Chương 16
Vào cuối năm, có tin tốt được truyền đến: chính phủ thực sự sẽ thành lập khu vực thương mại tự do, tuy nhiên vẫn chưa có văn bản chính thức được ban hành, và thuế cũng sẽ được giảm miễn. Các biện pháp cụ thể và tiêu chuẩn vẫn đang trong quá trình xây dựng, trong đó có liên quan đến ngành bất động sản. Mảnh đất của công ty Long Tín đang từ từ tăng giá, chỉ là vẫn chưa đạt đến mức giá mà Trần Đoan Thành mong muốn.
Tuy nhiên, với con mắt tinh tường và bản lĩnh hơn người, Trần Đoan Thành đã trở thành một câu chuyện tiêu biểu trong giới bất động sản của thành phố Hải Châu.
Hôm nay, Trần Đoan Thành mặc một chiếc quần dài màu trắng kiểu dáng thể thao, áo thun đen có cổ, một tay đút túi quần, tay kia cầm gậy đánh golf, đứng cùng Quách Văn Dương trên bãi cỏ. Anh nhìn thấy Ngô Khánh Thanh đang ngồi trên xe điện đi tới, bên cạnh là một cô gái trẻ và vài người cận vệ đi cùng.
Từ đằng xa, Ngô Khánh Thanh đã vẫy tay gọi lớn: “Đoan Thành, cậu đến sớm thế! Tôi đến trễ mất rồi!”
Trần Đoan Thành và Quách Văn Dương tiến lên bắt tay với lão Ngô, Ngô Khánh Thanh chỉ vào cô gái trẻ bên cạnh và nói: “Đây là con gái của tôi, tên là Ngô Mộng Vũ, vừa từ Hồng Kông về, cũng đang làm việc ở Tằng Đạt.”
Cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn, mũi cao thanh tú, trông hoạt bát và lanh lợi. Cô mặc váy ngắn màu xám, áo thun dài tay màu hồng, tay trái đeo găng, đầu đội mũ lưỡi trai.
Trần Đoan Thành mỉm cười với cô gái, rồi nói: “Nghe nói từ lâu con gái duy nhất của Tổng giám đốc Ngô rất tài giỏi, gặp rồi mới biết hóa ra lại trẻ trung xinh đẹp đến thế. Tổng giám đốc Ngô thật có phúc, giờ thì có người kế nghiệp rồi, không lo không có thời gian chơi golf nữa!”
Ngô Khánh Thanh cười sảng khoái: “Bây giờ nói gì đến kế nghiệp chứ, nó chỉ đang học hỏi chút ít thôi, còn lâu mới đến lúc kế thừa được.”
Ngô Mộng Vũ đứng bên cạnh mỉm cười rạng rỡ, khoác tay bố mình đầy thân thiết.
Trong bốn người, Trần Đoan Thành chơi giỏi nhất, Ngô Mộng Vũ kém nhất, còn Ngô Khánh Thanh thì nhỉnh hơn Quách Văn Dương một chút.
Ngô Mộng Vũ bất đắc dĩ đứng bên mép vũng nước, đây đã là lần thứ tư cô đánh bóng rơi xuống nước rồi. Ngô Khánh Thanh đã hướng dẫn khá lâu, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì!
Trần Đoan Thành thong thả đứng bên cạnh, nhìn cô mà không nói gì. Quách Văn Dương dang rộng hai chân, đang cầm gậy golf, tay khẽ điều chỉnh quả bóng trắng trên đầu gậy.
Ngô Mộng Vũ nũng nịu nói với bố: “Bố, bố chẳng biết dạy con gì cả, con phải tìm huấn luyện viên khác thôi!”
Ngô Khánh Thanh dạy đến mướt mồ hôi, quay đầu lại thấy Trần Đoan Thành đứng đó, liền chỉ tay nói: “Đoan Thành, cậu ra dạy con bé giúp tôi đi, tôi với Tiểu Quách đánh bóng một chút, dạy nó còn mệt hơn đánh bóng đấy.”
Thực ra, Trần Đoan Thành đã sớm nhận ra rằng khi Ngô Mộng Vũ đánh bóng, cô ấy buông lỏng cổ tay quá sớm trong khoảnh khắc chạm bóng, khiến lực ly tâm giảm đi, nên bóng mới lệch hướng. Còn Ngô Khánh Thanh thì luôn nhấn mạnh với cô động tác vung gậy xoay eo, nhưng lại không chỉ ra đúng vấn đề.
Trần Đoan Thành bước tới, đứng cạnh giá đỡ bóng. Anh trước tiên làm động tác vung gậy mẫu, sau đó hạ tay xuống, dùng tay phải minh họa chi tiết động tác “lập cổ tay” tại thời điểm quan trọng khi tiếp xúc bóng. Rồi anh kiên nhẫn giải thích cho cô thời điểm chính xác cần thả lỏng cổ tay để tạo lực đánh tối ưu.
Ngô Mộng Vũ tự thử vài lần nhưng vẫn chưa nắm được kỹ thuật. Những cú đánh của cô đều lệch xa so với mục tiêu.
Điều này khiến Trần Đoan Thành nhớ đến Lý Độ, anh nghĩ, nếu cô ấy đến đây chắc sẽ nhanh chóng học được thôi!
Nghĩ đến đó, anh mỉm cười nhẹ.
Ngô Mộng Vũ ngẩng đầu, vừa kịp thấy khóe môi Trần Đoan Thành khẽ cong lên, ánh mắt hướng về phía cô.
Trái tim cô hơi đập nhanh hơn, không khỏi mỉm cười, rồi lại cảm thấy nụ cười của mình quá rõ ràng nên vội vàng cắn nhẹ môi dưới.
Ngô Mộng Vũ lí nhí nói: “Sao em vẫn chưa làm được vậy? Em cứ mãi không nắm vững được động tác đó!”
Trần Đoan Thành bước tới, đặt tay lên tay cô rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Ngô Mộng Vũ nhìn đôi tay của Trần Đoan Thành, thon dài, mạnh mẽ, các khớp tay rõ nét, thật sự là một đôi tay đẹp!
Trần Đoan Thành nắm lấy tay cô, chậm rãi vẽ một đường cong trên không, rồi dừng lại, bảo Ngô Mộng Vũ rằng khoảng đến vị trí này thì có thể buông lỏng cổ tay được rồi.
Trần Đoan Thành kiên nhẫn nói với cô: “Em cũng đừng vội, thực ra nhiều người đều không rõ khi nào nên giữ cổ tay vững, khi nào nên thả lỏng. Hai động tác này đều xảy ra tự nhiên dưới tác động của lực ly tâm. Em chỉ cần luyện tập thêm vài lần sẽ hiểu thôi.”
Ngô Mộng Vũ tự mình thử lại vài lần, vui mừng nhận ra quả bóng dường như đã “ngoan” hơn rất nhiều. Cô mỉm cười ngọt ngào với Trần Đoan Thành, và anh cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau khi tranh tài một hồi, Ngô Khánh Thanh và Quách Văn Dương đi đến gần, thấy con gái đang chăm chỉ luyện tập từng lần vung gậy, liền nói với Trần Đoan Thành: “Con gái tôi được nuôi dưỡng và chiều chuộng quá nhiều, nên làm gì cũng thiếu kiên nhẫn!”
Trong lòng Trần Đoan Thành nghĩ thầm: “Đó là do con gái ông cứng đầu thôi,” nhưng miệng lại nói: “Con gái mà, ai chẳng mềm yếu. Cô Ngô rất thông minh, tôi chỉ dạy một lần là cô ấy đã hiểu ngay!”
Ngô Mộng Vũ nghe lời cha nói, liền nghiêng đầu, bĩu môi đáp: “Con có đâu có mềm yếu? Ở Hồng Kông, mọi chuyện con đều tự mình giải quyết hết mà!”
Lão Ngô nhìn con gái, rồi nói ra lời từ tận đáy lòng: “Chính là chiều quá rồi, bây giờ còn không sợ bố nữa.” Giọng nói đầy trìu mến cùng yêu thương.
Ngô Khánh Thanh nói với Trần Đoan Thành: “Lâu rồi không chơi golf cùng cậu, sao tôi thấy cậu tiến bộ hơn rồi nhỉ?” Rồi hỏi Quách Văn Dương: “Cậu thấy có đúng không?” Quách Văn Dương không ngờ lão Ngô lại hỏi mình, khuỷu tay chống lên gậy golf, do dự đáp: “Chắc… là vậy!”
Trần Đoan Thành cúi xuống nhặt quả bóng nhỏ dưới chân, tung lên tung xuống trong tay rồi nói: “Chơi golf cũng giống như làm kinh doanh, kỹ thuật thì phải có, nhưng may mắn còn quan trọng hơn.”
Ngô Khánh Thanh không đồng ý: “Nhiều người như vậy, chỉ có cậu dám mua mấy mảnh đất đó, đó không phải may mắn mà là sự dũng cảm! Đoan Thành, mảnh đất của cậu đã tăng giá khá nhiều rồi, cậu có nghĩ đến việc bán lại không?”
Trần Đoan Thành dừng động tác, kẹp quả bóng trong tay và nói: “Hiện tại tôi vẫn chưa quyết định sẽ chuyển nhượng hay tự mình phát triển, để một thời gian nữa rồi tính tiếp!”
Ngô Khánh Thanh tán thưởng nói: “Đúng là nên chờ thêm, tôi thấy giá sẽ còn sẽ tăng nữa đấy. Nói thật là hồi đó tôi cũng phân vân một chút, nên bị cậu nhanh chân chiếm trước rồi, haha!”
Trần Đoan Thành cười lớn: “Đó là vì Ngô Tổng không để tâm nên chúng tôi mới hốt được món hời lớn như vậy.” Quách Văn Dương đứng bên cạnh cũng nhanh chóng cười theo.
Lão Ngô nhân dịp đó tiếp lời: “Đúng vậy, nếu lúc đó tôi quyết tâm mua đứt, thì cậu cũng chẳng còn cơ hội gì nữa đâu!”
Quách Văn Dương liếc nhìn Trần Đoan Thành một cái, nhưng Trần Đoan Thành chẳng thèm liếc lại, vẫn hướng về phía Ngô Khánh Thanh nói: “Sản nghiệp của Ngô tổng to lớn như vậy, sao có thể để ý đến chút lợi ích nhỏ nhoi này chứ, chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông thôi mà!”
Ngô Khánh Thanh vừa định nói gì đó thì Ngô Mộng Vũ đang đứng bên cạnh liền bước lại gần làm nũng: “Bố, suốt ngày nói mấy chuyện này phiền lắm, chúng ta đi đánh bóng thôi!”
Ngô Khánh Thanh trừng mắt liếc cô một cái: “Không có quy củ gì cả!” Nghe thì như mắng, nhưng giọng điệu lại mang theo sự nuông chiều.
Ngô Mộng Vũ đã cắt ngang câu chuyện, nên mấy người không bàn về chuyện đất đai nữa mà tiếp tục chơi bóng. Ngô Mộng Vũ luôn cố ý hoặc vô tình đi cùng Trần Đoan Thành, Ngô Khánh Thanh nhìn thấy tất cả nhưng chỉ giả vờ như không biết.
Trên đường về nhà sau khi đánh bóng xong, hai bố con vừa đi vừa trò chuyện.
Ngô Mộng Vũ ngập ngừng hỏi: “Cái… Trần Đoan Thành… trông trẻ quá bố nhỉ!”
Ngô Khánh Thanh mặt không đổi sắc, chỉ liếc mắt sang một cái rồi nói: “Người thì trẻ, nhưng thủ đoạn không ít đâu!”
Ngô Mộng Vũ hơi ngạc nhiên: “Con nhìn anh ấy đâu có giống kiểu người như vậy!”
Lão Ngô không muốn nói quá nhiều với con gái, chỉ qua loa “Ừ” một tiếng, khiến Ngô Mộng Vũ cũng ngại không dám hỏi thêm.
Nói chuyện linh tinh một lúc, Ngô Mộng Vũ lại quay về chủ đề Trần Đoan Thành: “Bố, mấy mảnh đất của Trần Đoan Thành thật sự tăng giá nhiều lắm hả?”
Ngô Khánh Thanh quay mặt sang, nhìn Ngô Mộng Vũ từ trên xuống dưới mấy giây, rồi mới nhìn về phía trước nói: “Tăng giá rồi, và sẽ còn tăng nữa!”
Ngô Mộng Vũ cảm thấy ánh mắt của bố rất sắc bén, như thể đã nhìn thấu điều gì đó nên không dám nói tiếp. Cô bèn giả vờ chăm chỉ, bắt đầu đưa ra ý kiến về việc quản lý công ty: “Cái ông Chu tổng ấy, láu cá lắm, chuyện gì con nói với ông ta cũng chỉ ngoài mặt đồng ý mà trong lòng chống đối.”
“Còn bên tài vụ nữa, con xem sổ sách mấy tháng trước rồi, văn phòng tổng giám đốc kê khai rất nhiều khoản vốn dĩ không nên báo lên!”