Chương 8
Vương thị nghe xong những lời này của Cố Tuế An, liền do dự một chút.
Trước đây bà nghĩ rằng Tuế Tuế nhà bà xứng đáng với những gì tốt nhất trên đời, nhưng Thái tử quả thật sẽ không chỉ cưới một mình Tuế Tuế.
Nghĩ như vậy, đúng là đã làm Tuế Tuế chịu thiệt rồi.
“Mẹ nghĩ lại rồi, xem ra Thái tử quả thực không phải là một người trượng phu lý tưởng. Ngày mai mẹ sẽ vào cung nói rõ ràng với di mẫu của con.” Vương thị hạ quyết tâm.
“Mẹ không cần phải làm vậy đâu ạ.” Cố Tuế An ngăn bà lại.
“Con và Thái tử biểu ca vốn không có hôn ước. Di mẫu vốn thương yêu Tuế Tuế như vậy, chỉ cần Tuế Tuế có người trong lòng rồi thì người nhất định sẽ tác thành cho con ạ.”
Vương thị mở to mắt vì kinh ngạc: “Tuế Tuế, con đã có người trong lòng rồi sao?”
Đúng lúc này, Cố thừa tướng vừa bước vào cửa phòng từ bên ngoài vừa vặn nghe thấy lời nói đó của Vương thị, liền mặt đen lại hỏi: “Cái gì? Tuế Tuế đã có người trong lòng rồi ư? Là tiểu tử thối tha nhà nào vậy?”
Ông nhất định phải đánh gãy chân nó.
Cố Tuế An nhìn Vương thị đang kinh ngạc và Cố thường đang đen mặt, liền xoa trán với vẻ bất đắc dĩ rồi nói: “Tuế Tuế tạm thời chưa có người trong lòng ạ, con chỉ muốn mượn cớ đó để dập tắt ý định của di mẫu thôi. Mẹ ơi, người nói cho cha biết đi ạ.”
Sau đó, Vương thị liền giải thích mọi chuyện cho Cố thừa tướng. Cố thừa tướng nghe xong thì suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Tuế Tuế, cha đồng ý với suy nghĩ của con. Thái tử điện hạ quả thực không phải là một người trượng phu lý tưởng.”
Thái tử là người giỏi tính toán lại có nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, là một Trữ Quân xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải là một phu quân tốt.
Tính tình của Tuế Tuế nhà ông lại lười nhác như vậy, quả thực không thích hợp với vị trí Thái tử phi đó.
“Tuế Tuế cứ tìm một lang quân yêu thương thật lòng mà sống với nhau đến đầu bạc răng long. Cho dù không tìm được thì cha cũng có thể nuôi con cả đời. Cha đi rồi thì vẫn còn có đại ca và tiểu đệ của con mà.” Cố thừa tướng nhìn Cố Tuế An với vẻ đầy trìu mến mà nói.
Cố Tuế An nghe xong liền cảm động đến mức hai mắt rưng rưng nước.
“Cha, cha thật tốt, cha là người cha tốt nhất thiên hạ.”
Vương thị đứng một bên nghe thấy lời này, lại có chút không hài lòng rồi bất mãn nói: “Chỉ có cha tốt thôi ư? Thế còn mẹ thì sao? Chẳng lẽ mẹ đây không tốt sao?”
Cố Tuế An kéo tay Vương thị làm nũng: “Mẹ, đương nhiên mẹ cũng tốt ạ. Mẹ là người mẹ xinh đẹp, lương thiện, thanh lịch, và rộng lượng nhất thiên hạ ạ.”
Cố Tuế An nịnh nọt một cách nhẹ nhàng như trở bàn tay, khiến Vương thị và Cố thừa tướng vui đến nở hoa trong lòng.
Buổi chiều, Cố thừa tướng lại rời đi để xử lý công vụ, Cố Tuế An ở lại trò chuyện cùng Vương thị.
Đến chập tối, quản gia của Cố phủ đến báo tin đại công tử Cố Nguyên Triều và nhị công tử Cố Nguyên An đã trở về từ thư viện Hương Sơn.
Cố Tuế An và Vương thị vui vẻ đi ra đón hai người.
Chủ yếu là đón đại ca Cố Nguyên Triều, còn cái thằng nhóc nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất đất là Cố Nguyên An thì Cố Tuế An nhìn thấy là muốn đánh cho nó một trận.
Kể từ khi Cố Tuế An đề nghị đưa Cố Nguyên An đến thư viện học, thì nhà cửa đã yên tĩnh và thanh tịnh hơn rất nhiều.
Phải nói là nàng đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt.
Khi còn cách cổng phủ đệ một đoạn, liền thấy Cố Nguyên Triều và Cố Nguyên An bước đến.
Cố Nguyên Triều phong độ chững trạc, diện mạo bất phàm, phong thái văn nhân thể hiện rõ rệt, tính cách điềm đạm và rộng lượng, gặp chuyện sóng gió cũng không hề nao núng, luôn mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng vững vàng.
Năm nay huynh ấy vừa tròn mười chín tuổi, tháng Tám tới sẽ xuống trường thi Thu để tham gia kỳ Hương thí.
“Đại ca.” Cố Tuế An ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Cố Nguyên Triều chiều chuộng nhìn tiểu muội muội của mình, rồi dịu dàng nói: “Mới một tháng không gặp, tiểu muội hình như lại cao thêm một chút rồi.”
Cố Tuế An với giọng nói ngọt ngào và nũng nịu, nàng vừa cười vừa đáp lại: “Đại ca cũng ngày càng tuấn tú hơn rồi ạ.”
Vương thị vui vẻ bước đến gần trưởng tử, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi thở dài nói: “Nguyên Triều, cuối cùng con cũng về rồi. Chẳng hay đồ ăn ở thư viện không tốt sao, sao mà người gầy đi nhiều thế này?”
Chưa đợi Cố Nguyên Triều trả lời, thì củ cà rốt nhỏ Cố Nguyên An ở bên cạnh đã tranh lời trả lời trước:
“Mẹ ơi, đồ ăn ở đó thật sự không ngon chút nào, nhi tử cũng gầy đi rồi…” “Mẹ à ~ người đi nói với cha một tiếng, đừng bắt con quay lại nữa mà…” Cố Nguyên An ôm chặt lấy chân Vương thị, nước mắt lưng tròng, vừa nũng nịu vừa van xin.
Cố Tuế An nhìn Cố Nguyên An đang khóc thảm thiết, liền bước tới túm lấy cổ cậu nhóc, rồi cười tủm tỉm nói: “Nguyên An, chuyện lần trước đệ dùng rắn chết dọa tỷ, tỷ còn chưa tính sổ với đệ đâu đấy.
Cố Nguyên An bị túm lấy cổ, cứ như con gà bị bóp cổ vậy, sắc mặt đỏ bừng, lập tức lấy lòng nói: “Tỷ tỷ ơi, Nguyên An biết lỗi rồi, tỷ tha cho đệ đi mà.”
Tỷ tỷ nhà cậu ở trước mặt người ngoài là tiểu tiên nữ ngoan ngoãn và yên tĩnh biết bao nhiêu, nhưng chỉ có cậu nhóc biết, tỷ tỷ chính là một tiểu ác ma, từ nhỏ đã thích sai khiến và trêu chọc cậu nhóc rồi.
Cậu nhóc chỉ muốn phản công một chút, nhưng lại bị cha nhìn thấy, thế là bị gửi đến thư viên Hương Sơn trải qua chuỗi ngày đau khổ.
Số phận của cậu khổ quá mà!.
Lúc này, quản gia của Cố phủ là Vương thúc bước tới hành lễ, nói: “Phu nhân, bữa tối đã được chuẩn bị xong, Lão gia đã đợi ở phòng ăn rồi ạ.”
“Được.” Vương thị gật đầu, rồi bực mình nói với Cố Nguyên An: “Nguyên An, sau này con đừng có bắt nạt tỷ tỷ của con nữa.”
Cố Nguyên An nghe lời mẹ nói, muốn khóc mà không ra nước mắt, rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây chứ.
Cậu nhóc chính là tầng lớp thấp nhất của cái nhà này mà.
Không được, cậu phải bỏ nhà đi bụi!
Cố Nguyên An bực tức nghĩ.
Trong phòng ăn của Cố phủ.
Cố Nguyên An – người vừa nói muốn bỏ nhà đi bụi, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, và ăn bữa tối một cách ngon lành.
Sau khi mọi người dùng bữa tối xong.
“Nguyên Triều, con đi theo cha đến thư phòng một chuyến.” Cố thừa tướng nói xong liền chào Vương thị, rồi đi về phía thư phòng.
“Mẹ, vậy con đi trước đây ạ, lát nữa sẽ quay lại nói chuyện với mẹ và muội muội sau ạ.”
“Đi đi.” Vương thị gật đầu.
Cố Nguyên Triều đứng dậy đi theo Cố thừa tướng đến thư phòng.
Trong thư phòng, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa, không gian tĩnh lặng mà thâm sâu.
Chính giữa gian phòng, một chiếc thư án rộng lớn lặng lẽ tọa tại.
Cố thừa tướng bảo Cố Nguyên Triều ngồi xuống bên bàn thấp cạnh cửa sổ, ông nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi chậm rãi hỏi: “Nguyên Triều, kỳ thi Hương lần này, con có nắm chắc phần thắng không?”
Cố Nguyên Triều khẽ nhướng mày, dáng vẻ tự tin lại ung dung nói: “Cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ không quên những gì cha đã phó thác.”
“Vậy thì cha sẽ chờ tin tốt của con.”
“Vâng.” Cố Nguyên Triều gật đầu đáp.
“Còn một chuyện nữa, con hãy để ý xem trong thư viện có đồng môn nào có nhân phẩm và gia thế tốt, lại có tài hoa không.”
“Phụ thân hỏi thăm điều này là muốn thu nhận môn sinh sao?” Cố Nguyên Triều nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
“Không phải, là vì muội muội con còn chưa đầy ba tháng nữa là cập kê rồi, nếu có chàng trai tốt thì nên sớm định hôn sự.”
“Cái gì? Tuế Tuế không phải muốn đính hôn với Thái tử điện hạ sao ạ?”
Cố Tướng thở dài một tiếng: “Tiểu muội con hôm nay nói với cha mẹ rằng nó không muốn gả cho Thái tử điện hạ, nó chỉ xem Thái tử điện hạ là biểu ca thôi, không có bất cứ tình cảm nam nữ với Thái tử điện hạ đâu.”
“Như vậy cũng tốt. Một khi đã vào cửa cung, sâu như biển cả. Với tính cách này của muội muội, thì cũng không hợp để nhập cung.”
Cố Nguyên Triều nghe những lời này, liền trầm mặc một lát.
Tuế Tuế lại không muốn gả cho Thái tử điện hạ.
Nhưng… Thái tử điện hạ chưa chắc đã không muốn cưới Tuế Tuế.
Huynh ấy nhớ lại, trong lần săn bắn vào mùa thu năm ngoái, chỉ vì tiểu công tử của Lại Bộ Thị Lang cảm thấy Tuế Tuế xinh đẹp, nên đã nhờ huynh ấy mang một con thỏ nhỏ mà đối phương bắt được tặng cho Tuế Tuế.
Huynh ấy nghĩ, con thỏ này nhỏ xíu, lại trắng như tuyết và khá đáng yêu, Tuế Tuế nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.
Thế là huynh ấy đã đồng ý.
Ai ngờ chuyện này bị Thái tử điện hạ biết được, Thái tử đã tự mình tìm đến huynh ấy, sau đó ở ngay trước mặt huynh ấy mà chém con thỏ đó thành hai khúc.
“Cố đại công tử.” Thái tử điện hạ hơi nghiêng đầu mỉm cười, rồi ung dung bình tĩnh nói: “Đồ mèo mả chó hoang thì đừng nên mang đến trước mặt Tuế Tuế để nàng ấy chướng mắt nữa, ngươi nói xem có đúng không?” Sự mê muội cố chấp đã ăn sâu vào xương cốt, giọng nói ôn hòa nhưng lại đầy nguy hiểm.
Cố Nguyên Triều đến tận bây giờ vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lẽo và đầy sát ý của Thái tử điện hạ lúc đó, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Sau này nghe nói, tiểu công tử nhà Lại Bộ Thị Lang đó đột nhiên mắc bệnh, nên phải rời kinh thành về quê nhà tịnh dưỡng, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện nữa…