Chương 45: Cố cô nương đã về nhà rồi
Nguyễn Lưu Tranh dự định chuyển hoạt động kinh doanh pha lê của mình đến kinh đô.
Kinh đô là nơi không thiếu các quan chức quyền quý và người giàu có nhất. Món pha lê này rất mới lạ, nàng ta tin chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng chi tiền để mua nó.
Tuy nhiên, mặc dù nàng ta đã chế tạo ra pha lê, nhưng thời cổ đại không có máy móc, chủ yếu dựa hoàn toàn vào làm thủ công, nên không thể sản xuất với quy mô lớn được.
Vì vậy nàng ta dự định tạo ra một cảm giác rằng món đồ này rất khó làm, nó là một loại hàng xa xỉ cao cấp vô cùng quý giá, chuyên bán cho những quan lớn và thương gia giàu có.
Phương pháp này nàng ta đã thử ở Ký Châu rồi. Xét cho cùng, đồ vật lấy hiếm làm quý, những quan lớn giàu có đó đều tranh nhau giành giật để có được.
Thế nhưng, Ký Châu và kinh đô cũng không giống nhau. Trước đây, khi nàng ta chế tạo pha lê ở Ký Châu đều dùng loại cát có độ tinh khiết thấp, nên đồ làm ra trông hơi thô ráp.
Hiện giờ đã đến kinh đô rồi, nàng ta dự định dùng cát thạch anh có độ tinh khiết cao hơn để chế tạo. Xét cho cùng, chỉ khi đồ vật có chất lượng cao thì người ta mới cảm thấy đáng giá chứ.
Vì vậy, sáng nay khi nghe nói Thái tử Điện hạ muốn đến quân doanh Thần Cơ ở ngoại ô kinh thành làm việc, nàng ta đã muốn đi cùng ngài ấy. Nàng ta dự định đến ngoại ô để tìm xem ở đó có quặng cát thạch anh hay đá thạch anh làm nguyên liệu hay không.
Dĩ nhiên, nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng Thái tử Điện hạ sẽ không muốn dẫn mình theo. Dù sao thì nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngài ấy, đây lại không phải là yêu cầu lớn lao gì cả.
Quả nhiên, ngay khi nàng ta vừa đề nghị thì Thái tử Điện hạ đã đồng ý ngay.
Nàng ta còn đưa cả Hướng Dịch Hiên và Hướng Dung Nhi theo cùng. Lần này bọn họ đến kinh đô ngoài việc thăm nàng ta còn là để giúp nàng ta có một chỗ đứng chắc chắn ở Kinh đô.
Cổng Đông Cung.
Hai chiếc xe ngựa đang đỗ, Hắc Giáp Vệ đứng gác bên cạnh xe ngựa.
Nguyễn Lưu Tranh và Hướng Dung Nhi cùng vài người khác đang đứng bên cạnh xe ngựa. Không lâu sau, họ thấy Thái tử Điện hạ mặc thường phục màu đen huyền chậm rãi bước ra từ cổng cung, bên cạnh còn có Giang Việt đi theo.
Mấy người vội vàng hành lễ. Biểu cảm của Lý Trọng Yến vẫn như thường chỉ gật đầu đáp lại, sau đó đi về phía chiếc xe ngựa sang trọng hơn ở phía trước.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn Nguyễn Lưu Tranh rồi thản nhiên nói: “Nguyễn cô nương, hay là ngươi cùng Cô đi chung một xe đi? Cô còn có nhiều vấn đề muốn nhờ ngươi giải đáp.”
Nguyễn Lưu Tranh sững sờ một chút, sau đó tươi cười rạng rỡ rồi tự nhiên nói: “Vâng, thưa Điện hạ.”
Hướng Dung Nhi đứng bên cạnh có chút ngỡ ngàng, cảm thấy Thái tử Điện hạ đối xử với Nguyễn tỷ tỷ không bình thường. Ngài ấy sẽ không phải có ý gì với Nguyễn tỷ tỷ của nàng ấy đấy chứ?
Nàng ấy nhìn hai người trai tài gái sắc đang bước lên xe ngựa, đột nhiên cảm thấy Nguyễn tỷ tỷ của mình ưu tú như vậy, Thái tử Điện hạ thích tỷ ấy cũng là chuyện bình thường thôi.
Hơn nữa, một Thái tử Điện hạ ưu tú như vậy, dường như chỉ có người con gái không thua kém nam nhi như Nguyễn tỷ tỷ mới có thể xứng đôi với ngài ấy thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ấy vô cùng vui mừng vì Nguyễn tỷ tỷ đã tìm được một người trượng phu tốt.
Chỉ là trong lúc Hướng Dung Nhi vui mừng, nàng ấy không hề chú ý đến vẻ mặt thất vọng của đại ca mình ở bên cạnh.
Hướng Dịch Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng lập tức tràn ngập sự thất vọng.
Tranh nhỉ ưu tú như vậy, quả nhiên Thái tử Điện hạ cũng thích nàng ấy. Hắn hoàn toàn hết cơ hội rồi.
Sau khi mọi người đều lên xe ngựa, Hắc Giáp Vệ cưỡi ngựa vây quanh xe ngựa ở giữa, rồi xe ngựa từ từ tiến về phía ngoài thành.
Sau khi đến ngoại ô kinh thành, Nguyễn Lưu Tranh cùng với Hướng Dung Nhi và những người khác liền tách khỏi Lý Trọng Yến.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể thực sự đi theo Thái tử Điện hạ đến doanh trại Thần Cơ, hơn nữa mục đích chính của bọn họ là đi tìm quặng đá.
“Nguyễn tỷ tỷ, muội thấy Thái tử Điện hạ đối với tỷ rất không bình thường, Thái tử Điện hạ có phải là thích tỷ rồi không?” Chỉ còn lại mấy người bọn họ, Hướng Dung Nhi không nhịn được mà hưng phấn hỏi.
Hướng Dịch Hiên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn không nhịn được mà quát lên: “Dung Nhi, đừng ăn nói hồ đồ!”
“Muội ăn nói hồ đồ khi nào chứ? Vừa rồi huynh cũng thấy rồi mà, Thái tử Điện hạ đối với Nguyễn tỷ tỷ rất đặc biệt. Nguyễn tỷ tỷ, tỷ nói xem muội nói có đúng không?” Hướng Dung Nhi không vui phản bác.
Ánh mắt của Nguyễn Lưu Tranh hơi lóe lên, sau đó nàng ta vừa cười vừa nói: “Dung Nhi, muội đừng hiểu lầm, Thái tử Điện hạ đối với ta quả thật có chút đặc biệt, nhưng điều đó cũng không nhất định là thích ta mà.”
“Sao lại không thể chứ? Nguyễn tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú như thế, Thái tử Điện hạ chắc chắn là thích tỷ rồi.” Hướng Dung Nhi kiên định nói, như thể đã vô cùng chắc chắn rằng Thái tử Điện hạ thích Nguyễn tỷ tỷ của mình.
“Dung Nhi im miệng!” Hướng Dịch Hiên hơi giận quát.
“Đúng vậy Dung Nhi, muội đừng nói nữa, nếu muội còn nói nữa là ta sắp ngại muốn chết rồi đây.” Nguyễn Lưu Tranh không phản bác nữa, nàng ta vừa cười vừa trêu chọc nói.
“Được rồi, được rồi, không nói thì không nói.” Hướng Dung Nhi nói vậy, nhưng trong lòng đã thầm nghĩ Nguyễn Lưu Tranh và Thái tử Điện hạ là một đôi.
Về phía Lý Trọng Yến.
Lý Trọng Yến lần này là nhận lệnh của Phụ hoàng đến thị sát quân doanh Thần Cơ, nói là thị sát, nhưng thực chất là để an ủi lòng người.
Mấy ngày trước, Thống soái Lương Bạc của quân doanh Thần Cơ gặp phải ám sát, hiện giờ đang nằm liệt thoi thóp trên giường, e rằng cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa.
Dĩ nhiên, trong chuyện này có sự nhúng tay của hắn.
Quân doanh Thần Cơ là đội kỵ binh tinh nhuệ do Tiên Đế đích thân thành lập, đóng quân tại kinh đô và chỉ nghe lệnh của Hoàng đế.
Nhưng vị Thống soái của quân doanh Thần Cơ hiện đang nằm thoi thóp trên giường kéo dài hơi tàn kia, lại không biết từ khi nào đã trở thành người của nhị đệ tốt của hắn.
Người nhị đệ này của hắn quả thực cũng có chút bản lĩnh.
Nói đi cũng phải nói lại, Thống soái Lương Bạc của quân doanh Thần Cơ quả thực là một nhân tài, chỉ là hơi đáng tiếc, mắt nhìn người lại không được tốt, hy vọng kiếp sau hắn ta có thể mở to mắt mà chọn chủ.
Lý Trọng Yến ở lại quân doanh Thần Cơ rất lâu, mãi đến khi mặt trời lặn, trời dần dần tối sầm thì mới quyết định hồi cung.
Trên đường đi, xe ngựa của hắn gặp lại Nguyễn Lưu Tranh và những người khác cũng đang quay về.
Chỉ là lần này, Lý Trọng Yến không gọi nàng ta đi cùng xe nữa.
Đợi khi về đến Đông Cung, thì bầu trời đã hoàn toàn tối sầm rồi.
Lý Trọng Yến vừa bước xuống xe ngựa liền nhìn thấy Hồng Quý dẫn theo Trường Thanh, Giang Yên và tất cả cung nhân phục vụ ở viện của Cố Tuế An đang quỳ gối trước cổng Đông Cung.
Hắn khẽ nhíu mày, những người này không ở trong phòng hầu hạ Tuế Tuế, chạy ra đây quỳ làm gì?
“Điện… Điện hạ, nô tài có… có chuyện cần bẩm báo. Cố… Cố cô nương đã về nhà rồi ạ.”
Có trời mới biết Hồng Quý đã trải qua một trận chiến đấu giằng xé gian nan đến mức nào khi nói ra câu này. Ông không ngờ rằng, hôm nay ông chỉ nghĩ là Điện hạ không có ở đây nên đi tìm Thái y giúp ông làm giác hơi để tăng cường lưu thông khí huyết, kết quả là Đông Cung lại xảy ra chuyện lớn đến như vậy.
Dù nói là nha đầu Giang Yên đã không ngăn được Cố cô nương, nhưng đó cũng là sự thất trách của ông.
Trong đôi mắt phượng bình thản của Lý Trọng Yến chợt lóe lên một tia hung dữ. Khuôn mặt của hắn không có biểu cảm gì mà chỉ nói: “Đến thư phòng.” Nói xong, hắn quay lưng đi thẳng về phía thư phòng.
Nguyễn Lưu Tranh và mấy người kia vẫn đi theo sau xe ngựa của Lý Trọng Yến, cách một khoảng khá xa. Khi họ xuống xe ngựa thì chỉ còn thấy bóng lưng đầy giận dữ của Thái tử Điện hạ.
Nguyễn Lưu Tranh vào cổng, chặn một cung nữ lại rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Điện hạ lại giận dữ như thế?”
Cung nữ kia đầy vẻ kiêng dè nhìn Nguyễn Lưu Tranh, biết người trước mặt là ân nhân của Điện hạ. Nên nàng ta bèn cúi đầu nhắc nhở: “Cô nương mau về phòng đi ạ, những chuyện khác đừng hỏi thêm. ” Nói xong liền vội vàng rời đi.
Thái tử Điện hạ quản lý người dưới vô cùng nghiêm khắc. Nếu bị Hồng công công biết nàng ta nói linh tinh sau lưng, e rằng cái mạng nhỏ của nàng ta cũng không giữ được.
Nguyễn Lưu Tranh đứng tại chỗ, cau mày nhìn cung nữ nhanh chóng rời đi.
“Nguyễn tỷ tỷ, sao thế ạ?” Hướng Dung Nhi nghi hoặc hỏi.
Chân mày của Nguyễn Lưu Tranh lập tức giãn ra, rồi nàng ta cười nói: “Không sao đâu. Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, chúng ta về tiểu viện nghỉ ngơi thôi.”