Trầm Mê Trong Đêm Dài – Chương 112

Chương 112

Ngày mai là đêm giao thừa, Khúc Tận Hoan và Đường Kính Nghiêu sẽ trở về Kinh Bắc vào buổi chiều để đón năm mới tại nhà Diệp Tuệ. Dù sao thì ở cùng nhiều người cũng náo nhiệt hơn, hơn nữa, nửa tháng trước Diệp Tuệ đã gọi điện cho Khúc Tận Hoan, nói rằng rất nhớ cô và nhất định muốn cô về Kinh Bắc ăn Tết.

Sau khi ăn sáng xong, Khúc Tận Hoan bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhưng thực ra, cô cũng chẳng có gì để chuẩn bị, vì ở Kinh Bắc cái gì cũng có sẵn. Dù là tứ hợp viện ở Hậu Hải hay biệt thự tân hôn của Đường Kính Nghiêu, cô đều có sẵn quần áo và đồ dùng cá nhân. Ngay cả Diệp Tuệ cũng đã chuẩn bị cho cô hai phòng thay đồ riêng biệt.

Cô bận rộn cả buổi sáng nhưng chẳng lấy theo bộ quần áo nào, chỉ cầm một con búp bê linh vật mới mua. Nhìn đống đồ lặt vặt chất đầy trên giường, cô ngồi xuống sofa thở dài.

Đột nhiên, tiếng cửa sau lưng vang lên. Nghe thấy tiếng mở cửa, Khúc Tận Hoan vội vàng quay đầu lại. Khi thấy Đường Kính Nghiêu bước vào, đôi mắt cô sáng lên. Cô ôm con búp bê màu hồng, nhanh chóng chạy đến bên anh.

“Ông xã, anh muốn mang theo gì không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Đường Kính Nghiêu bị tiếng “ông xã” mềm mại ngọt ngào của cô làm trái tim như tan chảy. Ánh mắt anh vô thức trở nên dịu dàng, khóe môi hơi nhếch lên, bật cười: “Em nói xem, anh nên mang gì đây?”

Anh cúi người xuống, đôi mắt tràn đầy cưng chiều mà nhìn cô.

Tim Khúc Tận Hoan đập mạnh, cảm giác như trống dội trong lồng ngực. Cô nhìn sâu vào mắt anh, ánh mắt long lanh: “Làm sao em biết anh muốn mang gì chứ?”

Đường Kính Nghiêu nhìn gương mặt mềm mại, e ấp của cô, cổ họng khẽ khô khốc. Anh đưa tay vuốt nhẹ gò má hồng hào của cô, giọng trầm khàn: “Mang theo em.”

Anh nói xong liền nâng mặt cô lên bằng một tay, hôn xuống đôi môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng vội vã tiến vào miệng cô, quấn quýt triền miên.

Khúc Tận Hoan khẽ rên một tiếng, nhưng lại bị anh hôn càng sâu hơn. Cô ngửa đầu, hai tay nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, làm nhăn cả lớp vải phẳng phiu chỉnh tề.

Đường Kính Nghiêu bất ngờ bế cô lên, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ. Trên sàn nhà, áo vest, cà vạt, sơ mi, quần tây lần lượt rơi xuống. Bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt của Khúc Tận Hoan cũng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh chiếc quần tây của anh.

Anh giữ lấy đầu gối cô, ánh mắt rơi vào đôi môi căng mọng mê người kia, đôi môi hé mở, một sợi tơ bạc óng ánh mỏng manh còn vương giữa hai bờ môi. Cổ họng anh khẽ động, cúi xuống ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ mút mát, thưởng thức hương vị ngọt ngào.

Khúc Tận Hoan hơi ngửa đầu, cắn nhẹ môi dưới, một tiếng rên khẽ mềm mại thoát ra từ kẽ răng.

Đường Kính Nghiêu tiếp tục ngậm lấy đôi môi mềm mại, nóng bỏng mà mút mát, chiếc lưỡi thô ráp cường thế len lỏi vào khoang miệng chật hẹp, quấn quýt, triền miên.

Bị nụ hôn đầy kỹ thuật của anh cuốn lấy, Khúc Tận Hoan gần như mất đi ý thức. Cô vô thức nhấc chân đặt lên vai anh, đầu ngón chân khẽ cong, nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh.

Đường Kính Nghiêu ngẩng đầu, liếm nhẹ đôi môi ướt át của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Ngay sau đó, anh cúi xuống, ngậm lấy nơi ấy, cảm nhận từng nhịp đập rộn ràng của trái tim cô.

Khúc Tận Hoan khẽ rên một tiếng, vô thức ngửa đầu, chủ động đưa lên gần môi anh.

Thế nhưng, Đường Kính Nghiêu lại bất ngờ buông ra, không tiếp tục hôn cô nữa.

Cảm giác trống rỗng bất chợt ập đến, Khúc Tận Hoan đưa tay vuốt ve gương mặt anh, đôi mắt long lanh, quyến rũ nhìn anh, giọng mềm mại gọi: “Đường Kính Nghiêu…”

Anh nghiêng cằm, cọ nhẹ vào hõm cổ cô, đôi môi mỏng lướt qua vành tai, khẽ cất giọng trầm thấp: “Sao vậy, bảo bối?”

Khúc Tận Hoan vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn lên má anh, nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai rồi cắn khẽ. Cô ghé sát tai anh, giọng nói mềm mại như tơ: “Từ hôm nay anh cai thuốc lá đi.”

Đường Kính Nghiêu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên tia sáng khó đoán.

Khúc Tận Hoan chớp chớp mắt, vỗ nhẹ lên trán anh rồi hôn lên khóe môi anh, thì thầm: “Em muốn ở bên anh… không có khoảng cách…”

Câu nói còn chưa dứt, Đường Kính Nghiêu đã bất ngờ cúi xuống, gấp gáp hôn lấy đôi môi cô. Anh mút lấy cánh môi mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy cô, cuốn sâu vào trong.

Khúc Tận Hoan bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho toàn thân nóng rực, mềm nhũn, không tự chủ mà bám chặt lấy anh.

Đường Kính Nghiêu khẽ rời khỏi môi cô, ánh mắt thêm vài phần thâm trầm. Đôi môi mỏng lướt qua bờ môi ướt át của cô, nhẹ nhàng ma sát.

Giây tiếp theo, anh đột ngột cúi xuống, mạnh mẽ chiếm lấy sự ngọt ngào, hòa vào hơi ấm mềm mại của cô…

Khúc Tận Hoan hé miệng khẽ kêu một tiếng, sau đó liền mím chặt môi lại, giữ càng chặt hơn.

Đường Kính Nghiêu nheo mắt, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, khẽ xoa nhẹ. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Bảo bối, đừng cắn chặt quá, em làm ông xã đau rồi.”

Khúc Tận Hoan mềm nhũn nằm rạp trên người Đường Kính Nghiêu, mái tóc ướt mồ hôi dính vào gương mặt hồng hào, trông như một chú cừu non vừa mới chào đời, vừa mềm mại vừa đáng yêu, khiến người ta không khỏi rung động.

Đường Kính Nghiêu ôm cô vào lòng, gương mặt tràn đầy sự thỏa mãn. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve phần eo nhỏ nhắn của cô.

“Chúng ta hôm nay vẫn đi Kinh Bắc chứ?” Khúc Tận Hoan hỏi.

Đường Kính Nghiêu vuốt những sợi tóc ẩm ướt của cô, giọng khàn khàn: “Em có muốn đi không?”

Khúc Tận Hoan đáp: “Dì đã gọi điện cho chúng ta từ nửa tháng trước, bảo nhất định phải qua đó. Em cũng rất muốn đi, nhiều người thì sẽ vui hơn.”

Đường Kính Nghiêu bật cười: “Ngoan, em nên gọi là mẹ.”

Khúc Tận Hoan ngẩng đầu, dùng nắm tay nhỏ nhắn hồng hào đấm nhẹ vào vai anh, giọng nũng nịu: “Đường Kính Nghiêu, anh thật đáng ghét! Lúc nào cũng trêu em!”

Đường Kính Nghiêu vuốt ve eo cô, bàn tay dần trượt xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua cánh môi mềm mại, rồi bất ngờ đẩy vào trong. Anh nở nụ cười trêu chọc, giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc: “Sao nào, em nói anh trêu em? Có phải thế này không?”

Vừa nói, anh vừa hơi cong khớp ngón tay, mạnh mẽ ma sát một đường.

Khúc Tận Hoan giật mình kêu lên một tiếng, giơ tay đánh anh: “Đường Kính Nghiêu, anh thật xấu xa!”

Đường Kính Nghiêu nhếch môi cười, hai ngón tay nhanh chóng xoay nhẹ một vòng, cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Bảo bối, anh còn có thể xấu xa hơn nữa kìa.”

Khúc Tận Hoan miệng thì trách anh xấu xa, nhưng nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ ấy, cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hoàn toàn không thể kháng cự.

Cô khe khẽ rên một tiếng, ngước lên hôn anh.

Đường Kính Nghiêu một tay vùi trong nơi ấm áp mềm mại của cô, một tay ôm chặt lấy đầu cô, hơi nghiêng mặt, hôn xuống vành tai nhạy cảm.

Ngay khi anh chuẩn bị rút tay ra để thay thế bằng một thứ khác, điện thoại bất ngờ reo lên.

Khúc Tận Hoan khẽ đẩy cánh tay anh, giọng mềm mại: “Anh xem đi, có phải dì gọi không?”

Đường Kính Nghiêu chậm rãi ngồi dậy, rút một tờ giấy, từ tốn lau sạch ngón tay, sau đó mới bắt máy, nói vào điện thoại: “Đừng giục, bọn con đi ngay đây.”

Ở đầu dây bên kia, Diệp Tuệ cười nhẹ: “Không giục, mẹ chỉ nhắc hai đứa thôi. Dạo này Kinh Bắc lạnh hơn Hải Thành nhiều, nhớ mặc ấm vào. Đặc biệt là Tiểu Thất, chắc sắp đến kỳ rồi, con để ý đừng để con bé bị lạnh.”

Đường Kính Nghiêu cười cười: “Sao mẹ biết cô ấy sắp đến kỳ vậy?”

Diệp Tuệ khựng lại một giây, rồi cao giọng: “Lão Tứ, ý con là gì?”

Sau một thoáng im lặng, bà bỗng hít sâu một hơi đầy kinh ngạc: “Chẳng lẽ hai đứa…”

Mãi đến khi lên máy bay, Khúc Tận Hoan vẫn không ngừng trách móc Đường Kính Nghiêu.

“Đường Kính Nghiêu, anh đùa quá trớn rồi đấy!”

Vậy mà Đường Kính Nghiêu lại trông chẳng có chút áy náy nào, ngả người vào ghế, dáng vẻ nhàn nhã, hai chân còn thản nhiên tách ra.

Khúc Tận Hoan bực mình, giơ tay vỗ vào cánh tay anh: “Để xem lát nữa đến Kinh Bắc, anh giải thích với mẹ thế nào!”

Đường Kính Nghiêu nhướng mày: “Hay là giờ mình làm thật luôn đi?”

Khúc Tận Hoan mặt nóng bừng, trừng mắt nhìn anh: “Làm cái đầu anh ấy!”

Đường Kính Nghiêu bật cười, vòng tay ôm lấy bờ vai cô, khẽ cọ trán mình vào trán cô, giọng dịu dàng: “Ngoan nào, có muốn ăn bánh su kem không?”

Khúc Tận Hoan sửng sốt, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển hướng nhanh như vậy. Mới phút trước còn bàn về chuyện sinh con, phút sau đã nhảy sang đồ ăn rồi.

Cô bĩu môi: “Không muốn ăn.”

Đường Kính Nghiêu giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của cô: “Nhưng anh lại muốn đút cho em ăn.”

Ngón trỏ anh chậm rãi trượt vào miệng cô, khẽ khuấy động: “Muốn để bảo bối ăn bánh su kem, để chiếc miệng nhỏ này được lấp đầy.”

Chương sau

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *