ.
“Bẩm Điện hạ, vẫn… vẫn không có ạ.”
Rầm—
Tiếng chén trà vỡ tan vang lên trong phòng. Giang Hồi và Giang Việt vội vàng quỳ xuống.
“…”
Lý Trọng Yến nhắm chặt mắt lại, một lát sau mới vô cảm vẫy tay cho cả hai người ra ngoài.