Chương 71: Đòi hỏi
Tâm trạng của Cố Tuế An hôm nay cực kỳ tốt, nên nàng đã uống thêm vài ly rượu trái cây.
Khi yến hội đã trôi qua được một nửa, không hiểu vì sao mà đầu nàng lại hơi choáng váng, rõ ràng độ cồn của rượu trái cây này không cao mà.
Vương thị thấy con gái có vẻ không khỏe lắm: “Tuế Tuế, con làm sao vậy?”
Cố Tuế An ấn nhẹ lên trán: “Con không sao đâu mẹ, chắc là rượu trái cây này có độ cồn hơi cao một chút ạ.”
Lúc này có một cung nữ đi đến bên cạnh Cố Tuế An: “Cố cô nương, Thái hậu nương nương thấy người có vẻ không khỏe, nên sai nô tỳ dẫn người đến điện phụ nghỉ ngơi một lát ạ.”
Cố Tuế An nhìn cung nữ này, nàng từng gặp cô ấy trong cung của di mẫu, thêm vào việc đầu nàng quả thực có chút choáng váng và muốn đi nằm nghỉ một chút, nên lập tức gật đầu đi theo đối phương.
“Mẹ ơi, vậy con đi nghỉ ngơi một lát đây.”
“Đi đi con, đứa nhỏ này, lần sau đừng tham uống nữa đấy.” Vương thị bất đắc dĩ nói.
Trên bậc thềm cẩm thạch trắng, Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An đi theo cung nữ rời đi, đáy mắt trở nên u ám khó lường.
Lúc này Giang Việt đi đến bên cạnh Lý Trọng Yến, rồi thì thầm một câu: “Bệ hạ, thuộc hạ đã sắp xếp xong cả rồi.”
Lý Trọng Yến hờ hững đáp “Ừ.” một tiếng.
Giang Việt nhìn vẻ mặt của Đế vương mà cảm thấy lạnh sống lưng. Đêm nay e rằng Cố cô nương khó thoát khỏi kiếp nạn rồi.
“Bệ hạ, còn một chuyện nữa, thuộc hạ thấy có hai cung nữ đang âm mưu hạ thuốc Nguyễn cô nương. Chuyện này có cần thuộc hạ đi xử lý không ạ?” Giang Việt mở lời hỏi, dù sao Nguyễn cô nương kia cũng từng cứu mạng Bệ hạ.
“Thuốc gì?”
Trên khuôn mặt của Giang Việt lộ ra vẻ kỳ quái: “Xuân dược ạ.”
Ánh mắt của Lý Trọng Yến tràn đầy vẻ chán ghét. Lại có kẻ gan to tày trời dám dùng thủ đoạn dơ bẩn như thế này trong cung ư. Hắn lạnh lùng nói: “Đi xử lý đi, tiện thể bắt kẻ đứng sau ra.”
“Vâng, Bệ hạ.” Giang Việt quay người định rời đi.
“Khoan đã — —.” Lý Trọng Yến đột nhiên gọi Giang Việt lại.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm đến đáng sợ, sau một lát hắn vô cảm nói: “Không cần quản nữa. Ngươi hãy đổi chén rượu đã bị hạ thuốc đó cho Trẫm.”
Hai mắt của Giang Việt lập tức mở trừng trừng, hắn không hiểu nhưng không dám trái lệnh vua: “Vâng, Bệ hạ…”
Đợi khi cung nữ dâng rượu lên, Lý Trọng Yến lại không uống.
Hắn đứng dậy, đôi mắt đen láy sâu thẳm quét nhìn tất cả mọi người: “Tửu lượng của Trẫm không tốt nên phải đi nghỉ ngơi một lát. Chư vị ái khanh cứ tự mình dùng bữa và thưởng thức ca cũ.” Nói xong, hắn lập tức sai Hồng Quý cho vũ nữ lên sân khấu.
Tuy mọi người cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không dám chất vấn, tất cả xúm lại cung kính tiễn Bệ hạ.
Lý Trọng Yến bước vào điện phụ nơi Cố Tuế An đang nghỉ ngơi. Lúc này ở bên trong điện phụ, những ngọn nến đỏ được thắp sáng rực rỡ, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp không gian, khiến cả gian điện như chìm trong một biển ánh vàng lộng lẫy.
Bên ngoài điện không có một tiếng động, nhưng lại xuất hiện thêm nhiều Hắc Vệ Giáp, bọn họ đã vây kín toàn bộ điện phụ một cách nghiêm ngặt.
Hồng Quý khom người rồi từ từ đẩy cửa điện ra, sau đó lùi lại đứng canh ở bên ngoài.
Lý Trọng Yến bước từng bước đi vào bên trong điện.
Một tiếng “Ầm” vang lên, cửa điện bị đóng sập lại.
……
Người đàn ông vừa bị tát một cái tỉnh lại, trên mặt còn in rõ dấu bàn tay, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn lạnh lùng. Hắn bước từng bước tiến về phía nàng, ánh mắt như dã thú nhìn con mồi đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, mang theo sự trêu đùa đầy nguy hiểm.
Cố Tuế An thấy cửa chính bị khóa lại nên muốn nhảy qua cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng đã bị khóa chặt rồi.
Nàng tuyệt vọng đập mạnh vào cửa sổ rồi kêu cứu.
……
Nhìn Lý Trọng Yến không hề lay chuyển và lại muốn kéo nàng lên giường, Cố Tuế An sợ hãi bắt đầu giãy giụa liên tục, chân đạp loạn. Nàng vô ý đá vào bàn làm rơi chén trà bày trên đó xuống đất. Tiếng sành sứ vỡ nát vang lên trong phòng.
Điều đó khiến Hồng Quý đang đứng ở cửa cũng sợ hãi đến mức tim đập chân run.
Sức lực của phụ nữ rốt cuộc cũng không thể bì kịp với đàn ông. Nàng bị hắn ném lên giường rồi đè xuống dưới thân.
Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng Cố Tuế An đã đạt đến đỉnh điểm. Cuối cùng nàng đã không kiềm chế được mà vỡ oà chửi mắng: “Thả tôi ra, đồ biến thái chết tiệt nhà ngươi, đồ ngu ngốc thúi tha! Ưm…”
Lý Trọng Yến không ngờ Tuế Tuế lại biết nói tục như vậy, hắn nhíu mày, sau đó hôn mạnh lên đôi môi đỏ của nàng, tiến sâu cướp đoạt sự ngọt ngào mềm mại của nàng, hành động có phần thô bạo.
Bàn tay to lớn kia càng không quan tâm đến sự giãy giụa của nàng, không ngừng vuốt ve khắp cơ thể nàng.
Dây lưng bị giật đứt, tiếng lụa gấm bị xé rách vang lên chói tai. Lớp sa mỏng màu tím mềm mại bị ném ra từng mảnh bên ngoài rèm giường đỏ thắm.
…..
Động tác của Lý Trọng Yến dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn Cố Tuế An đang ở dưới thân. Mái tóc đen bóng vè mềm mại như suối buông xõa, cặp lông mày đen như mực đang cau lại. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp và lộng lẫy của nàng đã tràn đầy nước mắt. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp đó gây chấn động đến người nhìn.
Hắn yêu chết cái bộ dạng này của nàng.
Lý Trọng Yến có chút mất đi lý trí, hắn không nhịn được mà điên cuồng đòi hỏi hết lần này đến lần khác, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm tên Cố Tuế An với đầy sự chiếm hữu.
“Tuế Tuế, Tuế Tuế… nàng chỉ có thể là của ta, ừm ~.”
Trong cơn mê loạn, Cố Tuế An nghe thấy giọng nói và đối diện với ánh mắt đen kịt, nhuốm đỏ xen lẫn sự chiếm hữu điên cuồng của người đàn ông. Nàng vừa thấy sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà vừa khóc vừa tiếp tục mắng: “Đồ biến thái chết tiệt, đồ khốn nạn… đồ tồi…”
Rất nhanh sau đó, Cố Tuế An đã không thể nói thêm được một câu trọn vẹn nào nữa.
Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy mình sắp chết.
Không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy người đàn ông khàn giọng nói với vẻ ‘thực tuỷ tri vị’: “Ngoan nào, thêm lần nữa nhé.”
(Thực tủy tri vị – 食髓知味: nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, ăn một lần còn muốn ăn thêm lần nữa.)
Lần này, cuối cùng nàng cũng trợn mắt lên rồi lập tức ngất đi.
Đêm càng lúc càng khuya, tiếng giao hoan của nam nữ và tiếng kẽo kẹt của giường trong điện vang lên suốt cả một đêm, mãi cho đến khi trời dần sáng mới hoàn toàn ngưng hẳn.
Cứ mỗi dịp Tết Nguyên Đán ở triều Đại Ung, thì Hoàng đế và các triều thần có thể nghỉ ngơi bảy ngày mà không cần lên triều.
Ba ngày liên tiếp sau đêm Giao thừa thì cửa của điện phụ đều đóng chặt, chỉ có Hồng Quý đến đưa thức ăn đúng giờ, bên ngoài điện được trọng binh canh gác nghiêm ngặt và không cho phép bất cứ ai lại gần.
Trong khoảng thời gian này, Thái hậu nương nương dẫn theo Cô thừa tướng và Cố phu nhân muốn xông vào, nhưng tất cả đều bị ngăn lại.
“Đồ nghịch tử! Cái đồ nghịch tử này!” Thái hậu tức đến đỏ cả mắt.
Đôi mắt của Vương thị khóc đến mức đỏ hoe: “Tuế Tuế của ta…”
Cố thừa tướng vô cùng phẫn nộ, ông không ngờ Bệ hạ lại có thể hành động bất chấp như vậy, quả thực chẳng khác gì cầm thú.
“Đồ súc sinh, đồ khốn nạn, đồ biến thái chết tiệt, nam chính chó má…”
Những lớp sa màu đỏ thẫm chồng chất lên nhau khẽ bay theo gió, mờ ảo và hư vô. Qua lớp sa đỏ ấy, có thể lờ mờ nhìn thấy bên hồ nước phủ đầy sương mù có một bóng dáng tuyệt sắc vô song đang nằm nghiêng. Mái tóc đen như quạ rũ rượi tán loạn trên tấm lưng mềm mại, nửa che nửa hở lấp ló những vết bầm tím loang lổ trên phần thân trên.
Cố Tuế An không ngờ trong căn điện phụ lại còn có một hồ suối nước nóng nhỏ. Lúc này nàng đang nằm úp sấp bên bờ hồ, toàn thân đau nhức, miệng phát ra tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng chửi mắng Lý Trọng Yến trong vô vọng.
“Tuế Tuế vẫn còn sức mắng người như vậy sao, trước đây Tuế Tuế vốn không bao giờ nói những lời dơ bẩn như thế, tất cả đều là bị tên đàn ông khốn khiếp kia làm hư rồi.”
Giọng nói đầy nguy hiểm của Lý Trọng Yến truyền đến từ phía ngoài lớp sa mỏng, rất nhanh sau đó người đàn ông đã xuất hiện bên bờ hồ suối nước nóng.
Nửa thân trên của hắn chỉ khoác một chiếc áo ngoài là long bào màu đen tuyền thêu kim tuyến, để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ cùng tám múi cơ bụng rõ ràng và săn chắc. Phía trên còn đan xen vài vết cào dài, có vết thậm chí vẫn đang rỉ máu, có thể thấy người cào cấu đã ra tay rất mạnh.
Khi Cố Tuế An nhìn thấy Lý Trọng Yến thì cơ thể của nàng lập tức run rẩy dữ dội, nàng thực sự cảm thấy sợ hãi vì những gì hắn đã làm.
Nhưng khi nghe thấy lời hắn nói, nàng vẫn không nhịn được mà mắng lại: “Bây giờ ta cũng đâu có mắng người, ngươi vốn dĩ không phải người, đồ biến thái chết tiệt, đồ khốn nạn.”
Cố Tuế An thực sự không thể nhẫn nhịn thêm được, ngay cả khi nàng có sợ hắn đến mấy cũng không thể chịu đựng nổi nữa, có lẽ bất cứ ai gặp phải chuyện như thế này thì cũng không thể nhịn được.
Thậm chí nàng có cả cái ý nghĩ muốn giết chết tên nam chính chó má đó rồi, chứ đừng nói là mắng hắn. Nếu việc mắng chửi có thể khiến một người chết đi, thì cô thà rằng mắng hắn đến thiên trường địa cửu.
Điều mà Cố Tuế An không hề hay biết là, gương mặt vốn đã ửng hồng vì ngâm suối nước nóng của nàng lúc này lại càng trở nên diễm lệ và động lòng người hơn vì đang tức giận.
Ánh mắt của Lý Trọng Yến đột ngột tối sầm lại.
Hắn cũng không nói lời nào mà trực tiếp nhảy xuống hồ nước nóng và tiếp cận Cố Tuế An, hai người gần như dán sát vào nhau.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì.” Hiện tại Cố Tuế An cứ nhìn thấy vẻ mặt như thế này của hắn là lại sợ hãi, nàng cũng không dám mắng nữa, không kìm được mà dịch chuyển cơ thể muốn tránh xa hắn.
Lý Trọng Yến nhìn thấy những giọt nước đang trượt trên làn da ở bờ vai tròn trịa và xương quai xanh xinh đẹp của nàng, cùng với… những thứ đang ẩn hiện trong làn nước vì nàng đang dịch chuyển.
Ngay lập tức dục vọng trong đôi mắt đen của hắn càng thêm sâu đậm, đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Hắn đột ngột ôm chặt lấy eo thon của Cố Tuế An từ phía sai, rồi kéo nàng vào lòng mình.
Hắn hôn lên mặt nàng từng cái một, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tuế Tuế, nàng đã đủ sức quyến rũ Trẫm rồi…”
Quyến rũ ông nội nhà ngươi ấy!
Cố Tuế An giãy giụa muốn thoát khỏi tên khốn háo sắc không biết xấu hổ, lại còn dám vu khống nàng này.
Nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, toàn thân của nàng vốn đã đau nhức không còn bao nhiêu sức, nên căn bản không thể thoát ra được.
Ngay sau đó đôi môi đỏ của nàng bị đối phương chặn lại.
Và sau đó lại bị…
Nhiệt độ của hồ nước nóng bắt đầu tăng lên, tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ bị tiếng nước khuấy động che lấp đi.
Nhìn từ xa, giữa những lớp sa màu đỏ thẫm chồng chất và làn hơi nước lượn lờ, người ta chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn và vạm vỡ của người đàn ông, cùng chiếc quần lót đang nổi trên mặt nước, không ngừng cuộn trôi theo dòng chảy.