Chương 63: Không thể quay về nữa
Khi Cố Tuế An nhận được thư viết tay của Khang Định Vương phi thì nàng đã đờ đẫn cả người, làm sao có thể như vậy được, nàng không tin.
Mộ Hành Tắc sở hữu võ công cao cường, chàng từng nói với nàng rằng mình bơi lội rất giỏi, làm sao có thể bị nước lũ cuốn trôi được chứ?
Không thể nào!
Nước mắt vô thức lăn dài trên má nàng.
Chàng là mối tình đầu của nàng trong cả hai kiếp.
Tuy chưa đạt đến mức độ yêu nhau sâu đậm, nhưng nàng thật sự thích chàng mà.
Chàng là người bạn trai đầu tiên của nàng.
Sao chàng có thể chết được chứ?
Cố Tuế An lập tức đổ bệnh.
Nàng ốm nặng đến mức không thể xuống khỏi giường. Hoàng hậu nghe tin thì vội vàng lệnh cho Thái y giỏi nhất trong cung đến Cố phủ khám bệnh.
Cùng đến Cố phủ với Thái y còn có Thái tử Lý Trọng Yến.
“Cô nghe nói biểu muội bị bệnh, nên đến thăm biểu muội.” Sau khi nói xong hắn lập tức nhận lấy một cái hộp gấm từ tay Hồng Quý: “Bên trong là nhân sâm núi hoang dã 500 năm, Cô vừa mới có được, có thể bồi bổ cơ thể cho biểu muội mau khỏi bệnh.”
Vẻ mặt của Cố thừa tướng không giấu được sự mệt mỏi, nữ nhi bị bệnh nên trong lòng ông cảm thấy vô cùng khó chịu. Nghe thấy thứ đựng trong hộp, ông không giấu được sự kinh ngạc: “Điện hạ có lòng rồi, nhưng củ nhân sâm núi này quá quý giá…”
Lý Trọng Yến vẫy tay ra hiệu: “Không cần nói nhiều, dẫn Cô đi thăm biểu muội đi.”
Cố thừa tướng do dự một chút rồi nói: “Vâng, mời Điện hạ đi lối này.”
Bước vào trong phòng, Vương thị đang túc trực bên giường bệnh của nàng với đôi mắt đỏ hoe. Thấy Thái y đến, bà lập tức đứng dậy nhường chỗ.
“Đa tạ Trần Thái y đã phải chạy đến đây một chuyến.”
“Thừa tướng phu nhân khách khí rồi.” Thái y tiến lên và bắt đầu bắt mạch.
Tiểu cô nương nằm trên giường dù đang bị ốm nặng nhưng vẫn không giấu được vẻ tuyệt sắc giai nhân, chỉ yên lặng nằm đó cũng khiến người ta vô cùng thương xót.
Nàng dường như mơ thấy điều gì đó rất đau buồn, nên bắt đầu rơi nước mắt.
Trong miệng nàng còn lẩm bẩm câu gì đó.
Mặc dù giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng căn phòng này lại rất yên tĩnh nên mọi người có thể nghe thấy rõ ràng.
Nàng gọi tên “A Tắc.”
Vương thị đứng ở bên cạnh cũng nghe thấy, hốc mắt của bà đỏ hoe, nước mắt lại tuôn rơi.
Lý Trọng Yến tất nhiên cũng nghe rõ. Hắn nhìn Cố Tuế An đang nằm trên giường, nước mắt rơi như mưa, khuôn mặt xinh đẹp đều đã đẫm lệ, nhưng gương mặt tuấn tú của hắn lại không hề có chút biểu cảm nào.
Gọi tên hắn ta có ích gì chứ?
Một người chết rồi.
Cho dù có gọi thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không xuất hiện nữa đâu.
Lý Trọng Yến thản nhiên nghĩ ở trong lòng.
Thái y nhanh chóng bắt mạch xong, rồi kê đơn thuốc.
“Trần Thái y cứ tạm thời ở lại Cố phủ đi.” Lý Trọng Yến nhàn nhạt ra lệnh.
Trần Thái y sững người một lát, rồi mới đáp: “Vâng, thưa Điện hạ.”
Bệnh nặng đến đâu rồi cũng sẽ có ngày khỏi. Dưới sự chăm sóc của Thái y, chưa đầy một tuần sau thì sức khỏe của Cố Tuế An đã khá lên nhiều.
Bất kể là ai trong Cố phủ đều không dám nhắc đến cái tên Mộ Hành Tắc. Ngay cả Cố Tuế An cũng không hề nhắc đến.
Thêm một tuần nữa trôi qua, bệnh của Cố Tuế An đã hoàn toàn bình phục.
Tại Đông cung.
Lý Trọng Yến hỏi Thái y Trần về tình trạng sức khỏe của Cố Tuế An. Sau khi biết nàng đã hoàn toàn khỏi bệnh, hắn chỉ nhàn nhạt đáp “Ừ” một tiếng rồi bảo người lui ra.
Giang Hồi bước vào trong điện: “Điện hạ, người của chúng ta đã lấy được chứng cứ Nhị hoàng tử tham ô tiền và lương thực cứu tế rồi ạ.” Sau khi nói xong, hắn lập tức trình chứng cứ cho Hồng Quý đang đứng ở bên cạnh.
Lý Trọng Yến nhận lấy từ tay Hồng Quý, sau khi xem xong thì cười lạnh một tiếng: “Mọi chuyện nên kết thúc rồi.”
“Điện hạ, không rõ nên sắp xếp ai trình chứng cứ này lên Hoàng thượng ạ. Nếu là người của chúng ta, e rằng sẽ khiến Bệ hạ nghi ngờ.”
Lúc này, Giang Việt từ ngoài điện bước đến bên cạnh Giang Hồi rồi bẩm báo: “Điện hạ, trong cung vừa gửi ra một bức mật thư.”
Lý Trọng Yến xem xong mật thư thì cười nhạt một tiếng, sau đó đưa thư cho Giang Hồi: “Chẳng phải đã có người rồi sao.”
Gần đây triều đình xảy ra một chuyện lớn: Lũ lụt ở Giang Nam, Nhị Hoàng tử tham ô tiền và lương thực cứu tế khiến hơn mười vạn dân bị chết đói, sự việc bị phụ thân của Đức phi vạch trần.
Hoàng đế tức giận đến mức thổ huyết, trước khi hôn mê đã hạ lệnh tống Nhị Hoàng tử vào đại lao, còn mẹ ruột là Thục phi thì bị đày vào lãnh cung.
Trong Đông Cung, một thuộc hạ của Thái tử bất bình nói: “Điện hạ, vì sao Bệ hạ luôn khoan dung với Nhị Hoàng tử như vậy ạ? Lần trước khi tố cáo hắn gian lận khoa cử cũng thế, làm rầm rộ rồi lại nhẹ nhàng bỏ qua!”
Lý Trọng Yến chỉ lạnh lùng cười: “Như vậy thì sao chứ? Nhị đệ tốt của Cô đâu phải là loại người ngồi im chờ chết. Đám tư binh được hắn nuôi cũng không phải là loạn ăn không ngồi rồi. Cứ chờ đi.”
Chờ hắn tự chuốc lấy diệt vong. Chờ vị Phụ hoàng tốt kia không còn lý do để thiên vị Lý Trọng Ngọc nữa.
Tại lãnh cung.
Đức phi lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt hệt như một mụ điên, hoàn toàn không còn thấy được dáng vẻ ung dung cao quý của Quý phi ngày xưa.
Bà ta cười lạnh: “Thôi Tĩnh, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
“Tại sao! Ngươi và bổn cung khi còn ở khuê các đã là bạn thân, tình nghĩa bao nhiêu năm qua như vậy, tại sao lại muốn phản bội bổn cung?” Thôi Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha, bạn thân ư? Nếu ngươi thật sự còn nhớ đến tình nghĩa này, vậy tại sao năm xưa ngươi lại hãm hại Hoàng nhi của ta!” Nét mặt của Đức Phi trở nên dữ tợn, ánh mắt thì lạnh băng.
Thôi Tĩnh sững người, rồi bật cười lớn: “Thì ra ngươi đã biết hết rồi.”
Đức Phi gầm lên giận dữ: “Tại sao ngươi lại hãm hại con của ta!?”
“Còn có thể vì sao chứ, đương nhiên là để không làm ảnh hưởng đến địa vị của Ngọc nhi rồi.” Vẻ mặt của Thôi Tĩnh không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói.
“Ngươi có thể bỏ qua cho Liễu Chiêu Nghi sinh ra Tứ hoàng tử, tại sao lại không thể bỏ qua cho con ta!!” Đức Phi hận người phụ nữ trước mặt đến tận xương tuỷ.
“Mẫu tộc của Liễu Chiêu Nghi làm sao so được với ngươi.” Thôi Tĩnh cười nhẹ một tiếng. Năm đó cha của Đức Phi chính là tướng soái nắm giữ mười vạn đại quân ở biên cương, nếu Tam hoàng tử còn sống, thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để phò tá Tam hoàng tử.
Nhưng điều không ngờ tới là cha của Đức Phi sau này lại tử trận. Nếu bà ta biết trước điều đó, thì cũng không phải là không thể để Tam hoàng tử sống sót.
Thật ra, người mà bà ta muốn giết nhất là Thái tử và Hoàng hậu, nhưng đáng tiếc là bao nhiêu năm qua, làm thế nào cũng không giết được.
“Ngươi đáng chết! Người đâu, mau đổ rượu độc cho nàng ta uống!” Toàn thân của Đức Phi trở nên run rẩy, bà ta gầm lên.
Thôi Tĩnh trợn tròn hai mắt: “Ngươi dám! Nếu bổn cung chết, thì Ngọc nhi chắc chắn sẽ không tha cho ngươi và đứa con gái của ngươi!”
“Ngươi còn nghĩ Ngọc nhi của ngươi có thể cứu được ngươi sao? Hiện giờ e rằng chính bản thân hắn cũng khó giữ được mạng sống. Mau đổ rượu độc cho nàng ta uống đi.” Đức Phi lạnh lùng ra lệnh.
Thôi Tĩnh không ngừng chống cự và giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị cung nhân đè lại và đổ rượu độc vào miệng. Đức Phi đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng ta từ từ phát độc mà chết, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng hả hê.
Có trời mới biết khi bà ta biết được tất cả sự thật từ chỗ Tạ Lễ Đường, thì bà ta đã căm hận đến mức nào. Giờ đây, cuối cùng bà ta cũng đã trả được thù cho hoàng nhi của mình rồi
“Thôi Tĩnh chết rồi?”
Bên trong Phượng Nghi Cung, Hoàng hậu vừa ngủ trưa dậy thì nghe Liễu ma ma báo cáo chuyện này.
“Bẩm nương nương, là Đức Phi đã sai người đổ rượu độc cho nàng ta uống ạ.” Liễu ma ma khom lưng bẩm báo.
Hoàng hậu không nói gì, chỉ lười biếng dựa vào ghế mỹ nhân với vẻ mặt thờ ơ. Vị Quý phi đã đấu đá với bà mấy chục năm qua cứ thế mà chết rồi.
Nhớ ra điều gì đó, Hoàng hậu hỏi: “Bệ hạ đã tỉnh chưa?”
Liễu ma ma đáp: “Bẩm nương nương, Bệ hạ vẫn chưa tỉnh lại ạ.”
Hoàng hậu cười nhẹ một tiếng: “Cũng phải thôi, nếu người còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không để Đức phi giết Thôi Tĩnh.”
Người đầu ấp tay gối với bà mấy chục năm này đã sủng ái Thôi Tĩnh mấy chục năm, làm sao có thể thật sự nhẫn tâm để người kia chết đi.
Vị Đế vương này, thoạt nhìn giống như yêu thương tất cả mọi người, nhưng người mà ông ấy yêu thích nhất vẫn là Thôi Tĩnh, dĩ nhiên, so với Thôi Tĩnh thì thứ ông yêu nhất vẫn là quyền lực mà thôi.
Liễu ma ma cúi đầu không nói gì.
Hoàng hậu xoa xoa thái dương, hỏi: “Tuế Tuế giờ sao rồi?”
Nghe Hoàng hậu hỏi Cố Tuế An, Liễu ma ma khựng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ xót thương rồi bẩm: “Cô nương đã khỏi bệnh rồi ạ, chỉ là so với trước thì ít nói hơn một chút.”
Trên mặt của Hoàng hậu đầy vẻ đau lòng: “Con bé và Mộ Thế tử mới đính hôn chưa được bao lâu thì Mộ Thế tử đã gặp chuyện rồi, chắc hẳn là trong lòng con bé cũng không dễ chịu gì…”
Ngừng một lát, Hoàng hậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà nhớ đến chuyện rước đây Yến nhi có ý với Tuế Tuế, sự việc Mộ Thế tử đột ngột gặp chuyện này liệu có liên quan đến Yến nhi hay không, dù sao thì tính cách của Yến nhi cũng rất hung ác và cố chấp…
Nghĩ đến đây, bà lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát.