Ngoại Truyện 10
Lý Tiểu Cường sững người một lúc, cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền lẩm bẩm nói: “Xin lỗi nhé…”
“Cậu đứng đó làm gì, nhặt lại cho tôi ngay!” Phó Tuyết Lê tức giận đá cho Lý Tiểu Cường một cái.
“Không phải đâu, ý tôi là, cậu nhìn kìa.” Lý Tiểu Cường chỉ về phía xa: “Người ta chẳng phải đã tự mang đến cho cậu rồi sao.”
Phó Tuyết Lê ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Hứa Tinh Thuần, cô liền khựng lại một chút, sau đó mới nhìn sang người đang đi đến. Một gương mặt tươi cười hiện ra trước mắt.
Hạ Hạ quả thật rất biết điều, vừa thấy Phó Tuyết Lê liền mỉm cười một cái rồi chủ động đưa gậy chống cho cô.
Lý Tiểu Cường ngượng ngùng gãi đầu: “Đàn chị, thật làm phiền chị quá, còn đích thân mang đến nữa.”
Hạ Hạ mỉm cười: “Không sao đâu.”
“Cảm ơn…” Cô nhận lấy rồi cúi đầu nhìn cây gậy chống trong tay.
Nhận ra Phó Tuyết Lê có chút không ổn, Hạ Hạ lo lắng hỏi: “Em sao thế? Có phải chỗ nào thấy khó chịu không?”
“Hả?” Phó Tuyết Lê vội vàng đáp, “Không không không, em không sao, cảm ơn chị.”
Đợi Hạ Hạ đi rồi, Lý Tiểu Cường mới thở dài thườn thượt nói: “Haiz, ngưỡng mộ thật đấy. Đẹp trai đúng là sướng, lớp trưởng đúng là đào hoa không dứt mà.”
“Hứa Tinh Thuần?” Hạ Hạ gọi một tiếng.
“Ừ.” Cậu vặn nắp chai nước khoáng rồi uống một ngụm.
Hạ Hạ “chậc” một tiếng: “Mặt cậu trông không được ổn lắm, có phải vừa rồi chạy mệt quá không? Tôi nói gì cậu cũng hờ hững cả.”
“Hay là thế này đi.” Cô đề nghị: “Tôi dẫn cậu ra ngoài chơi nhé?”
Hứa Tinh Thuần lắc đầu: “Lát nữa tôi còn có việc.”
“Việc gì chứ? Rõ ràng là cậu không muốn đi mà.”
“Giúp thầy cô mang bảng biểu đi nộp.”
“Thôi được…” Hạ Hạ thấy vẻ mặt mệt mỏi không giấu nổi của cậu, liền cau mày hỏi: “Cậu không nghỉ ngơi đàng hoàng đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hạ Hạ gặp được một chàng trai vừa tự giác, kiềm chế, lại còn cực kỳ điển trai như vậy. Thế nên cô đương nhiên sẽ nảy sinh thiện cảm với Hứa Tinh Thuần, nếu không thì đã chẳng chủ động nhiều lần đến thế. Thế nhưng cậu ấy lúc nào cũng lạnh nhạt, khiến cô cảm thấy hơi đau đầu.
Hai người đang nói chuyện thì bên cạnh vang lên tiếng cố ý ho khan. Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là bạn thân của Hạ Hạ ở lớp bên cạnh.
“Ôi chà, đại mỹ nhân Hạ Hạ sao lại ở đây vậy?” Cậu con trai đó vừa nói vừa liếc nhìn hai người một lượt.
“Liên quan gì đến cậu chứ, đừng có mà hóng hớt.” Hạ Hạ hừ một tiếng, tiện miệng trò chuyện vài câu với cậu con trai kia.
Hứa Tinh Thuần đã cố nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu liếc nhìn một cái.
Phó Tuyết Lê đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
“Sao thế? Cảm giác cậu cứ như hồn vía lên mây vậy?” Hạ Hạ nghiêng đầu, thử đưa tay ra khẽ vẫy vẫy trước mắt cậu.
Cậu lập tức dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Hạ Hạ bỗng thở dài: “Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng tôi luôn cảm thấy… cậu chẳng vui vẻ gì cả. Cậu cứ như một tảng đá lớn bất động, không có chút cảm xúc nào vậy.”
“Vậy à.”
“Là ảo giác của tôi sao?”
Cậu khẽ cụp hàng mi xuống: “Là ảo giác.”
Hai người họ vẫn ngồi đó trò chuyện, còn Phó Tuyết Lê thì sớm đã không còn tâm trạng để vui chơi nữa. Cô gọi điện cho tài xế của gia đình đến đón mình ở trường, sau đó mặc kệ Lý Kiệt Nghị và đám bạn, cũng không chào hỏi lấy một tiếng mà đã lặng lẽ rời khỏi trường sớm.
Tối hôm đó, màn tỏ tình của Lý Kiệt Nghị gây chấn động không nhỏ, trên diễn đàn trường có vô số bài đăng. Ai nấy đều khen cậu ấy cực kỳ đẹp trai, cực kỳ lãng mạn.
Phó Tuyết Lê xem rất chăm chú, cô lật qua lật lại một cách tùy ý rồi vô tình liếc thấy tiêu đề của một bài viết:
【Trường Nhất Trung nhiều trai xinh gái đẹp quá, tiện tay chụp một cái cũng là cả một khung cảnh tuyệt mỹ】
Cô còn chưa kịp nhấn vào bài viết, chỉ mới thấy tấm ảnh xem trước đầu tiên thì đã lập tức sững người.
Người ngồi trên khán đài kia chẳng phải là Hạ Hạ và Hứa Tinh Thuần sao?
Phó Tuyết Lê khẽ cười lạnh, cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh rõ nét ấy, tâm trạng tệ đến mức như vừa dẫm phải phân chó.
Bây giờ người ta học hành chán đến mức này rồi sao? Nhiều chuyện quá mức rồi đấy? Cứ tưởng mình là phóng viên săn tin chắc. Đi một cái đại hội thể thao mà cũng phải mang theo máy ảnh.
Cái độ phân giải siêu nét này tuyệt đối không phải do điện thoại chụp được.
Cô buột miệng chửi thề một tiếng rồi dùng chân đá tung chăn lên. Cô bực bội muốn chết đi được.
Tối hôm đó cô trằn trọc mãi không ngủ được, cứ lật qua lật lại nghĩ về tấm ảnh kia. Mãi đến gần sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, đến chiều lại bị một cuộc điện thoại của Tống Nhất Phàm đánh thức: “Lê tử, cậu đâu rồi? Tối nay lớp mình tụ họp đấy, cậu không đến hả?!”
“Cái gì… tụ họp gì cơ?” Phó Tuyết Lê với mái tóc rối bời ngồi bật dậy trên giường, cô ngơ ngác hỏi.
Hôm qua và hôm nay cô đều không đến trường, nên dĩ nhiên chẳng hay biết gì về chuyện tụ họp của lớp cả.
“Này, cậu nói gì đi chứ, có đến không đấy?” Tống Nhất Phàm giục giã qua điện thoại.
Phó Tuyết Lê vuốt lại mái tóc rối của mình, hỏi: “Có những ai vậy?”
“Cả lớp đều đến rồi, là tiệc ăn mừng sau đại hội thể thao mà.”
Vì tài xế đã theo Phó Viễn Đông ra ngoài có việc, nên Tống Nhất Phàm và mấy người kia phải vòng đường đến đón Phó Tuyết Lê. Khi cả nhóm đến địa điểm ăn uống thì chỗ ngồi gần như đã kín hết rồi.
Vì có đông người đến, nên họ chia ra ngồi ở vài bàn khác nhau.