Thám Hoa – Chương 96

Chương 96

Sau một khoảng thời gian dài im lặng chết chóc trong điện, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay đi kèm với tiếng cười lớn.

“Nàng muốn cùng ta bàn luận về quan hệ quân thần sao? Được, được lắm!” Cơ Dần Lễ đẩy mạnh bàn đứng dậy, rồi cúi đầu xuống chỉ vào nàng, không giận mà lại cười: “Tội khi quân lớn như vậy, chiếu theo luật pháp của triều đình thì phải tru di tam tộc. Lẽ nào mình nàng chịu chết là có thể tạ tội với thiên hạ sao? Tuy nhiên, xét thấy nàng nhiều năm làm quan, siêng năng, tận tâm, ta sẽ đặc xá ngoài vòng pháp luật, chỉ giết cả nhà nàng mà thôi!”

Vừa nói hắn vừa nhấc chân bước ra ngoài: “Người đâu, đi tuyên triệu văn võ bá quan đến trước cửa Tuyên Trị! Hôm nay ta muốn trừng trị kẻ nghịch tặc bất nhân bất nghĩa để làm gương cho kẻ khác! Lại phái Cấm Vệ Quân nhanh chóng đến ngõ Vĩnh Ninh…”

“Điện hạ!” Trần Kim Chiêu ôm chặt lấy hai chân của hắn, vừa khóc nức nở vừa nói: “Vừa rồi là thần nói không đúng, xin Điện hạ đừng giận! Cầu xin Điện hạ niệm tình quan hệ giữa thần và Người mà tha thứ cho thần lần này đi ạ!”

“Giữa chúng ta còn có tình cảm sao?”

“Có, có chứ! Ngày xưa hai ta thân mật vô cùng, há chỉ hai chữ quân thần đơn giản là có thể nói hết được sao?”

Cơn giận của Cơ Dần Lễ vẫn chưa tiêu tan, nhưng đã trở lại chỗ ngồi.

Trần Kim Chiêu cúi rạp trên đầu gối của hắn mà khóc nức nở, xương sống run lên không ngừng.

Lưu Thuận vừa được gọi vào, ánh mắt liếc qua tình hình trong điện, liền vội vã rút lui rồi đóng kín cửa điện lại. Còn về mệnh lệnh của Điện hạ vừa rồi, đương nhiên ông giả vờ không nghe thấy, tự biết mình không dại gì mà đi triệu tập văn võ bá quan hay đến ngõ Vĩnh Ninh bắt người thật.

“Nàng lừa dối ta cay đắng thật đấy, Trần Kim Chiêu!” Nước mắt của nàng thấm ướt chiếc quần lụa của hắn, ngấm sâu vào đầu gối hắn, nóng như lửa đốt. Lòng bàn tay hắn vuốt ve sau gáy nàng hết lần này đến lần khác: “Nàng dám lừa dối ta đến mức này sao.”

“Không phải vậy, thần chưa từng muốn lừa dối bất kỳ ai, chỉ là thế sự ép buộc thần phải làm như thế thôi!” Nước mắt nàng tuôn trào không dứt, nói không thành lời: “Mùa đông năm lên tám tuổi đó, sau khi huynh trưởng bị bệnh rồi bất ngờ qua đời, phụ thân vốn yếu ớt cũng bệnh liệt giường, không bao lâu cũng đi theo huynh trưởng. Trong nhà không còn người chèo chống gia môn, số phận của người mẹ góa trẻ tuổi cùng hai cô con gái nhỏ có thể nghĩ ra! Thần không còn cách nào khác, Điện hạ, thần chỉ có thể tự mình gánh vác gia đình mà thôi, nếu không, điều chờ đợi ba mẹ con thần chỉ là kết cục bi thảm bị tộc nhân chia nhau tài sản, sau đó lại bị dắt đi khắp nơi như dắt dê để bán.”

Năm đó tuyết lớn phủ kín núi, cả gia tộc họ Trần tựa như trời sập.

Mẫu thân nàng đã hóa điên, bất chấp gió tuyết chạy lên núi, cầu Phật bái thần để cứu hai thi thể đã cứng đờ trong nhà. Nàng vừa chạy theo sau vừa khóc, chỉ cảm thấy gió tuyết khắp trời dường như không lúc nào ngớt, lạnh buốt thấu xương che mờ mắt nàng, khiến nàng ngay cả đường đi cũng không nhìn rõ.

Ngày hôm đó khi ngã quỵ khóc lóc trong tuyết, nàng thậm chí còn nghĩ có lẽ ba mẹ con cứ chết đi như vậy cũng tốt, bằng không thì kết cục sau này e rằng còn bi thảm hơn cả ngàn lần so với lúc này.

Nhà họ Tống, từ sau khi ông bà ngoại nàng qua đời, đã không còn ai có thể gánh vác gia đình được nữa. Hai người cữu cữu, một người nghiện cờ bạc, một người tham lam hèn nhát, nếu tìm đến nương tựa bọn họ, e rằng số phận của ba mẹ con nàng cũng không khá hơn là bao.

Mà những người trong tộc họ Trần kia cũng phần lớn không phải là người lương thiện. Khi cha và anh trai nàng còn sống, họ còn giữ chút tình thân ngoài mặt, nhưng một khi người gánh vác gia đình không còn nữa, thì lợi ích xúi giục họ nhất định sẽ giống như những con linh cẩu ngửi thấy mùi máu tanh mà kéo đến, chia nhau ăn nuốt đến tận xương tuỷ ba mẹ con nàng.

Vì vậy, nàng chỉ có thể thay thế huynh trưởng gánh vác gia đình. Chỉ có thể như vậy, không có sự lựa chọn nào khác.

Cơ Dần Lễ nghiêng mặt đi rồi thở dốc một hơi thật mạnh, từ từ làm dịu cảm giác đau xót và uất nghẹn trong lồng ngực.

Hắn chợt nhớ lại những chuyện đã điều tra được ở huyện Ô Thành.

Nàng ở huyện Ô Thành rất có danh tiếng, dân trong vùng không ai không khen ngợi nàng là người hiền đức: Lúc nhỏ hầu hạ mẹ góa điên dại, nuôi nấng em gái còn bé, vừa hiếu thảo vừa hòa thuận; khi lớn lên thì tài học xuất chúng, là thiếu niên thiên tài, phẩm hạnh cao thượng, trong sạch, quả thực là người nổi bật nhất trong vòng trăm dặm.

Dân làng đều khen ngợi nàng là thanh niên tốt và biết điều, khen nàng hiền đức, ca ngợi phẩm hạnh. Nhưng đằng sau sự biết điều đó lại là việc nàng đã dùng đôi vai non nớt gánh vác gánh nặng của cả gia đình.

Không một ai biết được nỗi khổ của nàng, không một ai hiểu được sự mệt nhọc của nàng, thậm chí ngay cả những lời khen ngợi của mọi người cũng là ca tụng danh tiếng của anh trai nàng.

Trong lòng hắn có một cảm giác đau quặn thắt không thể nói thành lời.

Hắn không khỏi nghĩ đến hai cô gái với thân hình gầy gò và đơn bạc mà mình đã nhìn thấy trong kỹ viện ở Giang Nam hôm trước. Nếu nàng không thể thay thế thân phận của anh trai nàng, thì liệu bây giờ nàng có rơi vào kết cục bi thảm như vậy hay không?

Hắn không dám nghĩ đến.

Không dám nghĩ đến cảnh nàng bị người khác đánh đập và mắng chửi, bị người khác ức hiếp, cũng không dám nghĩ đến cảnh nàng sẽ hoảng sợ thế nào khi bị đẩy đến trước mặt những kẻ quyền quý để phục vụ những kẻ mặc quan bào mũ mão nhưng lòng dạ cầm thú đó.

Nàng xinh đẹp đến nao lòng, thuần khiết như ánh trăng rằm, chỉ nghĩ đến việc những kẻ mang tâm tính vặn vẹo kia sẽ buông thả thú tính, tùy tiện hủy hoại và làm nhục nàng, cũng đủ khiến người ta rùng mình vì phẫn nộ.

Chỉ cần thoáng nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến mắt hắn đỏ rực, đau đớn tột cùng, căm hận đến tận xương tủy!

Điều khiến hắn không dám nghĩ đến hơn cả, chính là có lẽ cả đời này hai người họ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Với thân phận như nàng, thậm chí còn không đủ để được đưa đến trước mặt hắn. Khả năng lớn hơn là, giữa họ sẽ chẳng có bất kỳ giao điểm nào. Nàng sẽ bị vùi lấp nơi góc khuất không ai hay biết, bị hành hạ, bị đánh đập, bị mắng nhiếc, bị chà đạp, rồi bị ép uống vài lần thuốc, sau đó khi tuổi đời còn rất trẻ đã sớm lìa đời. Còn hắn vẫn ngồi cao nơi điện sáng, hoàn toàn không hay biết, từ đầu đến cuối chẳng hề biết rằng trên đời từng có một người như thế.

Vừa nghĩ đến đó, hắn chỉ cảm thấy máu như chảy ngược, lồng ngực như bị xé toạc thành hai mảnh.

“Nếu điều nàng lo sợ là thân phận bị bại lộ, là tội khi quân xúc phạm trời xanh, thì hôm nay Cô sẽ nói rõ ràng với nàng: Tội lỗi của nàng, Cô đã thấy rõ. Nay ban ân chỉ, miễn cho nàng tội ấy, từ nay về sau sẽ không truy cứu nữa.”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, đối phương lập tức ngẩng mặt nhìn hắn, gương mặt đẫm lệ đầy vẻ đáng thương khiến hắn xót xa không kịp, đến lời nặng cũng chẳng nỡ nói, thì làm sao có thể nhẫn tâm trách phạt hay giáng tội nàng cho được.

“Đã tha cho nàng vô tội thì sẽ không đổi ý trong sớm chiều. Nàng có thể yên tâm từ nay không cần phải lo sợ bất an nữa.” Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, giọng dịu lại: “Lau nước mắt đi, ta không thể chịu được khi thấy nàng như thế này đâu.”

“Tạ ơn điện hạ! Ân đức của Người chẳng khác gì tái sinh, đại ân đại đức này, thần suốt đời không dám quên!”

Trần Kim Chiêu vừa nói trong nước mắt đầy cảm kích, liền định quỳ xuống dập đầu tạ ơn, nhưng đã bị hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay, kéo nàng đứng lên nửa chừng.

“Trần Kim Chiêu!” Cơ Dần Lễ siết chặt cánh tay nàng, cúi người áp sát, đôi mắt phượng nhìn nàng chăm chú, từng lời từng chữ đều rõ ràng: “Không phải thần. Trần Kim Chiêu, nàng không phải thần! Nàng nên hiểu ý ta, biết rõ điều ta thật sự mong muốn là gì.”

“Điện hạ, thần…”

“Ta nói lại lần nữa, nàng không phải là thần! Cô càng muốn nghe nàng tự xưng là ‘thiếp’ hơn!”

Trong phòng ngủ bỗng chốc lặng như tờ.

Thấy nàng ngẩng mặt ngơ ngác đứng đó, Cơ Dần Lễ buông tay, rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt bên thái dương của nàng, giọng nói đầy chân thành: “Nàng biết mà, ta rất thương nàng. Biết nàng vốn chẳng thể tự quyết, càng xót xa cho những gian truân mà nàng phải chịu. Trước kia, việc nàng mượn danh huynh trưởng là bất đắc dĩ, nhưng nay nàng đã có chỗ dựa, không cần phải khổ sở như thế nữa. Trần Kim Chiêu, nàng có thể sống là chính mình, không cần phải sống thay cho ai khác nữa.”

“Không, không phải vậy đâu, điện hạ.” Sau khoảnh khắc ngơ ngác ngắn ngủi, Trần Kim Chiêu nhìn hắn rồi lắc đầu không chút do dự: “Dù năm xưa sống dưới danh nghĩa huynh trưởng, nhưng đã mười mấy năm trôi qua, ba chữ Trần Kim Chiêu đã khắc sâu vào máu thịt của thần, khó mà gỡ bỏ được.”

“Nàng lại lú lẫn rồi! Trần Kim Chiêu (昭) và Trần Kim Triêu (朝) dẫu có cách gọi giống nhau, nhưng là hai chữ khác nhau. Nàng không phải ‘Chiêu’ như ánh dương rực rỡ, mà là ‘Triêu’ như sớm tối đợi chờ!”

Nhưng rốt cuộc “Chiêu” và “Triêu” vẫn là…

“Điện hạ sai rồi, ‘Chiêu’ như ánh dương rực rỡ, hay ‘Triêu’ như sớm tối đợi chờ thì đều là thiếp.”

“Lý luận mâu thuẫn! Trần Kim Chiêu, nàng hãy tự hỏi bản thân mình đi, tự vấn lương tâm một chút xem, những năm qua nàng có phải chỉ sống với cái tên ‘Chiêu’ hay không? Còn ‘Triều’ thì sao, nàng đã sống cho nàng ấy hay chưa?”

“Đã sống, thiếp đã sống.” Nàng nhìn hắn bằng cặp mắt đẫm lệ, nhưng câu trả lời lại dứt khoát như chém đinh chặt sắt: “Khi đêm khuya tĩnh lặng, chính là lúc ‘Triêu’ được sống. Thiếp đã sống, Điện hạ.”

Cơ Dần Lễ đột ngột nhắm mắt lại, nàng như vậy khiến hắn quá đỗi đau lòng.

“Kể từ khi huynh trưởng qua đời và thiếp thay thế tên của huynh ấy, đã định sẵn rằng thiếp sau này nhất định phải sống cho hai người. Điện hạ cứ khăng khăng muốn tách rời hai con người đó, thì chẳng khác nào bắt thiếp cầm dao xẻ xương và máu thịt của chính mình ra làm đôi, đó là đang muốn lấy đi nửa cái mạng của thiếp.”

Nàng đưa tay kéo tay áo của hắn, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Điện hạ, chỉ cần người cho phép thiếp không từ bỏ thân phận này, thiếp cái gì cũng có thể làm theo ý người.”

Cơ Dần Lễ đột nhiên mở mắt, phẩy mạnh tay áo một cái, cặp mắt phượng đen láy chợt bùng lên sự kinh ngạc, xen lẫn sự giận dữ và xót xa. Chàng giơ tay căm phẫn chỉ thẳng vào nàng: “Tốt lắm, một kẻ nhẫn nhục chịu đựng gánh nặng thật là tốt! Trần Kim Chiêu, nàng coi ta là người thế nào, nàng lại đặt bản thân mình vào chỗ nào! Trong mắt nàng, chẳng lẽ ta lại tồi tệ như vậy, không khác gì kẻ phóng đãng và trăng hoa ngoài kia sao! Nàng khiến ta quá thất vọng! Nàng lui xuống đi, ta không muốn gặp nàng nữa!”

“Không phải đâu, Điện hạ…”

“Lui xuống! Lui xuống!”

Thấy hắn sắp đứng dậy, phẩy tay áo mà bỏ đi, Trần Kim Chiêu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy hai đầu gối của hắn.

“Không phải vậy, Điện hạ, người hãy nghe thiếp nói hết đã!” Nàng nói gấp gáp với giọng nghẹn ngào: “Thiếp sao có thể không biết người đối xử với thiếp sâu nặng và tình nghĩa như thế nào! Người ra lệnh cho Lễ bộ tổ chức hôn lễ lớn, chẳng phải là muốn cho thiếp thể diện, tôn nghiêm, đường đường chính chính cưới thiếp về sao! Thiếp biết, thiếp đều biết cả!”

“Nàng biết? Nhưng nàng không muốn gả cho ta, đúng không? Rốt cuộc vẫn là ta không lọt được vào mắt nàng mà thôi!”

“Không phải! Là thiếp không dám gửi gắm số phận của mình vào người khác! Là thiếp không biết tự lượng sức mình, một nữ tử bé nhỏ mà cũng muốn nắm giữ tay lái của số phận! Thiếp đi suốt chặng đường này chỉ dựa vào bản thân, thiếp chỉ tin vào chính mình mà thôi!”

Nàng nói thẳng với giọng nghẹn ngào và thành thật, không hề né tránh mà đối diện với ánh mắt nhìn thẳng tới của hắn, phơi bày tình cảm chân thật của mình cho hắn thấy.

Cơ Dần Lễ bị những lời nói đó của nàng làm cho choáng váng và chấn động.

Hắn chưa từng nghe người phụ nữ nào nói ra những lời đanh thép và có trọng lượng như thế. Trong ấn tượng của hắn, trong số những người phụ nữ có hạn mà hắn từng tiếp xúc, mong muốn lớn nhất trong đời của họ là tìm được một người đàn ông tốt để nương tựa, từ đó vợ chồng hòa thuận, giúp chồng dạy con mà sống hết đời. Như vậy, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của bọn họ.

Một nữ tử như nàng, chỉ nguyện dựa vào chính đôi chân của mình để tự mở đường thoát khỏi bụi gai, có lẽ suốt đời này chàng cũng chỉ gặp một mình nàng mà thôi.

Nhìn nàng thất thần một lúc lâu, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Cho dù là ta sao?”

“Đúng vậy.”

Trần Kim Chiêu sợ hắn giận dữ bỏ đi, hai tay không kìm được mà ôm chặt lấy hai đầu gối của hắn, nhìn hắn tha thiết rồi nói nhỏ để giải thích: “Không phải là vấn đề của Điện hạ, mà là vấn đề của thiếp. Mang thân phận nam giới đi lại trên thế gian nhiều năm, thiếp đã thấy rõ tình yêu là thứ mong manh đến mức nào. Điện hạ, thiếp thật sự không thể tin dù chỉ một chút! Thiếp đã thấy quá nhiều đàn ông trên đời: hôm nay yêu chiều nồng thắm, ngày mai đã tìm tình nhân mới, thấy nhiều cảnh họ thay lòng đổi dạ rồi coi người vợ ở nhà như hòn đá chắn đường, như cỏ dại chướng mắt, chỉ ước có thể dùng cuốc xẻng khiến họ biến mất, dọn đường đi cho rồi!”

“Thiếp tự biết Điện hạ khác biệt với những người đàn ông khác, đối xử với thiếp cũng rất chân thành và sâu nặng. Nhưng thiếp vẫn không thể kìm lòng mà suy nghĩ: Điện hạ có địa vị cao và quyền lực lớn, lại oai dũng phi thường, chắc chắn không thiếu những mỹ nhân như hoa như ngọc ngưỡng mộ người. Hiện tại thiếp đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhan sắc cũng không tầm thường, đương nhiên được Điện hạ để mắt tới. Nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì sao? Lúc đó thiếp không còn trẻ nữa, nhưng bên cạnh Điện hạ lại không thiếu những mỹ nhân trẻ tuổi.”

Ánh mắt của nàng rơi trên khuôn mặt hắn, rồi nàng khẽ hỏi: “Điện hạ có thể cho phép thiếp mạo muội hỏi người một câu không? Hiện tại người có thể khẳng định rằng người của hai mươi năm sau sẽ không gặp gỡ một nữ tử nào đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu nàng ta đến tận xương tủy, yêu chiều như mạng sống, như cách người đối xử với thiếp ngày hôm nay không? Tình yêu và sự căm ghét của Điện hạ đều rất mãnh liệt, vậy người có thể đảm bảo rằng, người của lúc đó sẽ không coi thiếp như hòn đá chắn đường và chướng mắt, chỉ ước có thể trừ khử cho hả dạ để nhường đường cho người thương hay không?”

Cơ Dần Lễ rất lâu không nói nên lời.

Hắn của ngày hôm nay không thể nói trước chuyện ngày mai, ngay cả bậc Thánh nhân cũng không thể khẳng định được tình hình của mình ngày sau sẽ ra sao. Hắn quả thực không thể mở lời cam đoan với nàng, cho dù hắn tự nhận mình không phải là kẻ bạc tình vô nghĩa, không phải là kẻ phóng đãng trăng hoa, cho dù hắn tin rằng nữ tử có thể làm lay động tâm trí của hắn trên đời chỉ có một mình Trần Kim Chiêu, nhưng chuyện của tương lai thì ai mà biết trước được chứ.

“Ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng.”

“Điện hạ muốn sắp xếp cho thiếp như thế nào?” Trần Kim Chiêu đón lấy ánh mắt của hắn, hỏi vặn lại không hề thỏa hiệp: “Thiếp vứt bỏ thân phận đi lại bên ngoài, vứt bỏ bạn bè, bạn học, thầy dạy, người quen cũ, vứt bỏ khó khăn và vinh quang trên suốt chặng đường đã qua, thậm chí cắt bỏ, chôn vùi tất cả cuộc đời cay đắng ngọt bùi suốt mười năm qua, khiến nó không thấy ánh mặt trời! Thiếp đã trở thành người phụ nữ ở hậu trạch, phần đời còn lại của thiếp chỉ còn lại mỗi mình người mà thôi.”

Nàng chỉ nói đến đó mà không nói gì thêm.

Nhưng hai người đều hiểu rõ rằng, nếu thực sự có cái ngày hắn thay lòng đổi dạ ấy, thì kết cục của nàng chắc chắn sẽ không tốt đẹp. Nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm, nàng bị buộc phải từ bỏ tất cả mà lại đổi lấy kết quả bi thảm như vậy, nàng nhất định sẽ căm hận thậm chí sẽ trả thù! Vậy còn hắn, hắn liệu có thể tha thứ hết lần này đến lần khác cho nàng hay không?

Cơ Dần Lễ không thể tưởng tượng hai người lại đi đến kết cục như vậy.

Dẫu cho chàng hắn không thể nói chắc chuyện tương lai, nhưng một tấm lòng của hắn hiện tại đã sớm buộc chặt vào nàng. Vì nàng mà vui, vì nàng mà giận, từng giây từng phút cảm xúc đều bị nàng dẫn dắt. Trên thế gian này, ngoài nàng ra, hắn không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ thay lòng đổi dạ với người khác.

“Điện hạ, người hãy để lại cho thiếp một đường lui đi.”

Cảm thấy nắm đấm đang siết chặt của mình bị những ngón tay mềm mại nắm lấy, hắn thả lỏng lực, mở lòng bàn tay để mặc cho những ngón tay thon thả mềm mại luồn qua kẽ tay, đan chặt vào mười ngón tay của hắn.

“Trần Kim Chiêu, nàng đang ép ta sao.”

“Không phải, Điện hạ, thiếp đang cầu xin người.” Giọng nói của nàng xen lẫn chút vị chát: “Chỉ là cầu xin người thương xót thiếp một chút, cho phép thiếp có một đường lui.”

Cơ Dần Lễ dời ánh mắt đi, không muốn chạm vào đôi mắt đẫm lệ của nàng.

Vì một khả năng gần như không thể xảy ra trong tương lai, một khả năng phần lớn sẽ không bao giờ xảy ra mà lại đánh mất cơ hội để danh chính ngôn thuận sở hữu nàng. Hắn cam lòng sao? Làm sao có thể cam lòng cho được!

Hắn vẫn muốn nhìn nàng đội mũ phượng, khoác xiêm y rực rỡ bước vào phủ môn của hắn, muốn tên của nàng được đặt bên cạnh tên hắn trên bài vị tổ tông, sống cùng một giường, chết cùng huyệt mộ, công khai, đường hoàng thành đôi, nên vợ nên chồng, để người đời đều biết vợ chồng họ ân ái và hòa thuận như thế nào, ngay cả người đời sau cũng có thể biết được tình cảm sâu đậm và sắt son của bọn họ qua sử sách ghi chép.

“Ta chia cho nàng binh quyền, cho phép nàng tự bảo vệ bản thân mình.” Hắn dùng lực siết chặt tay nàng, hít một hơi thật sâu, cụp mắt nhìn sâu vào nàng: “Nếu thật sự có ngày đó thì nàng chống lại ta cũng được, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải cô đơn và rơi vào tình cảnh thảm hại trong tương lai.”

Trần Kim Chiêu cảm thấy tuyệt vọng. Xem ra không thể nói thông được với đối phương rồi.

Nàng sẽ không dễ dàng tin những lời như vậy, binh quyền hôm nay có thể trao cho nàng, thì ngày sau cũng có thể thu hồi lại. Làm sao có thể nói đến chuyện bảo đảm được cơ chứ.

Nàng cũng tuyệt đối không thể chịu đựng việc bản thân bị chặt đứt đôi cánh, bị giam cầm trong hậu trạch, trở thành vật phụ thuộc của một người đàn ông, từ đó ngay cả việc ra khỏi nhà cũng phải báo cáo. Cuộc sống như vậy, sống một ngày nàng còn thấy thừa, huống chi là sống mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí là cả phần đời còn lại!

Nàng dùng sức giằng ra khỏi tay hắn.

Nàng chống vào đầu gối của hắn để đứng dậy, ngay trước ánh mắt đang mờ hồ ánh lên sự giận dữ của hắn, nàng bắt đầu cởi dây đai ở ngang eo khi đang đứng trước mặt hắn.

“Những gì thiếp có thể dâng lên Điện hạ, đều sẽ dâng trọn vẹn không thiếu một phần.”

Cơ Dần Lễ bất ngờ nắm chặt lấy tay nàng đang cởi đai áo, gân xanh trên trán giật giật.

“Trần Kim Chiêu! Chẳng lẽ từ nay về sau nàng muốn cứ như thế, không hôn thú mà sống chung với ta sao?”

“Chỉ cần khiến Điện hạ vui vẻ và hạnh phúc, đối với thiếp mà nói đó mới là điều quan trọng nhất.”

Trong lúc hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ đến thất thần, nàng không biết lấy đâu ra sức lực, vùng khỏi sự kiềm chế của hắn, lùi lại hai bước, rồi xoay người bước về phía long sàng. Vừa đi vừa cởi bỏ y phục trên người.

Khi bước lên giường, nàng đưa tay gỡ chiếc trâm ngọc đen trên đầu, mái tóc đen như thác đổ lập tức buông xuống, xõa dài phủ lên tấm lưng trắng mịn mềm mại của nàng.

“Điện hạ, thiếp đợi người đến.”

Cơ Dần Lễ đứng sững tại chỗ, vừa kinh ngạc trước sự táo bạo của nàng, vừa bị ý nghĩa sâu xa ẩn sau hành động ấy làm cho nhói lòng. Đồng thời, cũng vì quyết tâm không đường lui của nàng mà sinh lòng xót xa.

Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng bước về phía giường ngủ, vừa đi vừa cúi người nhặt từng món y phục của nàng. Đến bên giường, hắn ngồi xuống, đặt đống y phục sang một bên, rồi nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên thân thể nàng.

“Trần Kim Chiêu, chẳng lẽ nàng lại không muốn đến vậy sao?”

Trần Kim Chiêu mở to đôi mắt nhìn hắn, ánh lệ long lanh: “Điện hạ muốn có một Trần nương nơi hậu viện, có thể có vô số. Nhưng Trần Kim Chiêu tự do tự tại ngoài kia, chỉ có một mà thôi. Điện hạ hãy tự hỏi lòng mình xem người thật sự yêu là ai? Người mà giờ phút này Điện hạ đang gọi tên, rốt cuộc là ai?”

Cơ Dần Lễ im lặng không nói một lời.

Một lúc sau, hắn mới thở dài hỏi: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Sẽ không hối hận chứ?”

“Đã hạ cờ thì không hối hận!”

Hắn đưa tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt nàng, ánh mắt u ám rồi khẽ thì thầm: “Cả đời này… nàng sẽ phản bội ta sao?”

“Sẽ không!” Nàng đáp dứt khoát như chém đinh chặt sắt. “Cả đời này thiếp là của điện hạ. Nếu phản bội người, thiếp nguyện chịu muôn đao xé xác!”

“Hãy nhớ kỹ lời nàng nói! Nếu đã theo ta, thì từ thân thể đến trái tim đều không được phản bội ta! Trần Kim Chiêu, lòng ta có thể mềm nhưng đao thì không.”

“Điện hạ yên tâm, thiếp chỉ thuộc về người mà thôi.”

Sau cùng, hắn vuốt mạnh qua tóc mai nàng rồi đứng dậy.

“Ngày mười tám tháng Chạp, nàng hãy đến điện Chiêu Minh đi.”

Chương sau


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *