Chương 114
Sợ rằng Đường Kính Nghiêu sẽ lỡ miệng nói ra điều không nên nói, Khúc Tận Hoan vội vàng đưa tay ôm lấy đầu anh, nhanh chóng hôn lên môi anh, chặn lại những lời sắp thốt ra.
Bị cô hôn đến mức cơ thể ngả về sau, lưng Đường Kính Nghiêu va vào ghế da, khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi.
Anh nheo mắt, một tiếng cười trầm khàn bật ra từ cổ họng. Tay đang ôm lấy eo cô siết chặt lại, mạnh mẽ ấn cô xuống.
Khúc Tận Hoan bất ngờ cắn mạnh vào môi anh, khiến môi anh rách ra và rỉ máu.
Khoang miệng lập tức tràn ngập vị tanh của máu, cô hoảng hốt lùi lại, nhìn thấy môi dưới của anh rỉ máu liền vội vàng cúi xuống hôn nhẹ và liếm đi vết máu ấy.
Thế nhưng Đường Kính Nghiêu lại chẳng hề để tâm, chút đau đớn trên môi không khiến anh khó chịu, ngược lại còn làm dâng lên cảm giác hưng phấn.
Anh lập tức giành lại thế chủ động, một tay giữ lấy khuôn mặt cô, hôn cô một cách mãnh liệt và sâu lắng hơn.
Khúc Tận Hoan đặt hai tay lên vai anh, cố gắng nghiêng đầu né tránh, gấp gáp hít một hơi sâu.
Vừa buông ra một hơi thở nhẹ nhõm, cơ thể cô lập tức mềm nhũn, ngã vào lòng anh.
“Đường Kính Nghiêu.” Cô nhẹ giọng, mềm mại nói: “Anh cứ thường xuyên như vậy, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe sao?”
Đường Kính Nghiêu khẽ cắn lên tai cô, giọng trầm thấp đầy mê hoặc: “ Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Khúc Tận Hoan bật cười, đánh nhẹ lên vai anh: “Đừng nói linh tinh, em muốn anh bình an khỏe mạnh, sống vui vẻ thuận lợi, bên em đến già.”
Đường Kính Nghiêu bật cười, giọng nói dịu dàng: “Được.”
Vừa dứt lời, anh ôm lấy cô, bất ngờ xoay người, ép cô xuống vô lăng.
Mười mấy phút sau, điện thoại của Diệp Tuệ lại vang lên lần nữa.
Đường Kính Nghiêu bắt máy, bật loa ngoài.
Diệp Tuệ hỏi: “Nửa tiếng trước xe con đã vào gara rồi, sao vẫn chưa lên?”
Khúc Tận Hoan hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Dì ơi, bọn con sắp——”
Chữ “đến” còn chưa kịp thốt ra, giọng Đường Kính Nghiêu khàn đặc vang lên: “Còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa.”
Diệp Tuệ:”…”
–
“Đường Kính Nghiêu, anh là đồ khốn! Anh làm như vậy, em biết đối mặt với mẹ anh thế nào đây?”
Khúc Tận Hoan ngồi trên người anh, tức giận đập mạnh vào vai anh.
Đường Kính Nghiêu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa những ngón tay mềm mại, dịu dàng hỏi: “Tay có đau không?”
Cơn giận trong lòng Khúc Tận Hoan lập tức tiêu tan, cô dụi đầu vào vai anh, khẽ cắn vào bả vai anh nhưng không dùng lực, giống như đang hôn nhẹ trêu chọc.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ anh, giọng mềm mại: “Đường Kính Nghiêu, em không muốn mẹ anh xem thường em.”
“Sẽ không”. Đường Kính Nghiêu nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nghiêng đầu hôn lên tai cô, “Đừng suy nghĩ lung tung, dì Diệp sẽ không xem thường em đâu, bà ấy chỉ biết cảm kích em thôi.”
Khúc Tận Hoan ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Ý anh là gì? Sao dì ấy lại cảm kích em chứ?”
Đường Kính Nghiêu đặt bàn tay lớn lên sau đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, bật cười khẽ: “Vì anh yêu em, nên bà ấy sẽ không xem thường em đâu.”
Khúc Tận Hoan “ồ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhưng mà anh cũng không thể đòi hỏi ngay trên xe được, hơn nữa chúng ta đã đến nhà dì rồi.”
Đường Kính Nghiêu cười khẽ, hỏi lại: “Vậy bảo bối muốn ở đâu, hửm?”
Khúc Tận Hoan cắn nhẹ lên tai anh, ghé sát tai anh, dịu dàng nói: “Đường Kính Nghiêu, anh hư lắm, phạt anh cấm dục một tháng.”
Đường Kính Nghiêu siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, nhấc cô lên một chút: “Em thẳng tay lấy mạng anh luôn đi cho rồi.”
Khúc Tận Hoan bật cười, rúc vào ngực anh, vừa cười vừa cắn nhẹ lên vai anh.
Đường Kính Nghiêu bật cười, vỗ nhẹ lên mông cô: “Yêu tinh nhỏ, thật sự muốn lấy mạng anh sao?”
–
Trong biệt thự tràn ngập không khí vui tươi, đậm chất năm mới.
Từ cổng lớn vào đến sân, rồi đến cửa chính biệt thự, trên cành cây, cột đèn đường, dưới hiên nhà, cột trụ La Mã,… tất cả đều treo đèn lồng đỏ rực.
Trên cửa dán chữ “Phúc” và câu đối, trong phòng khách cũng bày biện những chậu cây cảnh được trang trí bằng những chiếc lồng đèn nhỏ, còn tay vịn cầu thang xoắn ốc thì quấn đầy đèn màu lấp lánh.
Trong nhà, hệ thống sưởi dưới sàn rất ấm áp, Diệp Tuệ mặc đồ khá đơn giản, chỉ diện một chiếc sườn xám nhung đỏ kiểu xuân thu. Các nút cài là kiểu kết Trung Hoa, vừa trang nhã vừa rất phù hợp với không khí ngày Tết.
Vừa bước vào cửa, Khúc Tận Hoan dịu dàng chào: “Chào dì ạ.” Sau đó cô chắp tay, tinh nghịch nói: “Dì ơi, chúc mừng năm mới!”
Diệp Tuệ cười trêu: “Vẫn còn gọi dì sao?”
Khúc Tận Hoan mím môi cười, e thẹn đổi cách xưng hô: “Mẹ ạ.”
Diệp Tuệ liếc nhìn Đường Kính Nghiêu, mỉm cười dịu dàng: “Nếu con không ở bên lão Tứ, chắc chắn dì đã nhận con làm con gái.”
Đường Kính Nghiêu ôm eo Khúc Tận Hoan, khóe môi cong lên: “Không có ‘nếu như’, Diệp nữ sĩ đừng giả định chuyện không thể xảy ra.”
Diệp Tuệ lườm anh một cái, rồi chỉ lên tầng hai: “Phòng đã được dọn sẵn rồi, nếu mệt thì lên nghỉ ngơi đi. Lát nữa cơm chín, dì gọi hai đứa xuống.”
Khúc Tận Hoan vội vàng nói: “Mẹ, con không mệt.”
Đường Kính Nghiêu khẽ cười, cúi đầu ghé sát tai cô, trêu ghẹo: “Đã không mệt, vậy thì…”
Khúc Tận Hoan khuỷu tay khẽ đẩy vào ngực anh.
Cô cố ý giữ lực, biết ngực anh từng bị thương, sợ làm anh đau.
Nhưng thực ra, dù cô có dùng sức, với lực yếu mềm của mình, cũng chẳng thể khiến Đường Kính Nghiêu đau được.
Chỉ là cô không biết, mỗi lần chạm vào anh đều nhẹ nhàng như vuốt ve, vô tình lại trở thành một kiểu trêu chọc.
Ngực Đường Kính Nghiêu ngưa ngứa, anh buông cô ra, bàn tay đặt trên eo nhẹ nhàng xoa xoa, cười cưng chiều.
Diệp Tuệ nhìn hai người đùa giỡn, khuôn mặt tràn đầy yêu thương.
Bà xoay người đi về phía bếp, vừa đi vừa lớn tiếng dặn dò:
“Tiểu Lý, làm thêm một món canh bổ nữa nhé.”
Diệp Tuệ cùng người giúp việc bận rộn trong bếp, còn Khúc Tận Hoan và Đường Kính Nghiêu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV.
Bobby cuộn tròn bên chân cô, đầu tựa vào bắp chân nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào chân cô đầy làm nũng.
Trên TV đang phát sóng chương trình Xuân Vãn của năm năm trước, đúng vào năm Khúc Tận Hoan rời xa Đường Kính Nghiêu.
Cô nhìn thấy con số năm ở góc dưới bên phải màn hình, lòng chợt nhói đau, mắt cay xè.
“Đường Kính Nghiêu.” Giọng cô nghèn nghẹn, mang theo chút âm mũi mềm mại, “Những năm đó, anh đón Tết thế nào?”
Đường Kính Nghiêu nuốt xuống, yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp: “Nhớ em.”
Khúc Tận Hoan xoay người ngồi lên đùi anh, nhìn thẳng vào gương mặt anh: “Anh ở Kinh Bắc hay Hải Thành?”
Đường Kính Nghiêu ấn nhẹ vào đầu cô, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào lồng ngực anh.
“Bảo bối, mọi chuyện đã qua rồi, đừng hỏi nữa.”
Nhưng Khúc Tận Hoan rất muốn biết. Cô ngẩng đầu lên, kiên trì hỏi: “Em muốn biết.”
Đường Kính Nghiêu đáp: “Ở Hải Thành, cùng với Bobby, tưởng tượng rằng em vẫn còn ở đây.”
Khúc Tận Hoan lập tức ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, khẽ nói: “Đường Kính Nghiêu, em yêu anh, mãi mãi, mãi mãi.”
Đường Kính Nghiêu ngửa đầu ra sau, cần cổ dài thẳng tắp bị kéo căng, yết hầu lộ rõ càng thêm sắc nét và gợi cảm.
Anh bật cười: “Đừng như vậy, anh sợ lát nữa em chẳng ăn nổi cơm đâu.”
Khúc Tận Hoan bị anh trêu chọc đến bật cười, há miệng cắn nhẹ lên vai anh: “Vậy anh cũng đừng ăn, cùng nhịn đói với em đi.”
Đường Kính Nghiêu nghiêng đầu hôn lên môi cô: “Chỉ cần ăn em là đủ rồi.”
Khúc Tận Hoan vừa ngồi trên người anh vừa nhéo vừa đánh, Đường Kính Nghiêu cười cười mặc kệ cô muốn làm gì, thỉnh thoảng lại cù nhẹ vào chỗ nhột của cô, khiến Khúc Tận Hoan cười khanh khách không ngừng.
Cửa bếp khép hờ, tiếng cười đùa trong phòng khách vang lên rõ ràng.
Diệp Tuệ khuấy nhẹ muỗng trong nồi canh, ánh mắt dịu dàng, khóe môi lộ ra một nụ cười hiền hòa.
Người giúp việc Lý Tú vừa thái rau vừa cảm thán: “Tôi chưa từng nghe cậu chủ cười vui vẻ như vậy.”
Diệp Tuệ dừng tay, cười nhìn cô một cái: “Cô đấy, bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo trên mạng đi.”
Lý Tú run tay một cái, suýt nữa cắt trúng tay mình.“Chủ tịch Diệp, tôi nói thật đấy.”
Trước khi nghỉ hưu, Diệp Tuệ là chủ tịch của Liên hiệp Văn học Nghệ thuật, vì vậy mọi người vẫn quen gọi bà là “Chủ tịch Diệp.”
Diệp Tuệ đặt muỗng lên giá, nói: “Hồi còn học đại học, nó cũng cười như thế này. Chỉ là khi đó nó cười với đám anh em thân thiết, còn bây giờ là với người phụ nữ mà nó yêu, nên cảm giác khác thôi.”
Lý Tú gật gù: “Ồ, lúc đó tôi chưa đến đây, chưa từng thấy thiếu gia như vậy. Sau này khi tôi gặp cậu ấy, thiếu gia hầu như chẳng cười bao giờ.”
Diệp Tuệ thở dài: “Haiz…” Nhưng rồi bà lại đổi chủ đề: “Tết đến rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa.”
Bà quay sang dặn người giúp việc Tiểu Lưu: “Tiểu Lưu, đi rửa ít trái cây rồi mang ra ngoài.”
Sau đó, bà gọi điện cho Thịnh Huệ. “Tiểu Huệ, tối nay qua đây ăn cơm, gọi anh con đến cùng.”
Khúc Tận Hoan dựa vào Đường Kính Nghiêu, cầm điện thoại xem mẫu ảnh váy cưới.
Đường Kính Nghiêu vòng tay ôm eo cô, cùng cô xem từng kiểu dáng.、
“Anh muốn chụp kiểu nào?” Khúc Tận Hoan dừng lại động tác lướt điện thoại, quay sang hỏi Đường Kính Nghiêu.
Đường Kính Nghiêu bật cười: “Câu này đáng lẽ phải là anh hỏi em mới đúng.”
Khúc Tận Hoan nói: “Chủ yếu là em không biết nên chụp kiểu gì.” Cô thở dài một hơi, “Tự nhiên em thấy kết hôn phiền quá. Hay là thôi đi, dù sao chỉ cần đăng ký xong thì cũng là vợ chồng hợp pháp rồi, không nhất thiết phải tổ chức hôn lễ.”
Đường Kính Nghiêu lấy điện thoại khỏi tay cô, nhẹ nhàng véo chóp mũi nhỏ nhắn của cô, giọng cưng chiều: “Giao cho anh là được, em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp thôi, những chuyện khác không cần lo.”
Khúc Tận Hoan vươn tay định lấy lại điện thoại: “Nhưng em vẫn muốn xem ảnh cưới mà.”
Đường Kính Nghiêu đặt điện thoại ra xa, không để cô lấy lại.
“Anh đã sắp xếp xong đội chụp ảnh cưới rồi, sau Tết sẽ chụp, địa điểm cũng chọn xong hết, cả phong cách phương Tây lẫn truyền thống đều có.”
Khúc Tận Hoan lại trèo lên đùi anh, ôm cổ anh, lắc nhẹ: “Anh sắp xếp từ khi nào vậy?”
Đường Kính Nghiêu nhìn cô sâu thẳm: “Năm năm trước, khi em sắp tốt nghiệp đại học.”
Khúc Tận Hoan bĩu môi, chui vào lòng anh, lén chùi nước mắt lên người anh.
Lúc này, Diệp Tuệ bưng khay trái cây đi đến, không nói gì, chỉ đặt khay xuống bàn trà, rồi lặng lẽ quay vào bếp.
Đợi Diệp Tuệ đi khỏi, Khúc Tận Hoan mới lén ngẩng đầu, vội vàng trườn khỏi người Đường Kính Nghiêu.
Cô xấu hổ đến mức hai tay che kín gương mặt đỏ bừng, hàng mi dài cong vút vẫn còn vương những giọt nước mắt long lanh.
Đường Kính Nghiêu cầm một quả dâu tây to, đưa phần đầu đỏ mọng cho cô ăn, còn mình thì ăn phần cuống phía dưới.
Đúng lúc Thịnh Huệ và Thịnh Tây Trạch bước vào, nhìn thấy cảnh này, hai anh em đều kinh ngạc đến tròn mắt.
Thịnh Tây Trạch không thể tin nổi, Đường Kính Nghiêu lại ăn phần dâu tây còn thừa của Khúc Tận Hoan, mà còn là phần cuống chua không ngọt.
Cậu biết Đường Kính Nghiêu rất yêu Khúc Tận Hoan, yêu đến mức cô ấy rời đi bốn năm rồi mà vẫn không quên được. Nhưng cậu không ngờ rằng anh ấy lại yêu đến mức này, đến mức ngay cả phần dâu tây Khúc Tận Hoan đã cắn qua cũng muốn ăn nốt.
Đường đường là đại thiếu gia giàu nhất Hải Thành, tài sản hàng chục tỷ, chẳng lẽ lại thiếu tiền mua dâu tây hay sao?
Thịnh Huệ cũng đứng sững tại chỗ, không bước tiếp.
Cô cũng bị cảnh tượng ấy làm chấn động, thậm chí còn cảm thấy một cảm giác khó tả, vừa ngỡ ngàng vừa có chút cảm động.
Đường Kính Nghiêu nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn họ một cái, giọng điệu thản nhiên: “Ngồi đi.”
Sau đó, anh lại quay lại, cầm một quả dâu tây khác, bóp nhẹ phần cuống rồi đưa phần đầu đỏ mọng cho Khúc Tận Hoan ăn.
Khúc Tận Hoan cắn đi phần đầu dâu, vừa nhìn thấy Thịnh Huệ, liền vui vẻ vẫy tay chào: “Huệ tỷ!”
Nói xong, cô chợt nhận ra bây giờ gọi “tỷ” có vẻ không hợp nữa, liền vội vàng sửa lại: “Huệ Huệ.”
Thịnh Huệ đi tới ngồi sát bên cạnh Khúc Tận Hoan, lén nhìn Đường Kính Nghiêu một chút, thấy anh lại ăn nốt phần cuống dâu tây mà Khúc Tận Hoan để lại, liền hít vào một hơi đầy kinh ngạc.
Nhân lúc Đường Kính Nghiêu đang nói chuyện với Thịnh Tây Trạch, cô ghé sát Khúc Tận Hoan, giơ ngón tay cái lên: “Chị dâu lợi hại thật đấy!”
Khúc Tận Hoan đã quen với sự chăm sóc tận tình của Đường Kính Nghiêu nên nhất thời không hiểu ý cô, thắc mắc: “Chị lợi hại chỗ nào? Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Đúng lúc Đường Kính Nghiêu quay lại nhìn, Thịnh Huệ lập tức quay mặt về phía tivi, giả vờ xem chăm chú.
Khúc Tận Hoan lúc này mới chậm rãi nhận ra, liền ghé sát tai Thịnh Huệ, hạ giọng nói nhỏ: “Thật ra trước đây anh ấy không như vậy đâu, sau này mới thay đổi đấy.”
Trước kia, Đường Kính Nghiêu cũng hay đút cho cô ăn phần đầu dâu tây, nhưng sẽ không bao giờ ăn phần cuống mà cô để lại.
Cô cắn mất đầu dâu, anh liền ném phần còn lại đi.
Cô cảm thấy như vậy quá lãng phí, bèn ăn luôn cả quả.
Kết quả, lần đó cô ăn quá nhiều dâu tây, dạ dày cồn cào, khó chịu đến mức không ăn nổi cơm, chỉ có thể nằm trên giường rên rỉ.
Đường Kính Nghiêu khi đó mặt lạnh như băng, nghiêm khắc mắng cô một trận chẳng khác gì thầy giáo chủ nhiệm, từ đó không bao giờ để cô ăn dâu tây nữa.
Nghĩ đến chuyện cũ, Khúc Tận Hoan hừ một tiếng: “Trước đây anh ấy kén chọn lắm, đâu có chịu ăn dâu tây thừa của chị đâu.”
Thịnh Huệ khẽ đáp: “Nhưng bây giờ anh ấy chấp nhận rồi. Em chưa bao giờ thấy Tứ ca ăn đồ thừa của ai cả.”
Hai cô gái ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay khoác tay, thân mật trò chuyện rì rầm.
Trong khi đó, Đường Kính Nghiêu và Thịnh Tây Trạch đi đến phòng trà trong phòng khách.
Thịnh Tây Trạch đưa cho anh một điếu thuốc, nhưng Đường Kính Nghiêu lắc đầu từ chối.
“Tôi cai rồi.”
Thịnh Tây Trạch thu tay về, cười hỏi: “Tứ ca định chuẩn bị có con à?”
Đường Kính Nghiêu không phủ nhận, chỉ khẽ nhếch môi: “Thuận theo tự nhiên.”
Thịnh Tây Trạch kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, gõ nhẹ cho tàn rơi xuống, nhưng không châm lửa, giọng điệu tùy ý hỏi: “Tứ ca thích con gái hay con trai hơn?”
Đường Kính Nghiêu rót trà vào chén, nghe vậy, tay khựng lại một chút, rồi khẽ cười: “Đều được.”
Thịnh Tây Trạch nói: “Em có cảm giác tứ ca chắc thích con gái hơn.”
Hắn nhìn thoáng qua Khúc Tận Hoan, rồi cười nói: “Nếu con gái giống tứ tẩu, chỉ sợ tứ ca có thể cưng chiều con bé lên tận trời.”
Trong đầu Đường Kính Nghiêu chợt hiện lên hình ảnh một bé con tròn trịa, trắng nõn nà đang rúc vào lòng anh, búi hai chỏm tóc nhỏ xíu, mềm mại ngoan ngoãn ôm lấy anh, ngọt ngào gọi một tiếng “Ba ơi”.
Chỉ nghĩ đến thôi, trái tim anh đã mềm nhũn, đầu lưỡi khẽ chạm vào vòm họng, bất giác bật cười: “Ừ, đúng vậy.”
Đừng nói là cưng chiều lên tận trời, đến cả mạng sống này, anh cũng có thể trao đi.
Buổi tối ăn cơm xong, hai anh em Thịnh Huệ và Thịnh Tây Trạch không trở về nhà mà ở lại biệt thự.
Biệt thự của Diệp Tuệ rất rộng, ngoài hai tầng chính phía trước, phía sau còn có một căn nhà biệt lập, chỉ là hai khu này được kết nối với nhau bằng hành lang có mái che, có thể đi từ cửa sau biệt thự sang thẳng sân của căn nhà phía sau.
Ban đầu, Diệp Tuệ đã cho người dọn dẹp phòng trống trên tầng hai để họ ở, nhưng Đường Kính Nghiêu không muốn ở trên lầu, cảm thấy không tiện. Vì thế, anh liền đưa Khúc Tận Hoan đến ở tại căn nhà biệt lập phía sau.
Diệp Tuệ vỗ một cái lên lưng anh, vừa cười vừa mắng: “Không đứng đắn gì cả.”
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng bà lại vô cùng vui vẻ.
Bà là người mong chờ gia đình có thêm thành viên hơn ai hết, nếu Đường Kính Nghiêu không quấn quýt, bà mới lo lắng.
Năm ấy, khi Đường Kính Nghiêu đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà vẫn không yêu đương, không tìm bạn gái, bà thậm chí còn ngầm dò hỏi, muốn biết liệu anh có vấn đề gì không.
Kết quả sau đó, anh bỗng nhiên dẫn về một nữ sinh đại học non nớt, lúc ấy bà mới thở phào nhẹ nhõm, nên cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm.
–
Đêm giao thừa, Khúc Tận Hoan vô cùng vui vẻ, như một đứa trẻ hồn nhiên.
Nhìn thấy Diệp Tuệ bận rộn trong bếp, cô cũng muốn vào giúp một tay. Thế nhưng, chân còn chưa bước vào, đã bị Đường Kính Nghiêu kéo đi mất.
“Ơ, anh kéo em làm gì?” Cô bị Đường Kính Nghiêu kéo lùi ra phía sau.
Đường Kính Nghiêu ấn cô ngồi xuống sofa, cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô, giọng cưng chiều:
“Em ngoan ngoãn ngồi đây chơi đi. Trong bếp có đầu bếp và giúp việc rồi, bà ấy sẽ không mệt đâu. Chỉ là thói quen chỉ đạo, chứ không cần em vào làm gì cả.”
Khúc Tận Hoan chẳng tìm được việc gì để làm, bèn dắt Bobby ra ngoài, cùng Thịnh Huệ chơi đùa với nó trong sân.
Đường Kính Nghiêu đút hai tay vào túi quần, lười biếng bước ra ngoài, kéo một chiếc ghế, vắt chéo chân ngồi dưới hiên, ánh mắt dịu dàng dõi theo cô.
Cô cười, cô nghịch, anh chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều.
Khúc Tận Hoan chơi đến mệt, cũng không quan tâm nền đất có lạnh hay không, trực tiếp ngồi bệt xuống thảm cỏ khô, hướng về phía Đường Kính Nghiêu gọi to: “Đường Kính Nghiêu, em muốn uống nước.”
Đường Kính Nghiêu đứng dậy vào nhà, rót nước cho cô, tiện thể lấy thêm mấy quả quýt.
Thịnh Huệ thấy anh đi tới, vội vàng chạy tọt vào nhà.
Khúc Tận Hoan ôm lấy cốc nước, cắn ống hút chậm rãi uống.
Đường Kính Nghiêu ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận bóc quýt cho cô, tách từng múi rồi đưa lên miệng cô.
Khúc Tận Hoan cắn lấy một múi quýt, hai má phồng lên, lúng búng nói: “Anh xem, anh dọa cho Thịnh Huệ chạy mất rồi.”
Đường Kính Nghiêu khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Đó là cô ấy biết điều.”
Khúc Tận Hoan đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, rồi nhét vào miệng anh phần vỏ tép quýt đã nhai hết nước, sau đó mở to đôi mắt long lanh, ngây thơ nói: “Bỏ đi thì phí lắm.”
Đường Kính Nghiêu nhéo nhẹ đôi má phúng phính của cô, cười nhàn nhạt: “Tối nay anh sẽ lấy cả vốn lẫn lãi.”
Bữa cơm tất niên vô cùng thịnh soạn, chiếc bàn tròn bằng gỗ được bày kín các món ăn hấp dẫn.
Trên tivi đang phát chương trình Giao thừa, nhưng Hề Nguyên không tham gia năm nay, cô đã cùng Châu Kinh Hồng về quê ăn Tết.
Đây là lần đầu tiên Khúc Tận Hoan đón giao thừa cùng gia đình Đường Kính Nghiêu. Cô ngồi bên cạnh anh, bên phải là Thịnh Huệ, đối diện chéo là Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ nâng ly rượu, cười tươi chúc: “Chúc lão Tứ và Tiểu Thất trong năm mới mãi mãi hạnh phúc, khỏe mạnh, bình an.”
Bà lại quay sang Thịnh Huệ và Thịnh Tây Trạch, nói tiếp: “Cũng chúc Tiểu Huệ và Tây Trạch sức khỏe dồi dào, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.”
Khúc Tận Hoan cũng nâng ly, dịu dàng cười nói: “Chúc mừng năm mới, chúc mẹ luôn khỏe mạnh, trẻ mãi không già. Chúc Tiểu Huệ và Tây Trạch sự nghiệp hanh thông, tiền vào như nước.”
Đường Cảnh Dao ôm lấy eo cô, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Không chúc anh sao?”
Lần này Khúc Tận Hoan không xóa, còn cười khen một câu: “Đẹp lắm.”
Cô đặt que pháo cháy hết sang một bên, cười ôm lấy cổ Đường Kính Nghiêu, cả người đều đeo lên người anh.
“Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh chung nhé, để Thịnh Huệ giúp chúng ta chụp, gọi cả mẹ ra nữa.”
Đường Kính Nghiêu trong lòng ấm áp, ôm lấy cô, ngón trỏ gạt nhẹ mũi cô: “Được.”
Khúc Tận Hoan cười chạy vào nhà: “Mẹ ơi, chúng ta cùng ra ngoài chụp ảnh nhé.” Cô lại cười nói với Thịnh Huệ, “Huệ Huệ, em giúp tụi chị chụp một tấm nhé, được không?”
Thịnh Huệ lau tay, cười đứng dậy: “Được.”
Khúc Tận Hoan khoác tay Diệp Tuệ đi ra ngoài, đi đến trước mặt Đường Kính Nghiêu, tay kia khoác lấy cánh tay Đường Kính Nghiêu.
Một nhà ba người, thêm một chú chó săn Beagle ngoan ngoãn, đứng yên dưới ánh pháo hoa ấm áp.
Mùa đông phương Bắc lạnh, nhiệt độ ngoài trời thấp, chơi được một lúc, Khúc Tận Hoan lạnh run lên, nhưng cô vẫn không muốn vào nhà, bị Đường Kính Nghiêu ôm vào nhà.
Vừa bước vào trong phòng ấm áp, Khúc Tận Hoan liền cảm thấy cả người như sống lại.
“Ồ, trong nhà vẫn thoải mái hơn.”
Đường Kính Nghiêu cười đùa với cô: “Trong nhà thoải mái, nhưng ngoài trời vui hơn.”
Khúc Tận Hoan dùng đầu đẩy vào lưng anh: “Ngoài trời vui mà, bây giờ Tết Nguyên Đán trên TV cũng chẳng hay.”
Thịnh Tây Trạch đề nghị: “Hay chúng ta đi chơi bài, ai thua thì uống rượu.”
Biệt thự có hầm rượu, cũng có quầy bar, có thể ngồi trước quầy bar chơi bài uống rượu.
Khúc Tận Hoan rất hào hứng: “Được đấy, được đấy.”
Đường Kính Nghiêu thực ra không muốn chơi lắm, anh chỉ muốn ôm Khúc Tận Hoan về phòng ngủ.
Nhưng thấy Khúc Tận Hoan vui vẻ, anh không nỡ làm cô thất vọng, nên cười đồng ý: “Được.”
Khúc Tận Hoan nhìn chiếc ghế cao ngất ngưởng, cô nhón chân, nâng mông lên để ngồi, nhưng ngồi mấy lần đều không lên được.
Đường Kính Nghiêu nhịn cười bế cô lên ghế, nhìn thấy đôi chân cô lơ lửng, còn đung đưa qua lại, cười to hơn.
Khúc Tận Hoan xấu hổ đỏ mặt, nhìn lại Thịnh Huệ, cô ấy ngồi lên dễ dàng, đôi chân đặt vững trên mặt đất.
Thịnh Tây Trạch cao hơn một mét tám, ngồi lên hoàn toàn không tốn sức.
Đường Kính Nghiêu thì khỏi phải nói, cao một mét chín hai, ngồi lên thậm chí còn phải điều chỉnh ghế cao hơn, nếu không sẽ trông không cân đối.
Cô phùng má lên: “Thật là bất công, sao mọi người đều cao thế?”
Đường Kính Nghiêu nhịn cười điều chỉnh ghế thấp nhất cho cô, xoa xoa mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Là tại ghế cao quá.”
Thịnh Huệ cười giải vây cho cô: “Vì chúng em đều là người phương Bắc mà, chị là người phương Nam, người phương Nam vốn thấp hơn. Hơn nữa thấp cũng có cái hay, con gái thấp đều rất đáng yêu.”
Khúc Tận Hoan lại nhìn về phía Đường Kính Nghiêu: “Vậy anh giải thích sao, anh là người Hải Thành, không phải người phương Bắc.”
Thịnh Huệ giải thích: “Nhưng dì em là người Bắc Kinh mà, hơn nữa dì em cao một mét bảy hai.”
Khúc Tận Hoan: “…”
Cô coi như mình chưa nói gì.
Cô hoàn toàn không dám nói, mẹ cô chỉ cao một mét năm ba, ảnh hưởng của gen quá mạnh mẽ.
Thế là đêm đó khi đi ngủ, Khúc Tận Hoan trở mình thở dài.
Đường Kính Nghiêu từ phía sau ôm lấy cô, hỏi: “Bảo bối sao vậy?”
Khúc Tận Hoan yếu ớt nói: “Đường Kính Nghiêu, em đã giấu anh một chuyện.”
Đường Kính Nghiêu lòng đau thắt lại: “Chuyện gì vậy?”
Khúc Tận Hoan buồn bã nói: “Mẹ em rất thấp.”
Đường Kính Nghiêu: “…”
Khúc Tận Hoan thấy anh không nói gì, ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn nhìn thấu tận đáy lòng anh.
“Mẹ em chỉ cao một mét năm ba, nên em cố gắng hết sức cũng chỉ được một mét sáu ba, chính xác là 162.8 cm.”
Nói đến đây, cô thở dài nặng nề.
“Phải làm sao đây, con cái em sinh ra chắc chắn sẽ không cao, nếu là con trai thì chắc chắn không vượt qua được anh, nếu là con gái, kết quả tốt nhất cũng chỉ giống em, nếu không may thì có thể còn thấp hơn em.”
Đường Kính Nghiêu lòng đang thắt chặt bỗng chùng xuống, cười như vừa thoát khỏi hiểm nguy: “Anh tưởng là chuyện gì lớn, sau này em đừng dọa anh như vậy nữa.”
“Đây không phải là chuyện lớn sao?” Khúc Tận Hoan rất không hiểu nhìn anh.
Đường Kính Nghiêu cười: “Bảo bối, đây không phải là chuyện lớn, trong mắt anh, thậm chí còn không đáng để nhắc đến.”
Anh nghiêm túc nói, “Đầu tiên, em không thấp, mẹ em cũng không thấp. Thứ hai, số phận con người không phải do chiều cao quyết định.”
Khúc Tận Hoan vội vàng nói: “Em biết mà, em không có ý bi quan. Em chỉ rất lo lắng, em sợ con em sinh ra không đủ tốt, em muốn…”
Đường Kính Nghiêu hôn lên môi cô, tay ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng hôn an ủi, rồi nhẹ nhàng buông ra, giọng nói trầm ấm trấn an cô:
“Thất Thất, con em sinh ra nhất định sẽ rất tốt. Nếu thật sự có gì chưa hoàn hảo, thì đó là do anh, không phải do em. Hơn nữa, chỉ cần là con của em, thì chính là điều tuyệt vời nhất. Kể cả nếu không tốt, kể cả trong tình huống xấu nhất, em có sinh ra một đứa bé ngốc, thì nó vẫn là con trai của Đường Kính Nghiêu anh. Chỉ cần nó mang họ Đường, cả đời này sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, không cần vì tiền mà phiền muộn. Anh sẽ đảm bảo cho nó sống một đời bình an.”
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, hôn lên trán cô đầy yêu thương.
“Vậy nên, đừng lo lắng những điều chưa xảy ra. Cho dù sau này con trai anh chỉ cao 1m6, thậm chí 1m5, nó cũng sẽ là người lùn giàu nhất Hải Thành.”
Khúc Tận Hoan nghe mà lòng như chấn động mạnh, cô vừa cười vừa khóc, ôm chặt lấy anh rồi bất ngờ lật người, nhào lên người anh, bàn tay nhỏ nhắn loạn xạ chà lên ngực anh.
“Anh mới sinh con ngốc ấy! Em không phải ngốc, em sẽ không sinh con ngốc đâu!”
Cô hít hít mũi, rúc vào cổ anh, giọng mềm mại như làm nũng: “Đường Kính Nghiêu, chúng ta sinh con ngay bây giờ đi.”
Đường Kính Nghiêu vuốt nhẹ eo cô, bàn tay ấm áp mơn trớn làn da nhạy cảm, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm: “Bảo bối muốn sinh con, hay là muốn được chồng yêu?”
Khúc Tận Hoan cúi đầu, cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh, lại di chuyển lên hôn hầu kết anh, rồi nâng mặt lên hôn lên môi anh, cọ nhẹ trêu chọc: “Cả hai.”
Đường Kính Nghiêu ôm chặt lấy cô, lật người đè lên, cúi xuống hôn lên cổ cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “Nhưng anh chỉ muốn làm em.”
Khúc Tận Hoan cắn nhẹ lên cằm anh: “Anh thật hư hỏng.”
Đường Kính Nghiêu ánh mắt tối lại, giọng càng thêm trầm thấp: “Ừ, nhưng chỉ hư với em thôi.”