Chương 36
Hai năm không gặp, Lý Độ giờ đây gầy đến mức chỉ còn lại một lớp da mỏng manh. Toàn thân cô trơ trụi, chỉ được che chắn sơ sài bằng một tấm ga trắng ở phần dưới. Từng chiếc xương sườn hiện rõ dưới làn da tái nhợt, cơ thể cô bị cắm đầy những ống dẫn khiến người ta không khỏi rùng mình. Cô nằm đó, lặng lẽ và lạnh lẽo, như thể đã rời xa thế giới này từ lâu. Trên khuôn mặt cô là mặt nạ dưỡng khí, không có chút biểu cảm nào: không đau đớn, cũng không giãy giụa. Đôi mày thanh tú giãn ra như đang ngủ một giấc bình yên. Nếu không để ý đến nhịp phập phồng yếu ớt nơi lồng ngực, người ta có thể tưởng rằng cô đã hóa thành một cái xác vô hồn.
Trần Đoan Thành đưa bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô, lần theo đường nét đôi mày, rồi chăm chú quan sát đôi mắt của cô, khi cô còn nằm lười trên giường, tròng mắt vẫn chuyển động dưới mí, nhưng giờ đây nó đã bất động, và đông cứng sâu trong hốc mắt như hai viên bi thủy tinh vô hồn.
Anh biết cô bị thương rất nặng, cũng đại khái hiểu người bị trọng thương sẽ trông như thế nào. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lý Độ nằm bất động trên giường chẳng khác nào một cái xác, khoảnh khắc ấy trái tim anh như bị xé toạc ra thành từng mảnh!
Trần Đoan Thành quỳ gối bên giường trong nỗi tuyệt vọng và hoang mang, từng lần từng lần vuốt ve những chỗ không bị thương trên cơ thể Lý Độ. Trong cơn mê man, anh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái ấy ngập ngừng muốn bắt xe, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi đỏ hồng, mái tóc xoăn bồng bềnh buộc thành bím nhỏ.
Cô ngủ thiếp đi trên xe, đôi mày khẽ nhíu lại ẩn chứa nỗi cô đơn lặng lẽ. Tỉnh dậy từ giấc mơ, cô nhướng mày mỉm cười rồi nói: “Tôi đi cùng anh nhé!”
Khi ấy, cô mang theo nét ngây thơ đáng yêu của một thiếu nữ, sự buông thả sau men say, hương thơm quyến rũ toát ra từ cơ thể cô khiến anh không thể nào cưỡng lại được.
Hiện tại, cô không nói, không cười, không nghe, không nhìn, khép lại sáu giác quan, không vướng bụi trần!
Anh gọi cô: “Lý Độ, Lý Độ!”
Anh van xin cô: “Em mau tỉnh lại đi, chúng ta cùng về nhà nhé!”
Tiếng gọi đầy đau thương, từng lời như xé nát ruột gan, nhưng cô làm sao có thể nghe thấy được!
Nước mắt từ khóe mắt Trần Đoan Thành tích tụ rồi rơi xuống, nhỏ vào đuôi mắt của Lý Độ, thấm vào mái tóc bên tai, chẳng rõ là nước mắt của anh hay là của cô nữa!
Trần Đoan Thành bước ra khỏi phòng ICU với dáng vẻ lảo đảo. Ngoài cửa, Quách Văn Kiều đang đứng chờ, thấy bộ dạng của anh thì giật mình vội vàng đỡ lấy. Nhưng Trần Đoan Thành gạt tay cô ra, cố gắng lê bước đến chiếc ghế rồi ngồi xuống một cách mệt mỏi.
Quách Văn Kiều nhìn thấy vết nước mắt nơi khóe mắt anh thì thầm thở dài, người nằm bên trong kia và người ngồi bên ngoài này, chẳng biết ai đang chịu đựng nhiều hơn ai?
Sau khi ngồi một lúc lâu Trần Đoan Thành mới bình tĩnh lại, lúc này anh mới nhận ra Quách Văn Kiều vẫn chưa rời đi, bèn hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Hành lang bệnh viện lạnh lẽo, Quách Văn Kiều mặc áo dài tay mà vẫn thấy rét. Cô ôm lấy cánh tay mình, khi nhìn thấy Trần Đoan Thành chỉ mặc áo ngắn tay, cô liền buông tay xuống rồi nói: “Anh trai em không yên tâm nên bảo em đến xem thử.”
Trần Đoan Thành không còn tâm trí để nói chuyện, chỉ muốn đuổi cô đi: “Cô ấy ổn, anh cũng ổn, em về đi!”
Quách Văn Kiều hơi sốt ruột: “Ổn cái gì mà ổn, anh đã một ngày một đêm không ăn không ngủ rồi, anh có biết lúc này mình trông như thế nào không?”
Trần Đoan Thành lúc này trông thật tiều tụy. Mới chỉ hai ngày mà nét phong sương đã hiện rõ trên gương mặt, môi khô nứt nẻ, ánh mắt u ám và lạnh lùng.
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới thốt lên một câu: “Anh như thế này, nếu Lý Độ biết thì cô ấy cũng sẽ đau lòng lắm đấy!”
Trần Đoan Thành cười gượng một tiếng, buồn bã nhưng bình thản nói: “Cô ấy làm sao mà đau lòng được? Cô ấy không muốn về nhà với anh nên mới cố tình không tỉnh lại đấy!”
Quách Văn Kiều chợt sững người, cô không biết giữa Trần Đoan Thành và Lý Độ đã từng có quá khứ như thế nào mà anh lại nói ra những lời như vậy.
Hôm đó khi ăn cơm, Quách Văn Kiều từng nghĩ người rời đi là Ngô Mộng Vũ. Quách Văn Dương đã từng nói với cô rằng Trần Đoan Thành đang yêu Ngô Mộng Vũ, và họ sắp kết hôn. Sau này cô mới biết còn có một người khác. Cô không khỏi đoán rằng, Trần Đoan Thành nhất định rất yêu người đó nên mới đau lòng đến thế!
Nhưng tại sao Lý Độ lại rời đi? Có phải vì Ngô Mộng Vũ không? Nếu Trần Đoan Thành yêu cô ấy, thì sao lại ở bên Ngô Mộng Vũ?
Quách Văn Kiều đang miên man suy nghĩ, đúng lúc này Trần Đoan Thành lại nói với cô: “Em về đi, hiện tại anh đang rối lắm, chỉ muốn một mình ở đây bên cạnh cô ấy thôi.”
Trần Đoan Thành đã đuổi cô hai lần nên Quách Văn Kiều không tiện ở lại nữa. Cô nói: “Nếu anh thật sự mệt thì cứ gọi cho em. Em sẽ đến giúp anh trông chị ấy để anh nghỉ ngơi một chút.”
Trần Đoan Thành lặng lẽ gật đầu, rồi bất chợt đứng dậy: “Không biết tiền chữa trị còn đủ không, để anh đi hỏi thử.”
Quách Văn Kiều vội kéo anh lại rồi nói: “Đủ rồi, em vừa hỏi rồi. Hôm qua khi Lý Độ mới đến, công ty du lịch đã đóng năm vạn, hôm nay họ lại đóng thêm mười vạn nữa. Số tiền này vốn dĩ là trách nhiệm của họ, anh không cần lo đâu!'”
Trần Đoan Thành khẽ nói: “Bây giờ anh chỉ mong cô ấy tỉnh lại, còn ai chịu trách nhiệm hay ai phải trả tiền, những thứ đó không còn quan trọng nữa!”
Quách Văn Kiều muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi cô lặng lẽ rời đi. Trần Đoan Thành vẫn ngồi trên ghế, anh không thấy đói, cũng chẳng thấy mệt, giống như Lý Độ đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, cả hai đều mất đi cảm giác của cơ thể.
Đến rạng sáng ngày thứ ba, hành lang bệnh viện yên tĩnh lạ thường. Trần Đoan Thành ngồi nhắm mắt, chờ đợi khoảng thời gian thăm bệnh ngắn ngủi vào buổi chiều. Bỗng nhiên, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, hai y tá chạy đến rồi đưa cho anh một xấp giấy để ký tên. Trần Đoan Thành hoảng hốt, toàn thân run rẩy, giọng lắp bắp hỏi: “Đây là cái gì?”
Y tá không nói quá chi tiết, chỉ đại khái nói rằng bệnh tình của Lý Độ đột ngột chuyển biến xấu, cần cấp cứu ngay lập tức, có thể sẽ xảy ra hậu quả gì đó. Họ đưa cho Trần Đoan Thành giấy báo nguy kịch và một số giấy tờ cần ký xác nhận. Một y tá liên tục giục: “Anh mau xem rồi ký đi, chúng tôi đang chờ ký xong để cấp cứu đấy!”
Trần Đoan Thành cố giữ bình tĩnh, anh cũng không kịp đọc kỹ mà vội vàng ký tên. Nào ngờ cắn chặt răng ký rất lâu, mà cuối cùng cũng chỉ viết được một chữ ‘Trần’ xiêu vẹo. Y tá sốt ruột liền giật lấy tờ giấy, đưa cho anh một thông báo nguy kịch rồi vội vã chạy đi.
Toàn thân Trần Đoan Thành rã rời, tờ giấy mỏng trong tay nặng như ngàn cân. Anh chậm rãi bước đến cuối hành lang, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa. Đây là tầng sáu của bệnh viện, phía dưới là một bãi cỏ xanh mướt dễ thương. Dù trong bóng tối, nó vẫn ánh lên sắc xanh tươi sáng nhẹ nhàng, giữa nơi âm u như bệnh viện, lại trở nên đặc biệt quý giá.
Trần Đoan Thành nhìn đến xuất thần, đến mức không nhận ra đầu thuốc đã cháy hết. Khi tỉnh táo trở lại, tay anh đã bị bỏng một vết đỏ. Anh vứt điếu thuốc đi rồi quay lại trước cửa phòng ICU, mắt dán chặt vào cánh cửa, vừa mong nó mở ra, lại vừa sợ nó mở ra.
Hơn một tiếng trôi qua, cánh cửa ấy cuối cùng cũng mở ra. Từ bên trong bước ra một người đàn ông đeo khẩu trang. Trần Đoan Thành hoảng hốt đứng yên tại chỗ, miệng hé ra nhưng không dám phát ra tiếng.
Người đàn ông tháo khẩu trang ra, hoá ra là Đoàn Thao – bác sĩ điều trị chính của Lý Độ. Ông ấy nhìn thấy Trần Đoan Thành liền hơi ngạc nhiên, dừng lại vài giây rồi nói với vẻ thương cảm: “Tạm thời đã cứu được rồi!”
Trần Đoan Thành không hiểu rõ ý của bác sĩ, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Đoàn Thao. Đoàn Thao thở dài một tiếng, nói đầy thương cảm: “Tình trạng của cô ấy hiện tại rất xấu, chỉ là tạm thời cứu được thôi.”
Dù những lời này như dao cứa, nhưng Đoàn Thao vẫn buộc phải nói ra, nó đâm thẳng vào tim của Trần Đoan Thành: “Cô ấy… không còn nhiều thời gian, có lẽ chỉ còn một hai ngày nữa thôi!”
Dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra!
Trần Đoan Thành há miệng, giống như đang nói mơ: “Chỉ còn một hai ngày thôi sao?”
Dù đã chứng kiến biết bao cuộc sinh ly tử biệt, nhưng Đoàn Thao lúc này cũng không khỏi xúc động. Ông khẽ nói: “Chắc là vậy, nhưng cũng có thể sẽ ngắn hơn. Cô ấy vừa được cấp cứu xong, lát nữa anh có thể vào thăm.”
Trần Đoan Thành đứng chết lặng, im lặng vài giây, rồi bất ngờ trợn mắt và gào lên đầy đau đớn: “Cô ấy là cố ý! Cô ấy không muốn về nhà với tôi, không chịu tha thứ cho tôi, nên nhất định phải rời đi. Cô ấy lần nào cũng vậy, nói đi là đi, chưa từng quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần!”
“Cô ấy muốn trả thù tôi, cô ấy dùng cái chết để trả thù tôi! Lý Độ, anh sai rồi, anh nhận sai được không? Em không tha thứ cho anh cũng không sao, em có thể lấy người khác, nhưng em phải tỉnh lại! Tỉnh lại rồi về nhà với anh! Em không về cũng được, muốn đi đâu thì đi, nhưng em phải tỉnh lại! Lý Độ!”
Trần Đoan Thành đã hoàn toàn sụp đổ, toàn thân run rẩy không kiểm soát, gân xanh nổi lên, khuôn mặt méo mó, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn trào không ngừng, chảy xuống cằm rồi nhỏ xuống đất. Tiếng gào thét khản đặc vang vọng trong hành lang trống trải mà mãi không tan đi.
Hồn trở về chốn cũ, ruột gan đứt đoạn, đầu cầu Nại Hà có canh Mạnh Bà, bên bờ Vong Xuyên nở đầy hoa Bỉ Ngạn.
Dẫu có bước vào luân hồi một lần nữa, cô… liệu còn nhớ anh là ai không?
Dẫu nỗi tương tư có chất chồng muôn vạn, âm dương đã chia lìa,
Còn biết kể cho ai nghe, ai sẽ lắng nghe đây?
Vài y tá trực nghe thấy tiếng động, liền chạy ra đứng ở góc tường nhìn anh.
Đoàn Thao quay người lại, nghiêm nghị nhìn mấy y tá kia một cái, bọn họ liền cúi đầu rồi lặng lẽ rút đi.
Đoàn Thao thở dài nặng nề rồi nhìn Trần Đoan Thành gần như phát điên mà nói: “Bây giờ chưa phải lúc để khóc đâu. Chuyện sau đó của cô ấy… vẫn cần anh lo liệu. Anh hãy chuẩn bị đi!”
Theo lý thì những lời này không đến lượt một bác sĩ như ông phải nói, nhưng hai người kia: một người coi cái chết như không, một người đau đớn đến tột cùng, sao lại không khiến người ta phải xót xa chứ?”
Đoàn Thao gọi Trần Đoan Thành mấy lần, cuối cùng anh mới nghe thấy. Đôi mắt đỏ ngầu của anh trừng trừng nhìn vào cánh cửa của phòng ICU.
Đúng vậy, trên người Lý Độ đến một mảnh quần áo cũng không có, sao có thể để cô ấy đến trần truồng, rồi lại ra đi trần truồng như thế?
Anh chợt nhớ đến lời Lý Độ từng nói: “Nếu em chết rồi thì khỏi phải phiền phức, cứ mặc một bộ đồ ngủ cũ, mang đôi giày cũ là được. Chứ đi một quãng đường xa như vậy, quần áo không vừa, giày lại làm đau chân thì sao…” Khi ấy anh đã biết, cô không nên nói những lời hồ đồ như thế. Chỉ là không ngờ, hôm nay lại ứng nghiệm thật!
Số phận vô thường, không chỉ trêu đùa cô mà còn trêu đùa cả anh, để họ gặp nhau trong ngọt ngào, rồi tái ngộ trong bi thương. Cô sắp rời đi trong bộ quần áo cũ, còn anh… biết phải làm sao đây?
Đoàn Thao lặng lẽ rời đi, Trần Đoan Thành nghiến chặt răng đến vỡ vụn, nước mắt tuôn trào không tiếng động. Anh ngồi trên chiếc ghế trước cửa phòng ICU rồi lặng lẽ suy ngẫm.
Người anh yêu sắp phải lên thiên đường rồi! Nửa đời người của cô ấy là những tháng ngày cô đơn và lạnh lẽo, vậy mà anh chưa từng thật sự mang đến cho cô một chút ấm áp. Ngược lại, anh lại để cô chịu đựng biết bao nỗi cô độc và lưu lạc. Giờ đây, làm sao anh có thể đành lòng để cô một mình bước đi trong bóng tối vô tận mà không có một ai ở bên cạnh?
Cô ấy đến cả nấu ăn cũng không biết, sang bên kia rồi, ai sẽ chăm sóc cô đây? Cô ấy sợ cả khỉ, vậy ai sẽ bảo vệ cô? Cô ấy trầm lặng ít nói như thế, nếu bị bắt nạt thì biết làm sao?
Cô ấy đã rời đi rồi. Anh phải dùng cả phần đời còn lại để quên cô, hay là để nhớ cô? Quãng thời gian ấy quá dài, quá đau đớn, anh không thể chịu đựng thêm sự giày vò như thế nữa!
Thời gian ở bên Lý Độ tựa như đã tiêu hết cả một đời, đã nếm đủ mọi hương vị nhân gian. Những gì còn lại chỉ như màn hạ của một vở kịch, cũng không còn quan trọng nữa, hãy gạt bỏ đi vậy!
Bỏ hết đi cũng được, chỉ cần được ở bên cô ấy, thì ở đâu cũng chẳng sao!
Từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ cô, nắm lấy tay cô, mãi mãi không rời không bỏ. Không cần lo lắng thời gian trôi qua, để mọi thứ… trở thành vĩnh hằng!
Y tá bước tới gọi anh vào thăm, giọng nói lộ rõ vẻ thương cảm. Trần Đoan Thành bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, trên gương mặt là sự bình thản sau khi buông bỏ chấp niệm, ung dung bước vào cánh cửa ICU.
Lý Độ vẫn nằm đó một cách yên bình giống như thường lệ, nhưng Trần Đoan Thành lại cảm thấy dường như cô đang mỉm cười. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve vầng trán của Lý Độ, rồi ghé sát tai cô định nói điều gì đó. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía y tá, anh liền khựng lại. Y tá thực ra đứng cách anh một đoạn khá xa, nhưng khi thấy Trần Đoan Thành nhìn mình, cô ấy lại lùi thêm mấy bước.
Lúc này Trần Đoan Thành mới yên tâm, ghé sát tai Lý Độ thì thầm bằng giọng rất khẽ:
“Bé ngoan của anh, sao lần nào em cũng thế, hễ giận là không chịu về nhà. Lần này em đi lâu như vậy… em có biết anh nhớ em nhiều lắm không?”
“Haiz…” Anh khẽ thở dài một tiếng: “Nếu em thật sự phải rời đi thì anh sẽ đi cùng em! Anh nhất định sẽ không phụ em nữa, anh sẽ ở bên em, đối xử tốt với em… chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
“Anh biết, hai năm qua em ở ngoài đã chịu nhiều khổ sở… Sau này anh sẽ nấu ăn cho em mỗi ngày, em thích ăn gì anh sẽ nấu cái đó, nuôi em mập mạp lên, dù có mập cỡ nào anh cũng yêu em!”
“Còn cả con chúng ta nữa, con của chúng ta… Đến bên kia rồi, cả nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ. Em có vui không?”
“Cũng không biết con của chúng ta là con gái hay con trai nhỉ? Nếu là con gái, mà lại bướng bỉnh giống em, thì hai cô gái ‘đáng yêu’ như thế, chắc anh dỗ không nổi mất!”
Giọng nói của Trần Đoan Thành trầm ấm, tựa như người chồng đang nói với vợ mê ngủ không muốn dậy, ánh mắt đầy chiều chuộng và bao bọc.
Nghĩ một lúc, anh lại nói: “Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, một lúc không thể nói hết được, đến bên đó anh sẽ từ từ kể cho em nghe nhé. Em đừng sợ, cũng đừng sốt ruột, em chờ anh, anh làm xong mọi việc sẽ đến với em!”
Trần Đoạn Thành do dự một lúc, dường như sợ Lý Độ sẽ nghĩ anh lại định bỏ cô, nên đành nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không đi đâu, anh chỉ là đi lấy quần áo cho em thôi, sao có thể không mặc quần áo được, đúng không? Ngoan, đợi anh nhé!”
Trần Đoạn Thành chậm rãi đứng thẳng người, rồi nói với y tá: “Được rồi!”