Chương 57: Thái tử phi đã được định từ nhỏ chỉ có thể là của hắn
Ở phía bên kia, đương nhiên Cố Tuế An có nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của Triều Dương, nhưng khi nàng quay đầu lại thì thấy Nguyễn Lưu Tranh đã gọi Trúc Sênh rồi.
Nàng biết Trúc Sênh có y thuật rất cao, là bạn của nữ chính, và cũng là một trong những người đã đồng ý đưa nàng vào kinh thành lúc đó. Có Trúc Sênh ở đó, Lý Trọng Yến chắc chắn sẽ không sao, hơn nữa hắn còn là nam chính, nên luôn có thể chuyển nguy thành an.
Nhưng vết thương của Mộ Hành Tắc thì phải nhanh chóng tìm đại phu mới được.
Sau khi đưa Mộ Hành Tắc đến y quán gần nhất để băng bó, đại phu nói không có gì đáng ngại thì Cố Tuế An mới cảm thấy yên tâm hơn.
Đưa Mộ Hành Tắc về vương phủ và dặn dò quản gia tuân theo lời dặn của đại phu xong, thấy trời đã tối lại sợ cha mẹ ở nhà lo lắng, nên nàng lập tức cùng Cố Nguyên An trở về Cố phủ.
Đêm đã khuya, màn đêm đen đặc như mực đổ, nhưng điện thờ chính của Đông cung lại sáng đèn rực rỡ.
Các cung nhân bưng nước ra vào tấp nập, trong điện thoảng mùi tanh nồng của máu.
Sau tấm bình phong cao lớn, Thái tử điện hạ nhắm chặt mắt, hơi thở yếu ớt nằm trên giường. Gương mặt tuấn tú phảng phất vẻ ửng đỏ của bệnh tật, chăn gấm đắp ngang eo, nửa thân trên cường tráng để trần, vết thương ở ngực sau khi được băng bó vẫn còn đỏ ửng.
Trần thái y quỳ rạp dưới đất, giọng run rẩy nói: “Nương nương, công chúa, tình hình của Điện hạ vô cùng nguy kịch. Tuy thần đã liều mạng rút được mũi tên ra, nhưng vết thương lại gần tâm mạch, thần không dám chắc chắn. Nay Điện hạ vẫn sốt cao không lui, nếu không hạ được nhiệt… e rằng… e rằng không qua nổi ba ngày ạ.”
Hoàng hậu nghe xong lời này thì lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, bà không dám tin vào tai mình.
Triều Dương cũng lộ vẻ không thể tin được, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Sao có thể như vậy? Hoàng huynh bị sốt cao thì ngươi phải tìm cách hạ sốt cho huynh ấy chứ!”
Trần Thái y không dám ngẩng đầu lên: “Thần… thần sẽ cố hết sức, nhưng chủ yếu vẫn phải xem Điện hạ có thể vượt qua được hay không.”
Hoàng hậu hít sâu một hơi, cố nén nước mắt ra lệnh: “Bản cung lệnh cho ngươi không được tiết lộ nửa lời về bệnh tình thật sự của Thái tử ra ngoài, ngay cả với Bệ hạ. Ba ngày này ngươi không được phép rời khỏi Đông cung, nhất định phải dốc hết sức cứu chữa Thái tử.”
Trần Thái y vốn là người của Thái tử. Những năm qua, người ngoài chỉ biết Trữ quân thông minh gần như yêu nghiệt, mưu tính không sơ sót, nhưng không ai biết Thái tử điện hạ đã từng chịu vô số vết thương lớn nhỏ. Ở vị trí đó, mọi thứ đã định là vô cùng hiểm nguy, và Trần Thái y đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần. Trong lòng thở dài một tiếng, ông lập tức cung kính đáp: “Thần tuân lệnh.”
Thật ra, sâu thẳm trong lòng Trần Thái y không nghĩ rằng Thái tử điện hạ sẽ không tỉnh lại. Ý chí của Thái tử điện hạ rất kinh người và phi thường, không phải người thường nào cũng đạt được. Những năm này, Thái tử cũng từng chịu những vết thương nghiêm trọng hơn thế này, nhưng đều đã vượt qua được.
Lý Trọng Yến dường như bước vào một màn sương mù. Sương mù tan đi, hắn nhìn thấy chính mình trong thời thơ ấu. Từ khi sinh ra, hắn đã được đặt kỳ vọng lớn, dù tư chất thông minh cũng bị những bài học nặng nề làm cho không thở nổi. Lúc đó Triều Dương còn chưa ra đời, Mẫu hậu bị đám phi tần hậu cung níu chân, cả ngày dốc hết tâm tư đấu đá với bọn họ. Người duy nhất có thể bầu bạn với hắn chỉ là một con chó trắng vô cùng thông minh mà thôi.
Hắn rất yêu thích con chó đó, nhưng sau này con chó đó bị người ta cho uống thuốc, khiến nó phát điên và cắn bị thương Phụ hoàng. Lần đó Mẫu hậu của hắn suýt chút nữa bị phế truất. Kể từ đó, hắn biết rằng dù có yêu thích một thứ đến mười phần thì cũng chỉ được phép thể hiện ra ba phần mà thôi, nếu không thì sẽ vĩnh viễn mất đi nó.
Nhưng hiện tại, sự yêu thích hắn dành cho Cố Tuế An chỉ biểu lộ ba phần mà cũng sắp mất đi rồi.
Trần Thái y đã đoán không sai, chỉ sau một đêm mà Thái tử điện hạ đã hạ sốt, đến ngày thứ ba thì tỉnh lại, chỉ là cơ thể vẫn vô cùng yếu ớt.
Lý Trọng Yến nằm trên giường với vẻ mặt tái nhợt và vô cảm, hồi tưởng lại những cảnh tượng trước khi ngất đi, trái tim hắn đã đau đến mức tê dại rồi.
Bỗng nhiên, khóe môi của hắn hiện lên một nụ cười nhạt, ý cười ngày càng rõ ràng, cũng càng lúc càng điên cuồng, giữa cặp lông mày và ánh mắt sắc bén là sự cố chấp không thể kìm nén.
Đợi đến khi cơ thể Lý Trọng Yến khá hơn một chút, hắn lập tức đi tìm Hoàng đế Tuyên Đức, dùng một chút thủ đoạn để Phụ hoàng đồng ý ban hôn vào ngày tổ chức yến tiệc mừng thọ.
Thái tử phi đã được định sẵn từ nhỏ của hắn, chỉ có thể là của hắn mà thôi, cho dù trái tim nàng không thuộc về hắn.
Thời gian chớp mắt đã trôi qua.
Ngày diễn ra yến tiệc mừng thọ, văn võ bá quan cùng gia quyến vào cung dự tiệc.
Ngoài ra, còn có sứ thần của các nước khác cũng đến chúc thọ Hoàng đế Tuyên Đức.
Cố Tuế An không thích những dịp như thế này, hồi nhỏ nàng từng tham dự một lần thì cảm thấy vô cùng nhàm chán, lại còn phải cẩn thận đề phòng mắc lỗi nữa chứ.
Vì thế, những năm qua nàng hiếm khi tham dự những yến tiệc như vậy. Cộng thêm trước đây nàng chưa cập kê, Hoàng hậu di mẫu lại cưng chiều nàng, nên cũng không ai nói gì.
Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, năm nay Hoàng đế đã đích danh yêu cầu nàng vào cung tham gia yến tiệc mừng thọ.
Không còn cách nào khác, Cố Tuế An đành phải vào cung.
Nếu nàng nhớ không lầm, thì trong buổi yến tiệc lần này nữ chính Nguyễn Lưu Tranh sẽ tỏa sáng rực rỡ, khiến một loạt các nam phụ phải nghiêng ngả. Nam chính cũng vì thế mà ghen tuông và bực bội.
Điều đó cũng khiến nam chính nhận ra sự quan tâm của mình dành cho nữ chính.
Đương nhiên, trong những dịp như thế này chắc chắn không thể thiếu tình tiết nữ phụ độc ác gây chuyện làm khó nữ chính và bị nữ chính làm cho bẽ mặt.
Nguyên thân chính là một trong những người nhảy nhót hăng hái nhất, còn bây giờ thì nàng cứ lặng lẽ đứng một bên làm quần chúng hóng chuyện là được.
Trong buổi yến tiệc hôm nay, các tiểu thư khuê các của các gia đình chắc chắn sẽ trang điểm lộng lẫy, nhằm mục đích làm lu mờ tất cả các người đẹp khác.
Dù sao thì hiện nay Thái tử, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đều đã trưởng thành nhưng vẫn chưa cưới thê tử, người có lòng tự nhiên sẽ muốn tranh giành.
Cố Tuế An không có nhiều suy nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn khiêm tốn và khiêm tốn hơn nữa, lặng lẽ làm cái danh” bình hoa di động” của mình là được.
Vì vậy, khi Xuân Lan và Tứ Hỷ trang điểm cho nàng, nàng đã dặn dò hai người đừng trang điểm quá phô trương.
Cuối cùng, Cố Tuế An đã chọn cho mình một chiếc váy dài bằng gấm màu hồng khói nhẹ nhàng.
Nàng nghĩ rằng lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái mặc màu hồng, như vậy nàng sẽ không quá nổi bật trong số họ.
Nhưng rõ ràng Cố Tuế An đã quên mất một điều: Mặc đồ giống nhau không đáng sợ, ai xấu người đó mới ngại.
Với khuôn mặt đó của nàng, dù mặc gì đi chăng nữa thì nàng vẫn sẽ là người nổi bật nhất trong đám đông.
Lư Thanh Uyển vừa đến cổng cung điện và xuống xe ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tuế An đứng ở đằng kia đợi Vương thị xuống xe, trên người mặc bộ y phục màu hồng khiến đối phương đẹp tuyệt trần thoát tục.
Nàng ta cúi đầu nhìn chính mình cũng đang mặc đồ màu hồng, rồi cắn răng tức giận.
Cha của Lư Thanh Uyển cũng là gia chủ Lư gia, vừa nhìn thấy Cố thừa tướng ở phía bên kia, bèn bước tới bắt chuyện với ông ấy.
“Cố thừa tướng, hôm nay ngài đến sớm thật đấy.”
Cố Tướng cười ha hả đáp: “Lư đại nhân cũng vậy.”
Lư phu nhân cũng chào hỏi thân mật với Vương thị, người đã bước xuống xe ngựa.
Còn Lư Cảnh Niên, đôi mắt của hắn từ lúc nhìn thấy Cố Tuế An đã không rời đi được, Lư Thanh Uyển nhìn ca ca không có tiền đồ của mình, cắn răng tức giận rồi lén nhéo hắn một cái.
Lư Cảnh Niên rít lên một tiếng vì ăn đau.
Cố Nguyên Triều hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Lư Cảnh Niên, huynh ấy nhíu mày vì không vui, rồi dịch bước đứng trước mặt Cố Tuế An để che khuất tầm nhìn của Lư Cảnh Niên.
Cố thừa tướng và gia chủ của Lư gia nói vài câu đơn giản rồi đi vào trong cung, Vương thị và Lư phu nhân cũng đi theo sau hai người.
Cố Nguyên Triều kéo Lư Cảnh Niên lại nói chuyện, không cho hắn thêm cơ hội nhìn muội muội mình. Huynh ấy và Lư Cảnh Niên học chung một thư viện, vì vậy cũng coi như quen biết.
Cố Tuế An và Lư Thanh Uyển đi sau cùng.
Cố Tuế An quay qua chào hỏi nàng ta.
Lư Thanh Uyển nhìn khuôn mặt đó của Cố Tuế An mà cảm thấy ghen tị vô cùng. Nàng ta nghĩ ra điều gì đó, bèn hạ giọng hỏi: “Cố cô nương không sợ sao?”
Cố Tuế An tỏ vẻ khó hiểu: “Sợ gì cơ?”
“Gần đây có tin đồn rằng đích trưởng nữ mới được Tĩnh Viễn Hầu tìm về đã cứu mạng Thái tử điện hạ một lần, Thái tử điện hạ đối xử với nàng ấy rất đặc biệt, Cố cô nương không sợ Thái tử điện hạ thích nàng ấy sao?”
Nói đến chuyện này, Lư Thanh Uyển cảm thấy ấm ức vô cùng, Cố Tuế An còn chưa giải quyết xong lại thêm một người nữa, nàng ta sắp tức chết rồi.
Nàng ta còn căm ghét người kia hơn cả Cố Tuế An.
Cái gì mà đích trưởng nữ Tĩnh Viễn Hầu thất lạc nhiều năm, trong mắt nàng ta, người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là một người nhà quê từ dưới quê lên, sao xứng được đồn đại có quan hệ rắc rối với Thái tử điện hạ chứ.
Cố Tuế An: “…” Vì sao nàng phải sợ chứ? Có liên quan gì đến nàng đâu. Chẳng qua trước đây những người này vẫn luôn nghĩ nàng sẽ gả cho Thái tử, hỏi như vậy là muốn chọc tức nàng đây mà.
Nghĩ một lát, Cố Tuế An bèn đáp lại ba chữ: “Ta không sợ.”
Lư Thanh Uyển lập tức nổi giận, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Cố cô nương quả thực rất tự tin đấy nhỉ, đợi đến khi Thái tử điện hạ thực sự thích Nguyễn Lưu Tranh kia rồi xem cô tính làm sao!” Nói xong, nàng ta liền tăng tốc bước chân đi theo sát bên Lư phu nhân.
Cố Tuế An: “…”
Thích thì cứ thích thôi, nam chính hiển nhiên phải thích nữ chính chứ, có liên quan gì đến việc nàng có tự tin hay không đâu, thật là vô lý mà.
Sau khi vào cung, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến yến tiệc mừng thọ, Hoàng hậu bảo Cố Tuế An và Vương thị đến cung của bà ngồi chơi trước.
Khi đến cung của Hoàng hậu, nàng mới phát hiện Triều Dương cũng đang ở đó.
Triều Dương vui vẻ đi tới và ôm chặt lấy nàng: “Tuế Tuế, muội đến rồi!”
Hoàng hậu nhìn hai tiểu cô nương đang ôm nhau thắm thiết, trong lòng cũng vui mừng, nhưng miệng lại trách mắng: “Triều Dương, con phải đoan trang và chững chạc một chút đi!”
“Con biết rồi, biết rồi mà, ở đây cũng đâu có người ngoài đâu ạ.” Triều Dương buông Cố Tuế An ra rồi bĩu môi nói.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn con gái và cháu gái mình của mình, bà cảm thán, bọn chúng đều đã lớn cả rồi.