Chương 13
Khi Cơ Dần Lễ cùng Công Tôn Hoàn bước ra khỏi Hàn Lâm Viện, đã thấy một thái giám đứng chờ sẵn, tay nâng ba bản lý lịch quan viên. Thì ra trước khi Nhiếp Chính Vương vào phòng trực, Công Tôn Hoàn đã sớm sai người tìm một thái giám chân chạy nhanh, đến kho lưu trữ lấy về hồ sơ của ba nhân tài kia.
Thấy ánh mắt của điện hạ nhìn sang mình, Công Tôn Hoàn liền hỏi: “Điện hạ có muốn xem qua không?”
Vừa trò chuyện xong với vị Thám Hoa lang, Cơ Dần Lễ đã có ấn tượng rất tốt về người ấy, liền phất tay ra hiệu: “Đưa lý lịch của vị Thám Hoa lang kia lên trước.”
Công Tôn Hoàn liền vội vàng lấy ra bản lý lịch của Trần Kim Chiêu từ ba bản hồ sơ rồi dâng lên trước mặt. Sau đó, y còn đưa chiếc đèn lồng sừng dê trong tay lại gần thêm một chút.
Cơ Dần Lễ vừa chậm rãi bước đi, vừa lướt mắt đọc nhanh từng trang hồ sơ của người đó.
Người huyện Ô Thành, quận Ngô, xuất thân từ một gia đình nông học, không có danh tiếng hay địa vị nổi bật trong dòng tộc. Thuở nhỏ mồ côi cha, ban đầu theo học ở huyện Ô Thành. Sau khi thi đỗ tú tài thì cả nhà chuyển đến quận thành, vào học tại Đông Lâm học viện. Năm Thái Sơ thứ năm thi đỗ hạng tám trong kỳ thi hương, nổi danh khi tuổi còn trẻ, từng gây chấn động khắp quận Ngô trong một khoảng thời gian dài.
Sau này vì việc học mà cả gia đình chuyển đến hoàng đô, nàng cũng theo học dưới trướng của Viên Thủ Nhân – Trợ giáo của Quốc Tử Giám.
Ánh mắt của Cơ Dần Lễ dừng lại một lúc ở cái tên Viên Thủ Nhân, hắn bỗng hơi nhướng đôi mắt phượng rồi hỏi: “Thám Hoa Lang và vị ân sư ấy có từng xảy ra bất hòa chăng?”
“Điện hạ anh minh, quả thực không gì thoát khỏi đôi mắt tinh tường của ngài.” Công Tôn Hoàn cười đáp, rồi giải thích nguyên nhân mâu thuẫn giữa thầy trò: “Nói ra thì bắt nguồn từ nhân duyên của Trần Thám Hoa. Khi hắn vừa đến kinh đô bái sư dưới trướng của Viên tiên sinh, thì quan hệ thầy trò vẫn còn khá hòa hợp. Trần Thám Hoa có tướng mạo xuất chúng, học vấn không tệ, phẩm hạnh lại thuần lương, nên cũng được Viên tiên sinh để mắt tới. Nhưng rắc rối nằm ở chỗ dung mạo của hắn quá phi phàm, khiến Viên nhị tiểu thư trong phủ đã để ý đến.”
Cơ Dần Lễ hỏi: “Là hắn không muốn cưới, hay chính Viên sư phụ đã ra tay chia rẽ đôi uyên ương?”
“Chính là trường hợp trước. Nghe nói Viên tiên sinh vốn có ý gả ái nữ, nhưng Trần Thám Hoa lấy cớ đã có hôn ước để khéo léo từ chối. Nào ngờ Viên nhị tiểu thư tính tình cố chấp, nhất quyết không lấy ai khác ngoài Trần Thám Hoa. Viên tiên sinh thương con nên bất đắc dĩ phải nhắc đi nhắc lại việc này, thậm chí còn chịu nhượng bộ, đồng ý để Trần Thám Hoa lấy vị hôn thê kia làm lẽ. Không ngờ vẫn bị đối phương từ chối nhẹ nhàng. Từ đó, Viên tiên sinh sinh lòng hiềm khích, sau này không cho phép Trần Thám Hoa đến phủ thăm hỏi, ngay cả lễ vật dịp tết tiết đưa đến cũng đều bị lạnh lùng từ chối.”
Cơ Dần Lễ nghe vậy liền hiểu rõ mọi chuyện.
Sau trận bệnh nặng vào năm Thái Sơ thứ bảy, Bình Đế đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, như mặt trời sắp lặn về phía tây.
Viên sư phụ đang giữ chức tại Quốc Tử Giám, tất nhiên tai mắt linh thông, không thể không hay biết chuyện này. Nếu mối quan hệ giữa hai thầy trò thật sự hòa thuận, thì dù thế nào cũng sẽ có lời nhắc khéo, khuyên người kia đừng tham gia khoa cử lần này.
Vào triều làm quan vào thời kỳ cuối triều đại thì có gì khác biệt?
Những gia tộc tai mắt linh thông ở kinh thành đều không để con cháu mình tham gia vào lúc này, mà kiên nhẫn chờ thêm hai năm, đợi tân đế đăng cơ mở khoa ân thí. Đến khi ấy, những tân tiến sĩ đỗ đạt vào triều sẽ trở thành môn sinh của hoàng đế mới, so với các cựu thần thì càng dễ được tân đế trọng dụng hơn.
Hiểu rõ sự tình, Cơ Dần Lễ liền tiếp tục đọc tiếp nội dung trong lý lịch.
Tiếp theo là thành tích hai năm làm quan của nàng, không nghi ngờ gì, cả hai năm đều bị đánh giá loại thấp. Nhìn những lời phê bình không chút nể nang từ vị thượng quan ở Hàn Lâm Viện ghi trong lý lịch, hắn liền hiểu rõ, vị thượng quan ấy đã sớm tính toán, chỉ đợi hết ba năm nhiệm kỳ là sẽ trực tiếp đuổi vị Thám Hoa họ Trần ra khỏi kinh thành.
Cơ Dần Lễ khẽ cười mà không tỏ rõ ý kiến, hắn tiện tay đưa bản lý lịch cho người đứng bên cạnh.
“Văn Hựu, trong số những tiến sĩ đỗ đạt năm Thái Sơ thứ bảy, có bao nhiêu người đang làm quan trong triều?”
Công Tôn Hoàn ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tính cả những người được phái đi nhậm chức ở địa phương hoặc đang chờ bổ nhiệm, cũng chỉ chiếm chưa đến một nửa ạ.”
Kỳ thi khoa cử năm Thái Sơ thứ bảy, thực ra vẫn có khá nhiều sĩ tử tham gia.
Một phần là những sĩ tử từ phương xa không rõ nội tình, một phần là con cháu thế gia tự phụ vào xuất thân, chẳng buồn cân nhắc thiệt hơn, còn một phần thì không đủ tự tin đối mặt với cuộc tranh đấu long tranh hổ đấu ở kỳ thi sau, nên cũng chẳng bận tâm con đường làm quan sau này ra sao, chỉ mong đỗ đạt lúc này để cầu chút danh phận.
Tuy nhiên, vì hành động bất ngờ của Bình Đế năm ấy, nên nhiều tiến sĩ đỗ đạt trong kỳ thi năm đó đã từ chối vào triều làm quan. Đặc biệt là mười người đứng đầu kỳ điện thí, có vài người thậm chí phẫn nộ từ quan để bày tỏ sự bất mãn trước việc Bình Đế phá lệ đề bạt.
Cơ Dần Lễ cũng từng nghe qua một chút về những chuyện này. Dù khi ấy đang chinh chiến nơi Tây Bắc, nhưng sự việc năm đó gây chấn động đến mức ngay cả bẳn thân hắn cũng không tránh khỏi nghe được vài lời đồn đại.
“Đều là nhân tài trụ cột cả, đúng lúc triều đình đang cần người. Nếu cứ để uổng phí như vậy thì thật quá đáng tiếc. Văn Hựu, ngươi hãy thảo một chương trình, dựa theo thứ hạng và năng lực mà triệu họ nhập triều làm quan.”
Công Tôn Hoàn lần lượt ghi lại từng điều một.
Cơ Dần Lễ tiện tay nhận lấy lý lịch của hai người còn lại, vừa lật xem thì chợt nhớ ra điều gì, liền nói với người bên cạnh: “Hạ chí sắp đến, nghi lễ tế Trời cũng sắp cử hành. Ngươi phái người đi báo cho vị Trần Thám Hoa, bảo hắn thay mặt tân đế soạn một bài phú để dâng tế Hạo Thiên Thượng Đế đi.”
Công Tôn Hoàn nghe vậy, không khỏi cảm thấy mừng thay cho vị Trần thám hoa.
Có lẽ những người tuổi đã cao, đầy toan tính, lại càng thích giúp đỡ những hậu bối trẻ tuổi còn nhiệt huyết, đặc biệt là Trần thám hoa với ánh mắt trong sáng, tính cách có vẻ ngây thơ thuần khiết, nhìn vào khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nên y cũng không tránh khỏi có ấn tượng tốt hơn về người đó.
Công Tôn Hoàn biết rõ Trần Thám Hoa ở Hàn Lâm Viện vốn chỉ ngồi ghế lạnh, bình thường chỉ làm những việc vụn vặt tầm thường ở góc xó, những việc béo bở như thảo thảo chiếu lệnh, làm phú… xưa nay chưa từng đến lượt hắn. Nay đột nhiên được điện hạ giao cho trọng trách, hẳn là trong lòng hắn sẽ vui mừng rỡ khôn xiết, cảm kích đến rơi lệ.