Chương 12: Không đủ, anh ấy muốn nhiều hơn…
Trong thời gian huấn luyện quân sự, Khúc Tận Hoan nổi tiếng khắp tân sinh viên nhờ một điệu múa công. Thực ra cô nhảy không quá xuất sắc, nhưng gương mặt thanh tú, dáng người uyển chuyển, đặc biệt là động tác uốn lưng ngửa ra sau, vòng eo mềm mại đến mức đáng kinh ngạc khiến mọi người vỗ tay tán thưởng.
Sau đó, video quay lại điệu múa được đăng lên diễn đàn trường và lập tức gây bùng nổ, thậm chí còn leo lên top tìm kiếm. Tuy nhiên, chỉ chưa đầy một lúc sau video đã bị gỡ xuống.
Mọi người đều cho rằng là lãnh đạo trường yêu cầu xóa, nhưng thực chất là do Hạ Tông Tầm. Anh ta đã cho người xóa khỏi top tìm kiếm và gỡ video.
Sau khi xóa xong, anh ta còn đặc biệt gọi điện cho Đường Kính Nghiêu để nhận công lao, nhưng Đường Kính Nghiêu vẫn lạnh lùng ít lời như mọi khi, dường như không hề để tâm đến chuyện này.
Cúp máy, Hạ Tông Tầm lắc đầu cười mắng: “Tên này đúng là giỏi giả vờ.”
Mặc dù Đường Kính Nghiêu không nói gì khi nhận điện thoại, nhưng ngay sau đó anh đã bảo trợ lý tìm lại đoạn video đó.
Một video dài ba phút nhưng anh xem mất chín phút.
Khúc Tận Hoan hoàn toàn không hay biết gì, càng không biết rằng Đường Kính Nghiêu đã âm thầm xem video cô nhảy múa.
Sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, cô quay trở lại trường và bắt đầu cuộc sống đại học bận rộn nhưng đầy ý nghĩa. Vừa học tập vừa làm thêm, cả hai đều không bị gián đoạn.
Điều duy nhất khiến cô phiền lòng là từ sau điệu múa đó, cuộc sống của cô bị quấy rầy nghiêm trọng. Mỗi ngày, luôn có nam sinh “tình cờ gặp” cô trên đường đi học và tan học, tìm cô xin số điện thoại, xin WeChat.
Cuối cùng, cô phát chán đến mức tuyên bố thẳng với mọi người rằng mình đã có bạn trai.
Lời này vừa nói ra quả nhiên có hiệu quả.
Nghe nói cô đã có bạn trai phần lớn mọi người đều tự động rút lui.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, chẳng hạn như một nam sinh của khoa Quản trị Kinh doanh tên là Lục Vũ Trạch hơn cô một khóa kia. Dù cô đã nói rõ rằng mình có bạn trai nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, còn cố tình bám riết mời cô đi ăn cơm.
Cô từ chối rất nhiều lần, nhưng Lục Vũ Trạch vẫn cứ chặn đường cô lúc đi học và tan học.
May mắn là ba cô bạn cùng phòng đều là những người trượng nghĩa, mỗi ngày đi học, họ chia nhau làm “tiền tuyến”, giúp cô mở đường như thể đang tham gia chiến dịch quân sự. Tan học cũng vậy.
Mỗi lần bình an vô sự trở về ký túc xá, mấy cô gái đều cười phá lên.
Còn về Đường Kính Nghiêu – người đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất giống như pháo hoa lóe lên trên bầu trời đêm, tuy khiến cô kinh diễm một lần nhưng lại không tạo nên bất cứ gợn sóng thực sự nào trong cuộc sống của cô.
Hôm đó, khi anh trêu chọc hỏi cô: “Sao không gọi là chú nữa?” Cô xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống, lúc đó cô chỉ dám cúi đầu lí nhí nói một câu “xin lỗi”.
Anh cũng không làm khó cô mà chỉ thờ ơ vẫy tay. Cô như được đại xá nhanh chóng chạy biến mất.
Từ đó cho đến khi huấn luyện quân sự kết thúc, cô không còn gặp lại anh nữa.
Có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại. Dù sao họ cũng là người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Anh là ông chủ của một tập đoàn trị giá hàng trăm tỷ, sống trong thế giới xa hoa phù phiếm. Còn cô chỉ là một sinh viên ngây thơ vẫn còn bị nhốt trong tháp ngà, gần như không có điểm giao nào với anh. Nếu anh không chủ động tìm cô, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Nhưng đời luôn khó đoán, không ngờ một tháng sau, cô lại gặp Đường Kính Nghiêu lần nữa.
Hôm đó là ngày 26 tháng 10, thứ tư.
Buổi chiều sau khi tan học, cô ôm một chồng tờ rơi quảng cáo gia sư dày cộm, đứng bên ngoài trường phát cho mọi người.
Hoàng hôn buông xuống, gió thổi mạnh, làm tóc cô bay tán loạn, thậm chí vài tờ quảng cáo trong tay cũng bị thổi bay đi.
Một tờ trong số đó rơi trúng lên một chiếc xe.
Chiếc xe có lớp sơn đen bóng loáng, logo dựng trên nắp capo – một hình tam giác cầu, bên trong là hai chữ “M” giao nhau.
Cô không nhận ra thương hiệu xe, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài và chất liệu là có thể đoán được đây là một chiếc xe đắt đỏ.
Người có tiền thường rất chú trọng đến giáo dục ngoại ngữ, vậy nên cô lấy hết can đảm bước đến, gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, người ngồi ở ghế lái là một người đàn ông có ngoại hình thanh tú, trông khoảng ba mươi tuổi.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn gọi một tiếng “chú”, nhưng bây giờ cô đã học được từ Phùng Giai Nhân rằng, gặp đàn ông ba mươi tuổi thậm chí bốn mươi tuổi thì cứ gọi là “anh”, gặp phụ nữ thì gọi là “chị”, còn hai mươi mấy tuổi thì gọi là “anh trai” hoặc “chị gái”.
Vì vậy, cô nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng hỏi: “Anh ơi, có cần gia sư tiếng Anh không?”
Tống Văn Dịch nhìn cô gái nhỏ ngoài cửa xe, bật cười: “Cô bé, anh lớn tuổi thế này rồi, không có sức mà thi đại học nữa đâu.”
Khúc Tận Hoan bị trêu chọc đến đỏ mặt, nhưng vẫn giữ nụ cười: “Vậy anh có người thân hay bạn bè nào cần không ạ?”
Tống Văn Dịch lắc đầu: “Không có.”
Cô cười cười, lùi lại một bước: “Xin lỗi đã làm phiền.”
Ngay lúc cô định quay người rời đi, cửa kính xe ở ghế sau chậm rãi hạ xuống.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Đường Kính Nghiêu đang ngồi bên trong.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, trong mảng sáng tối đan xen, gương mặt góc cạnh sắc nét của anh càng trở nên lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như phủ sương.
Cô hơi sững sờ, rồi nhẹ giọng gọi: “Đường tiên sinh.”
Tống Văn Dịch kinh ngạc nhướng mày: “Em quen ông chủ Đường sao?”