Tôi Không Muốn Trèo Cao Với Cậu – Chương 62

Chương 62

Sau khi cúp cuộc gọi thoại với Mạnh Thừa Vân, Dương Tuyết Ý vẫn còn run rẩy.

Cô giống như một học sinh nghĩ rằng mình không còn hy vọng trong kỳ thi, nhưng bất ngờ được giám khảo tiết lộ đề thi, vốn tưởng sẽ phải vật lộn để qua điểm trung bình, vậy mà lại nhận được món quà lớn lao từ số phận, cô không cần làm gì cả, nhưng đột nhiên lại đạt điểm tuyệt đối.

Mối tình đầu của Ứng Quân… là cô sao?

Đầu óc lúc này của Dương Tuyết Ý rối như tơ vò.

Thật sự là cô sao? Hay là Mạnh Thừa Vân đã nhầm lẫn rồi?

Dương Tuyết Ý không muốn chờ thêm một phút nào nữa, cô đột ngột đứng bật dậy và lao thẳng ra ngoài.

Cô phải đi tìm Ứng Quân để hỏi cho ra lẽ.

Thật ra Dương Tuyết Ý hoàn toàn không biết Ứng Quân đang ở đâu, dưới cú sốc quá lớn, cô gần như chạy theo bản năng, lần theo hướng mà lúc nãy đã nhìn thấy Ứng Quân.

“Dương Tuyết Ý.”

Giữa đường, cô bất ngờ bị một người từ phía sau chặn lại.

Dương Tuyết Ý chưa kịp kêu lên thì đã bị kéo vào lòng người kia, cô vừa hoảng hốt định giãy ra thì nghe thấy giọng nói của Ứng Quân.

“Là anh.”

Có vẻ như Ứng Quân cũng vừa chạy tới, giọng nói của anh trầm thấp kèm theo tiếng thở dốc nhẹ.

Chờ đến khi Dương Tuyết Ý nhìn rõ là anh, anh mới buông tay ra: “Anh đã tìm em cả buổi rồi. Cuộc cứu trợ sắp kết thúc rồi, giờ em có thời gian vào phòng anh nói chuyện một lúc không?”

Dương Tuyết Ý xoa nhẹ ngực đang đập nhanh, lùi ra xa Ứng Quân một chút, rõ ràng lúc trước còn cảm xúc dâng trào mãnh liệt, nhưng giờ vừa gặp anh, cô lại thấy không còn căng thẳng nhiều như vậy nữa.

Cô nhớ đến “oán cũ thù mới,” liếc mắt đầy giận dữ về phía người đứng trước mặt, kẻ đã khiến tâm trạng cô như đi tàu lượn siêu tốc: “Không được, tôi cũng đang tìm người.”

Giờ đây khi câu trả lời đã được hé lộ trước, Dương Tuyết Ý nhìn lại Ứng Quân mới phát hiện ra nhiều manh mối nhỏ mà trước đây cô chưa từng chú ý.

Quả nhiên, ngay khi cô vừa dứt lời, dù Ứng Quân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ, nhưng gần như ngay lập tức đã hỏi lại——

“Em đang tìm ai? Sao lại chạy vội như thế?”

Đến tận lúc này rồi, rõ ràng là anh rất quan tâm mà vẫn phải giả vờ.

Dương Tuyết Ý thì muốn xem thử Ứng Quân sẽ giả vờ đến bao giờ.

Cô liếc Ứng Quân một cái: “À, tôi đang tìm đồng nghiệp.”

“Anh giúp em cùng tìm, sau khi tìm xong thì vào phòng anh, anh có chuyện muốn nói với em.”

Có vẻ sợ Dương Tuyết Ý từ chối, Ứng Quân nhanh chóng bổ sung: “Chỗ này an ninh đang hỗn loạn, lại là ban đêm, anh đừng đi một mình sẽ tốt hơn.”

“Được.”

Dương Tuyết Ý mỉm cười: “Người tôi đang tìm chính là chàng trai khá cao mà lúc nãy đã ở bên cạnh tôi đó.”

Vẻ mặt của Ứng Quân có hơi đờ ra.

Dương Tuyết Ý cũng chẳng quan tâm Ứng Quân sống chết ra sao: “Anh ấy tỏ tình với tôi bên đống lửa trại, ban đầu tôi từ chối. Nhưng giờ nghĩ lại thấy hơi tiếc… tôi muốn đuổi theo nói với anh ấy là tôi đã suy nghĩ rồi, có thể cho nhau một cơ hội. Anh đã tốt bụng như vậy, vậy thì giúp tôi tìm anh ấy luôn nhé.”

Vừa rồi còn làm ra vẻ nghiêm túc muốn giúp cô đi tìm người, vậy mà bây giờ Ứng Quân hoàn toàn im bặt.

Dương Tuyết Ý chẳng buồn để ý đến anh, cứ thế bước thẳng về phía trước. Nhưng còn chưa đi được bao xa, đã bị Ứng Quân bất ngờ nắm lấy tay, kéo mạnh cô trở lại cạnh mình.

“Dương Tuyết Ý.”

Giọng Ứng Quân trầm thấp, căng thẳng như đang cố kìm nén điều gì đó: “Đừng tìm anh ta nữa.”

Dương Tuyết Ý cố tình hỏi làm như không biết gì: “Vì sao chứ?”

Cô còn định chọc tức Ứng Quân thêm một trận, giả vờ bỏ đi, ai ngờ giây tiếp theo đã bị anh bế bổng ngang eo, thản nhiên vác thẳng về phía căn phòng tạm của mình.

Tim Dương Tuyết Ý đập loạn lên, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Ứng Vân, anh thả tôi xuống ngay! Có chuyện thì từ từ nói, lôi lôi kéo kéo tôi về phòng anh làm gì? Anh có ý đồ gì không đứng đắn đúng không? Tôi thấy anh có vấn đề nghiêm trọng đấy!”

Ứng Quân như thể bị chọc tức đến bật cười: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì cả. Nhưng em cũng đừng mơ đi tìm anh ta nữa.”

Rõ ràng đang vác Dương Tuyết Ý trên vai, vậy mà Ứng Quân vẫn bước đi rất nhanh. Anh gần như đá tung cánh cửa phòng, sau đó đặt cô xuống giường, rồi lập tức quay người khóa trái cửa lại, như thể sợ cô sẽ nhân cơ hội trốn mất.

Trong căn phòng tạm bợ, Ứng Quân thậm chí còn chưa kịp bật đèn. Chỉ có ánh trăng lẻ loi len qua khe cửa gỗ hắt vào. Dương Tuyết Ý ngồi trên giường, trong bóng tối mờ nhạt chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét gương mặt của Ứng Quân.

Như thể chỉ khi chắc chắn không còn sơ hở nào, Ứng Quân mới quay người lại, ánh mắt khóa chặt lấy Dương Tuyết Ý, giọng trầm thấp vang lên: “Dương Tuyết Ý, xin lỗi vì đã dùng cách này để ‘bắt’ em về đây. Nhưng nếu không dùng chút biện pháp đặc biệt… e rằng anh chẳng có lấy một cơ hội để nghiêm túc nói chuyện với em.”

Ứng Quân bước tới gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một hơi thở: “Anh không muốn làm một quý ông lịch sự nữa.”

“Đừng đi tìm đồng nghiệp của em nữa.”

Ánh mắt anh cụp xuống, như thể đã bị dồn đến bước đường cùng: “Tìm anh đi.”

“Anh quen em sớm hơn anh ta mười năm, nếu em thật sự muốn tìm bạn trai…có thể ưu tiên nghĩ đến anh trước được không?”

Giọng điệu của Ứng Quân tuy cứng rắn, nhưng lại xen lẫn một chút khẩn cầu.

Anh giống hệt một kẻ bắt cóc đầy mâu thuẫn, một mặt thì cứng rắn ra giá chuộc trên trời, mặt khác lại tha thiết van nài con tin mau mau trả tiền để anh ta có thể kết thúc cái “nghề nghiệp” phi pháp này. Thực ra, anh chẳng muốn làm tổn thương bất kỳ ai.

Dương Tuyết Ý ấn công tắc đơn sơ bên cạnh giường, chiếc bóng đèn nhỏ duy nhất trong phòng lập tức bật sáng.

Cuối cùng cô cũng nhìn rõ đôi mắt của Ứng Quân. Trong khoảnh khắc ánh nhìn chạm nhau ngắn ngủi, anh vội quay đi, như thể đang cố che giấu sự bối rối, lo sợ và bất an cuộn trào trong lòng.

Anh đúng là giỏi che giấu, giàu kinh nghiệm trong việc tỏ ra điềm tĩnh và bày vẽ vẻ ngoài lạnh lùng. Ngay cả lúc này, dù vẻ mặt có phần gượng gạo, anh vẫn cố gắng giữ lấy vỏ bọc bình tĩnh và chín chắn. Chỉ có đôi mắt hay lảng tránh kia, vô tình để lộ một chút cảm xúc thật trong lòng anh.

Trong căn phòng tạm bợ của Ứng Quân chỉ có duy nhất một chiếc đèn nhỏ như vậy.

Giờ đây, ánh đèn nhỏ ấy không chỉ soi rõ gương mặt của Ứng Quân, mà cũng rọi sáng cả Dương Tuyết Ý.

Đôi mắt cô dưới ánh đèn trở nên sáng rõ và có hồn, ánh lên nét cứng đầu không cam chịu. Mái tóc đen dài chẳng biết đã mọc dài từ khi nào, xõa tung trong màn đêm, quyện lấy ánh đèn vàng mờ mờ đầy ám muội. Mỗi sợi tóc, mỗi đường cong nơi đuôi tóc như mang theo một loại ma lực kỳ lạ, tựa cơn xoáy lặng lẽ cuốn lấy Ứng Quân, khiến anh không thể nào kháng cự, từng chút một bị nuốt chửng.

Ứng Quân từng tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của Dương Tuyết Ý sau khi anh nói ra những lời đó, có thể sẽ là kinh ngạc, bối rối, hoặc nghi ngờ. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến cảnh tượng như hiện tại —

Trái ngược hoàn toàn với sự thấp thỏm và căng thẳng của chính mình, đôi mắt của Dương Tuyết Ý lại bình tĩnh đến lạ. Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên trước lời thổ lộ của Ứng Quân, như thể mọi thứ đều nằm trong dự liệu, như thể… cô đã biết từ lâu.

Ứng Quân bỗng thấy lòng mình trống rỗng, chẳng còn chút tự tin nào.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của Dương Tuyết Ý, tim đập loạn, đầu óc trống rỗng. Trong một khoảnh khắc liều lĩnh, anh gạt bỏ hết mọi do dự, chỉ còn nghĩ đến cách tệ nhất nhưng cũng là cách duy nhất anh có thể làm lúc này.

Anh đưa tay nâng lấy gương mặt của Dương Tuyết Ý, gần như có chút vụng về mà áp sát môi mình lên môi cô.

Thế nhưng, như thể cơ thể mang theo ký ức riêng, khi hai thân thể chạm vào nhau, nụ hôn của Ứng Quân lập tức trở nên mãnh liệt và sâu thẳm. Trong không khí dường như lan ra một thứ nhiệt độ âm ỉ, như ngọn lửa sắp bùng cháy thành biển lửa.

Anh rời khỏi môi cô, đầu khẽ cúi, mũi chạm vào mũi Dương Tuyết Ý, hơi thở quấn lấy nhau trong khoảng không chật hẹp. Giọng anh trầm khàn, mang theo sự mê hoặc lẫn dụ dỗ không che giấu, như một lời van nài vừa đáng thương vừa quyến rũ đến không thể kháng cự: “Dương Tuyết Ý… em hãy chọn anh đi.”

“Những gì anh ta làm được, anh đều có thể làm được. Còn những gì anh ta không làm được… anh cũng có thể.”

“Anh sẽ làm tốt hơn anh ta.”

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Ứng Quân như thoáng qua hàng trăm cảm xúc đan xen, có giận dữ, tủi hổ, uất ức, nhưng cuối cùng, tất cả hòa tan thành bất lực và cam chịu: “Chẳng phải chính em từng nói sao? Lúc trước để ý đến anh là vì anh biết điều, không dây dưa, không làm phiền. Chúng ta có thể duy trì quan hệ cũng vì không can thiệp vào thế giới của nhau. Sau này anh sẽ tiếp tục như vậy, thậm chí làm tốt hơn. Em muốn anh thế nào cũng được.”

Giọng của Ứng Quân nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại phảng phất sự đáng thương yếu ớt. Dù miệng nói ra những lời nhún nhường như vậy, nhưng anh vẫn không hề dừng lại, từng nụ hôn nhẹ, vụng về mà tha thiết rơi lác đác lên má Dương Tuyết Ý, như thể cố tình khiến cô không thể bình tĩnh suy nghĩ, không cho cô cơ hội dứt ra khỏi sự rung động này.

“Nếu em vẫn còn muốn đi tìm đồng nghiệp của mình, vậy chứng tỏ mối quan hệ mới, cuộc sống mới của em… thực ra vẫn chưa bắt đầu.”

Ứng Quân nhẹ nhàng dụ dỗ, giọng điệu như đang kiên nhẫn thuyết phục: “Nếu sau khi anh ta tỏ tình mà em vẫn còn do dự, phải suy đi nghĩ lại… thì chứng tỏ anh ta cũng chẳng tốt đến thế, và cũng chưa đủ khiến em rung động thật lòng.”

“Thế nên… trước khi em thật sự bắt đầu một mối quan hệ, trước khi gặp được người khiến em rung động thật sự, em có thể chọn anh.”

Ứng Quân nói đến đây, không ngờ lại bắt đầu tự cởi cúc áo sơ mi của mình, để lộ xương quai xanh đẹp đến mức khiến Dương Tuyết Ý mất tập trung. Cảnh tượng như thể anh sắp dâng mình lên ngay trong giây tiếp theo khiến cô không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, mà lập tức hoảng hốt, mặt mày tái mét.

Rõ ràng vừa nãy chính miệng anh nói sẽ chỉ nói chuyện đàng hoàng, tuyệt đối không làm gì cả, vậy mà người đầu tiên nuốt lời lại chính là anh.

Cái tên này… đúng là chơi toàn chiêu tà môn!

Dương Tuyết Ý lập tức đẩy Ứng Quân ra: “Anh muốn nói thì cứ nói, cởi cúc áo làm gì hả?!”

Vẻ mặt của Ứng Quân rõ ràng khựng lại một nhịp, động tác cũng dừng theo. Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ muốn cho em biết, em muốn gì anh cũng có thể cho. Sẽ không gây áp lực, cũng không bắt em phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.”

Anh khẽ liếc nhìn Dương Tuyết Ý, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Anh không muốn thấy em không vui.”

Dù đã mơ hồ biết trước câu trả lời, nhưng trái tim của Dương Tuyết Ý vẫn đập loạn không kiểm soát nổi. Cô cứng rắn nâng cằm Ứng Quân lên, không cho phép anh cúi đầu né tránh. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đẹp đến lặng người của anh, và cũng nhận ra trong ánh mắt ấy… chỉ có mình cô.

Gần như là cố ý hỏi dù đã biết câu trả lời, Dương Tuyết Ý nhìn thẳng vào Ứng Quân: “Việc tôi vui hay không… thì liên quan gì đến anh?”

Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, giọng của Ứng Quân vang lên, nhẹ đến mức gần như không mang theo chút tự tin nào: “Dương Tuyết Ý… anh thích em.”

“Vì vậy… anh chỉ mong em được vui vẻ.”

Nghe chính miệng anh thổ lộ, cảm giác hoàn toàn khác so với những lời gián tiếp từ người khác.

Dương Tuyết Ý cảm thấy choáng váng, rõ ràng đã được Mạnh Thừa Vân cảnh báo trước, vậy mà cô vẫn như bị một ngôi sao chổi không hề báo trước quỹ đạo bất ngờ lao đến, đâm thẳng vào tim.

Ứng Quân thật sự thích cô.

Nhưng Ứng Quân lại hoàn toàn không biết Dương Tuyết Ý đang nghĩ gì. Gần như vội vã, anh lập tức nói thêm: “Nếu em vẫn chưa muốn bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, anh sẽ không ép em phải cho anh bất kỳ danh phận nào.”

Như thể muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho bản thân, anh lảng tránh ánh nhìn của cô: “Anh từng trải qua rồi, mất ngủ thật sự rất khổ sở… nên nếu em cần một liều melatonin gọi là có mặt bất cứ lúc nào, anh cũng sẵn sàng làm điều đó. Anh chỉ muốn giúp em, không muốn thấy em mệt mỏi nữa.”

Như thể sợ rằng sau khi lấy lại lý trí, Dương Tuyết Ý sẽ từ chối, Ứng Quân lại cúi xuống hôn cô lần nữa. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve gò má và vòng eo cô, ánh mắt mang theo chút gian xảo không giấu giếm, rõ ràng là anh muốn nhân lúc cô còn đang mơ hồ mà khiến mọi chuyện “gạo nấu thành cơm”: “Bây giờ… em có phải đang rất muốn ngủ một giấc thật ngon không? Anh vừa đến châu Phi là đã phát hiện ra ngay quầng thâm mắt của em lại đậm hơn rồi.”

“Đã trải qua từng ấy chuyện, sau trận động đất chắc em vẫn còn sợ lắm nhỉ… Đừng nghĩ nhiều nữa, giờ cũng khuya rồi… Hay để anh ở lại bên cạnh em đêm nay, được không?”

Tiếc là, cho dù trong lòng Dương Tuyết Ý có đang rối bời, tâm trí lay động đến mức nào, thì cô vẫn là người đầu tiên đưa tay đẩy Ứng Quân ra.

Trước đây cô chưa từng nhận ra, nhưng giờ mới phát hiện Ứng Quân thật ra rất gian xảo, chẳng phải chính nhân quân tử gì cả, bản chất hoàn toàn là một kẻ ranh ma đội lốt người đàng hoàng.

Cô khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh: “Không phải chính miệng anh nói, vào phòng anh thì sẽ không làm gì sao?”

Ứng Quân im lặng, không nói thêm lời nào.

“Anh bắt đầu thích tôi từ khi nào vậy? Gần đây à?”

Ứng Quân tránh ánh nhìn của cô, cúi thấp đầu, giọng nói có phần gượng gạo: “Ừm.”

Dương Tuyết Ý tức đến nghiến răng, hận không thể đập cho anh một trận vì không chịu khai thật: “Đến cả chiêu dụ dỗ người ta anh cũng mang ra rồi, thế mà vẫn còn không chịu nói thật à?!”

“Ứng Quân, miệng anh cứng như vậy, có phải tôi phải dùng cái kích xe mới bậy nổi lời thật lòng của anh ra không hả?”

“Anh thật sự chỉ mới bắt đầu thích tôi dạo gần đây thôi sao?”

“Còn quyển ‘Mùa hè cuối cùng’ anh nói định tặng tôi thì sao? Không phải anh đã lùng sục mấy tháng trời, gần như lật tung tất cả hiệu sách trong thành phố để tìm nó à? Tại sao… tôi chưa từng nhận được?”

“Trước kia anh đối xử với tôi tệ như vậy, lạnh lùng như vậy, thế mà anh bảo là anh thích tôi đấy à?”

“Lừa tôi là mới thích gần đây, hóa ra lại là từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu, Ứng Quân, rốt cuộc anh đã nói với tôi bao nhiêu lời dối trá rồi hả?”

Giọng của Dương Tuyết Ý rõ ràng mang theo vẻ trách móc, nhưng rơi vào tai Ứng Quân lại mềm mại đến lạ, kiểu gì cũng thấy hay nghe. Thế nhưng, chính những lời cô trách móc mới thực sự khiến anh cứng đờ cả người trong tích tắc, như thể bị ai đó niệm chú định thân, không thể nhúc nhích.

Ứng Quân chỉ kịp nhận ra một điều —

Dương Tuyết Ý đã biết rồi.

Tất cả… cô đều biết cả rồi.

Anh cất giọng khàn đặc, khó khăn mở lời: “Dương Tuyết Ý… là ai nói với em?”

“Mạnh Thừa Vân. Cô ấy kể hết cho tôi rồi.”

Ứng Quân sững sờ, hoảng loạn, như bị một cú đánh bất ngờ giáng thẳng vào tim.

Mạnh Thừa Vân hoàn toàn không hề nói với anh rằng… cô ấy đã lỡ miệng với Dương Tuyết Ý.

Rõ ràng anh đã quan tâm và chăm sóc Mạnh Thừa Vân đến thế, vậy mà cô ấy lại lén sau lưng anh làm chuyện này, thậm chí anh còn không biết rốt cuộc cô ấy đã cầm tiền của mình đi lo liệu cái gì nữa.

Dương Tuyết Ý vẫn chưa dừng lại, cô tiếp tục chất vấn đầy tức giận:

Cô nhìn chằm chằm vào Ứng Vân, từng chữ rõ ràng như dao cứa: “Chuyện tình cảm vốn chẳng phân ai đến trước ai đến sau. Ứng Quân, tại sao trong mối quan hệ giữa anh và người khác… anh lại đòi được ưu tiên?”

“Tôi đã trải qua trận động đất ở đây, suýt chút nữa mất mạng. Tôi thật sự rất sợ, đã nghĩ mình không thể sống nổi nữa. Khi anh đến vùng thiên tai hỗ trợ, khoảnh khắc nhìn thấy anh… tôi còn tưởng đó là ảo giác. Thế mà anh biết rõ tôi đang ở đây, dù bận mổ là chuyện khác, nhưng những lúc tình cờ đi ngang qua nhau trên đường, anh cũng chẳng buồn chào hỏi lấy một câu.”

“Kể từ khi tôi sang châu Phi, anh cũng chưa từng chủ động liên lạc với tôi. Một tin nhắn cũng không có, một cuộc gọi cũng không.”

“Anh nói muốn nói chuyện với tôi, bảo trước đó bận cứu trợ. Nhưng bây giờ công tác cứu trợ cũng đã tạm ổn rồi. Tối nay anh có tranh thủ từng giây từng phút như nói không? Sao lúc nãy tôi còn thấy anh thong thả dạo dưới gốc cây, có thời gian rảnh để nghe người ta tỏ tình, mà lại không rảnh đến tìm tôi nói một câu?”

Dưới ánh trăng mờ, giọng của Dương Tuyết Ý gần như nghiến răng ken két: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng mình có quyền ưu tiên chứ? Anh đúng là đồ lừa đảo! Hóa ra trước cả khi lên giường với tôi, anh đã có ý đồ không đứng đắn rồi! Anh đúng là kẻ chuyên nói dối, nói dối không chớp mắt!”

Cô vừa dứt lời, mới nhận ra vẻ mặt vốn lạnh nhạt và bình tĩnh của Ứng Quân không biết từ khi nào đã trở nên trắng bệch, môi anh cũng mất sạch huyết sắc, giống như vừa hứng chịu một cú đánh chí mạng.

Một lúc sau, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm, Ứng Quân lên tiếng: “Dương Tuyết Ý, vậy ra… đây chính là lý do em chặn anh, đến châu Phi cũng tránh mặt anh, từ chối mọi tiếp xúc với anh sao?”

“Vì em phát hiện ra anh thích em, thích suốt mười năm trời, nên mới thấy anh đáng sợ sao?”

“Còn bây giờ thì sao? Cảm giác thế nào? Thương hại anh, hay muốn cười nhạo anh? Hay muốn đến xem kẻ thù suốt mười năm cuối cùng đã trở thành kẻ thua cuộc dưới tay em như thế nào?”

Giọng Ứng Quân khàn khàn, từng chữ phát ra đều mang theo nỗi khó nhọc sâu sắc.

Dương Tuyết Ý chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt Ứng Quân một vẻ đau đớn và ngột ngạt đến vậy. Cô như nhận ra mình đã hỏi sai câu hỏi, vô tình mở chiếc hộp Pandora, phá vỡ đi lớp vỏ bình yên giả tạo của một liên minh ngầm nào đó.

Như thể bị Dương Tuyết Ý biết được quân bài cuối cùng, Ứng Quân đã mất hết ý chí chống cự, không còn kháng cự nữa mà đầu hàng trước sự tiến công mãnh liệt của cô. Anh nhìn cô một lần, ánh mắt như đã kích hoạt chế độ tự hủy, trở nên cam chịu và tuyệt vọng—

“Đúng, anh thích em, từ khi mười tám tuổi đã thích rồi, trước cả khi chúng ta đến với nhau về thể xác. Anh đã thích em trọn vẹn suốt mười năm rồi.”

Tim Dương Tuyết Ý chợt co thắt, cô không hiểu tại sao mình lại hoảng loạn đến vậy. Gương mặt của Ứng Quân như một giấc mơ mơ hồ, lời nói của anh chẳng khác gì những câu thoại trong vở kịch mà cô bắt anh phải diễn.

Dù đang tỏ tình, nhưng giọng nói của Ứng Quân lại tràn đầy u uất, gần như tuyệt vọng. Anh không còn chút tự tin nào, nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng ấy—

“Sau khi đến châu Phi, anh không lập tức liên lạc để xác nhận em có an toàn hay không là vì ở trong nước, anh đã nhờ Tưởng Nghị xác nhận rồi.”

“Những lúc khác anh không chủ động tìm em hay chào hỏi là vì lần này ngoài vai trò là bác sĩ hỗ trợ khẩn cấp, anh còn có một danh phận khác. Anh biết công việc ở công ty Dược phẩm Đoạn Phương là do chính em dựa vào năng lực của mình mà có được, em sẽ không muốn mọi người nghĩ rằng em chỉ được nhận vì liên quan đến con trai độc nhất của chủ tịch công ty.”

“Lần này anh có vị trí nhạy cảm, không muốn em bị dính vào những lời đồn thổi không hay. Em thậm chí còn chưa đồng ý với anh điều gì cả, như vậy thật không công bằng với em.”

“Có nhiều lúc anh không chủ động chào hỏi em, không có nghĩa là anh không quan tâm. Anh nhớ em đến phát điên lên được, nhưng anh biết mình không thể ích kỷ, có những chuyện là không thể làm được.”

“Nhưng không phải là anh chẳng làm gì đâu.” Ứng Quân cúi đầu nhìn xuống, nói nhẹ nhàng, “Khi em tắm trong phòng tắm, anh đứng canh ngoài suốt thời gian đó vì em hoàn toàn không có ý thức an toàn. Tấm màn chống nước trong phòng tắm rất dễ bị lật lên, ít nhất em nên có người canh bên cạnh, nhưng em lại chẳng biết gì về điều đó, không hiểu nơi này nguy hiểm thế nào.”

“Anh định đợi em ra để nói chuyện cho rõ ràng, nhưng đồng nghiệp nam của em cứ đứng ngoài như cái bóng đèn lớn, làm anh chẳng thể nói được gì. Rồi đội y tế cũng bất ngờ có ca cấp cứu gấp, nên anh phải rời đi trước, để lại hai người các em ở đó. Anh cũng không biết liệu như vậy có khiến em hài lòng hơn không, dù sao thì em cũng đang tránh mặt anh, không muốn gặp anh mà.”

“Lần mất điện trước đó, anh xem danh sách chỗ ở và tưởng em ở trong lều nữ đồng nghiệp tại Dược phẩm Đoạn Phương, nên đã vội chạy đến đó. Nhưng khi phát hiện em không có ở đó, anh lại hối hả chạy về lều sau đó em ở. May mà anh đến kịp, mới có thể giúp em đuổi kịp người đàn ông có ý đồ xấu.”

“Anh biết những chuyện này với em có thể không là gì, vì em luôn rất dũng cảm, nội tâm cũng rất mạnh mẽ. Có thể không có anh, em vẫn sẽ vượt qua được nguy hiểm đó. Nhưng anh vẫn lo cho em, muốn được bảo vệ em.”

“Anh biết em sợ bóng tối, nên đã đứng ngoài lều, dùng đèn pin thắp sáng suốt cả đêm cho em.”

Ứng Quân nghiến chặt môi, bước đến bàn, hít một hơi thật sâu như chuẩn bị dốc hết ruột gan, rồi rút ra —

Một nắm cỏ.

“Anh không hề đi dạo dưới gốc cây, cũng không lãng phí thời gian đâu. Trước đó anh thấy một vạt hoa dại ở đó, muốn hái về tặng em, hy vọng có thể khiến em suy nghĩ thêm và cho anh một cơ hội.”

Dương Tuyết Ý nhìn kỹ mới nhận ra gọi đó là “một nắm cỏ” thì hơi quá, bởi trong đó còn lẫn vài bông hoa dại, dù hoa thì xấu xí không bắt mắt lắm…

Giọng Ứng Quân rất nhẹ, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là tan biến: “Lúc trước anh thấy có rất nhiều hoa, định hái những bông tươi nhất cho em. Ai ngờ sau khi xong ca mổ, hôm nay đi hái thì mới biết chẳng biết ai đã hái gần hết những bông đẹp rồi.”

“Lúc đầu chỉ còn lại mấy bông này thôi, anh cảm thấy đưa cho em thì không được tự nhiên lắm nên đã không mang ra.”

“Đây là những bông hoa tươi nhất anh tìm được lúc này. Là tất cả những gì anh có thể dành cho em, dù có thể em chẳng muốn nhận. Nhưng anh vẫn muốn trao, bởi vì anh nghĩ có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Dương Tuyết Ý, ở những nơi em không thấy được, anh vẫn âm thầm thích em như vậy.”

Ứng Quân dời ánh mắt đi, nhìn về một góc trống trải trong căn phòng lắp ghép. Tựa như một cuộc gặp gỡ tình cờ trong vô thức, không biết từ khi nào ở đó đã sáng lên một đốm huỳnh quang nhỏ bé. Dương Tuyết Ý nhìn lần thứ hai mới phát hiện ra đó là một con đom đóm lạc vào phòng.

Ứng Quân cũng nhìn thấy con đom đóm ấy.

Anh bỗng bật cười, một nụ cười tự giễu.

“Có lúc anh cảm thấy mình giống như con đom đóm này, chỉ dám phát sáng trong đêm tối khi em không thể nhìn thấy. Rõ ràng anh biết chút ánh sáng ấy chẳng có ích gì với em, em không cần đến nó, nhưng anh vẫn cố chấp tỏa sáng.”

“Thích em đến mức, dù em chỉ xem anh như một viên melatonin hình người, anh cũng không chút tự tôn mà giả vờ như không nhận ra, cam tâm tình nguyện biến mình thành vật thể. Chỉ cần em vẫy tay một cái, anh liền quên hết tổn thương mà lao về phía em.”

“Em chặn anh trên tất cả các nền tảng mạng xã hội, anh làm sao nhắn tin hay gọi điện cho em được? Nhưng em chắc không ngờ rằng, mỗi ngày anh vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho em, hy vọng một ngày nào đó em sẽ bỏ anh ra khỏi danh sách chặn. Anh còn mặt dày chạy đến tận châu Phi. Dù không có trận động đất này thì anh cũng sẽ đến, thậm chí đã tiêm xong hết mọi loại vắc-xin từ trước rồi.”

“Vừa nghe tin ở đây xảy ra động đất, những lời tuyệt tình trước đó anh cũng chẳng màng nữa, lập tức vội vàng liên lạc với Tưởng Nghị, cầu xin ông ấy huy động tất cả nguồn lực để hỗ trợ cứu trợ. Đổi lại, anh đồng ý công khai thân phận là con trai của ông ấy trước công chúng.”

“Trong lòng anh từng quyết tâm, cho dù phải làm người tình không thể công khai của em, anh cũng cam lòng, chỉ cần được ở bên cạnh em. Bởi vì chỉ như vậy, anh mới có cơ hội dốc hết sức mình khiến em cuối cùng cũng nhìn về phía anh.”

Trên gương mặt của Ứng Quân lúc này đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng cao ngạo lạnh lùng của quá khứ.

Ngay lúc này, anh tựa như một kẻ lang thang, không sao chạm tới được tình yêu.

Giọng anh trầm thấp, như đang dồn hết sức để kiềm chế cảm xúc: “Đúng vậy, anh chính là thích em đến thế, thích đến mức thà nói dối, giấu kín tình cảm vào nơi em không thể thấy, cũng phải giả vờ không hứng thú với em, chỉ để có thể tiếp tục ở bên cạnh em.”

“Anh từng làm rất tốt điều đó, suốt mười năm qua chưa bao giờ bị phát hiện. Thậm chí còn giả vờ quá đà, cố gắng quá mức, khiến em nghĩ rằng anh ghét em. Về điều đó, anh chưa bao giờ thanh minh, bởi vì được em cho rằng anh ghét em cũng còn hơn bị em phát hiện ra anh lại vô liêm sỉ thích em, như vậy ít nhất còn giữ được chút thể diện.”

“Rốt cuộc nếu em biết trước tâm ý anh dành cho em, chắc chắn em đã tránh xa anh từ lâu rồi đúng không? Em còn đi tìm người khác để ngủ cùng thì chắc chắn cũng không bao giờ nghĩ đến anh.”

“Chuyện về Tưởng Nghị anh cũng không cố tình giấu em, chỉ là sợ em biết rồi sẽ không còn đối tốt với anh nữa, khiến anh mất luôn cả cơ hội cuối cùng. Dù sao trước đây em cũng rất ghét anh mà.”

Ứng Quân khẽ kéo khóe môi: “Bây giờ em đã biết hết mọi chuyện rồi. Muốn lên án anh vô đạo đức, muốn chỉ trích anh nói dối, muốn tấn công anh vì mưu đồ ngấm ngầm ở bên cạnh em thì tùy em.”

Như thể tự mình tuyên án cho tội danh của mình, Ứng Quân tự trào phúng: “Đúng vậy, anh chính là kẻ lừa dối mang ý đồ xấu với em.”

“Thật đáng buồn mà cũng thật nực cười phải không?”

Đôi mắt vốn luôn sáng rực rỡ của Ứng Quân bỗng chốc như ngọn lửa dần tắt lịm, ánh sáng dần phai nhạt. Góc môi anh giữ nguyên vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại như hòa thêm vị đắng ngắt mà dù có đường ngọt cũng không thể nào làm dịu.

Dương Tuyết Ý nhìn anh nhẹ nhàng nâng niu con đom đóm, mở cửa phòng lắp ghép, để nó được tự do trở lại.

“Đáng tiếc là anh không may mắn như con đom đóm này, chẳng ai đưa anh ra khỏi căn phòng giam giữ mình. Anh bị mắc kẹt trong tình cảm dành cho em.”

“Không phải anh chưa từng cố giữ khoảng cách với em, thậm chí còn tỏ thái độ lạnh nhạt, nói lời cay nghiệt, chỉ mong em nhanh chóng rời đi để anh có thể cắt đứt mối tình không lành mạnh này. Nhưng chẳng có tác dụng gì, anh vẫn thích em, mà điều đó lại khiến em chạy xa hơn. Thế nên, mọi thứ đều là do anh tự chuốc lấy.”

“Bây giờ anh không còn gì để giấu nữa. Những điều nên nói, những điều không nên nói, anh đều đã nói rồi.” Ứng Quân ngập ngừng, ánh mắt đượm buồn: “Anh nghĩ có lẽ đề nghị lúc nãy của anh, em cũng sẽ không chấp nhận, ngay cả việc duy trì mối quan hệ không danh phận với em, em cũng sẽ từ chối. Bởi vì em ghét những người hay bám lấy mình, chắc chắn em hoàn toàn không muốn, cũng không dám có bất kỳ ràng buộc nào với anh nữa.”

Đôi mắt anh nhìn về phía Dương Tuyết Ý như mặt hồ xám xịt mờ ảo trong sương mù của buổi sáng đông u ám: “Biết rằng anh đã lén lút yêu em không một chút công khai suốt mười năm qua, chắc bây giờ em chỉ muốn chạy trốn, đúng không? Ngoài kia đàn ông nhiều lắm, người muốn theo đuổi em còn phải xếp hàng. Giờ anh với em, có lẽ đến chút giá trị cuối cùng cũng không còn nữa rồi, phải không?”

“Anh đã thích em suốt mười năm nên không dễ dàng từ bỏ được đâu. Em chặn anh, anh không cam lòng; em đến châu Phi, anh cũng cố hết sức để đến đó; em muốn yêu ai khác, anh sẽ làm mọi cách để ngăn cản.”

“Trước đây em chẳng biết gì, anh còn có thể giả vờ, đóng vai một người thẳng thắn và bình thường, che giấu mục đích đã nung nấu từ lâu, giả bộ là mới bắt đầu thích em, hy vọng một ngày nào đó may mắn sẽ đến với anh.”

“Nhưng bây giờ thì không còn tác dụng nữa, em đã biết hết rồi. Anh chính là kiểu người em ghét nhất, người sâu xa, lén lút phá hoại và âm thầm ẩn núp suốt mười năm trời.”

“Em đẩy anh ra là đúng rồi, bởi vì nếu còn tiếp tục với anh, anh sẽ nghĩ mình vẫn còn hy vọng, tuyệt đối không buông tay, thật sự sẽ tiếp tục bám lấy em.”

Ứng Quân quay đi như thể khoác lại bộ giáp ngụy trang, trở nên vô cảm và không thể xuyên thủng. Anh nói những lời cay nghiệt, nhưng ánh mắt lại đầy những mảnh vỡ, sự giả vờ mạnh mẽ lộ rõ ràng không thể che giấu.

“Vậy nên, dù em còn một chút suy nghĩ nào về thân thể anh, cũng đừng vì thích mà lên giường với anh hay thương hại mà đến gần anh.” Anh thấp giọng cảnh báo Dương Tuyết Ý, “Dương Tuyết Ý, nếu không muốn bị anh quấy rầy, thì hãy tránh xa anh ra.”

Đôi mắt Ứng Vận nhìn về phía Dương Tuyết Ý, rõ ràng giọng điệu và biểu cảm đã được khoác lên vẻ lạnh lùng, hờ hững, thế nhưng Dương Tuyết Ý lại cảm nhận được toàn thân anh toát lên vẻ đáng thương như đang cầu cứu, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ vỡ tan rồi bay biến thành tro bụi. Giờ đây, sự giả vờ mạnh mẽ ấy đã cạn kiệt hết mọi sức lực của anh.

Như không muốn nhìn thấy biểu cảm của Dương Tuyết Ý, Ứng Quân quay lưng lại, quay mặt đi, như thể đã sẵn sàng đón nhận kết cục cô sẽ đóng cửa bỏ đi.

Thế nhưng toàn thân anh, từ từng cử động đến ngôn ngữ cơ thể, đều truyền tải một thông điệp rõ ràng, nếu lúc này Dương Tuyết Ý không ôm chặt anh, anh thật sự sẽ gục ngã mất.

Vậy nên Dương Tuyết Ý vội lao tới, từ phía sau siết chặt lấy Ứng Quân.

“Phải làm sao đây, Ứng Quân?”

Đôi mắt Dương Tuyết Ý đỏ hoe, ngấn lệ xen lẫn cảm giác ấm ức và chua xót, như có một búi dây gai ẩm ướt bị trói chặt trong lồng ngực, nặng nề và đè nén, khiến tim cô đau nhói như bị siết chặt bởi sợi dây thô ráp.

Cô nghiến răng nói đầy cay cú: “Bác sĩ chỉnh hình thật sự rất hấp dẫn, em còn khá hài lòng với thân thể anh cơ mà.”

Dương Tuyết Ý bất chấp sự vùng vẫy trong vòng tay Ứng Quân, nghiêm giọng cảnh cáo: “Vậy nên em sẽ không buông tha cho anh, cũng cho phép anh tiếp tục bám lấy em. Nhưng nếu có ngày anh không còn quấn lấy em nữa…”

Dương Tuyết Ý nghe thấy giọng nói kiên định của chính mình vang lên: “Vậy thì hãy để em là người quấn lấy anh.”

“Dương Tuyết Ý, đừng đùa kiểu đó nữa, không có gì vui đâu.”

Bàn tay của Ứng Quân chạm vào tay Dương Tuyết Ý, anh như muốn rút tay ra nhưng lại sợ làm đau cô nên không dám dùng lực. Còn Dương Tuyết Ý chỉ cảm nhận được một làn rung động chạy dọc nơi đầu ngón tay chạm nhau của hai người.

Đôi mắt của Dương Tuyết Ý ngấn lệ, như cơn mưa ấm ủ từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

“Ứng Quân, anh có phải là con heo không đấy?”

“Anh thật sự nghĩ em muốn tìm ai đó lên giường à? Em không đến mức đói khát hay táo bạo đâu. Giữ mối quan hệ này suốt thời gian qua, chỉ vì người đó là anh thôi.”

“Bây giờ em hoàn toàn không đùa đâu, sao anh cứ mãi hiểu lầm em vậy?”

Cuối cùng, Dương Tuyết Ý cũng bật khóc, vừa ấm ức, vừa đau lòng, vừa ngột ngạt trong lòng. Cô rút ra một tay, mạnh bạo đấm vào Ứng Quân một cách bừa bãi: “Lúc đó em nói mất ngủ muốn tìm ai đó ngủ cùng thực ra chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi thôi!”

“Em hoàn toàn không hề có ý định tìm ai làm chuyện đó, tất cả chỉ vì ánh mắt anh lúc đó nhìn em đầy những định kiến sai lầm, như thể chắc chắn em đang đi tìm người để thuê phòng, như thể em là người rất dễ dãi vậy. Em tức đến muốn phát điên nên mới bướng bỉnh nói những lời đó!”

“Làm sao em biết được anh lại coi là thật chứ. Miệng thì nói thích em, vậy mà trong chuyện như thế này lại chẳng hiểu em chút nào, cứ tự mình ôm tức giận rồi hiểu lầm em mãi thôi.”

Ứng Quân giống như một chiếc ăng-ten cũ kỹ đã lâu không được bảo dưỡng, vì lỗi thời mà hoàn toàn không thể bắt được tần số cảm xúc khác biệt của Dương Tuyết Ý. Anh chỉ đứng đó, đơ ra, mặc cho cô đấm vào người mình.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng quay người lại đối mặt với Dương Tuyết Ý. Ánh đèn trong căn phòng lắp ghép vì dây điện tiếp xúc không tốt mà lúc sáng lúc tối, khiến gương mặt của Ứng Quân ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ được biểu cảm. Nhưng giọng nói của anh lại tràn đầy niềm vui sướng đến ngỡ ngàng và không thể tin nổi:

“Dương Tuyết Ý, ý em là…”

“Em cũng thích anh mà!” Dương Tuyết Ý vừa khóc vừa ấm ức nói, nước mắt rơi lã chã: “Nếu em không thích anh thì sao lại có thể xảy ra chuyện đó với anh chứ? Em thiếu đàn ông đến mức đó à? Người theo đuổi em đủ xếp hàng từ Trung Quốc sang tận châu Phi rồi quay ngược về cũng còn được đấy!”

Nghĩ đến những bất an và lo lắng của mình khi đó, những tổn thương vì Ứng Quân, vì tình yêu, Dương Tuyết Ý càng thêm nghẹn ngào: “Em không dám nói gì với anh, cũng không dám đòi anh cho em một lời giải thích. Em còn tỏ ra mạnh mẽ, nói chỉ là ngủ với anh để chữa mất ngủ… vì em nghĩ anh sẽ không bao giờ thích em.”

“Vì người như anh, cảm giác sẽ chỉ thích kiểu con gái như An Hinh thôi.”

Ứng Quân sững người một chút, rồi mới cụp mắt xuống, trầm giọng giải thích: “Liên quan gì đến An Hinh chứ? Anh chưa từng thích cô ấy.”

“Làm sao mà anh chưa từng thích An Hinh được chứ?”

Cho dù cuối cùng định tặng Dương Tuyết Ý cuốn “Mùa hè cuối cùng”, nhưng chẳng phải vẫn chưa tặng sao? Ai biết được giữa chừng có phải anh từng xao động với An Hinh hay không.

“Có cần em nhắc lại cho anh nhớ không? Trước đây anh từng viết thư tình cho cô ấy, mời cô ấy làm bạn nhảy trong dạ hội tốt nghiệp, còn em chỉ là người thay thế khi cô ấy bị chấn thương chân mà thôi.”

Ứng Quân nắm chặt tay Dương Tuyết Ý, trên mặt hiếm hoi lộ ra chút ngượng ngùng, gần như có thể gọi là e thẹn, giọng anh trở nên rất nhỏ nhẹ: “Dương Tuyết Ý, những bức thư tình đó là viết cho em.”

“Em cũng không phải là người thay thế cho cô ấy đâu. Vũ điệu đó, anh vốn định nhảy cùng em mà. Vì em thích nên anh mới học, thầy dạy nhảy cũng là anh mời riêng cho em. Lúc đó em cũng muốn học mà, phải không?”

“Anh muốn nhảy cùng em nhưng không tìm được lý do, nên mới bịa ra cái cớ đó, bảo An Hinh giả vờ bị thương chân.”

Giọng Ứng Quân vừa trầm thấp lại nghiêm túc: “Anh chưa từng thích ai khác, chỉ từng yêu mỗi em thôi, từ khi 18 tuổi đến 28 tuổi luôn chỉ có em.”

Như vừa trúng xổ số độc đắc, giọng nói của Ứng Quân run rẩy không thể kiềm chế được.

Anh nghiêng đầu lại, gần như thành kính và cẩn trọng hôn lên môi Dương Tuyết Ý, như sợ làm vỡ tan giấc mơ ngỡ thật của mình —

“Dương Tuyết Ý, em là người duy nhất khiến anh rung động, người duy nhất anh yêu thương. Không ai khác cả.”

“Chỉ có em, duy nhất chỉ có em thôi.”

Chương 63

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *