Chờ Gió Hôn Em – Ngoại Truyện 9

Ngoại Truyện 9

Hứa Tinh Thuần tựa trán lên vai cô.

Hành động này của cậu lại có vài phần tội nghiệp một cách vô thức, khiến Phó Tuyết Lê có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giống như hai người họ đã quay trở lại quá khứ.

Lúc đó, Hứa Tinh Thuần vẫn tỏ ra trầm lặng và lạnh nhạt, chứ không giống như bây giờ – luôn tỏ ra ôn hòa, đúng mực, bình tĩnh và điềm đạm. Nhưng đối với cô, cậu ấy luôn cháy bỏng mà nhẫn nại, mang theo sự kiên nhẫn và dịu dàng đến mức tột cùng.

Thêm vào đó là đôi mắt hai mí nhỏ trong trẻo sâu thẳm của Hứa Tinh Thuần, sống mũi cao thanh tú, hàng mi dài và thẳng, lúm đồng tiền ngượng ngùng, cùng những đường nét gương mặt rõ ràng nổi bật, tất cả những điểm hoàn hảo mỹ đó đều đánh trúng gu thẩm mỹ của cô.

Vì vậy, cho đến bây giờ thì Phó Tuyết Lê cũng chưa bao giờ có thể hạ quyết tâm cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cậu.

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Không biết đã qua bao lâu trôi qua, lúc này cô mới chậm rãi đưa hai tay lên và chống lên bả vai của Hứa Tinh Thuần, cô chẳng dùng bao nhiêu sức mà vẫn đẩy được cậu ấy ra. Cô có chút mơ màng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thản nhìn cậu, rồi hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hứa Tinh Thuần bị cô đẩy ra, nhưng lông mày của cậu không hề chau lại mà chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cậu hy vọng tôi ở bên cô ấy sao?”

Chuyện này sao… chắc chắn cô không thể nói là hy vọng được.

Nhưng bản thân cô thì có tư cách gì để phản đối chứ?

Tránh đi ánh mắt của cậu, lời định nói của Phó Tuyết Lê xoay một vòng trong miệng rồi đổi thành: “Ờm… cậu thích Hạ Hạ thì ở bên cô ấy đi, nếu không thích thì thôi, dù sao thì tôi cũng không để ý cậu ở bên ai đâu.”

“Cậu biết tôi vẫn luôn thích cậu mà.”

Bình thường cậu vốn không phải là người hay bộc lộ cảm xúc, nhưng hôm nay lại thẳng thắn bày tỏ như vậy, nên câu nói này vẫn mang sức sát thương không hề nhỏ đối với cô.

Trong đầu Phó Tuyết Lê chợt nhớ lại những chuyện ngày xưa, nhưng mọi thứ vẫn rối như tơ vò, cô liền theo phản xạ mà phủi sạch quan hệ: “Nhưng tôi chỉ coi cậu là bạn thôi.”

Sau khi nói xong lại nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Tinh Thuần, trong lòng cô có chút hối hận. Nhưng vì sĩ diện nên Phó Tuyết Lê vẫn phải nói hết câu: “Chuyện quá khứ giữa chúng ta trước đây, nếu đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, được không?”

Thực ra, ngay cả khi nói ra câu đó thì cô cũng có phần do dự. Dù sao thì mấy lần gần đây, dường như đều là cô chủ động trêu chọc Hứa Tinh Thuần trước.

“Cậu biết tôi thích cậu mà.” Hứa Tinh Thuần cố chấp lại một lần nữa lặp lại.

Hình như… có gì đó không ổn thì phải…

Cô nuốt nước bọt, gượng gạo cười rồi nói: “Ừm… cái đó… tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau đâu. Nếu dạo gần đây hành động của tôi khiến cậu hiểu lầm điều gì… thì xin lỗi nhé… tôi cũng không cố ý đâu.”

“Tôi có thể hiểu lầm gì chứ.” Hứa Tinh Thuần nhíu mày rồi nở một nụ cười kỳ lạ, giọng nói khàn khàn của cậu vang lên: “Hiểu lầm rằng cậu vẫn còn thích tôi sao?”

Lông mi của Phó Tuyết Lê khẽ run, hiếm khi cô lộ ra vẻ ngượng ngùng như vậy.

Dù sao thì Hứa Tinh Thuần cũng là người mà cô từng thích. Thế nên cô luôn dây dưa không dứt với cậu ấy, dù cô muốn giữ vững lập trường trong một số chuyện cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà… nếu không giữ được thì cũng chẳng thể trách cô được, đúng không?

Khi đối mặt với Hứa Tinh Thuần, e là chẳng có cô gái nào có thể thẳng thừng từ chối cậu ấy mà không chớp mắt.

Phó Tuyết Lê vốn là kiểu người trời sinh mặt dày không biết xấu hổ, trong đầu cô thoáng qua vô số suy nghĩ để biện hộ cho chính mình, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản: “Tốt nhất là cậu đừng hiểu lầm gì cả, dù sao thì tôi cũng chỉ coi cậu là bạn mà thôi.”

Làm sao cô có thể biết, sự ngây thơ và kiêu ngạo của mình lại có thể khiến người khác đau đến nhường nào.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng sắc mặt của Hứa Tinh Thuần dường như trắng hơn bình thường, những đường nét anh tuấn trên gương mặt của cậu cũng trở nên căng cứng, trong mắt là sự bình tĩnh và tĩnh lặng đến mức nhìn một cái đã thấy tận cùng.

“Đề thi lần trước của cậu vẫn còn ở chỗ tôi, khi nào rảnh thì nhớ đến lấy.”

Cậu ấy cúi đầu ghé sát vào tai cô, hàng mi dài cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng lại bình thản: “Phó Tuyết Lê, chúng ta đến đây thôi.”

Do trời mưa nên đại hội thể thao lại bị hoãn thêm một tuần nữa.

Cô và Hứa Tinh Thuần dường như lại rơi vào một kiểu giằng co kỳ lạ. Mối quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi đôi chút, nay lại trở về trạng thái không ai quan tâm ai. Chỉ là lần này, cậu ấy dường như còn lạnh lùng và dứt khoát hơn cả lần trước.

Khi Hứa Tinh Thuần nói chúng ta đến đây thôi, ý của cậu ấy là gì?

Không còn thích cô nữa sao?

Đã quyết định từ bỏ cô rồi à?

Hay là… muốn trả thù cô?

Phó Tuyết Lê cảm thấy rối bời. Trong đầu cô như có hai con tiểu nhân đang đánh nhau.

Một con nói: Đừng tự lừa mình dối người nữa, rõ ràng là cô vẫn còn thích cậu ấy, nếu không thì tại sao lại lo lắng đến thế.

Một con khác lại nói: Cô chẳng phải đã nghĩ kỹ từ lâu rồi sao? Cậu ấy không thích cô thì cô nên vui mới đúng, đừng để mọi chuyện lặp lại sai lầm thêm lần nào nữa.

Mấy ngày này cứ trôi qua như thế, cô thất vọng nhận ra rằng bản thân chẳng những không thấy nhẹ nhõm thoải mái, mà ngược lại còn rơi vào phiền muộn và dằn vặt. Cô chẳng có mấy người bạn gái thân để tâm sự, từ nhỏ đến lớn, người duy nhất cô có thể chia sẻ chuyện trong lòng chỉ có anh trai mình.

Buổi tối, Phó Tuyết Lê bưng theo một ly sữa, mang đầy tâm sự mà gõ cửa phòng của Phó Thành Lân, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô ngập tràn cảm giác u sầu.

Anh trai đang chơi game nên chẳng buồn quay đầu lại cô, mà chỉ hỏi qua loa: “Tìm anh làm gì vậy?”

“Tâm sự về rắc rối tình cảm của em.”

Trong game đang giao tranh kịch liệt, Phó Thành Lân rõ ràng chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện tình cảm tuổi mới lớn của cô em gái mình.

Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện một cách ngắt quãng.

Cuối cùng cũng đợi được đến khi anh trai chơi xong một ván. Anh tháo tai nghe ra rồi hỏi cô: “Vậy rốt cuộc em đang phiền não cái gì vậy?”

Phó Tuyết Lê ngồi trên giường, vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng: “Em không biết mình có thích cậu ấy hay không.”

“Thích ai cơ?”

Phó Tuyết Lê kể sơ qua về chuyện giữa cô và Hứa Tinh Thuần, Phó Thành Lân nghe xong liền cười lạnh: “Nếu cậu ta thật sự là loại người như em nói, thì có dùng mông nghĩ cũng biết hai người chẳng có kết quả gì đâu.”

“Tại sao chứ?” Cô hỏi.

“Em chính là thiếu sự tự giác, anh cũng lười nói chi tiết với em.” Anh ung dung đáp đáp một câu, rồi cầm điện thoại lên nhắn tin trả lời bạn bè.

Lại là một khoảng im lặng bao trùm trong phòng.

“Vậy… vậy nếu em vẫn còn thích cậu ấy thì sao?” Phó Tuyết Lê dò hỏi một cách thăm dò.

“Phó Tuyết Lê, xét theo những gì em vừa nói lúc nãy… Anh biết em thích chơi đùa, nhưng em phải nghĩ cho rõ: em chịu được cảm giác bị ràng buộc hơn, hay chịu được cảm giác không được người ta thích hơn? Trái tim của thiếu niên nhà người ta không chịu nổi việc bị em dày vò vài lần đâu đấy.”

Gần đây không biết có phải do đọc quá nhiều tạp chí dành cho phụ nữ hay không, mà lời nói của Phó Thành Lân lúc nào cũng mang theo một kiểu giọng điệu như “tri kỷ hiểu lòng người”.

“Em đâu có dày vò gì cậu ấy đâu.” Phó Tuyết Lê rõ ràng thiếu tự tin: “Hơn nữa, nếu cậu ấy không thích em thì cũng còn cả đống người đang xếp hàng theo đuổi em mà.”

“Bây giờ em còn có thể tỏ ra không sao, nhưng nếu sau này người ta thật sự không thích em nữa, em chắc chắn mình sẽ không hối hận, không thấy tiếc nuối sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Phó Thành Lân cười lạnh một tiếng rồi ném điện thoại trở lại giường: “Anh thật sự rất tò mò…”

“Anh tò mò cái gì?”

“Tò mò là người như thế nào mới có thể chịu đựng được cái kiểu sáng nắng chiều mưa của em. Lúc thì thích, lúc thì không, chẳng phải là đang lấy lòng tự trọng của người ta ra giẫm đạp mà đùa giỡn sao?”

“Em nào có!” Phó Tuyết Lê tức giận đập tay mạnh xuống giường: “Em không có!”

“Em không có à?”

Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng lên tiếng: “Không có… Em luôn nói với cậu ấy là nên từ bỏ mà, em đâu có muốn làm lỡ dở cậu ấy. Hơn nữa, Hứa Tinh Thuần học giỏi như vậy, lại đẹp trai, thông minh, chỉ cần khẽ ngoắc tay là có cả đống người nhào đến, tại sao cậu ấy cứ phải cố chấp với em như thế… Em thấy hơi sợ.”

Phó Thành Lân liên tục lắc đầu đầy vẻ chán ghét. Anh biết rõ cho dù Phó Tuyết Lê còn nhỏ tuổi, nhưng trời sinh đã mang theo khí chất “tra nữ”. Hứng lên thì tùy tiện đùa giỡn với người ta, chơi đến khi chán thì thôi. Chưa bao giờ có khái niệm trách nhiệm hay cam kết gì trong chuyện yêu đương cả.

Anh cũng là người hiểu rõ em gái mình nhất. Muốn chế ngự được cô thì chỉ có cách lạnh nhạt với cô, để cô tự nếm trải cảm giác mất mát.

Si tình và theo đuổi dai dẳng đều vô dụng, càng như thế cô càng muốn trốn chạy.

“Bây giờ em cứ tỏ ra không quan tâm, là vì em biết rõ trong lòng rằng cậu ấy vẫn thích em, nên mới dám nói không sao. Đợi đến cái ngày người ta thật sự không còn thích em nữa, lúc đó xem em còn dửng dưng được không.” Phó Thành Lân nói thẳng như dao cứa vào da thịt.

“Em mới chẳng sao cả.” Phó Tuyết Lê cãi lại, rồi đổ người nằm úp xuống giường.

“Vậy thì em tha cho anh đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ anh nữa.”

Cuối cùng cũng đợi được một ngày đại hội thể thao mà trời không mưa.

Dạo gần đây, Lý Kiệt Nghị rơi vào lưới tình nên đang điên cuồng theo đuổi một cô gái trong lớp.

Chân của Phó Tuyết Lê không tiện lắm nên cô cũng khó ra ngoài chơi. Lúc ngồi chán trong lớp, cô liền bị Tống Nhất Phàm và mấy người khác lôi đi giúp bày biện hiện trường tỏ tình.

Địa điểm là ở một khu vườn sinh học trong trường, nơi mà bình thường rất ít người lui tới.

Một nhóm người đang bận rộn sắp xếp nến và hoa hồng, bên cạnh còn có một cây đàn guitar gỗ và một tấm băng rôn. Tạ Từ thì lười tham gia mấy hoạt động kiểu này nên chỉ ngồi một bên chơi game.

Mọi người bàn bạc xem ai sẽ đi dẫn cô gái kia đến đây, cuối cùng loay hoay một hồi thì quyết định giao cho Phó Tuyết Lê. Lý Kiệt Nghị năn nỉ hết lần này đến lần khác, năn nỉ đến mức khiến cô đau đầu nên cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Cô gái đó là kiểu ngoan ngoãn, trong suốt đại hội thể thao chỉ ngồi yên trên khán đài đọc sách.

Phó Tuyết Lê chống nạng, khó khăn lắm mới leo lên được khán đài, rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái kia.

Cô khẽ ho một tiếng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem nên bắt chuyện làm quen thế nào trước cho tự nhiên.

Khi ánh mắt của cô còn đang lơ đãng thì bỗng nhiên dừng lại ở một nơi phía trước. Phó Tuyết Lê như nghẹn lại nơi cổ họng, cô quên mất mình định nói gì.

Hai ngồi một nam một nữ ngồi cạnh nhau và quay lưng về phía cô.

Trời lạnh như vậy nhưng Hạ Hạ vẫn mặc váy ngắn, cô ấy duỗi thẳng đôi chân dài trắng nõn, thân mật nói gì đó với người bên cạnh, mím môi cười không ngừng, trông có vẻ rất vui vẻ.

Cô đột nhiên giơ tay chỉ về một hướng nào đó.

Hứa Tinh Thuần chống khuỷu tay lên đầu gối, chiếc áo thun trên người cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn theo đường chạy trên sân thể dục mà Hạ Hạ vừa chỉ, tay cầm chai nước rồi nghiêng đầu, khóe miệng của cậu khẽ cong lên nở một nụ cười vui vẻ.

Cảnh tượng trước mắt không hiểu sao lại khiến lửa giận bốc lên trong lòng Phó Tuyết Lê, đôi mắt đẹp của cô trợn to tức tối.

Càng nhìn càng thấy tức.

Hứa Tinh Thuần thay lòng cũng nhanh quá đi mất. Mấy hôm trước còn nói với cô rằng giữa cậu ấy và Hạ Hạ chẳng có gì, vậy mà trong lúc cô còn đang ngày ngày dằn vặt, thì cậu đã quay sang thân thiết với người con gái khác như thế rồi?

Tất nhiên, Phó Tuyết Lê cũng không nghĩ quá sâu xa về việc liệu suy nghĩ của mình có ích kỷ hay không.

Cảm giác thất vọng, tủi thân, tức giận và uất ức hòa lẫn trong lòng. Phó Tuyết Lê mất một lúc mới tiêu hóa nổi tất cả, rồi lại thầm chê bai bản thân nhỏ nhen và lòng dạ hẹp hòi.

Trong lúc cô đang cố gắng kìm lại những suy nghĩ bức bối trong người, thì lúc này Lý Tiểu Cường lại chạy ngang qua, bất cẩn đá văng cây nạng của cô. Cây nạng ấy không biết xui xẻo thế nào mà lại lăn thẳng tắp dọc theo bậc thang rồi rơi xuống.

— Và lăn đúng đến chỗ của Hạ Hạ.

Tiếng động đó cũng làm phiền đến hai người bọn họ.

Hứa Tinh Thuần quay đầu lại, từ xa lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Phó Tuyết Lê.

Ngoại truyện 10

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *