Chương 5
Lý Độ đã xin nghỉ phép ở công ty, công ty biết cô bị bỏng nên bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa hãy đến công ty làm thủ tục báo cáo chi phí. Cô ở nhà mấy ngày liền không ra ngoài, nấu một nồi cháo loãng ăn ba bữa một ngày, Trần Đoan Thành cũng không gọi điện cho cô nữa.
Lý Độ thường chỉ ở trong phòng ngủ, vì chỉ có phòng ngủ có điều hòa, ra ngoài thì vết thương ra mồ hôi sẽ rất đau.
Phần lớn thời gian cô đều dành để đọc sách, mỗi lần ngồi xuống là đọc rất lâu. Lý Độ cảm thấy đọc sách là cách tốt nhất để giết thời gian, mỗi lần đọc xong ngẩng đầu lên, cô lại có cảm giác như một ngày ở núi rừng của mình đã trôi qua, nhưng thế giới bên ngoài đã thay đổi hàng nghìn năm rồi.
Qua vài ngày, vết thương bớt đau hơn, nhưng những mụn nước vẫn còn, chạm vào thì mềm mềm. Lý Độ nhìn vào gương, nhìn qua nhìn lại, cảm thấy mình giống như một loài động vật lưỡng cư – con cóc, hay còn gọi là cóc sần.
Cô lấy một chiếc kim, cẩn thận chọc vỡ mụn nước để nước chảy ra. Nhưng rất nhanh cô nhận ra việc làm này thật ngu ngốc, sau khi mụn nước bị chọc vỡ, lộ ra vết thương màu hồng bên trong, đau đến mức như rắc ớt lên đó, chỉ cần có gió thổi cũng đau, đi lại còn không dám nhanh nữa!
Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi, Lý Độ không muốn đến bệnh viện bị mắng, đành phải chịu đựng, ngày nào khỏi thì tính ngày đó vậy!
Vào lúc hoàng hôn, Lý Độ nghe thấy có người gõ cửa, đoán chắc là người giao hàng. Cô đã nhờ cửa hàng tạp hóa trong khu gửi cho một túi dưa muối, ăn cháo loãng lâu quá rồi, miệng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa!
Mở cửa ra, ai ngờ lại là Trần Đoan Thành!
“Nhà tôi rốt cuộc gần đường đến mức nào mà anh lại tiện đường lên tận trên lầu thế?”
Trần Đoan Thành không để ý đến giọng khiêu khích trong lời nói của Lý Độ, anh ngay lập tức chú ý đến vết thương màu hồng trên ngực cô.
“Rốt cuộc là em đã làm gì vậy?” Anh hét nhỏ một câu.
Bác sĩ nữ khám cho cô vẫn là người đó, không thương tiếc phê bình Lý Độ: “Làm sao cô có thể tự chọc vỡ nó được chứ, nước trong đó sẽ tự thấm hết mà! Cô có biết sẽ bị nhiễm trùng không? Hơn nữa, cô còn dám… tắm nữa!”
Biết mình sai, Lý Độ ngập ngừng không nói nên lời.
Bác sĩ nữ lại quay sang trách mắng Trần Đoan Thành: “Anh làm bạn trai kiểu gì vậy? Cô ấy bị bỏng nặng như thế mà anh không quản được, để cô ấy tắm rửa rồi còn để cô ấy chọc vỡ mụn nước, anh không lo cho cô ấy chút nào à?”
Trần Đoan Thành mặt đen kịt, không biết đang nghĩ gì nữa, Lý Độ liền nhẹ nhàng giải thích với bác sĩ: “Anh ấy không phải bạn trai tôi, chúng tôi mới chỉ vừa quen nhau thôi.”
Mặt Trần Đoan Thành còn tối sầm hơn nữa, rõ ràng mấy ngày qua anh ấy luôn lo lắng cho vết thương của cô, hôm nay cuối cùng cũng lấy hết can đảm đến thăm, vậy mà cô lại thoải mái nói một câu “Mới quen thôi!”.
Bác sĩ nữ ngượng ngùng im lặng, cúi đầu xử lý vết thương cho Lý Độ.
Ra khỏi bệnh viện, Lý Độ nói muốn tự đi taxi về nhà, nhưng Trần Đoan Thành không nói gì, trực tiếp kéo Lý Độ lên xe.
Xe chạy được một lúc, Lý Độ mới phát hiện xe không đi về phía nhà mình, cô rất bực tức: “Anh làm gì thế? Tôi muốn về nhà!”
“Em có nghe bác sĩ nói không được ra mồ hôi à, ra mồ hôi sẽ bị nhiễm trùng đấy! Chỗ em chỉ có mỗi điều hòa phòng ngủ, còn nhà anh là điều hòa trung tâm.” Nói chưa dứt lời, anh đã tiếp tục: “Nhà anh không có ai khác, chỉ có mỗi anh thôi!” Sau khi anh nói xong, dù Lý Độ có nói gì thì anh cũng chỉ tập trung lái xe.
Nhà của Trần Đoan Thành nằm trong một khu chung cư cao cấp, gồm hai tầng, thiết kế rất đơn giản, không có gì cầu kỳ hay phô trương, vừa nhìn là biết ngay đây là nhà của một chàng trai độc thân. À, còn nữa, đúng thật là có điều hòa trung tâm.
Trời quá nóng, lại còn đổ mồ hôi đầy người, Lý Độ vừa vào nhà đã định đi tắm, Trần Đoan Thành tức đến mức bật cười.
“Em nhịn một chút được không? Một hai ngày không tắm thì có sao đâu, nếu bị nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?”
“Không tắm thì tôi không ngủ được.” Lý Độ rất cứng đầu, đối với cô mà nói, tắm là chuyện quan trọng hàng đầu.
Trần Đoạn Thành nén tức nói: “Vậy thì chúng ta đi tiệm cắt tóc để gội đầu đi.”
“Tôi không đi, tôi chưa bao giờ gội đầu ở đó, tôi không quen.”
Trần Đoan Thành nghiến răng hàm, nói: “Để anh gội cho em!”
Lý Độ trừng mắt nhìn anh, trông có vẻ rất cảnh giác. Anh hơi bực bội nói: “Em thành ra thế này rồi, anh còn có thể làm gì được chứ?”
Cuối cùng, sau khi thương lượng xong, kết quả là Lý Độ tự lau người, còn Trần Đoan Thành giúp cô gội đầu.
Trần Đoan Thành trải một chiếc khăn tắm khô trong bồn tắm, Lý Độ nằm trong đó, đầu đặt ra ngoài. Anh cẩn thận làm ướt tóc cô, bóp một ít dầu gội lên, xoa đều rồi nhẹ nhàng gội. Tóc của Lý Độ đen bóng và hơi xoăn nhẹ, phần tóc trước trán xoăn nhiều hơn, xoăn thành từng lọn từng lọn. Tay của Trần Đoan Thành vướng vào những sợi tóc ấy, muốn rút ra để xả nước cho cô nhưng nhất thời không thoát được. Anh hơi mạnh tay một chút, khiến tóc bị giật đứt mấy sợi, anh vội vàng hỏi: “Có đau không?” Lý Độ khẽ cười: “Không sao đâu.”
Dọn dẹp xong xuôi, Trần Đoan Thành bước vào phòng ngủ, thấy Lý Độ đang soi gương bôi thuốc. Anh cầm lấy tuýp thuốc, định giúp cô bôi, nhưng Lý Độ lại né tránh: “Tôi tự làm được,” cô lẩm bẩm một câu như vậy.
Trần Đoan Thành gạt tay cô ra, anh nói: “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy? Nếu em tự lo được thì đã không thành ra thế này rồi?”
Anh bực bội giật lấy tuýp thuốc, lấy một ít rồi bôi lên trước ngực Lý Độ, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đều ra. Sợ cô đau, động tác của anh dịu dàng đến mức như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua. Lý Độ nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông trước mặt, anh đang cúi thấp đầu, mắt cụp xuống, chân mày khẽ nhíu, nín thở tập trung. Sự dịu dàng thoáng qua trong khoảnh khắc ấy, về sau Lý Độ đã nhớ rất rất lâu.
Lúc đi ngủ, Trần Đoan Thành ôm lấy eo của Lý Độ rồi khẽ nói: “Hay là em dọn sang đây ở luôn đi, em ở một mình như vậy, làm sao tự chăm sóc bản thân được? Anh nhìn thấy em thế này, cũng sẽ yên tâm hơn.” Nhưng Lý Độ không nói gì.
Sáng hôm sau thức dậy, Trần Đoan Thành lại nói y như hôm trước, bảo Lý Độ đừng đi, đợi đến khi vết thương lành hẳn rồi tính tiếp. Lý Độ vẫn không nói gì, nhưng anh mặc kệ, anh nhét chùm chìa khóa vào tay cô rồi đi làm.
Vốn dĩ Trần Đoan Thành cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng khi tan làm trở về, thấy Lý Độ đang yên lặng ngồi trong phòng khách đọc sách, trong lòng anh bỗng dâng lên một niềm vui khó diễn tả thành lời.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương, Lý Độ hầu như không ra ngoài, ban ngày chỉ ở một mình trong căn hộ đọc sách. Trần Đoan Thành mỗi ngày đều tan làm từ rất sớm, lúc thì nấu vài món đơn giản, lúc thì mua đồ ăn từ nhà hàng mang về. Ăn xong phần lớn là Trần Đoan Thành rửa bát, sau đó giúp Lý Độ gội đầu. Buổi tối họ xem tivi, trò chuyện một chút. Lý Độ không hay nói, đều là Trần Đoan Thành hỏi gì cô đáp nấy. Anh cũng không dám chọc ghẹo cô nữa, chỉ nói những chuyện bình thường. Đến chín, mười giờ tối thì họ lên giường đi ngủ, cuộc sống rất điều độ.
Sau hơn mười ngày, vết thương của Lý Độ đã hoàn toàn hồi phục, nhờ vào sự giám sát nghiêm ngặt của Trần Đoan Thành mà không để lại sẹo. Dần dần, thỉnh thoảng Lý Độ sẽ ở lại nhà Trần Đoan Thành, nhưng cũng có lúc không đến, vì đội của cô đôi khi phải đến những điểm du lịch ngoài khu vực thành phố Hải Châu nên không thể quay về, hoặc có lúc cảm thấy mệt, cô sẽ ngủ lại nhà mình.
Sau một thời gian chung sống, Trần Đoan Thành dần hiểu thêm về Lý Độ. Những điều anh biết không phải do cô kể, vì Lý Độ rất hiếm khi nhắc đến chuyện gia đình mình, mà đều là do Trần Đoan Thành tự quan sát rồi rút ra.
Lý Độ hoàn toàn không biết tự chăm sóc bản thân trong cuộc sống, hoặc có thể nói, trong phương diện này cô gần như “ngốc nghếch”. Cô không biết nấu ăn, nếu có nấu thì cũng chỉ là một nồi cháo loãng to đùng, với cô, nhà bếp chỉ là nơi để đun nước sôi. Trần Đoan Thành từng hỏi cô mấy năm qua sống thế nào, cô trả lời rằng hồi nhỏ ăn ở nhà ăn, lên đại học cũng vậy, sau này làm hướng dẫn viên thì hoặc ăn suất ăn công việc, hoặc gọi đồ ăn bên ngoài.
Nhưng ở một khía cạnh khác, cô lại vô cùng thông minh và xuất sắc. Trình độ tiếng Pháp của cô hoàn toàn không phải kiểu “biết chút chút” như cô từng nói. Cô sở hữu một lượng sách khổng lồ, gần như toàn bộ đều là bản gốc tiếng Pháp, không có lấy một chữ Trung nào. Tuy vậy, cô chưa bao giờ tỏ ra khoe khoang, đến mức Trần Đoan Thành còn chưa từng nghe cô nói tiếng Pháp bao giờ. Mỗi khi Lý Độ đọc sách, cô như chìm vào thế giới của riêng mình, một thế giới mà Trần Đoan Thành không hiểu, cũng không thể bước vào. Nhưng chính những lúc ấy, khí chất cấm dục toát ra từ cô lại khiến Trần Đoan Thành phát điên vì si mê.
Lý Độ làm việc rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức gần như cố chấp. Bất kể việc lớn hay nhỏ, cô đều phải làm cho thật hoàn hảo. Dù chỉ là dọn dẹp vệ sinh, cô cũng phải lau cho sạch không một hạt bụi. Sau khi sống chung, việc dọn dẹp đều do Lý Độ đảm nhận, có lẽ đây là việc nhà duy nhất mà cô thật sự giỏi.
Cô chưa từng đưa ra yêu cầu vật chất nào với Trần Đoan Thành, mà anh cũng cố ý không nhắc đến. Trong lúc âm thầm quan sát, anh nhận ra thái độ của Lý Độ đối với tiền rất tùy hứng, cô không khao khát cũng chẳng khinh thường. Với cô, tiền chỉ là một công cụ, giống như khăn mặt hay bàn chải đánh răng, là thứ không thể thiếu trong cuộc sống mà thôi. Thái độ như vậy không phải ngày một ngày hai mà có được, cũng không thể hình thành trong một môi trường thiếu ăn thiếu mặc. Vì thế, Trần Đoan Thành đoán rằng hoàn cảnh gia đình của Lý Độ hẳn là khá tốt. Tuy nhiên, cô chỉ mơ hồ nhắc đến cha mình là một cán bộ trung cấp trong một cơ quan nào đó.
Lý Độ và Trần Đoan Thành đều không thích có nhiều người ngoài, thỉnh thoảng hai người ra ngoài ăn, nhưng cũng có lúc Trần Đoan Thành tan làm sớm thì tự vào bếp nấu nướng. May mắn là việc gì anh cũng biết làm, tuy hương vị không thể so với các đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng cũng đủ ngon miệng. Lý Độ đặc biệt thích món bò hầm anh nấu, nên cứ có thời gian là Trần Đoan Thành lại làm cho cô ăn.
Lý Độ chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của Trần Đoan Thành, anh đi ăn với bạn bên ngoài cô cũng không tham gia. Với cô, ăn cơm cùng người lạ là một việc rất mệt mỏi. Trần Đoan Thành cười trêu cô: “Vậy chẳng phải khách trong mấy tour em dẫn đều là người lạ à?”
Lý Độ phản bác: “Đó là công việc, sao mà giống được?”
Tính chất công việc của Lý Độ khiến cô phải đi sớm về muộn. Lúc đầu, Trần Đoan Thành đề nghị buổi sáng có thể đưa cô đến khách sạn, nhưng Lý Độ kiên quyết từ chối: “Em đâu phải không tự đi được, làm gì phải để một người đi làm, hai người cùng cực?”
Thực tế, chỉ cần là việc mình có thể tự làm, Lý Độ gần như không bao giờ làm phiền người khác. Cô không quá thân thiết với ai, ngay cả với Trần Đoan Thành cũng vậy.
Sự đạm bạc, kiêu ngạo, vụng về, nhưng đồng thời cũng đầy tài hoa của Lý Độ đã thu hút Trần Đoan Thành. Anh quan tâm đến cô, chiều chuộng cô, cô vui thì anh cũng vui, cô không vui thì lòng anh liền rối loạn, không biết cô đang nghĩ gì. Hỉ nộ của anh đã vô thức bị cô chi phối. Anh biết như vậy là không ổn, nhưng lại không thể tự kiểm soát chính mình.
Anh không biết liệu mình có kết hôn với cô hay không, nhưng anh biết rõ mình đã yêu cô mất rồi!
Thế nhưng, tình cảm của Lý Độ dành cho Trần Đoan Thành vẫn luôn nhạt nhòa, mập mờ, như gần như xa. Anh không thể bước vào thế giới của cô, còn cô cũng từ chối bước vào thế giới của anh.
Cuộc sống như vậy cứ thế kéo dài suốt mấy tháng. Một ngày nọ, sau khi tiễn đoàn ra sân bay về, Lý Độ không kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu điền phiếu quyết toán chi phí, rồi đến công ty chờ làm thủ tục thanh toán. Vì đến sớm nên cô nhanh chóng làm xong.
Cô một mình đi dạo phố một lúc. Lý Độ không đòi hỏi quá cao cũng chẳng quá thấp trong cuộc sống. Quần áo của cô chủ yếu chỉ mua ở vài thương hiệu quen thuộc, giá khoảng vài chục đến vài trăm. Đồ lót thì chọn kỹ hơn một chút, nhưng cũng chỉ tầm hai đến ba trăm tệ.
Từ nhỏ, Lý Độ chưa bao giờ sống trong cảnh túng thiếu. Tiền trong nhà được để trong ngăn kéo, cần thì cứ lấy, nếu không đủ, chỉ cần nói với cha cô là ông Lý Quảng Hải thì ông sẽ đưa thêm. Tuy nhiên, Lý Độ sống giản dị, ít bạn bè nên gần như không có chi tiêu cho việc giải trí. Ngoài việc mua chút quần áo và đồ dùng cá nhân, khoản chi lớn nhất của cô là cho đồ thể thao. Cô thích chơi tennis, nên vợt và giày đều mua loại chuyên nghiệp và khá tốn tiền.
Lý Độ mua vài bộ quần áo, khi đi ngang qua quầy đồ lót, cô hơi khựng lại. Trên người ma-nơ-canh là một bộ nội y màu hồng nhạt, hơi gợi cảm, viền được đính ren trắng mảnh tinh tế. Nhân viên bán hàng để ý thấy ánh mắt cô dừng lại, liền nhiệt tình bước tới giới thiệu: “Chị thích bộ này phải không ạ? Đây là mẫu mới nhất của năm nay, tuy thiết kế trông đơn giản nhưng đường may rất tinh xảo, đặc biệt phần ren này là hàng nhập từ Pháp đấy ạ. Mặc lên còn có tác dụng nâng ngực, chị thử xem nhé, không mua cũng không sao đâu ạ!”
Lý Độ không thuộc kiểu có vòng một đầy đặn, ngực cô nhỏ nhắn nhưng săn chắc. Cô cầm bộ nội y lên xem một lúc nhưng không thử, chỉ lặng lẽ đặt xuống và rời đi.
Lý Độ trở về căn nhà thuê của mình, cắt mác những bộ quần áo mới mua rồi ném vào máy giặt, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Gần đây cô ít về, đồ đạc đã phủ một lớp bụi mỏng, cô vừa lau vừa rửa, bận rộn hơn một tiếng đồng hồ.
Dọn dẹp xong, Lý Độ cảm thấy hơi mệt. Dẫn tour đúng là một việc tiêu hao sức lực vô cùng, mấy chục con người, ăn uống ngủ nghỉ đều do hướng dẫn viên lo hết, người này gọi, người kia hỏi, không lúc nào được yên. Chưa kể còn phải đi tham quan dưới trời nắng gắt, vừa đi vừa thuyết minh, một ngày như thế còn mệt hơn đánh mười trận tennis.
Hơn ba giờ chiều, Lý Độ bị đau bụng đến mức tỉnh giấc. Cô ngồi dậy nhìn thì thấy trên ga giường có một vết máu, cô vốn chẳng bao giờ nhớ nổi thời gian đến kỳ kinh nguyệt của mình.
Cô bị đau bụng kinh nhẹ, mỗi tháng đều phải đợi đến khi bụng bắt đầu đau mới biết là “tới kỳ”. Vì vậy trong túi xách của cô lúc nào cũng để sẵn một miếng băng vệ sinh.
Cô trở mình ngồi dậy, vào nhà vệ sinh xử lý sạch sẽ cho bản thân, rồi thay ga giường đem đi giặt. May mà chuyện này xảy ra ở nhà mình, nếu là ở nhà Trần Đoan Thành thì đúng là mất mặt chết được. Lý Độ thầm quyết định, dù thế nào cũng không thể trả lại căn nhà này, vì sớm muộn gì cô cũng sẽ cần đến.
Chờ một lúc, ga giường đã giặt xong, Lý Độ mang ra ban công phơi. Hôm nay trời đẹp, chắc sẽ khô nhanh thôi. Cô đứng nhìn xuống dưới lầu, bỗng thấy bực bội trong lòng. Gần đây cô hay như vậy, cứ vô cớ buồn bực, chẳng hiểu rõ mình đang ở nhà Trần Đoan Thành với tư cách gì. Cô muốn chuyển về lại nhà mình, nhưng dường như có một lý do nào đó không thể diễn tả được đang ngăn cản cô. Tâm trạng mâu thuẫn khiến cô thấy chán nản, một tay vô thức vò chặt chiếc ga giường còn ướt, nắm đến mức nhàu nhĩ cả một cục. Mãi lâu sau, Lý Độ mới sực tỉnh, cô buông tay ra, định vuốt phẳng lại, nhưng do đã vò quá lâu nên dù có cố đến mấy cũng không thể làm phẳng nổi. Những nếp nhăn chằng chịt không theo quy luật nào cả, ngang dọc giao nhau, rối loạn như chính lòng cô lúc này.
Cô thay quần áo rồi xuống lầu, định ra ngoài ăn một bát mì. Ở cổng khu chung cư mới mở một quán mì, treo biển là “Mì bò Lan Châu chính gốc”, cô muốn thử xem có đúng là “chính gốc” như quảng cáo hay không.
Lý Độ đứng trước cửa nhìn vào bên trong, thấy cả ông chủ lẫn nhân viên đều đội mũ trắng nhỏ, chắc là chính gốc thật rồi, cô thầm nghĩ như vậy.
Bát mì bò được bưng lên, mì thì nhiều mà thịt bò thì ít, lại còn bị thái mỏng đến mức gần như trong suốt. Lý Độ rất có kinh nghiệm, phải ăn thịt trước, nếu không thịt sẽ ngấm nước, vỡ vụn ra, đến lúc đó muốn gắp cũng gắp không được, ăn chẳng vào miệng.
Lý Độ vừa gắp được một lát thịt bò, còn chưa kịp đưa vào miệng thì điện thoại đổ chuông, là Trần Đoan Thành gọi hỏi cô đang ở đâu.
“Em… đang ăn cơm!”
“Em đi một mình à?” Trần Đoan Thành hỏi, anh biết hôm nay cô chỉ tiễn đoàn ra sân bay, không còn lịch dẫn tour nữa.
“Dạ.”
“Vậy em đừng ăn nữa, anh tới đón em, chúng ta ra ngoài ăn chung nhé!” Trần Đoan Thành nói qua điện thoại, giọng đầy tự nhiên, như thể chuyện này đã là điều hiển nhiên giữa hai người.
Mì của Lý Độ còn chưa ăn miếng nào, cô không muốn lãng phí đồ ăn, liền nói: “Anh cứ đi ăn đi, em ăn rồi mà.”
Trần Đoan Thành nói: “Thôi vậy, anh cũng không đi nữa, ở nhà còn ít đồ ăn thừa, ăn tạm cũng được. Anh đến đón em, chúng ta cùng về nhà nhé!”
Lý Độ không muốn đi, liền nói: “Hôm nay… em không tiện lắm!”
“Không tiện chỗ nào?”
“Em… cái đó tới rồi!”
Điện thoại im lặng một lúc, rồi Trần Đoan Thành khẽ nói: “Anh đến đón em… không phải để làm gì cả, chỉ là… anh muốn được nhìn thấy em thôi.”
Lý Độ nắm chặt điện thoại trong tay, cô im lặng rất lâu mà không nói gì. Trần Đoan Thành lặp lại một lần nữa, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên định: “Em đang ở đâu, anh tới đón em!”
Một lúc lâu sau Lý Độ mới lên tiếng: “Để em tự bắt taxi qua, anh đừng đến đón em nữa!”
Trần Đoan Thành về đến nhà, lấy thức ăn thừa trong tủ lạnh ra rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng. Đúng lúc đó, Lý Độ cũng vừa về đến nơi.
Anh hỏi cô: “Em có muốn ăn thêm chút gì nữa không?”
Tô mì ấy rất nhiều, Lý Độ chỉ ăn được một nửa rồi bỏ đũa xuống: “Em không ăn đâu, đã no quá rồi!”
Trần Đoan Thành ngồi ăn một mình, trong khi Lý Độ đi lấy quần áo để chuẩn bị tắm.
Điện thoại của Lý Độ đặt trên bàn đổ chuông. Trần Đoan Thành liếc nhìn, trên màn hình hiện lên chữ “Công ty”. Cuộc gọi từ công ty dường như là về việc ký nhầm thêm một giường khách sạn trong đơn đặt phòng.
Lý Độ liên tục gọi điện thoại qua lại giữa khách sạn, phòng kế toán công ty, bộ phận điều phòng và đơn vị tổ chức đoàn, trao đổi suốt gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng xác định là có một đứa bé vốn dĩ không được tính giường nhưng lại chiếm mất một chỗ, trị giá 180 tệ.
Lý Độ cúp máy với chiếc họng khô khốc vì nói nhiều. Trần Đoan Thành ngạc nhiên hỏi: “Em vì 180 tệ mà gọi điện lâu như thế?”
“Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề sổ sách!”
“Nói đến cùng thì vấn đề sổ sách chẳng phải cũng là vấn đề tiền bạc đó sao?”
Lý Độ cảm thấy không thể nào nói chuyện nổi với anh, cô đành ngậm miệng im lặng.
Trần Đoan Thành lại hỏi: “Mỗi tháng em kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Em kiếm bao nhiêu tiền, tại sao phải nói với anh? Em đã từng hỏi anh kiếm bao nhiêu tiền mỗi tháng chưa?” Lý Độ cảm thấy khó hiểu, lại có người không biết điều đến mức này sao!
Trần Đoan Thành đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc. Anh hít một hơi rồi nói: “Ý anh là, nếu em thiếu tiền, anh có thể cho em!”
Trần Đoan Thành và Lý Độ chưa từng bàn đến chuyện tiền bạc, bởi chưa có vấn đề gì phát sinh. Nhưng Trần Đoan Thành nghĩ mình nên bày tỏ thái độ rõ ràng.
Lý Độ chậm rãi đáp: “Em không nghĩ chúng ta đã thân thiết đến mức có thể chia sẻ thu nhập với nhau!”
Trần Đoan Thành không nói thêm lời nào nữa, anh thu dọn bát đũa xong liền đi tắm.
Lý Độ ngồi im trước bàn ăn, cô mím môi, lơ đãng nghịch điện thoại. Dưới nhà, Trần Đoan Thành đã tắm xong, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, tóc cũng không lau khô, để nguyên đầu tóc ướt nhẹp bước lên phòng ngủ.
Lý Độ đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình. Cô bắt đầu hối hận vì đã đến đây hôm nay.
“Em không ngủ à?” Trần Đoan Thành bước ra từ phòng ngủ, dừng giữa cầu thang, gương mặt lạnh lùng hỏi.
“Em… vẫn muốn về nhà ngủ.” Lý Độ khẽ thều thào đáp.
Gương mặt anh tối sầm lại: “Tùy em! Hôm nay anh mệt rồi, em tự bắt xe về đi!” Vừa dứt lời, anh đã quay lưng lên lầu, đóng sầm cửa phòng lại, cánh cửa đập vào khung kêu “ầm” một tiếng vang vọng.
Lý Độ đứng yên tại chỗ, trời đã tối đen. Dưới tầng chỉ bật đèn treo bàn ăn, ánh sáng mờ mờ khiến căn phòng trong tình trạng nửa sáng nửa tối, không nhìn rõ được mọi vật.
Cô lấy một chiếc túi, bỏ đồ đạc cá nhân trong phòng tắm vào đó, định lên lầu lấy quần áo. Bước được hai bậc cầu thang thì cô lại quay trở lại, lôi chìa khóa căn hộ của Trần Đoan Thành từ trong túi ra, đặt nhẹ lên bàn rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi đi đến cổng khu chung cư, cô bị một tài xế taxi đang đợi khách gọi lại: “Cô gái, có đi xe không ạ?” Lý Độ chỉ mỉm cười, cô xách túi bước đi mà không có mục đích rõ ràng.
Trên đường, người qua lại dần thưa thớt, Lý Độ như một hồn ma lạc lõng lang thang chậm rãi. Thỉnh thoảng có vài cặp đôi say rượu cãi nhau, hay những kẻ vô gia cư ăn mặc rách rưới đi ngang qua, họ đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng. Cô phớt lờ tất cả, tiếp tục đi trong con phố u tối. Đến khi chân mỏi nhừ, không biết đã vòng vèo đi bao xa, cuối cùng cô mới quay trở lại căn nhà thuê của mình.
Bầu trời đêm vắng bóng trăng sao, mọi đường nét đều tan biến vào màn đêm. Khi mọi người đều chìm trong giấc mộng, cô cảm thấy mình cũng thế.