Chương 22
Sau khi thi thể của mẹ Quách được hỏa táng tại nhà tang lễ, tro cốt được đưa về quê của bà ấy để an táng. Bà vốn là người từ nơi khác gả về đây, quê của mẹ cách Hải Châu khoảng hai ba trăm cây số. Khi còn trẻ, cha Quách thường xuyên bắt nạt bà vì là cô dâu gả xa không có ai chống lưng. Mỗi lần say rượu là lại đánh mắng bà không thương tiếc. Vì vậy, mẹ Quách đã sớm nói với Quách Văn Dương rằng: sau khi bà chết, tuyệt đối không được chôn cùng chỗ với cha Quách.
Khu mộ là nơi mẹ Quách đã nhờ thầy phong thủy chọn từ khi còn sống, nằm gần phần mộ tổ tiên bên ngoại. Phía sau có một ngọn đồi nhỏ, phía trước là một con suối, đây cũng được xem là thế đất phong thủy “trước có chiếu, sau có tựa”.
Vì quê của mẹ Quách ở khá xa nên Quách Văn Dương không muốn có quá nhiều người đi theo, nhưng đến ngày an táng thì vẫn có rất đông người đến. Có họ hàng bên ngoại của mẹ Quách, người nhà họ Quách, và vài lãnh đạo cấp cao khác của Long Tín bao gồm cả Doãn Bình Chi, cùng với một số bạn bè thân thiết thường ngày. Tổng cộng hơn một trăm người tiễn đưa, đoàn người đưa tang kéo dài mấy dặm, trông rất trang nghiêm và đông đúc.
Chẳng mấy chốc mà Tết đã trôi qua hai ba tháng, Quách Văn Dương cũng dần hồi phục sau nỗi đau mất mẹ. Cô bạn gái làm ngân hàng thì đã chia tay từ lâu nhưng anh cũng không vội tìm người mới. Anh chuyên tâm đi làm ở công ty, còn Trần Đoan Thành sợ anh buồn chán một mình nên thường rủ anh đi chơi bóng.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Khánh Thanh thường rủ Trần Đoan Thành đi chơi bóng, lần nào ông ấy cũng dẫn theo Ngô Mộng Vũ, còn Trần Đoan Thành thì lại hay đưa theo Quách Văn Dương. Ngô Mộng Vũ tỏ ra rất nhiệt tình với việc chơi bóng, dù tiến bộ không nhiều nhưng tinh thần ham học hỏi thì rất đáng khen. Có lúc chỉ để làm đúng một động tác mà cô cứ nài nỉ Trần Đoan Thành làm mẫu hết lần này đến lần khác. Trần Đoan Thành ngại làm mất mặt Ngô Khánh Thanh nên cũng tỏ ra rất nghiêm túc khi hướng dẫn.
Ngô Mộng Vũ thường ngượng ngùng khi trò chuyện với Trần Đoan Thành, thỉnh thoảng còn cắn môi cười khẽ. Cách xưng hô cũng thay đổi từ “Tổng giám đốc Trần” thành “Trần Đoan Thành”. Tính cách cô cũng dịu dàng hơn, ít khi cãi lời cha mẹ, trong công ty thì khiêm tốn lễ phép, gặp ai cũng nở nụ cười tươi. Tống Trường Trân cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nhiều lần nói với Ngô Khánh Thanh rằng: “Anh cứ bảo con gái mình không hiểu chuyện, giờ thì hiểu chuyện rồi đấy! Em cảm thấy, qua mấy năm nữa Mộng Vũ có khi còn chín chắn hơn cả anh hồi đó ấy chứ!”
Ngô Khánh Thanh cũng không vạch trần tâm sự của Ngô Mộng Vũ trước mặt Tống Trường Trân, ông chỉ tỏ ra vui vẻ, cùng vợ khen ngợi Mộng Vũ đã “khai sáng” và tiến bộ nhanh chóng.
Ngô Mộng Vũ biết rằng mình đã phải lòng Trần Đoan Thành. Cô thích cách anh mỉm cười dịu dàng khi nói chuyện với cô, thích giọng nói ấm áp và trong trẻo của anh, thích lén nhìn anh từ phía sau khi anh chơi bóng với dáng vẻ khỏe khoắn và chuẩn mực. Cô cảm thấy như có một sợi dây mảnh khảnh đang kéo mình về phía anh, khiến cô vô thức muốn đến gần. Có lúc đứng gần Trần Đoan Thành, cô còn ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể anh khiến cô như nghẹt thở, không thể hít thở một cách bình thường được.
Cô ghét bản thân mỗi khi đứng trước mặt Trần Đoan Thành lại không thể hiện tốt, nói năng lắp bắp rụt rè lại không đủ tự tin và phóng khoáng. Cô luôn lo được lo mất, như Sherlock Holmes đang phân tích vụ án, cố gắng từ một câu nói hay một hành động của Trần Đoan Thành để suy đoán xem anh có thích mình không. Nếu kết luận là có thích, cô sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng rồi lại tự thương hại bản thân, cho rằng đó chỉ là phép lịch sự thông thường giữa người với người mà thôi, và rồi cô lại buồn bã suốt một thời gian. Biết rõ rằng không nên cứ nhắc đến Trần Đoan Thành trước mặt bố, nhưng cô lại không kiềm chế được mà cứ luôn miệng nhắc đến tên anh.
Cô gái đáng thương ơi, mày đã bị trúng bùa mê thuốc lú rồi đấy! Ngô Mộng Vũ thường tự nhủ trong lòng câu nói này.
Tâm sự của Ngô Mộng Vũ, Ngô Khánh Thanh đương nhiên là biết rõ, Quách Văn Dương cũng nhận ra điều gì đó liền đùa với Trần Đoan Thành: “Cái cô Ngô Mộng Vũ ấy, chẳng lẽ thật sự phải lòng cậu rồi sao? Mỗi lần gặp cậu là cười cứ ngượng ngùng! Nếu thật là thế thì cậu chia tay với Lý Độ luôn đi, cưới cô ấy để Long Tín và Tằng Đạt hợp thành một nhà, lúc đó ở đất Hải Châu này, cậu phải là số một đấy!” Vừa nói, cậu ta vừa giơ ngón cái lên làm động tác tán thưởng.
Trần Đoan Thành lập tức mắng: “Cậu tưởng là ai cũng giống như cậu à? Chẳng biết chọn lựa gì hết! Chưa nói đến việc cô ấy chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện, mới chỉ nói với tôi vài câu thôi! Dù cô ấy thật sự thích tôi thì tôi cũng không thể cưới cô ấy. Tôi đã quyết định rồi, chờ bán xong mảnh đất này tôi sẽ cưới Lý Độ!”
“Hai người các cậu đã bàn bạc xong hết rồi à?” Quách Văn Dương cười gian hỏi.
Trần Đoan Thành thoải mái rít một hơi thuốc, anh còn hứng thú thổi ra mấy vòng khói tròn trịa. Những vòng khói màu xanh lam nối tiếp nhau, tròn đều, rồi từ từ tan biến. Anh vui vẻ cười nói: “Tất nhiên rồi, cô ấy không lấy tôi thì còn lấy ai?”
Thật ra tâm sự của Ngô Mộng Vũ đến cả Quách Văn Dương cũng nhìn ra được, thì làm sao mà Trần Đoan Thành lại không biết chứ? Chỉ là trong lòng anh chỉ có Lý Độ, toàn tâm toàn ý đều hướng về cô ấy. Những hành động của Ngô Mộng Vũ, ở trong mắt anh chẳng khác gì một giáo viên bắt gặp học sinh lớp bên đang quay cóp, cho dù phát hiện ra bí mật của người khác nhưng chẳng liên quan gì đến mình. Ai mà chẳng có lúc nên ngốc nghếch một chút chứ?
Đến tháng Sáu, chính quyền thành phố Hải Châu chính thức ban hành văn bản thành lập khu nghỉ dưỡng du lịch cấp quốc gia. Khu vực bảo thuế và cửa hàng miễn thuế bắt đầu được khởi công xây dựng. Các văn bản về ưu đãi thuế sẽ được công bố vào nửa cuối năm khi thời điểm chín muồi. Giá đất tăng mạnh theo thời thế, đã cao hơn gần 20% so với lúc Trần Đoan Thành mua vào. Anh cảm thấy mức giá đã gần chạm đỉnh, phần không gian tăng giá còn lại nên để dành cho người mua sau. Vì vậy, anh bắt đầu tung tin muốn bán toàn bộ mấy lô đất đang nắm giữ.
Vị trí của mấy lô đất đó đã trở thành hàng hiếm, tuy giá đã rất cao nhưng vẫn còn dư địa tăng thêm chút nữa. Sau này nếu phát triển thành khu nhà ở thương mại thì lợi nhuận vẫn rất đáng kể. Các công ty trong và ngoài địa phương đều đến hỏi giá. Trần Đoan Thành không vội vàng, bảo Quách Văn Dương trước tiên đàm phán sơ bộ với vài công ty để nắm tình hình, rồi từ đó chọn ra những bên ra giá cao và có thiện chí, để tiến hành đàm phán thực tế.
Ngay đúng vào thời điểm then chốt này, một thông báo bất ngờ được gửi đến công ty Long Tín: do mấy lô đất đó đã bị bỏ không suốt hai năm mà chưa triển khai, nên theo quy định của nhà nước sẽ không được phép chuyển nhượng. Long Tín buộc phải tiến hành xây dựng trong vòng nửa năm, nếu không sẽ bị thu hồi vô điều kiện với lý do là đất bỏ hoang!
Quách Văn Dương bực tức đi vòng vòng trong văn phòng của Trần Đoan Thành, hút hết điếu này đến điếu khác, miệng còn không ngừng mắng chửi: “Trước đó chẳng có chút tin tức nào, giờ lại đột nhiên nói thu hồi! Chính sách đất bỏ hoang trước giờ có nghiêm ngặt đến thế đâu. Chắc chắn là do lão rùa già Ngô Khánh Thanh giở trò! Ngoài ông ta ra thì chẳng ai có bản lĩnh làm chuyện này cả!”
Trần Đoan Thành không kích động như Quách Văn Dương. Anh cầm chiếc bật lửa trong tay, liên tục bật rồi tắt, tiếng “tách” giòn tan vang lên từng hồi, đều đặn và lạnh lùng.
Quách Văn Dương vẫn còn đang chửi bới: “Lão già khốn nạn này rõ ràng muốn giữ đất lại trước rồi mới ra điều kiện với chúng ta. Hắn muốn rút lại thông báo, để chúng ta bán rẻ lại cho hắn, mẹ nó, chơi cái trò ‘bắt rồi thả’ à! Ông đây cứ không để hắn được như ý, dù có phải vay tiền cũng phải tự mình triển khai! Tôi sẽ chia thành nhiều giai đoạn, mười giai đoạn, hai mươi giai đoạn cũng phát triển cho bằng được!”
Trần Đoan Thành “bốp” một tiếng đập chiếc bật lửa xuống bàn rồi đứng dậy, ánh mắt u ám và lạnh lùng nói: “Tối nay tôi hẹn ăn tối với Trưởng phòng Tiền rồi. Ăn xong rồi tính tiếp!”
Trưởng phòng Tiền là trưởng phòng Quy hoạch của Cục Tài nguyên đất đai thành phố Hải Châu, năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, sau khi xuất ngũ thì được sắp xếp vào làm việc tại Cục. So với nhiều người thì ông ta vẫn được xem là khá thật thà. Tuy chức không lớn nhưng quyền trong tay lại không nhỏ, trước kia đã từng giúp đỡ Long Tín không ít.
Tất nhiên, điều này có liên quan trực tiếp đến cách đối nhân xử thế của Trần Đoan Thành. Anh luôn tuân theo nguyên tắc: “Tặng quà thì không nhờ vả, nhờ vả thì không tặng quà”. Khi chưa cần nhờ đến ai thì anh đã tiêu tiền để tạo ân tình trước, đến lúc cần nhờ vả thì đối phương tự nhiên cũng khó lòng từ chối.
Năm ngoái, cháu trai của trưởng phòng Tiền suýt nữa đâm chết người, chú ruột thì khó ra mặt nên chính Trần Đoan Thành đã dùng quan hệ, bỏ tiền bỏ sức tìm được phía bị hại và thuyết phục được bọn họ tha thứ. Cuối cùng cháu trai của ông ấy chỉ bị giam vài tháng là xong chuyện. Cho nên, không bàn đến chuyện khác thì mối quan hệ riêng giữa Trần Đoan Thành và trưởng phòng Tiền vẫn khá thân thiết.