Tôi Không Muốn Trèo Cao Với Cậu – Chương 24

Chương 24

Không biết có phải là nhờ bữa cơm đãi Chung Thiên hay không, nhưng quá trình nhận việc sau đó diễn ra rất suôn sẻ. Nhân sự bên Y Dịch Hành nhanh chóng liên hệ với Dương Tuyết Ý, hợp đồng cũng đã ký xong, chỉ còn đợi đến thứ Hai tuần sau sẽ chính thức đi làm.

Công ty Dịch thuật Y Dịch Hành áp dụng mô hình lương cơ bản cộng hoa hồng theo dự án. Trong ngành dịch thuật, mức lương cơ bản ở đây đã được xem là khá hậu hĩnh, còn phần hoa hồng dự án thì làm nhiều hưởng nhiều, rất công bằng và hợp lý, điều này khiến Dương Tuyết Ý vô cùng có động lực.

Từ một người thất nghiệp quay trở lại làm nhân viên văn phòng, cuối cùng Dương Tuyết Ý cũng có thể ngẩng cao đầu, không cần giấu diếm với bà Dương Mỹ Anh nữa, có thể “tiền trảm hậu tấu” rồi.

Mọi chuyện bên phía Dương Tuyết Ý đều suôn sẻ, còn phía mẹ cô thì cũng thuận lợi không kém.

Người chủ mới mà bà Dương Mỹ Anh làm cho khá tốt, sau một tháng bà đã làm quen với công việc, và ngày mai thứ Bảy sẽ là ngày nghỉ đầu tiên trong tháng của bà.

Điều duy nhất không thuận lợi cũng chỉ có thể là Ứng Quân.

Hôm ấy lúc rửa bào ngư, Ứng Quân trông vẫn rất ổn, cô tưởng là anh ta đã chấp nhận hiện thực rồi. Ai ngờ tối về lại mặt mày ủ rũ, bơ phờ như vừa bị cuộc đời đập cho mấy trận bất ngờ. Không biết có phải ra đường thấy cảnh gì động lòng, hay chạm phải nỗi buồn nào không nữa.

Nhưng phần cơm và đồ ăn mà Dương Tuyết Ý cho vào hộp giữ nhiệt thì lại được ăn sạch sẽ.

Có vẻ là dù buồn bã như vậy, nhưng anh vẫn rất nhiệt tình với việc ăn uống.

Những ngày sau đó cũng chứng minh đúng suy đoán của Dương Tuyết Ý là đúng — dù Ứng Quân vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền, nhưng mỗi bữa cô nấu anh đều ăn, mà còn ăn không hề ít, ăn xong còn mặt lạnh rửa bát, rửa bát xong thì lại mặt lạnh rửa luôn cả trái cây tráng miệng cho Dương Tuyết Ý.

Ăn được cỡ đó thì chắc cũng không có vấn đề gì to tát.

Thật ra, Dương Tuyết Ý vẫn có chút ngại ngùng vì lần trước không giữ Ứng Quân ở lại ăn cùng.

Giờ sắp chính thức đi làm rồi, cô liền quyết định mời bà Dương Mỹ Anh và Ứng Quân về nhà ăn một bữa thật ngon, tiện thể chia sẻ luôn tin vui này.

Chẳng mấy chốc, cô đã tất bật chuẩn bị cả một bàn thức ăn đầy ắp.

Tuy sắc mặt của Ứng Quân trông vẫn chẳng mấy dễ chịu, nhưng sau khi thấy Dương Tuyết Ý đã mua đầy đủ nguyên liệu, anh cũng bước vào bếp liếc qua một cái, rồi mặt lạnh như thường ngày… bắt đầu phụ cô nhặt rau.

Trong lúc đang nhặt rau, Dương Tuyết Ý thấy anh nhìn quanh một vòng, liền mím môi với vẻ không vui: “Bào ngư đâu? Sao lần này không có vậy?”

Lao động là vinh quang nhất, lao động mang lại cho con người cảm giác thành tựu, câu nói này hoàn toàn không sai.

Rõ ràng lần trước rửa bào ngư đã khiến Ứng Quân rất có cảm giác thành tựu, lần này anh còn muốn làm lại.

“Không cần anh rửa đâu.” Dương Tuyết Ý cười nhẹ, “Hải sản mà, xử lý có hơi phiền phức.”

Thấy không được tự tay rửa bào ngư để thể hiện mình, Ứng Quân trông rất thất vọng, nét mặt không vui chút nào.

“Người trong nhà ăn với nhau thôi, không cần bày vẽ mấy thứ đó đâu. Lần trước anh rửa hải sản đã vất vả rồi.”

May mà đợi đến câu sau, khi Dương Tuyết Ý công nhận sự đóng góp của Ứng Quân lần trước, sắc mặt của anh cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

**

Bữa cơm này, bà Dương Mỹ Anh ăn rất vui vẻ.

“Mẹ biết công việc trước kia con làm không vui vẻ gì, giờ chuyển việc rồi thì tốt. Dù lương có thấp hơn một chút cũng không sao, quan trọng là con thấy vui vẻ.”

Vừa mới mừng cho Dương Tuyết Ý vì đã đổi việc thành công, thì bà Dương Mỹ Anh đã nhanh chóng đưa ra “yêu cầu” mới: “Con bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi. Giờ công việc cũng ổn định thì có thể tính dần đến chuyện tìm một nửa kia tương lai, hay là… mẹ giới thiệu cho con…”

Con không muốn.

Chưa cần bà Dương Mỹ Anh nói hết câu, Dương Tuyết Ý đã biết mẹ mình đang định mai mối cho mình rồi.

Đầu Dương Tuyết Ý ong lên như trống trận, cô xua tay lia lịa: “Mẹ ơi! Con còn trẻ mà, để con yêu đương tự do không được sao? Biết đâu xung quanh con cũng có mấy anh trai tốt đang thích con, theo đuổi con rồi ấy chứ!”

“Mấy người xung quanh con đó, con từ chối rõ ràng rồi mà còn cứ dai dẳng làm phiền, nhìn thôi đã thấy chẳng ra sao cả, làm gì có ai đáng tin cơ chứ?”

Để “dập tắt” ngay ý định mai mối của bà Dương Mỹ Anh, Dương Tuyết Ý bèn nhanh trí nói: “Là sếp tương lai của con tên Chung Thiên ấy. Con thấy ấy có vẻ hơi thích con đó, nếu con chủ động một chút thì chắc là có thể bắt đầu yêu đương được rồi.”

“Chung Thiên còn là bạn của Ứng Quân nữa, người ta hay nói ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ đó mẹ. Mẹ không phải từng khen Ứng Quân là người rất tốt sao? Vậy bạn của anh ta thì làm sao có thể là loại không ra gì được chứ?”

Điều Dương Tuyết Ý nói cũng không phải bịa đặt, lần ăn cơm trước cô rõ ràng cảm nhận được Chung Thiên có thiện cảm với mình.

Nghe đến đó, quả nhiên bà Dương Mỹ Anh lập tức tỏ ra hứng thú: “Tiểu Quân này, cậu bạn tên Chung Thiên kia, cậu ta là người thế nào?”

Ứng Quân khựng lại một chút rồi đặt đũa xuống, anh liếc nhìn Dương Tuyết Ý một cái. Dương Tuyết Ý còn chưa kịp ra hiệu bằng ánh mắt thì anh đã thản nhiên dời ánh nhìn đi chỗ khác.

“Cậu ấy cũng khá tốt.” Giọng của Ứng Quân vẫn điềm đạm như thường, rất dễ tạo cảm giác tin tưởng. Anh ngẩng đầu lên nói tiếp: “Là một người rất hòa nhã, đặc biệt quan tâm đến cấp dưới trẻ. Có một đàn em làm ở công ty của cậu ấy, lúc bị viêm dạ dày chính cậu ấy đã cõng người kia đến đến bệnh viện.”

“Rất có chí tiến thủ, làm việc hết mình, vì dự án mà sẵn sàng cắt đứt mọi hoạt động xã giao và giải trí trong vài tháng, một mình ở khách sạn, toàn tâm toàn ý lao vào công việc.”

Ứng Quân như đang cố gắng nhớ lại những điểm tốt của Chung Thiên: “Cậu ấy cũng rất có năng lực, Y Dịch Hành vừa mới kêu gọi được vài khoản đầu tư, còn ký cả hợp đồng cam kết doanh thu nữa. Nếu hoàn thành được các điều khoản trong đó thì tương lai chẳng phải lo về thu nhập.”

“Chuyện tình cảm cũng khá đơn giản, hồi đại học từng yêu một cô bạn gái, sau khi chia tay thì dứt khoát rõ ràng, cắt đứt liên lạc, cả hai cùng chặn nhau, coi như từ đó không còn dính dáng gì nữa, không có chuyện lưu luyến tình cũ đâu.”

……

Ban đầu, Dương Tuyết Ý còn lo Ứng Quân vì biến cố lớn trong cuộc sống mà bị ảnh hưởng tâm lý, không thể khách quan công bằng khi nhận xét về Chung Thiên, nên còn định ra hiệu cho anh nói vài lời tốt đẹp giúp mình. Nào ngờ con người của Ứng Quân lại rất có nghĩa khí, chẳng cần Dương Tuyết Ý nhắc nhở gì, anh đã liên tục khen Chung Thiên như thể biến anh ấy thành “đóa hoa rực rỡ” rồi.

Sau khi Ứng Quân nói xong, giọng điệu còn đặc biệt chân thành: “Dì Dương, nếu Chung Thiên thực sự có ý với Dương Tuyết Ý, cháu thấy hai người thử tìm hiểu cũng không sao đâu. Cậu ấy cũng khá tốt, là người rất đáng tin.”

Thật ra Dương Tuyết Ý cũng chẳng thực sự có ý định yêu đương gì với Chung Thiên, cô chỉ muốn mượn một người đàn ông đáng tin chút để mẹ khỏi nghĩ đến chuyện mai mối nữa. Giờ nghe xong những lời này của Ứng Quân, chắc chắn bà ấy sẽ hoàn toàn yên tâm mà bỏ ngay ý định đó rồi.

Ứng Vận lần này thực sự rất “biết điều”.

Nếu là trước kia, anh ta có khi đã nói móc nói xiên kiểu “bạn cháu chắc chẳng hứng thú với Dương Tuyết Ý đâu”.

Vậy mà bây giờ lại khẳng định Chung Thiên là người tốt, cũng không phản bác việc Chung Thiên có cảm tình với cô, Dương Tuyết Ý cảm thấy Ứng Quân đúng là bắt đầu trở thành người có thể “chung sống hòa bình” rồi.

Việc cô từng dang tay giúp đỡ anh, anh không những để tâm mà còn ghi nhớ trong lòng.

Còn chuyện Chung Thiên cho anh làm thêm, anh cũng ghi nhận đó là một ân huệ.

Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ tới, rõ ràng lời khen của Ứng Quân dành cho Chung Thiên rất chân thành, vậy mà bà Dương Mỹ Anh lại càng nghe càng cau mày.

Chờ Ứng Quân vừa dứt lời, bà lập tức đập bàn đứng dậy —

“Chung Thiên này tuyệt đối không được!”

Hả???

Dương Tuyết Ý vô cùng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngược lại, Ứng Quân lại tỏ ra khá bình tĩnh trước phản ứng dữ dội của bà Dương Mỹ Anh.

Nếu không phải vừa rồi chính anh là người hết lời khen ngợi Chung Thiên, Dương Tuyết Ý thậm chí còn suýt cho rằng Ứng Quân vừa nói một tràng những lời… bôi xấu người ta.

“Tiểu Quân, dì tin vào con mắt nhìn người của cháu, bạn của cháu chắc chắn là người tốt, nhưng một người bạn tốt… chưa chắc đã là một đối tượng yêu đương tốt đâu.”

Bà Dương Mỹ Anh bắt đầu giảng giải với giọng điệu đầy tâm huyết: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, mà phải nhìn thấu bản chất. Cậu ta quan tâm đến nữ đồng nghiệp trẻ, điều đó cho thấy kiểu người như ‘máy lạnh trung tâm’ – ấm áp với tất cả mọi người. Dù nhân phẩm có tốt đến đâu, thì lỡ sau này có nữ cấp dưới nảy sinh tình cảm thì sao? Con người mà, bị cám dỗ nhiều quá thì chưa chắc đã giữ được mình.”

“Còn về chuyện cậu ta có chí làm ăn…” bà Dương Mỹ Anh tiếp tục: “sau này kết hôn rồi chắc chắn sẽ phải chăm con cái. Cậu ta suốt ngày bận dự án, một mình ở khách sạn mấy tháng trời, vậy con cái ai sẽ chăm lo? Ai làm vợ cậu ta chẳng phải sẽ cực khổ lắm sao?”

“Khởi nghiệp thành công thì đúng là lợi nhuận cao, nhưng có chắc chắn sẽ thành công không? Lỡ thất bại thì chẳng phải cả hai cùng gánh nợ à?”

“Dứt khoát cắt đứt với bạn gái cũ như thế thì lại càng không được. Dương Tuyết Ý, con chắc chắn nếu quen cậu ta thì sẽ đi đến bước kết hôn sao? Nếu không, đến lúc chia tay rồi người ta chặn luôn liên lạc, coi như không quen biết, con không chỉ mất bạn trai mà còn mất luôn cả công việc! Yêu đương với sếp rủi ro lớn lắm!”

Bà Dương Mỹ Anh dứt khoát thể hiện lập trường: “Cậu chàng tên Chung Thiên này không được, đổi người khác đi.”

……

Một bữa cơm kết thúc, sau khi tiễn bà Dương Mỹ Anh về rồi mà Dương Tuyết Ý vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đoá đào duy nhất có thể tạm gọi là không tệ của cô, cứ như vậy mà bị bóp chết ngay từ khi vừa chớm nở.

Nhưng nghĩ lại thì, yêu đương với sếp trực tiếp đúng là tiềm ẩn quá nhiều bất ổn, mẹ cô phân tích cũng chẳng sai chút nào.

Giữa tiền đồ công việc và chuyện yêu đương, dĩ nhiên là Dương Tuyết Ý sẽ chọn công việc rồi.

Đương nhiên sau khi phủ quyết chuyện với Chung Thiên, bà Dương Mỹ Anh lập tức muốn sắp xếp cho Dương Tuyết Ý đi xem mắt. May mà Ứng Quân đã nói một câu rất công bằng ——

“Dì Dương, mới vào làm mà đã yêu đương thì dễ bị xao nhãng lắm ạ.”

“Thị trường dịch thuật y học hiện giờ vẫn chưa có quá nhiều người tham gia, nếu tranh thủ thời cơ giành được thị phần và có khách hàng ổn định, thì sau này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nếu ngay lập tức yêu đương, kết hôn, sinh con, thì rất có thể sẽ lãng phí mất giai đoạn vàng trong sự nghiệp.”

Những lời của Dương Tuyết Ý thì mẹ cô nghe không lọt tai, nhưng may là lời của Ứng Quân lúc nào cũng có hiệu quả kỳ diệu. Bà Dương Mỹ Anh vừa nghe xong liền lập tức miễn trừ nghĩa vụ xem mắt cho Dương Tuyết Ý, rộng lượng tuyên bố rằng đợi công việc mới của cô ổn định một thời gian rồi tính tiếp.

Dương Tuyết Ý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây, điều mà Dương Tuyết Ý ghét nhất chính là việc Ứng Quân cứ ra vẻ tử tế, ngoan ngoãn, vô hại trước mặt mẹ cô, khiến mẹ cô càng tin tưởng anh ta hơn. Đã vậy, Ứng Quân hầu như lần nào cũng nói ngược lại ý cô, khiến cô phát điên vì cái tên phiền phức này.

Đây là lần đầu tiên, Dương Tuyết Ý cảm thấy có lẽ từ trước đến giờ là do cô quá phiến diện.

Trước giờ cô chỉ nghĩ đến chuyện phải đánh bại Ứng Quân, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc thu phục anh ta về phe mình!

Dù sao thì Ứng Quân cũng không đến nỗi quá không hiểu chuyện, hôm nay anh ta không chỉ hết lời khen ngợi Chung Thiên đúng như những gì Dương Tuyết Ý cần, mà chỉ bằng vài câu nói đã khiến bà Dương Mỹ Anh từ bỏ luôn ý định sắp xếp cho cô đi xem mắt.

Thực ra cô cũng đâu tốt với anh ta bao nhiêu, vậy mà anh ta lại biết lấy ơn báo ơn như thế, đủ thấy một người sau khi sa cơ thất thế mới thật sự dễ trở nên tỉnh táo và biết ơn hơn.

Một nhân tài thế này, nhất định phải được trọng dụng!

Mà một khi đã coi ứng là “nhân viên cá biệt”, tâm thái của Dương Tuyết Ý cũng bình ổn hơn hẳn, dù có khó quản lý đến đâu thì cũng là người làm thuê cho cô, chẳng phải cuối cùng vẫn là người phục vụ cho cô đó sao?

Là do trước đây cô nhìn nhận vấn đề quá hạn hẹp.

Bây giờ nhìn lại, Dương Tuyết Ý cảm thấy chỗ nào ở Ứng Quân cũng vừa mắt cả. Để “thu phục” nhân viên này tốt hơn, cô thầm thề sau này nhất định sẽ đối xử với anh ta tử tế hơn nữa.

Và cơ hội này nhanh chóng xuất hiện——

“Tiểu Tuyết, lễ hội xuân ở công viên cậu có đi không? Tớ có vé nè.”

Mặc dù thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng sự nghiệp của Kiều Thiến Thiến lại cực kỳ thuận lợi, không chỉ kín lịch chụp ảnh cá nhân theo yêu cầu, mà cô ấy còn nhận được dự án quảng bá văn hóa – du lịch của thành phố Vinh, mà lễ hội xuân ở công viên chính là một phần trong đó.

“Lễ hội xuân này là do Sở Văn hóa và Du lịch thành phố Vinh tổ chức để thúc đẩy kinh tế vùng ven. Sẽ diễn ra ngay tại khu vui chơi ở ngoại ô, đến lúc đó không chỉ có các gian hàng văn hóa – sáng tạo đa dạng mà còn mời được rất nhiều thương hiệu đặc sắc từ các thành phố khác về tham gia như một đợt lưu diễn. Quy mô gần như chẳng thua gì công viên chủ đề đâu.”

Kiều Thiến Thiến rất đắc ý: “Để kiểm soát lượng người và đảm bảo chất lượng sự kiện, vé của Lễ hội xuân này còn được phát hành giới hạn nữa đó.”

Lúc đầu, hứng thú của Dương Tuyết Ý cũng chỉ bình thường, nhưng vừa liếc nhìn ngày tổ chức, cô chợt nhớ ra hôm đó đúng lúc Ứng Quân được nghỉ bù, trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng.

“Cho tớ hai vé!”

“Hai vé? Cậu còn rủ ai đi cùng nữa hả?”

“Trước tiên là rủ Ứng Quân.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Kiều Thiến Thiến lập tức trở nên đầy ẩn ý: “Cậu nói thật đi, có phải là cậu để ý anh ta rồi không? Trước kia thì cứ ‘tên đáng ghét, tên khốn nạn’ suốt ngày mắng, thật ra đánh là thương, mắng là yêu, bây giờ chuyện gì cũng nghĩ đến anh ta.”

“Không có đâu! Giờ mình coi anh ta là nhân viên của mình!”

Dương Tuyết Ý nghĩ một lúc rồi công bằng nói: “Cậu cũng biết đấy, mẹ tớ cực kỳ thích anh ta, như thể bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy. Trước đây tớ ngu, cứ phải chống đối anh ta cho bằng được. Bây giờ mới thấy câu ‘đánh không lại thì nhập hội’ quả thật không sai chút nào. Tớ việc gì phải đối đầu với Ứng Quân chứ? Kéo anh ta về cùng một chiến tuyến với mình chẳng phải là ổn hơn rồi sao?”

“Biến một kẻ địch cứng đầu thành tâm phúc của mình, để trở thành cánh tay đắc lực, chẳng phải như hổ mọc thêm cánh sao! Tớ phải coi Ứng Quân như nhân viên của mình mà đối đãi. Bây giờ anh ta đang ở thời điểm chạm đáy cuộc đời, thì tớ càng nên quan tâm anh ta từ mọi phương diện! Mà cái vé cậu đưa tới chẳng phải đúng lúc quá rồi sao, một buổi ‘team building’ miễn phí đưa tới tận cửa đó!”

“Hơn nữa, câu vừa rồi của tớ còn chưa nói xong đâu, tớ bảo là sẽ hẹn Ứng Quân trước, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ đi cùng anh ta nhé!”

Dương Tuyết Ý giải thích: “Bởi vì Ứng Quân chắc chắn sẽ không đi đâu, anh ta bận như vậy, hiếm lắm mới được nghỉ, sao có thể đi chơi với tớ? Nhưng ít nhất tớ phải ngỏ lời mời chứ? Như vậy dù anh ta không đi thì cũng biết là tớ vẫn nhớ đến anh ta, ít nhiều cũng sẽ ghi nhận tấm lòng của tớ chứ!”

“Nhưng mà tấm vé còn lại cũng không thể để phí được, tớ sẽ hỏi Ứng Quân trước, đợi anh ta từ chối xong quy trình xã giao, thì tớ lại rủ người khác đi…”

Quả nhiên, ở đầu dây bên kia Kiều Thiến Thiến thở dài cảm thán: “Cao tay thật đấy!”

Dương Tuyết Ý đắc ý nói: “Con người ấy mà, đôi khi phải tự ép mình một chút, không thì chẳng biết đầu óc mình lanh lợi đến mức nào đâu!”

Cô còn đang định tự tâng bốc mình thêm vài câu thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng. Ứng Quân đứng ở cửa với vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Dương Tuyết Ý.”

Cũng không biết anh ta về từ lúc nào, trên người vẫn còn phảng phất mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, trông có phần vội vã và phong trần.

Ứng Quân lạnh nhạt liếc nhìn Dương Tuyết Ý một cái: “Dì Dương gọi cho cô nhưng máy bận, dì ấy bảo cô gọi lại ngay nói là có chuyện gấp.”

Dương Tuyết Ý có chút ngượng ngùng, cô đâu ngờ Ứng Quân lại về sớm như vậy, đang gọi điện cho Kiều Thiến Thiến mà chẳng thèm đóng cửa phòng, thành ra Ứng Quân căn bản chẳng cần mở cửa, cú gõ vừa rồi cũng chỉ là làm phép mà thôi.

May mà nhìn vẻ mặt của Ứng Quân vẫn khá bình tĩnh, chắc là không nghe thấy gì cả.

Sau khi cúp máy với Kiều Thiến Thiến, Dương Tuyết Ý lập tức gọi lại cho bà Dương Mỹ Anh. “Chuyện gấp” mà mẹ cô nói thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là không nhớ nổi mật khẩu của một chiếc thẻ ngân hàng. Vừa nghe Dương Tuyết Ý nhắc lại, bà ấy liền vội vã cúp máy nói mình còn bận việc.

Sau khi gọi điện xong, Dương Tuyết Ý mới từ trong phòng đi ra.

Lúc này Ứng Quân đang ở trong bếp. Dương Tuyết Ý nhìn thấy anh rót một cốc nước lọc, khi uống ngửa cổ lên, cô có thể thấy yết hầu anh khẽ chuyển động theo động tác nuốt nước, các ngón tay cầm cốc thì thon dài trắng trẻo, đúng chuẩn hình mẫu bác sĩ ngoại khoa trong tưởng tượng.

Không thể phủ nhận rằng, tuy Ứng Quân đã nghèo đi, nhưng khuôn mặt kia lại trông chẳng giống người từng nghèo khổ bao giờ, từng cử chỉ đều mang theo phong thái ngạo mạn của một thiếu gia từng sống trên đỉnh cao. Đến uống nước thôi mà cũng toát ra khí chất riêng biệt.

Dương Tuyết Ý khẽ ho một tiếng: “Ứng Quân.”

Ứng Quân quay đầu lại đặt cốc nước xuống. Sau một ngày làm việc cường độ cao và trở về nhà rồi, trông anh như đã thả lỏng, giọng nói mang theo chút lười biếng, thờ ơ: “Ừm?”

Không hiểu vì sao Dương Tuyết Ý lại thấy hơi căng thẳng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Thiến Thiến đưa cho tôi hai vé tham quan lễ hội xuân ngoài trời, đúng lúc ngày mai anh được nghỉ bù… anh có muốn đi không?”

Ánh mắt của Ứng Quân luôn mang theo sự lạnh lùng và xa cách, Dương Tuyết Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe anh từ chối mình rồi.

Ngay lúc Dương Tuyết Ý đã sắp buột miệng nói ra câu khách sáo kiểu “Không sao đâu, để dịp khác tụi mình đi cùng cũng được”, thì cô lại nghe thấy câu trả lời của Ứng Quân ————

“Ừ, được thôi.”

Hả?

Lần này đến lượt Dương Tuyết Ý sững người.

“Anh chắc chắn?”

“Chắc chắn.” Ứng Quân mím môi khẽ nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng đều, “Phúc lợi của nhân viên mà, không đi thì hơi phí.”

Dưới ánh mắt sững sờ của Dương Tuyết Ý, Ứng Quân ung dung liếc cô một cái: “Trước tiên cảm ơn bà chủ đã chiếu cố.”

“…..”

Ứng Quân mặt mày bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, lời nói nghe cũng giống như một cấp dưới chân thành biết ơn đang suy nghĩ vì sếp. Nhưng Dương Tuyết Ý lại cứ cảm thấy… trong giọng nói ấy có chút gì đó châm chọc mỉa mai.

Chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều quá sao?

Biết đâu Ứng Quân thật sự không có ý đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Dương Tuyết Ý đã hiểu rõ Ứng Quân đúng là có ý đó thật.

Chỉ nghe anh ta mặt không biểu cảm tiếp lời ————

“Chỉ là lần sau bà chủ gọi điện thì nhớ đóng cửa lại.”

“Không thì một nhân viên nhỏ bé như tôi, lỡ nghe được bí mật thương mại thì không hay lắm đâu.”

……

Chương 25

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *