Chương 40: Những suy nghĩ tối tăm trong lòng
Cố Tuế An lại gặp ác mộng, nàng vật vã tỉnh dậy.
Trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.
Việc giết người này đối với một người hiện đại bình thường là quá kinh khủng, hơn nữa còn là bằng một cách thức đáng sợ như vậy. Điều này có lẽ sẽ trở thành nỗi ám ảnh theo nàng suốt đời, khó lòng xua tan nổi.
Mặc dù người bị giết là một tên cướp với tội ác tày trời.
Trời bên ngoài đã sáng trắng, những tia nắng nhỏ li ti xuyên qua chấn song cửa sổ chiếu vào phòng, làm căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
Sau mấy ngày mưa, thì hôm nay là một ngày hiếm có với thời tiết tốt.
Cố Tuế An nằm trên giường thêm một lát.
Đột nhiên, nàng nhớ ra mình đã quên hỏi Lý Trọng Yến về tình hình của Nguyên An và những người khác. Nàng từ từ ngồi dậy từ trên giường.
Có lẽ là do đêm qua nữ thái y đã bôi thuốc cho nàng, nên hôm nay trên người nàng đã không còn đau nhiều như vậy nữa.
Chỉ là, sao nàng lại cảm thấy miệng mình hơi khó chịu nhỉ?
Lúc này, hai cung nữ nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức đẩy cửa bước vào.
Hai người họ, một người bưng nước, một người xách hộp đựng thức ăn, rồi cùng nhau đi đến trước giường.
“Thưa cô nương, chúng nô tỳ phụng mệnh Thái tử Điện hạ đến hầu hạ cô nương ạ. Nô tỳ tên là Trường Thanh.”
“Nô tỳ tên là Giang Yên.”
Cố Tuế An nhìn hai người bọn họ, rồi há miệng muốn hỏi Thái tử ở đâu, nhưng không phát ra âm thanh mới nhớ ra mình tạm thời không thể nói được, nàng lập tức cảm thấy thất vọng.
Giang Yên từng học khẩu ngữ nên hiểu được Cố Tuế An muốn nói gì, nàng ta bèn hỏi: “Cô nương có phải muốn tìm Thái tử Điện hạ không ạ?”
Đúng rồi, đúng rồi.
Nghe thấy có người nhận ra điều mình muốn nói, Cố Tuế An vội vàng gật đầu, nhưng không ngờ lại gật mạnh quá. Vốn dĩ đêm qua đã bị sốt cao, giờ gật đầu hai cái khiến nàng bị choáng váng ngay lập tức.
Cố Tuế An cảm thấy mình dường như nhìn thấy đàn chim bay qua lượn lại trên đầu.
Trường Thanh bước tới đỡ lấy Cố Tuế An: “Cô nương, người chậm thôi ạ.”
Đợi đến khi Cố Tuế An hồi phục xong, thì Giang Yên mới tiếp lời: “Thái tử Điện hạ đang ở chỗ Bệ hạ, đợi ngài ấy bận xong sẽ đến thăm cô nương. Cô nương, hay là người hãy rửa mặt chải đầu và ăn chút gì trước đi ạ.”
Được rồi.
Lần này Cố Tuế An khẽ gật đầu.
Hiện tại cơ thể của nàng còn rất yếu, nên không tiện xuống giường.
Vì vậy, Trường Thanh và Giang Yên cùng nhau hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu và ăn bữa sáng.
Đợi Cố Tuế An vừa ăn xong bữa sáng, thì một bóng người màu đỏ vội vã bước vào phòng, hoàn toàn không còn sự đoan trang và thanh lịch thường ngày nữa.
“Tuế Tuế, con dọa di mẫu sợ chết khiếp rồi!”
Trên gương mặt đoan trang và xinh đẹp của Hoàng hậu tràn đầy vẻ hốt hoảng. Bà đi đến trước giường của Cố Tuế An và ngồi xuống, rồi lo lắng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Cố Tuế An nhìn di mẫu đang vô cùng căng thẳng, nàng đảnh phải nở nụ cười an ủi với bà.
Trường Thanh đứng bên cạnh thấy vậy bèn giải thích với Hoàng hậu: “Thưa Nương Nương, cô nương vì bị kinh sợ nên hiện tại tạm thời vẫn chưa nói chuyện được ạ.”
“Cái gì?!” Hoàng hậu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, giọng nói vì tức giận mà hơi run rẩy: “Bọn cướp đáng chết này, đợi bắt được chúng nhất định phải bảo Yến nhi hành hạ bọn chúng một trận thoả thích!”
Sau đó, bà nhìn Cố Tuế An với ánh mắt đầy xót xa, rồi kéo tay nàng nắm chặt trong tay mình: “Tuế Tuế, con chịu khổ rồi. Hiện tại trên người còn chỗ nào không khỏe không?”
Cố Tuế An lắc đầu, cơ thể nàng đã không còn đau nhiều nữa.
Sau đó, Hoàng hậu ở lại đây bầu bạn với Cố Tuế An rất lâu. Dĩ nhiên luôn là bà nói, còn Cố Tuế An chỉ lắng nghe mà thôi.
Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói, nói rằng Thái tử Điện hạ đã trở về.
Cấm vệ đang canh gác bên ngoài lập tức cúi người nói: “Bẩm Điện hạ, Hoàng hậu Nương Nương đã đến, hiện đang ở trong phòng ạ.”
“Ừ.” Lý Trọng Yến đáp lời nhàn nhạt một tiếng, rồi bước vào phòng.
Trong phòng, than trong lò vẫn đang cháy nên rất ấm áp. Hoàng hậu ngồi bên giường, Cố Tuế An nửa tựa vào giường. Mái tóc đen như lông quạ búi lên một nửa, nàng không trang điểm, chỉ mặc y phục lụa trắng đơn giản thôi cũng đẹp đến kinh ngạc.
Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại càng khiến người ta thương xót, và cũng dễ dàng khơi dậy những suy nghĩ tăm tối nhất trong lòng đàn ông.
Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An như vậy, lại không khỏi nhớ đến chuyện quá đáng mà mình đã làm với nàng đêm qua.
Một ngọn lửa bùng lên trong bụng hắn, cảm giác đó lại đến nữa rồi.
Giờ đây hắn đối với Tuế Tuế quả thực là càng ngày càng khó kiểm soát bản thân.
Thật muốn mau chóng cưới nàng về, sau đó cùng nàng…
Lý Trọng Yến đè nén dục vọng dưới đáy mắt, rồi hành lễ với Hoàng hậu: “Mẫu hậu.”
Hoàng hậu nhìn Lý Trọng Yến rồi phân phó cho hắn: “Yến nhi, lần này Tuế Tuế gặp tai họa lớn như vậy, con nhất định phải bắt được đám cướp đáng chết kia.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng.” Trong mắt Lý Trọng Yến ngưng tụ băng sương, giọng nói toát ra vẻ lạnh lùng dữ tợn.
Cố Tuế An cuối cùng cũng đợi được Lý Trọng Yến đến, nàng lấy giấy, bút và tấm ván gỗ đã bảo Trường Thanh chuẩn bị cho từ sáng sớm ra.
Đặt giấy lên tấm ván, nàng vội vàng viết lên giấy: 【Nguyên An và những người khác thế nào rồi?】
Viết xong, nàng đưa tờ giấy cho Lý Trọng Yến.
Lý Trọng Yến đã sớm chú ý đến một loạt hành động của nàng, hắn nhận lấy tờ giấy, cặp mắt hẹp dài lướt qua, rồi nhìn Cố Tuế An đang có chút bồn chồn, giọng nói mang theo chút an ủi: “Bọn họ đều không sao, hiện đã ở trong phủ rồi, biểu muội không cần lo lắng.”
Cố Tuế An nghe vậy, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Nàng lại nghĩ đến việc mình đang ở Đông Cung – địa bàn của nam chính – nên nàng muốn nhanh chóng trở về Cố phủ.
Thế là nàng lại lấy một tờ giấy mới, viết vèo vèo lên đó mấy chữ lớn: 【Muội muốn về….】.
Chữ “Nhà” còn chưa viết xong, thì một giọng nói không có cảm xúc từ trên đầu truyền xuống.
“Sao chữ của biểu muội càng ngày càng xấu thế, cứ như chữ vẽ bậy của quỷ vậy. Những ngày Cô đi vắng, có phải biểu muội lại lười biếng rồi không?”
Tay cầm bút của Cố Tuế An bất chờ cứng đờ lại.
Người này là ma quỷ sao?
Đang yên đang lành, nàng cũng không chọc giận gì hắn mà hắn lại đi công kích chữ viết của nàng.
Có bệnh không chứ, nàng còn đang bị bệnh mà! Đây là lời một người bình thường sẽ nói ra lúc này sao?
Ồ, nàng quên mất, nam chính đâu phải người bình thường, hắn chính là một tên khốn khiếp.
Trong lòng nàng không ngừng chê bai, vẻ mặt có chút cạn lời, nhưng nàng vẫn viết xong chữ “nhà” rồi bực bội đưa tờ giấy cho Lý Trọng Yến.
Nơi Đông Cung này nàng không thể ở thêm một khắc nào nữa!
Lý Trọng Yến từ trên cao liếc nhìn tờ giấy kia một cái, nhưng không hề nhận lấy.
Hắn nhìn ra Cố Tuế An đang không vui, nhưng trong lòng hắn cũng có chút bực bội đấy chứ.
Nàng gấp gáp muốn rời xa hắn như vậy sao?
Bọn họ lâu như vậy không gặp nhau, nàng không muốn ở bên cạnh hắn thêm một khoảng thời gian nữa sao?
Hoàng hậu đứng một bên nghe vậy, chỉ hận không thể đánh con trai mình một cái. Bà thầm mắng: Yến nhi con nói cái gì vậy, sao có thể nói chữ viết của Tuế Tuế như thế được. Bản cung thấy chữ này viết còn đẹp hơn trước rất nhiều đấy chứ.
Sao bà lại có một đứa con trai miệng lưỡi độc địa như thế chứ? Tuế Tuế còn đang bị bệnh, mà thằng bé cũng không biết nói lời nào tốt đẹp.
Khuôn mặt của Lý Trọng Yến không có biểu cảm gù, cũng không nói lời nào. Cố Tuế An vẫn giữ nguyên bàn tay đang giơ tờ giấy ra, thấy Lý Trọng Yến không nhận thì nàng khẽ cau mày.
“Biểu muội, hiện giờ thân thể của muội vẫn chưa hồi phục, trong cung có Thái y. Đợi đến khi muội dưỡng bệnh khỏe hơn một chút rồi hẵng xuất cung cũng chưa muộn.”
Cố Tuế An nghe vậy liền lắc đầu. Nàng có thể về Cố phủ dưỡng bệnh, Cố phủ cũng có thầy thuốc riêng của phủ mà.
Thấy Lý Trọng Yến không đồng ý, nàng lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoàng hậu.
Di mẫu, con muốn về nhà.
Hoàng hậu thực ra cũng khá tán đồng với sắp xếp của con trai mình: “Tuế Tuế, biểu ca con nói đúng đấy. Hiện giờ thân thể của con vẫn chưa hồi phục, cứ ở trong cung dưỡng bệnh cho tốt, đợi khi con khỏe rồi hẵng về cũng chưa muộn.”
Không muốn! Cố Tuế An kéo kéo tay áo của Hoàng hậu, cặp mắt đẹp long lanh ánh nước nhìn bà với vẻ đáng thương.
Hoàng hậu nhìn Cố Tuế An như vậy thì có chút mềm lòng, bà quay đầu nhìn Lý Trọng Yến, do dự một lúc rồi mới nói: “Hay là…”
Giọng điệu của Lý Trọng Yến hơi lạnh đi: “Mẫu hậu, trời đã không còn sớm nữa, Phụ hoàng còn đợi Người cùng dùng bữa tối đấy.”
Hoàng hậu bị ngắt lời, bà nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lý Trọng Yến, coi như đã hiểu ra: con trai bà chính là không muốn Tuế Tuế nhanh chóng rời khỏi Đông Cung như vậy.
Thôi kệ vậy, chuyện của hai đứa trẻ này bà cũng không xen vào nữa, để chúng tự bàn bạc với nhau đi.
Nghĩ đến đây, bà lập tức đứng dậy: “Tuế Tuế, di mẫu nhớ ra đúng là có chuyện này thật, vậy di mẫu đi trước đây, không thể để Bệ hạ đợi lâu được. Yến nhi, con hãy chăm sóc Tuế Tuế thật tốt nhé.”
Nói xong, bà không cho Cố Tuế An thời gian phản ứng mà lập tức rời khỏi phòng.
Cố Tuế An có chút ngớ người, nàng nhìn bóng dáng rời đi gấp gáp của Hoàng hậu mà hận mình bây giờ không thể nói chuyện, nếu không, đảm bảo nàng sẽ giơ tay níu lại và lớn tiếng gọi bà quay lại.