Siêu Độ – Chương 33

Chương 33

Sau khi gọi điện xong, Trần Đoan Thành cứ ở nhà uống rượu mãi, từ hơi say đến say nhẹ, từ say nhẹ đến say nặng. Cuối cùng, anh ôm chiếc váy ngủ của Lý Độ nằm trên giường, như thể đang tự nói chuyện một mình, lại như đang trò chuyện với chiếc váy. Một người một váy, vừa kỳ lạ vừa cô đơn.

Hậu quả của cơn say là đau đầu. Sáng hôm sau, Trần Đoan Thành thức dậy, uống liền ba ly cà phê mới tỉnh táo. Anh tắm rửa, cạo râu sạch sẽ, thay chiếc áo thun đỏ rực rỡ, quần màu be, phối cùng đôi giày da Ferragamo bóng loáng. Sau đó, anh gọi điện cho Âu Tu Lương hẹn gặp mặt. Trong điện thoại không nói rõ chuyện gì, chỉ bảo gặp rồi sẽ biết. Dù trong lòng thấy kỳ lạ nhưng Âu Tu Lương vẫn đồng ý đến gặp.

Cuộc gặp mặt được hẹn tại một phòng trà cao cấp. Khi Âu Tu Lương đến nơi, Trần Đoan Thành đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trà, trước mặt là chén trà, ấm trà, một chiếc máy tính xách tay và một chiếc USB. Anh chăm chú pha trà, tráng trà, làm nóng ly, từng động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi mà không hề lộn xộn. Đối với sự xuất hiện của Âu Tu Lương, anh như không hề hay biết, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên.

Âu Tuấn Lương cũng không lên tiếng mà lặng lẽ chờ đợi.

Trà đã pha xong, Trần Đoan Thành bưng một chén đặt trước mặt Âu Tu Lương, còn mình thì cầm một chén khác. Anh đưa lên ngửi, ngắm, rồi nhấp từng ngụm, sau đó thở dài một hơi rồi nói: “Tôi vẫn thích uống trà hơn, trà có vị hơn so với rượu!”

Sở thích này của anh ngược lại lại giống Âu Tu Lương đến kỳ lạ!

Âu Tu Lương nâng chén trà lên, nước trà có màu vàng xanh trong sáng, hương hoa thoang thoảng xen lẫn mùi caramel. Anh nhấp một ngụm nhỏ, rồi khen ngợi: “Là trà Ô Long Đông Đỉnh của mùa đông năm ngoái phải không?”

Trần Đoan Thành nhướng mày: “Xem ra anh thật sự hiểu về trà. Nếu không phải vì lập trường khác biệt, tôi và anh nhất định sẽ là tri kỷ!”

Lời này vừa thốt ra, cũng nên đến lúc gươm giáo tương kiến rồi.

Trần Đoan Thành mở máy tính và cắm USB vào. Trên màn hình hiện lên cảnh một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ đang quấn quýt bên nhau. Người đàn ông chính là Tống Trường Thắng, còn cô gái lại là đàn chị Lương Mẫn San. Khung cảnh đầy vẻ quyến rũ và táo bạo. Âu Tu Lương hít mạnh một hơi, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc.

Để quay được cảnh như vậy, Trần Đoan Thành đã phải tốn không ít tâm sức. Từ lời nói của Ngô Mộng Vũ, anh biết người đó không ham tiền, và từ nửa câu nói cuối cùng của cô, anh đã hiểu được sở thích thật sự của Thị trưởng Tống.

Nhưng Tống Trường Thắng là người thận trọng, không đời nào lại thân mật với một cô gái lai lịch không rõ ràng. Anh đã nhờ anh Hoa giúp đỡ, và anh Hoa đã phải vất vả lắm mới tìm được mục tiêu phù hợp: Lương Mẫn San – một nữ phóng viên trẻ, ngoại hình ưa nhìn, từng học cùng trường và cùng khoa với Ngô Mộng Vũ. Chỉ với hơn một trăm vạn, đàn chị họ Lương có mức lương khiêm tốn đã chịu khuất phục. Hơn nữa, việc được xử lý rất khéo léo, nên Trần Đoan Thành đã thưởng thêm cho cô ấy mười vạn.

Khi Trần Đoan Thành nhận được đoạn video, anh cũng kinh ngạc không kém Âu Tu Lương hiện tại, không ngờ một vị thị trưởng có vẻ ngoài chính trực như Tống Trường Thắng lại có thể nhiệt tình và phóng túng đến thế ở trên giường, lại còn đủ kiểu biến hóa. Thực ra, sở thích kín đáo này của Tống Trường Thắng chỉ có rất ít người biết, ngay cả Ngô Mộng Vũ cũng chỉ tình cờ nghe được qua cuộc trò chuyện của bố mẹ thì mới biết được.

Âu Tu Lương chỉ xem một hai phút liền nhấn nút tạm dừng, anh ta siết chặt ly trà trong tay rồi tức giận nói: “Không ngờ anh lại đê tiện đến mức này!”

Trần Đoan Thành thản nhiên thừa nhận: “Tôi không phải là người quân tử như anh, tôi chỉ muốn đạt được mục đích của mình. Còn về thủ đoạn thì… tôi không quá câu nệ chuyện đó.”

Âu Tu Lương siết chặt hai tay, cố nuốt cơn giận xuống rồi lạnh lùng cười nói: “Làm con rể của Tằng Đạt thì không chịu, lại đi dùng mấy thủ đoạn hèn hạ thế này. Anh tưởng mình nắm chắc phần thắng sao?” Anh ta rút chiếc USB ra, xoay xoay trong tay rồi cụp mắt nói: “Chỉ là chuyện riêng tư thôi, nếu anh cố tình đưa ra ánh sáng, cùng lắm cũng chỉ chứng minh Thị trưởng Tống thiếu đạo đức cá nhân, nhiều nhất là là phải về hưu sớm. Nhưng mà…”

“Nhưng rết trăm chân, chết rồi vẫn chưa cứng xác, đúng không?” Trần Đoan Thành ung dung uống một ngụm trà, sắc mặt bình thản, nói: “Tôi đã dám đưa chuyện này ra, thì đương nhiên cũng đã nghĩ đến hậu quả nếu ra tay không trúng. Không sao cả, cứ thả ngựa xông lên đi! Anh không sợ lưới rách, thì tôi cũng không sợ cá chết!”

Âu Tu Lương cười phá lên như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười, liền nói: “Sao trước đây anh không có khí phách như thế? Nếu sớm có rồi, thì cần gì phải tốn công tốn sức như hôm nay nữa?”

Trần Đoan Thành vẫn ngồi ngay ngắn và vững vàng, anh từ tốn nói: “Cho nên tôi mới hối hận rồi!”

Âu Tu Lương không ngờ anh lại dứt khoát đến vậy nên nhất thời cứng họng, cả hai liền im lặng cúi đầu uống trà.

Một lúc lâu sau, Âu Tu Lương nhúng ngón tay vào trà rồi chậm rãi viết lên bàn chữ “渡” ( Độ – trong tên của Lý Độ) bằng thể triện, nét bút uyển chuyển, tròn trịa, rõ ràng là đã luyện tập nhiều lần. Anh khẽ nói: “Anh làm vậy… là vì cô ấy sao? Nhưng cho dù anh quay đầu lại, cô ấy cũng chưa chắc sẽ chấp nhận anh nữa đâu.”

“Cho dù cô ấy không chấp nhận tôi, thì tôi vẫn muốn chờ cô ấy. Tôi không muốn đến cả tư cách chờ cô ấy cũng không có.” Trần Đoan Thành mất hết khí thế, nói với vẻ mệt mỏi và bất lực.

Âu Tu Lương im lặng. So với Trần Đoan Thành thì anh còn đáng thương hơn, Trần Đoan Thành ít nhất có thể vì tình mà đau khổ, còn anh thì chỉ có thể giấu kín tình cảm trong lòng, đến lúc này vẫn phải gắng gượng tinh thần để thu dọn tàn cục cho Tống Trường Thắng.

“Anh nói ra điều kiện đi!” Âu Tu Lương đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Trần Đoan Thành nói: “Điều tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần để tôi bán trót lọt mấy lô đất đó là được.”

Điều anh mong muốn chẳng qua chỉ là lấy lại thứ vốn thuộc về mình, cũng không phải là quá đáng. Âu Tu Lương thở dài, không phải vì Ngô Khánh Thanh, cũng không phải vì Tống Trường Thắng, mà là vì Ngô Mộng Vũ, cô gái ngốc nghếch ấy vẫn đang chờ để được kết hôn với Trần Đoan Thành!

“Anh cứ chờ thêm vài ngày để tôi về bàn bạc đã. Khi có kết quả rồi sẽ gọi điện cho anh. Trong mấy ngày này, nhất định đừng hành động bừa bãi, nếu không sẽ là cả hai cùng thiệt, không còn đường lui nữa!” Mặc dù nói vậy, nhưng Âu Tu Lương thừa hiểu rằng Tống Trường Thắng không còn lựa chọn nào khác, con đường duy nhất là buông tay.

Trần Đoan Thành lập tức đồng ý: “Anh cứ yên tâm, tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn bán đất thôi, cũng không muốn mọi chuyện đi quá xa.'”Anh ngập ngừng một chút, rồi trầm giọng nói: “Về phía Mộng Vũ… đúng là tôi có lỗi với cô ấy. Phiền anh… hãy giúp tôi khuyên nhủ cô ấy một chút.”

Âu Tu Lương cười nhạo một tiếng, giọng nói đầy mỉa mai: “Thì ra anh vẫn biết mình có lỗi với cô ấy à? Tôi cứ tưởng anh đã quên mất Ngô Mộng Vũ là ai rồi chứ!”

Trần Đoan Thành nói thật lòng: “Việc dẫn đến cục diện hôm nay, trách nhiệm chính không thuộc về tôi. Nhưng nếu tôi cưới cô ấy, thì càng có lỗi với cô ấy hơn.”

Âu Tu Lương không nói được gì, đúng là Trần Đoan Thành đã lợi dụng Ngô Mộng Vũ, nhưng kẻ khởi đầu mọi chuyện lại chính là Ngô Khánh Thanh và Tống Trường Thắng.

Âu Tu Lương không nói thêm lời nào, anh cầm lấy chiếc USB rồi lặng lẽ rời đi. Trần Đoan Thành thì không đứng dậy mà vẫn ngồi đó uống trà. Trong các loại trà anh thích nhất là trà Ô Long, vì lúc uống vào thì cực kỳ đắng, nhưng sau đó lại không muốn uống bất kỳ loại trà nào khác nữa.

Tối hôm đó, Tống Trường Thắng đã được tận mắt chứng kiến hình ảnh mạnh mẽ của chính mình trên giường. Âu Tu Lương đứng phía sau máy tính mà không nói một lời.

“Cậu nói xem nên xử lý thế nào?”  Tống Trường Thắng hỏi, nét mặt của ông ta trở nên tái mét sau khi xem xong.

Cái ông ấy hỏi ‘xử lý thế nào’ không phải là hỏi về chiếc USB. Trong thời điểm nhạy cảm khi Hải Châu sắp thay bí thư, ông ấy không thể tự hủy hoại danh tiếng cuối đời của mình. Điều ông thật sự hỏi là: mấy lô đất kia đã có thông báo thu hồi, thì phải tìm một lý do nào đó để rút lại thông báo.

Âu Tu Lương đã theo sát bên cạnh Tống Trường Thắng nhiều năm, nên đương nhiên hiểu rõ ý ông. Điều này cũng đúng với những gì mà anh ta đã dự đoán từ trước.

Thực ra Âu Tu Lương đã nghĩ sẵn ra lý do, nhưng anh vẫn ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời: “Hiện nay kinh tế của Hải Châu vẫn chủ yếu dựa vào bất động sản. Nếu vội vàng thu hồi những lô đất chưa được khai thác, e rằng sẽ ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các nhà đầu tư bất động sản trong tương lai, từ đó tác động tiêu cực đến toàn bộ môi trường kinh tế của Hải Châu.”

Nói chuyện với người thông minh cũng không cần tốn sức. Tống Trường Thắng mệt mỏi phất tay, nói: “Cứ làm theo cách mà cậu nói đi. Cậu bảo thư ký và Cục Quản lý đất đai trao đổi trước một chút, đến lúc thích hợp tôi sẽ phát biểu trong cuộc họp.”

Âu Tu Lương lặng lẽ rời khỏi thư phòng, rồi tiện tay đóng cửa lại giúp Tống Trường Thắng.

Chuyện bên phía Tống Trường Thắng đã xử lý xong, nhưng còn phía Ngô Khánh Thanh thì sao? Âu Tu Lương cảm thấy mình như một lính cứu hỏa, mệt mỏi vì phải dập hết đám cháy này đến đám cháy khác.

Cuối cùng Ngô Khánh Thanh cũng biết tin dữ. Vốn định săn đại bàng, ai ngờ lại bị đại bàng mổ vào mắt. Ông ta không dám đến gặp Tống Trường Thắng để chuốc lấy sự khó chịu, nhưng những ngày ở nhà cũng chẳng dễ chịu gì, Tống Trường Trân suốt ngày mắng nhiếc, còn Ngô Mộng Vũ thì khóc lóc không ngừng. Âu Tu Lương khuyên Tống Trường Trân: “May mà chưa cưới đã vỡ lở, nếu cưới rồi mà để Tằng Đạt rơi vào tay cậu ta thì càng không thể kiểm soát nổi!”

Về lý thì đúng là như vậy, nhưng Tống Trường Trân vẫn cứ mắng chửi và trút giận lên Ngô Khánh Thanh. Mà chuyện này thì Âu Tuấn Lương cũng chẳng thể quản nổi.

Rắc rối nhất là chuyện của Ngô Mộng Vũ. Không ai nói với cô về chuyện USB, chỉ nhắc đến việc ép Trần Đoan Thành hồi đó liên quan đến đất đai. Bây giờ Trần Đoan Thành không muốn nữa. Ngô Mộng Vũ không thể hiểu nổi, tại sao mấy ngày trước hai người còn thân mật trò chuyện với nhau, mà giờ lại đột nhiên phớt lờ cô như vậy?

Âu Tu Lương không còn sức để giải thích nhiều với cô, anh chỉ đơn giản nói: “Không hiểu cũng không sao, sang Mỹ từ từ nghĩ thì em hiểu thôi!” Anh đích thân liên hệ với một trường học ở Mỹ cho Ngô Mộng Vũ, sắp xếp để cô sang đó tiếp tục học, và việc này là bắt buộc, không có chỗ để thương lượng.

Âu Tu Lương mất khoảng một tháng làm việc kiệt sức thì mới giải quyết xong mọi việc. Anh thông báo với Trần Đoan Thành rằng mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, có thể bán mảnh đất đó rồi. Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm: “Mục đích của anh đã đạt được, nhất định phải đảm bảo không để ai khác nhìn thấy đoạn video này nữa.”

Trần Đoan Thành đáp: “Anh yên tâm, chiếc USB tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài, tôi có thể lấy mạng mình ra để đảm bảo!”

Ngay khi chuẩn bị gác máy, Âu Tu Lương bất chợt hỏi khẽ một câu: “Anh sẽ đợi cô ấy bao lâu?”

Trần Đoan Thành cười nhạt một tiếng, giọng nói không mấy bận tâm: “Bao lâu à? Tôi sẽ đợi đến khi tôi chết!”

Ngay khi đất được giải tỏa, Trần Đoan Thành lập tức bán mảnh đất đó cho một công ty bất động sản ngoài tỉnh mà Quách Văn Dương đã liên hệ từ trước, với giá 2.33 tỷ nhân dân tệ, thu về lợi nhuận ròng hơn 600 triệu nhân dân tệ.

Vừa ký hợp đồng xong, bên đối tác đã thanh toán một phần tiền, phần còn lại sẽ được trả hết sau khi hoàn tất các thủ tục.

Quách Văn Dương chậm rãi rít thuốc, khóe miệng nhếch lên, tặc lưỡi nói với Trần Đoan Thành: “Thật không ngờ đấy, Tống Trường Thắng ở khoản này… cậu nhìn mấy động tác khó của ông ta kìa, rồi cái vẻ mặt nhắm mắt tận hưởng ấy, đúng là mê hồn! Con người ấy mà, sống đến già thì phải học đến già, câu đó quả không sai!”

Trần Đoan Thành cũng rít một hơi thuốc rồi cười khẩy: “Cậu ghen tị à? Nếu ghen tị thì đi bái ông ta làm sư phụ mà học đi, thật đúng là ghê tởm!”

Quách Văn Dương lại có chút lo lắng, nói: “Giờ đất đã bán xong rồi, nhưng chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với Tống Trường Thắng và Ngô Khánh Thanh, sau này biết phải làm sao đây?”

Trần Đoan Thành dập điếu thuốc trong gạt tàn, quay đầu nâng ly trà vừa được Doãn Bình Chi pha, cẩn thận thổi lớp bọt trà rồi lạnh lùng nói: “Sau này à? Ít nhất bây giờ bọn họ không dám manh động! Chúng ta có thể làm vài dự án nhỏ để sống qua ngày. Tôi nghe nói bí thư hiện tại của Hải Châu sắp được điều lên tỉnh, người mới từ nơi khác chuyển đến, nổi tiếng là có thủ đoạn cứng rắn. Tống Trường Thắng sẽ không còn dễ thở nữa đâu!”

Quách Văn Dương hằn học chửi một cách đắc ý: “Lão già khốn kiếp! Dám chống lại ông đây!”

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh ta ngập ngừng hỏi: “Vậy…”

Vừa mới thốt ra một chữ, Doãn Bình Chi đã đẩy cửa bước vào, tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra chút hoảng hốt: “Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Quách, cô Ngô đến rồi, khí thế rất dữ dội, hai anh xem có cần ngăn lại không!”

Quách Văn Dương sững người một chút rồi đưa mắt nhìn Trần Đoan Thành. Trần Đoan Thành bình thản nói với Doãn Bình Chi: “Đừng ngăn, cứ để cô ấy vào!” Doãn Bình Chi nhận lệnh, khép cửa lại rồi rời đi.

Quách Văn Dương hỏi: “Cậu lại để cô ấy vào à? Nhỡ đâu cô ấy nổi điên lên thì sao?”

Trần Đoan Thành đặt ly trà xuống bàn, nói: “Vậy thì tôi trốn sang nhà cậu nhé?”

Chỉ trong vòng một hai phút, Ngô Mộng Vũ đã xông thẳng vào văn phòng. Quách Văn Dương đang đứng ngay cửa, bị cô đẩy sang một bên. Lưng dưới của anh va mạnh vào khung cửa, đau đến mức hét lên: “Cô làm gì vậy? Có chuyện thì không biết nói cho đàng hoàng à!”

Ngô Mộng Vũ không thèm để ý đến anh ta, đôi mắt như bốc lửa, cánh mũi phập phồng dữ dội, môi mím chặt, ánh nhìn sắc lạnh dán chặt vào Trần Đoan Thành.

Trần Đoan Thành nói với Quách Văn Dương: “Cậu ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện với cô ấy!”

Quách Văn Dương bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Doãn Bình Chi đứng cách cửa không xa, Quách Văn Dương liếc mắt ra hiệu cho cô trông chừng tình hình. Doãn Bình Chi lặng lẽ đáp lại bằng một ánh mắt, ngụ ý: tôi hiểu rồi.

Ngô Mộng Vũ bắt đầu đập phá đồ đạc. Cô vung chiếc máy tính xách tay lên rồi ném mạnh xuống đất, chiếc máy giật giật vài cái, tóe ra vài tia lửa rồi tắt ngúm. Vẫn chưa hả giận, cô chộp lấy ly trà và gạt tàn thuốc trên bàn trà, ném từng món một xuống chân Trần Đoan Thành. Anh không hề ngăn cản mà chỉ đứng ở góc tường, nét mặt lạnh tanh, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Căn phòng làm việc trở nên hỗn loạn, trà văng tung tóe khắp nơi, chiếc máy tính bị đập nát thành nhiều mảnh, hồ sơ từ tủ tài liệu vung vãi đầy đất. Ngô Mộng Vũ thở hổn hển, ôm lấy bàn tay bị thương, ngón tay cô bị mảnh vỡ của gạt tàn thuốc cắt vào, máu tươi chảy xuống từng giọt rồi rơi lên túi hồ sơ dưới đất.

Trần Đoan Thành hỏi cô: “Có muốn băng ngón tay lại rồi tiếp tục đập phá không?”

Giọng của Ngô Mộng Vũ hoàn toàn biến đổi, các cơ trên khuôn mặt cô méo mó vì căm hận tột độ. “Tôi không cần cái kiểu quan tâm giả tạo của anh! Tất cả đều là giả dối! Tại sao anh lại làm như vậy? Tôi đối với anh…” Nói đến đây, cô nghẹn ngào rồi bật khóc nức nở.

Trần Đoan Thành đá nhẹ mảnh kính vỡ dưới chân rồi lạnh lùng nói: “Băng hay không thì tùy cô! Còn tại sao tôi lại làm như vậy? Cô có thể về nhà hỏi bố và cậu của mình! Chính họ là người đã giăng bẫy trước, tôi chỉ trả lại đúng cách thôi!” Anh thở dài, “Nhưng dù sao đi nữa, vẫn là tôi có lỗi với cô. Tôi xin lỗi!”

Ngô Mộng Vũ ngẩng mặt lên, tóc vương đầy lá trà, gương mặt lấm tấm nước mắt. Cô nghẹn ngào nói: “Tôi không muốn nghe anh nói xin lỗi. Tôi biết, là bố tôi đã ép buộc anh nên anh luôn mang thù trong lòng. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh là thật… chẳng lẽ anh không hề biết sao?”

Trần Đoan Thành nhặt hộp thuốc lá dưới đất lên, bên trong đã bị nước trà làm ướt hết. Anh chọn lấy điếu khô nhất, châm lửa, rồi từ từ nhả làn khói mỏng. “Mộng Vũ, cô rất tốt, tôi đều biết cả. Nhưng cả đời này, tôi chỉ có thể tốt với một người mà không thể tốt với ai khác nữa.”

Ngô Mộng Vũ sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó liền bùng nổ. Cô chộp lấy một một ly trà đã vỡ rồi ném mạnh về phía mặt Trần Đoan Thành, gào lên đầy căm hận: “Người đó là ai?”

Trần Đoan Thành hoàn toàn không né tránh nên đã lãnh trọn cú ném của cô. Miệng ly vỡ đập thẳng vào trán anh, máu chảy dọc theo khóe mắt. Anh không buồn lau đi, cứ thế bước qua đống hỗn độn dưới chân, rồi sải bước rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua Ngô Mộng Vũ, anh lạnh lùng nói: “Cô đi mà hỏi anh họ Âu Tu Lương của cô đi!”

Doãn Bình Chi thấy Trần Đoan Thành bước ra, nửa khuôn mặt đầy máu, một mảng thịt trên trán bị bong lên, trông ghê rợn đến đáng sợ. Cô ấy giật mình hoảng hốt rồi khẽ hỏi: “Là do cô ấy ném à?” Trần Đoan Thành không trả lời, chuyện rõ ràng như vậy còn cần phải hỏi sao?

Quách Văn Dương vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng trong văn phòng, lúc này cũng chạy ra ngoài, cúi xuống xem vết thương trên trán của Trần Đoan Thành: “Cô ta ra tay cũng ác thật đấy, suýt nữa thì trúng vào mắt rồi. Chắc phải khâu mấy mũi.”

Trần Đoan Thành hất mạnh tay của Quách Văn Dương ra, tự mình dùng tay đè lên chỗ đang chảy máu, rồi dặn dò Doãn Bình Chi: “Cô đi tìm miếng băng cá nhân để băng cho cô ấy đi. Còn nữa, thay hết đồ đạc trong văn phòng giúp tôi!”

Máu dính đầy trên mí mắt khiến Trần Đoan Thành gần như không mở nổi mắt. Không biết từ đâu, Quách Văn Dương lấy được một tờ giấy lau và đưa cho anh. Anh nhận lấy, lau qua loa một cái rồi cau mày nói với Quách Văn Dương: “Lát nữa cậu lái xe đưa cô ấy về đi.”

Quách Văn Dương bắt đầu lắm lời: “Cậu nên đến bệnh viện băng bó đi, nhìn ghê quá!”

Trần Đoan Thành chẳng thèm để ý mà quay người bỏ đi. Đi được một đoạn khá xa, anh vẫn còn nghe thấy tiếng khóc gào thê lương của Ngô Mộng Vũ vang vọng đâu đó.

Vài tháng sau, tin đồn về việc Hải Châu sắp thay bí thư mới ngày càng lan rộng. Tống Trường Thắng xuất hiện trước công chúng cũng không còn khí thế ngút trời như trước, không còn chỉ tay bàn chuyện giang sơn nữa, mà trở nên kín tiếng hơn nhiều. Có lẽ ông ta cũng chẳng còn thời gian rảnh để tiếp tục gây khó dễ cho Trần Đoan Thành nữa. Huống hồ, tác phẩm điện ảnh của ông ta vẫn đang nằm trong tay người ta kia mà.

Ngô Khánh Thanh vẫn tạm ổn, thỉnh thoảng vẫn đi chơi golf. Dù trong lòng tức đến phát điên, nhưng bề ngoài ông ta vẫn ăn uống, vui chơi như thường, chẳng để lỡ việc gì. Mâu thuẫn giữa Long Tín và Tằng Đạt đã gây chấn động giới bất động sản ở Hải Châu, nhưng ai cũng ít nhiều biết chút nguyên do. Không ai dám hỏi thẳng hai bên vì sao nói cưới rồi lại không cưới nữa, đó chính là cú tát thẳng mặt không chút che đậy!

Vết thương trên trán của Trần Đoan Thành chẳng bao lâu đã lành. Người gây ra vết thương ấy, anh cũng đã sớm quên mất. Vết thương và cả con người đó đều không để lại dấu vết gì trong cuộc sống của anh.

Anh lười suy nghĩ, cũng không buồn đổi nghề, nên chỉ mua hai mảnh đất nhỏ để tự mình phát triển. Coi như tìm chút việc cho bản thân và nhân viên trong công ty, cùng nhau sống qua ngày mà thôi.

Trần Đoan Thành mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, họp hành, không còn chơi bóng nữa, thỉnh thoảng cũng đi đánh bài. Nhìn bên ngoài thì cuộc sống có vẻ ngăn nắp và ổn định, nhưng thực ra trong lòng anh chỉ bận tâm đến một việc duy nhất chính là tìm tung tích của Lý Độ. Kể từ sau lần gặp Hàn Tiểu Xuân, Trần Đoan Thành đã nhờ người tra địa chỉ của Lý Độ ở Pháp, nhưng anh đã đến muộn một bước. Lý Độ chỉ ở Pháp hơn một tháng, rồi dùng visa du lịch sang Mỹ, sau đó lại chuyển đến châu Phi, và từ đó mọi manh mối đều bị cắt đứt.

Nếu Lý Độ vẫn ở Pháp thì sớm muộn gì Trần Đoan Thành cũng sẽ tìm được cô. Nhưng ở châu Phi hỗn loạn, muốn tìm một người thật chẳng dễ dàng gì. Từ nỗi thất vọng khó chấp nhận, Trần Đoan Thành dần trở nên tê liệt, rồi bất lực mà buộc phải chấp nhận. Cuộc sống của anh chỉ còn lại sự chờ đợi mà thôi.

Trần Đoan Thành ngày này qua ngày khác chờ đợi, thường lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, ăn một tô mì chỉ nêm muối. Căn nhà rộng lớn đầy ắp ký ức về cô và anh, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt. Anh đắm chìm trong đó, đôi khi vô thức khẽ gọi: “Lý Độ, ăn cơm thôi!” Anh biết sẽ chẳng có ai đáp lại, nhưng vẫn muốn gọi tên cô, giống như uống thuốc độc để giải khát vậy. Càng gọi càng nhớ, càng nhớ càng gọi, anh không thể ngừng lại giống như hít thở thường ngày vậy.

Có giọt nước mắt rơi vào tô mì, mặn đến mức đắng nghét!

Mãi đến hôm nay, Trần Đoan Thành mới sững sờ nhận ra ý nghĩa của Lý Độ đối với mình, không thể chỉ dùng từ “yêu” để diễn tả, như thế là quá hời hợt. Cô đã thấm vào tận xương tủy anh, là cả trái tim anh. Cô mang trái tim anh đi, để lại một hòn đá nặng trĩu trong lồng ngực. Cảm giác ngột ngạt và âm ỉ đau ấy luôn đeo bám anh, khiến anh thường xuyên thấy khó thở, thậm chí nghi ngờ bản thân mắc bệnh gì đó. Nhưng anh biết rất rõ, căn bệnh này chỉ có một người có thể chữa, và phương thuốc đang nằm trong tay cô.

Trần Đoan Thành muốn bẻ vụn quãng thời gian bên Lý Độ, rải đều vào từng thập kỷ trong cuộc đời mình, một chút đắng, một chút ngọt, rồi lại ngọt, lại đắng. Như thế, mỗi mười năm đều có điều để mong chờ, đều có ý nghĩa. Còn hơn hiện tại, khi đã tiêu xài hết mọi ngọt ngào, chỉ còn lại vị đắng vô tận, trong tuyệt vọng mà chờ đợi người con gái đã bị tổn thương đến tận cùng có thể quay trở lại.

Cuộc đời là gì? Cuộc đời chính là một ván cược, đặt lớn hay nhỏ là tùy vào lựa chọn của bạn. Không có gì là bất đắc dĩ, mọi được mất đều là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng. Vì vậy, một khi đã đặt cược thì không thể rút lại, phải chấp nhận thua cuộc nếu thua, một khi đã chơi thì phải chịu!

Anh cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình, lúc nào cũng mong có thêm nhiều quân bài trong tay. Chính lòng tham đã khiến anh đặt sai cược. Nhưng anh không chịu thua. Anh muốn dùng nửa đời còn lại để đánh thêm một ván nữa! Thua thì thua cho sạch, thắng thì thắng cho đã!

Trần Đoan Thành nhớ lại cuộc trò chuyện giữa anh và Lý Độ ngày trước. Lý Độ từng hỏi anh có tin vào số mệnh không, anh đã trả lời là không. Khi ấy, anh tin rằng số mệnh nằm trong tay mình, có gì mà phải tin hay không tin! Nhưng bây giờ, anh muốn nói với cô: Anh tin vào số mệnh rồi. Em chính là số mệnh của anh, là người nắm giữ vận mệnh của anh!

Từ khi còn trẻ, Trần Đoan Thành đã là một người đầy tham vọng. Anh từng bước tính toán và gây dựng nên Long Tín của ngày hôm nay. Dù số dự án bất động sản anh phát triển không nhiều, nhưng khối tài sản tích lũy lại là con số khổng lồ. Trải nghiệm của anh khiến anh có một cách nhìn rất trực diện với mọi thứ cản đường, đó là tìm cách gạt bỏ. Vì vậy, khi giữa Lý Độ và sự nghiệp xảy ra xung đột, anh đã đau đớn lựa chọn từ bỏ Lý Độ. Không chỉ vì tiền, mà bởi những mảnh đất kia không đơn thuần là công việc, mà còn là giấc mơ tuổi trẻ, là thành quả của những năm tháng phấn đấu không ngừng. Anh từng nghĩ mình có thể chịu đựng được nỗi đau mất Lý Độ. Là đàn ông mà, cả đời ai chẳng có vài cái dốc phải vượt qua, cắn răng là qua thôi, trước giờ chẳng phải vẫn như thế sao?

Khi Lý Độ thật sự rời đi, và là một sự ra đi đau thương đến thế, anh đã hối hận. Nhưng lúc này không thể quay đầu lại nữa, chỉ còn cách tiến về phía trước. Anh đã nghĩ cách để giành lại những gì thuộc về mình. Anh tin rằng nhất định sẽ tìm được Lý Độ, có thể sửa sai, dù phải quỳ xuống cầu xin cô tha thứ thì anh cũng muốn bắt đầu lại với cô.

Nhưng số phận không cho anh cơ hội sửa sai, Lý Độ đã biến mất mà không thể tìm thấy, cô đã mất tích ở châu Phi, nơi mà dù Trần Đoan Thành tìm cách thế nào cũng không thể tìm ra. Anh không dám nghĩ đến, sau khi rời đi, Lý Độ đã chịu bao nhiêu đau khổ, cơ thể cô bây giờ ra sao, cô giải quyết ba bữa ăn hàng ngày thế nào, cô… có còn đau lòng nhiều như vậy không?

Chương 34

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *