Chương 15
Trần Đoan Thành dậy sớm hơn một chút, đã chuẩn bị xong bữa sáng. Bánh mì là anh mua từ hôm qua, ngoài ra còn chiên hai quả trứng, mỗi người một phần. Lý Độ uống cà phê, còn anh thì uống trà.
Anh hỏi Lý Độ: “Bao giờ em đến văn phòng của Âu Tu Lương?”
“Hôm qua chưa nói giờ cụ thể, lát nữa em sẽ gọi hỏi.” Lý Độ vừa phết bơ lên bánh mì, vừa để ý thấy Trần Đoan Thành ăn mặc rất chỉnh tề, liền hơi ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là cuối tuần mà, anh vẫn phải đi làm sao?”
“Ừ, hôm nay công ty có một dự án phải làm nghiệm thu phòng cháy chữa cháy. Dự án đó nhỏ lắm, chỉ có một tòa nhà, bình thường anh không để ý mấy, đều do Văn Dương lo. Bây giờ Văn Dương lại đang bận việc ở bệnh viện, đội trưởng bên đội kiểm tra lại là người mới đến, trước giờ chưa từng tiếp xúc, nên anh phải tự đến hiện trường xem một chút.”
“Ồ, em biết rồi. Tối nay anh có về ăn cơm không?”
Trần Đoan Thành đưa tay nhẹ lau vệt bọt cà phê bên môi Lý Độ, rồi nói: “Có lẽ anh sẽ không về ăn tối đâu, em ăn một mình nhé. Hôm qua anh nấu nhiều mà, vẫn còn thừa trong tủ lạnh đấy.”
Trần Đoan Thành ăn sáng xong rồi ra ngoài, Lý Độ ở nhà dọn dẹp một chút, đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt. Cô còn phải ra tiệm giặt ủi gần cổng để lấy quần áo của Trần Đoan Thành, tiện thể ghé siêu thị nhỏ mua vài thứ, nước giặt trong nhà cũng sắp hết rồi.
Âu Tu Lương đang lái xe thì nhận được điện thoại của em họ Ngô Mộng Vũ.
“Anh đang ở đâu thế?” Ngô Mộng Vũ hỏi.
“Đang đến văn phòng!”
“Hôm nay là cuối tuần mà!”
“Cuối tuần thì không được đi làm à?”
“Cuối tuần còn làm gì nữa, ra ngoài đánh bóng đi!”
“Muốn đánh bóng thì tìm bố em ấy, tìm anh làm gì!”
“Mấy người chơi bóng với bố em toàn là mấy ông già hói đầu đáng ghét cả. Em muốn chơi tennis cơ!”
Âu Tu Lương dọa cô em họ: “Anh sẽ mách bố em nói em chê bai bạn chơi bóng của ông ấy!” Nhưng nói được nửa chừng, anh cũng bật cười vì Ngô Mộng Vũ nói đúng sự thật.
“Bố em cũng hói đầu đấy nhé, anh mà nói ra là bố em cũng sẽ ghét anh luôn!”
Âu Tu Lương cũng bó tay với cô em họ này, từ nhỏ đã quen nói năng vô tư nên chẳng coi ai ra gì!
“Anh phải đi làm, em tìm người khác chơi đi!”
Ngô Mộng Vũ hơi giận dỗi: “Hôm trước đi ăn anh còn hứa cuối tuần sẽ chơi với em mà.”
Âu Tu Lương quả thật đã hứa như vậy, nhưng hôm nay nhân tiện đang rảnh rỗi, anh muốn mượn cớ làm việc để được ở bên Lý Độ lâu hơn.
Anh hỏi Ngô Mộng Vũ: “Ngày mai được không?”
“Ngày mai không được, bọn em có họp lớp cấp hai rồi!”
Âu Tu Lương buông một câu mỉa mai: “Em đúng là… còn bận hơn cả chủ tịch nước ấy nhỉ!”
Nghĩ lại một chút, anh đề xuất: “Thế này nhé, anh sẽ mời một cao thủ đến, ba chúng ta cùng chơi với nhau”
Ngô Mộng Vũ lập tức hào hứng: “Là nam hay nữ? Có đẹp không?”
“Là nam, cực kỳ đẹp trai luôn!”
Lúc này, Lý Độ đang lấy quần áo cho Trần Đoan Thành thì điện thoại của Âu Tu Lương gọi đến.
“Giờ đến văn phòng luôn hả?”
Lý Độ kẹp điện thoại giữa vai và tai, đồng thời cho quần áo của Trần Đoan Thành vào túi. Nhiều bộ đồ của anh không thể giặt nước, chỉ có thể mang đi giặt khô. Mỗi lần đến lấy đồ, bà chủ tiệm giặt luôn tươi cười chào hỏi: “Cháu lại đến lấy đồ cho chồng à!”, khiến cô cứ ngượng ngùng mãi.
“Chuyện đó không gấp, để anh nói với em nhé, anh có một cô em họ vừa mới từ Hồng Kông về.”
“Ừm!”
“Nó muốn đánh một trận bóng với em, em thấy sao?”
Lý Độ không mấy hứng thú, liền nói: “Thôi bỏ đi, chẳng phải còn phải lấy tài liệu à?”
Âu Tu Lương cảm thấy hụt hẫng, thầm đoán có phải vì Trần Đoan Thành mà Lý Độ từ chối lời đề nghị của anh hay không. Nhưng hai người đó hình như chưa đến mức đó mà, Lý Độ chẳng phải vẫn đang sống một mình sao?
Âu Tuấn Lương không bỏ cuộc, chỉ một lát sau liền nói: “Em họ anh nghe anh nhắc đến em nhiều lần rồi, rất ngưỡng mộ em đấy. Em cứ ra gặp một lần đi, anh cũng có cái để báo cáo!”
Chiêu trò nói chuyện của Âu Tuấn Lương khiến Lý Độ rơi vào thế bí, cô chỉ biết lắp bắp đáp: “Không phải còn phải lấy tài liệu sao?”
“Vậy thì quyết định vậy nhé, anh sẽ đến văn phòng lấy tài liệu rồi đến đón em!” Âu Tu Lương nhanh nhẹn đáp, không để Lý Độ có cơ hội phản bác.
Lý Độ đành chịu thua, cô thở dài nói: “Thôi được rồi, để em tự mình đến sân bóng, anh cứ đi lấy tài liệu trước đi.”
Lý Độ đeo túi bóng đến sân tennis, thấy Âu Tuấn Lương đang đứng cùng một cô gái. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy tennis trắng, khuôn mặt tròn trịa phảng phất nét trẻ con, mũi nhỏ xinh với đầu mũi hơi hếch, đôi mắt không quá to cũng không quá nhỏ, nhìn là biết cô nàng rất năng động và vui tươi.
Cô gái rất lễ phép, vừa gặp đã nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi “chị Lý Độ”, Lý Độ cũng cười đáp lại.
Âu Tu Lương không nói nhiều, chỉ bảo Ngô Mộng Vũ và Lý Độ đánh trước, còn anh thì ngồi xem.
Lần đầu đánh tennis với Lý Độ, anh cũng đã không mấy để ý, chỉ thấy vợt và giày thể thao của cô rất chuyên nghiệp nên trong lòng không dám chủ quan. Chỉ sau vài đường cầu, anh đã nhận ra Lý Độ đánh cực mạnh, tốc độ nhanh, điểm rơi hiểm hóc, liên tục dồn anh từ sân trước ra sân sau khiến anh phải đuối sức. Anh lập tức tập trung cao độ, cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn thua một ván.
Trình độ như vậy, không có hơn mười năm khổ luyện thì không thể nào có được.
Hỏi ra mới biết Lý Độ bắt đầu chơi cầu từ năm 7 tuổi, quả thật đã có hơn chục năm kinh nghiệm.
Với trình độ “ba chân bốn cẳng” của Ngô Mộng Vũ, làm sao địch nổi Lý Độ chứ?
Lý Độ thử đánh với Ngô Mộng Vũ một lúc, cô không dùng hết sức, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra kỹ thuật của Ngô Mộng Vũ rất bình thường, thể lực lại càng kém.
Có nhiều quả Lý Độ cố tình đánh nhẹ nhàng đưa sang nhưng Ngô Mộng Vũ vẫn không đỡ được, cô ấy đã chạy không nổi nữa, bước chân rối loạn và chậm chạp, về sau gần như chỉ đứng yên một chỗ.
Kết quả trận đấu đương nhiên là Ngô Mộng Vũ thua. Dù Lý Độ đã nhường nhịn nhưng Ngô Mộng Vũ vẫn thảm bại thê thảm, đơn giản vì trình độ quá kém!
Ngô Mộng Vũ lấy khăn lau mồ hôi, thở hổn hển: “Chị Lý Độ giỏi quá! Lần sau chị dạy em nhé, anh trai em chẳng bao giờ chịu dạy em đâu!”
Âu Tu Lương và Lý Độ nhìn nhau mỉm cười rồi bắt đầu trận đấu của họ, để Ngô Mộng Vũ ngồi bên ngoài xem.
Khi đấu với Âu Tu Lương, Lý Độ tự nhiên dùng hết khả năng của mình.
Lý Độ từng được đào tạo chuyên nghiệp, tham gia vô số giải đấu lớn nhỏ với hàng tá cúp và bằng khen. Kỹ thuật của cô nhỉnh hơn Âu Tu Lương một chút. Trong khi đó, Âu Tu Lương chỉ bắt đầu chơi tennis từ cấp hai, đến đại học mới tiến bộ rõ rệt. Nhưng nhờ lợi thế chiều cao và sức mạnh của đàn ông, hai người thường thắng thua xen kẽ.
Kết thúc set đấu, Lý Độ thắng sát nút. Ngô Mộng Vũ bừng tỉnh, mặt nhăn nhó: “Tổn thương quá! Hai người muốn giết em chắc?!”
Âu Tu Lương cười: “Giờ em mới biết chị ấy lợi hại thế nào à? Thể lực của em chỉ hợp chơi golf thôi, chính là cái môn thể thao ưa thích của các lão cán bộ ấy!”
Ngô Mộng Vũ phùng má: “Em đánh không lại chị Lý Độ, nhưng đánh lại bạn gái anh được chứ? Ngày nào đó gọi bạn gái anh ra đấu lại nhé!”
Lý Độ ngạc nhiên nhìn Âu Tu Lương: “Anh có bạn gái rồi à? Em chưa từng nghe anh nhắc tới?”
“Anh cũng chỉ mới bắt đầu tìm hiểu thôi, chưa phải là bạn gái đâu.” Âu Tu Lương thoáng đỏ mặt, nhưng cũng không biết giải thích thế nào vì đây vốn là mối quan hệ hướng tới hôn nhân.
Lý Độ gật đầu: “Chúc mừng anh nhé, thế là từ nay có người lo bữa ăn cho anh rồi!”
Ngô Mộng Vũ không phải đồ ngốc, nhận ra mình có lẽ đã lỡ lời, nên chỉ biết đứng im bên cạnh với vẻ mặt ngượng ngùng.
Ngô Mộng Vũ rủ Âu Tu Lương đi ăn, còn nhiệt tình mời cả Lý Độ cùng đi. Nhưng Lý Độ từ chối nói phải về nhà, Ngô Mộng Vũ liền bắt đầu nũng nịu: “Đi mà chị Lý Độ! Bận mấy cũng phải ăn chứ! Em còn muốn hỏi chị vài điều nữa! Chị đi đi mà!” Giọng Ngô Mộng Vũ ngọt như mía lùi, khiến Lý Độ đứng phân vân không biết từ chối thế nào.
Đúng lúc đó, Âu Tu Lương vốn im lặng bấy lâu bỗng thản nhiên buông một câu: “Đi thôi, tiện thể anh cũng cần trao đổi với em về chuyến khảo sát sắp tới.”
Họ chọn một nhà hàng Nhật mà Lý Độ và Âu Tu Lương từng đến vài lần trước đây. Không gian nơi đây được bài trí theo phong cách Hokkaido chính gốc, chia thành nhiều phòng riêng với sàn chiếu tatami. Những nữ phục vụ mặc kimono bước đi từng bước nhỏ, nở nụ cười thân thiện trước khi lên tiếng. Nguyên liệu của nhà hàng đều được vận chuyển định kỳ từ Nhật Bản, sushi và sashimi được chế biến vô cùng chuẩn vị. Vì thế, muốn vào đây thường phải đặt chỗ trước, nếu không sẽ phải xếp hàng chờ đợi. May mắn thay, Âu Tu Lương đã đặt bàn trước. Sau vài câu trao đổi nhẹ nhàng, nữ phục vụ dẫn cả ba vào phòng riêng và mời ngồi.
Ngô Mộng Vũ tính tình trẻ con, lại học ở Hồng Kông mấy năm nên chẳng chịu ngồi yên. Chưa kịp gọi món xong, cô ấy đã rên rỉ: “Chân em mỏi quá!” Âu Tu Lương liếc nhìn cô em họ một cái rồi nói với giọng đầy ẩn ý: “Anh đã bảo đừng đi mà em cứ đòi. Giờ đến nơi rồi lại không chịu ngồi yên. Rồi sẽ có ngày em phải ngồi cả đời đấy!”
Ngô Mộng Vũ liếc Âu Tu Lương một cái đầy thách thức, vặn vẹo người hỏi Lý Độ: “Chị Lý Độ, chị đánh tennis giỏi thật đấy! Chị tập luyện bao lâu rồi vậy?”
“Tôi tập từ năm bảy tuổi.”
Câu trả lời của Lý Độ khiến Ngô Mộng Vũ tròn mắt kinh ngạc: “Lâu thế ạ? Chị thật là kiên trì! Sao chị có thể bền bỉ như vậy được nhỉ?”
“Cũng không có gì đặc biệt, cứ tập đều đặn không ngừng thì em cũng làm được thôi.” Lý Độ trả lời một cách bình thản, cô biết rõ Ngô Mộng Vũ chỉ hỏi cho vui chứ không đủ kiên nhẫn để theo đuổi việc luyện tập lâu dài.
Âu Tu Lương vừa gọi món xong, tự nhiên tiếp lời: “Cô ấy nói đúng đấy, nhưng em chính là kiểu người đầu voi đuôi chuột!”
Ngô Mộng Vũ cảm thấy hôm nay anh họ cứ như đang nhắm vào mình, bất kể cô nói gì anh cũng có thể vin cớ để dạy dỗ.
Cô lại giận dỗi: “Sao anh lúc nào cũng chỉ trích em thế? Cứ như dạy trẻ con vậy!” Trước mặt Âu Tu Lương, Ngô Mộng Vũ lúc nào cũng có thể thoải mái ăn vạ.
Cả Lý Độ và Âu Tu Lương đều bật cười, cô ấy ngồi yên không nổi mười phút thì đúng là trẻ con thật mà!
“Chị Lý Độ, em nghe nói chị giỏi tiếng Pháp lắm phải không?” Ngô Mộng Vũ cố ý nói chuyện thân mật với Lý Độ, bỏ mặc Âu Tu Lương.
Âu Tu Lương thầm mừng vì có Ngô Mộng Vũ ở đây, không phải lo chuyện bầu không khí trầm lắng. Cô em họ của anh cứ như một cỗ máy đặt câu hỏi không ngừng nghỉ.
Câu trả lời của Lý Độ lại chán phèo: “Cũng như tennis thôi, cứ kiên trì thì sẽ giỏi!”
Ngô Mộng Vũ chán nản, rũ người xuống bàn tập trung nhìn nhân viên phục vụ dọn món. Mỗi món ăn tuy khẩu phần nhỏ nhưng được trình bày tinh xảo, không chỉ phối màu hài hòa mà còn tạo hình dễ thương khiến người ta ngại động đũa.
Âu Tu Lương gắp miếng đầu tiên cho Lý Độ ngồi đối diện, sau đó kéo Ngô Mộng Vũ dậy: “Ngồi cho ngay ngắn nào!” rồi cũng gắp cho cô một miếng thịt bò, anh hỏi: “Ở Hồng Kông em có ăn đồ Nhật không?”
“Bọn em đều còn trẻ, sao thích ăn mấy thứ này được! Bọn em thích đồ nướng Mexico hơn!” Ngô Mộng Vũ nói với giọng khinh thị, ngụ ý rằng Âu Tu Lương đã già.
Âu Tu Lương đăm đăm nhìn gương mặt trẻ trung của Ngô Mộng Vũ, đúng là một khuôn mặt ngập tràn sức sống, tuổi xuân và những yêu ghét không che giấu.
Anh thì không được, anh không thể như vậy.
Anh không dám phạm phải một sai lầm nhỏ nào, lúc nào cũng thận trọng từng li từng tí. Tuổi còn trẻ mà tâm hồn đã sớm già nua rồi!
Anh thản nhiên nói: “Rồi em sẽ thích đồ ăn Nhật thôi!”
“Em nhất quyết không thích! Món này nhạt nhẽo lắm!” Đồ ăn thì quái dị, chỉ có mấy tên tiểu tư sản mới thích! Ăn thịt nướng Mexico mới đúng chất cuộc sống! Ngô Mộng Vũ quay sang hỏi Lý Độ: “Chị có thích đồ Nhật không?”
Lý Độ nhìn ánh mắt mong đợi của Ngô Mộng Vũ, ngượng ngùng thú nhận: “Thực ra chị ăn gì cũng được, vì chị chẳng biết nấu nướng gì cả.”
Ngô Mộng Vũ vô cùng kinh ngạc: “Lại có việc chị Lý Độ không biết làm sao?”
Lý Độ bật cười: “Chị không biết làm nhiều thứ lắm đấy, đâu chỉ có mỗi nấu ăn?”
Ngộ Mộng Vũ suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận: “Chị cũng không biết nấu ăn à! Em thấy người IQ cao hình như đều không biết nấu ăn đấy!”
Âu Tu Lương lập tức nhắc khéo: “Hôm trước đi ăn hình như em bảo em biết nấu ăn mà?”
“Anh gấp gì chứ! Em còn chưa nói hết mà!” Ngô Mộng Vũ trợn mắt liếc Âu Tu Lương, “Chỉ có số ít người IQ cao mới vẹn cả đôi đường, tài sắc vẹn toàn! Ừm… em cũng khiêm tốn xếp vào hàng ngũ đó vậy!”
Ngô Mộng Vũ lắc lắc đầu, khiến Âu Tu Lương bật cười. Thực ra trong thâm tâm, anh rất quý cô em họ này. Anh lớn hơn Ngô Mộng Vũ hơn chục tuổi nên từ nhỏ đã luôn nhường nhịn cô.
“Thế tại sao trong bữa ăn hôm đó, ‘tiểu thư tài sắc vẹn toàn’ lại không trổ tài?” Anh tiếp tục chọc ghẹo cô.
Ngô Mộng Vũ ngẩng cao đầu đáp: “Đại âm hy thanh, không phải ai cũng xứng được thưởng thức đâu.”
(Đại âm hy thanh: Âm thanh lớn không thể nghe được.)
“Thế em định nấu cho ai ăn?” Âu Tu Lương tiếp tục trêu.
“Tất nhiên là phải một người đàn ông điển trai, đa tình, yêu chiều em như báu vật trong lòng bàn tay rồi!” Vừa là lời đùa, cũng vừa là tâm tư thật lòng của cô
Âu Tu Lương ngay lập tức hiểu ý: “Anh biết rồi, là bố em!”
“…..”
Lý Độ nhìn hai anh em họ đùa giỡn, cảm thấy rất thú vị.
Âu Tu Lương nhận ra Lý Độ đã lâu không lên tiếng, anh hơi áy náy: “Có phải khiến em cảm thấy rất buồn chán không? Bọn anh mỗi lần gặp nhau là cứ cãi nhau suốt như vậy đấy!”
Lý Độ bừng tỉnh: “Ồ không, không phải đâu, em gái anh rất đáng yêu mà!”
“Chị Lý Độ ơi, chị có bạn trai chưa?” Ngô Mộng Vũ bất ngờ buông câu hỏi khiến cả Âu Tu Lương lẫn Lý Độ đều sững sờ và ngượng ngùng.
Âu Tu Lương vội vàng ngăn lại: “Em ăn đi chứ! Ai lại hỏi thẳng thừng thế?” Anh nhìn chằm chằm Lý Độ mà quên cả thở.
“Chị đang có kế hoạch đi nước ngoài.” Lý Độ mỉm cười rồi trả lời ngắn gọn.
Âu Tu Lương buồn bã cúi mắt, anh nói với Lý Độ: “À phải rồi, lần này đoàn khảo sát cần rất nhiều tài liệu tham khảo phức tạp, em phải chú ý đấy. Anh luôn tin tưởng vào năng lực của em, nhưng lần này thực sự quan trọng, thành phố rất coi trọng sự kiện này, chúng ta không được phép sai sót!”
“Vâng, em hiểu mà. Hay để em về trước nghiên cứu thêm tài liệu nhé?” Lý Độ vội vàng nhân cơ hội này muốn rời đi.
Âu Tu Lương gật đầu rồi đưa tài liệu cho Lý Độ: “Em cầm về nghiên cứu trước đi. Thứ hai tất cả nhân viên đón tiếp đều phải họp, nhóm phiên dịch còn họp riêng, em nhất định phải tham dự đấy.”
Lý Độ chào tạm biệt Ngô Mộng Vũ rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Lý Độ đi khỏi, Ngô Mộng Vũ hỏi Âu Tu Lương: “Anh thích chị ấy phải không?”
Âu Tu Lương nén sự luống cuống trong lòng, quát khẽ: “Em nói bậy gì thế?”
Ngô Mộng Vũ liếc mắt nhìn, “Hừ” một tiếng: “Lúc chị ấy đi, anh cứ nhìn chằm chằm vào lưng chị ấy.”
Ngay cả một cô bé ngốc nghếch như Ngô Mộng Vũ còn nhận ra, thì Lý Độ sao có thể không biết, chỉ là cô giả vờ không biết mà thôi! Âu Tu Lương cúi mắt, im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc bàn gỗ dài với những đường vân tinh xảo.
Sau vài giây im lặng, Âu Tu Lương bình thản nói: “Anh quen cô ấy mấy năm rồi, nếu thích thì đã thích từ lâu rồi.”
“Em thấy anh trông tiếc nuối lắm mà.” Ngô Mộng Vũ nói với vẻ mặt đùa cợt.
Âu Tu Lương nhíu mày: “Anh tiếc nuối cái gì, chỉ là đang lo lắng chuyện công việc thôi. Còn nữa, anh mới gặp cô gái đó hai lần, em đã vội nói là bạn gái của anh, nếu không thành thì cả anh và cô ấy đều rất khó xử.”
Ngô Mộng Vũ có chút ngượng ngùng, nói: “Em chỉ đùa thôi mà. Với lại, em nghe mợ nói cô gái đó có ấn tượng tốt với anh lắm đấy.”
Âu Tu Lương chống tay lên trán, mệt mỏi xoa mấy cái: “Bây giờ còn chưa chính thức xác lập quan hệ, ai mà biết tương lai thế nào được.”
“Ồ, anh nói cũng có lý.”
Âu Tu Lương viện cớ mệt vì đánh bóng, sau bữa ăn liền đưa Ngô Mộng Vũ về nhà.
Lý Độ về đến căn nhà thuê, đặt vợt xuống, tắm rửa thay quần áo, rồi quay lại căn hộ của Trần Đoan Thành.
Trần Đoan Thành đi ăn tối với người đội trưởng mới đến. Hai bên còn chưa thân, sau bữa ăn không sắp xếp thêm hoạt động gì nên anh về nhà ngay. Bước vào cửa, Trần Đoan Thành thấy Lý Độ đang ở trong phòng sách, cô mặc chiếc áo phông mỏng, cúi người dưới ánh đèn, trước mặt mở quyển từ điển dày cộm, tài liệu bên cạnh chi chít ghi chú bằng bút đỏ.
Anh hỏi: “Em xem được bao lâu rồi?”
“Em không biết!” Lý Độ không ngẩng đầu lên.
Trần Đoan Thành lên lầu lấy một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người Lý Độ rồi khép cửa lại, bước ra ngoài.
Lý Độ khi làm việc chăm chú toát lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, trông cô… thần thánh, có lẽ từ này không thật sự chính xác, nhưng Trần Đoan Thành không tìm được từ nào khác để diễn tả.
Lý Độ tra cứu tất cả những từ vựng chưa quen, lật giở tài liệu liên quan, đến tận hơn 1 giờ sáng mới lên giường ngủ trong trạng thái tinh thần phấn chấn.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn ra, trong bóng tối Trần Đoan Thành bất ngờ lên tiếng: “Em xong rồi à?”
Lý Độ giật mình: “Muộn thế này mà anh vẫn chưa ngủ à?”
“Ừ, anh đang đợi em mà.”
“Đợi em làm gì? Tài liệu này liên quan đến nhiều thứ linh tinh nên em phải đọc hơi lâu thôi.”
Ngồi trong phòng sách lâu nên tay chân Lý Độ lạnh ngắt. Trần Đoan Thành ôm cô vào lòng, kẹp đôi bàn chân lạnh của cô giữa hai chân anh.
“Giờ trời lạnh rồi, em không biết mặc thêm áo vào à.” Lý Độ vốn không biết chăm sóc bản thân, ngay cả ngày đèn đỏ, nếu nóng vẫn cứ tắm nước lạnh, Trần Đoan Thành đã nhắc cô nhiều lần rồi.
“À, lúc đó em mới đánh bóng về nên không thấy lạnh.” Lý Độ không cố ý giấu chuyện đi đánh bóng với Âu Tu Lương.
Trần Đoan Thành ngạc nhiên: “Không phải em lên văn phòng anh ta sao, sao lại đi đánh bóng vậy?”
“Âu Tu Lương nói em họ anh ấy từ Hồng Kông về, muốn đánh một trận với em nên em đi. Bọng em cùng ăn cơm xong thì mới về.”
“Hình như nghe nói con gái của Ngô Khánh Thanh vừa về nước.”
Lý Độ không biết Ngô Khánh Thanh là ai, cô hỏi: “Ngô Khánh Thanh là bố của Ngô Mộng Vũ à?”
“Ừ, Ngô Khánh Thanh là chủ tịch của Tằng Đạt, cũng là cậu của Âu Tu Lương.” Lý Độ biết Tằng Đạt, ở Hải Châu có mấy dự án lớn đều do họ phát triển.
Thấy Lý Độ tạm thời chưa ngủ được, Trần Đoan Thành tranh thủ trò chuyện: “Em họ Âu Tu Lương đánh tennis có giỏi không?”
“Không tốt lắm, cả thể lực lẫn kỹ thuật đều của cô ấy đều không theo kịp, nhưng đánh chơi thì được.”
“Đúng rồi, mấy ai đánh lại được em chứ!” Trần Đoan Thành véo nhẹ má cô. Cô gái này ngày thường trầm lặng kín đáo, nhưng một khi bước ra sân tennis liền trở thành nữ hoàng đầy uy lực.
“Em cũng chẳng giỏi gì lắm, chỉ là chơi lâu năm thôi.”
Trần Đoan Thành hỏi: “Ngày trước em tập luyện có vất vả không?”
Sao lại không vất vả? Mỗi trưa hè, khi mọi người nghỉ ngơi, cô lại một mình đứng đối diện bức tường, từng nhát vợt đều đặn. Quả bóng đập vào tường phát ra âm thanh đều đều buồn tẻ. Mồ hôi chảy dọc theo bắp chân, thấm ướt cả tất, có thể vắt ra thành nước.
Nhưng cô chỉ trả lời: “Không vất vả lắm đâu.”
Trần Đoan Thành ôm cô chặt hơn. Thực ra khi nhìn thấy Lý Độ tra cứu tài liệu kỹ lưỡng, anh đã hiểu kỹ thuật điêu luyện ấy của cô được đánh đổi bằng bao mồ hôi và nỗi cô đơn. Một Lý Độ như thế khiến trái tim anh thắt lại.